• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-552

Chương 553: Nàng d u xấu sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83376.png

Xem ảnh 2
83376_2.png
Đến khách sạn, bố trí xong cho bọn họ rồi, Hà Tư Ca cùng Đoàn Phù Quang xuống tầng trước, đợi Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng trong đại sảnh.



Chỉ một lát sau, bọn họ đã đến.



“Làm phiền hai người rồi, ba mẹ tôi không sao chứ?” Tào Cảnh Đồng mặt đầy mồ hôi hỏi.



“Người thì không sao, chỉ là không vui lắm, tôi cũng không biết rốt cuộc Nhạc Tuyết đã nói gì với bọn họ.” Nói xong, Hà Tư Ca lén nháy mắt với cậu ta, nhỏ giọng hỏi: “Anh chưa nói với người nhà anh là anh đã có bạn gái rồi à? Hình như ba mẹ anh căn bản không biết đến sự tồn tại của Tiểu Phù, thái độ với cô ấy rất lãnh đạm, cô ấy rất đau lòng.” Tào Cảnh Đồng bất đắc dĩ thở dài một cái, vội3vàng giải thích: “Tôi vốn định để ba mẹ cô ấy đồng ý đã rồi mới nói với người nhà.




Dù sao, lực cản bên nhà cô ấy cũng lớn hơn...” “Anh tự xem mà làm đi.” Hà Tư Ca hậm hực nhún vai, đi tới bên cạnh Phó Cẩm Hành.

“Tiểu Phù, em nghe anh nói...” Tào Cảnh Đồng vừa mới nói nửa câu, Đoàn Phù Quang đã ngắt lời cậu ta: “Có chuyện gì để nói sau đi, bây giờ ba mẹ anh đang ở trong phòng, anh đi thăm bọn họ đã, bọn họ vô cùng lo lắng cho anh, còn tưởng anh xảy ra chuyện lớn gì mới cất công bay từ quê ra đây.” Cậu ta gật đầu, lại kéo tay Đoàn Phù Quang, ánh mắt kiên định: “Đi, chúng ta cùng lên đó, anh phải nói rõ ràng với bọn họ,2phải cho em một câu trả lời!” Tào Cảnh Đồng thừa nhận, lúc đối mặt với Đoàn Phù Quang, mình vẫn luôn tự ti.

Chính vì cảm giác tự ti này nên ngay từ đầu cậu ta đã không dám tin mình có thể có được một nửa kia như vậy.

Cậu ta không dám tranh, chỉ dám lặng lẽ suy nghĩ trong lòng.

So với cậu ta, cô mới càng dũng cảm, càng kiên quyết hơn.

Như vậy vẫn chưa đủ, Hà Tư Ca còn ở phía sau hô: “Cố lên, đừng sợ, nàng dâu xấu sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng!” Chờ bọn họ vào thang máy rồi, cô thu hồi nụ cười, hỏi Phó Cẩm Hành: “Chỗ anh thế nào rồi, có phát hiện gì hữu dụng không?” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đã kiểm tra camera rồi, nhưng ngày đó Nhạc Tuyết3đỗ xe ở góc khuất, căn bản không quay được tình hình trong xe.

Bây giờ chúng ta chỉ có thể chắc chắn bọn họ cùng nhau lên xe vào lúc mấy giờ mấy phút, mấy giờ mấy giây Tào Cảnh Đồng rời đi một mình mà thôi.

Nghe lời này, Hà Tư Ca há miệng, vẻ mặt thất vọng.

“Chỉ như vậy thôi cũng vô ích, căn bản không thể chứng minh được sự trong sạch của cậu ta! Đây không phải là vòng một vòng lớn rồi lại quay về chỗ cũ à?” Đúng là như vậy, Phó Cẩm Hành cũng cảm thấy không còn gì để nói.

“Vậy là xong rồi, không có chứng cứ, bên gái lại khăng khăng như vậy, theo suy nghĩ của phần lớn mọi người, nhất định là chuyện này đã xảy ra.

“Em...

em không đi đâu...” Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng9của ông bà Tào, tim Đoàn Phù Quang không nhịn được đập mạnh.

Cô sống đến bây giờ, chưa từng bị ai ghét bỏ như vậy.

“Không, nhất định phải đi.

Coi như là vì anh, vì chúng ta!” Tào Cảnh Đồng kéo Đoàn Phù Quang đi, căn bản không cho cô cơ hội mở miệng phản đối nữa.

Bây giờ chúng ta chỉ có thể chắc chắn bọn họ cùng nhau lên xe vào lúc mấy giờ mấy phút, mấy giờ mấy giây Tào Cảnh Đồng rời đi một mình mà thôi.



Nghe lời này, Hà Tư Ca há miệng, vẻ mặt thất vọng.



“Chỉ như vậy thôi cũng vô ích, căn bản không thể chứng minh được sự trong sạch của cậu ta! Đây không phải là vòng một vòng lớn rồi lại quay về chỗ cũ à?” Đúng là như vậy, Phó Cẩm Hành cũng cảm thấy không còn gì3để nói.



“Vậy là xong rồi, không có chứng cứ, bên gái lại khăng khăng như vậy, theo suy nghĩ của phần lớn mọi người, nhất định là chuyện này đã xảy ra.



Nếu không, con con gái nhà nào lại đánh đổi hạnh phúc nửa đời sau của mình chứ?” Hà Tư Ca gấp đến nỗi xoay mòng mòng.



Theo tính cách của Nhạc Tuyết, cho dù không sinh đứa trẻ ra thì chắc chắn cô ta cũng yêu cầu Tào Cảnh Đồng phải cho cô ta một lời giải thích.



Cái gọi là giải thích, còn chẳng phải là đồng ý lấy cô ta sao? Nếu như bọn họ thật sự kết hôn, người đau khổ chắc chắn chính là Đoàn Phù Quang.



“Chúng ta phải nghĩ cách, cho dù Tào Cảnh Đồng và Đoàn Phù Quang không phải là bạn của chúng ta, xảy ra chuyện này thì cũng không thể làm như không thấy được.



Nếu như mọi người đều học chiều này vậy thì xong rồi.



Cho dù đối phương có thích mình hay không, tùy tiện tìm lý do, hoặc là cho đối phương uống ít thuốc, nhân cơ hội ép cưới, không phải là đạt được mục đích rồi à?” Nghĩ tới cái tình cảnh thiên hạ đại loạn đó, tâm trạng Hà Tư Ca khó tránh khỏi cũng trở nên có chút kích động.



“Em bình tĩnh trước đã, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Phó Cẩm Hành ẩn cô lên xô pha, lại đi đến chỗ lễ tân thuê một phòng, đưa Hà Tư Ca đi nghỉ trước, ăn chút đồ.



Giằng co mấy tiếng, cô cũng vừa mệt vừa đói rồi.



Vừa ăn, Hà Tư Ca vừa nói chuyện xảy ra ở sân bay với Phó Cẩm Hành.



“Woa, bây giờ em mới phát hiện em cũng rất có thiên phú diễn kịch đấy.



Ngay trước mặt nhiều người như vậy mà em thể hiện được sâu sắc hình ảnh người vợ bị phản bội luôn!” Sau khi nghe xong, Phó Cẩm Hành cười khổ: “Hai người cũng thật to gan, còn dám gây chuyện ở sân bay, nếu như cảnh sát đặc nhiệm chạy tới, chỉ một động tác thôi là cũng có thể bẻ tay em ra rồi!” Nhắc tới, Hà Tư Ca cũng sợ.



“Nhưng nếu như không đuổi người đàn ông kia đi, bọn em sẽ không đón được cha mẹ Tào Cảnh Đồng! Anh nghĩ mà xem, nếu Nhạc Tuyết thật sự giữ lấy cô chú ấy không thả, chuyện này sẽ hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa rồi! Đến lúc đó, Tào Cảnh Đồng cứ xui xẻo đợi làm cha đi.



Tiểu Phù còn không khóc chết à...” Cô cắn đũa, căm giận bất bình nói.



“Đợi đã!”



Phó Cẩm Hành bỗng nhiên nhíu mày, giống như nghĩ tới cái gì: “Em vừa nói cái gì?” Hà Tư Ca ngẩn ra: “Em nói Tiểu Phù sẽ khóc chết.” “Không phải, câu trước đó.” “À, Tào Cảnh Đồng cứ xui xẻo mà đợi làm cha đi, sao thế?” Phó Cẩm Hành hiểu ra: “Đúng, trước đó chúng ta luôn nghĩ cách để chứng minh đứa trẻ không phải là con của Tào Cảnh Đồng, nhưng lại chưa từng nghĩ, nếu Nhạc Tuyết thật sự mang thai, vậy đứa bé trong bụng cô ta là con của ai?”



“Đúng vậy, nếu như cô ta có thai thật, vậy dù thế nào cũng phải có cha của đứa bé mới đúng.” Hà Tư Ca để đũa xuống, cũng cảm thấy trước mắt sáng lên, thông suốt hơn rất nhiều, không còn giống như vừa rồi, chẳng có lấy chút đầu mối gì nữa cả.



“Em nhớ Tiểu Phù từng nói với em, nói lần đầu tiên Nhạc Tuyết gặp Tào Cảnh Đồng là ngày đám bạn của cô ta tổ chức sinh nhật cho cô ta.



Trong đó có một cậu bạn nhà rất giàu, luôn theo đuổi Nhạc Tuyết.



Đáng tiếc, Nhạc Tuyết không coi trọng cậu ta, nhưng lại rất thích lợi dụng người ta.” Hà Tư Ca liều mạng nhớ lại, cung cấp đầu mối cho Phó Cẩm Hành.



“Ừm, nếu như anh là cậu ta, cầu mà không được, còn bị coi lợi dụng như kẻ ngốc, rất có thể sẽ ghi hận trong lòng.



Không tệ, đây chính là một điểm bắt đầu tốt, anh sẽ lập tức phái người đi điều tra cậu ta.” Sau khi nghe xong, Phó Cẩm Hành trực tiếp đi sang bên cạnh gọi điện thoại.



Hà Tư Ca nhanh chóng nuốt miếng cuối cùng xuống, lau miệng, cũng không để mình nhàn rỗi nữa.



Đàn ông có cách điều tra của đàn ông, phụ nữ cũng có cách điều tra của phụ nữ.



Cái kiểu con gái nhà giàu được nuông chiều thành tùy hứng lại thích thể hiện như Nhạc Tuyết, bình thường không thiếu được việc đăng trạng thái lên các trang mạng xã hội, chỉ cần cẩn thận điều tra thì không thể nào không phát hiện ra dấu vết.



Mà chuyện này, thường là phụ nữ làm mới có thể thuận buồm xuôi gió.



Giống như một người phụ nữ nhàn rỗi không có việc gì, sẽ lục Weibo bạn gái mới của bạn trai cũ từ đầu tới đuôi, mặc dù vô vị, nhưng cũng rất thường thấy.



Quả nhiên, Hà Tư Ca chỉ cần dùng sức một chút, đã tìm được mấy tài khoản mạng xã hội của Nhạc Tuyết.



Căn cứ vào những bức ảnh cô ta đăng, lại đào bới sâu hơn, muốn tìm được người theo đuổi có tiền kia không khó khăn một chút nào.



Lúc Phó Cẩm Hành lấy được tài liệu, Hà Tư Ca cũng thỏa mãn để điện thoại xuống.



“Lưu Vũ Phàm, hai mươi mốt tuổi, nhà có hầm mỏ, cha cậu ta là ông chủ lớn ở vùng này.



Trước đây tên nhóc này bị điều tra ra có mang theo hàng cấm, sau khi được bảo lãnh ra ngoài, cậu ta đến Đông Nam Á chơi, đến bây giờ vẫn chưa về nước, đi học cũng không đi, nghe nói đã sắp bị trường học cho nghỉ rồi.” Cố vươn vai, nói với Phó Cẩm Hành.



“Được đó.” Phó Cẩm Hành nhìn tài liệu trên tay, quả nhiên không khác với Hà Tư Ca nói lắm, hắn không khỏi nhìn cô bằng đôi mắt khác.



“Haiz, phụ nữ một khi thông minh lên thì thám tử chẳng còn việc gì mà làm ấy.



Bây giờ trong đầu em toàn là mối quan hệ của Nhạc Tuyết, ai là bạn thân thật của cô ta, ai bằng mặt mà không bằng lòng, cướp bạn trai của ai, bị ai lén theo dõi, tất cả đều ở đây.” Hà Tư Ca ngã xuống giường, dùng ngón tay chọc chọc vào huyệt thái dương.



Không ngờ một cô gái trẻ không học hành tử tế, cả ngày bày trò chơi bời, chẳng trách học kỳ nào cũng có mấy môn không đạt.



Đạt mới lạ đấy.



“Nhìn thì thuần khiết như vậy, thật ra thì sinh hoạt cá nhân loạn muốn chết.



Haiz, nói như vậy thì Tào Cảnh Đồng rất có mắt nhìn phụ nữ, không bị vẻ bề ngoài của Nhạc Tuyết làm mê muội.



Hà Tư Ca lăn từ trên giường dậy, nhìn đồng hồ.



“Tại sao còn chưa xuống? Có phải là cha mẹ Tào Cảnh Đồng không đồng ý không?” Cô lẩm bẩm.



“Em đúng là nhiều tinh lực, không mệt à?” Phó Cẩm Hành bất đắc dĩ lắc đầu.



Qua nửa tiếng nữa, Đoàn Phù Quang mới bấm chuông cửa phòng bọn họ.



Nhìn ra được tâm trạng cô ấy hơi tệ.



“Thế nào rồi, có phải cha mẹ anh ta làm khó cô không?” Hà Tư Ca vội vàng kéo cô ấy vào.



Đoàn Phù Quang lắc đầu, lại gật đầu.



“Ba mẹ anh ấy cũng không quá tin tưởng anh ấy, đều nói gì mà con gái sẽ không đem chuyện này ra làm trò đùa, còn bảo anh ấy nói thật, không nên vì không muốn chịu trách nhiệm mà nói dối.



Tôi ở đó cũng không thể nói gì, cho nên đành quay về trước...” Hà Tư Ca rót cho cô ấy một cốc nước, an ủi: “Đây cũng là chuyện thường tình thôi, người làm cha mẹ đều không thể chấp nhận chuyện như vậy, cứ phải lấy được chứng cứ ra mới có thể thuyết phục được bọn họ.” Đợi Đoàn Phù Quang uống nước, tâm trạng cũng hòa hoãn hơn một chút, Phó Cẩm Hành mới mở miệng hỏi: “Có một cậu thanh niên tên là Lưu Vũ Phàm, chắc là bạn học của Nhạc Tuyết, cô có ấn tượng không?” “Lưu Vũ Phàm...



cái tên này rất quen tai, cậu ta làm sao?” Đoàn Phù Quang suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Có phải cái người nhà có hầm mỏ, nhà rất giàu đó không? Cậu ta là bạn học của Nhạc Tuyết, luôn thích cô ta, theo đuổi mấy năm rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom