Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 273 - Chương 273: Từ Trăn Trăn bịt đầu mối, Sênh Sênh đánh Phó Đông Thanh
Editor: Nguyetmai
Từ Trăn Trăn quay phắt đầu lại, ngẩn ra một lúc rồi luống cuống tắt vội điện thoại. Cô ta khẽ vén tóc bên mang tai, ánh mắt trốn tránh, giọng nói hốt hoảng: "Ba, ba ạ."
Từ Bình Chinh nhìn cô ta với vẻ thăm dò: "Con gọi điện cho ai mà tức giận thế?" Ông không nghe được chính xác điều gì, chỉ loáng thoáng từ xa nghe thấy con bé đang nổi nóng, một điều vô cùng hiếm gặp. Bình thường đứa con gái này của ông luôn có vẻ rất ngoan ngoãn, hiền lành mà.
Từ Trăn Trăn gần như không kịp nghĩ, chỉ thuận miệng đáp: "Con và một người bạn có mối quan hệ rất không tốt bất đồng quan điểm một chút, vừa rồi bọn con tranh luận chút thôi ạ." Cô ta bước về phía trước, thần sắc đã trở lại bình thường, chuyển hướng đề tài một cách rất tự nhiên: "Không nói tới anh ta nữa. Ba, có chuyện gì không ạ?"
Bình thường Từ Bình Chinh rất bận rộn nên ông cũng không thường xuyên quản giáo Từ Trăn Trăn. Bạn bè của con bé, ông lại càng không hiểu rõ, cũng không hỏi han nhiều. Ông nói luôn vào việc chính: "Bà Vũ Văn vừa gọi điện cho ba, nói rằng bà ấy muốn công bố thông tin đính hôn của con và Vũ Văn Xung Phong trong lễ mừng thọ của cụ ông nhà họ Vũ Văn. Bà ấy gọi hỏi ý kiến nhà họ Từ chúng ta như thế nào."
Từ Trăn Trăn hơi hoảng hốt, không tin vào tai mình, ngây người một hồi lâu mới nói: "Thật sao ba?" Cô ta lộ rõ vẻ vui mừng, kích động đến mức giọng nói còn đang run rẩy: "Anh ấy đồng ý, và chúng con sắp đính hôn ư? Ý ba là như vậy đúng không ạ?"
Giống như một giấc mơ vậy. Cô ta cảm giác bản thân như đang ở trên mây, thân thể lơ lửng bay bổng.
Từ Bình Chinh phì cười: "Xem con kìa, nói năng lung tung cả."
Cô ta mỉm cười, ánh mắt rạng ngời: "Người ta vui mừng mà." Niềm vui đến thật bất ngờ, khiến cô ta cảm thấy choáng váng và không nghĩ được đến thứ gì khác nữa.
Nhìn bộ dạng của cô ta hiện giờ, Từ Bình Chinh không khỏi lo lắng: "Trăn Trăn này, ba và ông con đều không có ý kiến gì, quan trọng là ở con, con phải suy nghĩ cho kĩ càng. Ba biết rõ thái độ trước kia của Vũ Văn Xung Phong. Cậu ta vốn không có tình cảm gì đối với con, nay lại đột nhiên đồng ý ắt có nguyên nhân khác, hoặc là bị ép hôn, hoặc cũng có thể," ông do dự một hồi lâu: "Hoặc cũng có thể cậu ta muốn lợi dụng con."
Vũ Văn Xung Phong là người như thế nào, ông cũng có thể nhìn ra được đến bảy, tám phần. Cậu ta không phải loại người dễ dàng nhẫn nhịn, tâm địa và âm mưu đều có cả, không phải dạng hiền lành gì.
Từ Trăn Trăn hoàn toàn không nghe lọt tai được câu nào, niềm vui đã khiến cô ta mụ mị đầu óc: "Con không quan tâm, ba ơi, con thích Vũ Văn, chỉ cần được gả cho anh ấy thì con thế nào cũng được."
Từ Bình Chinh cũng đã đoán trước được kết quả này nhưng vẫn có chút lo lắng bồn chồn: "Ba sẽ sắp xếp chuyện đính hôn, còn con và Vũ Văn Xung Phong cứ tìm hiểu nhau đi. Nếu thật sự cảm thấy không hợp, con nhất định phải nói với ba đấy."
Cô ta vui vẻ lập tức gật đầu: "Ba, con cảm ơn ba." Cô ta khoác lấy tay Từ Bình Chinh, nở nụ cười yêu kiều xinh xắn, "Con thật sự hạnh phúc quá đi thôi." Chỉ cần được gả vào nhà họ Vũ Văn, cô ta sẽ có thể dọn khỏi nhà họ Từ và hưởng thụ một đời nhàn nhã.
Từ Bình Chinh đi rồi, Từ Trăn Trăn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại.
"Ba."
Đầu dây bên kia là ba ruột cô ta, Khương Dân Hải.
"Ba đã đến Giang Bắc chưa? "
Giọng nói người đàn ông vừa thô vừa dày: "Đến rồi, ba sẽ liên lạc với bà con rồi nhanh chóng đưa bà trở về thị trấn Điền, con không cần phải ra mặt nữa đâu."
"Bên bà nội không cần quá vội vàng đâu, qua vài ngày nữa ba đưa bà về quê cũng được, bây giờ có một vấn đề nan giải đây ba." Từ Trăn Trăn nhỏ giọng, ngữ điệu nóng vội: "Con sắp gả vào nhà họ Vũ Văn rồi, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sai sót nào, còn tên bác sĩ thẩm định kia, nhất định phải khiến ông ta im miệng."
Mười giờ sáng, Khương Cửu Sênh và Tô Vấn có cảnh quay ở khu Hoành Điếm. Chín giờ năm mươi phút, Tô Vấn mới có mặt ở phim trường, Lưu Xung đã đứng trong gió thu ngóng cậu ta hơn một tiếng đồng hồ, suýt chút nữa hóa thành "Hòn vọng phu".
"Cuối cùng thì cậu cũng tới rồi, tổ tông của tôi ơi, chỉ đợi cậu thôi đấy." Lưu Xung vội vàng gọi thợ trang điểm và thợ trang phục rồi giục giã liên hồi: "Nhanh nhanh nhanh, hóa trang cho cậu ấy đi."
Tô Vấn liếc nhìn, thấy bên Khương Cửu Sênh đã chuẩn bị xong từ lâu. Gương mặt của đạo diễn càng lúc càng trở nên khó chịu.
"Nhanh tay nhanh chân lên, Định Tây tướng quân đã xong cả rồi đấy chỉ còn đợi Viêm Hoằng đế nữa thôi." Trong lòng Lưu Xung cảm thấy bực bội: "Không phải nói chín rưỡi có thể đến được sao?"
Tô Vấn bỏ khẩu trang ra, nằm trên ghế nghỉ ngơi. Cậu ta nhắm mắt, tùy ý để người ta hóa trang lên gương mặt mình. Hình như chưa được ngủ đủ giấc nên quầng mắt cậu ta thâm sì, giọng nói đầy mệt mỏi: "Chuyến bay của Thính Thính bị trễ giờ."
Lưu Xung chỉ hận rèn không thể thành thép: "Cậu lại đi theo người ta tới sân bay đấy à?" Tính tính anh ta có tốt đến mấy cũng không chịu được mà lên tiếng phàn nàn: "Sân bay người đông tai mắt nhiều, cậu mà bị chụp ảnh lại thì phải làm sao?"
Tô Vấn nhướng mắt: "Anh còn lải nhà lải nhải nữa thì cút ra xa cho khuất mắt tôi."
Lưu Xung á khẩu, cậu là tổ tông của tôi rồi!!
Thợ trang điểm và nhân viên phục trang chuẩn bị trong gần nửa tiếng đồng hồ, mười giờ rưỡi mới bắt đầu ghi hình. Cảnh quay đầu tiên là của Khương Cửu Sênh và Tô Vấn, ghi lại lần gặp gỡ đầu tiên giữa Viêm Hoằng đế và Định Tây tướng quân.
Diễn viên vào vị trí.
Tô Vấn khoác trên mình một bộ đồ trắng muốt, phong thái công tử nhẹ nhàng, trong tay cầm một thanh kiếm dài. Khương Cửu Sênh thì từ đầu đến chân mặc một màu đen tuyền mạnh mẽ, tư thế oai hùng hiên ngang, dùng trâm ngọc kết tóc, nữ cải nam trang.
Dường như chỉ cần mười mấy giây, diễn viên đã nhanh chóng nhập vai. Trước ống kính, trên chiếc cầu hình vòm, vị công tử cao quý thanh nhã đang rút kiếm chặn đường đi.
Đạo diễn cao giọng nói lớn: "Action!"
Đầu xuân năm ấy, Oanh Trầm - người con gái độc nhất của Định Tây tướng quân đã đến tuổi cập kê, Lịch Thân Vương Dung Lịch cũng làm lễ nhược quán. Cũng độ thời gian ấy, công tử nhà Hữu thừa tướng tổ chức một trận đánh cầu trên lưng ngựa, long trọng mời tất cả các vị vương tôn công tử trong kinh thành đến tham dự.
Oanh Trầm bị cản đường, hơi chau mày lùi lại về phía sau.
Bộ trang phục màu trắng tung bay, mang theo khí chất thanh nhã cao quý lạnh lùng, chỉ duy nhất đôi mắt lộ ra vài phần thú vị: "Ban nãy là ngươi đã đánh ngã ngựa của ta sao?"
Tuy là nữ cải nam trang nhưng dù sao nam nữ vẫn cần giữ khoảng cách. Oanh Trầm cụp mắt xuống, chỉ đáp lại mấy chữ vỏn vẹn: "Đa tạ đã nhường."
Người đó lười nhác gác thanh kiếm lên vai, cố tình làm theo dáng dấp của một kẻ vô lại mà vẫn khí chất ngời ngời, dung mạo tôn quý: "Ngươi là công tử nhà ai?"
Oanh Trầm suy nghĩ một chút rồi đáp lời: "Tần Tam công tử của phủ Vĩnh An Hầu."
Người đàn ông khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không, ngắm nghía kĩ càng, ánh mắt càng lộ rõ vẻ thú vị: "Dung mạo của Tần Tam công tử không giống ngươi."
Tần Tam rất ít khi giao du với người ngoài, không ngờ rằng người này lại quen biết với Tần Tam.
Oanh Trầm ngẩng đầu, đôi mắt hơi lạnh lùng, ánh nhìn trong trẻo như mặt nước yên bình dưới chân cầu bị động nổi lên những gợn sóng lăn tăn. Ánh mắt nàng không hề trốn tránh: "Thế ngươi là ai?" Cô từ từ nhìn về phía chiếc thắt lưng khảm ngọc trên eo hắn ta: "Từ lúc nào con của đại thần nhất phẩm lại được dùng y phục thêu chỉ vàng vậy?"
Thắt lưng khảm ngọc của hắn ta có khắc hoa văn của nhà quan đại thần nhất phẩm, nhưng lại có thể nhìn thấy y phục được thêu bằng chỉ vàng phía bên trong tay áo rộng.
Ở Đại Sở, chỉ có hoàng thất mới được dùng y phục thêu chỉ vàng.
Oanh Tầm cúi người, từ tốn hỏi: "Thần đắc tội, dám hỏi người là vị vương gia nào?"
Thân thủ nhanh nhẹn mẫn tiệp.
Tâm tư cũng lanh lợi hoạt bát không kém.
Người đàn ông ôm lấy vai, ý cười trong đáy mắt thật thật giả giả, giọng nói cũng mang vài phần giễu cợt: "Rút trâm cài tóc trên đầu ngươi xuống thì bản vương sẽ nói cho ngươi biết."
Oanh Trầm hơi biến sắc mặt, quay lưng rời đi.
Keng một tiếng.
Thanh kiếm trong tay người đàn ông rút ra khỏi vỏ, nhìn động tác nhẹ như mây nhưng lại vô cùng chuẩn xác, hất tung chiếc trâm cài, làm loạn mái tóc nàng. Mái tóc đen tuyền rũ xuống, che đi một nửa đường nét trên gương mặt, dung mạo của nàng lập tức trở nên mềm mại.
Người đàn ông mỉm cười: "Quả nhiên là một mỹ nhân."
Oanh Trầm tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta.
Nhưng hình như tâm trạng của đối phương lại rất vui vẻ, hắn ta cầm kiếm nghiêng người hành lễ của một người đàn ông: "Tại hạ là con thứ bảy của Hoàng đế, Lịch thân vương, Dung Lịch." Hắn ta ngước mắt, ánh mắt hơi sâu: "Dám hỏi danh tính của cô nương."
Nàng hơi nhau mày, chỉ đáp lại: "Đăng Đồ Tử."
(chú thích: Đồ háo sắc)
Dứt lời, nàng quay người rời đi.
Lần đầu tiên gặp nhau họ đã không phân trên dưới, nàng đánh ngã ngựa của hắn, hắn thì làm rối tung mái tóc của nàng.
Dung Lịch mỉm cười, nhặt chiếc trâm ngọc bị bỏ lại của cô gái lên, giữ trong lòng bàn tay mình ngắm nghía.
Bóng ngả chiều tà, cung nhân theo hầu hỏi: "Vương gia có cần chuẩn bị xe ngựa hồi phủ không ạ?"
Dung Lịch lắc đầu, vẫn chăm chú ngắm nhìn chiếc trâm cài tóc đó: "Đến phủ Vĩnh An Hầu đi."
"Nô tài sẽ gửi thiệp đến nhà Hầu gia ngay ạ."
Vương gia xua tay, gài chiếc trâm ngọc vào trong eo mình: "Không cần, bản vương không tìm Vĩnh An Hầu, đến tìm Tần Tam."
"Cut!"
Cảnh này đến đây là kết thúc, đạo diễn Quách Hồng Phi hiếm khi nở nụ cười như thế. Ông giơ ngón cái về phía hai diễn viên, cảnh quay dài như vậy mà chỉ quay một lần thì thực sự là một thách thức lớn đối với kỹ năng diễn xuất. Tô Vấn thì khỏi nói, vẫn xuất thần nhập hóa như thường, không ngờ Khương Cửu Sênh cũng chẳng kém cạnh chút nào.
Cảnh này vốn dự định quay trong vòng nửa tiếng nhưng chưa đến mười phút đã xong, nhân viên phim trường thở phào nhẹ nhõm. Xem ra công việc hôm nay có thể kết thúc sớm rồi.
Trợ lý Tiểu Ma bước tới đưa nước cho Khương Cửu Sênh, cô lắc đầu, bước ra ngoài đám người.
"Anh đến từ lúc nào vậy?"
Thời Cẩn chưa bao giờ thấy bộ dạng cô như thế này. Anh cảm thấy rất đẹp, ngắm nghía hồi lâu mới đáp lời: "Một lúc rồi."
Khương Cửu Sênh kéo anh đến dưới chiếc ô nghỉ ngơi của mình, rồi lấy bình giữ nhiệt của cô đưa cho anh uống: "Còn một cảnh nữa, anh ở đây đợi em một chút nhé."
"Ừ."
Thời Cẩn không để ý đến những người xung quanh, nhoài sang nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Cách đó mười mấy mét, Phó Đông Thanh đang đợi đến cảnh của mình.
Lý Huy An nhận điện xong, gương mặt liền biến sắc: "Giám đốc Tiêu của Chaninal vừa mới liên hệ với tôi. Ông ta nói việc ký hợp đồng còn cần phải suy nghĩ thêm, có khả năng lại bị Khương Cửu Sênh cướp mất rồi."
Phó Đông Thanh mặc trang phục diễn, kiểu dáng rất phức tạp hơi ôm người, ấn đường còn vẽ hoa. Cô ta cũng chẳng bình luận gì, ánh mắt vô thần nhìn về phía xa.
Đây là lần thứ ba trong tháng, Khương Cửu Sênh cướp mất hợp đồng của bọn họ.
Dù biết mình có hơi nhiều lời, nhưng Lý Huy An vẫn khuyên nhủ: "Đông Thanh, đừng đối đầu với cô ta nữa, Khương Cửu Sênh không dễ đối phó đâu."
Lẽ nào cô ta phải đi cúi đầu nhận lỗi để xin tha thứ sao? Phó Đông Thanh cười lạnh, sờ vào chiếc trâm ngọc trên tóc.
Lý Huy An vô tình quay đầu, ánh mắt khựng lại: "Cô đang chụp cái gì đấy?"
Là Hình Tuệ, trợ lý mới đến. Cô ấy còn đang trong thời gian thử việc, tuổi còn trẻ, tướng mạo thân hình đều chẳng có gì nổi bật, làm việc cũng không giữ được bình tĩnh, thường hay hốt hoảng: "Tôi, tôi chỉ tùy ý chụp vài bức thôi."
"Nói với cô bao nhiêu lần rồi, đoàn làm phim đã kí hợp đồng bảo mật, không được tự tiện chụp hình." Lý Huy An không mấy vui vẻ, bước đến giật lấy chiếc điện thoại.
Phó Đông Thanh lên tiếng ngăn lại: "Để cô ấy chụp đi, ngày đầu tiên cô ấy đến đoàn, toàn điều mới mẻ cả, đừng tùy ý phát tán ra ngoài là được rồi."
Cô trợ lý mỉm cười nói: "Cảm ơn chị Đông Thanh."
Bên kia đạo diễn hô lên một tiếng, giục diễn viên và các máy quay vào vị trí chuẩn bị.
Lý Huy An bước tới giúp Phó Đông Thanh chỉnh đốn lại váy áo: "Đến lượt cô rồi, cảnh đầu tiên đối diễn với Khương Cửu Sênh đấy."
Nếu theo kịch bản thì cảnh này sẽ diễn ra ở phần cuối, lúc đó Hoa Khanh đã nhập cung, Oanh Trầm cũng đã ra chiến trường, nhưng vì vấn đề trang phục và trường quay của diễn viên nên cảnh này được cố tình đẩy lên ghi hình trước.
Trong cảnh quay đầu tiên này, hai nữ diễn viên chính phải động thủ.
Thần sắc Khương Cửu Sênh rất bình thản: "Đạo diễn yêu cầu phải đánh thật."
Mặc dù hai người không ưa gì nhau nhưng ở cùng một đoàn phim và còn phải hợp tác nữa nên hiển nhiên cả hai sẽ không công khai đối đầu.
"Tôi không có ý kiến gì hết." Phó Đông Thanh thoải mái nói: "Không cần hạ thủ lưu tình, chỉ là đóng phim thôi mà."
Chuẩn bị ổn thỏa xong, đạo diễn nói: "Action!"
Máy quay di chuyển, tiến lại gần hơn, hai diễn viên nhanh chóng nhập cảnh. Cảnh quay trong địa điểm thật, Phó Đông Thanh đứng trước cổng cung Vị Ương, khoác trên mình trang phục của hoàng hậu, đầu cài trang sức xa hoa, chiếc váy lụa vàng phủ dài trên mặt đất.
Khương Cửu Sênh vẫn mặc bộ trang phục màu đen gọn gàng, chỉ có điều vạt áo đã nhuốm màu máu, búi tóc lộn xộn, tay cầm thanh kiếm, vỏ kiếm không biết đã đánh mất ở nơi nào.
Quân Bắc Ninh đến Kinh Châu do Định Tây tướng quân làm chủ soái. Ba ngày trước từ chiến trường đã gửi tin cấp báo, Định Tây tướng quân thua trận, Kinh Châu thất thủ.
Người đã mất tích nhiều ngày, nay lại có mặt ở đế đô, lại còn một mình vào cung. Vừa mới từ chiến trường trở về, sát khí trên người nàng vẫn còn chưa tan biến.
Hoa Khanh nhìn y phục đẫm máu của nàng, nói: "Kinh Châu bị bao vây tứ bề, thế mà ngươi vẫn còn có thể sống sót trở về cơ đấy."
Oanh Trầm bước lên thềm, tiến lại gần ả ta, đôi mắt đỏ ngầu: "Có phải chính ngươi đã tiết lộ bản đồ canh phòng không?"
"Đúng vậy."
"Vì muốn giết ta sao?"
"Đúng vậy."
Lời nói của Hoa Khanh đầy khí phách mạnh mẽ.
Ả ta dám làm thì dám chịu.
Mũi kiếm chạm xuống mặt đất, kéo lê theo từng bước từng bước chân của Oanh Trầm, tiếng ma sát đầy chói tai: "Toàn bộ ba nghìn quân hộ vệ ở Kinh Châu đã bị tiêu diệt, cũng vì hành động của một mình ngươi. Nếu hôm nay ngươi không cho ta một lý do, thì ta sẽ lập tức một đao giết chết ngươi, đòi lại công bằng cho ba nghìn tướng sĩ của ta."
Hoa Khanh lập tức cười lớn một tiếng, phất ống tay áo cung đình: "Năm đó, ta được kiệu rước đến cửa phủ Lịch Thân Vương. Vậy mà ngày đại hôn, Vương gia đã bỏ ta ở lại, cùng ngươi đi Tây Bắc."
Dừng một lúc, ả ta lại nói tiếp: "Đầu năm, Vương gia đăng cơ lên ngôi hoàng đế, triều đình bá quan văn võ đều dâng tấu thỉnh cầu phong ta làm hoàng hậu. Ngày hôm sau, bệ hạ lại tự mình xuất chinh đi Kiềm Tây, chặn một mũi tên thay ngươi."
Hết chuyện này đến chuyện khác, từng chuyện từng chuyện chồng chất, cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng lại vì một người con gái mà trở nên điên cuồng.
Viêm Hoằng đế Dung Lịch, sai ở chỗ đã sinh ra trong gia đình hoàng thất, lại yêu một người sâu đậm đến mê muội.
Nụ cười trên môi Hoa Khanh càng trở nên lạnh lẽo hơn: "Suốt một năm dài đằng đẵng, bệ hạ chưa một lần di giá đến cung Vị Ương của ta nửa bước. Duy nhất một lần say rượu, cung nhân dẫn bệ hạ tới cung điện của ta. Bệ hạ trốn tránh ta như rắn độc, nhưng lại gào thét gọi khuê danh của ngươi cả đêm."
A Hòa.
A Hòa.
Dung Lịch đã gọi cái tên này cả đêm.
Lúc đó ả ta mới biết, Ô Nhĩ Na Giai Oanh Trầm, tên chữ là Hòa.
"Còn cả lần này nữa, ba nghìn binh sĩ Kinh Châu đều bỏ mạng, duy nhất mình ngươi sống sót quay về đế đô, ngươi tự cho rằng mình phúc lớn mệnh lớn sao?" Hoa Khanh đột nhiên cao giọng, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, "Là bệ hạ đã đơn thương độc mã phá thành, thay ngươi giết địch mở đường máu."
Ả ta tiến lên một bước: "Oanh Trầm, ngươi không đáng chết hay sao?"
Oanh Trầm liền giơ tay, giận dữ tát mạnh cho ả ta một phát.
Quách Hồng Phi đột nhiên nói dừng lại: "Cut!"
Khương Cửu Sênh thu lại ánh mắt mạnh mẽ của mình. Mặt của Phó Đông Thanh đã bị đánh một bên nên cô ta đang dùng tay che đi.
Phía bên ngoài, Quách Hồng Phi đang cầm kịch bản, nói: "Đông Thanh, cô ra khỏi ống kính rồi."
Tâm trạng, lời thoại, biểu cảm ở phía trước gần như đều rất hoàn hảo. Hai diễn viên nữ phát huy rất tốt, chỉ có điều cảnh kết cuối cùng lại xuất hiện sai lầm đơn giản này, quả thật là không đáng có.
Phó Đông Thanh nghiêng mình xin lỗi mọi người: "Thật ngại quá, là sơ xuất của tôi."
Quách Hồng Phi cũng không nói điều gì: "Lại một lần nữa, phần trước không có vấn đề gì cả. Đông Thanh, cô bắt đầu từ câu thoại cuối cùng là được."
"Vâng ạ, đạo diễn."
Quách Hồng Phi giơ tay ra hiệu cho tổ quay phim, nói: "Action!"
Phó Đông Thanh lập tức nhập vai nhưng dường như tâm trạng cô ta không tài nào kết nối lại được.
"Còn cả lần này nữa, ba nghìn binh sĩ Kinh Châu đều bỏ mạng, duy nhất mình ngươi sống sót quay về đế đô, ngươi tự cho rằng mình phúc lớn mệnh lớn sao? Là bệ hạ đã đơn thương độc mã phá thành, thay ngươi giết địch mở đường máu."
"Oanh Trầm, ngươi không đáng chết hay sao?"
"Chát!"
Cái tát vừa giáng xuống thì Phó Đông Thanh chới với suýt chút nữa ngã về phía sau. Quách Hồng Phi lại một lần nữa lớn tiếng: "Cut!"
Lại là một đoạn kết không hoàn hảo.
Phó Đông Thanh cảm thấy vô cùng ngượng nghịu gượng gạo, liên tục khom người với nhân viên trong đoàn: "Xin lỗi xin lỗi, tôi đứng chưa vững, có thể quay lại lần nữa được không?"
Sắc mặt Quách Hồng Phi đã lộ vẻ không hài lòng rồi. Ông sai thợ hóa trang đi dặm lại lớp trang điểm cho diễn viên, uống hết nửa chai nước rồi mới ngồi xuống tiếp tục công việc: "Action!"
Máy quay đã chuẩn bị xong.
Phó Đông Thanh lập tức nhập cảnh: "Còn cả lần này nữa, ba nghìn binh sĩ Kinh Châu đều bỏ mạng, duy nhất mình ngươi sống sót quay về đế đô, ngươi tự cho rằng mình phúc lớn mệnh lớn sao? Là bệ hạ đã đơn thương độc mã phá thành, thay ngươi giết địch mở đường máu."
"Oanh Trầm, ngươi không đáng chết hay sao?"
Khương Cửu Sênh giơ tay tát: "Chát!"
Quách Hồng Phi lại một lần nữa cho dừng lại: "Cut!" Sắc mặt của Phó Đông Thanh đã rất không tốt rồi: "Động tác của cô quá khoa trương." Vietwriter.vn
Ba lần phạm phải loại sai lầm đơn giản như thế, tính tình Quách Hồng Phi vốn đã không dễ chịu gì, hơn nữa, Phó Đông Thanh lại là diễn viên lâu năm thì hiển nhiên yêu cầu của ông sẽ càng khắt khe hơn.
Nét mặt của Phó Đông Thanh cũng chẳng vui vẻ gì, gò má bên trái bị tát đến ửng đỏ: "Xin lỗi đạo diễn, làm phiền quay thêm một lần nữa."
Quách Hồng Phi nén sự khó chịu, quay lại một lần nữa: "Action!"
Lại một lần nhập cảnh.
Ánh mắt Phó Đông Thanh như ngọn lửa nhìn về phía Khương Cửu Sênh: "Còn cả lần này nữa, ba nghìn binh sĩ Kinh Châu đều bỏ mạng, duy nhất mình ngươi sống sót quay về đế đô, ngươi tự cho rằng mình phúc lớn mệnh lớn sao? Là bệ hạ đã đơn thương độc mã phá thành, thay ngươi giết địch mở đường máu."
"Oanh Trầm, ngươi không đáng chết hay sao?"
"Chát!"
Lần thứ tư Khương Cửu Sênh giơ tay lên, sức lực vẫn như cũ, mang theo phong thái mạnh mẽ của nữ tướng quân, xuống tay dứt khoát gọn gàng.
Sau đó, cảnh quay lần thứ tư vẫn bị mắc cùng một lỗi.
"Cut!" Cuối cùng thì tính tình nóng nảy của Quách Hồng Phi cũng nổi lên rồi. Ông ta chẳng quan tâm rất nhiều người đang có mặt ở trường quay, nói thẳng, "Ngày đầu tiên cô quay phim hả? Ống kính cũng không biết đường tìm à?"
Liên tục bốn lần mắc phải những sai lầm đơn giản, cho dù là diễn viên mới cũng không đến mức như vậy. Cứ mỗi lần quay lại là bị mắc ở cảnh tát, thích ăn đòn sao?
Khương Cửu Sênh nhìn nửa mặt Phó Đông Thanh đã sưng đỏ, ánh mắt trở nên trầm lặng.
Từ Trăn Trăn quay phắt đầu lại, ngẩn ra một lúc rồi luống cuống tắt vội điện thoại. Cô ta khẽ vén tóc bên mang tai, ánh mắt trốn tránh, giọng nói hốt hoảng: "Ba, ba ạ."
Từ Bình Chinh nhìn cô ta với vẻ thăm dò: "Con gọi điện cho ai mà tức giận thế?" Ông không nghe được chính xác điều gì, chỉ loáng thoáng từ xa nghe thấy con bé đang nổi nóng, một điều vô cùng hiếm gặp. Bình thường đứa con gái này của ông luôn có vẻ rất ngoan ngoãn, hiền lành mà.
Từ Trăn Trăn gần như không kịp nghĩ, chỉ thuận miệng đáp: "Con và một người bạn có mối quan hệ rất không tốt bất đồng quan điểm một chút, vừa rồi bọn con tranh luận chút thôi ạ." Cô ta bước về phía trước, thần sắc đã trở lại bình thường, chuyển hướng đề tài một cách rất tự nhiên: "Không nói tới anh ta nữa. Ba, có chuyện gì không ạ?"
Bình thường Từ Bình Chinh rất bận rộn nên ông cũng không thường xuyên quản giáo Từ Trăn Trăn. Bạn bè của con bé, ông lại càng không hiểu rõ, cũng không hỏi han nhiều. Ông nói luôn vào việc chính: "Bà Vũ Văn vừa gọi điện cho ba, nói rằng bà ấy muốn công bố thông tin đính hôn của con và Vũ Văn Xung Phong trong lễ mừng thọ của cụ ông nhà họ Vũ Văn. Bà ấy gọi hỏi ý kiến nhà họ Từ chúng ta như thế nào."
Từ Trăn Trăn hơi hoảng hốt, không tin vào tai mình, ngây người một hồi lâu mới nói: "Thật sao ba?" Cô ta lộ rõ vẻ vui mừng, kích động đến mức giọng nói còn đang run rẩy: "Anh ấy đồng ý, và chúng con sắp đính hôn ư? Ý ba là như vậy đúng không ạ?"
Giống như một giấc mơ vậy. Cô ta cảm giác bản thân như đang ở trên mây, thân thể lơ lửng bay bổng.
Từ Bình Chinh phì cười: "Xem con kìa, nói năng lung tung cả."
Cô ta mỉm cười, ánh mắt rạng ngời: "Người ta vui mừng mà." Niềm vui đến thật bất ngờ, khiến cô ta cảm thấy choáng váng và không nghĩ được đến thứ gì khác nữa.
Nhìn bộ dạng của cô ta hiện giờ, Từ Bình Chinh không khỏi lo lắng: "Trăn Trăn này, ba và ông con đều không có ý kiến gì, quan trọng là ở con, con phải suy nghĩ cho kĩ càng. Ba biết rõ thái độ trước kia của Vũ Văn Xung Phong. Cậu ta vốn không có tình cảm gì đối với con, nay lại đột nhiên đồng ý ắt có nguyên nhân khác, hoặc là bị ép hôn, hoặc cũng có thể," ông do dự một hồi lâu: "Hoặc cũng có thể cậu ta muốn lợi dụng con."
Vũ Văn Xung Phong là người như thế nào, ông cũng có thể nhìn ra được đến bảy, tám phần. Cậu ta không phải loại người dễ dàng nhẫn nhịn, tâm địa và âm mưu đều có cả, không phải dạng hiền lành gì.
Từ Trăn Trăn hoàn toàn không nghe lọt tai được câu nào, niềm vui đã khiến cô ta mụ mị đầu óc: "Con không quan tâm, ba ơi, con thích Vũ Văn, chỉ cần được gả cho anh ấy thì con thế nào cũng được."
Từ Bình Chinh cũng đã đoán trước được kết quả này nhưng vẫn có chút lo lắng bồn chồn: "Ba sẽ sắp xếp chuyện đính hôn, còn con và Vũ Văn Xung Phong cứ tìm hiểu nhau đi. Nếu thật sự cảm thấy không hợp, con nhất định phải nói với ba đấy."
Cô ta vui vẻ lập tức gật đầu: "Ba, con cảm ơn ba." Cô ta khoác lấy tay Từ Bình Chinh, nở nụ cười yêu kiều xinh xắn, "Con thật sự hạnh phúc quá đi thôi." Chỉ cần được gả vào nhà họ Vũ Văn, cô ta sẽ có thể dọn khỏi nhà họ Từ và hưởng thụ một đời nhàn nhã.
Từ Bình Chinh đi rồi, Từ Trăn Trăn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại.
"Ba."
Đầu dây bên kia là ba ruột cô ta, Khương Dân Hải.
"Ba đã đến Giang Bắc chưa? "
Giọng nói người đàn ông vừa thô vừa dày: "Đến rồi, ba sẽ liên lạc với bà con rồi nhanh chóng đưa bà trở về thị trấn Điền, con không cần phải ra mặt nữa đâu."
"Bên bà nội không cần quá vội vàng đâu, qua vài ngày nữa ba đưa bà về quê cũng được, bây giờ có một vấn đề nan giải đây ba." Từ Trăn Trăn nhỏ giọng, ngữ điệu nóng vội: "Con sắp gả vào nhà họ Vũ Văn rồi, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sai sót nào, còn tên bác sĩ thẩm định kia, nhất định phải khiến ông ta im miệng."
Mười giờ sáng, Khương Cửu Sênh và Tô Vấn có cảnh quay ở khu Hoành Điếm. Chín giờ năm mươi phút, Tô Vấn mới có mặt ở phim trường, Lưu Xung đã đứng trong gió thu ngóng cậu ta hơn một tiếng đồng hồ, suýt chút nữa hóa thành "Hòn vọng phu".
"Cuối cùng thì cậu cũng tới rồi, tổ tông của tôi ơi, chỉ đợi cậu thôi đấy." Lưu Xung vội vàng gọi thợ trang điểm và thợ trang phục rồi giục giã liên hồi: "Nhanh nhanh nhanh, hóa trang cho cậu ấy đi."
Tô Vấn liếc nhìn, thấy bên Khương Cửu Sênh đã chuẩn bị xong từ lâu. Gương mặt của đạo diễn càng lúc càng trở nên khó chịu.
"Nhanh tay nhanh chân lên, Định Tây tướng quân đã xong cả rồi đấy chỉ còn đợi Viêm Hoằng đế nữa thôi." Trong lòng Lưu Xung cảm thấy bực bội: "Không phải nói chín rưỡi có thể đến được sao?"
Tô Vấn bỏ khẩu trang ra, nằm trên ghế nghỉ ngơi. Cậu ta nhắm mắt, tùy ý để người ta hóa trang lên gương mặt mình. Hình như chưa được ngủ đủ giấc nên quầng mắt cậu ta thâm sì, giọng nói đầy mệt mỏi: "Chuyến bay của Thính Thính bị trễ giờ."
Lưu Xung chỉ hận rèn không thể thành thép: "Cậu lại đi theo người ta tới sân bay đấy à?" Tính tính anh ta có tốt đến mấy cũng không chịu được mà lên tiếng phàn nàn: "Sân bay người đông tai mắt nhiều, cậu mà bị chụp ảnh lại thì phải làm sao?"
Tô Vấn nhướng mắt: "Anh còn lải nhà lải nhải nữa thì cút ra xa cho khuất mắt tôi."
Lưu Xung á khẩu, cậu là tổ tông của tôi rồi!!
Thợ trang điểm và nhân viên phục trang chuẩn bị trong gần nửa tiếng đồng hồ, mười giờ rưỡi mới bắt đầu ghi hình. Cảnh quay đầu tiên là của Khương Cửu Sênh và Tô Vấn, ghi lại lần gặp gỡ đầu tiên giữa Viêm Hoằng đế và Định Tây tướng quân.
Diễn viên vào vị trí.
Tô Vấn khoác trên mình một bộ đồ trắng muốt, phong thái công tử nhẹ nhàng, trong tay cầm một thanh kiếm dài. Khương Cửu Sênh thì từ đầu đến chân mặc một màu đen tuyền mạnh mẽ, tư thế oai hùng hiên ngang, dùng trâm ngọc kết tóc, nữ cải nam trang.
Dường như chỉ cần mười mấy giây, diễn viên đã nhanh chóng nhập vai. Trước ống kính, trên chiếc cầu hình vòm, vị công tử cao quý thanh nhã đang rút kiếm chặn đường đi.
Đạo diễn cao giọng nói lớn: "Action!"
Đầu xuân năm ấy, Oanh Trầm - người con gái độc nhất của Định Tây tướng quân đã đến tuổi cập kê, Lịch Thân Vương Dung Lịch cũng làm lễ nhược quán. Cũng độ thời gian ấy, công tử nhà Hữu thừa tướng tổ chức một trận đánh cầu trên lưng ngựa, long trọng mời tất cả các vị vương tôn công tử trong kinh thành đến tham dự.
Oanh Trầm bị cản đường, hơi chau mày lùi lại về phía sau.
Bộ trang phục màu trắng tung bay, mang theo khí chất thanh nhã cao quý lạnh lùng, chỉ duy nhất đôi mắt lộ ra vài phần thú vị: "Ban nãy là ngươi đã đánh ngã ngựa của ta sao?"
Tuy là nữ cải nam trang nhưng dù sao nam nữ vẫn cần giữ khoảng cách. Oanh Trầm cụp mắt xuống, chỉ đáp lại mấy chữ vỏn vẹn: "Đa tạ đã nhường."
Người đó lười nhác gác thanh kiếm lên vai, cố tình làm theo dáng dấp của một kẻ vô lại mà vẫn khí chất ngời ngời, dung mạo tôn quý: "Ngươi là công tử nhà ai?"
Oanh Trầm suy nghĩ một chút rồi đáp lời: "Tần Tam công tử của phủ Vĩnh An Hầu."
Người đàn ông khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không, ngắm nghía kĩ càng, ánh mắt càng lộ rõ vẻ thú vị: "Dung mạo của Tần Tam công tử không giống ngươi."
Tần Tam rất ít khi giao du với người ngoài, không ngờ rằng người này lại quen biết với Tần Tam.
Oanh Trầm ngẩng đầu, đôi mắt hơi lạnh lùng, ánh nhìn trong trẻo như mặt nước yên bình dưới chân cầu bị động nổi lên những gợn sóng lăn tăn. Ánh mắt nàng không hề trốn tránh: "Thế ngươi là ai?" Cô từ từ nhìn về phía chiếc thắt lưng khảm ngọc trên eo hắn ta: "Từ lúc nào con của đại thần nhất phẩm lại được dùng y phục thêu chỉ vàng vậy?"
Thắt lưng khảm ngọc của hắn ta có khắc hoa văn của nhà quan đại thần nhất phẩm, nhưng lại có thể nhìn thấy y phục được thêu bằng chỉ vàng phía bên trong tay áo rộng.
Ở Đại Sở, chỉ có hoàng thất mới được dùng y phục thêu chỉ vàng.
Oanh Tầm cúi người, từ tốn hỏi: "Thần đắc tội, dám hỏi người là vị vương gia nào?"
Thân thủ nhanh nhẹn mẫn tiệp.
Tâm tư cũng lanh lợi hoạt bát không kém.
Người đàn ông ôm lấy vai, ý cười trong đáy mắt thật thật giả giả, giọng nói cũng mang vài phần giễu cợt: "Rút trâm cài tóc trên đầu ngươi xuống thì bản vương sẽ nói cho ngươi biết."
Oanh Trầm hơi biến sắc mặt, quay lưng rời đi.
Keng một tiếng.
Thanh kiếm trong tay người đàn ông rút ra khỏi vỏ, nhìn động tác nhẹ như mây nhưng lại vô cùng chuẩn xác, hất tung chiếc trâm cài, làm loạn mái tóc nàng. Mái tóc đen tuyền rũ xuống, che đi một nửa đường nét trên gương mặt, dung mạo của nàng lập tức trở nên mềm mại.
Người đàn ông mỉm cười: "Quả nhiên là một mỹ nhân."
Oanh Trầm tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta.
Nhưng hình như tâm trạng của đối phương lại rất vui vẻ, hắn ta cầm kiếm nghiêng người hành lễ của một người đàn ông: "Tại hạ là con thứ bảy của Hoàng đế, Lịch thân vương, Dung Lịch." Hắn ta ngước mắt, ánh mắt hơi sâu: "Dám hỏi danh tính của cô nương."
Nàng hơi nhau mày, chỉ đáp lại: "Đăng Đồ Tử."
(chú thích: Đồ háo sắc)
Dứt lời, nàng quay người rời đi.
Lần đầu tiên gặp nhau họ đã không phân trên dưới, nàng đánh ngã ngựa của hắn, hắn thì làm rối tung mái tóc của nàng.
Dung Lịch mỉm cười, nhặt chiếc trâm ngọc bị bỏ lại của cô gái lên, giữ trong lòng bàn tay mình ngắm nghía.
Bóng ngả chiều tà, cung nhân theo hầu hỏi: "Vương gia có cần chuẩn bị xe ngựa hồi phủ không ạ?"
Dung Lịch lắc đầu, vẫn chăm chú ngắm nhìn chiếc trâm cài tóc đó: "Đến phủ Vĩnh An Hầu đi."
"Nô tài sẽ gửi thiệp đến nhà Hầu gia ngay ạ."
Vương gia xua tay, gài chiếc trâm ngọc vào trong eo mình: "Không cần, bản vương không tìm Vĩnh An Hầu, đến tìm Tần Tam."
"Cut!"
Cảnh này đến đây là kết thúc, đạo diễn Quách Hồng Phi hiếm khi nở nụ cười như thế. Ông giơ ngón cái về phía hai diễn viên, cảnh quay dài như vậy mà chỉ quay một lần thì thực sự là một thách thức lớn đối với kỹ năng diễn xuất. Tô Vấn thì khỏi nói, vẫn xuất thần nhập hóa như thường, không ngờ Khương Cửu Sênh cũng chẳng kém cạnh chút nào.
Cảnh này vốn dự định quay trong vòng nửa tiếng nhưng chưa đến mười phút đã xong, nhân viên phim trường thở phào nhẹ nhõm. Xem ra công việc hôm nay có thể kết thúc sớm rồi.
Trợ lý Tiểu Ma bước tới đưa nước cho Khương Cửu Sênh, cô lắc đầu, bước ra ngoài đám người.
"Anh đến từ lúc nào vậy?"
Thời Cẩn chưa bao giờ thấy bộ dạng cô như thế này. Anh cảm thấy rất đẹp, ngắm nghía hồi lâu mới đáp lời: "Một lúc rồi."
Khương Cửu Sênh kéo anh đến dưới chiếc ô nghỉ ngơi của mình, rồi lấy bình giữ nhiệt của cô đưa cho anh uống: "Còn một cảnh nữa, anh ở đây đợi em một chút nhé."
"Ừ."
Thời Cẩn không để ý đến những người xung quanh, nhoài sang nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Cách đó mười mấy mét, Phó Đông Thanh đang đợi đến cảnh của mình.
Lý Huy An nhận điện xong, gương mặt liền biến sắc: "Giám đốc Tiêu của Chaninal vừa mới liên hệ với tôi. Ông ta nói việc ký hợp đồng còn cần phải suy nghĩ thêm, có khả năng lại bị Khương Cửu Sênh cướp mất rồi."
Phó Đông Thanh mặc trang phục diễn, kiểu dáng rất phức tạp hơi ôm người, ấn đường còn vẽ hoa. Cô ta cũng chẳng bình luận gì, ánh mắt vô thần nhìn về phía xa.
Đây là lần thứ ba trong tháng, Khương Cửu Sênh cướp mất hợp đồng của bọn họ.
Dù biết mình có hơi nhiều lời, nhưng Lý Huy An vẫn khuyên nhủ: "Đông Thanh, đừng đối đầu với cô ta nữa, Khương Cửu Sênh không dễ đối phó đâu."
Lẽ nào cô ta phải đi cúi đầu nhận lỗi để xin tha thứ sao? Phó Đông Thanh cười lạnh, sờ vào chiếc trâm ngọc trên tóc.
Lý Huy An vô tình quay đầu, ánh mắt khựng lại: "Cô đang chụp cái gì đấy?"
Là Hình Tuệ, trợ lý mới đến. Cô ấy còn đang trong thời gian thử việc, tuổi còn trẻ, tướng mạo thân hình đều chẳng có gì nổi bật, làm việc cũng không giữ được bình tĩnh, thường hay hốt hoảng: "Tôi, tôi chỉ tùy ý chụp vài bức thôi."
"Nói với cô bao nhiêu lần rồi, đoàn làm phim đã kí hợp đồng bảo mật, không được tự tiện chụp hình." Lý Huy An không mấy vui vẻ, bước đến giật lấy chiếc điện thoại.
Phó Đông Thanh lên tiếng ngăn lại: "Để cô ấy chụp đi, ngày đầu tiên cô ấy đến đoàn, toàn điều mới mẻ cả, đừng tùy ý phát tán ra ngoài là được rồi."
Cô trợ lý mỉm cười nói: "Cảm ơn chị Đông Thanh."
Bên kia đạo diễn hô lên một tiếng, giục diễn viên và các máy quay vào vị trí chuẩn bị.
Lý Huy An bước tới giúp Phó Đông Thanh chỉnh đốn lại váy áo: "Đến lượt cô rồi, cảnh đầu tiên đối diễn với Khương Cửu Sênh đấy."
Nếu theo kịch bản thì cảnh này sẽ diễn ra ở phần cuối, lúc đó Hoa Khanh đã nhập cung, Oanh Trầm cũng đã ra chiến trường, nhưng vì vấn đề trang phục và trường quay của diễn viên nên cảnh này được cố tình đẩy lên ghi hình trước.
Trong cảnh quay đầu tiên này, hai nữ diễn viên chính phải động thủ.
Thần sắc Khương Cửu Sênh rất bình thản: "Đạo diễn yêu cầu phải đánh thật."
Mặc dù hai người không ưa gì nhau nhưng ở cùng một đoàn phim và còn phải hợp tác nữa nên hiển nhiên cả hai sẽ không công khai đối đầu.
"Tôi không có ý kiến gì hết." Phó Đông Thanh thoải mái nói: "Không cần hạ thủ lưu tình, chỉ là đóng phim thôi mà."
Chuẩn bị ổn thỏa xong, đạo diễn nói: "Action!"
Máy quay di chuyển, tiến lại gần hơn, hai diễn viên nhanh chóng nhập cảnh. Cảnh quay trong địa điểm thật, Phó Đông Thanh đứng trước cổng cung Vị Ương, khoác trên mình trang phục của hoàng hậu, đầu cài trang sức xa hoa, chiếc váy lụa vàng phủ dài trên mặt đất.
Khương Cửu Sênh vẫn mặc bộ trang phục màu đen gọn gàng, chỉ có điều vạt áo đã nhuốm màu máu, búi tóc lộn xộn, tay cầm thanh kiếm, vỏ kiếm không biết đã đánh mất ở nơi nào.
Quân Bắc Ninh đến Kinh Châu do Định Tây tướng quân làm chủ soái. Ba ngày trước từ chiến trường đã gửi tin cấp báo, Định Tây tướng quân thua trận, Kinh Châu thất thủ.
Người đã mất tích nhiều ngày, nay lại có mặt ở đế đô, lại còn một mình vào cung. Vừa mới từ chiến trường trở về, sát khí trên người nàng vẫn còn chưa tan biến.
Hoa Khanh nhìn y phục đẫm máu của nàng, nói: "Kinh Châu bị bao vây tứ bề, thế mà ngươi vẫn còn có thể sống sót trở về cơ đấy."
Oanh Trầm bước lên thềm, tiến lại gần ả ta, đôi mắt đỏ ngầu: "Có phải chính ngươi đã tiết lộ bản đồ canh phòng không?"
"Đúng vậy."
"Vì muốn giết ta sao?"
"Đúng vậy."
Lời nói của Hoa Khanh đầy khí phách mạnh mẽ.
Ả ta dám làm thì dám chịu.
Mũi kiếm chạm xuống mặt đất, kéo lê theo từng bước từng bước chân của Oanh Trầm, tiếng ma sát đầy chói tai: "Toàn bộ ba nghìn quân hộ vệ ở Kinh Châu đã bị tiêu diệt, cũng vì hành động của một mình ngươi. Nếu hôm nay ngươi không cho ta một lý do, thì ta sẽ lập tức một đao giết chết ngươi, đòi lại công bằng cho ba nghìn tướng sĩ của ta."
Hoa Khanh lập tức cười lớn một tiếng, phất ống tay áo cung đình: "Năm đó, ta được kiệu rước đến cửa phủ Lịch Thân Vương. Vậy mà ngày đại hôn, Vương gia đã bỏ ta ở lại, cùng ngươi đi Tây Bắc."
Dừng một lúc, ả ta lại nói tiếp: "Đầu năm, Vương gia đăng cơ lên ngôi hoàng đế, triều đình bá quan văn võ đều dâng tấu thỉnh cầu phong ta làm hoàng hậu. Ngày hôm sau, bệ hạ lại tự mình xuất chinh đi Kiềm Tây, chặn một mũi tên thay ngươi."
Hết chuyện này đến chuyện khác, từng chuyện từng chuyện chồng chất, cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng lại vì một người con gái mà trở nên điên cuồng.
Viêm Hoằng đế Dung Lịch, sai ở chỗ đã sinh ra trong gia đình hoàng thất, lại yêu một người sâu đậm đến mê muội.
Nụ cười trên môi Hoa Khanh càng trở nên lạnh lẽo hơn: "Suốt một năm dài đằng đẵng, bệ hạ chưa một lần di giá đến cung Vị Ương của ta nửa bước. Duy nhất một lần say rượu, cung nhân dẫn bệ hạ tới cung điện của ta. Bệ hạ trốn tránh ta như rắn độc, nhưng lại gào thét gọi khuê danh của ngươi cả đêm."
A Hòa.
A Hòa.
Dung Lịch đã gọi cái tên này cả đêm.
Lúc đó ả ta mới biết, Ô Nhĩ Na Giai Oanh Trầm, tên chữ là Hòa.
"Còn cả lần này nữa, ba nghìn binh sĩ Kinh Châu đều bỏ mạng, duy nhất mình ngươi sống sót quay về đế đô, ngươi tự cho rằng mình phúc lớn mệnh lớn sao?" Hoa Khanh đột nhiên cao giọng, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, "Là bệ hạ đã đơn thương độc mã phá thành, thay ngươi giết địch mở đường máu."
Ả ta tiến lên một bước: "Oanh Trầm, ngươi không đáng chết hay sao?"
Oanh Trầm liền giơ tay, giận dữ tát mạnh cho ả ta một phát.
Quách Hồng Phi đột nhiên nói dừng lại: "Cut!"
Khương Cửu Sênh thu lại ánh mắt mạnh mẽ của mình. Mặt của Phó Đông Thanh đã bị đánh một bên nên cô ta đang dùng tay che đi.
Phía bên ngoài, Quách Hồng Phi đang cầm kịch bản, nói: "Đông Thanh, cô ra khỏi ống kính rồi."
Tâm trạng, lời thoại, biểu cảm ở phía trước gần như đều rất hoàn hảo. Hai diễn viên nữ phát huy rất tốt, chỉ có điều cảnh kết cuối cùng lại xuất hiện sai lầm đơn giản này, quả thật là không đáng có.
Phó Đông Thanh nghiêng mình xin lỗi mọi người: "Thật ngại quá, là sơ xuất của tôi."
Quách Hồng Phi cũng không nói điều gì: "Lại một lần nữa, phần trước không có vấn đề gì cả. Đông Thanh, cô bắt đầu từ câu thoại cuối cùng là được."
"Vâng ạ, đạo diễn."
Quách Hồng Phi giơ tay ra hiệu cho tổ quay phim, nói: "Action!"
Phó Đông Thanh lập tức nhập vai nhưng dường như tâm trạng cô ta không tài nào kết nối lại được.
"Còn cả lần này nữa, ba nghìn binh sĩ Kinh Châu đều bỏ mạng, duy nhất mình ngươi sống sót quay về đế đô, ngươi tự cho rằng mình phúc lớn mệnh lớn sao? Là bệ hạ đã đơn thương độc mã phá thành, thay ngươi giết địch mở đường máu."
"Oanh Trầm, ngươi không đáng chết hay sao?"
"Chát!"
Cái tát vừa giáng xuống thì Phó Đông Thanh chới với suýt chút nữa ngã về phía sau. Quách Hồng Phi lại một lần nữa lớn tiếng: "Cut!"
Lại là một đoạn kết không hoàn hảo.
Phó Đông Thanh cảm thấy vô cùng ngượng nghịu gượng gạo, liên tục khom người với nhân viên trong đoàn: "Xin lỗi xin lỗi, tôi đứng chưa vững, có thể quay lại lần nữa được không?"
Sắc mặt Quách Hồng Phi đã lộ vẻ không hài lòng rồi. Ông sai thợ hóa trang đi dặm lại lớp trang điểm cho diễn viên, uống hết nửa chai nước rồi mới ngồi xuống tiếp tục công việc: "Action!"
Máy quay đã chuẩn bị xong.
Phó Đông Thanh lập tức nhập cảnh: "Còn cả lần này nữa, ba nghìn binh sĩ Kinh Châu đều bỏ mạng, duy nhất mình ngươi sống sót quay về đế đô, ngươi tự cho rằng mình phúc lớn mệnh lớn sao? Là bệ hạ đã đơn thương độc mã phá thành, thay ngươi giết địch mở đường máu."
"Oanh Trầm, ngươi không đáng chết hay sao?"
Khương Cửu Sênh giơ tay tát: "Chát!"
Quách Hồng Phi lại một lần nữa cho dừng lại: "Cut!" Sắc mặt của Phó Đông Thanh đã rất không tốt rồi: "Động tác của cô quá khoa trương." Vietwriter.vn
Ba lần phạm phải loại sai lầm đơn giản như thế, tính tình Quách Hồng Phi vốn đã không dễ chịu gì, hơn nữa, Phó Đông Thanh lại là diễn viên lâu năm thì hiển nhiên yêu cầu của ông sẽ càng khắt khe hơn.
Nét mặt của Phó Đông Thanh cũng chẳng vui vẻ gì, gò má bên trái bị tát đến ửng đỏ: "Xin lỗi đạo diễn, làm phiền quay thêm một lần nữa."
Quách Hồng Phi nén sự khó chịu, quay lại một lần nữa: "Action!"
Lại một lần nhập cảnh.
Ánh mắt Phó Đông Thanh như ngọn lửa nhìn về phía Khương Cửu Sênh: "Còn cả lần này nữa, ba nghìn binh sĩ Kinh Châu đều bỏ mạng, duy nhất mình ngươi sống sót quay về đế đô, ngươi tự cho rằng mình phúc lớn mệnh lớn sao? Là bệ hạ đã đơn thương độc mã phá thành, thay ngươi giết địch mở đường máu."
"Oanh Trầm, ngươi không đáng chết hay sao?"
"Chát!"
Lần thứ tư Khương Cửu Sênh giơ tay lên, sức lực vẫn như cũ, mang theo phong thái mạnh mẽ của nữ tướng quân, xuống tay dứt khoát gọn gàng.
Sau đó, cảnh quay lần thứ tư vẫn bị mắc cùng một lỗi.
"Cut!" Cuối cùng thì tính tình nóng nảy của Quách Hồng Phi cũng nổi lên rồi. Ông ta chẳng quan tâm rất nhiều người đang có mặt ở trường quay, nói thẳng, "Ngày đầu tiên cô quay phim hả? Ống kính cũng không biết đường tìm à?"
Liên tục bốn lần mắc phải những sai lầm đơn giản, cho dù là diễn viên mới cũng không đến mức như vậy. Cứ mỗi lần quay lại là bị mắc ở cảnh tát, thích ăn đòn sao?
Khương Cửu Sênh nhìn nửa mặt Phó Đông Thanh đã sưng đỏ, ánh mắt trở nên trầm lặng.
Bình luận facebook