Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1147: Ngoại truyện(409)
" Có làm được hay không thì con cũng không thể làm ra cái chuyện bỏ thuốc thế này. Con thích Nam Hành, không có nghĩa là người ta phải chấp nhận con!" Bà cụ Phong vừa vuốt ngực cho bạn già vừa quay đầu lại, răn dạy cháu gái với giọng nói nửa ôn hòa nửa tức giận: "Từ nhỏ đến lớn, con đã không có thái độ tốt với em gái mình, ngay cả việc ba mẹ đốt ít tiền giấy cho con bé trong ngày giỗ, con cũng không thích, cứ cáu giận rồi đập phá đồ đạc ở trong phòng. Những chuyện này ông bà cũng đã quen rồi, nhưng bây giờ nghe thấy những lời nói này của con, chúng ta thật sự quá thất vọng và đau lòng!”
"Hừ." Phong Minh Châu cười khẩy: "Mọi người thật sự coi Lệ Nam Hành là người nhà đấy à? Mọi người xem anh ấy đi, chẳng qua con chỉ chuốc anh ấy một ly rượu có thuốc thôi, anh ấy đã dùng cách này khiến con mất hết danh dự. Anh ấy có từng nghĩ đến cảm nhận của mọi người không, có từng nghĩ đến thể diện của nhà họ Phong và nhà họ Lệ không?”
"Cô Phong." Lúc này ông Hai nhà họ Lệ cau mày nói: "Hình như căn nguyên của chuyện này là do bản thân cô, cô không cần phải đẩy trách nhiệm lên Nam Hành như vậy. Mọi chuyện thế nào, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy. Mặc dù Nam Hành có lỗi vì không nể mặt cô nhưng hình như cô là người không biết liêm sỉ trước. Hơn nữa, ai cũng có giới hạn riêng của mình. Đối với những chuyện như bỏ thuốc thế này, đổi lại là bất kỳ ai thì cũng sẽ tức giận. Chẳng qua, Nam Hành chỉ lấy gậy ông đập lưng ông, thằng bé cũng đứng ở góc độ bị động. Cô chỉ biết oán giận người khác không tha thứ cho cô nhưng lại không hề kiểm điểm lại mình. Chẳng lẽ cô gọi mấy lão già chúng tôi qua đây, chỉ để nghe một người phạm sai lầm như cô tố cáo người khác không nương tay với mình sao?"
Bất chợt nghe thấy lời của ông Hai nhà họ Lệ, Phong Minh Châu không phản bác lại được, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lệ Nam Hành lạnh lùng nhếch môi.
Điều sai lầm nhất mà Phong Minh Châu đã làm chính là làm khổ mấy người lớn nhà họ Lệ phải qua đây.
Tử huyệt lớn nhất của bốn ông cụ nhà họ Lệ chính là thể diện của gia tộc. Kẻ nào làm tổn hại đến thể diện của nhà họ Lệ dù là một chút thôi thì cũng chính là chống đối với họ.
Nếu như chuyện này thật sự do nhà họ Lệ quá đáng trước, họ chỉ có thể bỏ sĩ diện qua một bên mà nhận lỗi, nhưng bây giờ chân tướng của sự việc rành rành ra đó, Phong Minh Châu không chỉ ngậm máu phun người mà còn lấy cái chết ra để đe dọa. Chuyện đến nông nỗi này cũng là tự cô ta kéo mình vào đường cùng.
Đúng là đã hạ cho mình một... nước cờ thua cực kỳ nhanh gọn.
Rõ ràng đã nhận ra tình hình hiện tại của mình, mặt Phong Minh Châu trắng bệch nhưng cô ta đã không đám gào thét lung tung như thể trong lòng đang tràn đầy căm phẫn nữa mà chỉ nói với vẻ tủi thân: "Nếu nói như vậy thì ý của Nam Hành cũng đại diện cho ý của nhà họ Lệ phải không? Ngay từ đầu, anh ấy đã không ham gì chuyện rước di vật của em gái con vào cửa nhà họ Lệ, chẳng qua chỉ vì ước hẹn năm đó, anh ấy muốn ra vẻ làm một kẻ quân tử nói lời giữ lời, cho nên mới đành ôm uất ức mà cưới người ta về, nhưng trên thực tế trong lòng lại cực kỳ ghét bỏ. Bây giờ theo con thấy, hẳn là trong lòng anh ấy cũng đã có người khác, chỉ mong sao mau chóng kết thúc mối quan hệ này với nhà họ Phong. Vừa vặn bây giờ cũng là
lúc kết thúc kỳ hạn ba năm, Lệ Nam Hành, anh vội vàng quay về không chỉ là vì chuyện của tôi, mục đích quan trọng hơn của anh, thật ra là để cắt đứt quan hệ thông gia này với nhà họ Phong thôi đúng không? Anh muốn bảo nhà họ Phong trả lại tự do cho anh, để anh dễ dàng ở bên cạnh người anh thích chứ gì?”
Ông cụ Lệ vốn ngồi trên xe lăn mãi không lên tiếng, lúc này lại đột nhiên nói: "Ông vẫn tưởng rằng Minh Châu là một đứa trẻ ngoan, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy..."
Nghe thấy ông cụ lên tiếng, mọi người bỗng im bặt, Phong Minh Châu cũng chợt nhìn về phía ông với đôi mắt đỏ hoe.
Ông cụ Lệ lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, nhà họ Phong cũng nên nói rõ về việc liên quan đến hẹn ước ba năm này. Minh Châu đã khiến chuyện này ầm ĩ tới nỗi cả hai nhà đều cảm thấy khó xử. Sau 0 giờ ngày hôm qua thì cuộc hôn nhân giữa Nam Hành và cô Hai nhà họ Phong đã kết thúc.
Nếu thật sự muốn kết thúc mối quan hệ này thì cũng phải do người lớn chúng ta quyết, bây giờ tôi đồng ý kết thúc, ông Phong thấy thế nào?"
Lúc nói lời này, giọng nói của ông cụ Lệ rất lạnh lùng, rõ ràng ông cũng tức giận, có điều chỉ vì mình là bậc bề trên nên không thể nói thẳng ra những lời quá khó nghe, nhưng ý của ông đã rất rõ ràng, đây là muốn cưỡng ép phá vỡ tất cả mối quan hệ giữa hai nhà, trả lại sự thanh tịnh cho nhà họ Lệ.
Ông cụ Phong còn chưa lên tiếng, Phong Minh Châu đã cười khẩy: "Xem đi, con nói không sai chứ? Từ lúc bắt đầu nhà họ Lệ đã không chào đón cô em gái chết sớm kia của con rồi, mọi người còn muốn gả di vật của nó đi, đúng là nực cười... Bọn họ căn bản chưa từng coi di vật của nó ra gì..."
Lúc mấy người lớn đều bởi vì lời nói của cô ta mà nhíu mày với vẻ mặt không vui, Lệ Nam Hành hờ hững lên tiếng: "Đúng là giữa cháu và cô Cả nhà họ Phong không có bất cứ quan hệ gì, khúc mắc nảy sinh ở thành phố T đêm qua, người lớn hai nhà cũng đã thấy rõ. Cháu không muốn giải thích thêm bất cứ điều gì về chuyện này nữa, nhưng ngược lại cháu thật sự muốn khuyên hai cụ nhà họ Phong nên dạy dỗ lại cháu gái nhà mình cho tốt, đừng có hơi một tí lại coi thứ mình thích thành vật sở hữu của mình. Từ trước đến nay, cháu chưa từng có hứng thú với cô Cả nhà họ Phong. Còn chuyện bỏ thuốc này thì tất cả mọi thứ sau đấy cũng là do cô ta gieo gió gặt bão, cháu chỉ tương kế tựu kế mà thôi. Nếu cô ta không đầu têu trước thì
cũng sẽ không có chuyện cô ta mất hết thể diện sau đó. Sau ngày hôm nay, cho dù cô Cả nhà họ Phong đây có làm loạn rồi đòi tự sát tiếp thì cũng không liên quan gì tới nhà họ Lệ."
Hiếm khi thấy Lệ Nam Hành nói nhiều như vậy, hơn nữa lúc này đây, dường như trong giọng nói của một người từ trước đến nay vẫn kiêu căng khó thuần phục như anh lại không có ý gì là quá quyết liệt, ngược lại còn lễ độ, phân rõ phải trái đồng thời hơi cung kính. Mọi người đều nghe ra hẳn là anh còn muốn nói gì đó, nên cũng không ai ngắt lời anh.
"Ngoài ra, cháu phải nghiêm túc bác bỏ câu kết luận cuối cùng của cô Cả nhà họ Phong. Bây giờ các bậc cha chú nhà họ Lệ đều đang ở đây, ai nấy đều cảm thấy xấu hổ vì những hành động trơ trẽn của cô ta. Lại nói tới chuyện chấm dứt quan hệ, rốt cuộc nhà họ Lệ có đối xử tử tế với di vật của cô hai nhà họ Phong hay không, cháu nghĩ hẳn là trong lòng hai cụ nhà họ Phong đều hiểu rõ. Từ lâu, nhà họ Lệ đã an táng mộ chôn quần áo và di vật của cô hai nhà họ Phong ở phần đất của gia tộc, nhà họ Lệ đã thừa nhận cô ấy là người nhà của mình từ lâu rồi." Lệ Nam Hành thản nhiên nói:
"Chuyện ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là khúc nhạc đệm nảy sinh từ sự hồ đồ mà cô Cả nhà họ Phong đã bất ngờ phạm phải, không cần thiết phải ầm ĩ tới mức quá phức tạp. Để không ảnh hưởng tới quan hệ nhiều đời của hai nhà trong giới người Hoa ở Los Angeles, cháu sẵn lòng tiếp tục duy trì quan hệ hôn nhân với cô Hai nhà họ Phong, để tỏ rõ thành ý, suốt đời không cưới ai khác."
Suốt đời không cưới ai khác?
Mọi người đều thấy sửng sốt vì sáu chữ nghe có vẻ vừa nghiêm túc vừa nặng nề của Lệ Nam Hành. Hai cụ nhà họ Phong bỗng chốc cảm thấy như vớt vát lại được một chút thể diện, nhưng vẫn nhìn về phía Lệ Nam Hành bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Nhưng lúc này sắc mặt mấy người lớn nhà họ Lệ lại rất khó coi, ông cụ Lệ tức giận nói: "Nam Hành, suốt đời không cưới ai khác là ý gì? Cho dù nhà họ Lệ chúng ta rất quý trọng di vật của đứa nhỏ kia, nhưng bây giờ đã đến kỳ hạn rồi, cháu còn tiếp tục cái gì mà tiếp tục? Lại còn không cưới ai khác nữa? Cháu..."
Phong Minh Châu cũng vô cùng kinh ngạc, liên tục bị làm bẽ mặt đã không dễ chịu gì, lúc này cô ta càng không dám tin mà đứng chôn chân tại chỗ, tưởng rằng mình đã nghe lầm.
"Nam Hành à, cháu..." Lúc này, hai cụ nhà họ Phong đứng lên: "Nếu cháu rút lại lời nói ban nãy, chúng ta cũng sẽ không để bụng, suy cho cùng lần này đúng là nhà họ Phong chúng ta đã sai..."
"Quân tử nhất ngôn." Lệ Nam Hành nói: "Mỗi một câu cháu nói ở đây, cháu đều đã suy nghĩ cặn kẽ rồi nên sẽ không rút lại dù chỉ là một chữ.”
"Hừ." Phong Minh Châu cười khẩy: "Mọi người thật sự coi Lệ Nam Hành là người nhà đấy à? Mọi người xem anh ấy đi, chẳng qua con chỉ chuốc anh ấy một ly rượu có thuốc thôi, anh ấy đã dùng cách này khiến con mất hết danh dự. Anh ấy có từng nghĩ đến cảm nhận của mọi người không, có từng nghĩ đến thể diện của nhà họ Phong và nhà họ Lệ không?”
"Cô Phong." Lúc này ông Hai nhà họ Lệ cau mày nói: "Hình như căn nguyên của chuyện này là do bản thân cô, cô không cần phải đẩy trách nhiệm lên Nam Hành như vậy. Mọi chuyện thế nào, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy. Mặc dù Nam Hành có lỗi vì không nể mặt cô nhưng hình như cô là người không biết liêm sỉ trước. Hơn nữa, ai cũng có giới hạn riêng của mình. Đối với những chuyện như bỏ thuốc thế này, đổi lại là bất kỳ ai thì cũng sẽ tức giận. Chẳng qua, Nam Hành chỉ lấy gậy ông đập lưng ông, thằng bé cũng đứng ở góc độ bị động. Cô chỉ biết oán giận người khác không tha thứ cho cô nhưng lại không hề kiểm điểm lại mình. Chẳng lẽ cô gọi mấy lão già chúng tôi qua đây, chỉ để nghe một người phạm sai lầm như cô tố cáo người khác không nương tay với mình sao?"
Bất chợt nghe thấy lời của ông Hai nhà họ Lệ, Phong Minh Châu không phản bác lại được, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lệ Nam Hành lạnh lùng nhếch môi.
Điều sai lầm nhất mà Phong Minh Châu đã làm chính là làm khổ mấy người lớn nhà họ Lệ phải qua đây.
Tử huyệt lớn nhất của bốn ông cụ nhà họ Lệ chính là thể diện của gia tộc. Kẻ nào làm tổn hại đến thể diện của nhà họ Lệ dù là một chút thôi thì cũng chính là chống đối với họ.
Nếu như chuyện này thật sự do nhà họ Lệ quá đáng trước, họ chỉ có thể bỏ sĩ diện qua một bên mà nhận lỗi, nhưng bây giờ chân tướng của sự việc rành rành ra đó, Phong Minh Châu không chỉ ngậm máu phun người mà còn lấy cái chết ra để đe dọa. Chuyện đến nông nỗi này cũng là tự cô ta kéo mình vào đường cùng.
Đúng là đã hạ cho mình một... nước cờ thua cực kỳ nhanh gọn.
Rõ ràng đã nhận ra tình hình hiện tại của mình, mặt Phong Minh Châu trắng bệch nhưng cô ta đã không đám gào thét lung tung như thể trong lòng đang tràn đầy căm phẫn nữa mà chỉ nói với vẻ tủi thân: "Nếu nói như vậy thì ý của Nam Hành cũng đại diện cho ý của nhà họ Lệ phải không? Ngay từ đầu, anh ấy đã không ham gì chuyện rước di vật của em gái con vào cửa nhà họ Lệ, chẳng qua chỉ vì ước hẹn năm đó, anh ấy muốn ra vẻ làm một kẻ quân tử nói lời giữ lời, cho nên mới đành ôm uất ức mà cưới người ta về, nhưng trên thực tế trong lòng lại cực kỳ ghét bỏ. Bây giờ theo con thấy, hẳn là trong lòng anh ấy cũng đã có người khác, chỉ mong sao mau chóng kết thúc mối quan hệ này với nhà họ Phong. Vừa vặn bây giờ cũng là
lúc kết thúc kỳ hạn ba năm, Lệ Nam Hành, anh vội vàng quay về không chỉ là vì chuyện của tôi, mục đích quan trọng hơn của anh, thật ra là để cắt đứt quan hệ thông gia này với nhà họ Phong thôi đúng không? Anh muốn bảo nhà họ Phong trả lại tự do cho anh, để anh dễ dàng ở bên cạnh người anh thích chứ gì?”
Ông cụ Lệ vốn ngồi trên xe lăn mãi không lên tiếng, lúc này lại đột nhiên nói: "Ông vẫn tưởng rằng Minh Châu là một đứa trẻ ngoan, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy..."
Nghe thấy ông cụ lên tiếng, mọi người bỗng im bặt, Phong Minh Châu cũng chợt nhìn về phía ông với đôi mắt đỏ hoe.
Ông cụ Lệ lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, nhà họ Phong cũng nên nói rõ về việc liên quan đến hẹn ước ba năm này. Minh Châu đã khiến chuyện này ầm ĩ tới nỗi cả hai nhà đều cảm thấy khó xử. Sau 0 giờ ngày hôm qua thì cuộc hôn nhân giữa Nam Hành và cô Hai nhà họ Phong đã kết thúc.
Nếu thật sự muốn kết thúc mối quan hệ này thì cũng phải do người lớn chúng ta quyết, bây giờ tôi đồng ý kết thúc, ông Phong thấy thế nào?"
Lúc nói lời này, giọng nói của ông cụ Lệ rất lạnh lùng, rõ ràng ông cũng tức giận, có điều chỉ vì mình là bậc bề trên nên không thể nói thẳng ra những lời quá khó nghe, nhưng ý của ông đã rất rõ ràng, đây là muốn cưỡng ép phá vỡ tất cả mối quan hệ giữa hai nhà, trả lại sự thanh tịnh cho nhà họ Lệ.
Ông cụ Phong còn chưa lên tiếng, Phong Minh Châu đã cười khẩy: "Xem đi, con nói không sai chứ? Từ lúc bắt đầu nhà họ Lệ đã không chào đón cô em gái chết sớm kia của con rồi, mọi người còn muốn gả di vật của nó đi, đúng là nực cười... Bọn họ căn bản chưa từng coi di vật của nó ra gì..."
Lúc mấy người lớn đều bởi vì lời nói của cô ta mà nhíu mày với vẻ mặt không vui, Lệ Nam Hành hờ hững lên tiếng: "Đúng là giữa cháu và cô Cả nhà họ Phong không có bất cứ quan hệ gì, khúc mắc nảy sinh ở thành phố T đêm qua, người lớn hai nhà cũng đã thấy rõ. Cháu không muốn giải thích thêm bất cứ điều gì về chuyện này nữa, nhưng ngược lại cháu thật sự muốn khuyên hai cụ nhà họ Phong nên dạy dỗ lại cháu gái nhà mình cho tốt, đừng có hơi một tí lại coi thứ mình thích thành vật sở hữu của mình. Từ trước đến nay, cháu chưa từng có hứng thú với cô Cả nhà họ Phong. Còn chuyện bỏ thuốc này thì tất cả mọi thứ sau đấy cũng là do cô ta gieo gió gặt bão, cháu chỉ tương kế tựu kế mà thôi. Nếu cô ta không đầu têu trước thì
cũng sẽ không có chuyện cô ta mất hết thể diện sau đó. Sau ngày hôm nay, cho dù cô Cả nhà họ Phong đây có làm loạn rồi đòi tự sát tiếp thì cũng không liên quan gì tới nhà họ Lệ."
Hiếm khi thấy Lệ Nam Hành nói nhiều như vậy, hơn nữa lúc này đây, dường như trong giọng nói của một người từ trước đến nay vẫn kiêu căng khó thuần phục như anh lại không có ý gì là quá quyết liệt, ngược lại còn lễ độ, phân rõ phải trái đồng thời hơi cung kính. Mọi người đều nghe ra hẳn là anh còn muốn nói gì đó, nên cũng không ai ngắt lời anh.
"Ngoài ra, cháu phải nghiêm túc bác bỏ câu kết luận cuối cùng của cô Cả nhà họ Phong. Bây giờ các bậc cha chú nhà họ Lệ đều đang ở đây, ai nấy đều cảm thấy xấu hổ vì những hành động trơ trẽn của cô ta. Lại nói tới chuyện chấm dứt quan hệ, rốt cuộc nhà họ Lệ có đối xử tử tế với di vật của cô hai nhà họ Phong hay không, cháu nghĩ hẳn là trong lòng hai cụ nhà họ Phong đều hiểu rõ. Từ lâu, nhà họ Lệ đã an táng mộ chôn quần áo và di vật của cô hai nhà họ Phong ở phần đất của gia tộc, nhà họ Lệ đã thừa nhận cô ấy là người nhà của mình từ lâu rồi." Lệ Nam Hành thản nhiên nói:
"Chuyện ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là khúc nhạc đệm nảy sinh từ sự hồ đồ mà cô Cả nhà họ Phong đã bất ngờ phạm phải, không cần thiết phải ầm ĩ tới mức quá phức tạp. Để không ảnh hưởng tới quan hệ nhiều đời của hai nhà trong giới người Hoa ở Los Angeles, cháu sẵn lòng tiếp tục duy trì quan hệ hôn nhân với cô Hai nhà họ Phong, để tỏ rõ thành ý, suốt đời không cưới ai khác."
Suốt đời không cưới ai khác?
Mọi người đều thấy sửng sốt vì sáu chữ nghe có vẻ vừa nghiêm túc vừa nặng nề của Lệ Nam Hành. Hai cụ nhà họ Phong bỗng chốc cảm thấy như vớt vát lại được một chút thể diện, nhưng vẫn nhìn về phía Lệ Nam Hành bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Nhưng lúc này sắc mặt mấy người lớn nhà họ Lệ lại rất khó coi, ông cụ Lệ tức giận nói: "Nam Hành, suốt đời không cưới ai khác là ý gì? Cho dù nhà họ Lệ chúng ta rất quý trọng di vật của đứa nhỏ kia, nhưng bây giờ đã đến kỳ hạn rồi, cháu còn tiếp tục cái gì mà tiếp tục? Lại còn không cưới ai khác nữa? Cháu..."
Phong Minh Châu cũng vô cùng kinh ngạc, liên tục bị làm bẽ mặt đã không dễ chịu gì, lúc này cô ta càng không dám tin mà đứng chôn chân tại chỗ, tưởng rằng mình đã nghe lầm.
"Nam Hành à, cháu..." Lúc này, hai cụ nhà họ Phong đứng lên: "Nếu cháu rút lại lời nói ban nãy, chúng ta cũng sẽ không để bụng, suy cho cùng lần này đúng là nhà họ Phong chúng ta đã sai..."
"Quân tử nhất ngôn." Lệ Nam Hành nói: "Mỗi một câu cháu nói ở đây, cháu đều đã suy nghĩ cặn kẽ rồi nên sẽ không rút lại dù chỉ là một chữ.”
Last edited:
Bình luận facebook