Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1057
Chương 1068: Ngoại truyện (330)
Phong Lăng lấy lý do A Phong tìm cô có việc để ra khỏi trại huấn luyện đang vô cùng nhiệt tình của đội bắn tỉa.
Nếu không chưa biết chừng bốn người kia có thể túm cô lại trò chuyện ba ngày ba đêm mất.
Nhưng đúng là A Phong cũng đang tìm cô thật.
Phong Lăng quay lại trụ sở căn cứ, A Phong hỏi cô: "Không biết hôm nay Lệ lão đại có thể trở về hay không, hay hôm nay cô cứ ở lại trong căn cứ trước đi! Dạo gần đây, trong ngoài nhà họ Lệ xảy ra hơi nhiều chuyện, chúng tôi cũng không tiện làm phiền lão đại, thế nên cũng không gọi điện hỏi thời gian anh ấy về. Hiện tại, ông cụ bên ấy bị bệnh nặng, chúng tôi không thể thúc giục được."
Phong Lăng nói: "Thế tôi ở lại trước vậy.”
"Cô nhất định phải đi à? Nếu cô đã trở về căn cứ rồi thì tôi thấy không bằng cứ cầm lấy thư mời đi, chuyện đến làm huấn luyện viên ở sân bắn cũng thể tiến hành trước thời hạn.”
"Không cần đâu, tôi chỉ ở lại đợi Lệ Nam Hành về ký tên thôi."
Thấy Phong Lăng không bị dao động, A Phong cũng không nhiều lời nữa: "Vậy được rồi, tôi gọi người đưa cô tới chỗ ở."
Phong Lăng tưởng họ sắp xếp cho mình phòng đơn gì đó nên gật đầu không nói gì thêm.
A Phong phái người qua đưa cô về chỗ nghỉ ngơi nhưng lúc đi từ trụ sở căn cứ đến chỗ gọi là nơi ở, con đường này, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy quen thuộc.
Cho đến khi tòa nhà mình từng ở xuất hiện trước mắt, cho đến khi người kia đưa cô lên lầu, tới tầng lầu cô đã từng sống rồi lại đưa cô đi tới căn phòng trước kia cô từng ở. Nhìn căn phòng sáng sủa và giường chiếu sạch sẽ, Phong Lăng đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
"Cô Phong, A Phong nói để cô về đây ở trước, tạm thời chúng tôi chưa chuẩn bị chỗ khác, thế nên cô ở tạm đây trước nhé.”
Phong Lăng đứng ở ngoài cửa, đảo mắt nhìn về phía cánh cửa cách vách.
Những tháng ngày từng cùng Lệ Nam Hành sống cách vách, ân ái chăm sóc lẫn nhau như hiện rõ mồn một trước mắt cô. Người đứng trước mặt cũng chỉ là người do A Phong phái tới, chẳng thể nói được chuyện gì, Phong Lăng không nhiều lời, đi vào trong, người nọ lập tức rời đi.
Sau khi người kia đi khỏi, Phong Lăng đứng trong căn phòng quen thuộc, gọi điện thoại cho A Phong: "Sắp xếp giúp tôi một căn phòng khác, tôi không muốn ở đây."
"Tại sao? Chẳng phải trước đây cô vẫn ở đó ư? Ở cũng rất thoải mái nữa, tôi nghĩ bây giờ ở đó cũng thuận tiện hơn một chút."
"Không cần thiết, không phải căn cứ XI cũng có phòng dành riêng cho khách sao? Tìm cho tôi một căn phòng khách bình thường là được."
Phong Lăng vừa cầm điện thoại nói vừa đi đến trước cửa số sát đất, cô mở cửa sổ ra, hướng mắt nhìn ra ngoài, mọi thứ đều rất quen thuộc.
Phòng khách?
Lời Phong Lăng nói đã biếu đạt rất rõ ràng rồi.
Mặc dù bây giờ cô đang ở trong căn cứ XI nhưng cô căn bản không có ý định trở về nơi này.
"Vậy được, lát nữa cô qua đây, tôi lấy chìa khoá phòng khách cho cô, tầng trên của trụ sở căn cứ có mẫy căn phòng dành cho khách, cô ở đó trước vậy."
"Cảm ơn." Phong Lăng cúp máy.
Trước khi đi, Phong Lăng trông thấy ban công bên ngoài cửa số, cô đi ra ngoài, đồng thời đảo mắt nhìn về phía ban công tương tự ở sát vách và cả căn phòng sau ban công.
Phong Lăng cứ lẳng lặng đứng đó nhìn, sau đó cô thu ánh mắt lại, một lần nữa quay về chỗ cửa sổ rồi ra khỏi phòng, không bày tổ bất kỳ thái độ gì với việc bày biện trong phòng này chẳng có chút thay đổi nào so với hai, ba năm trước. Phong Lăng không nói gì mà đi thẳng một mạch ra ngoài.
Buổi tối đầu tiên ở trong phòng khách của căn cứ, Phong Lăng mất ngủ.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, cô tới nhà ăn của căn cứ ăn sáng, vài anh em quen thân qua nói chuyện với cô, cô lại mặt ủ mày chau ngồi ở đó vừa ăn vừa miễn cưỡng đáp lời, sau đó lời đồn "Bây giờ đã trở thành huấn luyện viên nên Phong Lăng trở nên còn lạnh lùng hơn cả trước” trong vòng vài tiếng đồng hồ đã truyền khắp toàn bộ căn cứ.
Những người thích cô không để những lời này vào tai, còn những kẻ từng không thích cô lại càng chê trách thậm tệ hơn ở sau lưng.
Phong Lăng không thèm để ý, cơm nước xong thì đi thẳng về ngủ bù, không tiếp xúc với bất kỳ ai, ngay cả bốn người của đội bắn tỉa nhân lúc không phải huấn luyện tìm tới cửa, cô cũng tiếp tục ngủ, đóng cửa không gặp.
Đợi ròng rã suốt hai ngày, Lệ Nam Hành vẫn không trở về.
A Phong nói đã gọi tới nhà họ Lệ, tình trạng của ông cụ Lệ không tốt lắm, Lệ Nam Hành là cháu trai duy nhất, thời điểm thế này, anh không thể rời khỏi đó được.
Điều này khiến Phong Lăng đột nhiên có một loại cảm giác hẳn là còn lâu lắm mới đợi được Lệ Nam Hành.
Nhưng bây giờ, nhiệm vụ ở nhà vợ chồng Ritter đã kết thúc, việc cô nhận lời Bác sĩ Tần là tới Hải Thành còn phải chờ Lệ Nam Hành ký tên, công việc huấn luyện viên ở căn cứ XI bên này cô cũng chưa tiếp nhận, mỗi ngày ở trong phòng khách quả thực buồn chán đến mốc meo.
Ngày thứ ba sau khi trở về căn cứ XI, cuối cùng Phong Lăng cũng không nhịn được nữa, lần theo tiếng súng quen thuộc đi tới đội bắn tỉa.
Lúc đầu cô chỉ ngồi chung một chỗ uống trà nói chuyện với huấn luyện viên đội bắn tỉa, sau đó đứt khoát tập luyện chung cùng bốn người kia, một lần nữa tìm lại cảm giác hồi còn ở căn cứ XI trước đây.
Mãi đến sẩm tối ngày thứ ba, Phong Lăng tập luyện cùng bốn người trong đội bắn tỉa cả một ngày, lúc mệt mỏi chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, A Phong đột nhiên gọi điện thoại cho cô: "Phong Lăng, Lệ lão đại trở lại rồi."
Nghe tin tức này, Phong Lăng không cho mình thời gian quay về thay quần áo tắm rửa mà đi thẳng tới trụ sở của căn cứ.
Nhưng khi tới trụ sở cô lại không trông thấy Lệ Nam Hành đâu.
"Bệnh tình của ông cụ bên nhà tạm thời đã ổn định, hai ngày nay phía quân đội có việc muốn tới căn cứ nói chuyện, nên hôm nay Lệ lão đại mới quay lại, có điều lúc trở về anh ấy không tới trụ sở, chắc là đã đi thẳng về chỗ ở hoặc đi thị sát ở doanh trại nào đó rồi. Tôi vẫn chưa gọi điện thoại hỏi, Phong Lăng, cô gấp lắm hả?"
Phong Lăng: "..."
Sao có thể không vội được? Cô đã chờ ở đây ba ngày rồi.
Nhưng đợi thì đợi, đến lúc thật sự ý thức được chuyện Lệ Nam Hành đã trở về, nhớ tới từ sau lần chia ly ở rừng rậm Boston, số lần cô và Lệ Nam Hành chạm mặt có thể đếm được bằng ba ngón tay. Thế nhưng trong chín tháng này cho dù gặp lại nhau thì cũng đều chỉ là lướt qua nhau, cô không nói lời nào, anh cũng hờ hững đi ngang qua, hoàn toàn xa lạ, thái độ như thể chưa bao giờ quen biết khiến cô không hiểu được anh đang nghĩ gì.
Chuyện anh Mặc muốn chọn một người có năng lực trong căn cứ XI làm vệ sĩ thì đến cả A Phong còn biết, vậy chắc chắn Lệ Nam Hành cũng biết.
Nếu không biết phải mở lời với Lệ Nam Hành như thế nào thì có phải cô nên viết sẵn một văn bản, sau đó mang tới để anh ký tên là được hay không?
Sau khi trở về phòng, Phong Lăng mở laptop ra viết một văn bản, sau đó mang đi in ra thành hai bản rồi cầm thẳng đến nơi ở của Lệ Nam Hành.
Lúc đi đến lầu dưới, cô nhìn lên trên, thấy đèn trong phòng Lệ Nam Hành vẫn sáng.
Cô đi nhanh qua đó, vừa mới cầm văn bản cần anh ký tên đến gần, còn chưa lên lầu đã thấy đèn trong phòng phụt tắt.
Phong Lăng dừng lại, nhìn thoáng qua đồng hồ.
Mới chín rưỡi tối thôi mà.
Anh... ngủ rồi sao?
Phong Lăng lấy lý do A Phong tìm cô có việc để ra khỏi trại huấn luyện đang vô cùng nhiệt tình của đội bắn tỉa.
Nếu không chưa biết chừng bốn người kia có thể túm cô lại trò chuyện ba ngày ba đêm mất.
Nhưng đúng là A Phong cũng đang tìm cô thật.
Phong Lăng quay lại trụ sở căn cứ, A Phong hỏi cô: "Không biết hôm nay Lệ lão đại có thể trở về hay không, hay hôm nay cô cứ ở lại trong căn cứ trước đi! Dạo gần đây, trong ngoài nhà họ Lệ xảy ra hơi nhiều chuyện, chúng tôi cũng không tiện làm phiền lão đại, thế nên cũng không gọi điện hỏi thời gian anh ấy về. Hiện tại, ông cụ bên ấy bị bệnh nặng, chúng tôi không thể thúc giục được."
Phong Lăng nói: "Thế tôi ở lại trước vậy.”
"Cô nhất định phải đi à? Nếu cô đã trở về căn cứ rồi thì tôi thấy không bằng cứ cầm lấy thư mời đi, chuyện đến làm huấn luyện viên ở sân bắn cũng thể tiến hành trước thời hạn.”
"Không cần đâu, tôi chỉ ở lại đợi Lệ Nam Hành về ký tên thôi."
Thấy Phong Lăng không bị dao động, A Phong cũng không nhiều lời nữa: "Vậy được rồi, tôi gọi người đưa cô tới chỗ ở."
Phong Lăng tưởng họ sắp xếp cho mình phòng đơn gì đó nên gật đầu không nói gì thêm.
A Phong phái người qua đưa cô về chỗ nghỉ ngơi nhưng lúc đi từ trụ sở căn cứ đến chỗ gọi là nơi ở, con đường này, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy quen thuộc.
Cho đến khi tòa nhà mình từng ở xuất hiện trước mắt, cho đến khi người kia đưa cô lên lầu, tới tầng lầu cô đã từng sống rồi lại đưa cô đi tới căn phòng trước kia cô từng ở. Nhìn căn phòng sáng sủa và giường chiếu sạch sẽ, Phong Lăng đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
"Cô Phong, A Phong nói để cô về đây ở trước, tạm thời chúng tôi chưa chuẩn bị chỗ khác, thế nên cô ở tạm đây trước nhé.”
Phong Lăng đứng ở ngoài cửa, đảo mắt nhìn về phía cánh cửa cách vách.
Những tháng ngày từng cùng Lệ Nam Hành sống cách vách, ân ái chăm sóc lẫn nhau như hiện rõ mồn một trước mắt cô. Người đứng trước mặt cũng chỉ là người do A Phong phái tới, chẳng thể nói được chuyện gì, Phong Lăng không nhiều lời, đi vào trong, người nọ lập tức rời đi.
Sau khi người kia đi khỏi, Phong Lăng đứng trong căn phòng quen thuộc, gọi điện thoại cho A Phong: "Sắp xếp giúp tôi một căn phòng khác, tôi không muốn ở đây."
"Tại sao? Chẳng phải trước đây cô vẫn ở đó ư? Ở cũng rất thoải mái nữa, tôi nghĩ bây giờ ở đó cũng thuận tiện hơn một chút."
"Không cần thiết, không phải căn cứ XI cũng có phòng dành riêng cho khách sao? Tìm cho tôi một căn phòng khách bình thường là được."
Phong Lăng vừa cầm điện thoại nói vừa đi đến trước cửa số sát đất, cô mở cửa sổ ra, hướng mắt nhìn ra ngoài, mọi thứ đều rất quen thuộc.
Phòng khách?
Lời Phong Lăng nói đã biếu đạt rất rõ ràng rồi.
Mặc dù bây giờ cô đang ở trong căn cứ XI nhưng cô căn bản không có ý định trở về nơi này.
"Vậy được, lát nữa cô qua đây, tôi lấy chìa khoá phòng khách cho cô, tầng trên của trụ sở căn cứ có mẫy căn phòng dành cho khách, cô ở đó trước vậy."
"Cảm ơn." Phong Lăng cúp máy.
Trước khi đi, Phong Lăng trông thấy ban công bên ngoài cửa số, cô đi ra ngoài, đồng thời đảo mắt nhìn về phía ban công tương tự ở sát vách và cả căn phòng sau ban công.
Phong Lăng cứ lẳng lặng đứng đó nhìn, sau đó cô thu ánh mắt lại, một lần nữa quay về chỗ cửa sổ rồi ra khỏi phòng, không bày tổ bất kỳ thái độ gì với việc bày biện trong phòng này chẳng có chút thay đổi nào so với hai, ba năm trước. Phong Lăng không nói gì mà đi thẳng một mạch ra ngoài.
Buổi tối đầu tiên ở trong phòng khách của căn cứ, Phong Lăng mất ngủ.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, cô tới nhà ăn của căn cứ ăn sáng, vài anh em quen thân qua nói chuyện với cô, cô lại mặt ủ mày chau ngồi ở đó vừa ăn vừa miễn cưỡng đáp lời, sau đó lời đồn "Bây giờ đã trở thành huấn luyện viên nên Phong Lăng trở nên còn lạnh lùng hơn cả trước” trong vòng vài tiếng đồng hồ đã truyền khắp toàn bộ căn cứ.
Những người thích cô không để những lời này vào tai, còn những kẻ từng không thích cô lại càng chê trách thậm tệ hơn ở sau lưng.
Phong Lăng không thèm để ý, cơm nước xong thì đi thẳng về ngủ bù, không tiếp xúc với bất kỳ ai, ngay cả bốn người của đội bắn tỉa nhân lúc không phải huấn luyện tìm tới cửa, cô cũng tiếp tục ngủ, đóng cửa không gặp.
Đợi ròng rã suốt hai ngày, Lệ Nam Hành vẫn không trở về.
A Phong nói đã gọi tới nhà họ Lệ, tình trạng của ông cụ Lệ không tốt lắm, Lệ Nam Hành là cháu trai duy nhất, thời điểm thế này, anh không thể rời khỏi đó được.
Điều này khiến Phong Lăng đột nhiên có một loại cảm giác hẳn là còn lâu lắm mới đợi được Lệ Nam Hành.
Nhưng bây giờ, nhiệm vụ ở nhà vợ chồng Ritter đã kết thúc, việc cô nhận lời Bác sĩ Tần là tới Hải Thành còn phải chờ Lệ Nam Hành ký tên, công việc huấn luyện viên ở căn cứ XI bên này cô cũng chưa tiếp nhận, mỗi ngày ở trong phòng khách quả thực buồn chán đến mốc meo.
Ngày thứ ba sau khi trở về căn cứ XI, cuối cùng Phong Lăng cũng không nhịn được nữa, lần theo tiếng súng quen thuộc đi tới đội bắn tỉa.
Lúc đầu cô chỉ ngồi chung một chỗ uống trà nói chuyện với huấn luyện viên đội bắn tỉa, sau đó đứt khoát tập luyện chung cùng bốn người kia, một lần nữa tìm lại cảm giác hồi còn ở căn cứ XI trước đây.
Mãi đến sẩm tối ngày thứ ba, Phong Lăng tập luyện cùng bốn người trong đội bắn tỉa cả một ngày, lúc mệt mỏi chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, A Phong đột nhiên gọi điện thoại cho cô: "Phong Lăng, Lệ lão đại trở lại rồi."
Nghe tin tức này, Phong Lăng không cho mình thời gian quay về thay quần áo tắm rửa mà đi thẳng tới trụ sở của căn cứ.
Nhưng khi tới trụ sở cô lại không trông thấy Lệ Nam Hành đâu.
"Bệnh tình của ông cụ bên nhà tạm thời đã ổn định, hai ngày nay phía quân đội có việc muốn tới căn cứ nói chuyện, nên hôm nay Lệ lão đại mới quay lại, có điều lúc trở về anh ấy không tới trụ sở, chắc là đã đi thẳng về chỗ ở hoặc đi thị sát ở doanh trại nào đó rồi. Tôi vẫn chưa gọi điện thoại hỏi, Phong Lăng, cô gấp lắm hả?"
Phong Lăng: "..."
Sao có thể không vội được? Cô đã chờ ở đây ba ngày rồi.
Nhưng đợi thì đợi, đến lúc thật sự ý thức được chuyện Lệ Nam Hành đã trở về, nhớ tới từ sau lần chia ly ở rừng rậm Boston, số lần cô và Lệ Nam Hành chạm mặt có thể đếm được bằng ba ngón tay. Thế nhưng trong chín tháng này cho dù gặp lại nhau thì cũng đều chỉ là lướt qua nhau, cô không nói lời nào, anh cũng hờ hững đi ngang qua, hoàn toàn xa lạ, thái độ như thể chưa bao giờ quen biết khiến cô không hiểu được anh đang nghĩ gì.
Chuyện anh Mặc muốn chọn một người có năng lực trong căn cứ XI làm vệ sĩ thì đến cả A Phong còn biết, vậy chắc chắn Lệ Nam Hành cũng biết.
Nếu không biết phải mở lời với Lệ Nam Hành như thế nào thì có phải cô nên viết sẵn một văn bản, sau đó mang tới để anh ký tên là được hay không?
Sau khi trở về phòng, Phong Lăng mở laptop ra viết một văn bản, sau đó mang đi in ra thành hai bản rồi cầm thẳng đến nơi ở của Lệ Nam Hành.
Lúc đi đến lầu dưới, cô nhìn lên trên, thấy đèn trong phòng Lệ Nam Hành vẫn sáng.
Cô đi nhanh qua đó, vừa mới cầm văn bản cần anh ký tên đến gần, còn chưa lên lầu đã thấy đèn trong phòng phụt tắt.
Phong Lăng dừng lại, nhìn thoáng qua đồng hồ.
Mới chín rưỡi tối thôi mà.
Anh... ngủ rồi sao?
Bình luận facebook