Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1053
Chương 1064: Ngoại truyện (326)
Gần ba năm trước, cô từng nằm trên đất bị mọi người vây xem với thân phận thành viên bị vứt bỏ của căn cứ XI rồi rời đi một cách thảm hại. Vậy mà hôm nay, cô lại cầm thư mời về làm huấn luyện viên của căn cứ XI.
Cảm giác khác biệt rõ ràng này khiến Phong Lăng không thể phản ứng kịp, cho đến khi A Phong và Tiểu Hứa đại diện cho trụ sở căn cứ XI tới đón cô, Phong Lăng nhìn Tiểu Hứa và A Phong, hỏi ra thắc mắc trong lòng mình: "Không phải là họ không tiếp nhận phụ nữ sao?"
"Không tiếp nhận phụ nữ là ông cụ Lệ, không phải căn cứ XI." A Phong nói: "Hơn nữa, trong quy tắc quy định của căn cứ có một sơ hở, không nhận huấn luyện thành viên nữ nhưng không viết rõ không nhận huấn luyện viên nữ, vậy nên, huấn luyện viên Phong, mời lên xe."
Phong Lăng: "..."
Là ai tìm được sơ hở này? Là ai mượn sơ hở này để quang minh chính đại đón cô về như thế?
Trừ Lệ Nam Hành ra, Phong Lăng không nghĩ ra được người thứ hai, cũng không thể có người thứ hai có được bản lĩnh lớn như vậy. Khi rời đi, cô đã mất hết thể diện và danh tiếng rồi, nhưng hiện tại cô lại giống như đã tìm lại được tất cả, dù giờ cô quay về căn cứ XI, cũng sẽ không có ai có thể nói được bất kỳ chữ “không” nào.
Nhưng đã rất lâu rồi Lệ Nam Hành không liên lạc với cô, thậm chí lâu như thế, cho tới nay, mỗi lần gặp mặt, hai người họ cũng chỉ là đi lướt qua nhau. Dù thỉnh thoảng có lúc đối mặt nhau nhưng trong mắt của người đàn ông đó cũng chỉ có sự lạnh nhạt, không hề tồn tại chút tình cảm dư thừa nào, tựa như chỉ là một người xa lạ.
"Các anh về trước đi, nếu như tôi muốn trở về căn cứ, tôi sẽ tự về." Phong Lãng không lên xe.
A Phong và Tiểu Hứa nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt khó hiểu: "Căn cứ phái xe tới là có ý mời cô về, cô nhìn mà không hiểu tình hình lúc này hay sao? Đây là muốn giúp cô tìm lại tất cả những thứ đã đánh mất hôm rời đi đó."
Đánh mất cái gì cơ, tự tôn sao?
Có điều đối với Phong Lăng, hiện tại, dẫu sao cô cũng đã rời khỏi căn cứ XI hơn hai năm, gần ba năm rồi. Nếu như cô vẫn luôn ở bên ngoài, cô muốn đi con đường như thế nào cũng được, không cần tiếp tục giống như trước đây, trong mắt chỉ có một căn cứ XI.
Nhưng nếu bây giờ cô ngồi xe bọn bọn họ trở về, thế giới của cô sẽ lại y như lúc đầu.
Dáng vẻ lúc ban đầu này là nơi hạnh phúc yên bình nhất trong thế giới của cô, cũng là cách sống cô từng kiên trì nhất, chỉ cần có thể tiếp tục sống yên ổn ở căn cứ từng là mục tiêu của cuộc đời cô.
Sau này, Bác sĩ Văn từng hỏi mục tiêu của cuộc đời cô là gì, cô đã nói mình cũng chỉ muốn yên ổn sống tiếp mà thôi.
Nhưng hiện tại, cách sống của cô là không muốn lại bị căn cứ trói buộc nữa.
Cho dù phải về, cũng không phải hiện tại.
"Không cần, tự tôn mà tôi từng vứt bỏ, tôi sẽ tự mình nhặt lại, không cần ai giúp tôi hết."
A Phong nhíu mày, Tiểu Hứa cũng nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt không thể hiểu nổi: "Hẳn là cô cũng nhìn ra được rốt cuộc chuyện này là ai sắp xếp giúp cô, có thể khiến cô có thể lấy lại tất cả như vậy, chỉ có một người có thể làm được thôi."
Phong Lăng không đáp, chỉ giao lá thư mời kia vào tay A Phong rồi xoay người đi, không lên xe, cũng không có ý muốn sẽ rời đi trong hôm nay.
Tiểu Hứa nhìn thư mời trong tay A Phong, lại nhìn A Phong một cái: "Vậy là cô ấy từ chối à?"
"Rất rõ ràng là từ chối." A Phong khẽ than: "Hồi đó cách làm của mấy ông cụ đúng là quá đáng thật, nói cho cùng cũng là người từng lập được vô số công lao cho căn cứ, lại còn là một cô gái rất trẻ tuổi. Người rộng lượng thế nào đi nữa e rằng cũng sẽ có khúc mắc trong lòng, khúc mắc này không liên quan tới danh dự và sĩ diện, mà là vết khoét trong lòng cô ấy."
"Vết khoét này không phải Lệ lão đại vẫn luôn nghĩ cách giúp cô ấy vượt qua sao?"
"Vấn đề là cô ấy không chịu."
"Trước khi đi, lão đại không nói gì hết, tôi đoán chừng Lệ lão đại vẫn hiểu rõ tính tình của cô ấy nhất, biết cô ấy rất có thể sẽ không chịu..."
"Đúng vậy, lão đại hẳn đã đoán được."
Con gái của vợ chồng Ritter vẫn không nỡ để Phong Lăng đi, sau khi cô bé nghe nói Phong Lăng sắp đi, mỗi ngày đều ôm Phong Lăng khóc một lúc. Con người đều có tình cảm, nhất là đối với trẻ con đơn thuần thì càng dễ nảy sinh tình cảm sâu đậm, hiếm khi thấy một người quả quyết như Phong Lăng cũng có lúc quyến luyến thế này.
Cứ chần chừ như vậy một tuần lễ, cuối cùng cô vẫn phải đi.
Cô bé lại ôm cô khóc lớn một hồi, Phong Lăng dỗ cô bé, nói sau này mình sẽ thường xuyên tới đây thăm cô bé. Sau khi hứa xong, Phong Lăng mới được cô bé vừa khóc sướt mướt vừa kéo vạt áo đi ra ngoài.
Lúc rời khỏi nhà của vợ chồng Ritter, Phong Lăng muốn tìm một chỗ ở tạm thời, không định trở về căn cứ XI.
Cô từ chối chiếc xe do vợ chồng Ritter phái đến, tự mình ra bắt xe. Khi cô đứng bên đường xem điện thoại trong lúc đợi xe, đột nhiên, một chiếc Ferrari màu trắng dừng lại trước mặt cô.
Phong Lăng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt của Tần Tư Đình xuất hiện ngay trước mắt.
Hai mươi phút sau.
Phong Lăng và Tần Tư Đình ngồi trong một quán cà phê gần đó. Phong Lăng vô cùng kính trọng ngưỡng mộ những người cầm dao giải phẫu tranh giành mạng người với Diêm Vương như Bác sĩ Tần và Bác sĩ Văn. Hơn nữa Tần Tư Đình đã cứu mạng cô, cho nên cô cũng cực kỳ kính trọng anh ta.
"Chuyện của cô... Tôi đã nghe nói chút ít rồi." Tần Tư Đình thêm đường sữa vào tách cà phê mà phục vụ mới đưa lên, rồi đặt xuống trước mặt cô: "Cô uống được loại cà phê này không?"
Phong Lăng gật đầu: "Được, tôi không kén chọn."
Trần Tư Đình cười cười, cho đến khi nhân viên phục vụ lại bưng lên một tách Americano, Phong Lăng nhìn tách cà phê Americano màu đen đậm trước mặt anh ta, lập tức kéo ngay tách cà phê vừa thêm đường sữa vào lại gần mình nhất.
Tần Tư Đình nhìn động tác ung dung thản nhiên này của Phong Lăng, lại phát hiện kiểu con gái trông thì cứng nhắc lạnh mặt lạnh lòng như cô, thực chất bên trong cũng có chút đáng yêu, nhưng sự đáng yêu của cô cũng chỉ có người muốn phát hiện mới có thể phát hiện ra.
Ví dụ như Lệ Nam Hành.
Tần Tư Đình uống một ngụm cà phê, sau đó mới nói: "Nếu như cô tạm thời không muốn quay về căn cứ, muốn làm chút chuyện ở ngoài thì hiện tại đúng lúc tôi có một công việc có thể giới thiệu cho cô, nhưng mà công việc này có thể hơi xa nước Mỹ chút."
"Công việc gì?"
"Gần đây, bởi vì chuyện xã hội đen và chuyện buôn bán súng ống đạn được liên lụy đến hàng loạt sự việc ở Hải Thành, cho nên vợ của Mặc Cảnh Thâm cần một vệ sĩ có thể tin tưởng. Cô cũng biết quan hệ của Mặc Cảnh Thâm và căn cứ XI rồi đấy, vợ của cậu ta là một người tốt, cho dù cô đi làm vệ sĩ, đãi ngộ cũng sẽ không kém so với bên Tòa thị chính, như vậy cô cũng có thể có một công việc đáng tin. Đồng thời Mặc Cảnh Thâm cũng sẽ tìm được người như cậu ấy muốn. Cô cũng có thể tạm thời cách xa Los Angeles - nơi khiến cô không hề vui vẻ này, một công ba việc, cô có cần cân nhắc thử xem sao không?"
Gần ba năm trước, cô từng nằm trên đất bị mọi người vây xem với thân phận thành viên bị vứt bỏ của căn cứ XI rồi rời đi một cách thảm hại. Vậy mà hôm nay, cô lại cầm thư mời về làm huấn luyện viên của căn cứ XI.
Cảm giác khác biệt rõ ràng này khiến Phong Lăng không thể phản ứng kịp, cho đến khi A Phong và Tiểu Hứa đại diện cho trụ sở căn cứ XI tới đón cô, Phong Lăng nhìn Tiểu Hứa và A Phong, hỏi ra thắc mắc trong lòng mình: "Không phải là họ không tiếp nhận phụ nữ sao?"
"Không tiếp nhận phụ nữ là ông cụ Lệ, không phải căn cứ XI." A Phong nói: "Hơn nữa, trong quy tắc quy định của căn cứ có một sơ hở, không nhận huấn luyện thành viên nữ nhưng không viết rõ không nhận huấn luyện viên nữ, vậy nên, huấn luyện viên Phong, mời lên xe."
Phong Lăng: "..."
Là ai tìm được sơ hở này? Là ai mượn sơ hở này để quang minh chính đại đón cô về như thế?
Trừ Lệ Nam Hành ra, Phong Lăng không nghĩ ra được người thứ hai, cũng không thể có người thứ hai có được bản lĩnh lớn như vậy. Khi rời đi, cô đã mất hết thể diện và danh tiếng rồi, nhưng hiện tại cô lại giống như đã tìm lại được tất cả, dù giờ cô quay về căn cứ XI, cũng sẽ không có ai có thể nói được bất kỳ chữ “không” nào.
Nhưng đã rất lâu rồi Lệ Nam Hành không liên lạc với cô, thậm chí lâu như thế, cho tới nay, mỗi lần gặp mặt, hai người họ cũng chỉ là đi lướt qua nhau. Dù thỉnh thoảng có lúc đối mặt nhau nhưng trong mắt của người đàn ông đó cũng chỉ có sự lạnh nhạt, không hề tồn tại chút tình cảm dư thừa nào, tựa như chỉ là một người xa lạ.
"Các anh về trước đi, nếu như tôi muốn trở về căn cứ, tôi sẽ tự về." Phong Lãng không lên xe.
A Phong và Tiểu Hứa nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt khó hiểu: "Căn cứ phái xe tới là có ý mời cô về, cô nhìn mà không hiểu tình hình lúc này hay sao? Đây là muốn giúp cô tìm lại tất cả những thứ đã đánh mất hôm rời đi đó."
Đánh mất cái gì cơ, tự tôn sao?
Có điều đối với Phong Lăng, hiện tại, dẫu sao cô cũng đã rời khỏi căn cứ XI hơn hai năm, gần ba năm rồi. Nếu như cô vẫn luôn ở bên ngoài, cô muốn đi con đường như thế nào cũng được, không cần tiếp tục giống như trước đây, trong mắt chỉ có một căn cứ XI.
Nhưng nếu bây giờ cô ngồi xe bọn bọn họ trở về, thế giới của cô sẽ lại y như lúc đầu.
Dáng vẻ lúc ban đầu này là nơi hạnh phúc yên bình nhất trong thế giới của cô, cũng là cách sống cô từng kiên trì nhất, chỉ cần có thể tiếp tục sống yên ổn ở căn cứ từng là mục tiêu của cuộc đời cô.
Sau này, Bác sĩ Văn từng hỏi mục tiêu của cuộc đời cô là gì, cô đã nói mình cũng chỉ muốn yên ổn sống tiếp mà thôi.
Nhưng hiện tại, cách sống của cô là không muốn lại bị căn cứ trói buộc nữa.
Cho dù phải về, cũng không phải hiện tại.
"Không cần, tự tôn mà tôi từng vứt bỏ, tôi sẽ tự mình nhặt lại, không cần ai giúp tôi hết."
A Phong nhíu mày, Tiểu Hứa cũng nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt không thể hiểu nổi: "Hẳn là cô cũng nhìn ra được rốt cuộc chuyện này là ai sắp xếp giúp cô, có thể khiến cô có thể lấy lại tất cả như vậy, chỉ có một người có thể làm được thôi."
Phong Lăng không đáp, chỉ giao lá thư mời kia vào tay A Phong rồi xoay người đi, không lên xe, cũng không có ý muốn sẽ rời đi trong hôm nay.
Tiểu Hứa nhìn thư mời trong tay A Phong, lại nhìn A Phong một cái: "Vậy là cô ấy từ chối à?"
"Rất rõ ràng là từ chối." A Phong khẽ than: "Hồi đó cách làm của mấy ông cụ đúng là quá đáng thật, nói cho cùng cũng là người từng lập được vô số công lao cho căn cứ, lại còn là một cô gái rất trẻ tuổi. Người rộng lượng thế nào đi nữa e rằng cũng sẽ có khúc mắc trong lòng, khúc mắc này không liên quan tới danh dự và sĩ diện, mà là vết khoét trong lòng cô ấy."
"Vết khoét này không phải Lệ lão đại vẫn luôn nghĩ cách giúp cô ấy vượt qua sao?"
"Vấn đề là cô ấy không chịu."
"Trước khi đi, lão đại không nói gì hết, tôi đoán chừng Lệ lão đại vẫn hiểu rõ tính tình của cô ấy nhất, biết cô ấy rất có thể sẽ không chịu..."
"Đúng vậy, lão đại hẳn đã đoán được."
Con gái của vợ chồng Ritter vẫn không nỡ để Phong Lăng đi, sau khi cô bé nghe nói Phong Lăng sắp đi, mỗi ngày đều ôm Phong Lăng khóc một lúc. Con người đều có tình cảm, nhất là đối với trẻ con đơn thuần thì càng dễ nảy sinh tình cảm sâu đậm, hiếm khi thấy một người quả quyết như Phong Lăng cũng có lúc quyến luyến thế này.
Cứ chần chừ như vậy một tuần lễ, cuối cùng cô vẫn phải đi.
Cô bé lại ôm cô khóc lớn một hồi, Phong Lăng dỗ cô bé, nói sau này mình sẽ thường xuyên tới đây thăm cô bé. Sau khi hứa xong, Phong Lăng mới được cô bé vừa khóc sướt mướt vừa kéo vạt áo đi ra ngoài.
Lúc rời khỏi nhà của vợ chồng Ritter, Phong Lăng muốn tìm một chỗ ở tạm thời, không định trở về căn cứ XI.
Cô từ chối chiếc xe do vợ chồng Ritter phái đến, tự mình ra bắt xe. Khi cô đứng bên đường xem điện thoại trong lúc đợi xe, đột nhiên, một chiếc Ferrari màu trắng dừng lại trước mặt cô.
Phong Lăng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt của Tần Tư Đình xuất hiện ngay trước mắt.
Hai mươi phút sau.
Phong Lăng và Tần Tư Đình ngồi trong một quán cà phê gần đó. Phong Lăng vô cùng kính trọng ngưỡng mộ những người cầm dao giải phẫu tranh giành mạng người với Diêm Vương như Bác sĩ Tần và Bác sĩ Văn. Hơn nữa Tần Tư Đình đã cứu mạng cô, cho nên cô cũng cực kỳ kính trọng anh ta.
"Chuyện của cô... Tôi đã nghe nói chút ít rồi." Tần Tư Đình thêm đường sữa vào tách cà phê mà phục vụ mới đưa lên, rồi đặt xuống trước mặt cô: "Cô uống được loại cà phê này không?"
Phong Lăng gật đầu: "Được, tôi không kén chọn."
Trần Tư Đình cười cười, cho đến khi nhân viên phục vụ lại bưng lên một tách Americano, Phong Lăng nhìn tách cà phê Americano màu đen đậm trước mặt anh ta, lập tức kéo ngay tách cà phê vừa thêm đường sữa vào lại gần mình nhất.
Tần Tư Đình nhìn động tác ung dung thản nhiên này của Phong Lăng, lại phát hiện kiểu con gái trông thì cứng nhắc lạnh mặt lạnh lòng như cô, thực chất bên trong cũng có chút đáng yêu, nhưng sự đáng yêu của cô cũng chỉ có người muốn phát hiện mới có thể phát hiện ra.
Ví dụ như Lệ Nam Hành.
Tần Tư Đình uống một ngụm cà phê, sau đó mới nói: "Nếu như cô tạm thời không muốn quay về căn cứ, muốn làm chút chuyện ở ngoài thì hiện tại đúng lúc tôi có một công việc có thể giới thiệu cho cô, nhưng mà công việc này có thể hơi xa nước Mỹ chút."
"Công việc gì?"
"Gần đây, bởi vì chuyện xã hội đen và chuyện buôn bán súng ống đạn được liên lụy đến hàng loạt sự việc ở Hải Thành, cho nên vợ của Mặc Cảnh Thâm cần một vệ sĩ có thể tin tưởng. Cô cũng biết quan hệ của Mặc Cảnh Thâm và căn cứ XI rồi đấy, vợ của cậu ta là một người tốt, cho dù cô đi làm vệ sĩ, đãi ngộ cũng sẽ không kém so với bên Tòa thị chính, như vậy cô cũng có thể có một công việc đáng tin. Đồng thời Mặc Cảnh Thâm cũng sẽ tìm được người như cậu ấy muốn. Cô cũng có thể tạm thời cách xa Los Angeles - nơi khiến cô không hề vui vẻ này, một công ba việc, cô có cần cân nhắc thử xem sao không?"
Bình luận facebook