• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-533

Chương 534: Tiến triển thuận lợi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83357.png

Xem ảnh 2
83357_2.png
Trước đây cô chỉ nghe người khác nói về Mộ Kính Nhất.



Cô vốn còn tưởng hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, chắc hẳn sẽ là một kẻ dữ dằn, ai ngờ hắn là một người đẹp trai như vậy.



“Là anh ta.



Cô cứ dựa theo lời tôi nói lúc nãy, nâng cấp chỉ số an toàn của hệ thống một lần nữa, cố gắng nhanh chóng giải quyết những chỗ sơ hở, tuyệt đối không được để cho những người lại lịch không rõ ràng tự tiện ra vào công ty.” Phó Cẩm Hành nghiêm túc nói.




“Được, tôi lập tức đi thông báo.” Thấy vẻ mặt của Phó Cẩm Hành không tốt lắm, Lạc Tuyết lại nói: “Anh Phó, tôi gọi Tiểu Triệu lên3đây đưa anh về nhà trước nhé?” Lần này hắn không phản đối, bởi vì hắn thật sự không chịu nổi nữa rồi.

Tối qua hắn ngủ không ngon, sáng sớm đã tỉnh dậy, cho đến tận bây giờ Phó Cẩm Hành gần như chẳng được nghỉ ngơi bao nhiêu.

Về nhà, hắn uống bát canh chị Bình nấu xong liền ngã xuống giường ngủ luôn.

Khi Phó Cẩm Hành tỉnh dậy đã là nửa đêm.

Hắn cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Tào Cảnh Đồng, còn có mấy tin nhắn.

Mặc dù Phó Thị là xí nghiệp gia tộc, nhưng sau khi hắn tiếp quản, đã từ từ thoát khỏi mô hình hoạt động vốn có.

Những người ỷ vào mình là họ hàng2của nhà họ Phó mưu toan đục nước béo có trong công ty, mấy năm nay đã bị Phó Cẩm Hành dọn dẹp gần hết rồi.

Những người có thể kiên trì không bị loại khỏi cuộc chơi, phần lớn đều dựa vào bản lĩnh thật sự để kiếm cơm.

Vì thế cho dù Phó Thị đã trải qua mấy lần bấp bênh lớn nhỏ, nhưng căn cơ vẫn vững vàng, đây chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa Phó Thị và Minh Thị.

“Vừa mới đọc tin nhắn của cậu, tôi ngủ một giấc.

Xem tới xem lại cũng không có của Hà Tư Ca.

Phó Cẩm Hành hơi thất vọng, mở tin nhắn của Tào Cảnh Đồng ra, cậu ta nói ngoại trừ ba người buổi trưa3ra thì cũng có mấy cổ đông nhỏ tỏ ý bọn họ đồng ý chuyển nhượng cổ phần của Tập đoàn Minh Thị đang có trong tay cho bạn ho.

Tất cả đều tiến triển thuận lợi.

Bây giờ chuyện duy nhất cần làm chính là phải bảo đảm nguồn vốn của Phó Thị ổn định, đề phòng Mộ Kính Nhất hoặc những đối thủ cạnh tranh khác sẽ âm thầm giở thủ đoạn.

Phó Cẩm Hành không lo lắng chuyện này cho lắm.

Những người ỷ vào mình là họ hàng của nhà họ Phó mưu toan đục nước béo có trong công ty, mấy năm nay đã bị Phó Cẩm Hành dọn dẹp gần hết rồi.



Những người có thể kiên trì không bị loại khỏi cuộc chơi, phần9lớn đều dựa vào bản lĩnh thật sự để kiếm cơm.



Vì thế cho dù Phó Thị đã trải qua mấy lần bấp bênh lớn nhỏ, nhưng căn cơ vẫn vững vàng, đây chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa Phó Thị và Minh Thị.



“Vừa mới đọc tin nhắn của cậu, tôi ngủ một giấc.



Thể nào, cậu có hứng ra ngoài uống một ly không?” Phó Cẩm Hành gọi điện thoại cho Tào Cảnh Đồng nói.



“Uống...



uống một ly? Anh Phó, anh tha cho tôi đi.” Nếu như bị Hà Tư Ca biết lúc này rồi mà mình còn đi quán bar uống rượu với Phó Cẩm Hành, chắc chắn cô sẽ chém chết cậu ta mất.



“Tại sao không được?” Phó Cẩm Hành hơi cau mày.



“Bây giờ3anh đang bị thương, không được uống rượu.” Tào Cảnh Đồng nơm nớp lo sợ trả lời.



“Ai nói uống rượu? Uống trà sữa đi, hôm nay trên đường về nhà tôi nhìn thấy trên phố mới mở một quán trà sữa theo phong cách kinh doanh 24h trên mạng nên muốn đi uống thử.” Phó Cẩm Hành vừa nói, vừa thay quần áo.



Tào Cảnh Đồng: “.” Hai người đàn ông hẹn nhau đi uống trà sữa, thú vị quá nhỉ! Đợi đến khi bọn họ tới quán trà sữa, phát hiện không ít khách ngồi rải rác ở bên trong, gần như sắp không còn chỗ trống.



Hai người tìm một chỗ trống trong góc ngồi xuống, sau khi gọi đồ uống xong, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính.



“Tôi tìm cậu ra đây là muốn hỏi cậu, đợi sau khi chuyện bên Minh Thị giải quyết xong rồi, Thành Uy sẽ thế nào?” Phó Cẩm Hành hỏi thẳng.



Tào Cảnh Đồng cũng rất đau đầu về vấn đề này.



Cậu ta lộ vẻ do dự: “Cho dù thế nào đi nữa, cũng sẽ không có ai khiến Thành Uy biến mất chứ?” Chỉ cần Thành Uy vẫn còn, tất cả đều dễ nói.



“Chưa chắc.”



Đừng trách Phó Cẩm Hành nói chuyện khó nghe, cho dù bọn họ kiểm soát được tình hình của Minh Thị, cuối cùng giao nó cho Minh Duệ Viễn, nhưng cũng chưa chắc cậu ta sẽ chịu giữ lại Bất động sản Thành Uy.



Với tính cách của cậu ta, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chắc hẳn cậu ta sẽ dọn sạch tất cả các dấu vết có liên quan đến Minh Đạt.



Bao gồm cả Bất động sản Thành Uy.



“Minh Duệ Viễn sẽ không tàn nhẫn như thế chứ?” Nhất thời, Tào Cảnh Đồng cũng không dám chắc.



“Không ư?” Vẻ mặt Phó Cẩm Hành như cười như không, cầm lấy cốc trà sữa uống một ngụm, sau đó nhíu mày: “Thứ này ngọt quá!” Mấy cô gái ngồi bên cạnh nghe thấy, tất cả đều nhịn không được cười rộ lên.



Vẻ mặt Tào Cảnh Đồng vô cùng lúng túng.



“Chúng ta quen biết lâu như vậy, rõ ràng cậu có thể để tôi giúp cậu, tại sao luôn không nói?” Chính là bởi vì hiểu rõ tính cách của Tào Cảnh Đồng, nên Phó Cẩm Hành mới cố ý chủ động hẹn cậu ta ra ngoài.



“Anh Phó, bây giờ anh phải dốc hết sức lực để đối phó với Minh Đạt và Mộ Kính Nhất, tôi không muốn tăng thêm phiền phức cho anh.



Tôi đã nghĩ kỹ rồi, đợi sau khi chấm dứt chuyện này, tôi sẽ rời khỏi Thành Uy, quay lại Phú Thị, tiếp tục làm trợ lý cho anh.” Tào Cảnh Đồng cắn răng, hạ quyết tâm nói.



Cho dù cậu ta là người không nỡ rời Thành Uy nhất.



“Rời khỏi Thành Uy, tiếp tục làm trợ lý cho tôi?” Chân mày của Phó Cẩm Hành càng nhíu chặt hơn: “Cậu vẫn chưa hỏi thử xem tôi có đồng ý không đấy?” Tào Cảnh Đồng sửng sốt: “Anh Phó...” Cậu ta không ngờ mình lại bị từ chối.



“Lạc Tuyết làm rất tốt, mấy thư ký khác cũng rất có năng lực, tại sao tôi nhất định phải bắt cậu về mới được?” Phó Cẩm Hành dựa người ra sau, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tào Cảnh Đồng, âm thầm cười trộm trong lòng.



Có lẽ là đã dọa cậu ta sợ rồi.



“Anh Phó, tôi.” Tào Cảnh Đồng không biết mình nên nói gì mới phải nữa.



“Ngay cả Bất động sản Thành Uy cậu cũng có thể làm tốt như vậy, nếu làm một trợ lý nhỏ không phải là lãng phí người tài sao? Hơn nữa, người nhà họ Đoàn nịnh bợ như vậy, cho dù cậu làm trợ lý giỏi, bọn họ cũng sẽ không đồng ý cho cuộc hôn nhân của cậu và Đoàn Phù Quang đầu.



Vì vậy, cậu vẫn nên nhân lúc còn sớm mà bỏ qua cái ý nghĩ này đi, tôi cũng không cần cậu trở về.” Rõ ràng Phó Cẩm Hành rất hiểu bản tính của cha mẹ Đoàn Phù Quang.



“Về phía cha mẹ của cô ấy tôi sẽ nghĩ cách thuyết phục bọn họ.



Tuy tôi không phải là người giàu có gì nhưng tôi có thể cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, sẽ không để cho con gái của bọn họ chịu khổ.” Tào Cảnh Đồng vội vàng giải thích.



“Cho dù cậu nói những lời này với bọn họ cũng vô dụng thôi.



Nói thật, tôi cũng là người có con gái, sau này con gái tôi lớn lên, tôi cũng không muốn con gái mình đi theo một người đàn ông để chịu khổ, đây là lẽ thường tình.



Nếu như cậu có thể tạo dựng được sự nghiệp ở Thành Uy, tình hình sẽ khác hẳn.



Nghe tôi đi, đừng suy nghĩ trở về Phó Thị nữa, trừ khi cậu nhìn trúng công ty dưới trướng nào của Phó Thị, nhưng cũng không bằng ở lại Thành Uy, dù sao nó là do một tay cậu tạo dựng.” Nói một hơi, hình như Phó Cẩm Hành rất khát, hắn lại nhịn không được uống thêm hai ngụm trà sữa.



“Cũng ngon đấy.”



Hắn uống hai ba ngụm đã thấy đáy.



Hắn tự mình làm mẫu cái gì gọi là bản chất, là “chân tướng” của con người.



Lúc đầu càng ghét bỏ thì về sau càng muốn ngừng mà không được.



Tào Cảnh Đồng uống một ngụm, thật sự là không nuốt trôi.



“Vậy thì quyết định như vậy đi, cậu cũng không cần bởi vì cảm thấy ngại mà không dám mở miệng nói với tôi.



Tôi quá hiểu cậu, bởi vì không muốn mang thêm nhiều phiền phức cho người khác nên thà rằng tự làm khó mình.



Có điều, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè với nhau làm gì có chuyện phiền phức hay không?” Phó Cẩm Hành đứng dậy vỗ vai cậu ta, mỉm cười nói.



Trước khi đi hắn còn mua mấy cốc trà sữa về, nói hoa mỹ là mua cho người khác uống.



Tào Cảnh Đồng vô cùng nghi ngờ đó chỉ là cái cớ của Phó Cẩm Hành mà thôi.



Có điều, cậu ta đã đoán sai.



Phó Cẩm Hành đi thẳng đến chung cư của Đoàn Phù Quang, lấy danh nghĩa đưa trà sữa đi vào trong nhà.



Nửa đêm canh ba, hai người phụ nữ vẫn chưa ngủ.



Đoàn Phù Quan định thức suốt đêm xử lý công việc, Hà Tư Ca thì ôm máy tính đang gọi video với Triệu Tuyết Lệ, bàn bạc chuyện liên quan đến chương trình “Thực toàn thập mỹ” mùa thứ hai.



“Wow.



Anh Phó, không phải anh xếp hàng đi mua đấy chứ? Tôi thấy trên mạng nói quán trà sữa này kinh doanh 24h, nhưng cho dù có đi mua lúc nửa đêm cũng phải đợi rất lâu đấy.” Đoàn Phù Quang đẩy gọng kính lên, vô cùng kinh ngạc nhìn túi đồ trên bàn trà, bên trong có mấy cốc trà sữa.



Nghe thấy tiếng Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca cũng lao ra khỏi phòng.



“Anh bị sao thế, mấy giờ rồi mà còn không ngủ, chạy đến đây làm gì?” Cô mặc đồ ngủ, hai tay chống nạnh, còn đang đắp mặt nạ.



Hà Tư Ca giơ tay lột mặt nạ xuống, cô cúi đầu nhìn, phát hiện trà sữa mà Phó Cẩm Hành đưa tới chính là của quán trà sữa hai ngày trước cô nói muốn uống.



Lúc đó cô chỉ vô tình nói thế mà thôi, không ngờ hắn lại nhớ.



“Nhân lúc còn nóng, uống đi.



Hai người ngủ sớm một chút, anh đi trước đây.” Dù sao đây cũng là nhà của Đoàn Phù Quang, Phó Cẩm Hành cũng không tiện ở lại lâu, hắn vội vàng rời đi.



“Mau uống đi, đây là trà sữa tình yêu đấy, ngọt ngào quá đi mất.



Thì ra lúc anh Phó lãng mạn thật sự là ngọt chết người, cũng khiến tôi được thơm lây, cảm ơn nha!” Chờ hắn đi rồi, Đoàn Phù Quang cầm lấy một cốc trà sữa đưa cho Hà Tư Ca.



Cô tức giận nhận lấy trà sữa, cắm thật mạnh ống hút vào cốc, giống như làm như thế này cô mới có thể hả giận được.



“Đã bị thương rồi mà nửa đêm nửa hôm còn chạy khắp nơi, tức chết tôi mất! Anh ấy tùy hứng như vậy, một hai tháng nữa cũng đừng hòng làm lành với tôi!” Hà Tư Ca vức tức giận vừa đau lòng, không ngừng lẩm bẩm.



“Rõ ràng cô lo lắng muốn chết còn không chịu nói với anh ấy, tức giận một mình, đúng là không hiểu nổi cô!” Uống một ngụm trà sữa, Đoàn Phù Quang nhịn không được lắc đầu, nhỏ giọng oán trách.



“Tôi đi làm việc đây, cô cũng cố lên!”



Cô ấy ôm trà sữa của mình, vẫy tay với Hà Tư Ca, lại trở lại ngồi trước màn hình máy tính.



Danh sách nghệ sĩ của chương trình “Thực toàn thập mỹ” mùa thứ hai thực sự khiến Hà Tư Ca đau đầu cả buổi tối.



Theo suy nghĩ của Triệu Tuyết Lệ, nhất định phải giữ lại hai người Tiêu Tụng và Trương Tử Hân.



Cô ấy đặc biệt đi tìm quản lý của Tiểu Tụng, thăm dò lịch trình và thù lao của cậu ta.



“Trước mắt Tiêu Tụng đặt trọng tâm vào phim truyền hình và phim điện ảnh, không hứng thú nhiều lắm với chương trình tổng hợp.



Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ hỏi ý kiến của cậu ấy.” Triệu Tuyết Lệ lặp lại, nguyên lời của người quản lý cho Hà Tư Ca nghe.



Nghe lời này, hai người bạn đã biết, sợ rằng quá sức rồi.



Người ta chỉ khách sáo mà thôi, nhưng ý đã nói rõ rồi, chính là xem thường chương trình tổng hợp này, thà rằng tập trung vào phát triển điện ảnh còn hơn.



“Vậy còn Trương Tử Hân thì sao? Em thật sự cảm thấy cô ta thích hợp để tiếp tục mùa thứ hai à?” Nói thật, Hà Tư Ca vẫn mãi không quên những hành vi mà Trương Tử Hân làm ra, nếu nói cô không hận cô ta là giả.



Có điều vì công việc và đại cục, cô cũng chỉ có thể tạm thời đặt ân oán cá nhân sang một bên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom