• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (3 Viewers)

  • Chương 2355 “Ông không đủ tư cách đánh nhau với ta”.

“Đây không phải phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn sao?”





“Sao ông ta lại tới đây? Sát ý này thật đáng sợ, rốt cuộc thiếu niên kia đã làm gì?”





“Không cần biết hắn đã làm gì, nhìn dáng vẻ của Đường Ưng, hôm nay thiếu niên này chắc chắn sẽ chết”.





Mặc dù không biết khúc mắc giữa hai người, nhưng những người nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này đều biến sắc mặt. Thiết Huyết Kiếm Môn là bá chủ một phương ở núi Viêm Long, ngoại trừ những thế gia chân chính ở thành Thiên Lăng, nếu không có rất ít người dám đắc tội họ ở đây.





Chỉ sợ hôm nay thiếu niên này đã đá phải tấm ván sắt, không ngờ hắn dám thách thức phó môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn đích thân ra tay.


Trong rừng, Đường Ưng đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ ngầu như dã thú. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất như muốn xé xác hắn, như thế mới trút được mối hận trong lòng.





“Ngươi rêu rao thật đấy, có biết lão phu tìm ngươi vất vả cỡ nào không?”, Đường Ưng cười nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.





Lâm Nhất ngồi khoanh chân, chậm rãi đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Lâm mỗ đã đợi ông rất lâu”.





Đường Ưng cười khẩy, sát ý bùng nổ trên người, không thèm để Lâm Nhất vào mắt. Ở trong mắt ông ta Lâm Nhất như một con kiến hôi, có thể giẫm đạp và bóp chết một cách dễ dàng.





Một ngày trước, ông ta có thể áp đảo kẻ này, bây giờ ông ta đang rất tức giận, Lâm Nhất sẽ chỉ chết thảm hại hơn.





Vù! Vù! Vù!





Đúng lúc này, rất nhiều đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn xuất hiện, tốc độ của họ chậm hơn Đường Ưng nên bây giờ mới đến. Tất cả mọi người xung quanh thầm kinh hãi, lại thêm người giúp đỡ, Thiết Huyết Kiếm Môn hoàn toàn không định chừa đường sống cho người này.





“Đợi lão phu làm gì, một tiểu tử cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà định lật trời hay sao?”





Vẻ cười cợt thoáng qua trong mắt Đường Ưng, ông ta tỏ ra khinh thường.





“Đợi ông chịu chết!”





Lâm Nhất đột nhiên đứng dậy, một luồng sát ý ngút trời bùng nổ trên người hắn, sâu trong mắt tràn đầy khí lạnh.





Các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn nghe vậy thì cười nhạo, một tên cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà dám nói khoác như thế.





“Phó môn chủ, để ta chiếu cố tiểu tử này trước, lúc trước sơ ý bị một quyền của hắn làm bị thương, ta vẫn chưa trút được cơn giận này đâu”.





Trong đám đệ tử, một người trung niên áo đen cười lạnh lùng bước ra.





“Được”.





Đường Ưng trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.


“Ông không đủ tư cách đánh nhau với ta”.





Lâm Nhất liếc mắt nhìn người này, lúc trước là do đối phương muốn cướp quả Viêm Long của hắn. Nếu không phải vì ông ta không chịu nói lý thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.







“Đây không phải phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn sao?”





“Sao ông ta lại tới đây? Sát ý này thật đáng sợ, rốt cuộc thiếu niên kia đã làm gì?”





“Không cần biết hắn đã làm gì, nhìn dáng vẻ của Đường Ưng, hôm nay thiếu niên này chắc chắn sẽ chết”.





Mặc dù không biết khúc mắc giữa hai người, nhưng những người nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này đều biến sắc mặt. Thiết Huyết Kiếm Môn là bá chủ một phương ở núi Viêm Long, ngoại trừ những thế gia chân chính ở thành Thiên Lăng, nếu không có rất ít người dám đắc tội họ ở đây.





Chỉ sợ hôm nay thiếu niên này đã đá phải tấm ván sắt, không ngờ hắn dám thách thức phó môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn đích thân ra tay.


Trong rừng, Đường Ưng đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ ngầu như dã thú. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất như muốn xé xác hắn, như thế mới trút được mối hận trong lòng.





“Ngươi rêu rao thật đấy, có biết lão phu tìm ngươi vất vả cỡ nào không?”, Đường Ưng cười nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.





Lâm Nhất ngồi khoanh chân, chậm rãi đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Lâm mỗ đã đợi ông rất lâu”.





Đường Ưng cười khẩy, sát ý bùng nổ trên người, không thèm để Lâm Nhất vào mắt. Ở trong mắt ông ta Lâm Nhất như một con kiến hôi, có thể giẫm đạp và bóp chết một cách dễ dàng.





Một ngày trước, ông ta có thể áp đảo kẻ này, bây giờ ông ta đang rất tức giận, Lâm Nhất sẽ chỉ chết thảm hại hơn.





Vù! Vù! Vù!





Đúng lúc này, rất nhiều đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn xuất hiện, tốc độ của họ chậm hơn Đường Ưng nên bây giờ mới đến. Tất cả mọi người xung quanh thầm kinh hãi, lại thêm người giúp đỡ, Thiết Huyết Kiếm Môn hoàn toàn không định chừa đường sống cho người này.





“Đợi lão phu làm gì, một tiểu tử cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà định lật trời hay sao?”





Vẻ cười cợt thoáng qua trong mắt Đường Ưng, ông ta tỏ ra khinh thường.





“Đợi ông chịu chết!”





Lâm Nhất đột nhiên đứng dậy, một luồng sát ý ngút trời bùng nổ trên người hắn, sâu trong mắt tràn đầy khí lạnh.





Các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn nghe vậy thì cười nhạo, một tên cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà dám nói khoác như thế.





“Phó môn chủ, để ta chiếu cố tiểu tử này trước, lúc trước sơ ý bị một quyền của hắn làm bị thương, ta vẫn chưa trút được cơn giận này đâu”.





Trong đám đệ tử, một người trung niên áo đen cười lạnh lùng bước ra.





“Được”.





Đường Ưng trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.


“Ông không đủ tư cách đánh nhau với ta”.





Lâm Nhất liếc mắt nhìn người này, lúc trước là do đối phương muốn cướp quả Viêm Long của hắn. Nếu không phải vì ông ta không chịu nói lý thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







“Đây không phải phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn sao?”





“Sao ông ta lại tới đây? Sát ý này thật đáng sợ, rốt cuộc thiếu niên kia đã làm gì?”





“Không cần biết hắn đã làm gì, nhìn dáng vẻ của Đường Ưng, hôm nay thiếu niên này chắc chắn sẽ chết”.





Mặc dù không biết khúc mắc giữa hai người, nhưng những người nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này đều biến sắc mặt. Thiết Huyết Kiếm Môn là bá chủ một phương ở núi Viêm Long, ngoại trừ những thế gia chân chính ở thành Thiên Lăng, nếu không có rất ít người dám đắc tội họ ở đây.





Chỉ sợ hôm nay thiếu niên này đã đá phải tấm ván sắt, không ngờ hắn dám thách thức phó môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn đích thân ra tay.


Trong rừng, Đường Ưng đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ ngầu như dã thú. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất như muốn xé xác hắn, như thế mới trút được mối hận trong lòng.





“Ngươi rêu rao thật đấy, có biết lão phu tìm ngươi vất vả cỡ nào không?”, Đường Ưng cười nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.





Lâm Nhất ngồi khoanh chân, chậm rãi đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Lâm mỗ đã đợi ông rất lâu”.





Đường Ưng cười khẩy, sát ý bùng nổ trên người, không thèm để Lâm Nhất vào mắt. Ở trong mắt ông ta Lâm Nhất như một con kiến hôi, có thể giẫm đạp và bóp chết một cách dễ dàng.





Một ngày trước, ông ta có thể áp đảo kẻ này, bây giờ ông ta đang rất tức giận, Lâm Nhất sẽ chỉ chết thảm hại hơn.





Vù! Vù! Vù!





Đúng lúc này, rất nhiều đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn xuất hiện, tốc độ của họ chậm hơn Đường Ưng nên bây giờ mới đến. Tất cả mọi người xung quanh thầm kinh hãi, lại thêm người giúp đỡ, Thiết Huyết Kiếm Môn hoàn toàn không định chừa đường sống cho người này.





“Đợi lão phu làm gì, một tiểu tử cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà định lật trời hay sao?”





Vẻ cười cợt thoáng qua trong mắt Đường Ưng, ông ta tỏ ra khinh thường.





“Đợi ông chịu chết!”





Lâm Nhất đột nhiên đứng dậy, một luồng sát ý ngút trời bùng nổ trên người hắn, sâu trong mắt tràn đầy khí lạnh.





Các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn nghe vậy thì cười nhạo, một tên cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà dám nói khoác như thế.





“Phó môn chủ, để ta chiếu cố tiểu tử này trước, lúc trước sơ ý bị một quyền của hắn làm bị thương, ta vẫn chưa trút được cơn giận này đâu”.





Trong đám đệ tử, một người trung niên áo đen cười lạnh lùng bước ra.





“Được”.





Đường Ưng trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.


“Ông không đủ tư cách đánh nhau với ta”.





Lâm Nhất liếc mắt nhìn người này, lúc trước là do đối phương muốn cướp quả Viêm Long của hắn. Nếu không phải vì ông ta không chịu nói lý thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.







“Đây không phải phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn sao?”





“Sao ông ta lại tới đây? Sát ý này thật đáng sợ, rốt cuộc thiếu niên kia đã làm gì?”





“Không cần biết hắn đã làm gì, nhìn dáng vẻ của Đường Ưng, hôm nay thiếu niên này chắc chắn sẽ chết”.





Mặc dù không biết khúc mắc giữa hai người, nhưng những người nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này đều biến sắc mặt. Thiết Huyết Kiếm Môn là bá chủ một phương ở núi Viêm Long, ngoại trừ những thế gia chân chính ở thành Thiên Lăng, nếu không có rất ít người dám đắc tội họ ở đây.





Chỉ sợ hôm nay thiếu niên này đã đá phải tấm ván sắt, không ngờ hắn dám thách thức phó môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn đích thân ra tay.


Trong rừng, Đường Ưng đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ ngầu như dã thú. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất như muốn xé xác hắn, như thế mới trút được mối hận trong lòng.





“Ngươi rêu rao thật đấy, có biết lão phu tìm ngươi vất vả cỡ nào không?”, Đường Ưng cười nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.





Lâm Nhất ngồi khoanh chân, chậm rãi đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Lâm mỗ đã đợi ông rất lâu”.





Đường Ưng cười khẩy, sát ý bùng nổ trên người, không thèm để Lâm Nhất vào mắt. Ở trong mắt ông ta Lâm Nhất như một con kiến hôi, có thể giẫm đạp và bóp chết một cách dễ dàng.





Một ngày trước, ông ta có thể áp đảo kẻ này, bây giờ ông ta đang rất tức giận, Lâm Nhất sẽ chỉ chết thảm hại hơn.





Vù! Vù! Vù!





Đúng lúc này, rất nhiều đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn xuất hiện, tốc độ của họ chậm hơn Đường Ưng nên bây giờ mới đến. Tất cả mọi người xung quanh thầm kinh hãi, lại thêm người giúp đỡ, Thiết Huyết Kiếm Môn hoàn toàn không định chừa đường sống cho người này.





“Đợi lão phu làm gì, một tiểu tử cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà định lật trời hay sao?”





Vẻ cười cợt thoáng qua trong mắt Đường Ưng, ông ta tỏ ra khinh thường.





“Đợi ông chịu chết!”





Lâm Nhất đột nhiên đứng dậy, một luồng sát ý ngút trời bùng nổ trên người hắn, sâu trong mắt tràn đầy khí lạnh.





Các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn nghe vậy thì cười nhạo, một tên cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà dám nói khoác như thế.





“Phó môn chủ, để ta chiếu cố tiểu tử này trước, lúc trước sơ ý bị một quyền của hắn làm bị thương, ta vẫn chưa trút được cơn giận này đâu”.





Trong đám đệ tử, một người trung niên áo đen cười lạnh lùng bước ra.





“Được”.





Đường Ưng trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.


“Ông không đủ tư cách đánh nhau với ta”.





Lâm Nhất liếc mắt nhìn người này, lúc trước là do đối phương muốn cướp quả Viêm Long của hắn. Nếu không phải vì ông ta không chịu nói lý thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







“Đây không phải phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn sao?”





“Sao ông ta lại tới đây? Sát ý này thật đáng sợ, rốt cuộc thiếu niên kia đã làm gì?”





“Không cần biết hắn đã làm gì, nhìn dáng vẻ của Đường Ưng, hôm nay thiếu niên này chắc chắn sẽ chết”.





Mặc dù không biết khúc mắc giữa hai người, nhưng những người nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này đều biến sắc mặt. Thiết Huyết Kiếm Môn là bá chủ một phương ở núi Viêm Long, ngoại trừ những thế gia chân chính ở thành Thiên Lăng, nếu không có rất ít người dám đắc tội họ ở đây.





Chỉ sợ hôm nay thiếu niên này đã đá phải tấm ván sắt, không ngờ hắn dám thách thức phó môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn đích thân ra tay.


Trong rừng, Đường Ưng đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ ngầu như dã thú. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất như muốn xé xác hắn, như thế mới trút được mối hận trong lòng.





“Ngươi rêu rao thật đấy, có biết lão phu tìm ngươi vất vả cỡ nào không?”, Đường Ưng cười nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.





Lâm Nhất ngồi khoanh chân, chậm rãi đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Lâm mỗ đã đợi ông rất lâu”.





Đường Ưng cười khẩy, sát ý bùng nổ trên người, không thèm để Lâm Nhất vào mắt. Ở trong mắt ông ta Lâm Nhất như một con kiến hôi, có thể giẫm đạp và bóp chết một cách dễ dàng.





Một ngày trước, ông ta có thể áp đảo kẻ này, bây giờ ông ta đang rất tức giận, Lâm Nhất sẽ chỉ chết thảm hại hơn.





Vù! Vù! Vù!





Đúng lúc này, rất nhiều đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn xuất hiện, tốc độ của họ chậm hơn Đường Ưng nên bây giờ mới đến. Tất cả mọi người xung quanh thầm kinh hãi, lại thêm người giúp đỡ, Thiết Huyết Kiếm Môn hoàn toàn không định chừa đường sống cho người này.





“Đợi lão phu làm gì, một tiểu tử cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà định lật trời hay sao?”





Vẻ cười cợt thoáng qua trong mắt Đường Ưng, ông ta tỏ ra khinh thường.





“Đợi ông chịu chết!”





Lâm Nhất đột nhiên đứng dậy, một luồng sát ý ngút trời bùng nổ trên người hắn, sâu trong mắt tràn đầy khí lạnh.





Các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn nghe vậy thì cười nhạo, một tên cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà dám nói khoác như thế.





“Phó môn chủ, để ta chiếu cố tiểu tử này trước, lúc trước sơ ý bị một quyền của hắn làm bị thương, ta vẫn chưa trút được cơn giận này đâu”.





Trong đám đệ tử, một người trung niên áo đen cười lạnh lùng bước ra.





“Được”.





Đường Ưng trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.


“Ông không đủ tư cách đánh nhau với ta”.





Lâm Nhất liếc mắt nhìn người này, lúc trước là do đối phương muốn cướp quả Viêm Long của hắn. Nếu không phải vì ông ta không chịu nói lý thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.







“Đây không phải phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn sao?”





“Sao ông ta lại tới đây? Sát ý này thật đáng sợ, rốt cuộc thiếu niên kia đã làm gì?”





“Không cần biết hắn đã làm gì, nhìn dáng vẻ của Đường Ưng, hôm nay thiếu niên này chắc chắn sẽ chết”.





Mặc dù không biết khúc mắc giữa hai người, nhưng những người nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này đều biến sắc mặt. Thiết Huyết Kiếm Môn là bá chủ một phương ở núi Viêm Long, ngoại trừ những thế gia chân chính ở thành Thiên Lăng, nếu không có rất ít người dám đắc tội họ ở đây.





Chỉ sợ hôm nay thiếu niên này đã đá phải tấm ván sắt, không ngờ hắn dám thách thức phó môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn đích thân ra tay.


Trong rừng, Đường Ưng đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ ngầu như dã thú. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất như muốn xé xác hắn, như thế mới trút được mối hận trong lòng.





“Ngươi rêu rao thật đấy, có biết lão phu tìm ngươi vất vả cỡ nào không?”, Đường Ưng cười nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.





Lâm Nhất ngồi khoanh chân, chậm rãi đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Lâm mỗ đã đợi ông rất lâu”.





Đường Ưng cười khẩy, sát ý bùng nổ trên người, không thèm để Lâm Nhất vào mắt. Ở trong mắt ông ta Lâm Nhất như một con kiến hôi, có thể giẫm đạp và bóp chết một cách dễ dàng.





Một ngày trước, ông ta có thể áp đảo kẻ này, bây giờ ông ta đang rất tức giận, Lâm Nhất sẽ chỉ chết thảm hại hơn.





Vù! Vù! Vù!





Đúng lúc này, rất nhiều đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn xuất hiện, tốc độ của họ chậm hơn Đường Ưng nên bây giờ mới đến. Tất cả mọi người xung quanh thầm kinh hãi, lại thêm người giúp đỡ, Thiết Huyết Kiếm Môn hoàn toàn không định chừa đường sống cho người này.





“Đợi lão phu làm gì, một tiểu tử cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà định lật trời hay sao?”





Vẻ cười cợt thoáng qua trong mắt Đường Ưng, ông ta tỏ ra khinh thường.





“Đợi ông chịu chết!”





Lâm Nhất đột nhiên đứng dậy, một luồng sát ý ngút trời bùng nổ trên người hắn, sâu trong mắt tràn đầy khí lạnh.





Các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn nghe vậy thì cười nhạo, một tên cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà dám nói khoác như thế.





“Phó môn chủ, để ta chiếu cố tiểu tử này trước, lúc trước sơ ý bị một quyền của hắn làm bị thương, ta vẫn chưa trút được cơn giận này đâu”.





Trong đám đệ tử, một người trung niên áo đen cười lạnh lùng bước ra.





“Được”.





Đường Ưng trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.


“Ông không đủ tư cách đánh nhau với ta”.





Lâm Nhất liếc mắt nhìn người này, lúc trước là do đối phương muốn cướp quả Viêm Long của hắn. Nếu không phải vì ông ta không chịu nói lý thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







“Đây không phải phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn sao?”





“Sao ông ta lại tới đây? Sát ý này thật đáng sợ, rốt cuộc thiếu niên kia đã làm gì?”





“Không cần biết hắn đã làm gì, nhìn dáng vẻ của Đường Ưng, hôm nay thiếu niên này chắc chắn sẽ chết”.





Mặc dù không biết khúc mắc giữa hai người, nhưng những người nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này đều biến sắc mặt. Thiết Huyết Kiếm Môn là bá chủ một phương ở núi Viêm Long, ngoại trừ những thế gia chân chính ở thành Thiên Lăng, nếu không có rất ít người dám đắc tội họ ở đây.





Chỉ sợ hôm nay thiếu niên này đã đá phải tấm ván sắt, không ngờ hắn dám thách thức phó môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn đích thân ra tay.


Trong rừng, Đường Ưng đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ ngầu như dã thú. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất như muốn xé xác hắn, như thế mới trút được mối hận trong lòng.





“Ngươi rêu rao thật đấy, có biết lão phu tìm ngươi vất vả cỡ nào không?”, Đường Ưng cười nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.





Lâm Nhất ngồi khoanh chân, chậm rãi đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Lâm mỗ đã đợi ông rất lâu”.





Đường Ưng cười khẩy, sát ý bùng nổ trên người, không thèm để Lâm Nhất vào mắt. Ở trong mắt ông ta Lâm Nhất như một con kiến hôi, có thể giẫm đạp và bóp chết một cách dễ dàng.





Một ngày trước, ông ta có thể áp đảo kẻ này, bây giờ ông ta đang rất tức giận, Lâm Nhất sẽ chỉ chết thảm hại hơn.





Vù! Vù! Vù!





Đúng lúc này, rất nhiều đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn xuất hiện, tốc độ của họ chậm hơn Đường Ưng nên bây giờ mới đến. Tất cả mọi người xung quanh thầm kinh hãi, lại thêm người giúp đỡ, Thiết Huyết Kiếm Môn hoàn toàn không định chừa đường sống cho người này.





“Đợi lão phu làm gì, một tiểu tử cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà định lật trời hay sao?”





Vẻ cười cợt thoáng qua trong mắt Đường Ưng, ông ta tỏ ra khinh thường.





“Đợi ông chịu chết!”





Lâm Nhất đột nhiên đứng dậy, một luồng sát ý ngút trời bùng nổ trên người hắn, sâu trong mắt tràn đầy khí lạnh.





Các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn nghe vậy thì cười nhạo, một tên cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà dám nói khoác như thế.





“Phó môn chủ, để ta chiếu cố tiểu tử này trước, lúc trước sơ ý bị một quyền của hắn làm bị thương, ta vẫn chưa trút được cơn giận này đâu”.





Trong đám đệ tử, một người trung niên áo đen cười lạnh lùng bước ra.





“Được”.





Đường Ưng trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.


“Ông không đủ tư cách đánh nhau với ta”.





Lâm Nhất liếc mắt nhìn người này, lúc trước là do đối phương muốn cướp quả Viêm Long của hắn. Nếu không phải vì ông ta không chịu nói lý thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.







“Đây không phải phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn sao?”





“Sao ông ta lại tới đây? Sát ý này thật đáng sợ, rốt cuộc thiếu niên kia đã làm gì?”





“Không cần biết hắn đã làm gì, nhìn dáng vẻ của Đường Ưng, hôm nay thiếu niên này chắc chắn sẽ chết”.





Mặc dù không biết khúc mắc giữa hai người, nhưng những người nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này đều biến sắc mặt. Thiết Huyết Kiếm Môn là bá chủ một phương ở núi Viêm Long, ngoại trừ những thế gia chân chính ở thành Thiên Lăng, nếu không có rất ít người dám đắc tội họ ở đây.





Chỉ sợ hôm nay thiếu niên này đã đá phải tấm ván sắt, không ngờ hắn dám thách thức phó môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn đích thân ra tay.


Trong rừng, Đường Ưng đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ ngầu như dã thú. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất như muốn xé xác hắn, như thế mới trút được mối hận trong lòng.





“Ngươi rêu rao thật đấy, có biết lão phu tìm ngươi vất vả cỡ nào không?”, Đường Ưng cười nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.





Lâm Nhất ngồi khoanh chân, chậm rãi đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Lâm mỗ đã đợi ông rất lâu”.





Đường Ưng cười khẩy, sát ý bùng nổ trên người, không thèm để Lâm Nhất vào mắt. Ở trong mắt ông ta Lâm Nhất như một con kiến hôi, có thể giẫm đạp và bóp chết một cách dễ dàng.





Một ngày trước, ông ta có thể áp đảo kẻ này, bây giờ ông ta đang rất tức giận, Lâm Nhất sẽ chỉ chết thảm hại hơn.





Vù! Vù! Vù!





Đúng lúc này, rất nhiều đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn xuất hiện, tốc độ của họ chậm hơn Đường Ưng nên bây giờ mới đến. Tất cả mọi người xung quanh thầm kinh hãi, lại thêm người giúp đỡ, Thiết Huyết Kiếm Môn hoàn toàn không định chừa đường sống cho người này.





“Đợi lão phu làm gì, một tiểu tử cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà định lật trời hay sao?”





Vẻ cười cợt thoáng qua trong mắt Đường Ưng, ông ta tỏ ra khinh thường.





“Đợi ông chịu chết!”





Lâm Nhất đột nhiên đứng dậy, một luồng sát ý ngút trời bùng nổ trên người hắn, sâu trong mắt tràn đầy khí lạnh.





Các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn nghe vậy thì cười nhạo, một tên cảnh giới Dương Huyền nhỏ bé mà dám nói khoác như thế.





“Phó môn chủ, để ta chiếu cố tiểu tử này trước, lúc trước sơ ý bị một quyền của hắn làm bị thương, ta vẫn chưa trút được cơn giận này đâu”.





Trong đám đệ tử, một người trung niên áo đen cười lạnh lùng bước ra.





“Được”.





Đường Ưng trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.


“Ông không đủ tư cách đánh nhau với ta”.





Lâm Nhất liếc mắt nhìn người này, lúc trước là do đối phương muốn cướp quả Viêm Long của hắn. Nếu không phải vì ông ta không chịu nói lý thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom