• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đông Phương thần thám (1 Viewer)

  • Chương 274 - Chương 274QUÂN CỜ BỊ ĐIỀU KHIỂN

Chương 274QUÂN CỜ BỊ ĐIỀU KHIỂN

Suy nghĩ này lập tức nhận được sự tán thành của Trần Thiên Vũ, trên đường tới đây, ông cũng lo lắng về điều này, nói cho cùng thì theo dự đoán của Lưu Tử Thần và Khang Thoa, việc điều tra sẽ đụng phải rất nhiều khó khăn, dường như rất khó tìm được manh mối có giá trị, nên phải thử áp dụng biện pháp tương đối khác biệt. Cho nên ông lập tức sắp xếp, để hai người có võ nghệ giỏi nhất là Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn nghĩ biện pháp lẻn vào trong. Bởi vì ở dưới mỏ than nguy cơ trùng trùng, hơn nữa môi trường và chất lượng không khí đều có vấn đề. Giống như lúc trước Lưu Tử Thần đi vào, chị rõ ràng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, cho nên nhất định phải là người có sức khỏe cường tráng mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ.



Thẩm Minh Nguyệt đứng lên, cô còn có lời muốn nói: “Đợi một chút, nếu đã để hai người anh Lý đi thì em cũng muốn tham gia!”



“Em hả?” Mọi người nhìn cô một cách kỳ quái, sau đó không hẹn mà đều bật cười lớn: “Ha ha ha...”



“Có gì đáng cười thế!” Thẩm Minh Nguyệt không hiểu ra sao.



“Minh Nguyệt, nhìn bộ dáng yểu điệu của em kìa, có điểm nào giống thợ mỏ không?” Lý Nhất Đình vừa cười vừa nói.



Thẩm Minh Nguyệt nhìn thoáng qua mình, tức giận trả lời: “Chỗ nào không giống chứ? Chẳng lẽ thợ mỏ còn quy định tướng mạo sao? Dù sao thì ý định này là do em đề ra, nên phải để cho em đi!”



Trần Thiên Vũ cũng cảm thấy rất thú vị, có điều ông cảm thấy ý định của Thẩm Minh Nguyệt rất tốt, cũng là người can đảm, hơn nữa nếu có phụ nữ đi vào cùng thì làm việc sẽ tiện hơn. Cho nên ông gật đầu đồng ý để Thẩm Minh Nguyệt tham gia, về phần sắp xếp thân phận cho Thẩm Minh Nguyệt như thế nào thì ông đã có kế sách.



Thế là, cuối cùng Trần Thiên Vũ cũng quyết định sắp xếp Lý Nhất Đình đóng vai anh cả, để Vạn Vĩnh Khôn và Thẩm Minh Nguyệt đóng giả làm vợ chồng, cùng nhau trà trộn vào trong mỏ than. Nhưng còn có một vấn đề phiền phức nữa, nếu muốn đi vào làm thợ mỏ một cách hoàn mỹ thì dường như việc này cần một lý do đầy đủ, nếu không, đột nhiên sắp xếp người đi vào thế này, khó đảm bảo không làm người khác nghi ngờ.



Thẩm Minh Nguyệt đã sớm suy nghĩ kĩ, cô tải một tập tài liệu chính quy từ trên mạng, lần lượt đưa cho những người khác đọc. Thì ra nơi đó sẽ tiến hành tuyển công nhân đầu năm vào cuối tuần này, trong đó, công nhân mỏ than là trọng điểm, mà mỏ than của Đào Tam Thắng muốn tuyển mười mấy người. Việc này đúng là cơ hội tốt nghìn năm có một, cũng là nguồn gốc để Thẩm Minh Nguyệt có ý kiến này, khi nhìn thấy thông báo tuyển dụng, cô đã có ý định trà trộn vào trong, liền chính thức đưa ra trong cuộc họp của Bắc Đình, đồng thời cũng được thông qua, coi như là thỏa mãn ý muốn của cô.



***



Trên khu mỏ, Vương Ma Tử bị giáng chức nên tâm tình rất tệ, lúc đầu, hắn ta chỉ muốn cố gắng ở đây làm việc kiếm tiền, nuôi sống gia đình, nhưng không thể tránh khỏi lâm vào một trận tranh chấp, mà cuộc tranh chấp này lại không có bất kỳ quan hệ nào với bản thân hắn ta cả.



Vào ngày mùng tám xảy ra vụ nổ, tổ trưởng tổ một Vương Ma Tử bắt đầu làm việc trong tổ ba, mà Đào Tam Thắng là ở một tổ khác. Sau khi nghe thấy tiếng nổ mạnh dưới đáy giếng, hắn ta đã biết có chuyện chẳng lành xảy ra, thế là lập tức dẫn theo người của mình chạy ra ngoài, lúc tới miệng mỏ, vừa lúc nhìn thấy Đào Muội. Đào Muội kêu khóc đòi đi xuống, mà hắn ta cũng nhanh chóng biết được Đào Tam Thắng bên kia xảy ra chuyện.



Dù vậy, mặc dù hắn ta ở đó nhưng vẫn không biết bất cứ chuyện gì liên quan tới vụ nổ, mãi đến khi đội phòng cháy chữa cháy chạy tới cứu người, hắn ta mới phát hiện có người chết. Còn chết bao nhiêu người, sau đó bồi thường bao nhiêu thì vẫn không có liên quan gì tới mình, nên hắn ta không quan tâm chút nào.



Thế nhưng vào buổi sáng hôm Đào Tam Thắng xuất viện, phó quản lý mỏ Tiết Khôi đột nhiên gọi mình vào văn phòng, nói là có việc riêng muốn nói với mình. Vương Ma Tử lập tức khó hiểu, bình thường phó quản lý Tiết rất khinh thường những thợ mỏ bẩn thỉu như bọn họ, sao hôm nay lại đích thân tìm mình chứ?



Đến nơi, sau dăm ba câu trò chuyện, Vương Ma Tử mới biết được Tiết Khôi có nhiệm vụ muốn giao cho mình làm.



Lãnh đạo có chuyện phân công, Vương Ma Tử làm tổ trưởng một nhóm nhỏ, tự nhiên sẽ tuân theo, dường như cũng không cần phải thần bí đến vậy. Sau đó, Tiết Khôi nói là muốn mình đi cố ý chọc giận Đào Tam Thắng, gã nói nếu như Đào Tam Thắng trở lại và được phân vào trong tổ mình thì hãy gây mâu thuẫn để Đào Tam Thắng nổi nóng. Bởi vì Đào Tam Thắng tính khí không tốt, là người nóng nảy, có thể không kiềm chế được gây ra xung đột, đến lúc đó gã có thể tìm lý do để đuổi Đào Tam Thắng.



Về phần tại sao muốn đối phó Đào Tam Thắng thì Tiết Khôi không nói rõ, nhưng Vương Ma Tử cũng không ngốc. Đào Tam Thắng là người sống sót trong vụ nổ ngày mùng tám, nói cách khác, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm đó, chỉ có một mình ông ấy là rõ ràng nhất. Trên khu mỏ nhất định là có chuyện không thể lộ ra ngoài hoặc là có nhược điểm bị Đào Tam Thắng chộp được, cho nên sẽ gây liên luỵ tới khu mỏ. Như vậy các lãnh đạo tự nhiên sẽ nghĩ tới việc làm yên chuyện, nhất định phải tìm một lý do đường hoàng để đuổi ông ấy đi, kết quả là chuyện này lập tức rơi xuống đầu Vương Ma Tử.



Tiết Khôi nhìn trúng mình, Vương Ma Tử cảm thấy đây có lẽ là sự tin tưởng của lãnh đạo, nhưng càng nhiều hơn chính là sợ hãi, dù sao những chuyện thế này đều có rất nhiều ẩn tình bên trong, mình là người ngoài cuộc, nhìn không rõ nhưng vẫn cứ bị kéo vào. Nhưng cũng không còn cách nào, Tiết Khôi đã mở miệng thì hắn ta cũng chỉ đành phải nghe theo, nếu như làm trái, nói không chừng Tiết Khôi sẽ tìm những người khác tới đối phó mình, hắn ta còn phải kiếm tiền nuôi gia đình mà, đâu thể dễ dàng đánh mất công việc được. Đồng thời, Tiết Khôi cũng hứa hẹn rằng khi nào làm xong sẽ được thưởng, thăng chức tăng lương cũng có thể.



Trước uy hiếp và dụ dỗ, Vương Ma Tử đồng ý yêu cầu của Tiết Khôi ngay tại chỗ, sau đó gây xung đột dưới hầm, quả nhiên rất nhanh đã chọc giận được Đào Tam Thắng. Sau khi Đào Tam Thắng đánh mình, hắn ta bảo người khác chứng minh, xác nhận là Đào Tam Thắng ra tay trước, sau đó bắt đầu trả thù, để cấp dưới của mình hung hăng dạy dỗ Đào Tam Thắng một trận. Chẳng qua chính hắn ta cũng chịu vài vết thương nhẹ, đương nhiên so với Đào Tam Thắng thì không tính là gì.



Chuyện này vẫn dựa theo sắp đặt tiến hành, sau khi Đào Tam Thắng đánh mình, cấp trên khu mỏ đã nhanh chóng thông báo đuổi Đào Tam Thắng. Nhưng sự tình chuyện vẫn chưa xong, nội dung trong thông báo đó còn nói sẽ giáng chức mình, việc này khiến Vương Ma Tử hết sức khó chịu, lập tức đi tìm Tiết Khôi. Nhưng hắn ta không ngờ là Tiết Khôi ngay tức khắc giống như biến thành người khác vậy, chết sống không thừa nhận là mình sai Vương Ma Tử đi gây chuyện, còn uy hiếp Vương Ma Tử không được đi ra ngoài nói lung tung, nếu không cũng sẽ bị đuổi.



Có nỗi khổ mà không nói được, Vương Ma Tử đành phải thôi, không có chứng cứ, hắn ta không thể chứng minh là Tiết Khôi ở phía sau sai khiến mình, nhưng người ta có chứng cứ, nhiều người tận mắt nhìn thấy mình đánh nhau với Đào Tam Thắng như vậy, việc này nói như thế nào đều là đuối lý. Tốt xấu gì thì vẫn còn được ở lại mỏ làm việc, Vương Ma Tử chỉ có thể lựa chọn nén giận, nhưng hắn ta cũng ngủ đông chờ thời cơ. Dù sao tên Tiết Khôi kia kiêu căng quen rồi, nên có rất nhiều kẻ thù, hắn ta nhất định có thể tìm được nhược điểm của Tiết Khôi, sau đó tìm đúng cơ hội để tố cáo. Ít nhất thì dưới cái nhìn của Vương Ma Tử, quản lý mỏ Mai Viễn Chinh và phó quản lý thứ hai Cao Khả Hoa đều là người không tệ, chỉ có điều bị Tiết Khôi che mắt thôi.



Hôm nay sau khi tan việc, Vương Ma Tử kết thúc ca làm, một mình đi dạo gần hầm mỏ số một, hắn ta vẫn đang suy nghĩ làm sao có thể tìm được chứng cứ phạm tội của Tiết Khôi, nên vô tình đi vào cửa hầm mỏ đã bị bỏ hoang rất lâu. Trước kia, Vương Ma Tử từng tới nơi này làm việc, hầm mỏ số một đã ngừng sản xuất, không còn dùng đến, nghe nói là từng xảy ra sự cố, còn có chuyện đáng sợ gì đó, cho nên dứt khoát bị lấp kín. Nhưng mà, trải qua thời gian dài như vậy, miệng mỏ sớm đã bị lộ ra, bình thường lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, hay có thợ mỏ vào đây hút thuốc và nói chuyện phiếm. Vietwriter.vn



Vương Ma Tử đi vào trong, phát hiện nơi này không khác gì hầm mỏ số ba mà mình thường làm việc cho lắm, kết cấu bên ngoài cũng rất giống nhau, hắn ta nổi lòng hiếu kỳ, muốn đi sâu vào bên trong xem sao, nhưng nhớ tới những lời đồn đãi trước đây, hắn ta hơi do dự. Đúng lúc này, dường như hắn ta nghe thấy dưới hầm trống rỗng có vài âm thanh kỳ lạ truyền ra, câu lấy lòng hiếu kỳ của hắn ta. Bởi vì hắn ta làm trong hầm mỏ số ba lâu như vậy, hình như chưa bao giờ nghe thấy âm thanh nào như thế, nơi này bị bỏ hoang lâu rồi, sao có thể có âm thanh gì chứ?



Vương Ma Tử tiếp tục đi sâu vào, nhưng bên trong quá tối, hắn ta đành phải bật đèn mỏ phía trên nón bảo hộ ra, miễn cưỡng chiếu vào con đường và vách mỏ phía trước. Càng đi vào trong, loại âm thanh kỳ lạ kia càng rõ ràng, nghe hình như còn có tiếng người, trong lòng Vương Ma Tử trông có vẻ to gan bắt đầu sợ hãi, cái nơi quỷ quái lâu ngày không sử dụng này, sao có thể có người bên dưới?



Lúc này, hắn ta cảm thấy hơi sợ hãi, tốt nhất vẫn nên về thôi, thế là lập tức quay đầu đi, bây giờ mới phát hiện mình đã đi vào được một đoạn. Ngoại trừ ánh sáng yếu ớt ở miệng mỏ ra, bốn phía đều tối đen như mực, ngay cả đèn trên đầu đều vì trước đó sử dụng lâu mà hơi tối đi. Hắn ta bước nhanh hơn, tiếp tục đi ra phía ngoài, đèn mỏ đung đưa ở hai bên vách tường, lắc lư qua lại.



Đột nhiên, trên vách mỏ phía trước bên trái Vương Ma Tử hình như có thứ gì đang di chuyển, Vương Ma Tử lắp bắp kinh hãi, lập tức chiếu ánh đèn trên đỉnh đầu vào nơi đó, muốn nhìn cho rõ ràng. Nhưng hắn ta phát hiện chỗ đó không có bất kỳ thứ gì đang di chuyển cả, nhưng ngược lại là có hai cái cánh đang dính vào.



“Hóa ra là con côn trùng chết.” Vương Ma Tử thở dài một hơi, vừa định tiếp tục đi ra, nhưng đột nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn ta nhớ tới truyền thuyết trong mỏ than, nói rằng có thợ mỏ nhìn thấy một con bướm mặt quỷ đáng sợ trong hầm mỏ, sau khi trở về không lâu thì chết.



Trong lòng Vương Ma Tử không khỏi sinh ra dự cảm không lành, nói thầm: “Chẳng lẽ là...”



Cũng không biết cam đảm từ đâu tới, bỗng nhiên hắn ta dùng chiếc đèn trên đầu soi qua, phía trên cặp cánh trên vách tường xuất hiện một gương mặt kinh khủng. Hai con mắt trống rỗng, một cái miệng già nua, còn có vài lỗ thủng như bị tàn phá, lít nha lít nhít đâm giữa cơ thể con bướm, chiếc đầu vốn nên xinh đẹp bỗng trở nên cực kỳ đáng sợ. Vặn vẹo, biến dạng giống như ma quỷ vậy.



Vương Ma Tử bị dọa đến mức hai chân run rẩy, trong nháy mắt, anh ta hiểu ra đây đúng là bướm mặt quỷ, lời đồn lúc trước không phải là giả. Lúc này vậy mà mình lại tận mắt nhìn thấy, hắn ta hối hận không kịp, đang yên đang lành lại chạy tới hầm mỏ số một bỏ hoang từ lâu này làm gì? Đồng thời còn ù ù cạc cạc mà chiếu lên vách mỏ làm gì chứ? Lần này thì xong đời, nghe nói người nhìn thấy bướm mặt quỷ, không có một ai sống sót cả, từng người chẳng mấy chốc sẽ chết đi!



Bây giờ, mình đã vô tình nhìn thấy bướm mặt quỷ này, chẳng lẽ có nghĩa là mình sắp chết rồi sao?



Cuối cùng, Vương Ma Tử không còn can đảm liếc mắt thêm chút nào nữa, đầu óc hắn ta trống rỗng, chỉ biết liều mạng chạy trốn bán sống bán chết, lao ra miệng mỏ như điên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom