Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Năm năm sau.
Trước khi hôn lễ bắt đầu, Hà Tư Ca đang bận rộn thì nhận được điện thoại của Tưởng Thành Hủ, “Tư Ca, em suy nghĩ thế nào rồi?”
Một tay cầm điện thoại, một tay đỡ trán, cô thầm than thở. Ngay tuần trước thôi, Tưởng Thành Hủ đã cầu hôn Hà Tư Ca.
Mà phản ứng của cô là chạy mất dạng.
Mặc dù quen biết nhau lâu như vậy, nhưng Hà Tư Ca vẫn cảm thấy cô vẫn chưa có cách nào để chấp nhận anh được.
Bởi vì hình như ở trong lòng cô luôn có một giọng nói từ nơi xa xôi nhắc nhở cổ, chân mệnh thiên tử của cô là người khác.
“Để nói sau đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, em phải làm nốt công đoạn kiểm tra cuối cùng đây!” Hà Tư Ca lấy công việc làm cái cớ, vội vàng ngắt điện thoại. Cô quay đầu lại quan sát, chỉ thấy từng cây cột cao lớn chạm trổ kiểu Rome, cổng vào trang trí toàn hoa hồng xinh đẹp kiều diễm, màu đỏ và vàng đan xen lẫn nhau, cả sân khấu lấp lánh rực rỡ, toàn cảnh mang đậm phong cách cổ điển cao cấp.
“Rất tốt.
Hà Tư Ca hài lòng cong khóe môi lên. Là một nhà kế hoạch cao cấp của trung tâm tổ chức tiệc cưới Ái Đô, mỗi lần tận mắt chứng kiến hạnh phúc của cô dâu chú rể, cô đều cảm thấy vui vẻ thỏa mãn. Dù rằng sự đau khổ của việc mất trí nhớ cũng thường xuyên hành hạ Hà Tư Ca, nhưng dù cô có cố gắng thế nào, vẫn không thể nhớ lại được. “Vậy thì bỏ đi, đừng nghĩ nữa, như bây giờ không tốt sao?”
Tưởng Thành Hủ không chỉ khuyên nhủ cô một lần.
Dần dần, Hà Tư Ca cũng chấp nhận sự thật này.
Đợi hôn lễ chính thức bắt đầu, cô lặng lẽ rời khỏi phòng khách, đi ra ngoài hóng mát.
Trên kệ để đồ ngọt ở cửa đại sảnh bày bánh kem fondant bảy tầng, sô cô la, bánh quy có nhân, pudding, su kem, macaron, doughnut....
Còn có hoa tươi và giá cắm nến đủ mọi màu sắc, mùi thơm ngọt ngào lan vào mũi.
Hôn lễ như vậy hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng mơ mộng của mỗi cô gái.
Hà Tư Ca cầm một ly champagne anh đào, vừa định bước vào... Giọng nói của một người đồng nghiệp đột nhiên truyền đến từ bên bàn đăng ký: “Xin lỗi, phiền anh, hôn lễ đã bắt đầu rồi, xin hỏi anh có mang theo thiệp mời không?”
“Vậy tôi không vào nữa, tôi để tiền mừng ở đây, phiền cô chuyển cho chú rể giúp tôi.”
Một giọng nam trầm ấm vang lên, làm cho Hà Tư Ca đang đứng quay lưng về phía bàn đăng ký nổi cả da gà.
Từ trước đến nay cô luôn tràn đầy thiện cảm với đàn ông có giọng nói dễ nghe, được gọi là bệnh mê giọng hay. Không cầm nổi lòng, Hà Tư Ca nâng ly rượu lên, đi đến phía người đàn ông đó.
Người đàn ông đang nói chuyện có thân hình cao lớn, âu phục được cắt may thủ công khéo léo vừa vặn càng tôn lên sự rắn rỏi đặc biệt của hắn.
Trợ lý đứng ở bên cạnh hắn lấy một xấp tiền màu hồng nhạt mới tinh từ trong cặp táp ra. Hà Tư Ca tính sơ sơ, đại khái phải khoảng ba mươi vạn tệ.
Số tiền lớn như vậy, cô khẽ chặc lưỡi.
Chẳng trách người ta nói ở Trung Hải toàn là nhà giàu, hôm nay coi như cô thật sự được mở rộng tầm mắt rồi.
Làm việc ở trung tâm tổ chức tiệc cưới Ái Đô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hà Tư Ca đặc biệt bay đến Trung Hải công tác.
Hết cách rồi, khách hàng quá lắm tiền, đến vé máy bay khứ hồi cũng là khoang hạng nhất, còn có thêm đủ loại trợ cấp.
Mấy năm trước, cô vẫn luôn sống và làm việc ở thành phố Nam Bình, nơi cách thành phố Trung Hải mấy nghìn cây số.
“Được ạ, mời anh ký tên vào đây.” Người đồng nghiệp chịu trách nhiệm tiếp đón khách kia vội vàng lấy bút và sổ ghi chép ra, cung kính đưa đến tay người đàn ông đó.
Hắn nhận lấy, phóng tay viết vài nét rồi trả lại cho đối phương.
“Phó Cẩm Hành...”
Đồng nghiệp đọc rõ từng chữ, kiểm tra lại với hắn một lần. “Đúng, tôi là Phó Cẩm Hành.”
Người đàn ông trầm giọng nói.
Ba chữ này vừa truyền vào tai, Hà Tư Ca đã lập tức có một loại cảm giác không thể nói rõ.
Rõ ràng là cô chắc chắn mình không quen người đàn ông này, thế nhưng...
Sao lại giống như từng nghe thấy ở đâu rồi... Hà Tư Ca hơi nhíu mày, ngẩn ra tại chỗ. Đúng lúc này, Phó Cẩm Hành xoay người định đi. Vừa quay đầu lại, hắn cũng nhìn thấy Hà Tư Ca mặc đồng phục công sở màu đen.
Trái tim hắn như ngừng lại một nhịp! Cảm giác tanh ngọt dâng lên cổ họng, Phó Cẩm Hành miễn cưỡng nuốt xuống.
Ổn định lại, hắn bước nhanh đến chỗ Hà Tư Ca!
Cô cảm nhận được một luồng sát ý khó hiểu, trong tiềm thức sinh ra cảm giác tự vệ khiến Hà Tư Ca không chút nghĩ ngợi, cất bước định đi.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Giọng nói mang theo lửa giận tràn ngập truyền tới, ngay sau đó, một bàn tay chụp lấy cánh tay Hà Tư Ca!
Sức lực kia làm cho cô gần như ngã ngửa ra phía sau!
Hà Tư Ca không hề nghi ngờ, mình sắp ngã, sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà cẩm thạch sáng loáng rồi. Champagne trong tay cô văng ra, bắn lên người người đàn ông bên cạnh.
“Anh này, xin buông tay!”
Phát hiện hắn sống chết kéo lấy cánh tay mình, Hà Tư Ca miễn cưỡng đứng vững lại, thất thanh quát lên. “Ồ, cô gọi tôi là cái gì? Nhan Nhan?”
Phó Cẩm Hành tức giận đến bật cười, rõ ràng khóe miệng hắn đã cong lên, thế nhưng trong ánh mắt lại toát ra sự lạnh lẽo xuyên thấu xương cốt.
Thấy đối phương nhận nhầm người, Hà Tư Ca thả lỏng hơn. Cô vội vàng giải thích: “Tôi không phải là Nhan Nhan, tôi cũng không quen anh. Tôi là nhà kế hoạch của hôn lễ này, đôi cô dâu chú rể đang kết hôn ở bên trong là khách hàng của tôi, tôi và đồng nghiệp của tôi từ Nam Bình đến đây.”
Cô cảm thấy, nếu người đàn ông này là bạn của cô dâu chú rể, vậy thì cô không thể đắc tội được. Cho nên, Hà Tư Ca ôn tồn nói. “Cô tưởng tôi sẽ còn tin cô nữa à?”
Mặt hắn lập tức phóng đại ở trước mặt Hà Tư Ca, mang theo hơi thở nóng rực phả vào mặt cô. Cô trợn mắt, không nói ra lời. Phó Cẩm Hành quan sát vẻ mặt cô. Sau một lúc, hắn lạnh lùng mở miệng: “Mấy năm không gặp, khả năng nói dối của cô cao hơn rồi đấy.”
Vừa dứt lời, một bàn tay đã túm lấy cổ Hà Tư Ca, siết chặt.
Đồng tử co lại, gương mặt cô đỏ bừng. Cảm giác ngạt thở lan khắp cơ thể, Hà Tư Ca vội vàng dùng hai tay cào lên mu bàn tay hắn, muốn giành lấy chút không khí. Tất cả đều xảy ra quá nhanh, ngay cả hai người đồng nghiệp đứng ở cách đó không xa cũng không phản ứng kịp. Đợi đến lúc bọn họ phát ra tiếng hét chói tai, định xông lại cứu Hà Tư Ca thì Phó Cẩm Hành bỗng buông lỏng tay, đồng thời đẩy cô ra.
“Năm đó cô chụp những bức ảnh bất nhã đó, suýt nữa thì hủy hoại tôi, cô có từng nghĩ là sẽ có ngày hôm nay không?”
Hắn cười mà như không cười nói.
Hà Tư Ca lảo đảo, may mà có hai đồng nghiệp một trái một phải đỡ lấy cô.
Cô sờ cái cổ bị siết đỏ lên, há miệng thở hổn hển, chưa hết hoảng hồn.
Còn người đàn ông này nói cái gì, Hà Tư Ca gần như không nghe rõ.
Cô khàn giọng nói: “Anh thật quá đáng! Tôi đã nói anh nhận nhầm người rồi!”
Phó Cẩm Hành híp mắt lại, không nói gì.
Hắn rất cao, cho dù Hà Tư Ca đang đi một đôi giày cao gót năm phân cũng vẫn thấp hơn hẳn nửa cái đầu. Cho nên, Hà Tư Ca cảm thấy, lúc hắn nhìn mình luôn có một loại cảm giác nhìn từ trên cao xuống. Hiển nhiên là hắn không tin cô, cô nhìn ra được. Giây tiếp theo, người đàn ông này lại giơ tay trái về phía cô một lần nữa. Hơn nữa, hình như mục tiêu của hắn là bầu ngực cao vút của cô! Cô bị dọa hét lên một tiếng chói tai: “A!”
\r\n
Trước khi hôn lễ bắt đầu, Hà Tư Ca đang bận rộn thì nhận được điện thoại của Tưởng Thành Hủ, “Tư Ca, em suy nghĩ thế nào rồi?”
Một tay cầm điện thoại, một tay đỡ trán, cô thầm than thở. Ngay tuần trước thôi, Tưởng Thành Hủ đã cầu hôn Hà Tư Ca.
Mà phản ứng của cô là chạy mất dạng.
Mặc dù quen biết nhau lâu như vậy, nhưng Hà Tư Ca vẫn cảm thấy cô vẫn chưa có cách nào để chấp nhận anh được.
Bởi vì hình như ở trong lòng cô luôn có một giọng nói từ nơi xa xôi nhắc nhở cổ, chân mệnh thiên tử của cô là người khác.
“Để nói sau đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, em phải làm nốt công đoạn kiểm tra cuối cùng đây!” Hà Tư Ca lấy công việc làm cái cớ, vội vàng ngắt điện thoại. Cô quay đầu lại quan sát, chỉ thấy từng cây cột cao lớn chạm trổ kiểu Rome, cổng vào trang trí toàn hoa hồng xinh đẹp kiều diễm, màu đỏ và vàng đan xen lẫn nhau, cả sân khấu lấp lánh rực rỡ, toàn cảnh mang đậm phong cách cổ điển cao cấp.
“Rất tốt.
Hà Tư Ca hài lòng cong khóe môi lên. Là một nhà kế hoạch cao cấp của trung tâm tổ chức tiệc cưới Ái Đô, mỗi lần tận mắt chứng kiến hạnh phúc của cô dâu chú rể, cô đều cảm thấy vui vẻ thỏa mãn. Dù rằng sự đau khổ của việc mất trí nhớ cũng thường xuyên hành hạ Hà Tư Ca, nhưng dù cô có cố gắng thế nào, vẫn không thể nhớ lại được. “Vậy thì bỏ đi, đừng nghĩ nữa, như bây giờ không tốt sao?”
Tưởng Thành Hủ không chỉ khuyên nhủ cô một lần.
Dần dần, Hà Tư Ca cũng chấp nhận sự thật này.
Đợi hôn lễ chính thức bắt đầu, cô lặng lẽ rời khỏi phòng khách, đi ra ngoài hóng mát.
Trên kệ để đồ ngọt ở cửa đại sảnh bày bánh kem fondant bảy tầng, sô cô la, bánh quy có nhân, pudding, su kem, macaron, doughnut....
Còn có hoa tươi và giá cắm nến đủ mọi màu sắc, mùi thơm ngọt ngào lan vào mũi.
Hôn lễ như vậy hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng mơ mộng của mỗi cô gái.
Hà Tư Ca cầm một ly champagne anh đào, vừa định bước vào... Giọng nói của một người đồng nghiệp đột nhiên truyền đến từ bên bàn đăng ký: “Xin lỗi, phiền anh, hôn lễ đã bắt đầu rồi, xin hỏi anh có mang theo thiệp mời không?”
“Vậy tôi không vào nữa, tôi để tiền mừng ở đây, phiền cô chuyển cho chú rể giúp tôi.”
Một giọng nam trầm ấm vang lên, làm cho Hà Tư Ca đang đứng quay lưng về phía bàn đăng ký nổi cả da gà.
Từ trước đến nay cô luôn tràn đầy thiện cảm với đàn ông có giọng nói dễ nghe, được gọi là bệnh mê giọng hay. Không cầm nổi lòng, Hà Tư Ca nâng ly rượu lên, đi đến phía người đàn ông đó.
Người đàn ông đang nói chuyện có thân hình cao lớn, âu phục được cắt may thủ công khéo léo vừa vặn càng tôn lên sự rắn rỏi đặc biệt của hắn.
Trợ lý đứng ở bên cạnh hắn lấy một xấp tiền màu hồng nhạt mới tinh từ trong cặp táp ra. Hà Tư Ca tính sơ sơ, đại khái phải khoảng ba mươi vạn tệ.
Số tiền lớn như vậy, cô khẽ chặc lưỡi.
Chẳng trách người ta nói ở Trung Hải toàn là nhà giàu, hôm nay coi như cô thật sự được mở rộng tầm mắt rồi.
Làm việc ở trung tâm tổ chức tiệc cưới Ái Đô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hà Tư Ca đặc biệt bay đến Trung Hải công tác.
Hết cách rồi, khách hàng quá lắm tiền, đến vé máy bay khứ hồi cũng là khoang hạng nhất, còn có thêm đủ loại trợ cấp.
Mấy năm trước, cô vẫn luôn sống và làm việc ở thành phố Nam Bình, nơi cách thành phố Trung Hải mấy nghìn cây số.
“Được ạ, mời anh ký tên vào đây.” Người đồng nghiệp chịu trách nhiệm tiếp đón khách kia vội vàng lấy bút và sổ ghi chép ra, cung kính đưa đến tay người đàn ông đó.
Hắn nhận lấy, phóng tay viết vài nét rồi trả lại cho đối phương.
“Phó Cẩm Hành...”
Đồng nghiệp đọc rõ từng chữ, kiểm tra lại với hắn một lần. “Đúng, tôi là Phó Cẩm Hành.”
Người đàn ông trầm giọng nói.
Ba chữ này vừa truyền vào tai, Hà Tư Ca đã lập tức có một loại cảm giác không thể nói rõ.
Rõ ràng là cô chắc chắn mình không quen người đàn ông này, thế nhưng...
Sao lại giống như từng nghe thấy ở đâu rồi... Hà Tư Ca hơi nhíu mày, ngẩn ra tại chỗ. Đúng lúc này, Phó Cẩm Hành xoay người định đi. Vừa quay đầu lại, hắn cũng nhìn thấy Hà Tư Ca mặc đồng phục công sở màu đen.
Trái tim hắn như ngừng lại một nhịp! Cảm giác tanh ngọt dâng lên cổ họng, Phó Cẩm Hành miễn cưỡng nuốt xuống.
Ổn định lại, hắn bước nhanh đến chỗ Hà Tư Ca!
Cô cảm nhận được một luồng sát ý khó hiểu, trong tiềm thức sinh ra cảm giác tự vệ khiến Hà Tư Ca không chút nghĩ ngợi, cất bước định đi.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Giọng nói mang theo lửa giận tràn ngập truyền tới, ngay sau đó, một bàn tay chụp lấy cánh tay Hà Tư Ca!
Sức lực kia làm cho cô gần như ngã ngửa ra phía sau!
Hà Tư Ca không hề nghi ngờ, mình sắp ngã, sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà cẩm thạch sáng loáng rồi. Champagne trong tay cô văng ra, bắn lên người người đàn ông bên cạnh.
“Anh này, xin buông tay!”
Phát hiện hắn sống chết kéo lấy cánh tay mình, Hà Tư Ca miễn cưỡng đứng vững lại, thất thanh quát lên. “Ồ, cô gọi tôi là cái gì? Nhan Nhan?”
Phó Cẩm Hành tức giận đến bật cười, rõ ràng khóe miệng hắn đã cong lên, thế nhưng trong ánh mắt lại toát ra sự lạnh lẽo xuyên thấu xương cốt.
Thấy đối phương nhận nhầm người, Hà Tư Ca thả lỏng hơn. Cô vội vàng giải thích: “Tôi không phải là Nhan Nhan, tôi cũng không quen anh. Tôi là nhà kế hoạch của hôn lễ này, đôi cô dâu chú rể đang kết hôn ở bên trong là khách hàng của tôi, tôi và đồng nghiệp của tôi từ Nam Bình đến đây.”
Cô cảm thấy, nếu người đàn ông này là bạn của cô dâu chú rể, vậy thì cô không thể đắc tội được. Cho nên, Hà Tư Ca ôn tồn nói. “Cô tưởng tôi sẽ còn tin cô nữa à?”
Mặt hắn lập tức phóng đại ở trước mặt Hà Tư Ca, mang theo hơi thở nóng rực phả vào mặt cô. Cô trợn mắt, không nói ra lời. Phó Cẩm Hành quan sát vẻ mặt cô. Sau một lúc, hắn lạnh lùng mở miệng: “Mấy năm không gặp, khả năng nói dối của cô cao hơn rồi đấy.”
Vừa dứt lời, một bàn tay đã túm lấy cổ Hà Tư Ca, siết chặt.
Đồng tử co lại, gương mặt cô đỏ bừng. Cảm giác ngạt thở lan khắp cơ thể, Hà Tư Ca vội vàng dùng hai tay cào lên mu bàn tay hắn, muốn giành lấy chút không khí. Tất cả đều xảy ra quá nhanh, ngay cả hai người đồng nghiệp đứng ở cách đó không xa cũng không phản ứng kịp. Đợi đến lúc bọn họ phát ra tiếng hét chói tai, định xông lại cứu Hà Tư Ca thì Phó Cẩm Hành bỗng buông lỏng tay, đồng thời đẩy cô ra.
“Năm đó cô chụp những bức ảnh bất nhã đó, suýt nữa thì hủy hoại tôi, cô có từng nghĩ là sẽ có ngày hôm nay không?”
Hắn cười mà như không cười nói.
Hà Tư Ca lảo đảo, may mà có hai đồng nghiệp một trái một phải đỡ lấy cô.
Cô sờ cái cổ bị siết đỏ lên, há miệng thở hổn hển, chưa hết hoảng hồn.
Còn người đàn ông này nói cái gì, Hà Tư Ca gần như không nghe rõ.
Cô khàn giọng nói: “Anh thật quá đáng! Tôi đã nói anh nhận nhầm người rồi!”
Phó Cẩm Hành híp mắt lại, không nói gì.
Hắn rất cao, cho dù Hà Tư Ca đang đi một đôi giày cao gót năm phân cũng vẫn thấp hơn hẳn nửa cái đầu. Cho nên, Hà Tư Ca cảm thấy, lúc hắn nhìn mình luôn có một loại cảm giác nhìn từ trên cao xuống. Hiển nhiên là hắn không tin cô, cô nhìn ra được. Giây tiếp theo, người đàn ông này lại giơ tay trái về phía cô một lần nữa. Hơn nữa, hình như mục tiêu của hắn là bầu ngực cao vút của cô! Cô bị dọa hét lên một tiếng chói tai: “A!”
\r\n
Bình luận facebook