Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56-60
Tô Vãn chẳng quan tâm tay nghề của Giang Trì thế nào. Chỉ cần... nghĩ đến việc đây là chồng của Cố Tương, trong lòng cô ta lập tức thấy khó chịu, nên cố tình muốn làm Cố Tương khó xử.
Cố Tương ngồi bên cạnh nghe Tô Vãn nói như vậy cũng hơi kinh ngạc. Cô biết Tô Vãn được mấy năm, và hiểu Tô Vãn cố tình nói như vậy là để nhằm vào cô.
Giờ cô ta lấy được chồng giàu rồi nên trên người có cảm giác ưu việt, nhìn thấy Giang Trì còn trẻ như vậy chắc là nghĩ Giang Trì dễ bắt nạt rồi! Chỉ là... chị gái à, hình như chị gây sự với nhầm người rồi đấy!
Lúc này, Giang Trì đang ngồi ở bên cạnh Cố Tương, nghe Tô Vãn nói thế sắc mặt anh đen lại.
Viện trưởng Trường thấy Giang Trì có vẻ tức giận, bèn vội vàng giảng hòa: "Ở bệnh viện của chúng tôi không có ai đáng tin hơn Giang Trì đâu!"
Tô Vãn nghe thể, nhìn về phía Giang Trì và hỏi: "Thật à?" Ánh mắt của cô ta đầy vẻ nghi ngờ, rõ ràng là không tin cho lắm.
Giang Trì đặt cái bát ở trong tay xuống bàn, kêu đánh cạnh một tiếng. Anh nhìn Tô Vãn rồi nói: "Nếu bà Dương đây đã có ý kiến, vậy thì để người khác làm đi! Tôi đúng là không xứng làm cuộc phẫu thuật này."
Viện trưởng Trương nghe Giang Trì nói như vậy là biết anh tức giận rồi.
Xong đời!
Mặc dù Giang Trì rất nhẹ nhàng khi đối xử với bệnh nhân, trong công việc cũng tận tâm tận lực, nhưng đúng là anh có tính khí của một cậu chủ lớn, đến lúc giận lên thì chẳng nể nang ai cả.
Viện trưởng Trương bèn nói: "A Trì à... Chắc bình thường bà Dương cũng không quá chú ý đến những chuyện này, hơn nữa cô ấy lo lắng cho người nhà cũng là việc rất bình thường thôi mà."
Thái độ của Viện trưởng Trường đối với Giang Trí đặc biệt tốt. Theo lý mà nói, ông ấy là Viện trưởng, các bác sĩ bên dưới chỉ có nịnh nọt ông ấy chứ đời nào ông ấy lại phải tới dỗ dành?
Trừ phi người đó phải có thực lực cực giỏi!
Tổng Giám đốc Dương thấy thế cũng lên tiếng lấy lòng: "Bác sĩ Giang à, là do bà nhà tôi không hiểu chuyện, cậu đừng so đo với cô ấy làm gì."
Nói xong, ông ta trừng mắt với Tô Vãn, "Còn không mau xin lỗi bác sĩ Giang đi?" Tô Vãn cau mày nhìn Giang Trì... Cô ta không ngờ tính khí anh lại nóng này như thế. Chẳng phải anh ta chỉ là một bác sĩ nho nhỏ thôi à? Làm sao lại chảnh như vậy chứ?
Nhưng chồng cô ta đã lên tiếng rồi, cô ta không dám để chồng mình quá lúng túng, nên không thể làm gì khác hơn là đành nói xin lỗi: "Bác sĩ Giang à, thật sự xin lỗi anh. Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, anh đừng để trong lòng."
"Không có gì." Gương mặt Giang Trì vẫn lạnh băng, anh cũng không phải là loại người chỉ cần dùng một, hai câu nói là có thể dỗ được, "Nếu bà Dương đã lên tiếng rồi, vậy thì tìm người khác đi! Chuyện thể này cần hai bên phải tình nguyện. Nếu cô không đồng ý, tôi cũng không cần cử nhất định phải làm cuộc phẫu thuật này."
Nói xong, Giang Trì đưa tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Tôi còn có việc khác phải làm, xin phép đi trước."
Giang Trì đúng là quá chảnh! Đời này anh không bao giờ phải làm chuyện nhìn sắc mặt người khác!
Bình thường Cố Tương cảm thấy tính cách của Giang Trì quá tệ. Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của anh với Tô Vãn, trong lòng cô lại thấy hơi thoải mái.
Cố Tương đang ngồi xem trò hay, còn Giang Trì đã đi đến cửa phòng, anh mở cửa, thấy cô vẫn còn đang ngồi ăn giống như một người ngoài cuộc. Anh hỏi: "Còn không đi?"
Cố Tương: "..."
Chuyện này có liên quan gì đến cô đâu? Nhưng cô vẫn vội vàng đứng lên đi về phía anh.
Viện trưởng nhìn thấy Giang Trì bỏ đi thì không quá yên tâm, đành nói với Tổng giám đốc Dương: "Tôi đi tiễn cậu ấy." Sau đó cũng đi ra khỏi phòng.
Tô Vãn rất ngạc nhiên khi thấy Viện trưởng đối xử tốt với Giang Trì như vậy, cô ta thắc mắc: "Viện trưởng tốt bụng quá nhỉ? Vị bác sĩ Giang này thật sự lợi hại như vậy sao?"
Bạch Vi buông chiếc thìa trong tay xuống, sau đó nói với Tô Vãn: "Anh ấy tên là Giang Trì, cậu cứ lên mạng tìm hiểu là sẽ biết."
Bạch Vi biết Giang Trì là ai. Trước kia Hạ Văn Hiên là Phó chủ nhiệm, nên thường có nhiều người đến tặng quà cho anh ta để nhờ cậy quan hệ.
Mà Giang Trì và Hạ Văn Hiên không cùng một cấp bậc. Nghe nói, mấy bệnh viện lớn ở thành phố Giang Châu đều muốn kéo Giang Trì về chỗ mình. Mà Viện trưởng Trương càng coi Giang Trì như bảo bối! Chỉ có cô ả Tô Vãn đầu óc ngu si này mới đi chất vấn Giang Trì thôi...
Cố Tương đi theo Giang Trì ra khỏi phòng VIP, cả hai vẫn còn đang ở hành lang thì Viện trưởng Trương đi theo ra ngoài, ông ấy gọi: "Giang Trì."
Giang Trì dừng lại, Viện trưởng Trương nói ngay: "Cô gái kia nói chuyện có hơi quá đáng, cậu đừng để trong lòng."
Sắc mặt Giang Trì rất bình tĩnh, "Tôi không để tâm đâu." Là một bác sĩ, anh đã từng gặp đủ các loại người nhà bệnh nhân không thể tưởng tượng nổi. Nên vẫn phải có chút tố chất tâm lý này.
Anh không thèm chấp nhặt với kẻ ngu. Viện trưởng Trương nói: "Vậy là tốt rồi, cậu về trước đi, buổi tối tôi lại tìm cậu nói chuyện sau."
Giang Trì: "Tốt hơn là Viện trưởng vẫn nên sắp xếp người khác thực hiện ca mổ này đi."
Viện trưởng Trương nhìn Giang Trì, "Cậu lại nói lẫy rồi! Hôm nay là lỗi của tôi, lần sau sẽ không bắt cậu đi ăn cơm cùng nữa! Ông cụ Dương bên kia cũng rất đáng thương. Người nhà của ông ấy đã thế này rồi thì chúng ta cũng không nên hờn dỗi với họ làm gì, đúng không? Tuy ông cụ Dương bây giờ đã già, nhưng ông ấy là một anh hùng từng có nhiều cống hiến cho xã hội. Mà hiện tại người khiến tôi yên tâm nhất chỉ có mỗi cậu thôi!"
Giang Trì nghe Viện trưởng Trương nói mà hai mắt rũ xuống.
Trên thực tế, là một bác sĩ, có đôi khi mặc kệ người nhà bệnh nhân có vô lý tới cỡ nào, nhưng khi bệnh nhân ở trước mặt anh, anh vẫn phải điều trị.
Viện trưởng Trương nói chuyện xong với Giang Trì thì nhìn sang Cố Tương, ông dặn: "Cố Tương, cháu giúp chú dỗ cậu ấy nhé."
Cố Tương: "..."
Ngay sau đó Viện trưởng Trương quay trở về phòng VIP, bỏ lại hai người Cố Tương và Giang Trì.
Cố Tương nhìn Giang Trì, phát hiện anh rất yên tĩnh không nói chuyện, ánh mắt thâm thủy không biết đang suy nghĩ gì. Dù sao cô cũng đi theo anh ra ngoài rồi, chẳng cần quan tâm gì tới Bạch Vi nữa nên nói với anh: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Giang Trì liếc nhìn Cố Tương.
Nghĩ đến vừa rồi mình không gọi cô là cô còn không định đi ra! Đúng là người phụ nữ vô tình vô nghĩa mà! Căn bản không hề coi anh là người một nhà.
Cố Tương nói: Chẳng phải anh bị Tô Vãn chọc tức đến mức ăn không trôi sao? Không tìm một chỗ tiếp tục ăn cơm à?"
Chủ yếu là Cố Tương cũng bị Tô Vãn làm cho buồn nôn đến mức không ăn được.
Giang Trì: "Cô ta là bạn học của em, không phải hai người thân nhau sao?"
"..." Cố Tương hơi không vui khi nghe anh nói vậy, "Cô ta là bạn học của tôi thì thế nào? Anh còn là chồng của tôi đấy!" Nói đến câu sau, Cố Tương nói một cách rất kiêu ngạo.
Giang Trì nhìn cô, lúc đầu trong lòng anh rất khó chịu, nghe cô nói như vậy thì suýt bật cười.
Cố Tương lấy di động ra bảo với anh: "Để tôi gửi tin nhắn cho Bạch Vi, sau đó chúng ta tìm một chỗ ăn cơm." Cô vừa nhìn điện thoại vừa bước tới chỗ thang máy.
Lúc tiến vào thang máy, cô cũng gửi xong tin nhắn cho Bạch Vi, Cố Tương liếc nhìn Giang Trì thông qua mặt gương trong thang máy, cô nói: "Tính cách của Tô Vãn là như thế đấy, cô ta không vừa mắt tôi cho nên mới cố ý nhắm vào anh. Tôi xin lỗi! Đợi lát nữa ăn cơm tối sẽ mời, anh muốn ăn gì?"
Bởi vì cảm thấy hơi có lỗi nên thái độ của Cố Tương với Giang Trì khá tốt.
Giang Trì nói: "Em và cô ta có quan hệ không tốt sao?"
"Anh nhìn chỗ nào ra được tôi có quan hệ tốt với cô ta."
Cố Tương nói: "Hôm nay tôi đi tham dự tiệc đầy tháng con của con của một người bạn. Cô ta vừa thấy tôi là đã khoe ngay mình kết hôn, còn hỏi tôi lấy chồng chưa? Tôi nói lấy rồi, cô ta không tin, còn nói như thể tôi không lấy được chồng ấy."
Nghe cô phàn nàn, nhớ tới chuyện trong phòng VIP hôm nay, Giang Trì bảo: "Nói như vậy là hôm nay tôi đã giúp em hả."
"Đúng vậy đấy! Hôm nay ngài Giang đã giúp tôi lấy lại mặt mũi. Chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, đột nhiên tôi muốn ăn cá hồi." Giang Trì nhìn lướt qua thái độ rất có thành ý của Cố Tương, vốn anh định về nhà nhưng lại đổi ý, quyết định theo cô đi ăn đồ Nhật.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi |||||
Trong nhà hàng, Cố Tương chỉ lo ăn chứ không để ý đến Giang Trì, Giang Trì ngồi nhìn cô, anh nói: "Viện trưởng Trương bảo em dỗ tôi, em dỗ như thế này đây à."
Cố Tương lườm anh, "Tôi mời anh ăn cơm đã là vinh hạnh của anh rồi, anh còn muốn tôi dỗ thể nào nữa?"
Giang Trì phản bác, "Tôi chưa từng thấy người nào dỗ người khác mà chỉ lo cắm mặt vào ăn cả."
Cố Tương nói: "Vậy phải dỗ như thế nào mới được? Cục cưng Giang à, anh đừng nóng giận nữa, mau ăn cơm đi nha? Như thế hả?"
Giang Trì: "..."
Đây là dỗ anh hay là làm anh buồn nôn vậy?
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Trì bỗng đổ chuông, là chồng của Tô Vãn gọi tới. Giọng nói của Tổng Giám đốc Dương ở trong điện thoại rất thành khẩn, "Xin lỗi bác sĩ Giang, là do vợ tôi không tốt, cô ấy không biết cách nói chuyện thôi, xin cậu đừng để trong lòng."
Giang Trì đáp lời: "Ngài Dương khách sáo rồi, tôi không hề tức giận. Chuyện này, ngài cứ tìm Viện trưởng Trương đi." Lúc anh nói chuyện, giọng điệu rất khách sáo, nhưng thái độ thật sự lạnh lùng.
Nói xong, Giang Trì cúp điện thoại luôn. Mới ngắt cuộc gọi được năm phút, đến lượt điện thoại của Cố Tương đổ chuông, cô nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến giọng nói của Tô Vãn, "Cố Tương à, tôi là Tô Vãn, tôi hỏi Bạch Vi số điện thoại của cậu."
"Có chuyện gì không?" Cố Tương đặt đũa xuống, tựa lưng vào thành ghế, vừa nghe đến giọng của Tô Vãn là cô có cảm giác người mình nổi một lớp da gà.
Nhưng, cô cũng có thể đoán ra được lúc này Tô Vãn gọi điện tới là để làm gì, cho nên, cô cố ý làm như không muốn nhận điện thoại.
Tô Vãn bây giờ vô cùng luống cuống, cô ta đắc tội với Giang Trì làm chồng cô ta hơi tức giận. Nhưng cho dù là ở trước mặt Cố Tương người mà cô ta ghét nhất, cô ta cũng không thể hạ thấp mặt mũi của mình được, "Hai người về nhà rồi à?"
"Đang ăn cơm đây."
"Vậy hai người ở chỗ nào, tôi qua đó tìm hai người."
"Thật ngại quá! Tôi và chồng tôi đều là người bình thường, không với cao nổi tới bà Dương đầu ạ. Ngồi ăn cơm cùng chúng tôi chẳng phải là hạ thấp giá trị của bà Dương sao?" Hôm nay Cố Tương nhẫn nhịn cả ngày rồi, cô chưa hề quên cái dáng vẻ khoe khoang, ra vẻ ta đây của Tô Vãn đầu.
"Cố Tương, là tôi không tốt... Cậu thay tôi nói xin lỗi với chồng cậu đi. Hi vọng anh ấy có thể tiếp tục giúp bố tôi làm phẫu thuật. Đều là lỗi của tôi, cậu trách tôi đi!" Chồng cô ta vì chuyện này mà tức giận, Tô Vãn cũng rất sốt ruột.
Mặc dù Tổng Giám đốc Dương nhìn rất giàu có đấy. Nhưng trên thực tế, tất cả vinh quang nhà họ Dương có được đều do bố của họ ban cho.
Có rất nhiều người hợp tác cùng bọn họ là vì nể mặt ông cụ Dương. Chỉ cần bố còn sống, có mặt mũi của bố thì làm gì cũng thuận lợi hơn rất nhiều,
Hiện tại cô ta đã biết năng lực của Giang Trì, và biết ngoại trừ Giang Trì ra, nhà cô ta sẽ không yên tâm để cho người khác làm ca phẫu thuật này.
Cố Tương nói: "Cô khách sáo quá, chồng của tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ thôi. Không đáng để cô làm thế đâu!"
Tô Vãn ở bên kia sắp phát điên rồi, nhưng đối mặt với Cố Tương lại chỉ có thể dùng lời nói nhẹ nhàng để tranh thủ sự tha thứ của cô, "Tôi thành tâm thành ý muốn giải thích với cậu mà. Cậu yên tâm đi, chỉ cần chữa khỏi cho cha tôi, tiền sẽ không thiếu cho hai người đâu."
Cố Tương nghe cô ta nói thế mà cũng cảm thấy cạn lời.
Có lẽ ở trong mắt của Tô Vãn, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được hết mọi thứ
Cô cũng không tắt cuộc gọi mà trực tiếp chuyển lời của Tô Vãn đến cho Giang Trì: "Bà Dương nói, chỉ cần anh chữa khỏi bệnh cho bố cô ta, cô ta sẽ trả anh rất nhiều tiền, anh thấy thế nào?"
Mặt bác sĩ Giang đen sì, "Đồ thần kinh!"
Chẳng biết vì sao nhìn anh như thế này, Cố Tương lại cảm thấy vừa buồn cười, vừa hơi đau lòng.
Thật hiếm khi gặp được một người cũng không thể chịu nổi Tô Vãn giống như cô. Cố Tương nói với Tô Vãn: "Thôi cô cứ giữ lấy tiền mà dùng đi."
Cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt đen sì của Giang Trì, Cố Tương không nhịn được cười. Giang Trì bực mình, "Em còn cười được! Cô bạn học kia của em là heo sao?"
Nếu Tô Vãn chân thành xin lỗi một câu thì có lẽ chuyện này đã xong rồi. Nhưng cô ta lại cứ thích ỷ vào việc mình có mấy đồng tiền bẩn mà muốn nói gì cũng được như vậy.
Trên thực tế, nếu so về độ giàu có, ít nhất nhà họ Giang phải giàu gấp trăm lần nhà họ Dương. Giang Trì chính là ví dụ điển hình của loại người không làm được bác sĩ thì có thể về nhà thừa kế tài sản.
Cố Tương nói: "Chắc vậy đấy! Thôi được rồi, anh mặc kệ cô ta đi, tôi cũng không để ý tới cô ta luôn, chắc chắn hiện giờ cô ta đang tức muốn chết đấy! Ai bảo cô ta làm bác sĩ Giang của chúng ta tức giận cơ, đúng không?"
Cố Tương vừa nói vừa gắp một miếng cá hồi cho Giang Trì, "Không cần phải tức giận với đứa đần làm gì, cho dù anh có tức nửa ngày thì cô ta cũng không hiểu tại sao anh lại tức giận, còn sẽ cho rằng anh thật vô lý nữa cơ."
Trên đời này có dạng người như thế đấy, anh cũng đâu thể làm gì được.
Giang Trì đặt cốc nước trong tay xuống. Cố Tương ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi nói tiếp: "Có điều, tôi cũng thấy hơi vui một chút."
".." Giang Trì lạnh lùng, "Nhìn thấy tôi tức giận, em đương nhiên vui vẻ rồi."
"Không phải." Cố Tương nói, "Chẳng qua tôi cảm thấy, mối quan hệ giữa hai chúng ta không tốt như thế, vậy mà không ngờ lại có kẻ thù chung."
Chẳng phải có câu, kẻ thù của kẻ thù là bạn sao! Giờ phút này cô cảm thấy Giang Trì có chút giống người phe mình.
Giang Trì: "..."
Anh nhìn Cố Tương mà bỗng có cảm giác vô lực, "Em có phải là đồ ngốc không?" Cái lý do vui vẻ này có hơi ngu ngốc quả không!
Chỉ bởi vì anh và cô cùng ghét một người, mà lần đầu tiên cô nói ra hai chữ vui vẻ ở trước mặt anh.
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà hàng, Cố Tương hỏi Giang Trì: "Anh lái xe tới đây à?"
"Không."
"Vậy đi xe của tôi đi!" Cô và Giang Trì cùng đi ra bãi đỗ xe.
Cố Tương tìm thấy xe của mình, cô nói với Giang Trì: "Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ lái xe ra ngoài." Giang Trì đứng sang một bên nhìn cô lên xe, kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc Cố Tương lái xe đến đây, chỗ đậu xe bên cạnh trống trơn. Bây giờ đã đầy xe.
Cô khởi động xe rồi đứng yên tại chỗ một lúc lâu mới phát hiện, mình không lái ra được. Tên chết tiệt nào đỗ xe ở bên cạnh, làm khó nữ tài xế quá đấy!
Giang Trì xem hồi lâu, cuối cùng anh gõ cửa sổ xe, Cố Tương hạ kính xuống, Giang Trì nhìn cô, "Em đang biểu diễn tiết mục gì vậy?"
"..." Cái miệng của anh luôn độc địa, Cố Tương cũng không muốn nói.
Nhưng cô đành phải nói: "Tôi không lái xe ra được."
Chắc chắn là tên đàn ông thổi tha này đang cười nhạo cô!
"..." Giang Trì nhìn Cố Tương, nghe cô nói xong mà anh cũng không còn gì để nói!
"Không biết làm sao em lại lấy được bằng lái xe nữa, tránh ra đi." Cố Tương ngoan ngoãn chuyển đến ghế lái phụ, nhường lại vị trí cho Giang Trì. Giang Trì lên xe, chỉnh lại chỗ ngồi rồi dễ dàng điều khiển xe ra ngoài.
Anh nói: "Không biết trước kia em làm thế nào vậy, nếu hôm nay tôi không có ở đây, em phải làm sao bây giờ?"
"Tôi loay hoay một lúc là sẽ ra được thôi." Giang Trì nghe cô nói vậy thì vừa muốn cười, lại vừa có cảm giác đau lòng
Từ nhà để xe đi ra ngoài, phố xá đã lên đèn. Ánh đèn xuyên thấu qua cửa sổ xe rơi vào trên mặt Cố Tương. Giang Trì liếc có một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn kia trông lạnh như băng, ai có thể nghĩ được rằng, cô vậy mà cũng sẽ có lúc bị lúng túng như vậy.
Trong một khoảnh khắc, anh bỗng có cảm giác muốn bảo vệ cô.
Nhưng, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Giang Trì phủ định luôn.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ như in cái dáng vẻ hung hãn đánh cô bồ nhí của Cố Tương khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô. So với cô, anh thấy mình mới là người đàn ông yếu đuối cần được bảo vệ ấy.
Buổi tối, Cố Tương rửa mặt xong đi ra đã thấy Giang Trì chuẩn bị ngủ. Tên đàn ông tối hôm qua còn chạy lên giường ngủ, hôm nay vậy mà rất tự giác vác chăn đệm xuống dưới đất nằm. Cố Tương ngạc nhiên nhìn Giang Trì, cô hỏi: "Hôm nay anh ngủ dưới đất à?"
Giang Trì mặc bộ đồ ngủ, đầu gối lên cánh tay trái của mình, anh nói: "Chứ còn gì nữa? Hay em xuống đất ngủ?" Bởi vì buổi sáng cả hai đã nói rất rõ ràng rồi, cho nên hiện tại Giang Trí không muốn ngủ cùng với Cố Tương.
Anh biết chắc cô cũng không muốn thế. Nhưng để phụ nữ ngủ dưới đất, còn mình lên giường thì anh thực sự không làm được. Cố Tương nhìn Giang Trì, cô nói: "Vậy chúc anh ngủ ngon."
Cô bò lên giường, tắt đèn. Vì cả hai tách ra ngủ riêng nên tối hôm đó Cố Tương ngủ rất ngon, sáng hôm sau dậy, tinh thần cũng rất tốt. Chuyên trang đọc truyện -- T R Ù M T R U Y Ệ Л . VN --
Giang Trì đã đi làm từ sớm. Lúc Cố Tương ra khỏi phòng, cô nhìn thấy ông nội mặc bộ đồng phục Thái Cực Quyền màu trắng, đang tập thể dục.
"Ông nội, ông dậy sớm vậy ạ!"
Ông cụ Giang quay đầu nhìn Cố Tương, ông nói: "Ông muốn hoạt động nhiều một chút, nếu không hoạt động là người cũng sắp gỉ sét rồi."
"Đúng đấy ạ" Cố Tương đứng ở một bên, cũng tập thể dục theo ông.
Ông nội lớn tuổi rồi mà còn biết phải vận động, cô ngày nào cũng ngồi một chỗ trước cái máy vi tính, đúng là quá không ra gì. Ông nội nhìn Cố Tương, trên mặt nở nụ cười hiền hậu.
Cháu trai của ông độc thân bao nhiêu năm rồi, giờ cuối cùng cũng cưới được vợ, làm ông nhìn thể nào cũng thấy con bé thật thuận mắt. Ông cụ cười híp mắt, hỏi han: "Cháu với Giang Trì sống chung thế nào? Thằng nhóc kia có làm cháu tức giận không?"
"Tốt lắm ạ." Cố Tương nghĩ về Giang Trì, cô phát hiện hình như anh cũng không có thói xấu gì lớn. Mặc dù đúng là có đôi lúc anh nói chuyện làm cô tức điên, nhưng anh không phải người xấu.
Hơn nữa, khi cô không khỏe, anh cũng sẽ quan tâm cô. Lúc cô tức giận, anh cũng nhường nhịn cô. Khi giao tiếp với anh, anh cũng có thể nghe hiểu được cô đang nói gì.
Ví dụ như khi cô nói không muốn cùng anh làm chuyện kia, tối hôm qua anh cũng tự động xuống sàn nhà ngủ.
Ông cụ Giang vui mừng, "Trước đó ông còn nói với lão Đỗ là sợ hai đứa không hợp tính nhau. Thằng nhóc Trì này bị mọi người chiều quen rồi, bình thường không biết để ý đến cảm nhận của người khác. Nhưng nó vẫn là đứa tốt! Bây giờ nhìn thấy hai đứa sống tốt như thế, ông cũng rất vui mừng."
Cố Tương gật đầu. Nhưng trong lòng thấy hơi có lỗi trước sự kỳ vọng của ông nội.
Ông cụ Giang tiếp tục: "Con người ấy mà, không dễ gặp được người mình thích trong đời. Khi còn trẻ không nhận ra, đến lúc về già có một người ở bên biết quan tâm đến mình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Cố Tương ở bên cạnh lẳng lặng nghe ông nội nói. Cô không khỏi nghĩ về bản thân mình.. Đến lúc mình già đi, bên cạnh mình sẽ có người nào đây?
Trong tưởng tượng của cô, khi về già cô sẽ mở một cửa hàng hoa ở góc phố yên tĩnh, làm một bà cụ bán hoa... Hình như cô chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến chuyện sẽ có một nửa khác ở bên cạnh mình.
Nghĩ tới những thứ này, trong đầu cô bất giác hiện ra hình dáng của Giang Trì... Không biết khi về già người đàn ông này sẽ như thế nào, chắc cái miệng của anh ta sẽ còn làm cho người ta ghét hơn bây giờ nhỉ!
Nhưng vừa nghĩ tới đây, Cố Tương đã dùng phắt ý nghĩ của mình lại. Chuyện anh ta trông như thế nào khi về già có quan hệ gì với cô đâu?
Ba năm sau, bọn họ sẽ trở thành hai người xa lạ không liên quan đến nhau...
Cố Tương ngồi bên cạnh nghe Tô Vãn nói như vậy cũng hơi kinh ngạc. Cô biết Tô Vãn được mấy năm, và hiểu Tô Vãn cố tình nói như vậy là để nhằm vào cô.
Giờ cô ta lấy được chồng giàu rồi nên trên người có cảm giác ưu việt, nhìn thấy Giang Trì còn trẻ như vậy chắc là nghĩ Giang Trì dễ bắt nạt rồi! Chỉ là... chị gái à, hình như chị gây sự với nhầm người rồi đấy!
Lúc này, Giang Trì đang ngồi ở bên cạnh Cố Tương, nghe Tô Vãn nói thế sắc mặt anh đen lại.
Viện trưởng Trường thấy Giang Trì có vẻ tức giận, bèn vội vàng giảng hòa: "Ở bệnh viện của chúng tôi không có ai đáng tin hơn Giang Trì đâu!"
Tô Vãn nghe thể, nhìn về phía Giang Trì và hỏi: "Thật à?" Ánh mắt của cô ta đầy vẻ nghi ngờ, rõ ràng là không tin cho lắm.
Giang Trì đặt cái bát ở trong tay xuống bàn, kêu đánh cạnh một tiếng. Anh nhìn Tô Vãn rồi nói: "Nếu bà Dương đây đã có ý kiến, vậy thì để người khác làm đi! Tôi đúng là không xứng làm cuộc phẫu thuật này."
Viện trưởng Trương nghe Giang Trì nói như vậy là biết anh tức giận rồi.
Xong đời!
Mặc dù Giang Trì rất nhẹ nhàng khi đối xử với bệnh nhân, trong công việc cũng tận tâm tận lực, nhưng đúng là anh có tính khí của một cậu chủ lớn, đến lúc giận lên thì chẳng nể nang ai cả.
Viện trưởng Trương bèn nói: "A Trì à... Chắc bình thường bà Dương cũng không quá chú ý đến những chuyện này, hơn nữa cô ấy lo lắng cho người nhà cũng là việc rất bình thường thôi mà."
Thái độ của Viện trưởng Trường đối với Giang Trí đặc biệt tốt. Theo lý mà nói, ông ấy là Viện trưởng, các bác sĩ bên dưới chỉ có nịnh nọt ông ấy chứ đời nào ông ấy lại phải tới dỗ dành?
Trừ phi người đó phải có thực lực cực giỏi!
Tổng Giám đốc Dương thấy thế cũng lên tiếng lấy lòng: "Bác sĩ Giang à, là do bà nhà tôi không hiểu chuyện, cậu đừng so đo với cô ấy làm gì."
Nói xong, ông ta trừng mắt với Tô Vãn, "Còn không mau xin lỗi bác sĩ Giang đi?" Tô Vãn cau mày nhìn Giang Trì... Cô ta không ngờ tính khí anh lại nóng này như thế. Chẳng phải anh ta chỉ là một bác sĩ nho nhỏ thôi à? Làm sao lại chảnh như vậy chứ?
Nhưng chồng cô ta đã lên tiếng rồi, cô ta không dám để chồng mình quá lúng túng, nên không thể làm gì khác hơn là đành nói xin lỗi: "Bác sĩ Giang à, thật sự xin lỗi anh. Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, anh đừng để trong lòng."
"Không có gì." Gương mặt Giang Trì vẫn lạnh băng, anh cũng không phải là loại người chỉ cần dùng một, hai câu nói là có thể dỗ được, "Nếu bà Dương đã lên tiếng rồi, vậy thì tìm người khác đi! Chuyện thể này cần hai bên phải tình nguyện. Nếu cô không đồng ý, tôi cũng không cần cử nhất định phải làm cuộc phẫu thuật này."
Nói xong, Giang Trì đưa tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Tôi còn có việc khác phải làm, xin phép đi trước."
Giang Trì đúng là quá chảnh! Đời này anh không bao giờ phải làm chuyện nhìn sắc mặt người khác!
Bình thường Cố Tương cảm thấy tính cách của Giang Trì quá tệ. Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của anh với Tô Vãn, trong lòng cô lại thấy hơi thoải mái.
Cố Tương đang ngồi xem trò hay, còn Giang Trì đã đi đến cửa phòng, anh mở cửa, thấy cô vẫn còn đang ngồi ăn giống như một người ngoài cuộc. Anh hỏi: "Còn không đi?"
Cố Tương: "..."
Chuyện này có liên quan gì đến cô đâu? Nhưng cô vẫn vội vàng đứng lên đi về phía anh.
Viện trưởng nhìn thấy Giang Trì bỏ đi thì không quá yên tâm, đành nói với Tổng giám đốc Dương: "Tôi đi tiễn cậu ấy." Sau đó cũng đi ra khỏi phòng.
Tô Vãn rất ngạc nhiên khi thấy Viện trưởng đối xử tốt với Giang Trì như vậy, cô ta thắc mắc: "Viện trưởng tốt bụng quá nhỉ? Vị bác sĩ Giang này thật sự lợi hại như vậy sao?"
Bạch Vi buông chiếc thìa trong tay xuống, sau đó nói với Tô Vãn: "Anh ấy tên là Giang Trì, cậu cứ lên mạng tìm hiểu là sẽ biết."
Bạch Vi biết Giang Trì là ai. Trước kia Hạ Văn Hiên là Phó chủ nhiệm, nên thường có nhiều người đến tặng quà cho anh ta để nhờ cậy quan hệ.
Mà Giang Trì và Hạ Văn Hiên không cùng một cấp bậc. Nghe nói, mấy bệnh viện lớn ở thành phố Giang Châu đều muốn kéo Giang Trì về chỗ mình. Mà Viện trưởng Trương càng coi Giang Trì như bảo bối! Chỉ có cô ả Tô Vãn đầu óc ngu si này mới đi chất vấn Giang Trì thôi...
Cố Tương đi theo Giang Trì ra khỏi phòng VIP, cả hai vẫn còn đang ở hành lang thì Viện trưởng Trương đi theo ra ngoài, ông ấy gọi: "Giang Trì."
Giang Trì dừng lại, Viện trưởng Trương nói ngay: "Cô gái kia nói chuyện có hơi quá đáng, cậu đừng để trong lòng."
Sắc mặt Giang Trì rất bình tĩnh, "Tôi không để tâm đâu." Là một bác sĩ, anh đã từng gặp đủ các loại người nhà bệnh nhân không thể tưởng tượng nổi. Nên vẫn phải có chút tố chất tâm lý này.
Anh không thèm chấp nhặt với kẻ ngu. Viện trưởng Trương nói: "Vậy là tốt rồi, cậu về trước đi, buổi tối tôi lại tìm cậu nói chuyện sau."
Giang Trì: "Tốt hơn là Viện trưởng vẫn nên sắp xếp người khác thực hiện ca mổ này đi."
Viện trưởng Trương nhìn Giang Trì, "Cậu lại nói lẫy rồi! Hôm nay là lỗi của tôi, lần sau sẽ không bắt cậu đi ăn cơm cùng nữa! Ông cụ Dương bên kia cũng rất đáng thương. Người nhà của ông ấy đã thế này rồi thì chúng ta cũng không nên hờn dỗi với họ làm gì, đúng không? Tuy ông cụ Dương bây giờ đã già, nhưng ông ấy là một anh hùng từng có nhiều cống hiến cho xã hội. Mà hiện tại người khiến tôi yên tâm nhất chỉ có mỗi cậu thôi!"
Giang Trì nghe Viện trưởng Trương nói mà hai mắt rũ xuống.
Trên thực tế, là một bác sĩ, có đôi khi mặc kệ người nhà bệnh nhân có vô lý tới cỡ nào, nhưng khi bệnh nhân ở trước mặt anh, anh vẫn phải điều trị.
Viện trưởng Trương nói chuyện xong với Giang Trì thì nhìn sang Cố Tương, ông dặn: "Cố Tương, cháu giúp chú dỗ cậu ấy nhé."
Cố Tương: "..."
Ngay sau đó Viện trưởng Trương quay trở về phòng VIP, bỏ lại hai người Cố Tương và Giang Trì.
Cố Tương nhìn Giang Trì, phát hiện anh rất yên tĩnh không nói chuyện, ánh mắt thâm thủy không biết đang suy nghĩ gì. Dù sao cô cũng đi theo anh ra ngoài rồi, chẳng cần quan tâm gì tới Bạch Vi nữa nên nói với anh: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Giang Trì liếc nhìn Cố Tương.
Nghĩ đến vừa rồi mình không gọi cô là cô còn không định đi ra! Đúng là người phụ nữ vô tình vô nghĩa mà! Căn bản không hề coi anh là người một nhà.
Cố Tương nói: Chẳng phải anh bị Tô Vãn chọc tức đến mức ăn không trôi sao? Không tìm một chỗ tiếp tục ăn cơm à?"
Chủ yếu là Cố Tương cũng bị Tô Vãn làm cho buồn nôn đến mức không ăn được.
Giang Trì: "Cô ta là bạn học của em, không phải hai người thân nhau sao?"
"..." Cố Tương hơi không vui khi nghe anh nói vậy, "Cô ta là bạn học của tôi thì thế nào? Anh còn là chồng của tôi đấy!" Nói đến câu sau, Cố Tương nói một cách rất kiêu ngạo.
Giang Trì nhìn cô, lúc đầu trong lòng anh rất khó chịu, nghe cô nói như vậy thì suýt bật cười.
Cố Tương lấy di động ra bảo với anh: "Để tôi gửi tin nhắn cho Bạch Vi, sau đó chúng ta tìm một chỗ ăn cơm." Cô vừa nhìn điện thoại vừa bước tới chỗ thang máy.
Lúc tiến vào thang máy, cô cũng gửi xong tin nhắn cho Bạch Vi, Cố Tương liếc nhìn Giang Trì thông qua mặt gương trong thang máy, cô nói: "Tính cách của Tô Vãn là như thế đấy, cô ta không vừa mắt tôi cho nên mới cố ý nhắm vào anh. Tôi xin lỗi! Đợi lát nữa ăn cơm tối sẽ mời, anh muốn ăn gì?"
Bởi vì cảm thấy hơi có lỗi nên thái độ của Cố Tương với Giang Trì khá tốt.
Giang Trì nói: "Em và cô ta có quan hệ không tốt sao?"
"Anh nhìn chỗ nào ra được tôi có quan hệ tốt với cô ta."
Cố Tương nói: "Hôm nay tôi đi tham dự tiệc đầy tháng con của con của một người bạn. Cô ta vừa thấy tôi là đã khoe ngay mình kết hôn, còn hỏi tôi lấy chồng chưa? Tôi nói lấy rồi, cô ta không tin, còn nói như thể tôi không lấy được chồng ấy."
Nghe cô phàn nàn, nhớ tới chuyện trong phòng VIP hôm nay, Giang Trì bảo: "Nói như vậy là hôm nay tôi đã giúp em hả."
"Đúng vậy đấy! Hôm nay ngài Giang đã giúp tôi lấy lại mặt mũi. Chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, đột nhiên tôi muốn ăn cá hồi." Giang Trì nhìn lướt qua thái độ rất có thành ý của Cố Tương, vốn anh định về nhà nhưng lại đổi ý, quyết định theo cô đi ăn đồ Nhật.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi |||||
Trong nhà hàng, Cố Tương chỉ lo ăn chứ không để ý đến Giang Trì, Giang Trì ngồi nhìn cô, anh nói: "Viện trưởng Trương bảo em dỗ tôi, em dỗ như thế này đây à."
Cố Tương lườm anh, "Tôi mời anh ăn cơm đã là vinh hạnh của anh rồi, anh còn muốn tôi dỗ thể nào nữa?"
Giang Trì phản bác, "Tôi chưa từng thấy người nào dỗ người khác mà chỉ lo cắm mặt vào ăn cả."
Cố Tương nói: "Vậy phải dỗ như thế nào mới được? Cục cưng Giang à, anh đừng nóng giận nữa, mau ăn cơm đi nha? Như thế hả?"
Giang Trì: "..."
Đây là dỗ anh hay là làm anh buồn nôn vậy?
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Trì bỗng đổ chuông, là chồng của Tô Vãn gọi tới. Giọng nói của Tổng Giám đốc Dương ở trong điện thoại rất thành khẩn, "Xin lỗi bác sĩ Giang, là do vợ tôi không tốt, cô ấy không biết cách nói chuyện thôi, xin cậu đừng để trong lòng."
Giang Trì đáp lời: "Ngài Dương khách sáo rồi, tôi không hề tức giận. Chuyện này, ngài cứ tìm Viện trưởng Trương đi." Lúc anh nói chuyện, giọng điệu rất khách sáo, nhưng thái độ thật sự lạnh lùng.
Nói xong, Giang Trì cúp điện thoại luôn. Mới ngắt cuộc gọi được năm phút, đến lượt điện thoại của Cố Tương đổ chuông, cô nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến giọng nói của Tô Vãn, "Cố Tương à, tôi là Tô Vãn, tôi hỏi Bạch Vi số điện thoại của cậu."
"Có chuyện gì không?" Cố Tương đặt đũa xuống, tựa lưng vào thành ghế, vừa nghe đến giọng của Tô Vãn là cô có cảm giác người mình nổi một lớp da gà.
Nhưng, cô cũng có thể đoán ra được lúc này Tô Vãn gọi điện tới là để làm gì, cho nên, cô cố ý làm như không muốn nhận điện thoại.
Tô Vãn bây giờ vô cùng luống cuống, cô ta đắc tội với Giang Trì làm chồng cô ta hơi tức giận. Nhưng cho dù là ở trước mặt Cố Tương người mà cô ta ghét nhất, cô ta cũng không thể hạ thấp mặt mũi của mình được, "Hai người về nhà rồi à?"
"Đang ăn cơm đây."
"Vậy hai người ở chỗ nào, tôi qua đó tìm hai người."
"Thật ngại quá! Tôi và chồng tôi đều là người bình thường, không với cao nổi tới bà Dương đầu ạ. Ngồi ăn cơm cùng chúng tôi chẳng phải là hạ thấp giá trị của bà Dương sao?" Hôm nay Cố Tương nhẫn nhịn cả ngày rồi, cô chưa hề quên cái dáng vẻ khoe khoang, ra vẻ ta đây của Tô Vãn đầu.
"Cố Tương, là tôi không tốt... Cậu thay tôi nói xin lỗi với chồng cậu đi. Hi vọng anh ấy có thể tiếp tục giúp bố tôi làm phẫu thuật. Đều là lỗi của tôi, cậu trách tôi đi!" Chồng cô ta vì chuyện này mà tức giận, Tô Vãn cũng rất sốt ruột.
Mặc dù Tổng Giám đốc Dương nhìn rất giàu có đấy. Nhưng trên thực tế, tất cả vinh quang nhà họ Dương có được đều do bố của họ ban cho.
Có rất nhiều người hợp tác cùng bọn họ là vì nể mặt ông cụ Dương. Chỉ cần bố còn sống, có mặt mũi của bố thì làm gì cũng thuận lợi hơn rất nhiều,
Hiện tại cô ta đã biết năng lực của Giang Trì, và biết ngoại trừ Giang Trì ra, nhà cô ta sẽ không yên tâm để cho người khác làm ca phẫu thuật này.
Cố Tương nói: "Cô khách sáo quá, chồng của tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ thôi. Không đáng để cô làm thế đâu!"
Tô Vãn ở bên kia sắp phát điên rồi, nhưng đối mặt với Cố Tương lại chỉ có thể dùng lời nói nhẹ nhàng để tranh thủ sự tha thứ của cô, "Tôi thành tâm thành ý muốn giải thích với cậu mà. Cậu yên tâm đi, chỉ cần chữa khỏi cho cha tôi, tiền sẽ không thiếu cho hai người đâu."
Cố Tương nghe cô ta nói thế mà cũng cảm thấy cạn lời.
Có lẽ ở trong mắt của Tô Vãn, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được hết mọi thứ
Cô cũng không tắt cuộc gọi mà trực tiếp chuyển lời của Tô Vãn đến cho Giang Trì: "Bà Dương nói, chỉ cần anh chữa khỏi bệnh cho bố cô ta, cô ta sẽ trả anh rất nhiều tiền, anh thấy thế nào?"
Mặt bác sĩ Giang đen sì, "Đồ thần kinh!"
Chẳng biết vì sao nhìn anh như thế này, Cố Tương lại cảm thấy vừa buồn cười, vừa hơi đau lòng.
Thật hiếm khi gặp được một người cũng không thể chịu nổi Tô Vãn giống như cô. Cố Tương nói với Tô Vãn: "Thôi cô cứ giữ lấy tiền mà dùng đi."
Cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt đen sì của Giang Trì, Cố Tương không nhịn được cười. Giang Trì bực mình, "Em còn cười được! Cô bạn học kia của em là heo sao?"
Nếu Tô Vãn chân thành xin lỗi một câu thì có lẽ chuyện này đã xong rồi. Nhưng cô ta lại cứ thích ỷ vào việc mình có mấy đồng tiền bẩn mà muốn nói gì cũng được như vậy.
Trên thực tế, nếu so về độ giàu có, ít nhất nhà họ Giang phải giàu gấp trăm lần nhà họ Dương. Giang Trì chính là ví dụ điển hình của loại người không làm được bác sĩ thì có thể về nhà thừa kế tài sản.
Cố Tương nói: "Chắc vậy đấy! Thôi được rồi, anh mặc kệ cô ta đi, tôi cũng không để ý tới cô ta luôn, chắc chắn hiện giờ cô ta đang tức muốn chết đấy! Ai bảo cô ta làm bác sĩ Giang của chúng ta tức giận cơ, đúng không?"
Cố Tương vừa nói vừa gắp một miếng cá hồi cho Giang Trì, "Không cần phải tức giận với đứa đần làm gì, cho dù anh có tức nửa ngày thì cô ta cũng không hiểu tại sao anh lại tức giận, còn sẽ cho rằng anh thật vô lý nữa cơ."
Trên đời này có dạng người như thế đấy, anh cũng đâu thể làm gì được.
Giang Trì đặt cốc nước trong tay xuống. Cố Tương ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi nói tiếp: "Có điều, tôi cũng thấy hơi vui một chút."
".." Giang Trì lạnh lùng, "Nhìn thấy tôi tức giận, em đương nhiên vui vẻ rồi."
"Không phải." Cố Tương nói, "Chẳng qua tôi cảm thấy, mối quan hệ giữa hai chúng ta không tốt như thế, vậy mà không ngờ lại có kẻ thù chung."
Chẳng phải có câu, kẻ thù của kẻ thù là bạn sao! Giờ phút này cô cảm thấy Giang Trì có chút giống người phe mình.
Giang Trì: "..."
Anh nhìn Cố Tương mà bỗng có cảm giác vô lực, "Em có phải là đồ ngốc không?" Cái lý do vui vẻ này có hơi ngu ngốc quả không!
Chỉ bởi vì anh và cô cùng ghét một người, mà lần đầu tiên cô nói ra hai chữ vui vẻ ở trước mặt anh.
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà hàng, Cố Tương hỏi Giang Trì: "Anh lái xe tới đây à?"
"Không."
"Vậy đi xe của tôi đi!" Cô và Giang Trì cùng đi ra bãi đỗ xe.
Cố Tương tìm thấy xe của mình, cô nói với Giang Trì: "Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ lái xe ra ngoài." Giang Trì đứng sang một bên nhìn cô lên xe, kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc Cố Tương lái xe đến đây, chỗ đậu xe bên cạnh trống trơn. Bây giờ đã đầy xe.
Cô khởi động xe rồi đứng yên tại chỗ một lúc lâu mới phát hiện, mình không lái ra được. Tên chết tiệt nào đỗ xe ở bên cạnh, làm khó nữ tài xế quá đấy!
Giang Trì xem hồi lâu, cuối cùng anh gõ cửa sổ xe, Cố Tương hạ kính xuống, Giang Trì nhìn cô, "Em đang biểu diễn tiết mục gì vậy?"
"..." Cái miệng của anh luôn độc địa, Cố Tương cũng không muốn nói.
Nhưng cô đành phải nói: "Tôi không lái xe ra được."
Chắc chắn là tên đàn ông thổi tha này đang cười nhạo cô!
"..." Giang Trì nhìn Cố Tương, nghe cô nói xong mà anh cũng không còn gì để nói!
"Không biết làm sao em lại lấy được bằng lái xe nữa, tránh ra đi." Cố Tương ngoan ngoãn chuyển đến ghế lái phụ, nhường lại vị trí cho Giang Trì. Giang Trì lên xe, chỉnh lại chỗ ngồi rồi dễ dàng điều khiển xe ra ngoài.
Anh nói: "Không biết trước kia em làm thế nào vậy, nếu hôm nay tôi không có ở đây, em phải làm sao bây giờ?"
"Tôi loay hoay một lúc là sẽ ra được thôi." Giang Trì nghe cô nói vậy thì vừa muốn cười, lại vừa có cảm giác đau lòng
Từ nhà để xe đi ra ngoài, phố xá đã lên đèn. Ánh đèn xuyên thấu qua cửa sổ xe rơi vào trên mặt Cố Tương. Giang Trì liếc có một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn kia trông lạnh như băng, ai có thể nghĩ được rằng, cô vậy mà cũng sẽ có lúc bị lúng túng như vậy.
Trong một khoảnh khắc, anh bỗng có cảm giác muốn bảo vệ cô.
Nhưng, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Giang Trì phủ định luôn.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ như in cái dáng vẻ hung hãn đánh cô bồ nhí của Cố Tương khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô. So với cô, anh thấy mình mới là người đàn ông yếu đuối cần được bảo vệ ấy.
Buổi tối, Cố Tương rửa mặt xong đi ra đã thấy Giang Trì chuẩn bị ngủ. Tên đàn ông tối hôm qua còn chạy lên giường ngủ, hôm nay vậy mà rất tự giác vác chăn đệm xuống dưới đất nằm. Cố Tương ngạc nhiên nhìn Giang Trì, cô hỏi: "Hôm nay anh ngủ dưới đất à?"
Giang Trì mặc bộ đồ ngủ, đầu gối lên cánh tay trái của mình, anh nói: "Chứ còn gì nữa? Hay em xuống đất ngủ?" Bởi vì buổi sáng cả hai đã nói rất rõ ràng rồi, cho nên hiện tại Giang Trí không muốn ngủ cùng với Cố Tương.
Anh biết chắc cô cũng không muốn thế. Nhưng để phụ nữ ngủ dưới đất, còn mình lên giường thì anh thực sự không làm được. Cố Tương nhìn Giang Trì, cô nói: "Vậy chúc anh ngủ ngon."
Cô bò lên giường, tắt đèn. Vì cả hai tách ra ngủ riêng nên tối hôm đó Cố Tương ngủ rất ngon, sáng hôm sau dậy, tinh thần cũng rất tốt. Chuyên trang đọc truyện -- T R Ù M T R U Y Ệ Л . VN --
Giang Trì đã đi làm từ sớm. Lúc Cố Tương ra khỏi phòng, cô nhìn thấy ông nội mặc bộ đồng phục Thái Cực Quyền màu trắng, đang tập thể dục.
"Ông nội, ông dậy sớm vậy ạ!"
Ông cụ Giang quay đầu nhìn Cố Tương, ông nói: "Ông muốn hoạt động nhiều một chút, nếu không hoạt động là người cũng sắp gỉ sét rồi."
"Đúng đấy ạ" Cố Tương đứng ở một bên, cũng tập thể dục theo ông.
Ông nội lớn tuổi rồi mà còn biết phải vận động, cô ngày nào cũng ngồi một chỗ trước cái máy vi tính, đúng là quá không ra gì. Ông nội nhìn Cố Tương, trên mặt nở nụ cười hiền hậu.
Cháu trai của ông độc thân bao nhiêu năm rồi, giờ cuối cùng cũng cưới được vợ, làm ông nhìn thể nào cũng thấy con bé thật thuận mắt. Ông cụ cười híp mắt, hỏi han: "Cháu với Giang Trì sống chung thế nào? Thằng nhóc kia có làm cháu tức giận không?"
"Tốt lắm ạ." Cố Tương nghĩ về Giang Trì, cô phát hiện hình như anh cũng không có thói xấu gì lớn. Mặc dù đúng là có đôi lúc anh nói chuyện làm cô tức điên, nhưng anh không phải người xấu.
Hơn nữa, khi cô không khỏe, anh cũng sẽ quan tâm cô. Lúc cô tức giận, anh cũng nhường nhịn cô. Khi giao tiếp với anh, anh cũng có thể nghe hiểu được cô đang nói gì.
Ví dụ như khi cô nói không muốn cùng anh làm chuyện kia, tối hôm qua anh cũng tự động xuống sàn nhà ngủ.
Ông cụ Giang vui mừng, "Trước đó ông còn nói với lão Đỗ là sợ hai đứa không hợp tính nhau. Thằng nhóc Trì này bị mọi người chiều quen rồi, bình thường không biết để ý đến cảm nhận của người khác. Nhưng nó vẫn là đứa tốt! Bây giờ nhìn thấy hai đứa sống tốt như thế, ông cũng rất vui mừng."
Cố Tương gật đầu. Nhưng trong lòng thấy hơi có lỗi trước sự kỳ vọng của ông nội.
Ông cụ Giang tiếp tục: "Con người ấy mà, không dễ gặp được người mình thích trong đời. Khi còn trẻ không nhận ra, đến lúc về già có một người ở bên biết quan tâm đến mình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Cố Tương ở bên cạnh lẳng lặng nghe ông nội nói. Cô không khỏi nghĩ về bản thân mình.. Đến lúc mình già đi, bên cạnh mình sẽ có người nào đây?
Trong tưởng tượng của cô, khi về già cô sẽ mở một cửa hàng hoa ở góc phố yên tĩnh, làm một bà cụ bán hoa... Hình như cô chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến chuyện sẽ có một nửa khác ở bên cạnh mình.
Nghĩ tới những thứ này, trong đầu cô bất giác hiện ra hình dáng của Giang Trì... Không biết khi về già người đàn ông này sẽ như thế nào, chắc cái miệng của anh ta sẽ còn làm cho người ta ghét hơn bây giờ nhỉ!
Nhưng vừa nghĩ tới đây, Cố Tương đã dùng phắt ý nghĩ của mình lại. Chuyện anh ta trông như thế nào khi về già có quan hệ gì với cô đâu?
Ba năm sau, bọn họ sẽ trở thành hai người xa lạ không liên quan đến nhau...
Bình luận facebook