• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (4 Viewers)

  • Chương 2327 “Đáng sợ thật!”

Đúng lúc này, một ngọn lửa màu đỏ cam vọt thẳng lên trời, lúc vọt ra khỏi khu rừng, hóa thành một ngọn lửa máu bắt mắt trên bầu trời.





Núi Viêm Long rộng lớn lập tức vang lên tiếng xao động, nhiều ánh nhìn tập trung hết về chỗ này.





Trong mơ hồ, có tiếng xé gió lao tới từ trên không, đó là một luồng khí tức rất đáng sợ.





“Đi!”





Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kì dị, có lẽ là cao thủ của Thiết Huyết Kiếm Môn đến rồi, hắn gọi Huyết Long Mã một tiếng, quay người rời đi.





Người trung niên áo đen chật vật đứng dậy, ông ta nhặt lại một mạng, cảm thấy vô cùng bàng hoàng.





Không lâu sau khi Lâm Nhất rời đi, trong rừng nổi lên gió lớn, một ông lão tóc trắng với vẻ mặt lạnh lùng đáp xuống. Trên người ông ta tràn đầy khí tức đáng sợ, một luồng uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành càn quét bốn phương.





“Đường phó môn chủ!”





Người đến chính là phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn, gương mặt ông ta âm trầm, lạnh lùng nhìn người trung niên áo đen, hạ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”





Người trung niên áo đen run rẩy nói: “Là một tên nhóc tự tiện xông vào núi Viêm Long, đánh bị thương bọn ta không nói, còn cướp quả Viêm Long của chúng ta”.





“Quả Viêm Long?”





Trong mắt Đường Ưng lóe lên tia sáng, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại, ông ta có thể cảm nhận được một luồng khí tức đang nhanh chóng bay đi xa.





Đáng tiếc, nó đã vô cùng yếu ớt, không thể đuổi kịp.





“Phế vật, một tên nhóc cũng không canh được”.





Đường Ưng mắng một câu, sau đó lạnh giọng nói: “Mau chóng tìm tên nhóc đó về cho ta, nếu làm hỏng việc của thiếu quán chủ, ta sẽ lấy mạng ngươi!”





“Vâng! Vâng! Vâng!”





Người trung niên áo đen run rẩy, không dám cãi lại.











Trong núi Viêm Long, Lâm Nhất không ngừng đi sâu vào trong, dọc đường đi, phát hiện một số yêu thú mạnh mẽ.





Nhưng hắn đều tránh đi trước, bây giờ không phải lúc xảy ra xung đột với đám yêu thú đó.





Trừ chuyện này, hắn thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng xào xạc, có tiếng muông thú bị kinh động. Có lẽ là người của Thiết Huyết Kiếm Môn đang tìm tung tích của hắn.





Đám người này cũng thật bá đạo, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo, coi như đã được chứng kiến.





Nói là tông môn, nhưng chẳng khác nào giặc cướp.


May là có Huyết Long Mã, đám người này muốn tìm được hắn trong rừng rậm thế này thì cứ nằm mơ đi.





Cũng không biết đi sâu bao xa, đúng lúc Lâm Nhất phát hiện ra không khí trong rừng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên có khí tức hung hãn, ác liệt giống như sóng dữ cuộn tới từng đợt, cát đá bay mù mịt, bụi bặm đầy trời, giống như bão cát.





Trong khí tức ác liệt đó chứa đựng một luồng long uy cực kỳ điên cuồng, khiến người ta khiếp sợ.







Đúng lúc này, một ngọn lửa màu đỏ cam vọt thẳng lên trời, lúc vọt ra khỏi khu rừng, hóa thành một ngọn lửa máu bắt mắt trên bầu trời.





Núi Viêm Long rộng lớn lập tức vang lên tiếng xao động, nhiều ánh nhìn tập trung hết về chỗ này.





Trong mơ hồ, có tiếng xé gió lao tới từ trên không, đó là một luồng khí tức rất đáng sợ.





“Đi!”





Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kì dị, có lẽ là cao thủ của Thiết Huyết Kiếm Môn đến rồi, hắn gọi Huyết Long Mã một tiếng, quay người rời đi.





Người trung niên áo đen chật vật đứng dậy, ông ta nhặt lại một mạng, cảm thấy vô cùng bàng hoàng.





Không lâu sau khi Lâm Nhất rời đi, trong rừng nổi lên gió lớn, một ông lão tóc trắng với vẻ mặt lạnh lùng đáp xuống. Trên người ông ta tràn đầy khí tức đáng sợ, một luồng uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành càn quét bốn phương.





“Đường phó môn chủ!”





Người đến chính là phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn, gương mặt ông ta âm trầm, lạnh lùng nhìn người trung niên áo đen, hạ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”





Người trung niên áo đen run rẩy nói: “Là một tên nhóc tự tiện xông vào núi Viêm Long, đánh bị thương bọn ta không nói, còn cướp quả Viêm Long của chúng ta”.





“Quả Viêm Long?”





Trong mắt Đường Ưng lóe lên tia sáng, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại, ông ta có thể cảm nhận được một luồng khí tức đang nhanh chóng bay đi xa.





Đáng tiếc, nó đã vô cùng yếu ớt, không thể đuổi kịp.





“Phế vật, một tên nhóc cũng không canh được”.





Đường Ưng mắng một câu, sau đó lạnh giọng nói: “Mau chóng tìm tên nhóc đó về cho ta, nếu làm hỏng việc của thiếu quán chủ, ta sẽ lấy mạng ngươi!”





“Vâng! Vâng! Vâng!”





Người trung niên áo đen run rẩy, không dám cãi lại.











Trong núi Viêm Long, Lâm Nhất không ngừng đi sâu vào trong, dọc đường đi, phát hiện một số yêu thú mạnh mẽ.





Nhưng hắn đều tránh đi trước, bây giờ không phải lúc xảy ra xung đột với đám yêu thú đó.





Trừ chuyện này, hắn thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng xào xạc, có tiếng muông thú bị kinh động. Có lẽ là người của Thiết Huyết Kiếm Môn đang tìm tung tích của hắn.





Đám người này cũng thật bá đạo, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo, coi như đã được chứng kiến.





Nói là tông môn, nhưng chẳng khác nào giặc cướp.


May là có Huyết Long Mã, đám người này muốn tìm được hắn trong rừng rậm thế này thì cứ nằm mơ đi.





Cũng không biết đi sâu bao xa, đúng lúc Lâm Nhất phát hiện ra không khí trong rừng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên có khí tức hung hãn, ác liệt giống như sóng dữ cuộn tới từng đợt, cát đá bay mù mịt, bụi bặm đầy trời, giống như bão cát.





Trong khí tức ác liệt đó chứa đựng một luồng long uy cực kỳ điên cuồng, khiến người ta khiếp sợ.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Đúng lúc này, một ngọn lửa màu đỏ cam vọt thẳng lên trời, lúc vọt ra khỏi khu rừng, hóa thành một ngọn lửa máu bắt mắt trên bầu trời.





Núi Viêm Long rộng lớn lập tức vang lên tiếng xao động, nhiều ánh nhìn tập trung hết về chỗ này.





Trong mơ hồ, có tiếng xé gió lao tới từ trên không, đó là một luồng khí tức rất đáng sợ.





“Đi!”





Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kì dị, có lẽ là cao thủ của Thiết Huyết Kiếm Môn đến rồi, hắn gọi Huyết Long Mã một tiếng, quay người rời đi.





Người trung niên áo đen chật vật đứng dậy, ông ta nhặt lại một mạng, cảm thấy vô cùng bàng hoàng.





Không lâu sau khi Lâm Nhất rời đi, trong rừng nổi lên gió lớn, một ông lão tóc trắng với vẻ mặt lạnh lùng đáp xuống. Trên người ông ta tràn đầy khí tức đáng sợ, một luồng uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành càn quét bốn phương.





“Đường phó môn chủ!”





Người đến chính là phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn, gương mặt ông ta âm trầm, lạnh lùng nhìn người trung niên áo đen, hạ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”





Người trung niên áo đen run rẩy nói: “Là một tên nhóc tự tiện xông vào núi Viêm Long, đánh bị thương bọn ta không nói, còn cướp quả Viêm Long của chúng ta”.





“Quả Viêm Long?”





Trong mắt Đường Ưng lóe lên tia sáng, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại, ông ta có thể cảm nhận được một luồng khí tức đang nhanh chóng bay đi xa.





Đáng tiếc, nó đã vô cùng yếu ớt, không thể đuổi kịp.





“Phế vật, một tên nhóc cũng không canh được”.





Đường Ưng mắng một câu, sau đó lạnh giọng nói: “Mau chóng tìm tên nhóc đó về cho ta, nếu làm hỏng việc của thiếu quán chủ, ta sẽ lấy mạng ngươi!”





“Vâng! Vâng! Vâng!”





Người trung niên áo đen run rẩy, không dám cãi lại.











Trong núi Viêm Long, Lâm Nhất không ngừng đi sâu vào trong, dọc đường đi, phát hiện một số yêu thú mạnh mẽ.





Nhưng hắn đều tránh đi trước, bây giờ không phải lúc xảy ra xung đột với đám yêu thú đó.





Trừ chuyện này, hắn thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng xào xạc, có tiếng muông thú bị kinh động. Có lẽ là người của Thiết Huyết Kiếm Môn đang tìm tung tích của hắn.





Đám người này cũng thật bá đạo, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo, coi như đã được chứng kiến.





Nói là tông môn, nhưng chẳng khác nào giặc cướp.


May là có Huyết Long Mã, đám người này muốn tìm được hắn trong rừng rậm thế này thì cứ nằm mơ đi.





Cũng không biết đi sâu bao xa, đúng lúc Lâm Nhất phát hiện ra không khí trong rừng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên có khí tức hung hãn, ác liệt giống như sóng dữ cuộn tới từng đợt, cát đá bay mù mịt, bụi bặm đầy trời, giống như bão cát.





Trong khí tức ác liệt đó chứa đựng một luồng long uy cực kỳ điên cuồng, khiến người ta khiếp sợ.







Đúng lúc này, một ngọn lửa màu đỏ cam vọt thẳng lên trời, lúc vọt ra khỏi khu rừng, hóa thành một ngọn lửa máu bắt mắt trên bầu trời.





Núi Viêm Long rộng lớn lập tức vang lên tiếng xao động, nhiều ánh nhìn tập trung hết về chỗ này.





Trong mơ hồ, có tiếng xé gió lao tới từ trên không, đó là một luồng khí tức rất đáng sợ.





“Đi!”





Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kì dị, có lẽ là cao thủ của Thiết Huyết Kiếm Môn đến rồi, hắn gọi Huyết Long Mã một tiếng, quay người rời đi.





Người trung niên áo đen chật vật đứng dậy, ông ta nhặt lại một mạng, cảm thấy vô cùng bàng hoàng.





Không lâu sau khi Lâm Nhất rời đi, trong rừng nổi lên gió lớn, một ông lão tóc trắng với vẻ mặt lạnh lùng đáp xuống. Trên người ông ta tràn đầy khí tức đáng sợ, một luồng uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành càn quét bốn phương.





“Đường phó môn chủ!”





Người đến chính là phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn, gương mặt ông ta âm trầm, lạnh lùng nhìn người trung niên áo đen, hạ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”





Người trung niên áo đen run rẩy nói: “Là một tên nhóc tự tiện xông vào núi Viêm Long, đánh bị thương bọn ta không nói, còn cướp quả Viêm Long của chúng ta”.





“Quả Viêm Long?”





Trong mắt Đường Ưng lóe lên tia sáng, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại, ông ta có thể cảm nhận được một luồng khí tức đang nhanh chóng bay đi xa.





Đáng tiếc, nó đã vô cùng yếu ớt, không thể đuổi kịp.





“Phế vật, một tên nhóc cũng không canh được”.





Đường Ưng mắng một câu, sau đó lạnh giọng nói: “Mau chóng tìm tên nhóc đó về cho ta, nếu làm hỏng việc của thiếu quán chủ, ta sẽ lấy mạng ngươi!”





“Vâng! Vâng! Vâng!”





Người trung niên áo đen run rẩy, không dám cãi lại.











Trong núi Viêm Long, Lâm Nhất không ngừng đi sâu vào trong, dọc đường đi, phát hiện một số yêu thú mạnh mẽ.





Nhưng hắn đều tránh đi trước, bây giờ không phải lúc xảy ra xung đột với đám yêu thú đó.





Trừ chuyện này, hắn thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng xào xạc, có tiếng muông thú bị kinh động. Có lẽ là người của Thiết Huyết Kiếm Môn đang tìm tung tích của hắn.





Đám người này cũng thật bá đạo, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo, coi như đã được chứng kiến.





Nói là tông môn, nhưng chẳng khác nào giặc cướp.


May là có Huyết Long Mã, đám người này muốn tìm được hắn trong rừng rậm thế này thì cứ nằm mơ đi.





Cũng không biết đi sâu bao xa, đúng lúc Lâm Nhất phát hiện ra không khí trong rừng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên có khí tức hung hãn, ác liệt giống như sóng dữ cuộn tới từng đợt, cát đá bay mù mịt, bụi bặm đầy trời, giống như bão cát.





Trong khí tức ác liệt đó chứa đựng một luồng long uy cực kỳ điên cuồng, khiến người ta khiếp sợ.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Đúng lúc này, một ngọn lửa màu đỏ cam vọt thẳng lên trời, lúc vọt ra khỏi khu rừng, hóa thành một ngọn lửa máu bắt mắt trên bầu trời.





Núi Viêm Long rộng lớn lập tức vang lên tiếng xao động, nhiều ánh nhìn tập trung hết về chỗ này.





Trong mơ hồ, có tiếng xé gió lao tới từ trên không, đó là một luồng khí tức rất đáng sợ.





“Đi!”





Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kì dị, có lẽ là cao thủ của Thiết Huyết Kiếm Môn đến rồi, hắn gọi Huyết Long Mã một tiếng, quay người rời đi.





Người trung niên áo đen chật vật đứng dậy, ông ta nhặt lại một mạng, cảm thấy vô cùng bàng hoàng.





Không lâu sau khi Lâm Nhất rời đi, trong rừng nổi lên gió lớn, một ông lão tóc trắng với vẻ mặt lạnh lùng đáp xuống. Trên người ông ta tràn đầy khí tức đáng sợ, một luồng uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành càn quét bốn phương.





“Đường phó môn chủ!”





Người đến chính là phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn, gương mặt ông ta âm trầm, lạnh lùng nhìn người trung niên áo đen, hạ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”





Người trung niên áo đen run rẩy nói: “Là một tên nhóc tự tiện xông vào núi Viêm Long, đánh bị thương bọn ta không nói, còn cướp quả Viêm Long của chúng ta”.





“Quả Viêm Long?”





Trong mắt Đường Ưng lóe lên tia sáng, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại, ông ta có thể cảm nhận được một luồng khí tức đang nhanh chóng bay đi xa.





Đáng tiếc, nó đã vô cùng yếu ớt, không thể đuổi kịp.





“Phế vật, một tên nhóc cũng không canh được”.





Đường Ưng mắng một câu, sau đó lạnh giọng nói: “Mau chóng tìm tên nhóc đó về cho ta, nếu làm hỏng việc của thiếu quán chủ, ta sẽ lấy mạng ngươi!”





“Vâng! Vâng! Vâng!”





Người trung niên áo đen run rẩy, không dám cãi lại.











Trong núi Viêm Long, Lâm Nhất không ngừng đi sâu vào trong, dọc đường đi, phát hiện một số yêu thú mạnh mẽ.





Nhưng hắn đều tránh đi trước, bây giờ không phải lúc xảy ra xung đột với đám yêu thú đó.





Trừ chuyện này, hắn thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng xào xạc, có tiếng muông thú bị kinh động. Có lẽ là người của Thiết Huyết Kiếm Môn đang tìm tung tích của hắn.





Đám người này cũng thật bá đạo, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo, coi như đã được chứng kiến.





Nói là tông môn, nhưng chẳng khác nào giặc cướp.


May là có Huyết Long Mã, đám người này muốn tìm được hắn trong rừng rậm thế này thì cứ nằm mơ đi.





Cũng không biết đi sâu bao xa, đúng lúc Lâm Nhất phát hiện ra không khí trong rừng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên có khí tức hung hãn, ác liệt giống như sóng dữ cuộn tới từng đợt, cát đá bay mù mịt, bụi bặm đầy trời, giống như bão cát.





Trong khí tức ác liệt đó chứa đựng một luồng long uy cực kỳ điên cuồng, khiến người ta khiếp sợ.







Đúng lúc này, một ngọn lửa màu đỏ cam vọt thẳng lên trời, lúc vọt ra khỏi khu rừng, hóa thành một ngọn lửa máu bắt mắt trên bầu trời.





Núi Viêm Long rộng lớn lập tức vang lên tiếng xao động, nhiều ánh nhìn tập trung hết về chỗ này.





Trong mơ hồ, có tiếng xé gió lao tới từ trên không, đó là một luồng khí tức rất đáng sợ.





“Đi!”





Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kì dị, có lẽ là cao thủ của Thiết Huyết Kiếm Môn đến rồi, hắn gọi Huyết Long Mã một tiếng, quay người rời đi.





Người trung niên áo đen chật vật đứng dậy, ông ta nhặt lại một mạng, cảm thấy vô cùng bàng hoàng.





Không lâu sau khi Lâm Nhất rời đi, trong rừng nổi lên gió lớn, một ông lão tóc trắng với vẻ mặt lạnh lùng đáp xuống. Trên người ông ta tràn đầy khí tức đáng sợ, một luồng uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành càn quét bốn phương.





“Đường phó môn chủ!”





Người đến chính là phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn, gương mặt ông ta âm trầm, lạnh lùng nhìn người trung niên áo đen, hạ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”





Người trung niên áo đen run rẩy nói: “Là một tên nhóc tự tiện xông vào núi Viêm Long, đánh bị thương bọn ta không nói, còn cướp quả Viêm Long của chúng ta”.





“Quả Viêm Long?”





Trong mắt Đường Ưng lóe lên tia sáng, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại, ông ta có thể cảm nhận được một luồng khí tức đang nhanh chóng bay đi xa.





Đáng tiếc, nó đã vô cùng yếu ớt, không thể đuổi kịp.





“Phế vật, một tên nhóc cũng không canh được”.





Đường Ưng mắng một câu, sau đó lạnh giọng nói: “Mau chóng tìm tên nhóc đó về cho ta, nếu làm hỏng việc của thiếu quán chủ, ta sẽ lấy mạng ngươi!”





“Vâng! Vâng! Vâng!”





Người trung niên áo đen run rẩy, không dám cãi lại.











Trong núi Viêm Long, Lâm Nhất không ngừng đi sâu vào trong, dọc đường đi, phát hiện một số yêu thú mạnh mẽ.





Nhưng hắn đều tránh đi trước, bây giờ không phải lúc xảy ra xung đột với đám yêu thú đó.





Trừ chuyện này, hắn thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng xào xạc, có tiếng muông thú bị kinh động. Có lẽ là người của Thiết Huyết Kiếm Môn đang tìm tung tích của hắn.





Đám người này cũng thật bá đạo, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo, coi như đã được chứng kiến.





Nói là tông môn, nhưng chẳng khác nào giặc cướp.


May là có Huyết Long Mã, đám người này muốn tìm được hắn trong rừng rậm thế này thì cứ nằm mơ đi.





Cũng không biết đi sâu bao xa, đúng lúc Lâm Nhất phát hiện ra không khí trong rừng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên có khí tức hung hãn, ác liệt giống như sóng dữ cuộn tới từng đợt, cát đá bay mù mịt, bụi bặm đầy trời, giống như bão cát.





Trong khí tức ác liệt đó chứa đựng một luồng long uy cực kỳ điên cuồng, khiến người ta khiếp sợ.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Đúng lúc này, một ngọn lửa màu đỏ cam vọt thẳng lên trời, lúc vọt ra khỏi khu rừng, hóa thành một ngọn lửa máu bắt mắt trên bầu trời.





Núi Viêm Long rộng lớn lập tức vang lên tiếng xao động, nhiều ánh nhìn tập trung hết về chỗ này.





Trong mơ hồ, có tiếng xé gió lao tới từ trên không, đó là một luồng khí tức rất đáng sợ.





“Đi!”





Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kì dị, có lẽ là cao thủ của Thiết Huyết Kiếm Môn đến rồi, hắn gọi Huyết Long Mã một tiếng, quay người rời đi.





Người trung niên áo đen chật vật đứng dậy, ông ta nhặt lại một mạng, cảm thấy vô cùng bàng hoàng.





Không lâu sau khi Lâm Nhất rời đi, trong rừng nổi lên gió lớn, một ông lão tóc trắng với vẻ mặt lạnh lùng đáp xuống. Trên người ông ta tràn đầy khí tức đáng sợ, một luồng uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành càn quét bốn phương.





“Đường phó môn chủ!”





Người đến chính là phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn, gương mặt ông ta âm trầm, lạnh lùng nhìn người trung niên áo đen, hạ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”





Người trung niên áo đen run rẩy nói: “Là một tên nhóc tự tiện xông vào núi Viêm Long, đánh bị thương bọn ta không nói, còn cướp quả Viêm Long của chúng ta”.





“Quả Viêm Long?”





Trong mắt Đường Ưng lóe lên tia sáng, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại, ông ta có thể cảm nhận được một luồng khí tức đang nhanh chóng bay đi xa.





Đáng tiếc, nó đã vô cùng yếu ớt, không thể đuổi kịp.





“Phế vật, một tên nhóc cũng không canh được”.





Đường Ưng mắng một câu, sau đó lạnh giọng nói: “Mau chóng tìm tên nhóc đó về cho ta, nếu làm hỏng việc của thiếu quán chủ, ta sẽ lấy mạng ngươi!”





“Vâng! Vâng! Vâng!”





Người trung niên áo đen run rẩy, không dám cãi lại.











Trong núi Viêm Long, Lâm Nhất không ngừng đi sâu vào trong, dọc đường đi, phát hiện một số yêu thú mạnh mẽ.





Nhưng hắn đều tránh đi trước, bây giờ không phải lúc xảy ra xung đột với đám yêu thú đó.





Trừ chuyện này, hắn thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng xào xạc, có tiếng muông thú bị kinh động. Có lẽ là người của Thiết Huyết Kiếm Môn đang tìm tung tích của hắn.





Đám người này cũng thật bá đạo, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo, coi như đã được chứng kiến.





Nói là tông môn, nhưng chẳng khác nào giặc cướp.


May là có Huyết Long Mã, đám người này muốn tìm được hắn trong rừng rậm thế này thì cứ nằm mơ đi.





Cũng không biết đi sâu bao xa, đúng lúc Lâm Nhất phát hiện ra không khí trong rừng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên có khí tức hung hãn, ác liệt giống như sóng dữ cuộn tới từng đợt, cát đá bay mù mịt, bụi bặm đầy trời, giống như bão cát.





Trong khí tức ác liệt đó chứa đựng một luồng long uy cực kỳ điên cuồng, khiến người ta khiếp sợ.







Đúng lúc này, một ngọn lửa màu đỏ cam vọt thẳng lên trời, lúc vọt ra khỏi khu rừng, hóa thành một ngọn lửa máu bắt mắt trên bầu trời.





Núi Viêm Long rộng lớn lập tức vang lên tiếng xao động, nhiều ánh nhìn tập trung hết về chỗ này.





Trong mơ hồ, có tiếng xé gió lao tới từ trên không, đó là một luồng khí tức rất đáng sợ.





“Đi!”





Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kì dị, có lẽ là cao thủ của Thiết Huyết Kiếm Môn đến rồi, hắn gọi Huyết Long Mã một tiếng, quay người rời đi.





Người trung niên áo đen chật vật đứng dậy, ông ta nhặt lại một mạng, cảm thấy vô cùng bàng hoàng.





Không lâu sau khi Lâm Nhất rời đi, trong rừng nổi lên gió lớn, một ông lão tóc trắng với vẻ mặt lạnh lùng đáp xuống. Trên người ông ta tràn đầy khí tức đáng sợ, một luồng uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành càn quét bốn phương.





“Đường phó môn chủ!”





Người đến chính là phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn, gương mặt ông ta âm trầm, lạnh lùng nhìn người trung niên áo đen, hạ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”





Người trung niên áo đen run rẩy nói: “Là một tên nhóc tự tiện xông vào núi Viêm Long, đánh bị thương bọn ta không nói, còn cướp quả Viêm Long của chúng ta”.





“Quả Viêm Long?”





Trong mắt Đường Ưng lóe lên tia sáng, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại, ông ta có thể cảm nhận được một luồng khí tức đang nhanh chóng bay đi xa.





Đáng tiếc, nó đã vô cùng yếu ớt, không thể đuổi kịp.





“Phế vật, một tên nhóc cũng không canh được”.





Đường Ưng mắng một câu, sau đó lạnh giọng nói: “Mau chóng tìm tên nhóc đó về cho ta, nếu làm hỏng việc của thiếu quán chủ, ta sẽ lấy mạng ngươi!”





“Vâng! Vâng! Vâng!”





Người trung niên áo đen run rẩy, không dám cãi lại.











Trong núi Viêm Long, Lâm Nhất không ngừng đi sâu vào trong, dọc đường đi, phát hiện một số yêu thú mạnh mẽ.





Nhưng hắn đều tránh đi trước, bây giờ không phải lúc xảy ra xung đột với đám yêu thú đó.





Trừ chuyện này, hắn thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng xào xạc, có tiếng muông thú bị kinh động. Có lẽ là người của Thiết Huyết Kiếm Môn đang tìm tung tích của hắn.





Đám người này cũng thật bá đạo, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo, coi như đã được chứng kiến.





Nói là tông môn, nhưng chẳng khác nào giặc cướp.


May là có Huyết Long Mã, đám người này muốn tìm được hắn trong rừng rậm thế này thì cứ nằm mơ đi.





Cũng không biết đi sâu bao xa, đúng lúc Lâm Nhất phát hiện ra không khí trong rừng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên có khí tức hung hãn, ác liệt giống như sóng dữ cuộn tới từng đợt, cát đá bay mù mịt, bụi bặm đầy trời, giống như bão cát.





Trong khí tức ác liệt đó chứa đựng một luồng long uy cực kỳ điên cuồng, khiến người ta khiếp sợ.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom