Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57 anh có thể để tâm đến em!”
Kha Nguyệt ngại ngùng “A, có chút việc, nhưng bây giờ không sao nữa.”
Hành động cùng lời nói trước sau của Kha Nguyệt mâu thuẫn khiến Lục Niên rất khó mà tin, anh cũng không có tính tin cô, lông mày đen nhượng lớn
“Không có chuyện gì thật mà, về nhà thôi em mệt rồi”
Từ chối, muốn bỏ đi, nhưng anh không để cô chạy trốn, cô muốn đứng dậy để trốn tránh, thì anh đã bước lên trước chắn ngang đường cô đi.
Giữa đôi đôi lông mày thanh tú của Lục Niên là nụ cười ranh mãnh, nhìn cô cúi đầu ảo não, anh túm chặt tay cô
Kha Nguyệt muốn tránh, nhưng anh lại càng siết chặt, bá đạo khiến cô không có cơ hội bỏ đi, hành động này cùng với dáng vẻ nho nhã bên ngoài của anh tạo thành hai vẻ đối lập.
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Kha Nguyệt chột dạ
VietWriter.vn
Rõ ràng là cô có điều muốn nói trước với anh, vì sao, ngồi đối diện với anh, nhìn đôi mắt nhẹ cười kia, cô có cảm giác mình đã tự sập bẫy?
“Nói đi, có chuyện gì?”.
Lục Niên xoay người, nhìn Kha Nguyệt ngồi co ro trên tay lái phụ nói.
Kha Nguyệt nửa muốn nói nửa không muốn nói, phân vân không ngừng, đôi mắt nhìn sâu vào mắt Lục Niên, chỉ cần liếc mắt cũng có rung động, miệng cũng không nghe theo cô nữa.
“Nếu anh thật sự muốn kết hôn, lại tìm không được đối tượng phù hợp, vậy anh anh có thể để tâm đến em!”
Đôi chân dưới váy khép chặt, sống lưng căng thẳng, tư thế ngồi đoan trang lại tiết lộ cô lo sợ bất an, dù cô
đã nhanh chóng che dấu nó đi.
Gương mặt anh tuấn của Lục Niên thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy trong mắt cô đầy vẻ ảo não túng quẫn, khóe môi liền cười yếu ớt .
“Vì sao?”
Anh hỏi vì sao, mà không thẹn quá hóa giận đuổi cô đi, điều đó chứng minh anh đang rất cần kết hôn, có nghĩa cô vẫn còn hi vọng?
Nhưng lại khác so với tưởng tượng của cô “Vì sao?”
Âm thanh rất nhỏ vang lên quanh quẩn trong không gian, anh tựa người ra sau lưng ghế, đường cong duyên dáng nơi cằm được nâng lên, lông mi đen cong dài, đôi mắt híp lại không rõ cảm xúc, tuấn tú lại đầy mê hoặc.
Lục Niên quá tuyệt vời, không phải để cô trêu vào, nhưng lúc này không thể rút lại, bởi vì chỉ có anh mới có thể cứu vớt cô thoát khỏi ma trảo quá khứ.
Kha Nguyệt vững vàng từ từ thở nhẹ, trong đôi mắt sáng mang vẻ trịnh trọng thành khẩn, nhìn chằm chằm Lục Niên nói: “Lấy em, không chỉ là lợi ích của hai nhà, có thể giúp anh không phải đau đầu về việc đi xem mắt, chúng ta không can dự vào cuộc sống riêng của nhau, dù sao em và anh cũng biết nhau từ nhỏ, coi là cùng nhìn nhau lớn lên đi.”
Đôi lông mày thảng thốt, nhìn vẻ bình thản của Kha Nguyệt, ngón tay Lục Niên thon dài nhẹ nhàng chạm vô lăng:“Em không yêu tôi!”
Anh cười đến vân đạm phong khinh, giọng nói lãnh đạm lại trúng tim đen khiến cô hơi nóng nảy.
Cô không yêu anh, anh cũng không yêu cô, cho nên lần cầu hôn này nhất định thất bại, cô cũng đã tính tới
mới quyết chí làm liều. Đáng ra nên vui, nhưng tại sao cô lại phiền não, là bị cự tuyệt nên khiến tâm trạng không vui?
Không cách nào giải thích, Kha Nguyệt cắn môi cười nhạt nhìn Lục Niên,
Xe đã dừng lại ở trước cửa nhà cô, Kha Nguyệt đứng dậy:“Nếu đã vậy, em cũng không miễn cưỡng, tạm biệt anh!”
“Chờ đã.”
Hành động cùng lời nói trước sau của Kha Nguyệt mâu thuẫn khiến Lục Niên rất khó mà tin, anh cũng không có tính tin cô, lông mày đen nhượng lớn
“Không có chuyện gì thật mà, về nhà thôi em mệt rồi”
Từ chối, muốn bỏ đi, nhưng anh không để cô chạy trốn, cô muốn đứng dậy để trốn tránh, thì anh đã bước lên trước chắn ngang đường cô đi.
Giữa đôi đôi lông mày thanh tú của Lục Niên là nụ cười ranh mãnh, nhìn cô cúi đầu ảo não, anh túm chặt tay cô
Kha Nguyệt muốn tránh, nhưng anh lại càng siết chặt, bá đạo khiến cô không có cơ hội bỏ đi, hành động này cùng với dáng vẻ nho nhã bên ngoài của anh tạo thành hai vẻ đối lập.
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Kha Nguyệt chột dạ
VietWriter.vn
Rõ ràng là cô có điều muốn nói trước với anh, vì sao, ngồi đối diện với anh, nhìn đôi mắt nhẹ cười kia, cô có cảm giác mình đã tự sập bẫy?
“Nói đi, có chuyện gì?”.
Lục Niên xoay người, nhìn Kha Nguyệt ngồi co ro trên tay lái phụ nói.
Kha Nguyệt nửa muốn nói nửa không muốn nói, phân vân không ngừng, đôi mắt nhìn sâu vào mắt Lục Niên, chỉ cần liếc mắt cũng có rung động, miệng cũng không nghe theo cô nữa.
“Nếu anh thật sự muốn kết hôn, lại tìm không được đối tượng phù hợp, vậy anh anh có thể để tâm đến em!”
Đôi chân dưới váy khép chặt, sống lưng căng thẳng, tư thế ngồi đoan trang lại tiết lộ cô lo sợ bất an, dù cô
đã nhanh chóng che dấu nó đi.
Gương mặt anh tuấn của Lục Niên thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy trong mắt cô đầy vẻ ảo não túng quẫn, khóe môi liền cười yếu ớt .
“Vì sao?”
Anh hỏi vì sao, mà không thẹn quá hóa giận đuổi cô đi, điều đó chứng minh anh đang rất cần kết hôn, có nghĩa cô vẫn còn hi vọng?
Nhưng lại khác so với tưởng tượng của cô “Vì sao?”
Âm thanh rất nhỏ vang lên quanh quẩn trong không gian, anh tựa người ra sau lưng ghế, đường cong duyên dáng nơi cằm được nâng lên, lông mi đen cong dài, đôi mắt híp lại không rõ cảm xúc, tuấn tú lại đầy mê hoặc.
Lục Niên quá tuyệt vời, không phải để cô trêu vào, nhưng lúc này không thể rút lại, bởi vì chỉ có anh mới có thể cứu vớt cô thoát khỏi ma trảo quá khứ.
Kha Nguyệt vững vàng từ từ thở nhẹ, trong đôi mắt sáng mang vẻ trịnh trọng thành khẩn, nhìn chằm chằm Lục Niên nói: “Lấy em, không chỉ là lợi ích của hai nhà, có thể giúp anh không phải đau đầu về việc đi xem mắt, chúng ta không can dự vào cuộc sống riêng của nhau, dù sao em và anh cũng biết nhau từ nhỏ, coi là cùng nhìn nhau lớn lên đi.”
Đôi lông mày thảng thốt, nhìn vẻ bình thản của Kha Nguyệt, ngón tay Lục Niên thon dài nhẹ nhàng chạm vô lăng:“Em không yêu tôi!”
Anh cười đến vân đạm phong khinh, giọng nói lãnh đạm lại trúng tim đen khiến cô hơi nóng nảy.
Cô không yêu anh, anh cũng không yêu cô, cho nên lần cầu hôn này nhất định thất bại, cô cũng đã tính tới
mới quyết chí làm liều. Đáng ra nên vui, nhưng tại sao cô lại phiền não, là bị cự tuyệt nên khiến tâm trạng không vui?
Không cách nào giải thích, Kha Nguyệt cắn môi cười nhạt nhìn Lục Niên,
Xe đã dừng lại ở trước cửa nhà cô, Kha Nguyệt đứng dậy:“Nếu đã vậy, em cũng không miễn cưỡng, tạm biệt anh!”
“Chờ đã.”
Bình luận facebook