Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2345 “Bây giờ làm thế nào…”.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử Điện Ma Long Điểu cứ thế bị chém bay ra ngoài, giữa không trung có một cột máu vọt lên nhấp nhô như sóng.
“Lại chém!”
Bộ dạng của người trung niên áo gai như phát điên, ông ta hét lên một tiếng như xé rách tâm can, kiếm quang khủng khiếp rú rít lướt qua, gần như đã chém đứt một bên cánh của Ma Long Điểu.
Nhưng sau cú va chạm mạnh, người trung niên áo gai cũng bất ngờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng yếu ớt.
“Ma Long Điểu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, rõ ràng là nó đang tìm thứ gì đó, hơn nữa thứ này còn ở ngay trên người chúng ta”.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng kia đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Đường Ưng nghe lộp bộp một tiếng, bỗng cảm thấy không hay rồi.
Người trung niên áo gai thoáng ngẩn ra, sau lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt ông ta đảo quanh nhóm người, ngay lập tức đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Ưng, lạnh giọng nói: “Đưa ra đây”.
“Ta, ta không có…”.
Gương mặt Đường ưng xám ngoét, hơi run rẩy.
Môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn lạnh lùng nói: “Lão tam, muốn sống thì mau đưa ra đây”.
Đường Ưng do dự hồi lâu mới chịu lấy một quả trứng thú ra, nhỏ giọng nói: “Trên người ta chẳng có vật gì đặc biệt, cũng chỉ có vật này là có chút lai lịch thôi”.
Người trung niên áo gai vung tay giật lấy, sắc mặt lập tức thay đổi, phẫn nộ quát: “Đồ khốn kiếp, đây là trứng của Ma Long Điểu, ngươi lấy đâu ra được thứ này, ngươi muốn hại chết chúng ta à?”
“Ta không có… là tiểu tử kia đưa cho ta”.
Thấy sát ý trong mắt của người trung niên áo gai, Đường Ưng bất giác bị doạ cho tái mét cả mặt, hoang mang run rẩy đáp.
Grào!
Đúng vào lúc này một tiếng gầm truyền đến, là do con Ma Long Điểu cố chống cơ thể bị trọng thương tàn tạ lên, từng bước từng bước bò đến.
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức càng khó coi hơn.
“Bây giờ làm thế nào…”.
Mắt thấy hai mắt vằn máu của con Tử Điện Ma Long Điểu, nó như sắp phát điên bất chấp tất cả tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Ưng trắng bệch, nói năng lắp bắp không hết câu.
Bốp!
Ai biết lời của ông ta vừa dứt thì người thanh niên áo trắng kia lại vung tay cho ông ta một bạt tai, sắc mặt sa sầm vô cảm.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Bình luận facebook