• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Độc thê của hoạn quan có thai (2 Viewers)

  • Chương 88: Kỹ năng thứ năm của Cửu Thiên Tuế: Trừ nội chấn ngoại!

Edit: Tiểu Di

Beta: Vietwriter

Hừng đông, Đường Tứ Tứ bị Thanh Nhi làm tỉnh lại.

Đêm qua Đường Tứ Tứ bị Quân Cơ Lạc hung hăng tra tấn một đêm, giờ rời giường chỉ cảm thấy toàn thân như là bị cái gì nghiền mạnh qua. Nhưng cố tình nàng lại không thể nói với Thanh Nhi tình hình thực tế.

"Nhị tiểu thư, Cửu Thiên Tuế ở nhà ăn chờ người." Thanh Nhi thấy lông mày Đường Tứ Tứ cau chặt, nàng tưởng do đổi giường mới nên có thể ngủ ngon.

"Thanh Nhi, em cho người chuẩn bị chút nước ấm cho ta trước." Khi Đường Tứ Tứ nói chuyện, sợ bị Thanh Nhi nhìn thấy ấn ký lưu lại cổ nàng, còn dùng tay khép lại cổ áo.

Nhưng thật ra Thanh Nhi không có nhìn nàng, nàng ấy lui xuống theo cầu của Đường Tứ Tứ sai người chuẩn bị nước ấm. Chỉ chốc lát sau nước ấm được chuẩn bị tốt, Đường Tứ Tứ liền lệnh cho Thanh Nhi ở cửa canh chừng, mà nàng tự cởi y phục, lập tức vào thùng tắm.

Hơi nóng bốc dày trong thùng tắm, nước ấm áp tưới lên da thịt trắng noãn của nàng, làm cho nàng thoải mái nhắm lại hai mắt.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng bao lâu, nàng lập tức cảm giác được một bóng đen như núi hướng nàng mà đến. Nàng vừa mở mắt ra thấy thân mình bị dọa co rụt lại, bọt nước liền rơi xuống nước.

"Ngươi, sao ngươi vào đây được?" Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc, Đường Tứ Tứ nghiến răng nghe ken két.

Hôm nay Quân Cơ Lạc mặc áo dài, tay áo thêu hoa văn màu đen, thân hình cao ngất, vô cùng phong nhã. sờ sờ chiếc cằm bóng loáng của mình, có chút vô tội.

"Tứ Tứ, ta nhớ tối hôm qua ta với nàng trong phủ này chính là hang hồ ly. Cho nên về sau khi nàng tắm hoặc là thay y phục, nhìn thấy ta đột nhiên xuất hiện, nhất định phải học thành thói quen, học thành bình tĩnh, đương nhiên còn phải học cách thừa nhận."

Hắn nói chuyện, ánh mắt còn hướng trước ngực Đường Tứ Tứ ngắm một cái, sau đó làm bộ như "hảo tâm" nhắc nhở, "Còn nữa, hình như ta nhìn thấy cái gì nên xem đó..."

Đường Tứ Tứ theo ánh mắt nhìn qua, phát cảnh xuân trước ngực mình lộ ra ngoài. Nàng hoảng hốt dùng tay che ở trước ngực.

Tay Quân Cơ Lạc nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của nàng, lại nghiêm nghị lên án: " Không còn kịp rồi, cái nên xem vừa rồi ta đều thấy được. Tứ Tứ, nói thật, thân thể nàng chỗ nào cũng được.

Duy nhất làm cho ta cảm thấy không được hài lòng chính là hai cái bánh bao trước ngực nàng còn có chút nhỏ. Nhưng cũng không sao, về sau ta cam đoan nhất định đem hai cái bánh bao của nàng thúc dục, làm cho chúng nó biến thành bánh bao lớn."

"Quân Cơ Lạc, ngươi có còn vô sỉ hơn nữa không?" Đường Tứ Tứ khóc không ra nước mắt, hận thể tìm khối đậu hủ đụng đầu.

"Hết rồi!" Quân Cơ Lạc còn thập phần nghiêm túc lắc đầu.

"Ngươi đi chết đi!" Đường Tứ Tứ hất nước trong thùng tắm lên người Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc hé miệng cười, thân mình né sang bên cạnh, nhưng lại nhịn được đùa cợt tiếp: "Tứ Tứ, nàng dùng nước hắt ta, chẳng lẽ là muốn thân thể của ta bị ẩm ướt dụ dỗ nàng, sau đó hai chúng ta lại lần nữa bốc cháy hừng hực như tối hôm qua."

Không biết xấu hổ đến nước này, Đường Tứ Tứ quả thực không còn cách nào để nhìn thẳng hắn.

"Ngươi đi chết đi!" Dù cho có tu dưỡng, nhưng khi gặp được Quân Cơ Lạc, cũng không khắc chế được phải thốt lời thô tục. Đường Tứ Tứ cảm thấy chỉ có bốn chữ này mới có thể khái quát tâm tình giận sôi của nàng.

Quân Cơ Lạc thấy lần này nàng thực bị chọc giận, đôi mắt phượng của hắn híp lại, khóe miệng giương lên hình cung giảo hoạt. Có đôi khi, nam nhân chiếm thân thể nữ nhân cũng đại biểu chiếm được lòng của nàng.

Mà hiện tại hắn cần phải làm là - tàn phá, tàn phá, rồi lại tàn phá... Chỉ có như vậy, mới có thể đem tư tưởng sai lầm của nàng chút là cậu, chút là đệ đệ của nàng sửa lại cho đúng.

Hừ hừ! Nữ nhân của hắn chỉ có thể dựa vào hắn mà thôi!

Về phần Đường Tử An, chỉ là tiểu tử ngốc còn chưa dứt sữa. Mà Trì Lệ Dập, rất cáo già... Nếu đem thê tử mình dạy dỗ cho tốt trước, hắn tuyệt đối tin tưởng nữ nhân này có năng lực đem phu quân như hắn đóng gói bán.

Đến lúc đó, chẳng phải là tiền mất tật mang sao.

"Được rồi, không đùa giỡn với nàng nữa. Nàng tiếp tục tắm, tốt nhất tắm cho thơm ngào ngạt chút. Ta đến nhà ăn chờ nàng!" Sáng tinh mơ, ngại mấy chục gia đinh võ công cao cường canh cửa kia, đương nhiên có khả năng đối với Đường Tứ Tứ làm bừa hành động Bá Vương ngạnh thượng cung.

Đường Tứ Tứ thấy sau khi hắn nói xong, liền vòng đến sau bình phong biến mất, nàng mới nhàng thở ra. Nhưng nàng nào dám ở trong thùng tắm lâu nữa. Nàng vội vàng tắm rửa thân mình tốt, từ trong thùng tắm đứng dậy vòng đến sau bình phong lấy y phục ra thay.

Chỉ là...

"Quân Cơ Lạc, cha mẹ ngươi hồi nhỏ là không có bạc cho ngươi thỉnh bà vú, cho nên không ai dạy dỗ ngươi đúng không?" Đường Tứ Tứ nhìn thấy âm hồn tránh ở sau bình phong là con cầm thú nào đó, ngũ tạng lục phủ của nàng tức giận đến mức muốn lệch vị trí.

Thanh Nhi canh ở cửa đại khái là nghe được âm thanh, vội vàng gõ cửa nói:"Nhị tiểu thư, làm sao vậy?"

" Không có việc gì!" Đường Tứ Tứ cũng sợ nếu chẳng may Thanh Nhi vọt vào nhìn thấy dáng vẻ ái muội này của nàng cùng Quân Cơ Lạc, nàng vội vàng chột dạ hô với ra ngoài cửa.

Mà lúc này Quân Cơ Lạc đưa tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của nàng, sau đó mới dùng cái trán cọ cọ lên cái trán của nàng, cực kì thân mật và ái muội: "Tứ Tứ, đừng trách ta. Cũng tại bộ dáng nàng khi không mặc y phục rất đẹp. Ta nhịn không được..." Sau khi thành công nhìn thấy uất giận mặt Đường Tứ Tứ mới buông nàng ra.

"Lần này thực không đùa nàng, ở nhà ăn chờ nàng." nói xong hắn liền di chuyển cơ quan trong phòng, vách tường dựa vào giường liền không tiếng động xoay ra, xuất hiện cái cửa hang. Sau khi Quân Cơ Lạc vào, vách tường lại chậm rãi đóng lại.

Đường Tứ Tứ là bị dọa sợ rồi, nàng phi thường cấp tốc mặc xong y phục, sau đó mở cửa cho Thanh Nhi chải đầu cho nàng. Thanh Nhi tay chân lanh lẹ làm cho nàng cái búi tóc tân phụ đương thời lưu hành.

Đường Tứ Tứ nhìn mình trong gương đồng, trong khoảnh khắc ấy nàng giật mình. Kiếp trước khi nàng gả cho Mộ Dung Nhược Hồng, ngày hôm sau Thanh Nhi cũng làm cho nàng loại búi tóc này. Khi đó lòng nàng tràn đầy đều là tình yêu đối với hắn ta, lại hồn nhiên mà không nhìn thấu tình cảnh của mình khi đó.

Mộ Dung Nhược Hồng không được Mộ Dung Long Thịnh coi trọng, địa vị của nàng nơi nào cũng không cao. Mỗi lần nàng ở bên ngoài bị tức giận, Mộ Dung Nhược Hồng liền khuyên bảo nàng, nhất định phải nhẫn, nhất định phải nhẫn, nhẫn qua được là có thể trên tất cả mọi người.

Trong đoạn thời gian đó, nàng chậm rãi thu liễm tính tình kiêu căng của Đường gia Nhị tiểu thư trước khi thành thân, vì hắn ta, nàng nén giận, khắp nơi đều xem sắc mặt người khác. Vì hắn ta, thấp cổ bé họng, mất hết mặt mũi mình còn liên lụy đời thanh danh của cậu mình.

Kiếp này, thế nhưng nàng lại gả cho đại hoạn quan. A không, phải nói là gả cho tên vô sỉ giả rất giả.

Nàng cũng không muốn sống qua ngày như kiếp trước với kẻ bất lực.

Đại khái sau một nén nhang, Đường Tứ Tứ mới dẫn Thanh Nhi tới nhà ăn. Quân Cơ Lạc vẫn còn chờ nàng. Nhìn thấy nàng đang đi lại, hắn liền phất tay cho người múc đồ ăn cho nàng. Trước khi Đường Tứ Tứ động đũa, Quân Cơ Lạc,nói: "Nếu nàng đã gả vào. Về sau chính là nữ chủ nhân trong phủ, người trong phủ nàng có thể tùy ý sai phái.

Đương nhiên, nếu nàng cảm thấy ở trong phủ mãi cũng không vui, cũng có thể ra ngoài phủ, trừ bỏ hai chuyện giết người và vụng trộm với nam nhân là không được cho phép. Còn lại nàng muốn chơi đùa như thế nào, ta đều có thể che chở cho nàng."

Đường Tứ Tứ hừ, hướng hắn tỏ vẻ mình có nghe.

"Vậy mau ăn cơm!" Quân Cơ Lạc vừa lòng gật đầu, bưng lên bát đũa liền động tác tao nhã ăn bữa sáng. Đường Tứ Tứ lại đợi chờ, cũng không có nghe hắn muốn đem quyền sở hữu tài sản trong phủ giao cho nàng, nàng liền biết Quân Cơ Lạc là lấy lời dễ nghe dỗ nàng.

Đường Tứ Tứ cầm lấy chiếc đũa liền im lặng, lặng lẽ ăn cơm. Quân Cơ Lạc dùng khóe mắt quét nàng vài lần, liền đại khái biết khẩu vị của Đường Tứ Tứ.

Khi bữa sáng của hai người gần chấm dứt, đột nhiên có tên tiểu thái giám được quản gia dẫn vào, sắc mặt tiểu thái giám kia mang theo dáng vẻ cấp tốc vội vàng xao động, giống như là chỉ bẩm báo cho Quân Cơ Lạc.

Quân Cơ Lạc đứng lên đến trước mặt tiểu thái giám kia, tiểu thái giám liền hạ giọng đem tình huống trong cung bẩm báo một phen. Quân Cơ Lạc nghe xong tiểu thái giám bẩm báo, sắc mặt chợt trầm xuống, con ngươi u ám bắt đầu quay cuồng tia nhìn như chim ưng hung ác.

Hắn lập tức quay đầu lại, nói với Đường Tứ Tứ: "Mấy ngày nay nàng đừng rời khỏi nhà. Ta tiến cung một chuyến!"

"Làm sao vậy?" Đường Tứ Tứ rất ít khi nhìn thấy phản ứng của Quân Cơ Lạc như vậy, mày của nàng khỏi nhướng lên.

Quân Cơ Lạc cúi xuống, sâu sắc nhìn nàng một cái, mím môi:"Hoàng Thượng xảy ra chuyện, trong cung có thể phải đổi ngôi!"

Sau khi lưu lại lời này, Quân Cơ Lạc liền sải bước ra khỏi nhà ăn. Mà Đường Tứ Tứ nghe được lời này của cũng lờ mờ hiểu. Nếu Mộ Dung Long Thịnh xảy ra chuyện, hành động tranh quyền tàn khốc của mấy hoàng tử kia bắt đầu trình diễn.

Kiếp trước, nàng trải qua quá trình chiến tranh tranh quyền tàn khốc kia. Mộ Dung Thái tử, Mộ Dung Nhược Hồng, còn có Thân vương ở đất phong sớm đã có mưu đồ gây rối... Cuối cùng ai cũng đều muốn ngồi lên ngai vàng kia. Ở trước mặt hoàng quyền, giết chóc thành thái độ bình thường, dân chúng vô tội bị giẫm lên, cuối cùng chỉ có một người có thể giẫm lên đống xương cốt trắng như tuyết mà bước lên ngôi vị hoàng đế cao nhất kia.

Đường Tứ Tứ suy nghĩ, vẫn là hy vọng không giống như kiếp trước, không chỉ có vì dân chúng, mà cũng vì chính nàng. tại nàng gả cho đại hoạn quan Quân Cơ Lạc, nếu Hoàng Thượng gặp chuyện không may, đám hoàng tử này nhất định muốn giết Quân Cơ Lạc để lung lạc dân tâm.

Tuy rằng nàng thừa nhận Quân Cơ Lạc người này quá vô sỉ, nhưng dù ti tiện, cũng ti tiện không bằng Mộ Dung Nhược Hồng cùng Mộ Dung Ôn Trạch hai người.

Nếu có thể, nàng vẫn là hy vọng hết thảy duy trì nguyên trạng.

Đương nhiên cũng vì cho cậu mình có thể tính toán tốt trước tiên, nàng cho Thanh Nhi tìm người đáng tin cậy đem tin tức nàng biết được cho Trì Lệ Dập.

Hoàng cung, trong tẩm điện của Mộ Dung Long Thịnh.

Một đám ngự y đông nghịt vô cùng lo lắng hạ giọng thương lượng bệnh tình của Hoàng Thượng, cuối cùng người đứng đầu Thái y viện là Thường Thanh Chính đứng ra, đối với Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch còn có Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng vô cùng lo lắng chờ đợi tin tức:"Thái tử điện hạ, Ngũ hoàng tử... Căn cứ vào chúng vi thần chẩn đoán, Hoàng Thượng thân mắc nhiệt độc, thận hư hao hụt nghiêm trọng, lại dùng kim đan quá lượng... Chỉ sợ phải..."

Thường Thanh Chính đến đây, liền phù phù quỳ xuống, lại nơm nớp lo sợ:"Thái tử điện hạ, Ngũ hoàng tử... Chúng vi thần đã cố làm hết khả năng."

Ý tứ lời này của Thường Thanh Chính làm cho Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng ngẩng đầu, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt lướt qua tia khát máu giết chóc.

“Cửu Thiên Tuế đến!" Thanh sắc nhọn của thái giám ở cửa đại vang lên.

Thân ảnh tuấn tú của Quân Cơ Lạc rất nhanh xuất ở trong điện, hắn xuất hiện làm cho ngự y cùng thái giám trong điện đều quỳ xuống. Quân Cơ Lạc tới trước giường, cẩn thận kiểm tra Mộ Dung Long Thịnh, phát hiện sắc mặt Mộ Dung Long Thịnh u ám, đồng tử tan rã có tiêu cự, khóe miệng còn có nước miếng màu trắng vẫn tràn ra bên ngoài.

Hắn cúi đầu, ở bên tai Mộ Dung Long Thịnh gọi, Mộ Dung Long Thịnh hoàn toàn không có phản ứng.

Từ đủ loại tình huống xem ra, chứng minh bệnh tình lão ta trận này đột phát cực kỳ hung mãnh.

"Thường thái y, rốt cuộc long thể bệ hạ là ở tình huống gì?" Quân Cơ Lạc nhìn về phía Thường Thanh Chính. Thường Thanh Chính lau mồ hôi trán, đem lời vừa rồi nói với Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng lặp lại một lần.

"Đám vô liêm sỉ các ngươi! Các ngươi vẫn chưa làm hết sức, dám phát ngôn bệ hạ không cứu được sao?" Quân Cơ Lạc nâng chân lên, liền đá vào người Thường Thanh Chính. Thường Thanh Chính ăn đau, phủ phục ngã xuống đất, nhưng không dám nói thêm cái gì.

Mà Mộ Dung Nhược Hồng phía sau lại đứng ra lạnh giọng châm biếm: "Cửu Thiên Tuế, Thường ngự y chính là chủ tọa của Thái y viện, ngài không nhìn công lao của cũng phải nhìn khổ lao nhiều năm của hắn, cũng nên tôn trọng một chút, bằng không, ngài đây là dọa tâm của ngự y cả Thái y viện."

Mộ Dung Nhược Hồng hiện tại ước gì Mộ Dung Long Thịnh có thể băng hà. Như vậy Quân Cơ Lạc kiêu ngạo ương ngạnh liền mất chỗ dựa vững chắc, gã này không thể bật lại. Rồi sau đó, liền có thể đem nhục nhã mấy ngày nay phải chịu toàn bộ tính hết vào hắn ta.

Quân Cơ Lạc khinh miệt nhìn bộ dáng chó cùng rứt giậu châm ngòi ly gián của Mộ Dung Nhược Hồng, cười nhạo:"Chó chính là chó, vĩnh viễn không thay đổi được bản tính sủa người."

Hắn dừng một chút, ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch: "Thái tử điện hạ, ngươi không ra nói vài câu? Chẳng lẽ muốn cho Ngũ hoàng tử đem lòng mọi người đều thu mua ngươi mới mở miệng. Nếu ngươi là đánh chủ ý muốn bàng quan, vậy bản đốc có lỗi phải nói cho ngươi, người nào dám coi rẻ bản đốc đều bao giờ được yên ổn!"

Mộ Dung Ôn Trạch bị điểm danh, quay đầu lại, ánh mắt ngoan độc trừng nhìn Mộ Dung Nhược Hồng, thanh âm lạnh lùng: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Mộ Dung Nhược Hồng bị hắn ta quát như vậy, gã mới tâm cam tình nguyện ngậm miệng lại.

"Tam hoàng tử đến!" Thái giám canh cửa ở phía sau lại cao giọng. Mà khi thanh thái giám thông bẩm vừa rơi xuống, ở chỗ cửa thấy tam hoàng tử mấy tháng tiến cung ngồi ở xe lăn được người đẩy vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom