• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-204.txt

Chương 205: Nhà cũ có bí mật




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69441.png
“Trước khi gặp mặt, hắn đã biết tớ là bác sĩ rồi, lại còn nói cái gì mà bảo tớ chuyển công tác đến khoa phụ khoa, như vậy bình thường đều tiếp xúc với phụ nữ, sẽ không xảy ra chuyện gì linh tinh với bác sĩ nam. Còn nói tuổi tớ cũng không nhỏ nữa, sau khi kết hôn nên cố gắng mang thai sớm, như vậy thì thỉnh thoảng có thể kiểm tra sức khỏe thai kỳ cho mình, thuận tiện mà còn không tốn tiền!”



Nếu như không phải suy nghĩ nơi đó là nơi công cộng, Bạch Hải Đường đã muốn đập bàn rồi. “Phụt... ở biệt thự lớn lại còn keo kiệt như vậy, tiết kiệm2chút phí làm kiểm tra làm gì?”



Hà Tư Ca đã cười nghiêng cười ngả rồi. Xem ra, trong khoảng thời gian sắp tới, chủ đề biệt thự tuyệt đối trở thành tiết mục khôi hài số một của đôi bạn thân. “Cậu không những không thông cảm với tớ, còn cười trên sự đau khổ của người khác! Hôm nay cậu phải mời đấy. Anh đẹp trai, cầm menu đến đây, tôi muốn gọi thêm đồ!”



Bạch Hải Đường vung tay lên, gọi lớn.



“Được được được, tớ mời thì tớ mời, tiền mời bạn thân ăn một bữa cơm tớ vẫn có, yên tâm gọi đi, muốn ăn cái gì cứ gọi đi!” Hà Tư Ca nâng đồ uống lên, phóng khoáng8vung tay. Đợi đồ ăn mang lên đủ rồi, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Từ nhỏ, Bạch Hải Đường đã sống ở nước ngoài, bây giờ về Trung Hải ăn không quen đồ ăn nơi này, còn thử tự nấu.



Đáng tiếc, trình độ nấu ăn của cô vẫn không bằng Hà Tư Ca, không phải cháy nồi thì chính là không chín, chưa có lần nào thành công cả.



“Tớ nhớ trước kia nhà cậu mở hàng ăn, sao cậu không thừa hưởng thiên phú của dòng họ thế?”



Ăn được một lúc, Bạch Hải Đường như đột nhiên nhớ ra cái gì, kinh ngạc hỏi.



Hà Tư Ca dùng tay đang gắp thức ăn lại, không phục phản bác: “Tớ nấu6cơm cũng không quá khó ăn, ít nhất tớ mới học được một món, đợi cậu đến nhà tớ, tớ sẽ nấu cho cậu ăn!”



“Được.”



Bạch Hải Đường liên tục gật đầu, vừa nghe thấy đồ ăn ngon là lập tức sáng mắt lên. Có điều, lời cô nói ngược lại đã nhắc nhở Hà Tư Ca.



Hà Tư Ca đặt đũa xuống, lau miệng, một tay chống cằm, lẩm bẩm nói: “Mấy ngày nay tớ luồn kiểm tra sổ sách trong nhà, phát hiện vào mấy năm trước, việc làm ăn ở Đại viện nhà họ Hà vẫn tương đối tốt, hơn nữa còn mở hai chi nhánh. Đáng tiếc...” Bạch Hải Đường không hiểu gì cả, tò mò hỏi: “Đại viện3nhà họ Hà là cái gì? Nghe hình như rất to lớn”



Đại viện nhà họ Hà là tên một quán cơm do Hà Tu Kiệt, ông nội của Hà Nguyên Chính tự tay thành lập, Hà Nguyên Chính là người kế thừa đời thứ hai. Ban đầu, nó chỉ là một quán cơm nhỏ tên là “Quán cơm nhà họ Hà”, chỉ là một quán nhỏ trên đường, mặt tiền rất nhỏ. Sau đó làm ăn càng ngày càng tốt, khách càng ngày càng đông, mấy năm sau, Hà Tu Kiệt rút hết toàn bộ tiền tiết kiệm, lại vay mượn được và mua một ngôi nhà, sau khi sửa sang lại, đặt tên cho quán cơm là “Đại viện nhà5họ Hà”.



Cái thời đại đó, giá nhà ở vẫn còn rất thấp, càng đừng nói là cơn sốt nhà đất, cho nên nhà họ Hà mới có thể mua được một căn tổ hợp viện hoàn chỉnh.



Đổi lại thành bây giờ, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã có thể mua được.



“Nhà đâu? Vẫn còn chứ?”



Sau khi nghe xong, mắt Bạch Hải Đường sáng lên.



Còn, tớ cảm thấy đời này ba tớ chỉ làm một việc chính xác duy nhất là không dám bán Đại viện nhà họ Hà đi, có lẽ là sợ ông bà nội đã mất của tớ tức giận nửa đêm quay về đánh ông ấy.”



Hà Tư Ca bất đắc dĩ nói.



“Trời ơi, tứ hợp viện ở khu hai, cậu phát tài rồi! Nhà cậu chỉ có một mình cậu là con, đương nhiên sớm muộn đều là của cậu! Xin ôm đùi, đại gia!” Bạch Hải Đường xích đến gần, nắm chặt cánh tay cô, ra vẻ chết cũng không buông tay. “Đừng quậy nữa, Đại viện nhà họ Hà đã đóng cửa một năm rưỡi rồi. Tớ nghe nói trước đó có người ăn trộm bí kíp nấu ăn của nhà họ Hà, bán cho đối thủ cạnh tranh, còn cướp mất mấy đầu bếp.” Hà Tư Ca cười, chuyển chủ đề, “Cậu muốn chuyển nhà vào hôm nào? Tớ sai người quét dọn trước cho cậu.” Không ngờ, Bạch Hải Đường không hổ là học sinh giỏi, tính hành động cực mạnh. Đợi ăn cơm xong, cô mở laptop mang theo người ra soạn hợp đồng thuê nhà, viết xong rồi làm thành hai bản, cô và Hà Tư Ca mỗi người một bản.



Cầm hợp đồng, Hà Tư Ca dở khóc dở cười: “Hải Đường, làm gì mà tích cực như vậy hả? Là cậu không tin được tớ hay là tớ không tin được cậu?”



Bạch Hải Đường cất máy tính đi, dựa theo giá cả trên hợp đồng, chuyển cho cô một khoản tiền, bao gồm ba tháng tiền thuê nhà, còn một tháng tiền nhà coi như tiền đặt cọc. “Mau cất đi, cọc một thuê ba. Anh em ruột thịt tính toán rõ ràng, bạn thân không nói đến tiền.”



Nói xong, Bạch Hải Đường chỉ bàn: “Không phải cậu mời tớ ăn cơm rồi sao, tớ vừa tìm được một căn nhà hài lòng, lại ăn được một bữa ngon, nhìn từ góc độ nào thì cũng là tớ có lợi!”



Khi trở về nhà, Hà Tư Ca cảm thấy có chút buồn cười, lấy bản hợp đồng thuê nhà ra cho Phó Cẩm Hành xem.



Xem xong hợp đồng, hắn cũng không nhịn được thấy vui vẻ: “Nếu cô ấy đã muốn làm như vậy thì làm đi, chúng ta nhất định phải tôn trọng tinh thần hợp đồng này.” “Vâng, ngày mai em sẽ liên lạc với công ty giúp việc để sắp xếp đi thu dọn một chút.” Hà Tư Ca cũng gật đầu. Liên quan đến chuyện nhà đã bị Hà Nguyên Chính thể chấp cho ngân hàng, đương nhiên Phó Cẩm Hành rất rõ. Cho nên, cho dù Hà Tư Ca không nhắc đến chuyện này, hắn cũng phải bàn bạc với cô. “Ngôi biệt thự này không chỉ thuộc về một mình Hà Nguyên Chính, anh biết trước đây mẹ em ở đó, em cũng sinh ra lớn lên ở đó, rất có ý nghĩa. Cho nên anh định mua lại nó. Tào Cảnh Đồng đã đi liên lạc với ngân hàng rồi, nếu như em không phản đối, mấy ngày nay sẽ có thể đi làm thủ tục liên quan.” Phó Cẩm Hành quan sát vẻ mặt cổ, chậm rãi nói. Hắn sợ Hà Tư Ca lại giống như trước đây, nói hắn có chút tiền thổi là cảm thấy mình ghê gớm lắm, muốn dùng tiền đập người, muốn làm gì thì làm.



Có điều, hiển nhiên lần này cô bình tĩnh hơn nhiều.



Hà Tư Ca ngồi xuống bên cạnh Phó Cẩm Hành, suy nghĩ một chút, lại gật đầu: “Như vậy cũng tốt. Không trả lại tiền thế chấp, em cứ cảm thấy không yên tâm, giống như lúc nào cũng nơm nớp lo sẽ bị ngân hàng lấy mất nhà ấy.”



Dừng hai giây, cô lại bổ sung: “Nhưng có một điểm anh phải đồng ý với em, anh phải nhận lấy tiền thuê nhà Hải Đường trả cho em. Nếu không thì bỏ chuyện này đi.”



Phó Cẩm Hành biết, cô làm như vậy là không muốn nhận không tâm ý của mình, cho nên muốn tìm điểm thăng bằng giữa hai người. Cho nên, hắn không từ chối: “Được, coi như anh đầu tư.” Thấy hắn đồng ý, Hà Tư Ca cũng rất vui: “Như vậy là tốt nhất, Hải Đường là bạn thân của em, giao nhà cho cô ấy, em rất yên tâm!” Hơn nữa, như vậy cô có thể hoàn toàn lấy lại căn nhà này, không cần lo lắng bị ngân hàng thu hồi.



Dù sao cũng đã từng là nhà của mình...



Mặc dù đối với Hà Tư Ca mà nói, cô đã không nhớ, cũng quá lâu quá lâu không sống ở đó nữa rồi.



Sáng sớm hôm sau, Hà Tư Ca liên lạc với công ty giúp việc, tìm mấy nhân viên vệ sinh rất có kinh nghiệm, chuẩn bị quét dọn lại. Ngoài ra, cô còn tìm một công ty chuyển nhà, bảo bọn họ lái một chiếc xe bánh mì cỡ vừa qua đây, định chuyển một số đồ cá nhân đi để dành ra không gian thuận tiện cho mấy ngày nữa Bạch Hải Đường chính thức vào ở. “Chị, chị dẫn người đi quét dọn dưới tầng trước đi, tôi đi lên tầng thu dọn chút đồ, sau đó mọi người hãy lên đó.”



Hà Tư Ca ôm mấy cái hộp giấy không và nói với quản lý nhân viên vệ sinh một tiếng rồi đi lên tầng. Trên tầng là phòng ngủ của Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu, phòng ngủ của Phùng Thiên Nhu, phòng sách, cùng với hai căn phòng ngủ vốn thuộc về mẹ con Mạnh Nhị và Hà Tư Ca.



Sức khỏe Mạnh Nhị không tốt, mấy năm trước khi bà qua đời thì đã cùng Hà Nguyên Chính ở riêng.



Mặc dù bà không mất ở nhà, nhưng sau khi Đỗ Uyển Thu và Hà Nguyên Chính kết hôn vẫn ầm ĩ mấy lần, chế nhà ở không may mắn, muốn mua nhà mới.



Cuối cùng Hà Nguyên Chính nổi trận lôi đình thì chuyện này mới dừng ở đó. Mộng nhà mới của Đỗ Uyển Thu tan vỡ, vì vậy bà ta như trút căm phẫn, coi phòng ngủ của Mạnh Nhị thành phòng chứa đồ, thứ gì cũng nhét vào trong đó. Còn phòng ngủ của Hà Tư Ca, sau khi cô bị đưa ra nước ngoài thì cũng gặp số phận gần như vậy. “Me...”



Đứng ở trước cửa phòng ngủ của Mạnh Nhị, Hà Tư Ca đẩy cánh cửa kia ra, phả vào mặt chính là đủ loại bụi bặm đang bay lượn giữa không trung dưới những tia nắng mặt trời mười giờ sáng. Cô lẩm bẩm gọi một tiếng, cảm thấy vành mắt nóng lên. Rất hiển nhiên, Đỗ Uyển Thu vừa ghen ghét vừa oán hận Mạnh Nhị, người đã chết rồi mà đến phòng ngủ của người ta bà ta cũng không buông tha, không chỉ không cho giúp việc vào quét dọn, còn ném một đống đồng nát sắt vụn vào trong đó, hoàn toàn coi nó thành phòng chứa đồ. Hà Tư Ca cẩn thận tránh đồ trên đất, đi vào. Cô đặt hộp giấy không lên giường, đi thẳng đến trước bàn trang điểm. Gương đã bị một miếng vải phủ lên, Hà Tư Ca vén một góc vải lên, lau mặt gương, nhìn thấy mặt mình.



Cô lặng lẽ kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, phát hiện bên trong là một số đồ trang điểm đã hỏng, có lẽ là sau khi Mạnh Nhị chết, chưa hề có ai mở ra.



Kiểm tra cẩn thận một lần, Hà Tư Ca không phát hiện ra đồ gì hữu dụng, lúc cô kéo cái ngăn kéo dưới cùng ra mới phát hiện thanh trượt bên trong đã hỏng, không kéo được ngăn kéo ra. Cô chỉ đành ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong. Trong ngăn kéo không phải trống không, hình như còn có không ít đồ, giống như là sách, hoặc là sổ ghi chép gì đó.



Hà Tư Ca dùng sức kéo ra ngoài, tranh trượt liền gãy.



Cô lẩm bẩm: “Sớm biết đã không dùng sức rồi...” Vừa dứt lời, cả ngăn kéo đều rơi ra ngoài, rầm một tiếng khiến bụi bặm cuộn lên.



“Khụ khụ!”



Hà Tư Ca vội vàng lui về phía sau, dùng tay che mũi và miệng. Đợi bụi tản đi, cô mới nhìn thấy trong ngăn kéo là mấy quyển album ảnh, mấy quyển nhật ký đã có từ nhiều năm trước rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom