• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-224.txt

Chương 225: Đặc biệt đến cảm ơn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69530.png
Cô sở mu bàn chân hắn, thấy hắn không có phản ứng gì đặc biệt, lúc này cô mới yên tâm, thuận thể dùng sức gõ lên cẳng chân hắn một cái, Phó Cẩm Hành bị đau nhảy dựng lên tại chỗ.



“Đáng đời!”



Hà Tư Ca lui về phía sau hai bước, khoanh tay trước ngực, thảnh thơi nhìn người đàn ông trước mặt. Cầu hôn thì thành công rồi, nhưng hôn lễ quan trọng nhất thì Phó Cẩm Hành lại không biết tổ chức thế nào. “Phương diện này em là người trong nghề, em phụ trách nhé?”



Hắn thăm dò.



Hiển nhiên Hà Tư Ca không tình nguyện, không có hứng thủ: “Em từng thấy nhiều hôn lễ xa hoa rồi, ngược2lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, với lại hao tài tốn của, bây giờ chúng ta nào có tinh thần và thể lực mà chuẩn bị?” Thấy Phó Cẩm Hành tha thiết nhìn chằm chằm mình, cô lắc đầu liên tục: “Anh đừng có trông chờ vào em, em không có thời gian, không nói cái khác, chỉ riêng đặt khách sạn...” Nói đến đây, hai mắt Hà Tư Ca đột nhiên sáng lên, hình như nghĩ đến cái gì.



Hiển nhiên hắn cũng nghĩ giống cô, khẽ mỉm cười: “Xem ra, ý tưởng của chúng ta lại một lần nữa nhất trí với nhau rồi?” Đúng thế, Hà Tư Ca lập tức nghĩ đến Đại viện nhà họ Hà.8Nếu không có gì ngoài ý muốn, đợi sau Tết, cô sẽ nghĩ đủ mọi cách mở lại Đại viện nhà họ Hà.



Nhưng dù sao Đại viện nhà họ Hà cũng đã đóng cửa rất nhiều năm, rất nhiều thanh niên căn bản chưa từng nghe nói đến Đại viện nhà họ Hà,muốn mở lại thì nhất định phải tốn nhiều sức đẩy mạnh tiêu thụ và phổ biến rộng rãi.



Mà khoản chi phí này nhất định tương đối dọa người. Nghĩ đến tiêu tiền để quảng cáo, Hà Tư Ca cảm thấy vô cùng đau lòng.



Nếu hôn lễ của cô và Phó Cẩm Hành tổ chức ở Đại viện nhà họ Hà, há chẳng phải thành một cách quảng cáo6sống sao? Đến lúc đó, không cần tiêu tiền, rất nhiều người sẽ không tự chủ được mà nhớ tới cái nhà hàng này! “Này, không phải chứ? Ngay cả hôn lễ mà em cũng tận dụng được, ai không biết còn tưởng là anh không nỡ bỏ tiền tổ chức tiệc rượu nữa!” Khóe mắt Phó Cẩm Hành giật giật, khó tin nhìn Hà Tư Ca. Hắn chỉ nói thế mà thôi, không ngờ cô lại làm thật.



“Cái gì gọi là ngay cả hôn lễ mà em cũng tận dụng được, là anh nói em là người trong nghề, bảo em phụ trách, nhanh như vậy đã nuốt lời rồi à?” Hà Tư Ca chu môi, dáng vẻ không vui3lắm, thấy vậy, Phó Cẩm Hành vội vàng chữa lại. “Anh ủng hộ một nghìn lần, đồng ý một vạn lần!” Không thể không nói, dục vọng cầu sống sót của Phó Cẩm Hành vẫn rất mạnh, hắn biết kết cục của việc nói đạo lý với phụ nữ, cho dù là thắng hay là thua thì thật ra đều là thua. Sau đó, tin tức sang năm hai người định tổ chức hôn lễ đã nhanh chóng truyền ra ngoài. Cửa ải cuối năm sắp đến, các công ty lớn đều đang tiến hành kết thúc công việc cuối năm, Phó Thị cũng không ngoại lệ, các bộ phận đều tăng ca rất khuya, ngay cả Phó Cẩm Hành ngày5nào cũng phải sau tám giờ mới có thể rời khỏi phòng làm việc.



Hắn bận, Hà Tư Ca cũng không nhàn rỗi, ngày lễ ngày Tết đối với bộ phận quan hệ công chúng mà nói là một lần khảo nghiệm cực lớn.



Hơn chín giờ, hai người cùng đi thang máy xuống tầng, Tào Cảnh Đồng theo sau. Vừa mới đến hầm để xe, bọn họ đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Chắc chắn người đến là Đoàn Phù Quang, Phó Cẩm Hành sầm mặt lại, hắn theo bản năng cho là cô ta nghe nói mình và Hà Tư Ca sắp tổ chức hôn lễ nên chạy tới gây chuyện. Xem ra, tấm chi phiếu lần trước vẫn không thể chặn miệng cô ta lại rồi.



Hắn vừa định mở miệng, Đoàn Phù Quang đã bước nhanh lên đón, chủ động nói: “Anh Phó, không phải là tôi đến tìm anh, tôi đặc biệt đến tìm trợ lý Tào.” Trên tay cô ta còn có một cái túi giấy, dưới hầm để xe hơi tối, không nhìn rõ là cái gì, giống như quà tặng. Vừa nghe nói không phải Đoàn Phù Quang đến tìm mình, vẻ mặt Phó Cẩm Hành hòa hoãn lại, hắn gật đầu, cùng Hà Tư Ca lên xe trước.



“Trợ lý Tào, cậu và cô Đoàn cứ thong thả nói chuyện, tôi đợi cậu trong xe.”



Bởi vì Tào Cảnh Đồng phải cùng bọn họ về nhà lấy tài liệu quan trọng rồi lại trở lại công ty, cho nên Phó Cẩm Hành không thể không hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra nói với cậu ta như vậy.



Tào Cảnh Đồng biết rất rõ xích mích giữa Phó Cẩm Hành và Đoàn Phù Quang, cậu ta lập tức cảm thấy da đầu tê dại, hơn nữa, quan trọng nhất chính là, cậu ta căn bản không biết tại sao người phụ nữ này lại tìm mình.



Mặc dù nói như vậy, nhưng Tào Cảnh Đồng vẫn nặn ra một nụ cười, đi đến trước mặt Đoàn Phù Quang, khách sáo chào hỏi cô ta: “Cô Đoàn, chào cô.”



Nghe ra sự lễ phép và xa cách trong giọng nói của cậu ta, Đoàn Phù Quang chân thành nói: “Trợ lý Tào, tôi đặc biệt đến để cám ơn anh, lần trước may mà có anh.” Cô ta đang chỉ chuyện mình ngất ở cửa thang máy, Tào Cảnh Đồng đích thân đỡ Đoàn Phù Quang đến phòng làm việc của mình, lại rót nước nóng cho cô ta, còn chăm sóc nửa ngày.



“Chuyện nhỏ mà thôi, cô Đoàn, cô không cần khách sáo.”



Tào Cảnh Đồng thật sự không ngờ Đoàn Phù Quang sẽ bởi vì chuyện nhỏ này mà đích thân đến cảm ơn mình.



Thậm chí cậu ta còn có chút ngượng ngùng, bởi vì ban đầu thật ra là mình sợ cô ta xảy ra chuyện mà mình bị liên lụy cho nên mới giơ tay giúp đỡ, không phải là vì bản tính cậu ta lương thiện hay thích bao đồng.



Nghĩ như vậy, Tào Cảnh Đồng càng thêm áy náy. “Sao lại nói như vậy chứ, nói tóm lại, tôi không phải là một người không biết cảm ơn. Phần quà này coi như là tấm lòng của tôi, xin trợ lý Tào nhất định phải nhận lấy.” Đoàn Phù Quang vừa nói, vừa giơ cái túi trong tay lên. Mượn ánh sáng, Tào Cảnh Đồng nhìn thấy, đó là túi giấy chuyên dùng của một cửa hàng bánh ngọt lâu đời ở Trung Hải. Đồ của cửa hàng đó không đắt, nhưng số lượng giới hạn, mỗi ngày đều phải xếp hàng dài mới có thể mua được. “Anh đừng lo, cái này tuyệt đối không tính là hối lộ.” Đoàn Phù Quang chủ động nói, nói xong, cô ta và Tào Cảnh Đồng đều cười. Cậu ta giơ tay nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn cô ta.



“Đúng rồi.” Đoàn Phù Quang lại cúi đầu móc hai tấm vé từ trong túi xách ra, đưa cho Tào Cảnh Đồng, “Trợ lý Tào, đây là vé vào cửa của đoàn biểu diễn múa ba lê Nga, Tết âm lịch bọn họ sẽ đến Trung Hải diễn xuất lưu động, vị trí cũng không tệ, anh có thể đưa bạn gái đi xem.”



Tào Cảnh Đồng chột dạ sở mũi, khẽ ho một tiếng: “Không... không cần đâu, tôi... tôi vẫn còn độc thân...” Đoàn Phù Quang vô cùng lúng túng, cái tay cầm vé kia giơ ra giữa không trung, đưa ra không được, rụt lại cũng không xong. Cuối cùng, cô ta nghiến răng, vẫn nhét vé vào cửa cho cậu ta: “Có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ có, anh cứ cầm lấy trước đi.” Tào Cảnh Đồng: “...” Cậu ta rất muốn nói, mượn lời chúc của cô, tốt nhất có một cô bạn gái từ trên trời rơi xuống, tôi đỡ phải đi tìm. Hai người kết thúc cuộc đối thoại, Tào Cảnh Đồng cầm bánh ngọt và vé xem ba lê, căng thẳng lên xe. Đoàn Phù Quang cũng không tiếp tục ở lại, lên xe rời đi. Tào Cảnh Đồng đóng cửa xe lại, chủ động nói: “Anh Phó, là thế này...” Cậu ta kể lại từ đầu đến đuôi chuyện lần trước, không dám có chút giấu giếm nào.



“Trước kia tôi không nói, là bởi vì tôi căn bản không để trong lòng, không ngờ cô Đoàn lại đích thân đến cám ơn, còn tặng quà nữa...”



Tào Cảnh Đồng thấp thỏm, đưa túi bánh ngọt đến trước mặt Phó Cẩm Hành, do dự nói: “Anh Phó, anh muốn nếm thử không?”



“Ha ha!”



Hà Tư Ca mãi không nói gì cũng không nhịn được nữa, bật cười.



Cô che miệng, cảm thấy cạn lời: “Người ta mua cho anh, anh giữ lại mà ăn đi, bánh ngọt của quán này rất nổi tiếng, nhìn là biết có lòng rồi.” Hà Tư Ca không nói còn đỡ, đợi cô nói xong, Tào Cảnh Đồng đã đỏ cả mặt. Ở trong công ty, cậu ta luôn là bạn của hội chị em, rất thân với nhiều nhân viên nữ, nhưng chính bởi vì rất thân, cho nên giữa đôi bên đã sớm lẫn lộn khái niệm giới tính rồi. Hơn nữa, Tào Cảnh Đồng lại là tâm phúc bên cạnh Phó Cẩm Hành, không ít người đều liều mạng muốn lấy lòng cậu ta để đổi lấy một ít tin tức. Cũng như vậy, thỉnh thoảng Phó Cẩm Hành cũng sẽ biết được một số chiều hướng phía dưới từ miệng Tào Cảnh Đông, lâu ngày, cậu ta đã sắp thành “gián điệp hai mang” rồi.



“Được rồi, tặng cậu thì cậu cầm đi, đây là quan hệ qua lại giữa cá nhân hai người, tôi sẽ không can thiệp.” Phó Cẩm Hành giải quyết dứt khoát, cuối cùng cũng xóa bỏ sự lo lắng trong lòng Tào Cảnh Đồng, cậu ta không còn lo sợ bất an như trước đó nữa. Một ngày trước Tết, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca mua không ít đồ, đến viện điều dưỡng thăm Hà Nguyên Chính.



Ông ta đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, sức khỏe cũng đang dần dần hồi phục, nhưng bởi vì hoàn toàn mất đi năng lực đàn ông, cho nên tính cách càng thêm u ám nóng nảy, nghe nói cả ngày không nói gì, còn thường xuyên nổi giận với người chăm sóc.



Vừa nhìn thấy Hà Tư Ca, Hà Nguyên Chính vẫn rất vui. Có điều, vừa nghe nói cô chuẩn bị năm sau mở lại Đại viện nhà họ Hà, ông ta lập tức nổi giận: “Không được! Ba không cho phép! Con căn bản không làm được, đừng có để mất mặt nữa!”



Trên thực tế, trải qua nhiều năm như vậy, đâu phải là ông ta không có suy nghĩ này? Nhưng trong lòng Hà Nguyên Chính rõ hơn ai hết, không thể nào. Không có người, cũng không có tiền, không có gì cả, lấy cái gì đi giành lại danh tiếng của nhà hàng họ Hà? Còn không phải là thêm trò cười cho người khác sao! “Con có thể làm được.” Hà Tư Ca đứng thẳng người lên, khẽ hếch cằm, ánh mắt kiên định: “Con gặp được với Lập Bân rồi, chú Đới sẽ giúp con, con nhất định có thể thành công.” Đột nhiên nghe thấy cái tên này, hiển nhiên Hà Nguyên Chính rất kinh ngạc: “Đới Lập Bân? Hắn ở đâu?” Từ khi ông ta đuổi Đới Lập Bân đi ngay trước mặt mọi người, sau đó không nghe được tình hình về người này nữa, không ngờ ông ấy lại xuất hiện rồi! “Ở Trung Hải, trước kia chú ấy luôn ở miền nam, gần đây mới quay về. Con sẽ mời chú ấy xuống núi, giữ chức đầu bếp chính của Đại viện nhà họ Hà, toàn quyền phụ trách mảng ẩm thực...” Không đợi Hà Tư Ca nói xong, Hà Nguyên Chính đã vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng gầm lên: “Chỉ cần ba vẫn còn sống, ba tuyệt đối không cho phép ông ta bước vào Đại viện nhà họ Hà một bước!”



Phó Cẩm Hành im lặng hồi lâu không nói gì, lúc này khẽ nhấc mí mắt lên, cười lạnh hỏi ngược lại: “Vậy ý của ông là, bây giờ ông không muốn sống nữa, đúng không?”



Đợi Hà Nguyên Chính hiểu được ý hắn, gương mặt già nua của ông ta căng đỏ lên, tức giận nửa ngày không nói ra lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom