• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-530

Chương 531: Mẹ kế




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82627.png

Xem ảnh 2
82627_2.png
Phó Cẩm Hành không nói gì nữa mà là lên xe, bảo Tiểu Triệu đưa hắn về công ty.



“Anh Phó, bây giờ anh nên ngơi đi, bên công ty mọi chuyện đều bình thường, cho dù thật sự có việc gấp, trợ lý Lạc cũng sẽ thông báo với anh…” Tào Cảnh Đồng vội vàng nói.



“Đúng rồi, cậu đừng đi theo tôi, Minh Thị xảy ra chuyện, có lẽ Thành Uy cũng loạn hết lên rồi, cậu mau về xem đi.”



Đến khi đóng cửa xe, hình như hắn lại nghĩ đến điều gì, hạ cửa kính xe xuống một nửa, nói với Tào Cảnh Đồng.




“Tào tổng…”

Trợ lý của cậu ta căng thẳng nói: “Anh… sao anh lại đến đây?”

Nghe vậy, Tào Cảnh Đồng dửng dưng hỏi ngược lại:3“Chẳng lẽ tôi không nên đến à?”

“Không, không phải! Tào tổng, bây giờ bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, cái gì cũng có, còn có người nói Minh Thị sắp tiêu rồi, Thành Uy chúng ta mặc dù không phải là con ruột của Minh Thị, nhưng dù sao cũng dưới trướng Minh Thị…”

Trợ lý lấy dũng khí, đánh bạo hỏi Tào Cảnh Đồng.

Lời Phó Cẩm Hành nói ngược lại đã nhắc nhở cậu ta.

Bất đắc dĩ, Tào Cảnh Đồng cũng chỉ đành quay về Thành Uy.

Quả nhiên, Thành Uy đã loạn hết lên rồi, ai cũng thấy nguy.

Thậm chí có người đang chủ động liên hệ với bên săn đầu người, ném CV khắp nơi, chuẩn bị phỏng vấn, sợ chưa tìm được công ty tiếp2theo đã mất việc.

Vừa thấy Tào Cảnh Đồng, mọi người đều ngẩn ra.

Không chỉ là anh ta, những người ở đây đều giương mắt nhìn Tào Cảnh Đồng.

Nếu như tôi là mọi người, bây giờ hoặc là tiếp tục làm việc tử tế, hoặc là đi tìm công việc mới luôn. Nếu muốn đi thì báo cáo với bộ phận nhân sự, tôi sẽ không giữ ai ở lại. Thành Uy vĩnh viễn không tồn tại chuyện thiếu ai thì không thể vận hành, bao gồm cả tôi!” Tào Cảnh Đồng đảo mắt nhìn một vòng, lạnh lùng nói.

Không đợi bọn họ phản ứng lại, cậu ta đã quay người đi vào phòng làm việc.

Thấy Tào Cảnh Đồng nổi giận thật, trợ lý vội vàng bước nhanh đuổi theo3cậu ta.

“Tào tổng, quan hệ của Thành Uy và Minh Thị luôn không thân, bên tập đoàn cũng không quan tâm đặc biệt gì với chúng ta, mọi người đều lén nói Thành Uy y như mẹ kế. Tôi không hiểu vì sao chuyện tốt không đến lượt chúng ta, nhưng cứ hễ Minh Thị xảy ra chuyện là chúng ta lại phải xui xẻo cùng?”

Nếu như tôi là mọi người, bây giờ hoặc là tiếp tục làm việc tử tế, hoặc là đi tìm công việc mới luôn. Nếu muốn đi thì báo cáo với bộ phận nhân sự, tôi sẽ không giữ ai ở lại. Thành Uy vĩnh viễn không tồn tại chuyện thiếu ai thì không thể vận hành, bao gồm cả tôi!” Tào Cảnh Đồng đảo9mắt nhìn một vòng, lạnh lùng nói.



Không đợi bọn họ phản ứng lại, cậu ta đã quay người đi vào phòng làm việc.



Thấy Tào Cảnh Đồng nổi giận thật, trợ lý vội vàng bước nhanh đuổi theo cậu ta.



“Tào tổng, quan hệ của Thành Uy và Minh Thị luôn không thân, bên tập đoàn cũng không quan tâm đặc biệt gì với chúng ta, mọi người đều lén nói Thành Uy y như mẹ kế. Tôi không hiểu vì sao chuyện tốt không đến lượt chúng ta, nhưng cứ hễ Minh Thị xảy ra chuyện là chúng ta lại phải xui xẻo cùng?”



Trợ lý đóng cửa phòng, căm phẫn bất bình nói.



Đây không phải là suy nghĩ của một mình cậu ta, mà là suy nghĩ của phần lớn mọi3người từ trên xuống dưới trong Thành Uy.



Những người này đều cùng Tào Cảnh Đồng cố gắng đến bây giờ, nhớ hồi đó, Minh Duệ Tư giao một công ty nhỏ cho cậu ta, thật ra thì cũng không ôm hy vọng quá lớn.



Huống hồ, lúc đó “hắn” còn không quá tín nhiệm Tào Cảnh Đồng, càng không để cậu ta tiếp xúc với đơn vị chính quy của Minh Thị.



“Ý mọi người là sao?” Tào Cảnh Đồng suy nghĩ một chút, trầm giọng hỏi.



“Tào tổng, tôi nói thẳng nhé, có thể có mấy phần tử cảm thấy Thành Uy sắp thay đổi rồi, cho nên định đi, nhưng đại đa số đều muốn tiếp tục làm việc với anh. Bọn họ bảo tôi tới nói với anh một tiếng, nếu như có thể có cơ hội hoàn toàn dứt khỏi Minh Thị, vậy thì không thể tốt hơn được nữa. Dù sao, nếu ăn thịt uống canh không có phần của chúng ta thì xảy ra chuyện cũng đừng tìm chúng ta.”



Chuyện đến nước này rồi, cũng chẳng cần thiết phải để uyển chuyển nữa.



Trợ lý chỉ do dự một chút rồi nói thẳng.



Tào Cảnh Đồng gật đầu: “Tôi biết ý của mọi người rồi, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận. Chỉ có điều, Thành Uy vẫn luôn là công ty con của Minh Thị, muốn thoát khỏi nó, cho dù là thủ tục, pháp luật hay là nguồn vốn cũng đều quá thử thách.”



Nếu như nói từ trước đến nay không có cái suy nghĩ này, vậy thì đó là gạt người.



Thành Uy là do một tay Tào Cảnh Đồng gây dựng lên, giống như đứa con của cậu ta.



Nếu bây giờ phải chắp tay nhường cho người khác, đương nhiên là không cam lòng.



Nhưng có thể thế nào đây?



“Tào tổng, có một câu có lẽ tôi không nên nói, có điều, quan hệ của anh và Phó Cẩm Hành của tập đoàn Phó Thị không tầm thường, nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của anh ta, nhất định có thể thành công! Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của chúng ta, càng đừng nói là hai người còn có tình cảm cũ...” Trợ lý thử thăm dò.



Tào Cảnh Đồng lắc đầu: “Tôi không muốn để anh Phó phải phiền phức vì chuyện của tôi.”



Chỉ riêng đối phó với Minh Đạt, cộng thêm Mộ Kính Nhất là đã đủ khiến Phó Cẩm Hành vất vả rồi.



Càng đừng nói là còn cả Minh Duệ Viễn không khiến người ta bớt lo được nữa.



Nếu vào lúc này, cậu ta lại thêm phiền phức, vậy thì thật là quá đáng.



“Nhưng mà…”



Thấy trợ lý vẫn muốn nói gì nữa, lại bị Tào Cảnh Đồng nghiêm nghị chặn lại.



“Được rồi, cậu đừng nói nữa, tôi có việc phải làm, cậu ra ngoài trước đi.” Tào Cảnh Đồng phất tay, thái độ kiên quyết.



Đợi trợ lý đi rồi, Tào Cảnh Đồng ngồi ở trước bàn làm việc một mình.



Nhưng cậu ta chẳng thể nào bình tĩnh được.



Lời trợ lý nói văng vẳng bên tai, còn cả ánh mắt đầy mong đợi của những cấp dưới cùng mình đấu tranh giành thiên hạ kia nữa, tất cả đều khiến Tào Cảnh Đồng không yên.



Trong bọn họ có không ít người là thanh niên vừa tốt nghiệp, năm đó vì công trạng mà ăn uống ngủ nghỉ ở ngay công ty, mấy ngày không về nhà được một lần.



Thấy Thành Uy càng ngày càng tốt hơn, nhưng vì Minh Thị mà lại sắp trở thành quá khứ…



Tào Cảnh Đồng thở dài một cái, ép mình không suy nghĩ nhiều nữa.



Cùng lúc đó, Đoàn Phù Quang cũng dẫn Hà Tư Ca cùng đến Đoàn Thị.



“Nhìn nhiều phòng làm việc như vậy, vẫn cảm thấy thiết kế phòng làm việc của cô đặc biệt nhất, hơn nữa, không mất đi vẻ nữ tính.” Đi tham quan một vòng, Hà Tư Ca khen ngợi từ tận đáy lòng.



“Ha, cô đừng cười tôi, tôi chỉ bố trí đơn giản dựa theo thói quen của mình thôi.” Đoàn Phù Quang vô cùng khiêm tốn.



“Đúng rồi, cô cứ đi làm việc đi, không cần phải quan tâm đến tôi. Đã mấy ngày cô không tới công ty rồi, nhất định là có rất nhiều việc phải xử lý, tôi có thể tự tìm việc để làm.”



Hà Tư Ca nói, sau đó cũng lấy máy tính xách tay ra khỏi túi xách, định xem báo cáo của Đại viện nhà họ Hà mấy tháng gần đây.



Bởi vì Đới Lập Bân đột nhiên qua đời, việc làm ăn của Đại viện nhà họ Hà khó tránh khỏi bị ảnh hưởng một chút, cô phải để ý hơn trước kia.



“Được, vậy tôi cũng không khách sáo với cô nữa, đúng là chất đống không ít tài liệu, tôi đi xem trước.”



Đoàn Phù Quang bảo trợ lý mang hai ly cà phê tới, sau đó chuyên tâm làm việc.



Vừa mở bảng biểu ra, Hà Tư Ca theo bản năng kéo đến phía cuối cùng.



Kết quả làm cô thở phào nhẹ nhõm.



Có tụt, nhưng không tính là quá nhiều.



Một số khách hàng đặt tiệc rượu từ trước chỉ đích danh muốn Đới Lập Bân đích thân vào bếp.



Nghe nói ông ấy qua đời rồi, một số người đồng ý thay đổi đầu bếp chính, một số người không muốn chấp nhận, Hà Tư Ca đều chủ động trả lại tiền, hơn nữa còn bồi thường.



Cho nên, tình hình vẫn ở trong phạm vi có thể kiểm soát được.



Nhưng đây dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài.



Mấy học trò của Đới Lập Bân mặc dù đều rất có năng lực, cũng đi theo ông ấy một khoảng thời gian, nhưng tài nấu nướng dù sao cũng cần thời gian dài mới tiến bộ được.



Hà Tư Ca lo lắng, bọn họ không đủ sức để giữ được biển hiệu này.



[Tuyết Lệ, em có suy nghĩ gì về đồ ăn của Đại viện nhà họ Hà không?]



Do dự một lát, Hà Tư Ca vẫn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Triệu Tuyết Lệ.



Mặc dù Triệu Tuyết Lệ đã trở lại bộ phận quan hệ công chúng ở Phó Thị, nhưng cô ấy có tình cảm rất sâu đậm với Đại viện nhà họ Hà, cũng là một trong những công thần biến nó thành thương hiệu nổi tiếng.



Cho nên, chuyện liên quan tới Đại viện nhà họ Hà, Hà Tư Ca mong muốn tìm cô ấy để bàn bạc.



Triệu Tuyết Lệ nhanh chóng trả lời lại, không ngờ cô ấy không trả lời mà hỏi ngược lại: [Chị cân nhắc làm ‘Thực toàn thập mỹ’ mùa thứ hai chưa? Trên mạng có rất nhiều người ủng hộ, ngày nào em cũng có thể nhận được tin nhắn của khán giả, bọn họ cứ giục suốt.]



Hà Tư Ca cũng đã xem chương trình tổng hợp truyền hình trực tiếp này rồi.



Chỉ có điều, hồi đó cô tham dự khi bị mất trí nhớ, cho nên, trong lòng Hà Tư Ca vẫn có cảm giác không muốn.



Hơn nữa, cô cũng không quá thích cái phong cách ầm ĩ đó.



Giống như trong cơ thể chia ra thành một người khác…



Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, hỏi Triệu Tuyết Lệ: [Thật à? Chị chưa từng nghĩ sẽ dùng cách này để giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt.]



[Bây giờ đúng là giới giải trí vàng thau lẫn lộn, thậm chí có thể nói là có chút hỗn loạn, có điều, hiệu quả do fan hâm mộ của minh tinh đem lại cũng kinh khủng nhất, tỉ suất thay đổi kinh tế bọn họ mang tới cao hơn bất cứ hạng mục đầu tư nào!]



Triệu Tuyết Lệ nói đến chỗ hưng phấn, tốc độ gõ chữ cũng nhanh hơn.



Hà Tư Ca nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn khoảng ba phút, lúc này mới chậm rãi trả lời: [Vậy được rồi, có thể cân nhắc đến mùa thứ hai, chị không có ý kiến. Đợi em có thời gian, chúng ta sẽ bàn bạc thêm.]



Ở phương diện này, Triệu Tuyết Lệ là người chuyên nghiệp.



Cô nghĩ, mình nên nghe theo ý kiến của người chuyên nghiệp mới đúng.



[Vậy thì hôm nay đi! Em thật sự không đợi nổi nữa rồi!]



Triệu Tuyết Lệ không hổ là một người phụ nữ mạnh mẽ, vừa nghe thấy Hà Tư Ca đồng ý, cô ấy lập tức hành động, không có chút do dự.



Nghĩ đến việc bây giờ mình đi ra ngoài không tiện, Hà Tư Ca thương lượng với Đoàn Phù Quang một chút, dứt khoát hẹn Triệu Tuyết Lệ ở văn phòng của cô ấy.



“Tôi cũng có thể đi trước, hai ngươi nói chuyện đi.”



Đợi Triệu Tuyết Lệ đến rồi, sau khi chào hỏi, Đoàn Phù Quang nói.



“Tại sao phải đi? Cùng nói chuyện đi, dù sao cũng không phải là bí mật gì.”



Hà Tư Ca kéo cô ấy lại, còn chỉ vào ảnh mấy nghệ sĩ nam trên màn hình máy tính, dò hỏi: “Cô cảm thấy ai đẹp trai hơn?”



Thấy vậy, Triệu Tuyết Lệ cũng nói: “Đúng vậy, cô Đoàn ở lại nghiên cứu cùng chúng tôi đi. Cô có xem ‘Thực toàn thập mỹ’ mùa đầu tiên không?”



Đoàn Phù Quang mím môi cười nói: “Đâu chỉ xem, trận cuối cùng tôi còn đập mười nghìn tệ tiền mua đạo cụ nữa, ha ha ha!”



Quả nhiên, vừa nhắc tới buôn chuyện và theo đuổi minh tinh, ánh mắt người phụ nữ nào cũng phát sáng.



Cô ấy nhìn chằm chằm màn hình máy tính một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu.



“Nhìn qua thì đẹp trai, nhưng tôi cảm thấy, tất cả bọn họ không ai đẹp trai bằng Tiêu Tụng!”



Đoàn Phù Quang sờ cằm, đầy thất vọng nói: “Chẳng lẽ mùa thứ hai không có Tiêu Tụng à? Đừng vậy chứ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom