Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Sư huynh, kiếm của huynh!
Cứ Xỉ Hổ bị Bách Thú Triều Bái đánh trúng đầu thì ngã xuống, chết ngay lập tức.
Lâm Nhất cảm thấy cả người nhẹ nhõm, sảng khoái vô cùng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Lúc hắn lén luyện tập cũng từng thi triển Bách Thú Triều Bái.
Nhưng hôm nay, chiêu Bách Thú Triều Bái này lại khiến hắn cảm thấy hơi khó hiểu. Rõ ràng nó là một bộ quyền pháp dũng mãnh, nhưng cuối cùng, khi thi triển, hắn lại cảm thấy chiêu mình xuất ra không phải là nắm đấm mà như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Quyền pháp? Kiếm pháp?
Là do bức tranh đó sao? Bức tranh thần bí có ghi chú “Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi”.
Trong lúc đang mơ hồ, Lâm Nhất cảm thấy Mãnh Hổ Quyền mà mình luyện tập đã có sự khác biệt rất lớn với bản gốc quyền pháp đó.
Muốn làm rõ sự kỳ diệu bên trong thì sau khi trở về, hắn phải nghiên cứu thêm về bức tranh đó.
Nghĩ kĩ lại thì càng thấy con hổ dữ trong bức tranh đó cũng rất thần bí.
Đối mặt với Cứ Xỉ Hổ đã sinh ra yêu khí, vốn dĩ hắn không có bất cứ cơ hội thắng lợi nào, nếu không phải hình ảnh của con mãnh hổ đó xuất hiện trong đầu hắn...”
Giúp hắn đánh tan yêu khí của Cứ Xỉ Hổ trong vô hình thì hắn có thắng được hay không, khó mà nói.
Đột nhiên, có một luồng sáng vụt qua rồi biến mất ngay.
Lâm Nhất nhạy bén đuổi theo luồng sáng đó, hắn quay lại nhìn thì thấy có ánh sáng yếu ớt lóe lên từ trong lồng ngực của Cứ Xỉ Hổ.
“Nội đan?”
Nội đan chỉ được sinh ra trong cơ thể của yêu thú, hơn nữa không phải yêu thú nào cũng có.
Nhưng chỉ cần sinh ra nội đan thì yêu thú sẽ có thể vượt qua giới hạn của bản thân, có thể không ngừng bức phá giống như người luyện võ.
Chẳng hạn như Cứ Xỉ Hổ, nó có lớn mạnh thế nào thì cũng chỉ tiến gần đến thực lực võ đạo tầng năm.
Nhưng nếu như nó sinh ra nội đan thì sẽ vô cùng lợi hại, có thể đột phá được tầng năm, tầng sáu… Thậm chí là cảnh giới võ đạo tầng mười.
Lâm Nhất hít ngược một hơi vào trong rồi nói với giọng nặng nề: “Nếu như hôm nay mình không giết chết con Cứ Xỉ Hổ đó thì rất có khả năng một ngày nào đó, một yêu vương sẽ được sinh ra trong dãy núi Hoàng Vân này”.
Có lẽ vì Cứ Xỉ Hổ đã nuốt linh quả đó nên mới có cơ hội sinh ra được nội đan hiếm thấy.
Thịch, thịch, thịch!
Lâm Nhất không kiềm chế được, tim cứ đập lên thình thịch.
Dù cho chỉ là một viên nội đan của một con bán yêu thú nhưng giá trị của viên nội đan này là không thể định lượng được.
So với viên nội đan này thì số nguyên liệu từ yêu thú thu được trong ba ngày trước đó đều không đáng một xu.
Lâm Nhất không có thời gian để nghĩ thêm nhiều, hắn rút dao găm, mổ ngực Cứ Xỉ Hổ và lấy viên nội đan ra.
Sau khi nội đan rời khỏi cơ thể thì ánh sáng đó liền biến mất, trông nó có vẻ khá bình thường.
Nhưng khi Lâm Nhất nắm nó trong tay thì có thể cảm nhận rất rõ linh lực dồi dào chứa đựng bên trong.
Lâm Nhất cẩn thận cất kĩ viên nội đan xong thì không vội xử lý xác của Cứ Xỉ Hổ.
Hắn đến trước cái cây cách đó hơn một trăm mét, liếc nhìn thanh kiếm cũ đang cắm bên trên, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Là một người luyện kiếm, đến cả kiếm cũng nắm không chắc thì đó là sự sỉ nhục lớn nhất.
Thình thịch! Thình thịch!
Lâm Nhất vừa mới đút kiếm vào vỏ lại thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Hắn nghe tiếng bước chân thì biết là có rất nhiều người đang đến.
Nghĩ đến việc mình đang giấu nội đan trước ngực, Lâm Nhất thầm thấy có chuyện chẳng lành, nếu như bị người ta phát hiện ra thì xong đời.
Soạt!
Lâm Nhất vẫn chưa có hành động gì thì đám người kia đã nhanh chóng chạy đến, tất cả đều mặc đồ của Thanh Vân Môn.
Lâm Nhất lén quan sát thì phát hiện mình hơi có ấn tượng với tên cầm đầu.
Hắn đã nhớ ra rồi, đó là đệ tử ngoại môn Trần Tiêu, trước đây còn từng bảo Lâm Nhất bảo dưỡng kiếm cho hắn ta.
“Đúng thật là yêu thú, nhìn vết dao trên xác, lẽ nào có nội đan sao?”
Trần Tiêu rất tinh mắt, chỉ từ vết dao mổ của Lâm Nhất là hắn ta đã có thể phán đoán được Cứ Xỉ Hổ có nội đan.
Nhưng chuyện khiến Lâm Nhất cảm thấy hơi bất ngờ là sau khi đám người này đến, họ chỉ liếc sơ Lâm Nhất rồi không còn để ý đến hắn nữa.
Trần Tiêu quan sát xung quanh một lượt rồi lên tiếng nói: “Xem ra người đó bị thương không nhẹ, sau khi lấy nội đan đi thì đến cả xác con yêu thú quý giá thế này cũng không cần đến nữa”.
“Trần sư huynh, có cần đuổi theo không?”
“Không có nhiều cơ hội đâu, để hỏi thăm trước đã!”
Trần Tiêu liếc mắt nhìn qua Lâm Nhất, cứ như lúc này mới nhìn thấy hắn, hắn ta nói thẳng: “Ngươi đến sớm, có nhìn thấy bóng người nào không hả?”
Lâm Nhất hơi ngây người nhưng sau đó đã nhanh chóng hiểu ra.
Thì ra cái tên Trần Tiêu chưa từng có ý nghĩ người giết chết yêu thú chính là hắn.
Cũng đúng, trong mắt đối phương, hắn chỉ là một Kiếm Nô, sao có thể là đối thủ của Cứ Xỉ Hổ được chứ.
Trước khi giao đấu, Lâm Nhất cũng không ngờ mình có thể giết chết được Cứ Xỉ Hổ.
“Không thấy!”
Lâm Nhất bình tĩnh trả lời lại, vẻ mặt không chút nào hoảng loạn.
“Đồ vô dụng, cút đi!”
Trần Tiêu thấy Lâm Nhất không có giá trị, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ, phất tay rồi quát lớn đuổi đi.
Lâm Nhất cầu còn không được nữa là, chỉ mình Trần Tiêu thôi cũng đã có tu vi võ đạo tầng năm rồi, những người khác thấp nhất cũng có tu vi võ đạo tầng bốn.
Với sức của một mình hắn thì không thể nào đánh thắng được đám người đó.
“Đợi đã!”
Lâm Nhất mới đi được hai bước thì Trần Tiêu đã gọi giật ngược, vứt thanh kiếm trong tay qua cho hắn.
Phụp!
Vỏ kiếm cắm chặt dưới mặt đất, thân kiếm hơi rung lên.
Trần Tiêu không khách sáo, nói: “Đến sớm không bằng đến kịp lúc, ở đó bảo dưỡng lại kiếm cho ta đi, để ta đỡ phải mắc công đến Tẩy Kiếm Các một chuyến”.
“Xin lỗi, tôi đã không còn là Kiếm Nô nữa rồi, mong Trần sư huynh thông cảm!”
Lâm Nhất cảm thấy cả người nhẹ nhõm, sảng khoái vô cùng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Lúc hắn lén luyện tập cũng từng thi triển Bách Thú Triều Bái.
Nhưng hôm nay, chiêu Bách Thú Triều Bái này lại khiến hắn cảm thấy hơi khó hiểu. Rõ ràng nó là một bộ quyền pháp dũng mãnh, nhưng cuối cùng, khi thi triển, hắn lại cảm thấy chiêu mình xuất ra không phải là nắm đấm mà như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Quyền pháp? Kiếm pháp?
Là do bức tranh đó sao? Bức tranh thần bí có ghi chú “Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi”.
Trong lúc đang mơ hồ, Lâm Nhất cảm thấy Mãnh Hổ Quyền mà mình luyện tập đã có sự khác biệt rất lớn với bản gốc quyền pháp đó.
Muốn làm rõ sự kỳ diệu bên trong thì sau khi trở về, hắn phải nghiên cứu thêm về bức tranh đó.
Nghĩ kĩ lại thì càng thấy con hổ dữ trong bức tranh đó cũng rất thần bí.
Đối mặt với Cứ Xỉ Hổ đã sinh ra yêu khí, vốn dĩ hắn không có bất cứ cơ hội thắng lợi nào, nếu không phải hình ảnh của con mãnh hổ đó xuất hiện trong đầu hắn...”
Giúp hắn đánh tan yêu khí của Cứ Xỉ Hổ trong vô hình thì hắn có thắng được hay không, khó mà nói.
Đột nhiên, có một luồng sáng vụt qua rồi biến mất ngay.
Lâm Nhất nhạy bén đuổi theo luồng sáng đó, hắn quay lại nhìn thì thấy có ánh sáng yếu ớt lóe lên từ trong lồng ngực của Cứ Xỉ Hổ.
“Nội đan?”
Nội đan chỉ được sinh ra trong cơ thể của yêu thú, hơn nữa không phải yêu thú nào cũng có.
Nhưng chỉ cần sinh ra nội đan thì yêu thú sẽ có thể vượt qua giới hạn của bản thân, có thể không ngừng bức phá giống như người luyện võ.
Chẳng hạn như Cứ Xỉ Hổ, nó có lớn mạnh thế nào thì cũng chỉ tiến gần đến thực lực võ đạo tầng năm.
Nhưng nếu như nó sinh ra nội đan thì sẽ vô cùng lợi hại, có thể đột phá được tầng năm, tầng sáu… Thậm chí là cảnh giới võ đạo tầng mười.
Lâm Nhất hít ngược một hơi vào trong rồi nói với giọng nặng nề: “Nếu như hôm nay mình không giết chết con Cứ Xỉ Hổ đó thì rất có khả năng một ngày nào đó, một yêu vương sẽ được sinh ra trong dãy núi Hoàng Vân này”.
Có lẽ vì Cứ Xỉ Hổ đã nuốt linh quả đó nên mới có cơ hội sinh ra được nội đan hiếm thấy.
Thịch, thịch, thịch!
Lâm Nhất không kiềm chế được, tim cứ đập lên thình thịch.
Dù cho chỉ là một viên nội đan của một con bán yêu thú nhưng giá trị của viên nội đan này là không thể định lượng được.
So với viên nội đan này thì số nguyên liệu từ yêu thú thu được trong ba ngày trước đó đều không đáng một xu.
Lâm Nhất không có thời gian để nghĩ thêm nhiều, hắn rút dao găm, mổ ngực Cứ Xỉ Hổ và lấy viên nội đan ra.
Sau khi nội đan rời khỏi cơ thể thì ánh sáng đó liền biến mất, trông nó có vẻ khá bình thường.
Nhưng khi Lâm Nhất nắm nó trong tay thì có thể cảm nhận rất rõ linh lực dồi dào chứa đựng bên trong.
Lâm Nhất cẩn thận cất kĩ viên nội đan xong thì không vội xử lý xác của Cứ Xỉ Hổ.
Hắn đến trước cái cây cách đó hơn một trăm mét, liếc nhìn thanh kiếm cũ đang cắm bên trên, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Là một người luyện kiếm, đến cả kiếm cũng nắm không chắc thì đó là sự sỉ nhục lớn nhất.
Thình thịch! Thình thịch!
Lâm Nhất vừa mới đút kiếm vào vỏ lại thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Hắn nghe tiếng bước chân thì biết là có rất nhiều người đang đến.
Nghĩ đến việc mình đang giấu nội đan trước ngực, Lâm Nhất thầm thấy có chuyện chẳng lành, nếu như bị người ta phát hiện ra thì xong đời.
Soạt!
Lâm Nhất vẫn chưa có hành động gì thì đám người kia đã nhanh chóng chạy đến, tất cả đều mặc đồ của Thanh Vân Môn.
Lâm Nhất lén quan sát thì phát hiện mình hơi có ấn tượng với tên cầm đầu.
Hắn đã nhớ ra rồi, đó là đệ tử ngoại môn Trần Tiêu, trước đây còn từng bảo Lâm Nhất bảo dưỡng kiếm cho hắn ta.
“Đúng thật là yêu thú, nhìn vết dao trên xác, lẽ nào có nội đan sao?”
Trần Tiêu rất tinh mắt, chỉ từ vết dao mổ của Lâm Nhất là hắn ta đã có thể phán đoán được Cứ Xỉ Hổ có nội đan.
Nhưng chuyện khiến Lâm Nhất cảm thấy hơi bất ngờ là sau khi đám người này đến, họ chỉ liếc sơ Lâm Nhất rồi không còn để ý đến hắn nữa.
Trần Tiêu quan sát xung quanh một lượt rồi lên tiếng nói: “Xem ra người đó bị thương không nhẹ, sau khi lấy nội đan đi thì đến cả xác con yêu thú quý giá thế này cũng không cần đến nữa”.
“Trần sư huynh, có cần đuổi theo không?”
“Không có nhiều cơ hội đâu, để hỏi thăm trước đã!”
Trần Tiêu liếc mắt nhìn qua Lâm Nhất, cứ như lúc này mới nhìn thấy hắn, hắn ta nói thẳng: “Ngươi đến sớm, có nhìn thấy bóng người nào không hả?”
Lâm Nhất hơi ngây người nhưng sau đó đã nhanh chóng hiểu ra.
Thì ra cái tên Trần Tiêu chưa từng có ý nghĩ người giết chết yêu thú chính là hắn.
Cũng đúng, trong mắt đối phương, hắn chỉ là một Kiếm Nô, sao có thể là đối thủ của Cứ Xỉ Hổ được chứ.
Trước khi giao đấu, Lâm Nhất cũng không ngờ mình có thể giết chết được Cứ Xỉ Hổ.
“Không thấy!”
Lâm Nhất bình tĩnh trả lời lại, vẻ mặt không chút nào hoảng loạn.
“Đồ vô dụng, cút đi!”
Trần Tiêu thấy Lâm Nhất không có giá trị, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ, phất tay rồi quát lớn đuổi đi.
Lâm Nhất cầu còn không được nữa là, chỉ mình Trần Tiêu thôi cũng đã có tu vi võ đạo tầng năm rồi, những người khác thấp nhất cũng có tu vi võ đạo tầng bốn.
Với sức của một mình hắn thì không thể nào đánh thắng được đám người đó.
“Đợi đã!”
Lâm Nhất mới đi được hai bước thì Trần Tiêu đã gọi giật ngược, vứt thanh kiếm trong tay qua cho hắn.
Phụp!
Vỏ kiếm cắm chặt dưới mặt đất, thân kiếm hơi rung lên.
Trần Tiêu không khách sáo, nói: “Đến sớm không bằng đến kịp lúc, ở đó bảo dưỡng lại kiếm cho ta đi, để ta đỡ phải mắc công đến Tẩy Kiếm Các một chuyến”.
“Xin lỗi, tôi đã không còn là Kiếm Nô nữa rồi, mong Trần sư huynh thông cảm!”
Bình luận facebook