• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-514

Chương 515: Khách mời thần bí




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81931.png

Xem ảnh 2
81931_2.png
Ông ta không quan tâm một công ty nhỏ mới vừa có quy mô như Bất động sản Thành Uy, dù sao chỉ cần có Tập đoàn Minh Thị thì trong vài phút cũng có thể thành lập một công ty nhỏ như thế.



Ngược lại, quan trọng nhất là diệt trừ những người có sức uy hiếp với mình.



“Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý, nếu có ai muốn nhắm vào Tập đoàn Minh Thị, tôi nhất định sẽ khiến hắn có đến mà không có về!” Minh Đạt khẽ híp mắt lại, vẻ mặt u ám nói.



“Có lời này của Minh tổng, tôi yên tâm rồi! Hai năm qua, tôi không dám nói đã đặt tính mạng của mình vào Bất động sản Thành Uy, nhưng3cũng không khác lắm. Mặc dù công ty không phải là của một mình tôi, nhưng dù sao cũng là do một mình tôi gây dựng từ đầu, nếu ai muốn phá hủy nó, tôi là người đầu tiên không để yên. Công ty giống như đứa con của người làm ăn, Minh tổng, ngài nói có đúng không?”




Tào Cảnh Đồng đứng lên, sửa sang quần áo, cúi chào Minh Đạt.

“Minh tổng, tôi xin phép đi trước. Cảm ơn ngài đã mời tôi cốc cà phê này, tiếc là mùi vị rất bình thường, xem ra chỉ có tiếng mà không có miếng, chỉ là dựa vào danh tiếng của những người giàu ở khu này mà thôi, chắc là tôi sẽ không đến đây2thưởng thức nữa đâu.”

Nói xong, cậu ta không đợi Minh Đạt mở miệng, nghênh ngang rời đi.

Buổi nói chuyện có cương có nhu, khiến sắc mặt Minh Đạt trở nên vô cùng khó coi.

Ông ta cũng hiểu rõ, Tào Cảnh Đồng đã biết những gì mình làm.

Hơn nữa, Tào Cảnh Đồng cũng đã sớm có chuẩn bị.

Nhìn bề ngoài, cậu ta là đến báo cáo công việc, nhưng trên thực tế là tới khoe khoang.

Cậu ta là đang dùng hành động thực tế để nói rõ, kiểm tra thuế vụ không thể làm khó cậu ta và Bất động sản Thành Uy.

“Có phải cái tên này đã biết gì rồi không... không ngờ lại để cậu ta dễ dàng ứng phó như thế...”

Minh Đạt nhìn ra2ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói.

Ông ta nhìn thấy Tào Cảnh Đồng tươi cười lên xe, trực tiếp rời đi.

Trở lại công ty, đẩy cửa văn phòng, Tào Cảnh Đồng nhìn thấy ngay Minh Duệ Viễn đang ngồi trên bàn mình, tư thế mất hình tượng.

“Có xô pha, có ghế, cậu ngồi trên bàn của tôi làm gì?” Tào Cảnh Đồng tức giận hỏi.

“Ngồi cao thì nhìn xa, không phải tôi đang đặc biệt chờ anh sao?” Minh Duệ Viễn hùng hồn nói.

“Cậu nói nghe thì hay lắm. Mấy hôm trước kiểm tra thuế, sao tôi lại không thấy cậu ở công ty? À, tôi hiểu rồi, cậu sợ Bất động sản Thành Uy thật sự có hành vi trốn thuế, bị người khác bới ra,9công ty sắp xảy ra chuyện, cậu không muốn bị liên lụy nên giấu mặt đi, đúng không?”

Trở lại công ty, đẩy cửa văn phòng, Tào Cảnh Đồng nhìn thấy ngay Minh Duệ Viễn đang ngồi trên bàn mình, tư thế mất hình tượng.



“Có xô pha, có ghế, cậu ngồi trên bàn của tôi làm gì?” Tào Cảnh Đồng tức giận hỏi.



“Ngồi cao thì nhìn xa, không phải tôi đang đặc biệt chờ anh sao?” Minh Duệ Viễn hùng hồn nói.



“Cậu nói nghe thì hay lắm. Mấy hôm trước kiểm tra thuế, sao tôi lại không thấy cậu ở công ty? À, tôi hiểu rồi, cậu sợ Bất động sản Thành Uy thật sự có hành vi trốn thuế, bị người khác bới ra, công ty sắp4xảy ra chuyện, cậu không muốn bị liên lụy nên giấu mặt đi, đúng không?”



Tào Cảnh Đồng phản ứng lại, không hề nể tình mà chất vấn cậu ta.



“Ai nói thế, mấy ngày trước tôi đi xa, quá mệt mỏi nên ở nhà nghỉ ngơi. Chẳng lẽ tôi đi công tác một chuyến cũng không thể được nghỉ ngơi à?”



Thấy đối phương đã nhìn chút tâm tư trong lòng mình, Minh Duệ Viễn đỏ mặt, vội vàng phản bác lại cậu ta.



“Được rồi, đừng giải thích nữa, dù sao bây giờ Thành Uy vẫn rất ổn, chỉ sợ làm cậu thất vọng rồi thôi.”



Tào Cảnh Đồng rót cho mình một cốc nước, không muốn tranh cãi với cậu ta nữa.



Bây giờ tên nhóc này là đồng minh, nhưng có đáng để mình tin tưởng trăm phần trăm không thì khó nói.



“Này, tôi nghe nói anh đi tìm lão hồ ly kia, vì rất lo lắng cho anh, cho nên ở đây đợi suốt, thái độ đó của anh là sao hả? Anh tưởng tôi không biết anh đi làm gì à, anh chạy đến trước mặt ông ta khoe khang chứ gì? Tôi nói cho anh biết, lòng dạ Minh Đạt rất hẹp hòi, ông ta xử anh một lần nhưng không thành công, ngược lại cho anh có cơ hội đi khoe khoang, tiếp theo thế nào cũng sẽ giết chết anh! Anh còn ở đây đắc ý, có lẽ sau đó ngay cả chết như thế nào cũng không biết!”



Minh Duệ Viễn nhảy xuống bàn, vừa vung tay vừa giậm chân, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép.



Nghe thấy những lời này, tay cầm cốc của Tào Cảnh Đồng dừng lại giữa không trung.



Những lời Minh Duệ Viễn nói, hình như cũng không phải không có lý.



Đúng là mình bị thắng lợi cỏn con làm đầu óc mê muội, có chút vênh váo.



“Có điều…” Minh Duệ Viễn liếm môi, lại gật đầu: “Thật ra anh cũng không làm gì sai, cho dù anh không đi, chẳng lẽ ông ta sẽ dừng tay à? Còn không bằng làm một chút chuyện khiến mình cảm thấy vui vẻ!”



Tào Cảnh Đồng bật cười: “Vậy rốt cuộc là cậu ủng hộ tôi, hay là phản đối tôi?”



Minh Duệ Viễn lườm cậu ta một cái, cười lạnh, khoanh hai tay trước ngực: “Ý kiến của tôi đối với anh mà nói, quan trọng sao? Theo tôi thấy thì căn bản là không quan trọng, còn không quan trọng bằng một cái xì hơi của Phó Cẩm Hành!”



Thấy cậu ta lại muốn lảng sang chuyện khác, Tào Cảnh Đồng lập tức ra hiệu “dừng lại”, ngăn chặn Minh Duệ Viễn.



“Quay lại chuyện chính, Minh Đạt đã sờ đến Thành Uy rồi, cậu cứ tiếp tục trơ mắt, không nghĩ cách sao?”



Ý là hy vọng Minh Duệ Viễn đừng tiếp tục làm ngư ông đắc lợi nữa.



Nếu có bản lĩnh gì thì mau thể hiện đi.



“Làm sao tôi lại trơ mắt mà nhìn được? Tôi chỉ cần một thời cơ mà thôi. Hôm nay tôi qua đây chính là muốn nói với anh chuyện này, sáng sớm hôm nay, tôi nhận được điện thoại của Minh Đạt, ông ta nói muốn tổ chức một buổi tiệc rượu cá nhân, bảo tôi chuẩn bị giúp ông ta.”



Nói đến việc chính, Minh Duệ Viễn cũng không tỏ ra ất ơ như vậy nữa.



“Tiệc rượu cá nhân? Vào thời điểm này? Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?”



Quả nhiên khi nghe được tin tức đó, Tào Cảnh Đồng cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.



“Không biết, tôi thử nghe ngóng một chút, nhưng ông ta nói với tôi là đã mời một đội ngũ chuyên nghiệp nhất để lên kế hoạch rồi, cho dù là ở sân khấu hay chỗ nào khác cũng phải sắp xếp cho ổn thỏa, bảo tôi chỉ cần hỗ trợ giám sát là được rồi.” Minh Duệ Viễn cũng lắc đầu.



“Phô trương như vậy, có nhân vật đặc biệt nào đến à?” Tào Cảnh Đồng ra chiều suy tư, hỏi.



“Tạm thời vẫn không biết. Bên này tôi sẽ tiếp tục chú ý, có bất cứ tin tức gì sẽ nói với anh. Tôi vốn muốn lập tức tiến hành kế hoạch, nhưng cái buổi tiệc rượu cá nhân này rất đột ngột, tôi muốn xem xem là chuyện gì, anh cảm thấy thế nào?” Minh Duệ Viễn hỏi với giọng thương lượng.



Vấn đề này cũng làm khó Tào Cảnh Đồng.



“Chúng ta vẫn nên nói với anh Phó thì hơn.” Cậu ta vừa nói, vừa lôi điện thoại ra.



“Anh ngốc hả, nếu như để Phó Cẩm Hành biết, nhất định anh ta sẽ không cho phép chúng ta kéo dài. Chẳng lẽ anh không muốn biết, Minh Đạt chi nhiều tiền như vậy để tiếp đãi ai à?”



Minh Duệ Viễn nhanh nhẹn cướp lấy điện thoại của Tào Cảnh Đồng.



“Anh Phó có quyền biết chuyện này đúng chứ?”



So sánh ra, hiển nhiên Tào Cảnh Đồng tin tưởng Phó Cẩm Hành hơn.



Có điều, cậu ta cũng thừa nhận, mình rất tò mò về hành động của Minh Đạt.



Một người nham hiểm xảo quyệt như thế, vào thời điểm này, có thể làm ra chuyện gì đây?



“Anh xem, anh cũng rất tò mò đúng không? Tôi thật sự không có ác ý, chỉ là muốn biết rõ đáp án mà thôi. Phó Cẩm Hành quá bảo thủ lại vô vị, tôi cảm thấy chỉ có thể nói chuyện này với anh, cho nên mới nói cho anh biết, anh đừng có hại tôi!”



Minh Duệ Viễn nghiêm túc nhìn Tào Cảnh Đồng, có chút mong đợi.



“Được rồi, khi nào thì bữa tiệc diễn ra?”



“Tối thứ sáu tuần này.”



Tào Cảnh Đồng nghe xong, càng thêm kinh ngạc.



“Hôm nay đã là thứ ba rồi! Vậy không phải là ngày kia sao? Đến bây giờ cậu vẫn không biết người Minh Đạt muốn mời là ai à?” Cậu ta càng thêm căng thẳng.



Xem ra, công tác giữ bí mật của Minh Đạt đã tốt hơn rồi!



“Đúng vậy, tôi thấy dù sao cũng đã hai ngày rồi, không bằng cứ đợi thêm.”



Nói xong, Minh Duệ Viễn đột nhiên thấy mệt mỏi.



“Trả điện thoại lại cho tôi, tôi nhất định phải báo cáo với anh Phó một tiếng. Nhưng mà cậu có thể yên tâm, tôi sẽ tìm cách thuyết phục anh ấy. Còn cậu, cũng đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa, mau mau đi nghe ngóng tin tức đi!”



Tào Cảnh Đồng giơ tay cầm lấy điện thoại của mình, bước sang bên cạnh, gọi điện thoại cho Phó Cẩm Hành.



Thấy thế, Minh Duệ Viễn cũng không còn cách nào, cậu ta đành phải ủ rũ rời khỏi văn phòng của Tào Cảnh Đồng để đi gặp người phụ trách tiệc rượu kia, xem xem có thể hỏi ra tin tức gì có ích không.



Nghe Tào Cảnh Đồng thuật lại, Phó Cẩm Hành cảm thấy có chút kinh ngạc.



“Nếu như tin tức này đáng tin, vậy người này chắc là rất quan trọng với Minh Đạt. Bây giờ ông ta đã bắt đầu nghi ngờ cậu và Minh Duệ Viễn rồi, nếu không cũng sẽ không liên tiếp ra tay với hai người. Nếu đã như thế, Minh Đạt còn muốn khua chiêng gióng trống tổ chức tiệc rượu cá nhân gì đó, nhất định là để thể hiện thành ý lớn nhất của mình.”



Suy nghĩ của Phó Cẩm Hành rất giống với Tào Cảnh Đồng.



“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế. Cho nên, anh Phó, chúng ta có nên án binh bất động trước không, xem rốt cuộc Minh Đạt muốn đón tiếp ai?”



Phó Cẩm Hành cười: “Nhất định là ý của tên nhóc Minh Duệ Viễn đúng không? Cậu ta thích nhất là tham gia náo nhiệt, nghe thấy có chuyện như vậy thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.”



Tào Cảnh Đồng có chút ngượng ngùng: “Vâng, đúng là cậu ta rất tò mò.”



“Cũng không phải là không được, dù sao cũng chỉ còn mấy ngày, chúng ta không ngại chống mắt lên chờ xem.”



Phó Cẩm Hành không nói gì thêm, dặn dò Tào Cảnh Đồng vài câu rồi cúp điện thoại.



Hắn cúi đầu nhìn thuốc trên tay, là do Mộ Kính Nhất vừa phái người đưa qua đây.



Hai ngày gần đây, Phó Cẩm Hành từng thử liên lạc với hắn, nhưng đều thất bại.



Hắn vốn còn tưởng là Mộ Kính Nhất nuốt lời, không ngờ sáng sớm hôm nay, đối phương vẫn theo giao hẹn, đúng giờ đem thuốc qua đây, giống như mấy lần trước.



Trái tim Phó Cẩm Hành vốn dĩ đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.



Có điều, hắn cũng không nhịn được mà tò mò, gần đây Mộ Kính Nhất đang làm gì?



Đang nghĩ ngợi, điện thoại lại vang lên.



Phó Cẩm Hành nhìn, thì ra là Hà Tư Ca gọi đến.



Hắn lập tức bắt máy, nghe giọng cô có chút kích động: “Anh, anh có thể về trước một chuyến không? Em nhận được một bưu kiện, có chút kỳ lạ…”



“Được. Đừng sợ, anh sẽ về ngay.”



Phó Cẩm Hành không nói hai lời, trực tiếp về nhà.



“Bưu kiện gì? Có cần báo cảnh sát không?”



Hắn vừa vào nhà đã thấy Hà Tư Ca và chị Bình đang ngồi quanh bàn, không biết đang nhìn cái gì.



Nhìn thấy Phó Cẩm Hành đã về, họ đều thở phào nhẹ nhõm: “Anh qua đây xem cái này đi?”



Hắn đi tới, phát hiện trên bàn là một hộp bưu kiện rất bình thường.



Ngoại trừ một con mèo con đồ chơi vô cùng tinh xảo, còn có một tấm thiệp.



Phó Cẩm Hành mở tấm thiệp ra, nhìn thấy có một dòng chữ in ở trên đó.



[Đã nghĩ ra thù lao cho tôi là gì chưa?]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom