Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 320 - Chương 320
Chương 320 SAU KHI THỜI CẨN BIẾT MÌNH LÊN CHỨC BA, RẮC THỨC ĂN CHÓ THÔI
Cô nhìn thẳng vào ống kính máy quay, mỉm cười: “Bác sĩ Thời, anh có muốn kết hôn với em không?”
Thang Chính Nghĩa không thể nhịn được nữa: “Đù má!”
Thật quá thể lắm!
Tất cả mọi người đang có mặt trên nóc khách sạn đều quay sang nhìn Thời Cẩn. Quả nhiên anh đang cười rạng rỡ nhìn cô gái trên màn hình, ánh mắt tràn ngập yêu thương, ánh trăng hòa hết vào ánh mắt rồi phản chiếu ra hình ảnh của Khương Cửu Sênh.
“Mọi người xử lý đi.”
Anh nói một câu rồi quay người đi.
Tô Phục gọi lớn: “Thời Cẩn!” Mái tóc dài của cô ta rối tung, khiến cô ta vừa lôi thôi vừa buồn cười.
Thời Cẩn dừng bước nhưng không quay lại.
Gió thổi làm đỏ đôi mắt của Tô Phục, làm rời rạc tiếng gào thét của cô ta: “Chấp nhận bình phàm vì một người phụ nữ, rồi cậu sẽ hối hận!”
Anh đi rồi, đi tìm cô gái của anh rồi.
Chưa đầy ba phút sau khi bài phát biểu cảm tưởng khi nhận giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất kết thúc, tài khoản Weibo bị bỏ hoang đến mọc cỏ của Thời Cẩn xuất hiện một dòng trạng thái mới.
Mr. Tần V: Anh đồng ý @Khương Cửu Sênh V
Chỉ trong thời gian ngắn, các server của Weibo đều nổ tung, khắp mạng chỗ nào cũng là tin tức Khương Cửu Sênh cầu hôn tại Lễ trao giải thưởng điện ảnh Berlin. Cư dân mạng và các fan đều sôi sục.
Người Tình Bí Mật Của Sênh Gia 010: “Em đồng ý! @Khương Cửu Sênh V!”
Trung Tâm Thế Giới Kêu Gọi Tình Yêu: “Bát thức ăn chó này tùy mọi người, mị xin phép xơi trước!”
Hôm Nay Cuối Cùng Cũng Mặc Quần Dài Thoát Kiếp FA Rồi: “Sênh Gia nhà mị xã hội quá, người đẹp tính cách mạnh!”
Quần Lót Boxing Của Tô Vấn: “Chúc mừng anh dâu, Cuối! Cùng! Cũng! Chính! Thức! Rồi! @Mr. Tần V!”
Đắm Chìm Trong Ăn Gà Không Dứt Ra Được: “Mị thấy đến lúc sắp xếp lịch sinh em bé được rồi đấy.”
Người Đại Diện Toàn Cầu Của Durex: “Mời hai người sinh con tại chỗ!”
Em Yêu Anh Như Yêu Que Cay: “Hôm nay chồng tôi kết hôn với vợ tôi rồi, buồn quá.”
Cạn lời toàn tập!
Cô Đơn Là Vì Đang Nhớ Người: “Thời Cẩn, cậu là đồ móng giò!”
Cuối cùng bạn Cô Đơn Là Vì Đang Nhớ Người bị cả làng xông vào ném đá, lấy cái tên chẳng ra đâu vào đâu thế này cũng thôi đi, nhưng ảnh đại diện còn tóc tai nhìn như mấy bọn điên.
Ông cụ Từ ngồi trước máy tính bị cộng đồng mạng ném đá cho thương tích đầy mình có cảm giác nhồi máu cơ tim. Cả nghìn mũi tên cùng đâm vào lồng ngực ông cụ đau nhói, cảm giác này… giống lúc chơi nông trại QQ bị ăn trộm rau.
Củ cải nhà ông bị một con lợn hốt đi mất rồi.
Bệnh viện Thiên Bắc.
Tạ Đãng ném điện thoại, hừ một tiếng: “Khương Cửu Sênh là đồ đáng ghét.”
Vũ Văn Xung Phong nằm trên ghế sofa, gác chân lên bàn uống nước, lười biếng đáp một câu: “Tôi cũng thấy thế.”
“Từ sau khi cai thuốc cô ấy cất mấy bình rượu ngon ở chỗ tôi đây này,” Tạ Đãng sờ chiếc mũ đánh cá màu hồng trên đầu: “Chúng ta uống một chút đi.”
Vũ Văn Xung Phong chẳng có chút sức lực nào: “Đầu cậu chưa ổn, tôi uống.”
Tạ Đãng nóng tính, bật trời bật đất bật cả không khí: “Ông đây kính trời kính đất kính quá khứ không được à?”
Vũ Văn lườm cậu ta: “Tùy cậu.”
Thế là thế nào, tối nay ai nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
Berlin.
8 giờ tối, đèn đường vừa bật, tuyết bắt đầu rơi. Khương Cửu Sênh không muốn ăn nên bữa tối chẳng ăn mấy, nằm trên ghế sofa lướt điện thoại.
Điện thoại đổ chuông, là Thời Cẩn gọi.
“Sênh Sênh ơi.”
Không đợi cô lên tiếng, Thời Cẩn nói: “Mở cửa cho anh.”
Khương Cửu Sênh khựng lại rồi lập tức ném điện thoại chạy ra mở cửa.
Anh đang đứng trước cửa, tuyết còn vương trên vai, khóe mắt hơi đỏ. Chắc do bên ngoài lạnh quá nên mặt anh cũng hơi đỏ.
Khương Cửu Sênh cười dắt anh vào phòng.
Anh đóng cửa lại, xoay người ấn cô lên cửa, cúi đầu ngậm chặt môi cô, không theo thứ tự trước sau mà hôn ngấu nghiến thô bạo. Đầu lưỡi anh rất lạnh, luồn vào khuôn miệng ấm áp của cô, tùy ý sục sạo.
Cô bị hôn đến ngạt thở, toàn thân mềm nhũn, ôm cổ Thời Cẩn, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người anh. Anh ôm eo cô, môi không rời môi cô, vừa hôn sâu vừa cởi quần áo của cô.
Tay anh vừa chạm đến eo cô liền bị cô giữ chặt. Môi cô vẫn bị anh quấn quýt nên lời nói líu lưỡi không rõ: “Không được.”
Thời Cẩn vừa hôn cô vừa hỏi: “Em đến tháng à?”
“Không.” Cô lùi ra sau, mắt loang loáng ướt như cánh hoa sau mưa, giọng mềm mại nhỏ nhẹ: “Em có chuyện cần nói với anh.”
Thời Cẩn nhìn vào mắt cô, lửa dục toàn thân lại bốc lên, không nén được, cởi áo khoác vứt xuống sàn, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô, dỗ dành: “Vừa làm vừa nói có được không?”
Anh định cởi áo len của cô.
Cô nắm chặt tay anh, ánh mắt trong veo, giọng nói hơi khàn mang nét cười: “Bác sĩ Thời, chúc mừng anh, anh sắp làm bố rồi.”
Anh cứng người tại chỗ.
Một câu nói thôi, nhưng lại như sét đánh giữa trời quang.
Trái tim vốn đang mừng vui điên cuồng vì được cô cầu hôn bỗng vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh…
Nét cười ở khóe mắt dần đông cứng lại, Thời Cẩn gần như đơ người, nhìn cô, biểu cảm tê dại: “Đây là lý do em muốn kết hôn với anh à?”
Khương Cửu Sênh đang suy nghĩ.
Không lắc đầu ngay à! Còn phải nghĩ à!
Trời đất sụp đổ thêm lần nữa…
Thời Cẩn không muốn nói gì nữa, quay người bỏ đi.
Khương Cửu Sênh lập tức kéo tay anh lại, không cho anh đi: “Anh giận à?”
Anh cúi đầu, trầm giọng: “Em buông tay anh ra đã.”
Cô không buông: “Anh định làm gì?”
Thời Cẩn quay lại, cố gắng bình tĩnh, cố gắng nói năng nhỏ nhẹ: “Ngoan, bỏ anh ra, anh phải vào nhà tắm đập đồ.”
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Cô biết Thời Cẩn không muốn có con, nhưng không ngờ anh lại phản ứng mạnh như vậy.
Cô tiến lên ôm chặt eo anh không chịu buông: “Có con chỉ là một lý do rất nhỏ thôi, em vốn muốn gả cho anh mà.”
Cô đã dỗ được anh, nhưng anh vẫn rất buồn bực: “Em vừa có nó mà nó đã ảnh hưởng đến quyết định của em rồi.” Anh nhíu chặt mày, nén giọng nói: “Sênh Sênh, sau này người em yêu nhất không chỉ một mình anh nữa rồi, em phải để anh bình tĩnh lại.”
Dùng lời của Từ Thanh Bách để diễn tả thì đây là hội chứng lo lắng trước khi bị thất sủng.
Người có bệnh cố chấp, bệnh càng nặng thì lo lắng cũng càng nặng. Nói cách khác, đối với Thời Cẩn có tâm lý độc chiếm cực kỳ mạnh thì đứa trẻ chưa rõ giới tính trong bụng Khương Cửu Sênh giống như một quả bom không hẹn giờ.
Trái tim mềm nhũn vì được cầu hôn đã lập tức bị nhét một quả lựu đạn.
Thời Cẩn cụp mắt: “Anh ra ngoài một lúc.”
Khương Cửu Sênh không buông tay: “Anh đi đâu?”
Anh nói: “Mua thuốc lá.”
Cô buông tay.
Anh ngần ngừ, tay đã đặt lên nắm cửa rồi nhưng không bước ra.
Cô đi đến kéo tay áo anh: “Thời Cẩn à,” giọng cô mềm mại, có phần ấm ức: “Em khó chịu, buổi tối ăn được bao nhiêu đã nôn hết rồi, đói lắm mà không ăn được gì, em không thích đồ ăn bên này.”
Bác sĩ tâm lý chân đất nổi tiếng Từ Thanh Bách từng nói thế này:
Nếu nói trong lòng Thời Cẩn có một quả bom không hẹn giờ thì Khương Cửu Sênh như một cốc nước ấm, chỉ mấy câu là đã dập được lửa.
Nói tóm lại, Thời Cẩn không bao giờ nổi nóng được trước mặt cô.
Thời Cẩn cam chịu quay lại, ánh mắt đầy vẻ xót xa, lại thấp giọng dỗ cô: “Em muốn ăn gì anh đi nấu cho.”
Khương Cửu Sênh cười dang tay ra: “Em muốn được anh ôm.”
Anh ngoan ngoãn bước đến, cúi xuống ôm cô.
Cô cười tít mắt, biết anh sẽ nghe lời, cực kỳ dễ dỗ.
“Sao tay em lạnh thế.” Thời Cẩn nhét hai tay cô vào trong áo mình, bế bổng cô đặt lên giường, đắp chăn cho cô rồi ôm cả người cả chăn.
Khương Cửu Sênh đưa một tay ôm cổ anh, kéo anh lại gần: “Anh còn giận không?”
Thời Cẩn lắc đầu, hôn lên môi cô một cái: “Không giận em.” Anh đưa tay vào chăn, đặt lên bụng cô, xoa nhẹ: “Mà giận nó.”
Lý trí bảo cho anh biết đây là con anh, ít nhiều gì anh cũng phải yêu thương nó, nhưng Sênh Sênh lại yêu thích nó như thế, thậm chí còn cầu hôn anh vì nó…
Yêu thích cái con khỉ!
Đến bây giờ vẫn chỉ muốn đấm.
Khương Cửu Sênh cười hì hì đặt tay lên tay anh, nắm tay anh xoa nhẹ trên bụng mình, thành khẩn nói: “Nó là con anh, anh không được giận nó.”
Thời Cẩn mím môi, oán trách: “Em thiên vị nó rồi!”
Giống như lúc Bác Mỹ đòi ăn thức ăn chó nhập khẩu mà không được.
Khương Cửu Sênh không còn biết nói gì nữa.
Bác sĩ Thời lúc nào cũng sợ bị thất sủng kìa!
Khương Cửu Sênh bật cười: “Em thiên vị nó, thì anh có mắng em không?”
Không nỡ.
Thời Cẩn cúi đầu, hôn từ trán cô xuống.
Anh không thích có con, cũng không quan tâm máu mủ. Ngược lại, anh còn rất phản đối, anh sợ cô phải hao tổn quá nhiều tinh lực, sợ cô phải chịu quá nhiều khổ sở, sợ cô phải gánh vác sự đau đớn và nguy hiểm mà mọi người mẹ đều phải gánh vác.
Nhưng đứa trẻ này sẽ là đứa con duy nhất của anh, anh sẽ chăm sóc nó, không phải vì máu mủ, không phải vì anh mà chỉ vì nó là con của cô.
Động tác của anh nhẹ lại càng nhẹ, có tức giận, sợ hãi hay bực dọc đến đâu thì cử chỉ vẫn nhẹ nhàng theo bản năng: “Bao lâu rồi?”
Cô nằm trong chăn bị ủ đến nóng người, mặt hơi đỏ: “Năm tuần.”
Vẫn còn rất nhỏ.
Sau này cô phải chịu khổ rồi.
Thời Cẩn lướt ngón tay theo đường lông mày của cô, nói: “Em dừng hết mọi công việc đi, anh cũng không lên bệnh viện nữa, ở nhà với em.”
Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Không cần nghỉ thai sản sớm thế đâu.”
Làm gì có chuyện mang thai 5 tuần đã nghỉ thai sản, hơn nữa tố chất sức khỏe của cô lại tốt.
Thời Cẩn khăng khăng: “Mang thai và chuyển dạ đều nguy hiểm, phải đề phòng.” Cứ nghĩ đến những ca sảy thai chảy máu cấp hay chuyển dạ khó sinh là…
Anh lại lo lắng!
Khương Cửu Sênh đàm phán với anh: “Nhanh nhất thì cũng phải để em quay xong, bộ phim đóng máy đã được không? Em sẽ cẩn thận.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thời Cẩn nhíu mày, không đồng ý.
Khương Cửu Sênh chỉ tay vào giữa hai chân mày anh, dỗ: “Ngoan nào, em biết chừng mực mà.” Cô yêu quý đứa trẻ này như vậy, chắc chắn sẽ cẩn thận bảo vệ nó.
Thời Cẩn suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì em phải đồng ý với anh một chuyện.”
Cô lập tức đồng ý.
Thời Cẩn trịnh trọng nói: “Nhất định phải yêu anh nhất.”
Khương Cửu Sênh ngây người ra.
Lúng túng rồi chứ gì.
Thấy cô không trả lời ngay, anh giục: “Em đồng ý đi.”
Khương Cửu Sênh bật cười.
“Vâng.”
Vốn dĩ yêu anh nhất mà.
Lúc này Thời Cẩn mới hài lòng: “Em muốn ăn gì để anh đi nấu?”
Cô nắm tay Thời Cẩn xoa xoa bụng mình: “Hình như em không đói lắm, không muốn ăn.”
Thời Cẩn khom người, cẩn thận không đè vào cô, tựa cằm lên vai cô ngửi ngửi, nói: “Sênh Sênh ơi, anh đói.”
Khương Cửu Sênh nghiêng đầu: “Ừ?”
Anh quay đầu sang, vừa đúng chạm môi vào môi cô, vươn lưỡi ra liếm: “Muốn ăn em.”
Anh nhấc chăn lên chui vào, nắm tay cô đặt lên bụng mình rồi lần xuống dưới.
Cô cũng không tránh, ngoan ngoãn để anh làm gì thì làm.
Anh nắm tay cô di chuyển lên xuống, hơi thở dần nặng nề. Giọng anh khàn khàn, nhuốm màu nhục dục, nhuốm màu gợi cảm: “Em muốn về nước đăng ký kết hôn hay đăng ký ở Berlin?”
Khương Cửu Sênh vùi đầu vào vai anh: “Về nước đi anh.”
Anh nói được, buông tay để cô tự làm. Anh nằm bên cạnh cô, thở gấp: “Em cầu hôn với anh, anh vui lắm.” Anh cúi đầu hôn cổ cô, khóe mắt hơi nheo lại yêu mị, niềm vui sướng tràn ngập trong ánh mắt: “Sênh Sênh ơi, anh vui lắm lắm lắm lắm lắm.”
Mặc dù cầu hôn đáng ra là việc của anh, nhưng khi cô đứng trên bục nhận giải thưởng, trước toàn thế giới, hỏi anh có muốn kết hôn hay không, anh có cảm giác linh hồn bị hút đi hết, mạng sống cũng không còn là của mình nữa.
Cô là cả thế giới của anh, cho nên anh cảm thấy thỏa mãn như vừa giành được cả thế giới.
“Anh vui thế á.” Khương Cửu Sênh cười: “Đồ ngốc, chúng ta vốn sẽ kết hôn mà.”
“Em yêu.”
Cô ngẩng đầu, sóng mắt mênh mông: “Vâng?”
Đôi môi hơi lạnh của anh dán vào bên tai cô: “Em gọi chồng đi.”
Cô xấu hổ không nói nên lời.
Thời Cẩn dỗ cô: “Gọi một câu thôi được không?”
Giọng anh hơi run, quấn quýt bên tai cô, tình nồng ý đậm, mê hoặc lòng người.
Khương Cửu Sênh dụi dụi vào lòng anh, gọi khẽ.
Thời Cẩn cười hôn cô, đưa tay nắm lấy tay cô, động tác nhanh hơn một chút: “Ngoan nào, mạnh lên một tí.”
Cô nhìn thẳng vào ống kính máy quay, mỉm cười: “Bác sĩ Thời, anh có muốn kết hôn với em không?”
Thang Chính Nghĩa không thể nhịn được nữa: “Đù má!”
Thật quá thể lắm!
Tất cả mọi người đang có mặt trên nóc khách sạn đều quay sang nhìn Thời Cẩn. Quả nhiên anh đang cười rạng rỡ nhìn cô gái trên màn hình, ánh mắt tràn ngập yêu thương, ánh trăng hòa hết vào ánh mắt rồi phản chiếu ra hình ảnh của Khương Cửu Sênh.
“Mọi người xử lý đi.”
Anh nói một câu rồi quay người đi.
Tô Phục gọi lớn: “Thời Cẩn!” Mái tóc dài của cô ta rối tung, khiến cô ta vừa lôi thôi vừa buồn cười.
Thời Cẩn dừng bước nhưng không quay lại.
Gió thổi làm đỏ đôi mắt của Tô Phục, làm rời rạc tiếng gào thét của cô ta: “Chấp nhận bình phàm vì một người phụ nữ, rồi cậu sẽ hối hận!”
Anh đi rồi, đi tìm cô gái của anh rồi.
Chưa đầy ba phút sau khi bài phát biểu cảm tưởng khi nhận giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất kết thúc, tài khoản Weibo bị bỏ hoang đến mọc cỏ của Thời Cẩn xuất hiện một dòng trạng thái mới.
Mr. Tần V: Anh đồng ý @Khương Cửu Sênh V
Chỉ trong thời gian ngắn, các server của Weibo đều nổ tung, khắp mạng chỗ nào cũng là tin tức Khương Cửu Sênh cầu hôn tại Lễ trao giải thưởng điện ảnh Berlin. Cư dân mạng và các fan đều sôi sục.
Người Tình Bí Mật Của Sênh Gia 010: “Em đồng ý! @Khương Cửu Sênh V!”
Trung Tâm Thế Giới Kêu Gọi Tình Yêu: “Bát thức ăn chó này tùy mọi người, mị xin phép xơi trước!”
Hôm Nay Cuối Cùng Cũng Mặc Quần Dài Thoát Kiếp FA Rồi: “Sênh Gia nhà mị xã hội quá, người đẹp tính cách mạnh!”
Quần Lót Boxing Của Tô Vấn: “Chúc mừng anh dâu, Cuối! Cùng! Cũng! Chính! Thức! Rồi! @Mr. Tần V!”
Đắm Chìm Trong Ăn Gà Không Dứt Ra Được: “Mị thấy đến lúc sắp xếp lịch sinh em bé được rồi đấy.”
Người Đại Diện Toàn Cầu Của Durex: “Mời hai người sinh con tại chỗ!”
Em Yêu Anh Như Yêu Que Cay: “Hôm nay chồng tôi kết hôn với vợ tôi rồi, buồn quá.”
Cạn lời toàn tập!
Cô Đơn Là Vì Đang Nhớ Người: “Thời Cẩn, cậu là đồ móng giò!”
Cuối cùng bạn Cô Đơn Là Vì Đang Nhớ Người bị cả làng xông vào ném đá, lấy cái tên chẳng ra đâu vào đâu thế này cũng thôi đi, nhưng ảnh đại diện còn tóc tai nhìn như mấy bọn điên.
Ông cụ Từ ngồi trước máy tính bị cộng đồng mạng ném đá cho thương tích đầy mình có cảm giác nhồi máu cơ tim. Cả nghìn mũi tên cùng đâm vào lồng ngực ông cụ đau nhói, cảm giác này… giống lúc chơi nông trại QQ bị ăn trộm rau.
Củ cải nhà ông bị một con lợn hốt đi mất rồi.
Bệnh viện Thiên Bắc.
Tạ Đãng ném điện thoại, hừ một tiếng: “Khương Cửu Sênh là đồ đáng ghét.”
Vũ Văn Xung Phong nằm trên ghế sofa, gác chân lên bàn uống nước, lười biếng đáp một câu: “Tôi cũng thấy thế.”
“Từ sau khi cai thuốc cô ấy cất mấy bình rượu ngon ở chỗ tôi đây này,” Tạ Đãng sờ chiếc mũ đánh cá màu hồng trên đầu: “Chúng ta uống một chút đi.”
Vũ Văn Xung Phong chẳng có chút sức lực nào: “Đầu cậu chưa ổn, tôi uống.”
Tạ Đãng nóng tính, bật trời bật đất bật cả không khí: “Ông đây kính trời kính đất kính quá khứ không được à?”
Vũ Văn lườm cậu ta: “Tùy cậu.”
Thế là thế nào, tối nay ai nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
Berlin.
8 giờ tối, đèn đường vừa bật, tuyết bắt đầu rơi. Khương Cửu Sênh không muốn ăn nên bữa tối chẳng ăn mấy, nằm trên ghế sofa lướt điện thoại.
Điện thoại đổ chuông, là Thời Cẩn gọi.
“Sênh Sênh ơi.”
Không đợi cô lên tiếng, Thời Cẩn nói: “Mở cửa cho anh.”
Khương Cửu Sênh khựng lại rồi lập tức ném điện thoại chạy ra mở cửa.
Anh đang đứng trước cửa, tuyết còn vương trên vai, khóe mắt hơi đỏ. Chắc do bên ngoài lạnh quá nên mặt anh cũng hơi đỏ.
Khương Cửu Sênh cười dắt anh vào phòng.
Anh đóng cửa lại, xoay người ấn cô lên cửa, cúi đầu ngậm chặt môi cô, không theo thứ tự trước sau mà hôn ngấu nghiến thô bạo. Đầu lưỡi anh rất lạnh, luồn vào khuôn miệng ấm áp của cô, tùy ý sục sạo.
Cô bị hôn đến ngạt thở, toàn thân mềm nhũn, ôm cổ Thời Cẩn, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người anh. Anh ôm eo cô, môi không rời môi cô, vừa hôn sâu vừa cởi quần áo của cô.
Tay anh vừa chạm đến eo cô liền bị cô giữ chặt. Môi cô vẫn bị anh quấn quýt nên lời nói líu lưỡi không rõ: “Không được.”
Thời Cẩn vừa hôn cô vừa hỏi: “Em đến tháng à?”
“Không.” Cô lùi ra sau, mắt loang loáng ướt như cánh hoa sau mưa, giọng mềm mại nhỏ nhẹ: “Em có chuyện cần nói với anh.”
Thời Cẩn nhìn vào mắt cô, lửa dục toàn thân lại bốc lên, không nén được, cởi áo khoác vứt xuống sàn, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô, dỗ dành: “Vừa làm vừa nói có được không?”
Anh định cởi áo len của cô.
Cô nắm chặt tay anh, ánh mắt trong veo, giọng nói hơi khàn mang nét cười: “Bác sĩ Thời, chúc mừng anh, anh sắp làm bố rồi.”
Anh cứng người tại chỗ.
Một câu nói thôi, nhưng lại như sét đánh giữa trời quang.
Trái tim vốn đang mừng vui điên cuồng vì được cô cầu hôn bỗng vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh…
Nét cười ở khóe mắt dần đông cứng lại, Thời Cẩn gần như đơ người, nhìn cô, biểu cảm tê dại: “Đây là lý do em muốn kết hôn với anh à?”
Khương Cửu Sênh đang suy nghĩ.
Không lắc đầu ngay à! Còn phải nghĩ à!
Trời đất sụp đổ thêm lần nữa…
Thời Cẩn không muốn nói gì nữa, quay người bỏ đi.
Khương Cửu Sênh lập tức kéo tay anh lại, không cho anh đi: “Anh giận à?”
Anh cúi đầu, trầm giọng: “Em buông tay anh ra đã.”
Cô không buông: “Anh định làm gì?”
Thời Cẩn quay lại, cố gắng bình tĩnh, cố gắng nói năng nhỏ nhẹ: “Ngoan, bỏ anh ra, anh phải vào nhà tắm đập đồ.”
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Cô biết Thời Cẩn không muốn có con, nhưng không ngờ anh lại phản ứng mạnh như vậy.
Cô tiến lên ôm chặt eo anh không chịu buông: “Có con chỉ là một lý do rất nhỏ thôi, em vốn muốn gả cho anh mà.”
Cô đã dỗ được anh, nhưng anh vẫn rất buồn bực: “Em vừa có nó mà nó đã ảnh hưởng đến quyết định của em rồi.” Anh nhíu chặt mày, nén giọng nói: “Sênh Sênh, sau này người em yêu nhất không chỉ một mình anh nữa rồi, em phải để anh bình tĩnh lại.”
Dùng lời của Từ Thanh Bách để diễn tả thì đây là hội chứng lo lắng trước khi bị thất sủng.
Người có bệnh cố chấp, bệnh càng nặng thì lo lắng cũng càng nặng. Nói cách khác, đối với Thời Cẩn có tâm lý độc chiếm cực kỳ mạnh thì đứa trẻ chưa rõ giới tính trong bụng Khương Cửu Sênh giống như một quả bom không hẹn giờ.
Trái tim mềm nhũn vì được cầu hôn đã lập tức bị nhét một quả lựu đạn.
Thời Cẩn cụp mắt: “Anh ra ngoài một lúc.”
Khương Cửu Sênh không buông tay: “Anh đi đâu?”
Anh nói: “Mua thuốc lá.”
Cô buông tay.
Anh ngần ngừ, tay đã đặt lên nắm cửa rồi nhưng không bước ra.
Cô đi đến kéo tay áo anh: “Thời Cẩn à,” giọng cô mềm mại, có phần ấm ức: “Em khó chịu, buổi tối ăn được bao nhiêu đã nôn hết rồi, đói lắm mà không ăn được gì, em không thích đồ ăn bên này.”
Bác sĩ tâm lý chân đất nổi tiếng Từ Thanh Bách từng nói thế này:
Nếu nói trong lòng Thời Cẩn có một quả bom không hẹn giờ thì Khương Cửu Sênh như một cốc nước ấm, chỉ mấy câu là đã dập được lửa.
Nói tóm lại, Thời Cẩn không bao giờ nổi nóng được trước mặt cô.
Thời Cẩn cam chịu quay lại, ánh mắt đầy vẻ xót xa, lại thấp giọng dỗ cô: “Em muốn ăn gì anh đi nấu cho.”
Khương Cửu Sênh cười dang tay ra: “Em muốn được anh ôm.”
Anh ngoan ngoãn bước đến, cúi xuống ôm cô.
Cô cười tít mắt, biết anh sẽ nghe lời, cực kỳ dễ dỗ.
“Sao tay em lạnh thế.” Thời Cẩn nhét hai tay cô vào trong áo mình, bế bổng cô đặt lên giường, đắp chăn cho cô rồi ôm cả người cả chăn.
Khương Cửu Sênh đưa một tay ôm cổ anh, kéo anh lại gần: “Anh còn giận không?”
Thời Cẩn lắc đầu, hôn lên môi cô một cái: “Không giận em.” Anh đưa tay vào chăn, đặt lên bụng cô, xoa nhẹ: “Mà giận nó.”
Lý trí bảo cho anh biết đây là con anh, ít nhiều gì anh cũng phải yêu thương nó, nhưng Sênh Sênh lại yêu thích nó như thế, thậm chí còn cầu hôn anh vì nó…
Yêu thích cái con khỉ!
Đến bây giờ vẫn chỉ muốn đấm.
Khương Cửu Sênh cười hì hì đặt tay lên tay anh, nắm tay anh xoa nhẹ trên bụng mình, thành khẩn nói: “Nó là con anh, anh không được giận nó.”
Thời Cẩn mím môi, oán trách: “Em thiên vị nó rồi!”
Giống như lúc Bác Mỹ đòi ăn thức ăn chó nhập khẩu mà không được.
Khương Cửu Sênh không còn biết nói gì nữa.
Bác sĩ Thời lúc nào cũng sợ bị thất sủng kìa!
Khương Cửu Sênh bật cười: “Em thiên vị nó, thì anh có mắng em không?”
Không nỡ.
Thời Cẩn cúi đầu, hôn từ trán cô xuống.
Anh không thích có con, cũng không quan tâm máu mủ. Ngược lại, anh còn rất phản đối, anh sợ cô phải hao tổn quá nhiều tinh lực, sợ cô phải chịu quá nhiều khổ sở, sợ cô phải gánh vác sự đau đớn và nguy hiểm mà mọi người mẹ đều phải gánh vác.
Nhưng đứa trẻ này sẽ là đứa con duy nhất của anh, anh sẽ chăm sóc nó, không phải vì máu mủ, không phải vì anh mà chỉ vì nó là con của cô.
Động tác của anh nhẹ lại càng nhẹ, có tức giận, sợ hãi hay bực dọc đến đâu thì cử chỉ vẫn nhẹ nhàng theo bản năng: “Bao lâu rồi?”
Cô nằm trong chăn bị ủ đến nóng người, mặt hơi đỏ: “Năm tuần.”
Vẫn còn rất nhỏ.
Sau này cô phải chịu khổ rồi.
Thời Cẩn lướt ngón tay theo đường lông mày của cô, nói: “Em dừng hết mọi công việc đi, anh cũng không lên bệnh viện nữa, ở nhà với em.”
Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Không cần nghỉ thai sản sớm thế đâu.”
Làm gì có chuyện mang thai 5 tuần đã nghỉ thai sản, hơn nữa tố chất sức khỏe của cô lại tốt.
Thời Cẩn khăng khăng: “Mang thai và chuyển dạ đều nguy hiểm, phải đề phòng.” Cứ nghĩ đến những ca sảy thai chảy máu cấp hay chuyển dạ khó sinh là…
Anh lại lo lắng!
Khương Cửu Sênh đàm phán với anh: “Nhanh nhất thì cũng phải để em quay xong, bộ phim đóng máy đã được không? Em sẽ cẩn thận.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thời Cẩn nhíu mày, không đồng ý.
Khương Cửu Sênh chỉ tay vào giữa hai chân mày anh, dỗ: “Ngoan nào, em biết chừng mực mà.” Cô yêu quý đứa trẻ này như vậy, chắc chắn sẽ cẩn thận bảo vệ nó.
Thời Cẩn suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì em phải đồng ý với anh một chuyện.”
Cô lập tức đồng ý.
Thời Cẩn trịnh trọng nói: “Nhất định phải yêu anh nhất.”
Khương Cửu Sênh ngây người ra.
Lúng túng rồi chứ gì.
Thấy cô không trả lời ngay, anh giục: “Em đồng ý đi.”
Khương Cửu Sênh bật cười.
“Vâng.”
Vốn dĩ yêu anh nhất mà.
Lúc này Thời Cẩn mới hài lòng: “Em muốn ăn gì để anh đi nấu?”
Cô nắm tay Thời Cẩn xoa xoa bụng mình: “Hình như em không đói lắm, không muốn ăn.”
Thời Cẩn khom người, cẩn thận không đè vào cô, tựa cằm lên vai cô ngửi ngửi, nói: “Sênh Sênh ơi, anh đói.”
Khương Cửu Sênh nghiêng đầu: “Ừ?”
Anh quay đầu sang, vừa đúng chạm môi vào môi cô, vươn lưỡi ra liếm: “Muốn ăn em.”
Anh nhấc chăn lên chui vào, nắm tay cô đặt lên bụng mình rồi lần xuống dưới.
Cô cũng không tránh, ngoan ngoãn để anh làm gì thì làm.
Anh nắm tay cô di chuyển lên xuống, hơi thở dần nặng nề. Giọng anh khàn khàn, nhuốm màu nhục dục, nhuốm màu gợi cảm: “Em muốn về nước đăng ký kết hôn hay đăng ký ở Berlin?”
Khương Cửu Sênh vùi đầu vào vai anh: “Về nước đi anh.”
Anh nói được, buông tay để cô tự làm. Anh nằm bên cạnh cô, thở gấp: “Em cầu hôn với anh, anh vui lắm.” Anh cúi đầu hôn cổ cô, khóe mắt hơi nheo lại yêu mị, niềm vui sướng tràn ngập trong ánh mắt: “Sênh Sênh ơi, anh vui lắm lắm lắm lắm lắm.”
Mặc dù cầu hôn đáng ra là việc của anh, nhưng khi cô đứng trên bục nhận giải thưởng, trước toàn thế giới, hỏi anh có muốn kết hôn hay không, anh có cảm giác linh hồn bị hút đi hết, mạng sống cũng không còn là của mình nữa.
Cô là cả thế giới của anh, cho nên anh cảm thấy thỏa mãn như vừa giành được cả thế giới.
“Anh vui thế á.” Khương Cửu Sênh cười: “Đồ ngốc, chúng ta vốn sẽ kết hôn mà.”
“Em yêu.”
Cô ngẩng đầu, sóng mắt mênh mông: “Vâng?”
Đôi môi hơi lạnh của anh dán vào bên tai cô: “Em gọi chồng đi.”
Cô xấu hổ không nói nên lời.
Thời Cẩn dỗ cô: “Gọi một câu thôi được không?”
Giọng anh hơi run, quấn quýt bên tai cô, tình nồng ý đậm, mê hoặc lòng người.
Khương Cửu Sênh dụi dụi vào lòng anh, gọi khẽ.
Thời Cẩn cười hôn cô, đưa tay nắm lấy tay cô, động tác nhanh hơn một chút: “Ngoan nào, mạnh lên một tí.”
Bình luận facebook