Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2312 “Ra tay!”
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Luyện hóa máu rồng phải lấy máu bản mệnh của yêu thú, nếu lấy hết thì chắc chắn không còn mạng. Cho dù để lại một chút, e rằng cũng sẽ đại thương nguyên khí, rớt cảnh giới.
Chuyện này phải dò la ở thành Thiên Lăng một phen, ít nhất phải tìm hiểu rõ ở đâu có yêu thú mang máu rồng.
Không nghĩ nhiều nữa, thân hình Lâm Nhất nhoáng lên, sau vài cái nhún người đã biến mất ở khoảng cách mấy nghìn mét. Chốc lát sau, hắn đã đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Nhất xuất hiện rồi!”
“Đúng là ở trong đó thật, xem ra lời đồn là thật…”
Hắn vừa xuất hiện, trên đường phố đã có vô số ánh nhìn rơi lên người hắn, hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngày qua, sóng gió hắn gây ra ở buổi đấu giá đã truyền khắp toàn thành, được bàn tán xôn xao, hầu như không ai không biết.
Có người tiết lộ hành tung của hắn, lập tức dẫn đến một trận náo động. Hắn đánh cho nhân tài của bốn đại gia tộc bị thương, còn khiến Phong Tuần của Tiêu Vân Tông quỳ xuống chịu nhục, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn dám ở lại trong thành, ngay lập tức khiến nhiều người chú ý.
Gần như ngày nào cũng có rất nhiều người canh tại nơi này, muốn nhìn thấy diện mạo thật của Lâm Nhất.
Vù!
Không quan tâm đến mấy chuyện ồn ào đó, Lâm Nhất bước ra khỏi cửa. Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, kiếm ý nhạy bén của hắn lập tức cảm nhận được vài luồng sát ý lạnh lẽo bao trùm lên người hắn.
Hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện một ông lão mặc áo đen, tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành. Sau lưng ông ta dẫn theo bảy người, đều mặc toàn đồ đen, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người này đúng là âm hồn không tan, bảy ngày qua đi rồi vẫn phái người giám sát mình.
Lâm Nhất không quan tâm, đội hình này vẫn không lọt vào mắt hắn.
“Ra tay!”
Ngay lúc Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, đất trời bỗng rung chuyển, ông lão áo đen vẻ mặt dữ tợn, cười nhạt, hai tay kết ấn, bảy người phía sau phối hợp rất ăn ý, cũng bắt đầu kết ấn.
A?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thật sự dám ra tay, đám người này không sợ chết à… Trừ ông lão áo đen đó có thể miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của mình, những người còn lại ở trước mặt hắn thậm chí còn chẳng màng ra tay.
Ầm ầm!
Trong khi Lâm Nhất đang nghi ngờ, một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm quanh người Lâm Nhất. Không gian này giống như bị cầm tù, gió cũng không thể thổi vào trong.
Giữa bầu trời, một đốm đen rơi xuống, đốm đen không ngừng lan rộng trong con ngươi của mọi người.
Đợi đến khi nó rơi xuống rồi mới nhìn rõ, đó là một chiếc chuông cổ, giống như lồng giam, từ trên trời giáng xuống, định nhốt Lâm Nhất ở trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Bình luận facebook