• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-523

Chương 524: Cuộc đối thoại cuối cùng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82620.png

Xem ảnh 2
82620_2.png
“Đi thôi, đi sớm về sớm, chúng tôi đợi anh về.”



Tào Cảnh Đồng tiễn Phó Cẩm Hành tới cửa.



“Anh Phó, anh phải thật cẩn thận. Minh Đạt này lắm mưu nhiều kế, cho dù bây giờ ông ta đã đến bước đường cùng, nhưng ông ta cũng sẽ không cam chịu số phận đâu. Ngoài ra, tôi cảm thấy với chứng cứ trên tay Minh Duệ Viễn, tỷ lệ sống sót của Minh Đạt là rất lớn, anh phải chuẩn bị tâm lý.”



Cậu ta nói ra suy nghĩ của mình.




Tào Cảnh Đồng đóng cửa xe giúp hắn xong, cậu ta lại dặn dò tài xế Tiểu Triệu, bảo cậu ta lái xe cẩn thận một chút.

Nhìn chiếc xe rời đi, cậu ta vẫn đứng ở đó một lúc rồi mới xoay người vào nhà.

Trên đường,3Phó Cẩm Hành gửi địa chỉ gặp mặt cho Mộ Kính Nhất.

Nếu hắn đã đồng ý đi thì chắc chắn sẽ đến.

“Anh Phó, phía trước có chướng ngại vật, tôi không lái qua được, chỉ có thể dừng ở đầu ngõ, sau đó đi qua với anh.”

“Không sai, không phải Minh Duệ Viễn đã nói, cậu ta tuyệt đối không muốn lấy mạng của Minh Đạt sao?” Phó Cẩm Hành gật đầu tán thành.

“Vậy anh nghĩ thế nào? Tôi cho rằng, nếu như có cơ hội, chúng ta vẫn nên chấm dứt tai họa về sau. Cho dù chúng ta bỏ qua cho Minh Đạt, nhưng ông ta sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”

Cứ nghĩ tới hành vi khủng bố muốn đưa bọn họ vào chỗ chết của Minh Đạt mấy lần trước, Tào Cảnh2Đồng thật sự không dám giữ tâm trạng lạc quan.

Cho dù cậu ta và Phó Cẩm Hành không sợ chết, nhưng bây giờ bọn họ có người nhà, không thể hoàn toàn không quan tâm tới an toàn của người trong nhà.

“Nếu như giết chết Minh Đạt thì chẳng khác nào đắc tội với Minh Duệ Viễn. Thằng nhóc này không chắc dễ đối phó hơn ông ta đâu, chắc cậu cũng rõ điểm này.”

Phó Cẩm Hành cười khổ.

Cũng phải.

Tào Cảnh Đồng và Minh Duệ Viễn cũng có qua lại không ít, cậu ta thật sự không ôm chút hy vọng nào với tính nết của thằng nhóc này.

“Cậu về đi, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng trở lại.”

Phó Cẩm Hành vẫy tay, sau đó ngồi lên xe.

Nhìn chiếc xe rời đi, cậu ta vẫn đứng3ở đó một lúc rồi mới xoay người vào nhà.



Trên đường, Phó Cẩm Hành gửi địa chỉ gặp mặt cho Mộ Kính Nhất.



Nếu hắn đã đồng ý đi thì chắc chắn sẽ đến.



“Anh Phó, phía trước có chướng ngại vật, tôi không lái qua được, chỉ có thể dừng ở đầu ngõ, sau đó đi qua với anh.”



Thấy tòa nhà nhỏ màu đỏ đã ở trước mắt, Tiểu Triệu luôn yên lặng lái xe đột nhiên mở miệng nói.



Theo hướng cậu ta chỉ, Phó Cẩm Hành cũng nhìn thấy đầu ngõ lắp biển báo đường có chướng ngại vật tạm thời, tất cả xe cộ đều không thể đi qua.



Xem ra vì để tránh có người tiếp cận nên đội điều tra đã cố ý sắp xếp như vậy.



“Được, cậu dừng lại ở ven đường là được9rồi.”



Phó Cẩm Hành thu hồi tầm mắt, nói với Tiểu Triệu.



Tiểu Triệu đáp lại một tiếng, sau đó cậu ta tìm được một chỗ trống cạnh đầu ngõ, dừng xe lại.



Sau khi xuống xe, Tiểu Triệu cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này mới mở cửa xe ra.



Hai người cùng đi đến tòa nhà màu đỏ.



Lúc cách cổng lớn khoảng bốn năm mươi bước chân, đột nhiên có người đi ra từ chỗ tối, ngăn bọn họ lại.



“Tôi là Phó Cẩm Hành, tôi tới gặp một người.”



Thấy đối phương đầy đủ súng ống, không chờ anh ta mở miệng hỏi, Phó Cẩm Hành đã trực tiếp nói.



Ở nơi này, đối mặt với người như thế, tốt nhất là nên thể hiện ngay từ đầu.



Quả nhiên đối phương giơ đèn pin trong tay lên, chiếu vào mặt hắn.



Phó3Cẩm Hành bị ánh sáng mạnh chiếu vào mặt, hắn hơi híp mắt lại, nhưng không né tránh, để đối phương đối chiếu và xác nhận thông tin thân phận.



Người kia nhanh chóng bỏ đèn pin xuống.



“Vào đi. Có điều, chỉ có một mình anh được vào.”



Anh ta liếc Tiểu Triệu đứng bên cạnh, giọng điệu khó chịu nói: “Lập tức rời khỏi đây!”



Phó Cẩm Hành gật đầu, quay sang nói với Tiểu Triệu: “Vào xe đợi tôi, lái xe đến con phố bên cạnh. Sau khi xong chuyện, tôi sẽ đi tìm cậu.”



Tiểu Triệu có chút lo lắng: “Anh Phó, tôi...”



“Đi đi, không sao đâu.” Phó Cẩm Hành biết, ở đây bọn họ không có tư cách mặc cả.



Chờ Tiểu Triệu rời đi rồi, Phó Cẩm Hành lại nhìn người đàn ông trước mặt nói: “Phiền anh dẫn đường.”



Nói xong, hắn đi theo sau, một đường đi vào tòa nhà nhỏ.



Dù sao cũng là kiến trúc cũ có năm sáu mươi năm lịch sử, cho dù đã sửa sang quét tước lại, nhưng bên trong tòa nhà vẫn có mùi ẩm mốc nhè nhẹ, làm thế nào cũng không tan được.



Khứu giác của Phó Cẩm Hành luôn nhạy bén, hắn chun mũi, cố gắng để không hắt hơi.



“Đợi ở đây.”



Người dẫn đường dẫn Phó Cẩm Hành đến một phòng tiếp khách ở tầng hai.



“Cảm ơn.”



Phó Cẩm Hành đi một vòng trong phòng, phát hiện nơi này vẫn giữ lại bố trí như trước đây, đồ dùng gia đình đều mang phong cách của của mấy chục năm trước, thậm chí trên sàn nhà còn dấu vết loang lổ, chỉ có tường là được sơn lại.



Chờ quan sát xong, Phó Cẩm Hành ngồi xuống bên cạnh bàn, yên lặng chờ đợi.



Không đến mấy phút, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.



Nghe tiếng, chắc hẳn có ba người.



Quả nhiên Minh Đạt xuất hiện, theo sau ông ta còn có hai người đàn ông thân hình cao lớn.



Tuy không bị còng tay còng chân, có điều Phó Cẩm Hành có thể thấy, bây giờ Minh Đạt đã bị khống chế tự do vô cùng nghiêm ngặt.



Nói cách khác, ông ta không thể rời khỏi tòa nhà màu đỏ này.



“Ông muốn gặp tôi?” Chờ Minh Đạt ngồi xuống, Phó Cẩm Hành mở miệng hỏi.



“Đúng thế. Bọn họ yêu cầu tôi khai ra, có điều trước đó tôi muốn gặp cậu đã.”



Vẻ mặt Minh Đạt không có bất cứ sự thay đổi nào. Nhìn dáng vẻ ông ta, hình như ông ta không hề cảm thấy bất an trước tình trạng trước mắt.



“Tôi đã đến rồi, ông có gì muốn nói cứ việc nói thẳng đi.”



Trong lòng Phó Cẩm Hành cũng rõ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ sau này bọn họ sẽ không gặp nhau nữa.



Hắn sẽ không tốt bụng đến mức đợi Minh Đạt tiếp nhận điều tra xong sẽ chủ động đi thăm ông ta.



“Cậu nói cho tôi về bà ấy đi, nói cho tôi biết nhiều năm như vậy, ở trong mắt cậu, bà ấy là người như thết nào?” Minh Đạt đột nhiên mở miệng.



Phó Cẩm Hành ngẩn ra một lát, mới hiểu “bà ấy” trong miệng Minh Đạt chính là Mai Lan.



Hắn cảm thấy hơi khó hiểu, lẽ nào Minh Đạt đặc biệt gọi mình qua đây chỉ vì muốn nói chuyện phiếm với hắn à?



“Minh Đạt, tốt nhất ông phải hiểu rõ một chuyện, tôi tới gặp ông không phải để nói chuyện với ông. Hơn nữa, giữa chúng ta cũng chẳng có gì hay ho để nói cả.”



Dừng lại một chút, Phó Cẩm Hành cười lạnh nói: “Còn mẹ tôi là người thế nào, ba mươi mấy năm nay bà ấy sống thế nào, ông cũng không cần vội hỏi tôi, đợi ông chết rồi, gặp được bà ấy, tự nhiên có thể đích thân hỏi bà ấy.”



Hình như Minh Đạt đã sớm nghĩ tới câu trả lời này của Phó Cẩm Hành.



“Không hổ là con trai của Mai Lan, cậu thừa kế lòng dạ ác độc của bà ấy.”



Ông ta híp mắt lại, hoàn toàn không che giấu vẻ mỉa mai, nói.



“Hai người các người, về bản chất không có gì khác nhau, chính vì giống nhau, nên mới thu hút lẫn nhau trong thời gian ngắn nhất như vậy, nhưng lại không có cách nào sống thật lòng bên nhau. Ông có dám tự hỏi lòng mình, lúc đó ông rời xa bà ấy, ngoài lý do công việc ra thì không hề có một chút cảm giác được giải thoát không?”



Phó Cẩm Hành nắm chặt hai tay, nghiêng nửa người trên về phía trước, tới gần Minh Đạt.



Đối với chất vấn của hắn, vẻ mặt Minh Đạt khẽ thay đổi.



Ông ta mím môi lại, mang theo cảm giác kiềm chế.



Động tác này khiến cho hai nếp nhăn kéo dài từ mũi tới cằm của ông ta càng thêm sâu hơn, nhìn qua vô cùng nghiêm túc dọa người.



Có điều, Phó Cẩm Hành không hề sợ ông ta.



Hắn không chỉ không sợ, ngược lại còn muốn khiến Minh Đạt tức giận.



Không có chuyện gì mang đến cho người ta cảm giác thành công bằng việc khiến một người từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh lại mất đi lý trí.



Đối với Phó Cẩm Hành mà nói, đây chính là chuyện hắn muốn làm nhất.



“Phải, cậu nói đúng.”



Lúc hai người giằng co hồi lâu, Minh Đạt một lần nữa mở miệng nói, trong giọng nói mang theo vài phần thỏa hiệp.



“Tôi thừa nhận lúc mới quen mẹ cậu, tôi giống như thay da đổi thịt, tràn đầy cảm giác mới mẻ. So với bà ấy, tôi giống như một gã nhà quê chỉ biết chăm chỉ làm việc, không hiểu cuộc sống, là bà ấy đã khiến tôi thấy được sự tươi đẹp của thế giới này.”



Phó Cẩm Hành hoàn toàn không ngờ Minh Đạt lại sẽ nói ra những lời này.



Vốn dĩ hắn còn tưởng Minh Đạt sẽ không chính miệng thừa nhận tình cảm giữa ông ta và Mai Lan ngay trước mặt hắn.



“Ban đầu, chúng tôi cảm thấy những khuyết điểm của đối phương đều rất đáng yêu, đều có thể bao dung được, thậm chí không tồn tại bất cứ vấn đề nào. Dần dần, chúng tôi bắt đầu gây gổ, bắt đầu cãi nhau, bắt đầu nghi ngờ có nên tiếp tục chuyện tình này hay không… Đúng lúc này thì tôi nhận được thông báo của cấp trên, tiếp nhận một nhiệm vụ hoàn toàn mới, bắt buộc phải thay hình đổi dạng, lập tức rời khỏi Trung Hải.”



Nói tới đây, rõ ràng giọng nói của Minh Đạt đã trầm xuống.



“Tôi đã biết thân phận của ông, cho nên tôi có thể hiểu lúc đó ông lựa chọn không từ mà biệt là có nỗi khổ trong lòng.” Phó Cẩm Hành tiếp lời.



Xét ở góc độ lý trí mà nói, hắn thậm chí vô cùng khâm phục người như Minh Đạt.



Chính vì có sự tồn tại của bọn họ, mới có thể bảo đảm được cuộc sống hạnh phúc của người bình thường.



“Cho dù lúc đó tôi không cãi nhau với Mai Lan, tôi cũng sẽ không nói cho bà ấy biết. Chúng tôi có nguyên tắc bảo mật của chúng tôi, hơn nữa...”



Giọng nói của Minh Đạt càng nhỏ hơn: “Nói cho bà ấy biết, đối với bà ấy cũng chẳng phải là chuyện tốt.”



“Từ đạo lý mà nói, ông đã sớm biết mẹ tôi giả vờ không biết ông là một quyết định không thể sáng suốt hơn được nữa. Bà ấy là người phụ nữ của ông, còn sinh cho ông một đứa con trai. Ông có từng nghĩ, hai mẹ con bọn họ có thể bị uy hiếp đến tính mạng không? Phải, cho dù đến bây giờ tôi cũng không có cách nào rửa sạch hành vi cho bà ấy, đúng là bà ấy đã vứt bỏ Mộ Kính Nhất, nhưng đó là vì trong tiềm thức của bà ấy tưởng là đứa bé kia đã chết rồi, không thể cứu được nữa!”



Phó Cẩm Hành hạ thấp giọng, dùng sự thật nhắc nhở Minh Đạt.



Không phải là hắn muốn sửa lại án sai cho Mai Lan đã khuất, nhưng nhiều năm nay Minh Đạt luôn đổ hết tất cả sai lầm lên người bà ta, điều này thật sự không công bằng.



Hai người, một là cha ruột, một là mẹ ruột của đứa trẻ. Đứa trẻ xảy ra chuyện, chỉ trách một mình người mẹ, như vậy thật sự công bằng sao?



“Là bà ấy ham muốn hư vinh! Bà ấy cảm thấy gả đến nhà họ Phó sẽ tốt hơn đi theo tôi!”



Đối mặt với chỉ trích của Phó Cẩm Hành, Minh Đạt mất khống chế gào lên.



Bên trong phòng họp nhỏ, ngoại trừ bọn họ ra thì hai người trước đó cũng ở trong này.



Bọn họ thấy tâm trạng của Minh Đạt không tốt, một trong hai người bước lên, lạnh lùng nhắc nhở: “Nếu như ông còn như vậy nữa, chúng tôi sẽ phải dẫn ông về, cuộc gặp mặt này lập tức kết thúc!”



Minh Đạt vội vàng khoát tay nói: “Tôi biết rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom