Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60 “Còn dám mạnh miệng!”
Mã Khôi không nói câu nào, cứ thế mặt lạnh đi tới, bắt đầu tỉ mỉ lục soát khắp người Lâm Nhất một lượt.
Nhóm người tập trung lại bên dưới khán đài đều nín thở, đổ dồn ánh mắt về một phía.
Cánh tay, không có gì!
Trước ngực, chẳng có gì!
Sau lưng, không có gì!
Phần chân, cũng không có gì nốt!
VietWriter
Không có bất cứ một thứ gì cả…
Sắc mặt Mã Khôi trở nên âm thầm, hắn ta lạnh lùng cất tiếng: “Cởi ra!”
Lâm Nhất lập tức cởi áo bào của tông môn ra theo đúng những lời Mã Khôi nói.
Nhưng vẫn không có bất cứ thứ gì cả. Mã Khôi lật từng món phụ kiện trên quần áo ra một để kiểm tra, ngay cả dây kẽm cũng chẳng có, chứ đừng nói gì đến ám khí nọ kia.
Ánh sáng mặt trời chiếu đến trên thân thể rắn chắc của Lâm Nhất, xương chân và cơ bắp đã từng trải qua việc rèn luyện khí huyết của hắn vô cùng rắn chắc, chỉ là trên làn da có tương đối nhiều vết sẹo do đủ loại vết thương cả cũ lẫn mới để lại.
“Đáng ghét, tên Kiếm Nô nhà người, đội khăn trùm đầu làm cái quái gì!”
Vì không tìm được gì cả nên trong lòng Mã Khôi bừng bừng lửa giận, giơ một tay giật chiếc khăn trùm đầu của Lâm Nhất xuống.
Tất nhiên, chỉ một miếng vải thì giấu thứ gì được.
Sau khi chiếc khăn trùm đầu bị giật xuống, ấn ký Kiếm Nô màu tím ngay chính giữa đầu lông mày lại càng trở nên vô cùng bắt mắt, nó xuất hiện khiến một số người có mặt ở đó khẽ nhíu mày, lộ rõ vẻ khinh thường, dẫn tới cả những tiếng kinh hô không hề nhỏ.
So sánh với Mã Khôi đang bừng bừng tức giận, Lâm Nhất vẫn chỉ nhắm hai mắt, nội tâm không hề dao động chút nào.
Chẳng qua hắn đang nhớ lại một vài chuyện đã qua và cả những ký ức đầy chua xót.
“Tẩy Kiếm Các bị mất một thanh bảo kiếm của đệ tử nội môn, nói mau, có phải ngươi lấy trộm hay không?!”
Chu Bình đạp nguyên chủ ngã lăn ra đất, hung hăng tra hỏi.
Nguyên chủ trưng ra vẻ mặt hoảng sợ tột độ, trong lòng tên này sốt ruột vô cùng, ngay cả giọng nói cũng run run: “Không… ta không làm. Chu sư huynh, huynh nghe ta nói, kiếm… chắc chắn không phải ta trộm, ta sẽ không lấy trộm đồ vật của người khác!”
“Còn dám mạnh miệng!”
Vỏ kiếm trong tay Chu Bình đập mạnh vào lưng đối phương, gã ta trầm giọng nói: “Ta bảo ngươi lấy trộm thì chính là ngươi trộm, không tìm thấy kiếm thì sẽ lấy đan dược Tô Hàm Nguyệt đưa cho ngươi để gán nợ, nếu không ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Thanh Vân Môn!”
“Chính là hắn ta trộm, chắc chắn là hắn ta lấy trộm!”
Nhóm người tập trung lại bên dưới khán đài đều nín thở, đổ dồn ánh mắt về một phía.
Cánh tay, không có gì!
Trước ngực, chẳng có gì!
Sau lưng, không có gì!
Phần chân, cũng không có gì nốt!
VietWriter
Không có bất cứ một thứ gì cả…
Sắc mặt Mã Khôi trở nên âm thầm, hắn ta lạnh lùng cất tiếng: “Cởi ra!”
Lâm Nhất lập tức cởi áo bào của tông môn ra theo đúng những lời Mã Khôi nói.
Nhưng vẫn không có bất cứ thứ gì cả. Mã Khôi lật từng món phụ kiện trên quần áo ra một để kiểm tra, ngay cả dây kẽm cũng chẳng có, chứ đừng nói gì đến ám khí nọ kia.
Ánh sáng mặt trời chiếu đến trên thân thể rắn chắc của Lâm Nhất, xương chân và cơ bắp đã từng trải qua việc rèn luyện khí huyết của hắn vô cùng rắn chắc, chỉ là trên làn da có tương đối nhiều vết sẹo do đủ loại vết thương cả cũ lẫn mới để lại.
“Đáng ghét, tên Kiếm Nô nhà người, đội khăn trùm đầu làm cái quái gì!”
Vì không tìm được gì cả nên trong lòng Mã Khôi bừng bừng lửa giận, giơ một tay giật chiếc khăn trùm đầu của Lâm Nhất xuống.
Tất nhiên, chỉ một miếng vải thì giấu thứ gì được.
Sau khi chiếc khăn trùm đầu bị giật xuống, ấn ký Kiếm Nô màu tím ngay chính giữa đầu lông mày lại càng trở nên vô cùng bắt mắt, nó xuất hiện khiến một số người có mặt ở đó khẽ nhíu mày, lộ rõ vẻ khinh thường, dẫn tới cả những tiếng kinh hô không hề nhỏ.
So sánh với Mã Khôi đang bừng bừng tức giận, Lâm Nhất vẫn chỉ nhắm hai mắt, nội tâm không hề dao động chút nào.
Chẳng qua hắn đang nhớ lại một vài chuyện đã qua và cả những ký ức đầy chua xót.
“Tẩy Kiếm Các bị mất một thanh bảo kiếm của đệ tử nội môn, nói mau, có phải ngươi lấy trộm hay không?!”
Chu Bình đạp nguyên chủ ngã lăn ra đất, hung hăng tra hỏi.
Nguyên chủ trưng ra vẻ mặt hoảng sợ tột độ, trong lòng tên này sốt ruột vô cùng, ngay cả giọng nói cũng run run: “Không… ta không làm. Chu sư huynh, huynh nghe ta nói, kiếm… chắc chắn không phải ta trộm, ta sẽ không lấy trộm đồ vật của người khác!”
“Còn dám mạnh miệng!”
Vỏ kiếm trong tay Chu Bình đập mạnh vào lưng đối phương, gã ta trầm giọng nói: “Ta bảo ngươi lấy trộm thì chính là ngươi trộm, không tìm thấy kiếm thì sẽ lấy đan dược Tô Hàm Nguyệt đưa cho ngươi để gán nợ, nếu không ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Thanh Vân Môn!”
“Chính là hắn ta trộm, chắc chắn là hắn ta lấy trộm!”
Bình luận facebook