• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-352

Chương 353: Xuất hiện




72976.png
Cậu ta tuyệt đối không phải là một cậu thiếu niên bình thường trong thời kỳ phản nghịch, mà là cậu hai của Tập đoàn Minh Thị.



Cái tên lạ lẫm này, cùng với thân phận lạ lẫm này, đều làm cho Mạnh Tri Ngư có cảm giác sắp không thở nổi



“Cậu muốn làm gì? Cách xa tôi ra!” Mạnh Tri Ngư hạ thấp giọng, sợ làm ồn đến con gái đang ngủ ở phòng bên



ở đây dù sao cũng còn hai người giúp việc, mặc dù bọn họ đều rất sợ Minh Duệ Viễn, nhưng cô cảm thấy, cho dù cậu ta có mất trí thể nào thì có lẽ cũng sẽ không làm gì mình



Nhưng rõ ràng Mạnh Tri Ngư đã đánh giá thấp lòng đố kỵ và tự trọng của một tên con trai.



Minh Duệ Viễn tới gần từng bước một,3ép cô vào góc tường.



“Vì sao tôi phải cách xa chị một chút? Đến cái mạng của chị cũng là tôi cho, cơ thể của chị thì tính là cái gì? Tôi đã cứu mạng hai mẹ con các người, chị ngủ với tôi, nợ ân tình thì trả bằng thể xác, đây là đạo lý hiển nhiên...” Cậu ta vừa cười gằn, vừa giơ một tay ra, hung hăng nắm lấy cổ Mạnh Tri Ngư



Mặc dù Minh Duệ Viễn vẫn chưa trưởng thành, nhưng sức lực của cậu ta lại mạnh đến kinh người



Từ nhỏ cậu ta đã hiếu động, tế bào vận động rất phát triển, cho dù là bơi lội hay là leo núi đều rất giỏi, còn thường xuyên ở phòng tập thể thao, vật lộn với đủ loại dụng cụ hơn nửa ngày trời



Một đứa con trai hở0ra là thô bạo như vậy, một khi đã dùng sức, quả thực chính là tai họa.



Không đến ba giây, Mạnh Tri Ngư đã cảm thấy không thở nổi, trước mắt thậm chí đều biến thành màu đen, mắt nổ đom đóm



“Thả..



thả tôi ra...”



Cô há miệng, thở hổn hển, giống như một con cá lên bờ đã lâu, dần dần mất đi sức sống



“Chị cứ hét lên đi, xem hai bà già kia có dám mạo hiểm đắc tội tôi không, có dám xen vào chuyện của người khác để rồi mất việc không?”



Minh Duệ Viễn ghé sát môi vào bên tai Mạnh Tri Ngư, lạnh lùng nói.



Cô run rẩy, hai chân như nhũn ra, dựa vào bức tường lạnh buốt sau lưng, bắt đầu trượt xuống dưới.



Thấy thế, Minh Duệ Viễn kéo Mạnh Tri Ngư lên, đẩy mạnh một cái



Cô ho khan5dữ dội.



Minh Duệ Viễn mặc bộ đồ ở nhà, từ đầu đến chân đều là màu đen, làn da trắng nõn, đổi môi ửng hồng, giờ phút này, cậu ta hoàn toàn biến thành ác ma đến từ địa ngục.



Cậu ta giơ tay xé váy trên người Mạnh Tri Ngư



Cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục giãy giụa



Vừa nghĩ tới việc mình bị một tên con trai mới mười sáu tuổi xâm phạm, Mạnh Tri Ngư liền cảm thấy sống không bằng chết



Cô thậm chí cảm nhận được, nếu như Minh Duệ Viễn thật sự muốn làm thế, nói gì mình cũng phải liều mạng chống cự.



“Xoet...”



Vải bị sức lực lớn xé rách, miếng rách lớn lộ ra trong tầm mắt của hai người.



Làn da dưới váy như ẩn như hiện



Minh Duệ Viễn giống như một con dã thú đói4khát đột nhiên nhìn thấy miếng thịt thơm, ngọn lửa trong cơ thể đã bùng cháy đến cực điểm.



“Cút..



tên súc sinh này..



không được đụng vào tôi..



khụ khụ...” Cổ bị bóp mạnh, Mạnh Tri Ngư cổ chịu đựng cơn choáng váng vì thiếu ô xy, cố gắng hết sức đẩy Minh Duệ Viễn ra



Cô cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa rồi..



Đúng lúc này, phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng khóc của Tỉnh Tỉnh



So với lúc nãy, con bé còn khóc dữ dội hơn, nức nở, nghẹn ngào, xen lẫn những tiếng nấc tủi thân



Minh Duệ Viễn buông lỏng tay ra



Trong nháy mắt, cậu ta có cảm giác như âm thanh thiền tịnh lọt vào tai, thần trí đã tỉnh táo hơn phần nào



Mạnh Tri Ngư nhân cơ hội đẩy cậu ta ra, ngã sang một bên, không ngừng nôn khan



“Cậu9Minh, con bé cứ khóc mãi, hình như đang sốt...” Một người bảo mẫu vội vàng chạy tới, căng thẳng nói



Mạnh Tri Ngư nằm bò trên sàn nhà, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra



Đương nhiên bảo mẫu cũng nhìn thấy bộ dạng chật vật, áo quần không chỉnh tế của cô, nhưng lại sợ Minh Duệ Viễn, chị ta căn bản không dám nhìn nhiều



“Tôi đi xem xem, chị đưa chị ấy đi thay quần áo trước đi.” Hít sâu một hơi, Minh Duệ Viễn vứt lại một câu, vội vàng đi về phía phòng trẻ em.



Không lâu sau, tiếng khóc ngừng lại.



Không thể không nói, Minh Duệ Viễn rất giỏi trong việc dỗ trẻ con



Từ khi Tỉnh Tỉnh được sinh ra, cô bé đã sống cùng với cậu ta



Cho dù trong nhà có bảo mẫu, nhưng chỉ cần Tỉnh Tỉnh khóc, Minh Duệ Viễn sẽ đến bên cạnh cô bé ngay.



Nói ra cũng lạ, hình như cô bé rất thích cậu ta.



Điểm này, đến Mạnh Tri Ngư cũng không so được



Đối với chuyện này, cô thường xuyên cảm thấy chua chát trong lòng, cảm giác rất khó chịu



“Ngoan..



Tỉnh Tỉnh đừng khóc nữa.”



Minh Duệ Viễn thuần thục ôm lấy Tỉnh Tỉnh, đưa tay sờ trán cô bé.



Quả nhiên là nóng hầm hập



Gương mặt Tỉnh Tỉnh hơi phiếm hồng, khóc đến mức liên tục nấc lên



Cậu ta gọi điện thoại cho bác sĩ riêng, bảo ông ta lập tức đến, Minh Duệ Viễn cầm mếng dán hạ sốt cho trẻ con, dán lên trán cho Tỉnh Tỉnh trước.



Đợi đến lúc Mạnh Tri Ngư rửa mặt sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới, bác sĩ riêng cũng đã tới.



Uống xong thuốc hạ sốt, Tỉnh Tỉnh an tĩnh hơn nhiều



Cô bé nằm trong lòng Minh Duệ Viễn, bàn tay nhỏ còn đang nắm lấy một ngón tay của cậu ta, như thế nào cũng không chịu buông ra, nắm rất chặt.



Thấy cảnh này, Mạnh Tri Ngư cảm thấy cực kỳ chướng mắt



Cô hạ quyết tâm, giơ tay cay tay Tỉnh Tỉnh ra.



“Chị làm cái gì vậy?” Minh Duệ Viễn không vui, trừng mắt với cô.



“Đừng đụng vào con gái tôi!”.



Mạnh Tri Ngư cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, cô hất cằm, hung dữ đón nhận ánh mắt cậu ta.



Nói xong, cô càng dùng sức hơn.



Hình như Tỉnh Tỉnh cảm thấy đau, cái miệng nhỏ chu ra, rồi lại khóc òa lên.



“Chị làm đau con bé đấy! Rốt cuộc chị có phải là mẹ ruột của nó không, nó đang bị ốm, chị còn muốn làm cho nó không thoải mái à!” Minh Duệ Viễn giống y như một con gà mái đang liều mạng che chở gà con, chất vấn Mạnh Tri Ngư



Cô tức giận, toàn thân đều run rẩy.



“Tỉnh Tỉnh ở trong bụng tôi mười tháng, cũng là đứa con do tôi liều mạng sinh ra, tôi không phải là mẹ ruột của nó, chẳng lẽ là cậu à?”



Cậu ta không lên tiếng



Tỉnh Tỉnh khóc vài tiếng, lại tiếp tục ngủ.



Mà trong hai tiếng đồng hồ nay, tin tức trên internet cũng đang tăng lên theo cấp số nhân.



Ngoại trừ Minh Đạt và Minh Duệ Viễn, cậu cả nhà họ Minh - Minh Duệ Tư cũng trở thành một trong những đối tượng bị đào sâu



Có người tung tin, nói “hắn” vừa về nước đã tập trung sức lực đối phó với Phó Thị



Còn có người lập tức nghĩ đến đến Tào Cảnh Đồng, nói cậu ta đã bị Minh Duệ Tư mua chuộc, vong ân phụ nghĩa



Minh Duệ Viễn nhìn thấy những nội dung này, không kìm được tức giận



Cậu ta vốn định đáp trả, tìm những phóng viên tung tin bậy bạ lên mạng này, nhưng nghĩ lại, nếu mình làm như vậy thật, chẳng phải sẽ bị Phó Cẩm Hành phát hiện ra hành tung sao? Sâu trong nội tâm, thật ra Minh Duệ Viễn vẫn sợ Phó Cẩm Hành



Sở dĩ cậu ta đồng ý quay về Trung Hải, nguyên nhân rất đơn giản



Ngay từ đầu, Minh Duệ Viễn đã muốn tìm một cơ hội, trả lại Tỉnh Tỉnh cho Phó Cẩm Hành, coi như hoàn toàn vứt bỏ đứa bé vướng chân này.



Cậu ta không thể khoan dung việc một đứa nhỏ tranh giành tình thương của Hà Tư Ca với mình...



Nhìn từ góc độ của Minh Duệ Viễn, Hà Tư Ca vừa giống như mẹ, vừa giống như chị, là một người phụ nữ cậu ta muốn chiếm hữu hoàn toàn



Nhưng từ lúc Tỉnh Tỉnh được sinh ra, cậu ta đã dần dần thay đổi suy nghĩ.



Bởi vì, cậu ta phát hiện mình đã quá thích đứa bé này.



Cô bé vừa nhỏ vừa mềm, chỉ có lúc không thoải mái mới khóc thôi



Thời gian còn lại, Tỉnh Tỉnh không ăn thì sẽ ngủ, nếu không thì sẽ mở to mắt nhìn bốn phía



So với những đứa bé thích hành hạ người lớn kia, cô bé thật sự quá ngoan ngoãn



Minh Duệ Viễn thậm chí có thể ngồi bên cạnh giường cô bé đến mấy giờ liền, không nhúc nhích nhìn nó, cảm nhận một sinh mệnh yên tĩnh và tốt đẹp.



Vì vậy, cậu ta không muốn vứt bỏ cô bé nữa



Không chỉ như thế, Minh Duệ Viễn còn muốn mang Tỉnh Tỉnh đi cùng, khiến nó trở thành người nhà của mình.



“Cậu hai, cậu tìm tôi à?” Lúc ăn cơm, Tiểu Hào nhận được điện thoại của Minh Duệ Viễn, hắn lập tức chạy tới



“Đi chuẩn bị một chút, tôi phải rời khỏi nơi này.”



Minh Duệ Viễn nhẹ giọng dặn dò.



Tiểu Hào kinh ngạc, giống như không ngờ đến



“Cậu hai, chúng ta vừa mới quay về Trung Hải không lâu...” Hắn thử thăm dò



“Ít nói nhảm đi, tôi bảo anh đi chuẩn bị thì đi đi!”



Minh Duệ Viễn không kiên nhẫn vung tay lên



“Còn đứa bé kia thì sao? Chúng ta mang theo đứa bé, liệu có bị Phó Cẩm Hành phát hiện không?” Tiểu Hào nơm nớp lo sợ nhìn sang phòng bên cạnh



Hắn đã biết, cho dù Minh Duệ Viễn chướng mắt sự sợ hãi rụt rè của mình, nhưng so với một tên thuộc hạ không nghe theo dạy dỗ, cậu ta vẫn hy vọng nuôi một con chó biết nghe lời hơn



Vì vậy, từ khi nghĩ thông suốt điểm này, Tiểu Hào đặc biệt thu mình lại ở trước mặt Minh Duệ Viễn.



Quả nhiên, Minh Duệ Viễn lộ ra sự khinh bỉ: “Rốt cuộc anh đang sợ cái gì? Nếu như hắn thật sự có bản lĩnh, đã sớm tìm được chúng ta rồi!” Ý cậu ta chính là căn bản không coi Phó Cẩm Hành ra gì



“Tôi biết rồi.” Lúc này Tiểu Hào mới khẽ gật đầu



Ra khỏi phòng, hắn quay người lại nhìn một cái, nhếch mép cười



Ban đầu sở dĩ hắn lựa chọn phản bội Minh Duệ Tư, trở thành tay sai làm việc cho Minh Duệ Viễn, chính là vì tiền.



Chuyện như này, có thể làm một lần, đương nhiên cũng có thể làm lần thứ hai.



So sánh với Minh Duệ Viễn, Phó Cẩm Hành càng có nhiều tiền hơn.



Nhưng Phó Cẩm Hành sẽ không vô duyên vô cớ đưa tiền đến túi mình, Tiểu Hào biết, hắn phải mượn Hà Tư Ca làm tảng đá giẫm chân.



May mắn chính là, Hà Tư Ca đã trở thành Mạnh Tri Ngư, phụ nữ mất trí nhớ cũng giống như một con rối, rất dễ thao túng



Chờ Tiểu Hào đi rồi, Minh Duệ Viễn cải trang đơn giản một chút, đi ra ngoài một mình



Cậu ta biết rõ, bây giờ nhà họ Minh đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, chắc chắn Minh Duệ Tư sẽ không ở công ty



Người khác không tìm được, nhưng Minh Duệ Viễn vẫn có thể tìm được



Cậu ta bấm chuông cửa, qua vài phút, cuối cùng cũng có người mở cửa phòng ra



Số người biết được nơi này cũng không đếm được quá năm đầu ngón tay



Mặc dù như thế, nhưng lúc chuông cửa vang lên, A Hải vẫn nắm chặt khẩu súng lục, lên nòng, chuẩn bị sẵn sàng.



Nhìn rõ người đến, hắn kinh ngạc, nghẹn ngào gọi: “Cậu hai?!”



Nói xong, A Hải vội vàng thả khẩu súng trên tay xuống, để tránh cướp cò.



“Cậu đã đi đâu thế? Minh tổng và anh Minh đều đang tìm cậu khắp nơi!” Hắn thò đầu ra ngoài, quan sát hành lang, xác định Minh Duệ Viễn không bị người khác bám theo, lúc này mới khép cửa phòng lại, nhanh chóng hỏi thăm.



Nghe thấy tiếng, Minh Duệ Tư cũng vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ.



Vừa nhìn thấy Minh Duệ Viễn, “hắn” hoàn toàn sửng sốt.



“A Viễn!”



Minh Duệ Tư chạy vội tới, ôm chặt cậu ta



Minh Duệ Viễn vẫn đứng yên tại chỗ, cả người thẳng đứng, nhìn vẻ mặt có chút kỳ quái



“Em đi lâu như vậy, không có một chút tin tức nào, em có biết anh lo lắng cho em thế nào không?” Minh Duệ Tư ngẩng đầu lên, kích động quan sát cậu thiếu niên trước mặt




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom