Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47 - Chương 47: 046: Yêu em, yêu tha thiết
<strong>Translator: </strong>Nguyetmai
Mười giờ tối, tại chốt đèn giao thông phía Nam trục đường chính cách vịnh Ngự Cảnh Ngân hai nghìn mét xảy ra tai nạn, cảnh sát tạm phong tỏa làn xe, làm đường sá kẹt cứng.
Xe cứu thương đậu ở ven đường, Mạc Băng nằm trên cáng, thở phào nhẹ nhõm: "Chị sắp bị em dọa chết rồi."
Khương Cửu Sênh trả nguyên văn câu này lại cho cô.
Nhìn thấy Khương Cửu Sênh, trái tim Mạc Băng mới bình tĩnh lại, hỏi cô ấy: "Là fan cuồng à?"
"Ừ."
"Không dọa em chứ?"
Khương Cửu Sênh lắc đầu.
Mạc Băng quan sát kĩ, trừ mu bàn tay bị quấn khăn ra, Khương Cửu Sênh không bị thương gì khác, cô từng chứng kiến võ nghệ của Khương Cửu Sênh nên hỏi như lẽ đương nhiên: "Đối phương bị thương?"
"Ừm."
Quả nhiên, không uổng công tập tán thủ.
Mạc Băng đang định tìm hiểu kĩ tình huống thì Khương Cửu Sênh dời đề tài: "Chị sao rồi?"
"Không sao." Đã được sơ cứu, Mạc Băng sờ chỗ đầu bị trầy sướt, "Chị chỉ nhờ anh cảnh sát xác nhận an toàn của em thôi, sao lại thành gọi em tới vậy?"
"Anh ấy nói chị bị chấn động não."
Khương Cửu Sênh thấy sắc mặt Mạc Băng quả thật không tốt lắm, da dẻ không sao, chỉ là màu môi trắng bệch đến đáng sợ, cũng không cử động được, nhân viên y tế đang sơ cứu cho cô ấy.
Trước khi đeo mặt nạ oxy, Mạc Băng giục: "Em lên trước đi, nếu bị phóng viên chụp được sẽ viết lung tung cho xem."
Khương Cửu Sênh lập tức lên xe cấp cứu, không lâu sau, Tiểu Kiều cũng lên, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, mắt đỏ hoe.
"Xin lỗi chị Sênh, đều tại kỹ thuật lái xe của em không tốt."
Cô ấy cúi đầu, vô cùng tự trách. Lúc quay xe đụng phải lan can bảo vệ, không tính là quá nặng, trán Mạc Băng bị va đập, cánh tay Tiểu Kiều cũng bị sướt da.
Khương Cửu Sênh không sao, đưa hai người họ đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, Mạc Băng quả thực bị chấn động não nhẹ, bác sĩ đề nghị nhập viện quan sát. Tiểu Kiều chỉ bị thương ngoài da, sau khi băng bó thì đi theo cảnh sát đến Sở ghi biên bản.
Có lẽ y tá xếp phòng nhận ra Khương Cửu Sênh nên đặc biệt dùng phòng VIP.
"Em về trước đi, Lâm An Chi sẽ tới ngay thôi." Khương Cửu Sênh dẫu sao cũng là nghệ sĩ, dù là nửa đêm, Mạc Băng cũng sợ có paparazzi bám theo.
Khương Cửu Sênh ừ à vu vơ.
Từ lúc nãy đến giờ, cô vẫn luôn thả hồn đâu đâu, Mạc Băng rất hiếm khi thấy cảnh cô lòng dạ rối bời như thế: "Sao vậy? Tâm thần không yên à."
Khương Cửu Sênh lắc đầu, không nói nhiều, cầm khẩu trang và mũ lên: "Em về trước, có gì thì gọi điện cho em."
"Đi đường cẩn thận."
Mạc Băng hơi tò mò, không biết là yêu tinh nào khiến nghệ sĩ nhà cô thần hồn điên đảo thế kia.
Khương Cửu Sênh gặp Từ Thanh Bách ở dưới lầu khu nội trú, đại khái anh ta mới ra khỏi phòng phẫu thuật, còn mặc đồ vô trùng, vừa nhìn đã nhận ra Khương Cửu Sênh đeo khẩu trang.
"Cô Khương."
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, lịch sự chào: "Bác sĩ Từ."
Từ Thanh Bách như cười như không trêu ghẹo: "Bị thương nữa à?"
Cô lắc đầu, không giải thích nhiều.
"Tới tìm Thời Cẩn hả?" Từ Thanh Bách xem giờ trên điện thoại, "Cậu ấy không ở bệnh viện, vào giờ này chắc lên máy bay rồi."
"Anh ấy đi chuyến tối sao?"
Quả nhiên, Thời Cẩn đã "khai báo với bà nhà" rồi, Từ Thanh Bách hào phóng luyến thoắng: "Ừ, hội thảo vào sáng mai, Thời Cẩn đi cùng đồng nghiệp bệnh viện, chuyến bay mười giờ rưỡi tối nay." Cuối cùng còn bổ sung thêm, "À đồng nghiệp toàn nam thôi, không có nữ."
Khương Cửu Sênh cụp mắt đăm chiêu.
Điện thoại rung lên, Từ Thanh Bách liếc nhìn Khương Cửu Sênh rồi ấn nút nghe, vừa lên tiếng liền trêu: "Ơ, hiếm thấy nhỉ, gọi điện thoại cho tôi cơ đấy."
Nghe bên kia nói xong, sắc mặt Từ Thanh Bách liền thay đổi.
"Cậu, cậu ở đâu?" Giọng anh ta hết sức khó tin: "Sở Cảnh sát?"
Người bên đầu kia nói không nhiều, chỉ vài câu lác đác, Từ Thanh Bách cũng không hỏi kĩ càng, nghe xong liền nói: "Nửa tiếng sau tôi đến." Sau đó cúp điện thoại.
Từ Thanh Bách nhìn sang Khương Cửu Sênh: "Xin lỗi cô Khương, tôi phải thất lễ rồi."
Khương Cửu Sênh gật đầu, rời đi trước.
"Cô Khương."
Từ Thanh Bách chợt gọi cô lại.
Cô quay đầu.
"Trước khi tới bệnh viện, cô có gặp Thời Cẩn không?"
Khương Cửu Sênh đáp: "Ừ, có."
Từ Thanh Bách cười một tiếng, bừng tỉnh: "Tôi biết ngay là vậy mà."
"Hả?"
"Không có gì." Từ Thanh Bách như nói đùa: "Chỉ cảm thấy Thời Cẩn đúng là fan não tàn."
Cô không tỏ ý kiến.
Từ Thanh Bách khoát tay, xoay người rời đi, bước chân vội vã, gấp gáp.
Khương Cửu Sênh đi chưa tới mười phút, Lâm An Chi liền chạy tới bệnh viện, lảo đảo vào phòng bệnh, cả người như mất hồn lạc vía.
Mạc Băng kinh ngạc nhìn anh: "Anh sao thế?"
Anh đứng ở cửa, mắt đỏ bừng, trán đẫm mồ hôi, thở hổn hển: "Sợ em xảy ra chuyện."
"Em không…"
Anh ôm chặt cô, giọng nói run rẩy: "Em dọa anh chết mất."
Không biết cánh tay anh đã dùng bao nhiêu sức lực, Mạc Băng khó thở, khẽ kéo áo vest của anh: "An Chi, anh ôm chặt quá, choáng."
Anh lập tức buông ra, luống cuống sững sờ ba giây, lại cuống quít đứng dậy: "Anh đi gọi bác sĩ."
Mạc Băng kéo anh lại, lắc đầu: "Anh ôm em nhẹ chút là được."
Anh ngồi xuống ôm eo cô, cúi đầu dán vào bụng cô, cọ mồ hôi trên tóc lên bộ đồ bệnh nhân: "Đừng có lần sau, anh sẽ bị em dọa chết thật đấy."
Mạc Băng buồn cười nhẹ nhàng vuốt tóc anh, bộ dạng của anh trông như sắp khóc đến nơi vậy.
Năm ngoái họ đi trượt tuyết cũng bị ngã, tay cô chảy máu rất nhiều, lúc đó Lâm An Chi bế cô mà nước mắt rưng rưng, sau đó đi bệnh viện, bác sĩ bảo cô chỉ bị thương ngoài da, ngược lại tay Lâm An Chi bị gãy xương mà không biết, còn bế cô suốt cả quãng đường.
Người lạnh lùng kiên cường như anh cũng chỉ khóc vì Mạc Băng.
"An Chi."
Lâm An Chi ngẩng đầu nhìn Mạc Băng: "Hả?"
Cô lại im lặng.
"Sao thế?"
Mạc Băng chần chừ: "Em muốn ăn mì anh nấu."
Cô vốn muốn hỏi, người ở cùng Ôn Thư Ninh lúc lễ liên hoan trao giải có phải anh không, nhưng thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, lời đến môi lại nghẹn lại nơi cổ họng.
Mạc Băng chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh. Lâm An Chi yêu cô, chắc chắn yêu cô.
Anh ôm cô nằm xuống: "Anh đi xem thử bệnh viện có cho mượn nhà bếp hay không." Rồi hôn lên trán và môi cô: "Ngoan, đừng chờ anh, em cứ ngủ trước đi."
"Được."
Vietwriter.vn
Anh lại hôn cô, dặn trợ lý canh cửa phòng bệnh rồi mới rời đi.
Mạc Băng không biết nấu ăn. Lâm An Chi biết.
Mạc Băng không biết làm việc nhà. Lâm An Chi biết.
Thậm chí ngay cả mở máy giặt cô cũng không biết.
Vì Lâm An Chi từng nói sẽ giặt đồ cho cô cả đời, từ mười bốn tuổi đến tận chín mươi bốn tuổi. Anh không phải người dịu dàng, thậm chí rất lạnh lùng, chút dịu dàng của anh đều dành hết cho cô.
Anh là cả thanh xuân và mọi tín ngưỡng của cô, họ từng ước hẹn với nhau năm mười bốn tuổi, thà phụ cả thiên hạ chứ không phụ nhau.
Mạc Băng không thể nào tưởng tượng được, nếu Lâm An Chi phản bội cô, cô có chết không, hay sống không bằng chết.
Mười giờ tối, tại chốt đèn giao thông phía Nam trục đường chính cách vịnh Ngự Cảnh Ngân hai nghìn mét xảy ra tai nạn, cảnh sát tạm phong tỏa làn xe, làm đường sá kẹt cứng.
Xe cứu thương đậu ở ven đường, Mạc Băng nằm trên cáng, thở phào nhẹ nhõm: "Chị sắp bị em dọa chết rồi."
Khương Cửu Sênh trả nguyên văn câu này lại cho cô.
Nhìn thấy Khương Cửu Sênh, trái tim Mạc Băng mới bình tĩnh lại, hỏi cô ấy: "Là fan cuồng à?"
"Ừ."
"Không dọa em chứ?"
Khương Cửu Sênh lắc đầu.
Mạc Băng quan sát kĩ, trừ mu bàn tay bị quấn khăn ra, Khương Cửu Sênh không bị thương gì khác, cô từng chứng kiến võ nghệ của Khương Cửu Sênh nên hỏi như lẽ đương nhiên: "Đối phương bị thương?"
"Ừm."
Quả nhiên, không uổng công tập tán thủ.
Mạc Băng đang định tìm hiểu kĩ tình huống thì Khương Cửu Sênh dời đề tài: "Chị sao rồi?"
"Không sao." Đã được sơ cứu, Mạc Băng sờ chỗ đầu bị trầy sướt, "Chị chỉ nhờ anh cảnh sát xác nhận an toàn của em thôi, sao lại thành gọi em tới vậy?"
"Anh ấy nói chị bị chấn động não."
Khương Cửu Sênh thấy sắc mặt Mạc Băng quả thật không tốt lắm, da dẻ không sao, chỉ là màu môi trắng bệch đến đáng sợ, cũng không cử động được, nhân viên y tế đang sơ cứu cho cô ấy.
Trước khi đeo mặt nạ oxy, Mạc Băng giục: "Em lên trước đi, nếu bị phóng viên chụp được sẽ viết lung tung cho xem."
Khương Cửu Sênh lập tức lên xe cấp cứu, không lâu sau, Tiểu Kiều cũng lên, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, mắt đỏ hoe.
"Xin lỗi chị Sênh, đều tại kỹ thuật lái xe của em không tốt."
Cô ấy cúi đầu, vô cùng tự trách. Lúc quay xe đụng phải lan can bảo vệ, không tính là quá nặng, trán Mạc Băng bị va đập, cánh tay Tiểu Kiều cũng bị sướt da.
Khương Cửu Sênh không sao, đưa hai người họ đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, Mạc Băng quả thực bị chấn động não nhẹ, bác sĩ đề nghị nhập viện quan sát. Tiểu Kiều chỉ bị thương ngoài da, sau khi băng bó thì đi theo cảnh sát đến Sở ghi biên bản.
Có lẽ y tá xếp phòng nhận ra Khương Cửu Sênh nên đặc biệt dùng phòng VIP.
"Em về trước đi, Lâm An Chi sẽ tới ngay thôi." Khương Cửu Sênh dẫu sao cũng là nghệ sĩ, dù là nửa đêm, Mạc Băng cũng sợ có paparazzi bám theo.
Khương Cửu Sênh ừ à vu vơ.
Từ lúc nãy đến giờ, cô vẫn luôn thả hồn đâu đâu, Mạc Băng rất hiếm khi thấy cảnh cô lòng dạ rối bời như thế: "Sao vậy? Tâm thần không yên à."
Khương Cửu Sênh lắc đầu, không nói nhiều, cầm khẩu trang và mũ lên: "Em về trước, có gì thì gọi điện cho em."
"Đi đường cẩn thận."
Mạc Băng hơi tò mò, không biết là yêu tinh nào khiến nghệ sĩ nhà cô thần hồn điên đảo thế kia.
Khương Cửu Sênh gặp Từ Thanh Bách ở dưới lầu khu nội trú, đại khái anh ta mới ra khỏi phòng phẫu thuật, còn mặc đồ vô trùng, vừa nhìn đã nhận ra Khương Cửu Sênh đeo khẩu trang.
"Cô Khương."
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, lịch sự chào: "Bác sĩ Từ."
Từ Thanh Bách như cười như không trêu ghẹo: "Bị thương nữa à?"
Cô lắc đầu, không giải thích nhiều.
"Tới tìm Thời Cẩn hả?" Từ Thanh Bách xem giờ trên điện thoại, "Cậu ấy không ở bệnh viện, vào giờ này chắc lên máy bay rồi."
"Anh ấy đi chuyến tối sao?"
Quả nhiên, Thời Cẩn đã "khai báo với bà nhà" rồi, Từ Thanh Bách hào phóng luyến thoắng: "Ừ, hội thảo vào sáng mai, Thời Cẩn đi cùng đồng nghiệp bệnh viện, chuyến bay mười giờ rưỡi tối nay." Cuối cùng còn bổ sung thêm, "À đồng nghiệp toàn nam thôi, không có nữ."
Khương Cửu Sênh cụp mắt đăm chiêu.
Điện thoại rung lên, Từ Thanh Bách liếc nhìn Khương Cửu Sênh rồi ấn nút nghe, vừa lên tiếng liền trêu: "Ơ, hiếm thấy nhỉ, gọi điện thoại cho tôi cơ đấy."
Nghe bên kia nói xong, sắc mặt Từ Thanh Bách liền thay đổi.
"Cậu, cậu ở đâu?" Giọng anh ta hết sức khó tin: "Sở Cảnh sát?"
Người bên đầu kia nói không nhiều, chỉ vài câu lác đác, Từ Thanh Bách cũng không hỏi kĩ càng, nghe xong liền nói: "Nửa tiếng sau tôi đến." Sau đó cúp điện thoại.
Từ Thanh Bách nhìn sang Khương Cửu Sênh: "Xin lỗi cô Khương, tôi phải thất lễ rồi."
Khương Cửu Sênh gật đầu, rời đi trước.
"Cô Khương."
Từ Thanh Bách chợt gọi cô lại.
Cô quay đầu.
"Trước khi tới bệnh viện, cô có gặp Thời Cẩn không?"
Khương Cửu Sênh đáp: "Ừ, có."
Từ Thanh Bách cười một tiếng, bừng tỉnh: "Tôi biết ngay là vậy mà."
"Hả?"
"Không có gì." Từ Thanh Bách như nói đùa: "Chỉ cảm thấy Thời Cẩn đúng là fan não tàn."
Cô không tỏ ý kiến.
Từ Thanh Bách khoát tay, xoay người rời đi, bước chân vội vã, gấp gáp.
Khương Cửu Sênh đi chưa tới mười phút, Lâm An Chi liền chạy tới bệnh viện, lảo đảo vào phòng bệnh, cả người như mất hồn lạc vía.
Mạc Băng kinh ngạc nhìn anh: "Anh sao thế?"
Anh đứng ở cửa, mắt đỏ bừng, trán đẫm mồ hôi, thở hổn hển: "Sợ em xảy ra chuyện."
"Em không…"
Anh ôm chặt cô, giọng nói run rẩy: "Em dọa anh chết mất."
Không biết cánh tay anh đã dùng bao nhiêu sức lực, Mạc Băng khó thở, khẽ kéo áo vest của anh: "An Chi, anh ôm chặt quá, choáng."
Anh lập tức buông ra, luống cuống sững sờ ba giây, lại cuống quít đứng dậy: "Anh đi gọi bác sĩ."
Mạc Băng kéo anh lại, lắc đầu: "Anh ôm em nhẹ chút là được."
Anh ngồi xuống ôm eo cô, cúi đầu dán vào bụng cô, cọ mồ hôi trên tóc lên bộ đồ bệnh nhân: "Đừng có lần sau, anh sẽ bị em dọa chết thật đấy."
Mạc Băng buồn cười nhẹ nhàng vuốt tóc anh, bộ dạng của anh trông như sắp khóc đến nơi vậy.
Năm ngoái họ đi trượt tuyết cũng bị ngã, tay cô chảy máu rất nhiều, lúc đó Lâm An Chi bế cô mà nước mắt rưng rưng, sau đó đi bệnh viện, bác sĩ bảo cô chỉ bị thương ngoài da, ngược lại tay Lâm An Chi bị gãy xương mà không biết, còn bế cô suốt cả quãng đường.
Người lạnh lùng kiên cường như anh cũng chỉ khóc vì Mạc Băng.
"An Chi."
Lâm An Chi ngẩng đầu nhìn Mạc Băng: "Hả?"
Cô lại im lặng.
"Sao thế?"
Mạc Băng chần chừ: "Em muốn ăn mì anh nấu."
Cô vốn muốn hỏi, người ở cùng Ôn Thư Ninh lúc lễ liên hoan trao giải có phải anh không, nhưng thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, lời đến môi lại nghẹn lại nơi cổ họng.
Mạc Băng chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh. Lâm An Chi yêu cô, chắc chắn yêu cô.
Anh ôm cô nằm xuống: "Anh đi xem thử bệnh viện có cho mượn nhà bếp hay không." Rồi hôn lên trán và môi cô: "Ngoan, đừng chờ anh, em cứ ngủ trước đi."
"Được."
Vietwriter.vn
Anh lại hôn cô, dặn trợ lý canh cửa phòng bệnh rồi mới rời đi.
Mạc Băng không biết nấu ăn. Lâm An Chi biết.
Mạc Băng không biết làm việc nhà. Lâm An Chi biết.
Thậm chí ngay cả mở máy giặt cô cũng không biết.
Vì Lâm An Chi từng nói sẽ giặt đồ cho cô cả đời, từ mười bốn tuổi đến tận chín mươi bốn tuổi. Anh không phải người dịu dàng, thậm chí rất lạnh lùng, chút dịu dàng của anh đều dành hết cho cô.
Anh là cả thanh xuân và mọi tín ngưỡng của cô, họ từng ước hẹn với nhau năm mười bốn tuổi, thà phụ cả thiên hạ chứ không phụ nhau.
Mạc Băng không thể nào tưởng tượng được, nếu Lâm An Chi phản bội cô, cô có chết không, hay sống không bằng chết.
Bình luận facebook