• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-197.txt

Chương 198: Vợ chồng liên thủ ngược cặn bã




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69434.png
Hắn còn muốn xem xem rốt cuộc mục đích của cô ta là gì. “Cô... mấy người...” Ngụy Xảo Quân giơ tay che ngực, chỉ vào Đoàn Phù Quang, suýt nữa không nói thành lời. Đúng là sợ cái gìy rằng cái đó sẽ tới! Sở dĩ vợ chồng bọn họ mời Phó Cẩm Hành đến chơi là muốn lấy lòng hắn, bây giờ thì hay rồi, trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Con tiểu tiện nhân họ Đoàn này lại cứ gây ra chuyện rắc rối ở trong nhà người khác, Ngụy Xảo Quân cảm thấy, sợ là lần này bọn họ phải dọn dẹp thay cho cô ta rồi! “Tôi cũng không muốn xảy ra chuyện này, tôi chỉ nhất thời tò mò, muốn vào xem thử, kết quả bị anh ta...” Vành mắt Đoàn Phù Quang đỏ lên, giơ tay2vén tóc, lộ ra cổ và phần trước ngực, phía trên có vết hôn đỏ đỏ tím tím, chắc là vô tình lưu lại lúc tình cảm mãnh liệt. “Tôi là một cô gái, lấy đâu ra sức mà phản kháng! Huống hồ lúc đó là nửa đêm canh ba, tôi cũng sợ lôi hết mọi người đến thì càng mất mặt hơn...” Cô ta lên án, giọng điệu đã bắt đầu nghẹn ngào. Không biết có phải do quá căng thẳng hay không mà nước mắt nên rơi xuống từ lâu, nhưng đến giờ này một giọt cũng không rơi xuống được. Đoàn Phù Quang chỉ đành dùng mu bàn tay giả vờ lau nước mắt, nghiêng người đi. Loại chuyện này, người ngoài cũng không tiện nói nhiều. Quan trọng hơn chính là vợ chồng Phó Trí Trạch đều không biết ý Phó8Cẩm Hành thế nào.



Theo lẽ phải, bọn họ nên hung hăng phỉ nhổ loại hành vi tồi tệ leo lên giường người khác của Đoàn Phù Quang, nhưng mãi mà Phó Cẩm Hành vẫn không lên tiếng, không biết có phải là muốn xử lý kín đáo, thậm chí ngồi hưởng phúc người đẹp vây quanh hay không.



Dù sao, Phó Trí Uyên - cha hắn cũng là trong nhà một vợ, bên ngoài một vợ, đã nhiều năm như vậy rồi cũng không thỏa hiệp.



Nếu không may, tính cách phong lưu đa tình này cũng di truyền ấy chứ. Phó Trí Trạch và Ngụy Xảo Quân đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra suy nghĩ này trong mắt đối phương.



“Nói xong rồi chứ? Nếu cô nói là tôi chủ động, trong phòng lại không có camera ghi hình, vậy chúng ta báo cảnh sát đi.6Đợi cảnh sát đến rồi sẽ đến thẳng bệnh viện kiểm tra, không phải là xong rồi à?”



Phó Cẩm Hành ung dung nói. Đoàn Phù Quang hạ tay xuống, lớn tiếng phản đối: “Không được! Tôi đã tắm rồi, còn có thể kiểm tra ra cái gì nữa? Anh không muốn thừa nhận mà thôi, cần gì phải làm bộ làm tịch!” Nói xong, cô ta cố ý nhìn về phía Hà Tư Ca, muốn lấy được tin tức hữu dụng nào đó thông qua vẻ mặt cô. Nhưng điều khiển Đoàn Phù Quang phiền muộn là trừ nhìn vẻ mặt Hà Tư Ca không thoải mái lắm ra thì cô cũng không có phản ứng gì đặc biệt cả.



Cô đứng ở đó, còn đang khẽ ấn tay sau gáy. Thấy động tác này, trong lòng Phó Cẩm Thiêm vô cùng tự trách.



Là anh ta3ra tay quá mạnh.



Sớm biết sẽ khiến cô khó chịu như vậy, lúc ấy mình đã chọn cách khác rồi. “Không cho báo cảnh sát, cũng không thể kiểm tra, vậy cô muốn làm thế nào?”



Phó Cẩm Hành cười lạnh một tiếng, nhìn Đoàn Phù Quang, ánh mắt lạnh lùng: “Mọi người đều là người lớn rồi, cũng không đến nỗi xảy ra chút chuyện là gọi điện thoại nói với phụ huynh chứ. Cô nghĩ thế nào, không bằng nói thẳng ra đi, tôi nghe thử xem.”



Một câu thôi đã chặn mất đường lui của Đoàn Phù Quang.



Cô ta thật sự muốn gọi điện thoại cho cha mẹ mình, còn cả đám người Mai Lan nữa, gọi bọn họ đến thương lượng đối sách. Ngụy Xảo Quân phản ứng rất nhanh, bà ta cũng nghĩ ra nếu thật sự gọi những người đó đến,5trong nhà mình há chẳng phải trở thành đất thị phi à? Tạm chưa nói đến cha mẹ Đoàn Phù Quang, chỉ riêng Mai Lan thôi đã đủ lật ngược nóc nhà lên rồi!



Đối với người chị dâu này, Ngụy Xảo Quân đã sớm lĩnh hội.



Nếu như có thể, bà ta tuyệt đối không muốn dính líu gì đến Mai Lan, đặc biệt còn là loại quan hệ dây mơ rễ má này.



Tôi... suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nếu chúng ta đã làm chuyện vợ chồng, vậy anh nên có trách nhiệm với tôi. Mặc dù anh đã kết hôn rồi, nhưng bây giờ cuộc hôn nhân này đã có vết nứt, tôi nghĩ một người vợ có tôn nghiêm chắc là sẽ không cần nó nữa đâu nhỉ?”



Câu nói sau cùng, Đoàn Phù Quang nhìn về phía Hà Tư Ca, nói với cô. Hà Tư Ca hơi ngẩn ra, cô hạ tay xuống, khẽ cười nói: “Tôi nghĩ, một người phụ nữ có tôn nghiêm chắc là sẽ không ngủ với chồng của người khác đúng không? Cô nói cô không vùng vẫy ra được, đầu giường có đèn bàn, không đẩy được đàn ông ra, chẳng lẽ còn không biết đập vào đầu anh ta à?”



Cô chỉ vào đầu giường, quả nhiên ở đó có một cái đèn bàn trang trí. “Không phải ai cũng bạo lực như cô.”



Đoàn Phù Quang cắn môi, hai mắt ngấn lệ, bắt đầu tỏ ra yếu thể.



“Đúng vậy, cũng không phải ai cũng giỏi tính toán như cô.” Hà Tư Ca không chút do dự vặn ngược lại. Cô đi thẳng tới trước mặt Đoàn Phù Quang, giơ tay vén tóc cô ta lên, lộ ra những dấu vết mờ ám kia.



“Đừng căng thẳng, cho dù đã tắm rồi thì DNA vẫn tồn tại, dù là rất ít. Cô hãy bảo vệ tốt những chứng cứ này, đến bệnh viện kiểm tra là biết ngay.”



Hà Tư Ca thu tay lại, ung dung nói.



Nghĩ cô ngu thật đấy à, không nhìn ra những cái gọi là vết hôn kia thật ra là học theo trên mạng, tự tạo ra à? Cô và Phó Cẩm Hành đã làm nhiều lần như vậy, lúc khó kiềm chế tình cảm, hắn cũng không nhịn được sẽ lưu lại đủ loại dâu tây nhỏ' trên người cô, khiển Hà Tư Ca vô cùng không biết làm sao, luôn phải mặc áo cao cổ để che đi.



Thật chính là thật, giá chính là giả, Phó Trí Trạch và Ngụy Xảo Quân lớn tuổi rồi, tính cách bảo thủ, bọn họ không hiểu, cũng không tiện nhìn lâu.



Nhưng Hà Tư Ca thì không ngượng ngùng gì, cho nên vừa rồi cô mới đặc biệt xích đến gần, cẩn thận kiểm tra một lần. “Các người dựa vào cái gì mà làm nhục tôi! Lúc đó bà xông vào, chúng tôi đang ngủ với nhau!”



Đoàn Phù Quang giơ tay chỉ Ngụy Xảo Quân, kích động hô lên.



Thấy cô ta lại muốn dựa vào mình, Ngụy Xảo Quân bình thường luôn tốt tính cũng có chút tức giận: “Cô Đoàn, cô đừng có ăn nói linh tinh, một người hơn năm mươi tuổi như tôi chẳng lẽ còn muốn đi nghe lén chuyện xấu à? Đây là nhà tôi, cô hãy tôn trọng một chút! Chúng tôi tốt bụng giữ cô ngủ lại không phải để cô đi phá hoại gia đình người khác!”



Nói xong, bà ta không vui lẩm bẩm: “Đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, người ngoài nếu không rõ, nói không chừng còn tưởng đây là chúng tôi cùng diễn kịch với cô đấy, ghê tởm!”



Ngụy Xảo Quân nói vậy là để cho Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca nghe, nhằm phủi sạch quan hệ với Đoàn Phù Quang, không muốn bị bọn họ hiểu lầm.



“Được rồi.”



Phó Cẩm Hành đột nhiên mở miệng, ngắt lời ba người phụ nữ. Nhìn dáng vẻ hắn không có bất cứ chút mất bình tĩnh nào, điều này khiến Phó Cẩm Thiểm luôn không nói gì bắt đầu nóng ruột, bắt đầu hoài nghi, có khi nào Phó Cẩm Hành đã sớm có đề phòng. Nếu không, hắn sẽ không thể hiện vẻ bình tĩnh như vậy. Sự thật chứng minh, suy đoán của Phó Cẩm Thiêm là chính xác. Đợi mọi người đều yên tĩnh lại, Phó Cẩm Hành không đầu không đuôi nói một câu: “Gần đây tôi ngủ không được ngon lắm, không biết có phải là do bị thương không.” Hắn nói xong, nhìn thẳng về phía Hà Tư Ca.



Mặc dù cô không có biểu hiện gì, nhưng vẫn liếc hắn một cái.



Nhìn dáng vẻ cô, hình như đã sớm có dự liệu rồi.



Phó Cẩm Hành không nhịn được cười khổ trong lòng một tiếng, vợ đại nhân, hóa ra em cũng không tin tưởng anh trăm phần trăm, chẳng qua là biết anh làm việc thích giấu nghề, cho nên mới nhẫn nhịn như vậy. Nhìn bộ dạng của hắn là Hà Tư Ca biết ngay hắn đang nghĩ gì trong đầu.



Cô hậm hực, vừa nghĩ đến chuyện Đoàn Phù Quang lại ngủ với Phó Cẩm Hành mấy tiếng đồng hồ, cũng không biết có động tay động chân với hắn không, hiển nhiên Hà Tư Ca vẫn có chút tức giận. “Cho nên, mỗi đêm trước khi ngủ tôi đều bật điện thoại lên, dùng một phần mềm trong đó để theo dõi tình hình giấc ngủ của mình. Cái phần mềm này rất thần kỳ, có thể ghi lại thời gian ngủ, chất lượng giấc ngủ mỗi ngày, còn có thể ghi lại từng câu nói mơ, có phải rất lợi hại không?”



Phó Cẩm Hành vừa nói vừa cầm cái điện thoại dưới gối của mình lên. Hắn vừa nói xong, sắc mặt Đoàn Phù Quang đã hoàn toàn thay đổi! Cô ta theo bản năng nhìn về phía Phó Cẩm Thiêm, hình như đang trách anh ta tại sao không nhắc nhở mình, còn có một chi tiết như vậy.



Phó Cẩm Thiêm cũng hoàn toàn không nghĩ đến điểm này.



Anh ta biết, Phó Cẩm Hành là một người không lệ thuộc vào điện thoại, một số phần mềm rất lưu hành trên điện thoại mà hắn cũng không cài.



Đối mặt với chất vấn không tiếng động của Đoàn Phù Quang, Phó Cẩm Thiềm lựa chọn im lặng, không hề trả lời. Hơn nữa, anh ta còn né ánh mắt cô ta, tránh bị người khác phát hiện bọn họ đang trao đổi.



“Xem đi, quả nhiên trong này ghi lại một số lời nói mơ, không biết là cái gì nhỉ?” Phó Cẩm Hành cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, tò mò nói.



“Có muốn phát ra để mọi người nghe không?”



Hắn làm ra vẻ ấn xuống.



Ngụy Xảo Quân có chút lúng túng: “Cháu tự nghe đi, đừng để cho chúng ta nghe.” Bà ta sợ nghe được tiếng ư ư a a gì, sợ mất mặt, mình và Phó Trí Trạch đều đã lớn tuổi rồi, lại là bề trên, không chịu nổi loại kích thích này. Hà Tư Ca cau mày, đột nhiên mở miệng: “Cô Đoàn, cô chắc chắn muốn phát đoạn ghi âm à?”



Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, cuối cùng Đoàn Phù Quang cũng hoảng. Cô ta lui về phía sau một bước, đã lui đến trước cửa sổ, phía sau không còn chỗ để lùi nữa rồi.



“Tôi...”



Trăm tính nghìn tính, cô ta lại không tính đến Phó Cẩm Hành lại cài phần mềm theo dõi giấc ngủ gì đó, lại còn có chức năng ghi âm nữa! Nếu như bọn họ thật sự phát sinh chuyện gì, nhất định điện thoại sẽ ghi lại.



Nhưng sự thật là không có gì cả!



“Tôi... a...”



Đoàn Phù Quang giơ tay ôm đầu, trợn mắt lên, lại ngất ra tại chỗ. Tất cả mọi người đều ngẩn ra.



Cuối cùng, Phó Trí Trạch bất đắc dĩ nói: “Mau đỡ cô ta dậy đi, cứ đưa về phòng trước đã.”



Dù sao Đoàn Phù Quang cũng là người nhà họ Đoàn, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, ông ta cũng khó ăn nói. Phó Cẩm Thiêm và Phó Trí Trạch người đỡ đầu, người đỡ chân khiêng Đoàn Phù Quang ra ngoài. “Thế này...” Ngụy Xảo Quân cau mày, lờ mờ hiểu ra gì đó.



Bà ta nhìn về phía Hà Tư Ca với ánh mắt thăm dò, phát hiện cô vẫn lạnh lùng, chẳng quan tâm đến điều gì như vậy. Phó Cẩm Hành thì vén chăn lên, giẫm đôi chân hoàn hảo xuống đất, cầm quần áo của mình lên, mặc vào.



“Đúng là tối tăm rối loạn, chúng ta về nhà trước đi.”



Hắn cau mày, giơ tay ra với Hà Tư Ca, “Vợ, đỡ anh xuống tầng.”



Cô đi tới, đánh mạnh vào lòng bàn tay Phó Cẩm Hành một cái rồi mới nắm lấy tay hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom