Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1007
Chương 1018: Ngoại truyện (280)
Phong Lăng thờ ơ nhìn anh: "Anh cưới ai cũng được, không liên quan đến tôi."
Cô cúi người, nhặt gối ôm rơi dưới đất lên, vẻ mặt ghét bỏ giống như nếu thứ này không được giặt thì không thể tiếp tục để trong nhà cô nữa, rồi xoay người ném thẳng nó vào trong rổ quần áo bẩn.
Nhìn động tác rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn được nữa của cô, tất cả đều tỏ rõ sự chán ghét, không kiên nhẫn và phản cảm của cô dành cho anh.
Lệ Nam Hành chợt nhớ tới trước đây, cái ngày anh không có trong căn cứ, cái ngày mà bảy trăm ngày đêm sau đó của anh, chỉ cần vừa nghĩ tới là cả đêm không thể chợp mắt nổi. Cái ngày cô một mình uống hết cả chai rượu mạnh, hôm sau lại bị ném xuống đất trước mặt mọi người, bị vạch trần tất cả bí mật và bộ mặt thật của mình. Cái ngày tất cả thể diện, tất cả danh dự, tất cả kiên trì của cô đều bị hủy hoại hoàn toàn.
Nghĩ tới hết thầy những điều này, mọi cảm giác không cam lòng của anh dường như cũng trở thành đáng đời.
Người đàn ông lại ném áo khoác xuống: "Không liên quan đến em? Đây là không quan tâm cũng không để bụng, nếu em đã khăng khăng muốn dùng cách như vậy để đối xử với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, vậy thì được, anh không cố ép em nữa, cùng đi ăn một bữa cơm nhé?"
Phong Lãng nhìn anh với ánh mắt như đang nhìn kẻ bị bệnh tâm thần, từ chối: "Không muốn ăn."
Lệ Nam Hành cũng không miễn cưỡng, dứt khoát ngồi trở lại ghế sofa: "Thế thì gọi một phần thức ăn ngoài, anh ăn rồi mới đi."
Trước đó Phong Lăng không tin được là Lệ Nam Hành sẽ không biết xấu hổ đến mức này.
Cô hờ hững nhìn người đàn ông trên ghế sofa: "Anh muốn ở chỗ này của tôi giở trò vô lại đến cùng phải không?"
Người đàn ông rất thản nhiên vắt tréo hai chân, lạnh nhạt lên tiếng: "Ừm."
"Em đánh thắng được anh không?"
"Em đẩy được anh đi không?"
"Toàn bộ quân đội cảnh sát Mỹ đều có quan hệ với căn cứ XI, em cho rằng cho dù bây giờ mình báo cảnh sát thì có thể đuổi anh đi sao?"
"Gọi thức ăn ngoài đi." Giọng nói của người đàn ông mang vẻ thản nhiên và lười biếng, có thể khiến người ta tức chết, cứ như vậy ngồi trên ghế sofa của cô không chịu đi.
Phong Lăng hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên xoay người đi vào phòng bếp, ném vài miếng bánh mì còn dư lại cho anh, sau đó nặng nề đặt một chai mứt hoa quả trước mặt Lệ Nam Hành: "Ăn! Ăn xong thì đi ngay lập tức!"
Lệ Nam Hành liếc nhìn hai đồ vật trên bàn trà, nhưng cũng không kén chọn, đưa tay cầm lên, nhìn: "Buổi trưa bảo anh ăn cái, anh không ăn, để lại đến tối lại bảo anh ăn?”
"Thích ăn thì ăn, không ăn thì cút." Sự nhẫn nại của Phong Lăng đã đến cực hạn, cô nhìn người đàn ông đã không biết xấu hổ hơn so với hai năm trước, tất cả sự bình tĩnh và thờ ơ trong nháy mắt hóa thành một loại cảm xúc giận dữ, rất muốn đá anh từ tầng 15 xuống.
Lệ Nam Hành không nhìn cô, thuận tay cầm lấy bình mứt hoa quả kia, sau khi nhìn qua, khóe môi cong lên: "Sở thích vẫn không thay đổi, việt quất."
Trong lòng Phong Lăng cũng không có nhiều cảm xúc, nhưng nghe xong một câu như vậy, chợt nhớ tới cái bánh kem việt quất trước đây anh dẫn mình đi ăn.
Dường như cô đã từng có chút xíu thiên vị với những thứ mang hương vị việt quất, về sau không biết tại sao, thế mà lại thành thành một loại chấp niệm, cố định trong một lựa chọn duy nhất là việt quất.
Cô không lên tiếng mà chỉ nhìn đồng hồ: "Trong vòng mười phút có ăn hết được không?"
Người đàn ông quết mứt hoa quả việt quất lên lát bánh mì, thật ra bánh mì để ở trong tủ lạnh cả ngày, không nướng cũng không làm nóng, cho dù không cứng thì cũng nhất định rất lạnh, ăn vào sẽ không thoải mái.
Nhưng người đàn ông vẫn cắn mấy miếng, sau đó nuốt hai lát bánh mì cùng mứt hoa quả, rồi lại tiếp tục phết lên, không tới mười phút mà chỉ trong ba bốn phút đã ăn sạch mấy miếng bánh mì còn dư lại.
Sau khi ăn xong, người đàn ông chậm rãi đóng nắp bình mứt hoa quả lại, bỏ qua một bên, lúc này mới nhìn về phía cô:
"Một bữa ăn rất phong phú, không tệ."
Phong Lăng: "..."
Cô vừa định bảo chẳng lẽ đầu óc người đàn ông này có vấn đề thì anh đã đứng dậy, cầm áo khoác lên, thản nhiên bỏ lại một câu: "Làm phiền em rồi."
Sau đó đi thẳng.
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, mọi thứ xung quanh trở lại yên tĩnh, cuối cùng cũng chỉ còn một mình cô.
Phong Lăng yên lặng nhìn bình mứt hoa quả trên bàn trà, không hề động đậy.
Phong Lăng bị ốm rồi.
Biết huấn luyện viên A Linh làm việc chưa từng xin nghỉ ốm kể từ khi tới võ quán mà nay xin nghỉ hai ngày, tất cả học viên đều cảm thấy ngạc nhiên, họ nghi ngờ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Mà nguyên nhân thật sự là đêm hôm đó, sau khi Lệ Nam Hành đi, Phong Lăng luôn có cảm giác trong gian nhà này đều là mùi của đàn ông kia, phòng bếp, phòng tắm, trên ghế sofa, trong phòng khách, đi tới đâu dường như cũng có thể cảm nhận được dấu vết từng tồn tại của anh, mặc dù thật ra anh chẳng để lại thứ gì cả.
Vì vậy, trong buổi tối lạnh lẽo ấy, cô đã mở cửa sổ của tất cả các phòng để làm bay hết mùi hương chỉ có trên người người đàn ông đó và hương thuốc lá nhàn nhạt ra ngoài.
Kết quả bởi vì mở cửa sổ quá lâu, bên ngoài quá lạnh, sau đó sát rìa cửa sổ có chỗ bị đóng băng, không thể đóng chặt vào, ban đêm lúc ngủ bị gió lùa.
Giường của Phong Lăng lại đối diện với bên cửa số ấy, vô cùng bất hạnh, cô bị gió lạnh lùa vào trong đêm làm cho cảm cúm.
Sáng hôm sau, cô không thể dậy nổi nữa, trời đất quay cuồng, gắng gượng lấy di động ra gọi cho huấn luyện viên trưởng và ông chủ xin nghỉ, sau đó mơ mơ màng màng ngủ cả ngày, mãi đến sáng ngày hôm sau nữa mới tỉnh. Sau khi tỉnh lại, Phong Lăng cũng không muốn ăn øì, tự đun nước, quấn kín chăn vào người cầm một cốc nước nóng ngồi trên ghế sofa, cứ như vậy uống từng hớp từng hớp nhỏ, miễn cưỡng trải qua ngày nghỉ phép thứ hai.
Lúc đầu cô chỉ xin nghỉ một ngày, nhưng ngày thứ hai cũng vẫn ốm không thể tới được.
Giấy lau nước mũi trong sọt rác cũng đã đầy, Phong Lang ho khan khùng khục, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhiễm lạnh cảm cúm mà ốm nghiêm trọng như vậy bao giờ.
Cứ nửa mê nửa tỉnh, chịu đựng như vậy qua một ngày trên ghế sofa, đêm đó, Phong Lăng đang muốn vào phòng tắm tắm nước nóng để xua tan mệt mỏi trên người, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Hiện tại, cô rất chú ý tới những người đột nhiên gõ cửa nhà mình, nghe tiếng đập cửa cô liền cau mày, theo bản năng không muốn ra mở cửa, chỉ muốn ở trong phòng giả chết.
Sau khi øõ cửa trong chốc lát, người bên ngoài không nghe thấy tiếng động bên trong bèn yên tĩnh lại, lúc Phong Lăng đang chuẩn bị quay về phòng ngủ, di động đặt trên giường lại thình lình vang lên.
Cô vừa sụt sịt vừa đi qua, liếc nhìn một cái, là Trần Bắc Khuynh gọi tới. Phong Lăng nghỉ ngờ nhận điện thoại: "A lô?"
"Sao không mở cửa? Không phải bị bệnh ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Người gõ cửa là học viên Trần?
Phong Lăng hơi khựng lại, lúc này mới xoay người đi ra ngoài, lúc mở cửa quả nhiên trông thấy Trần Bắc Khuynh đứng ở bên ngoài, trong tay cầm chiếc di động đang nói chuyện với cô.
Trong giây phút cửa mở ra, thấy cái mũi bị giấy chà sát đến đỏ bừng của Phong Lăng, Trần Bắc Khuynh nhướng mày: "Bị bệnh thật à, tôi còn tưởng rằng cô đang trốn tôi chứ."
Phong Lăng thờ ơ nhìn anh: "Anh cưới ai cũng được, không liên quan đến tôi."
Cô cúi người, nhặt gối ôm rơi dưới đất lên, vẻ mặt ghét bỏ giống như nếu thứ này không được giặt thì không thể tiếp tục để trong nhà cô nữa, rồi xoay người ném thẳng nó vào trong rổ quần áo bẩn.
Nhìn động tác rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn được nữa của cô, tất cả đều tỏ rõ sự chán ghét, không kiên nhẫn và phản cảm của cô dành cho anh.
Lệ Nam Hành chợt nhớ tới trước đây, cái ngày anh không có trong căn cứ, cái ngày mà bảy trăm ngày đêm sau đó của anh, chỉ cần vừa nghĩ tới là cả đêm không thể chợp mắt nổi. Cái ngày cô một mình uống hết cả chai rượu mạnh, hôm sau lại bị ném xuống đất trước mặt mọi người, bị vạch trần tất cả bí mật và bộ mặt thật của mình. Cái ngày tất cả thể diện, tất cả danh dự, tất cả kiên trì của cô đều bị hủy hoại hoàn toàn.
Nghĩ tới hết thầy những điều này, mọi cảm giác không cam lòng của anh dường như cũng trở thành đáng đời.
Người đàn ông lại ném áo khoác xuống: "Không liên quan đến em? Đây là không quan tâm cũng không để bụng, nếu em đã khăng khăng muốn dùng cách như vậy để đối xử với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, vậy thì được, anh không cố ép em nữa, cùng đi ăn một bữa cơm nhé?"
Phong Lãng nhìn anh với ánh mắt như đang nhìn kẻ bị bệnh tâm thần, từ chối: "Không muốn ăn."
Lệ Nam Hành cũng không miễn cưỡng, dứt khoát ngồi trở lại ghế sofa: "Thế thì gọi một phần thức ăn ngoài, anh ăn rồi mới đi."
Trước đó Phong Lăng không tin được là Lệ Nam Hành sẽ không biết xấu hổ đến mức này.
Cô hờ hững nhìn người đàn ông trên ghế sofa: "Anh muốn ở chỗ này của tôi giở trò vô lại đến cùng phải không?"
Người đàn ông rất thản nhiên vắt tréo hai chân, lạnh nhạt lên tiếng: "Ừm."
"Em đánh thắng được anh không?"
"Em đẩy được anh đi không?"
"Toàn bộ quân đội cảnh sát Mỹ đều có quan hệ với căn cứ XI, em cho rằng cho dù bây giờ mình báo cảnh sát thì có thể đuổi anh đi sao?"
"Gọi thức ăn ngoài đi." Giọng nói của người đàn ông mang vẻ thản nhiên và lười biếng, có thể khiến người ta tức chết, cứ như vậy ngồi trên ghế sofa của cô không chịu đi.
Phong Lăng hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên xoay người đi vào phòng bếp, ném vài miếng bánh mì còn dư lại cho anh, sau đó nặng nề đặt một chai mứt hoa quả trước mặt Lệ Nam Hành: "Ăn! Ăn xong thì đi ngay lập tức!"
Lệ Nam Hành liếc nhìn hai đồ vật trên bàn trà, nhưng cũng không kén chọn, đưa tay cầm lên, nhìn: "Buổi trưa bảo anh ăn cái, anh không ăn, để lại đến tối lại bảo anh ăn?”
"Thích ăn thì ăn, không ăn thì cút." Sự nhẫn nại của Phong Lăng đã đến cực hạn, cô nhìn người đàn ông đã không biết xấu hổ hơn so với hai năm trước, tất cả sự bình tĩnh và thờ ơ trong nháy mắt hóa thành một loại cảm xúc giận dữ, rất muốn đá anh từ tầng 15 xuống.
Lệ Nam Hành không nhìn cô, thuận tay cầm lấy bình mứt hoa quả kia, sau khi nhìn qua, khóe môi cong lên: "Sở thích vẫn không thay đổi, việt quất."
Trong lòng Phong Lăng cũng không có nhiều cảm xúc, nhưng nghe xong một câu như vậy, chợt nhớ tới cái bánh kem việt quất trước đây anh dẫn mình đi ăn.
Dường như cô đã từng có chút xíu thiên vị với những thứ mang hương vị việt quất, về sau không biết tại sao, thế mà lại thành thành một loại chấp niệm, cố định trong một lựa chọn duy nhất là việt quất.
Cô không lên tiếng mà chỉ nhìn đồng hồ: "Trong vòng mười phút có ăn hết được không?"
Người đàn ông quết mứt hoa quả việt quất lên lát bánh mì, thật ra bánh mì để ở trong tủ lạnh cả ngày, không nướng cũng không làm nóng, cho dù không cứng thì cũng nhất định rất lạnh, ăn vào sẽ không thoải mái.
Nhưng người đàn ông vẫn cắn mấy miếng, sau đó nuốt hai lát bánh mì cùng mứt hoa quả, rồi lại tiếp tục phết lên, không tới mười phút mà chỉ trong ba bốn phút đã ăn sạch mấy miếng bánh mì còn dư lại.
Sau khi ăn xong, người đàn ông chậm rãi đóng nắp bình mứt hoa quả lại, bỏ qua một bên, lúc này mới nhìn về phía cô:
"Một bữa ăn rất phong phú, không tệ."
Phong Lăng: "..."
Cô vừa định bảo chẳng lẽ đầu óc người đàn ông này có vấn đề thì anh đã đứng dậy, cầm áo khoác lên, thản nhiên bỏ lại một câu: "Làm phiền em rồi."
Sau đó đi thẳng.
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, mọi thứ xung quanh trở lại yên tĩnh, cuối cùng cũng chỉ còn một mình cô.
Phong Lăng yên lặng nhìn bình mứt hoa quả trên bàn trà, không hề động đậy.
Phong Lăng bị ốm rồi.
Biết huấn luyện viên A Linh làm việc chưa từng xin nghỉ ốm kể từ khi tới võ quán mà nay xin nghỉ hai ngày, tất cả học viên đều cảm thấy ngạc nhiên, họ nghi ngờ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Mà nguyên nhân thật sự là đêm hôm đó, sau khi Lệ Nam Hành đi, Phong Lăng luôn có cảm giác trong gian nhà này đều là mùi của đàn ông kia, phòng bếp, phòng tắm, trên ghế sofa, trong phòng khách, đi tới đâu dường như cũng có thể cảm nhận được dấu vết từng tồn tại của anh, mặc dù thật ra anh chẳng để lại thứ gì cả.
Vì vậy, trong buổi tối lạnh lẽo ấy, cô đã mở cửa sổ của tất cả các phòng để làm bay hết mùi hương chỉ có trên người người đàn ông đó và hương thuốc lá nhàn nhạt ra ngoài.
Kết quả bởi vì mở cửa sổ quá lâu, bên ngoài quá lạnh, sau đó sát rìa cửa sổ có chỗ bị đóng băng, không thể đóng chặt vào, ban đêm lúc ngủ bị gió lùa.
Giường của Phong Lăng lại đối diện với bên cửa số ấy, vô cùng bất hạnh, cô bị gió lạnh lùa vào trong đêm làm cho cảm cúm.
Sáng hôm sau, cô không thể dậy nổi nữa, trời đất quay cuồng, gắng gượng lấy di động ra gọi cho huấn luyện viên trưởng và ông chủ xin nghỉ, sau đó mơ mơ màng màng ngủ cả ngày, mãi đến sáng ngày hôm sau nữa mới tỉnh. Sau khi tỉnh lại, Phong Lăng cũng không muốn ăn øì, tự đun nước, quấn kín chăn vào người cầm một cốc nước nóng ngồi trên ghế sofa, cứ như vậy uống từng hớp từng hớp nhỏ, miễn cưỡng trải qua ngày nghỉ phép thứ hai.
Lúc đầu cô chỉ xin nghỉ một ngày, nhưng ngày thứ hai cũng vẫn ốm không thể tới được.
Giấy lau nước mũi trong sọt rác cũng đã đầy, Phong Lang ho khan khùng khục, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhiễm lạnh cảm cúm mà ốm nghiêm trọng như vậy bao giờ.
Cứ nửa mê nửa tỉnh, chịu đựng như vậy qua một ngày trên ghế sofa, đêm đó, Phong Lăng đang muốn vào phòng tắm tắm nước nóng để xua tan mệt mỏi trên người, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Hiện tại, cô rất chú ý tới những người đột nhiên gõ cửa nhà mình, nghe tiếng đập cửa cô liền cau mày, theo bản năng không muốn ra mở cửa, chỉ muốn ở trong phòng giả chết.
Sau khi øõ cửa trong chốc lát, người bên ngoài không nghe thấy tiếng động bên trong bèn yên tĩnh lại, lúc Phong Lăng đang chuẩn bị quay về phòng ngủ, di động đặt trên giường lại thình lình vang lên.
Cô vừa sụt sịt vừa đi qua, liếc nhìn một cái, là Trần Bắc Khuynh gọi tới. Phong Lăng nghỉ ngờ nhận điện thoại: "A lô?"
"Sao không mở cửa? Không phải bị bệnh ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Người gõ cửa là học viên Trần?
Phong Lăng hơi khựng lại, lúc này mới xoay người đi ra ngoài, lúc mở cửa quả nhiên trông thấy Trần Bắc Khuynh đứng ở bên ngoài, trong tay cầm chiếc di động đang nói chuyện với cô.
Trong giây phút cửa mở ra, thấy cái mũi bị giấy chà sát đến đỏ bừng của Phong Lăng, Trần Bắc Khuynh nhướng mày: "Bị bệnh thật à, tôi còn tưởng rằng cô đang trốn tôi chứ."
Bình luận facebook