Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1165: Ngoại truyện (427)
Phong Lăng: “Văn bản quy định trong căn cứ sờ sờ ra đó, dù lão đại giúp em tìm lại thể diện đã mất, nhưng em không muốn phá vỡ nhiều nguyên tắc như vậy. Dù có nhiều người hoan nghênh em trở về, nhưng dẫu sao vẫn có rất nhiều lời ra tiếng vào. Em không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến sự yên ổn của cả căn cứ, em cũng không muốn vì mình mà khiến Lệ lão đại phải chịu áp lực và uy hiếp ở bên ngoài. Em sống ở bên ngoài cũng rất ổn, chứ không phải chỉ có một sự lựa chọn là trở về căn cứ.”
Đúng vậy.
Ba năm trước, khi cô vừa bị đuổi khỏi căn cứ, có lẽ căn cứ là chỗ dựa duy nhất của cô.
Nhưng cô cũng không phải kiểu người yếu đuối và bất lực đến mức không thể tự mở ra một cuộc sống mới cho mình. Mấy năm nay, cô sống ở bên ngoài rất tốt, tự do tự tại, chẳng có điều gì bất ổn hết. Hơn nữa văn bản trong căn cứ vẫn ở đó, nếu một ngày nào đó, cô cảm thấy mệt mỏi ở bên ngoài, muốn quay về thì có thể về bất cứ lúc nào, có lẽ giống như bây giờ, có nơi cần đến cô, cô cũng sẽ cùng các anh em của căn cứ kề vai sát cánh chiến đấu, chẳng khác biệt gì quá lớn so với ngày trước cả.
Điều khác biệt duy nhất chính là cô đã tự do hơn trước kia.
Sự lựa chọn này của cô cũng rất dễ hiểu và cũng rất lý trí.
Lệ Nam Hành lại hỏi: “Bắt đầu từ khi nào em biết mình có quan hệ với nhà họ Phong?”
Lần này, Phong Lăng ngập ngừng một lúc rồi mới đáp: “Vì miếng ngọc mà từ nhỏ em vẫn luôn đeo trên người, có một lần em phát hiện ra, chỉ là nhận ra vài manh mối trong mơ hồ, em cũng không muốn đi điều tra chân tướng, em không quan tâm đến chuyện này cho lắm.”
Anh có thể nhìn ra là cô thật sự không quan tâm.
“Nếu em đúng là con gái của nhà họ Phong thì sao? Em có muốn về đó không?”
“Không.”
Lệ Nam Hành: “Tại sao?”
Phong Lăng: “Em không thích Phong Minh Châu.”
Một câu trả lời thật thẳng thắn.
Nếu sớm nói ra những lời này thì có phải là tốt hơn không, cứ suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, người lạ đừng lại gần như thế làm gì.
Lệ Nam Hành mỉm cười, giơ tay lên vuốt mái tóc mềm mượt của cô: “Có muốn về đó hay không thì tùy em, không ai có thể bắt em được. Còn về Phong Minh Châu, em cũng không cần quá bận tâm, có anh ở đây rồi, cô ta không làm được trò gì nữa được đâu. Dù ở nơi nào cũng đều đã có anh bảo vệ em, nhớ chưa?”
Phong Lăng chớp mắt, đột nhiên cũng học theo cách anh vuốt tóc cô, giơ tay lên sờ vào tóc anh.
Lệ Nam Hành: “...”
Dù anh vẫn còn muốn hỏi vài vấn đề chính nữa, nhưng khó tránh khỏi sự ngứa ngáy trong lòng, nên hỏi lại câu lúc đầu: “Ban nãy em không cho anh vào phòng, rốt cuộc là sợ mình không kiềm chế được gì vậy?”
Phong Lăng ấp úng một lúc không trả lời, nhưng ánh mắt cô nhìn anh sáng lấp lánh.
Lệ Nam Hành cau mày: “Trả lời xong thì anh cho em đi ngủ.”
Có lẽ Phong Lăng thật sự đã buồn ngủ, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, một lúc sau nói: “Em sợ mình quá thích anh, thích tới nỗi không thể kiềm chế được.”
Hàng lông mày của Lệ Nam Hành nhướng cao: “Thế thì cứ thích đi, có ai cấm em đâu.”
Phong Lăng: “... Em còn, còn muốn hôn anh.”
Lệ Nam Hành tiếp tục nhướng mày, càng nhướng càng cao: “Thế thì cứ hôn đi, anh mong còn chẳng được.”
Phong Lăng: “Em còn muốn mang anh về hang sói, để anh ngủ bên cạnh em...”
Lệ Nam Hành muốn cười, hàng mày giãn ra, rồi mỉm cười ôm lấy Phong Lăng sau khi uống say lại như trở nên đáng yêu vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.
Quả nhiên không hổ là cô gái sói nhỏ được sói nuôi lớn. Hành động này của cô là bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cuộc sống trước khi năm tuổi, vô thức muốn “tha” thứ mình thích về hang để biến thành vật sở hữu của mình, nhưng rõ ràng là không cô dám làm, còn sợ muốn chết.
“Em còn muốn làm gì nữa?” Người đàn ông ôm cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô, sau đó hôn lên môi cô, giọng nói của anh trở nên hứng thú, anh khàn giọng hỏi như dụ đỗ cô: “Có muốn không?”
Từ muốn này đương nhiên không phải là nghĩa trên mặt chữ, hôn cũng muốn hôn rồi, hang soi cũng muốn tha về rồi, chi bằng anh hỏi câu gì đó trực tiếp hơn một chút.
Lúc này Phong Lăng hơi ngập ngừng, để mặc cho anh ôm, cô cũng nhìn anh, vô cùng thành thật đáp: “Muốn.”
Đôi mắt của người đàn ông thoáng cái tối sầm lại, giọng nói cũng trầm thấp hơn, anh dán môi mình lên môi cô, vừa hôn vừa nói: “Muốn gì? Hả?”
“Muốn anh.”
Dù đây đúng là đáp án mà anh muốn nghe, nhưng đột nhiên bị cô nói ra trong bầu không khí và trạng thái này, Lệ Nam Hành chợt thấy hơi hối hận.
Anh ôm chặt cô gái nhỏ vẫn còn đang trong chu kỳ sinh lý ở trong lòng, hơn nữa hai người họ còn đang ở trong căn phòng nhỏ có cách âm rất kém.
Anh vùi đầu vào cổ cô hôn, hít mùi hương tươi mát trên người cô cũng không thể giải tỏa được dục vọng đáng sợ và cơn sóng tình đang cuộn trào trong lòng.
Anh buồn bực hôn thành một dấu hôn trên hõm cổ cô, sau đó lại ôm cô, như thể muốn khẳm cô vào trong cơ thể mình, anh cứ thế dùng giọng nói khàn đến mức khác thường nói: “Phong Tiểu Lăng... m* kiếp... em đúng là sắp lấy mạng anh rồi đấy...”
Rõ ràng biết nếu cứ tiếp tục ôm hôn cô thế này, anh thật sự sẽ nghẹn tới mức bùng nổ ngay tại đây, anh cũng không thể ức hiếp cô vào lúc này. Hơn nữa, dù bây giờ cô có thể dùng tay giúp anh giải tỏa ở nơi tồi tàn này, nhưng đến lúc ra ngoài anh cũng không thể nào rửa được, nên đây căn bản không phải là một nơi thích hợp để làm bất cứ chuyện gì!
Lệ Nam Hành cố gắng nhẫn nhịn, đặt cô gái ngoan ngoãn như con mèo nhỏ trong lòng xuống giường: “Được rồi, em ngủ đi.”
Lúc anh đắp chăn cho cô xong, chuẩn bị đứng dậy, Phong Lăng đột nhiên nhấc tay túm lấy tay anh: “Lão đại ngủ với em.”
Lệ Nam Hành: “...”
Anh cúi đầu nhìn tình trạng nửa thân dưới của mình.
M* nó, anh có một loại cảm giác như mình đang tự vác đá đập vào chân mình, tội gì phải để cô say đến mức này, để rồi tự giày vò mình như thế này kia chứ?
Ngày mai còn có một trận chiến ác liệt cần đánh, bị trêu đùa thế này thì ai mà chịu nổi?
“Anh ra ngoài đã, lát nữa sẽ quay lại, em ngủ trước đi.” Lệ Nam Hành đành nghĩ cách khác, muốn ra ngoài tìm một chỗ không có ai để tự giải quyết một lúc trước rồi quay lại.
Nhưng Phong Lăng cứ túm lấy tay anh không buông, cô không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chú, như thể dù bây giờ anh thật sự bỏ đi thì cô cũng sẽ không nói thêm câu nào, nhưng trong mắt chắc chắn sẽ đầy vẻ thất vọng.
Lệ Nam Hành cứ thế nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, vài phút sau, anh chịu thua, đành phải nằm xuống. Dẫu sao một Phong Lăng ngoan và thành thật, chịu tháo mặt nạ xuống thế này cũng rất hiếm thấy, chờ cô tỉnh rượu rồi, khéo có khi còn nổi giận với anh, nếu nói là không nỡ thì đúng là anh không nỡ thật, thôi đành cố chịu đựng vậy...
Kết quả anh vừa nằm xuống, Phong Lăng trở mình trên giường, chủ động duỗi cánh tay tựa vào lòng anh ôm anh, đồng thời ánh mắt cô lúc này như đã chú ý tới chỗ đã rất rất rõ ràng... ở phía dưới của anh, vô cùng ngạc nhiên.
Bị người mình yêu nhìn chăm chú như vậy, dù cô chưa hề có phản ứng gì, cũng chưa làm gì, nhưng huyệt Thái dương của Lệ Nam Hành đã thoáng giật mạnh. Anh nhịn đến mức gân xanh trên trán nổi hết lên, kéo chăn đắp luôn lên người. Nhưng rõ ràng chiếc chăn mùa hè đắp lên trên cũng vô dụng, nó hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng che chắn nào...
Đúng vậy.
Ba năm trước, khi cô vừa bị đuổi khỏi căn cứ, có lẽ căn cứ là chỗ dựa duy nhất của cô.
Nhưng cô cũng không phải kiểu người yếu đuối và bất lực đến mức không thể tự mở ra một cuộc sống mới cho mình. Mấy năm nay, cô sống ở bên ngoài rất tốt, tự do tự tại, chẳng có điều gì bất ổn hết. Hơn nữa văn bản trong căn cứ vẫn ở đó, nếu một ngày nào đó, cô cảm thấy mệt mỏi ở bên ngoài, muốn quay về thì có thể về bất cứ lúc nào, có lẽ giống như bây giờ, có nơi cần đến cô, cô cũng sẽ cùng các anh em của căn cứ kề vai sát cánh chiến đấu, chẳng khác biệt gì quá lớn so với ngày trước cả.
Điều khác biệt duy nhất chính là cô đã tự do hơn trước kia.
Sự lựa chọn này của cô cũng rất dễ hiểu và cũng rất lý trí.
Lệ Nam Hành lại hỏi: “Bắt đầu từ khi nào em biết mình có quan hệ với nhà họ Phong?”
Lần này, Phong Lăng ngập ngừng một lúc rồi mới đáp: “Vì miếng ngọc mà từ nhỏ em vẫn luôn đeo trên người, có một lần em phát hiện ra, chỉ là nhận ra vài manh mối trong mơ hồ, em cũng không muốn đi điều tra chân tướng, em không quan tâm đến chuyện này cho lắm.”
Anh có thể nhìn ra là cô thật sự không quan tâm.
“Nếu em đúng là con gái của nhà họ Phong thì sao? Em có muốn về đó không?”
“Không.”
Lệ Nam Hành: “Tại sao?”
Phong Lăng: “Em không thích Phong Minh Châu.”
Một câu trả lời thật thẳng thắn.
Nếu sớm nói ra những lời này thì có phải là tốt hơn không, cứ suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, người lạ đừng lại gần như thế làm gì.
Lệ Nam Hành mỉm cười, giơ tay lên vuốt mái tóc mềm mượt của cô: “Có muốn về đó hay không thì tùy em, không ai có thể bắt em được. Còn về Phong Minh Châu, em cũng không cần quá bận tâm, có anh ở đây rồi, cô ta không làm được trò gì nữa được đâu. Dù ở nơi nào cũng đều đã có anh bảo vệ em, nhớ chưa?”
Phong Lăng chớp mắt, đột nhiên cũng học theo cách anh vuốt tóc cô, giơ tay lên sờ vào tóc anh.
Lệ Nam Hành: “...”
Dù anh vẫn còn muốn hỏi vài vấn đề chính nữa, nhưng khó tránh khỏi sự ngứa ngáy trong lòng, nên hỏi lại câu lúc đầu: “Ban nãy em không cho anh vào phòng, rốt cuộc là sợ mình không kiềm chế được gì vậy?”
Phong Lăng ấp úng một lúc không trả lời, nhưng ánh mắt cô nhìn anh sáng lấp lánh.
Lệ Nam Hành cau mày: “Trả lời xong thì anh cho em đi ngủ.”
Có lẽ Phong Lăng thật sự đã buồn ngủ, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, một lúc sau nói: “Em sợ mình quá thích anh, thích tới nỗi không thể kiềm chế được.”
Hàng lông mày của Lệ Nam Hành nhướng cao: “Thế thì cứ thích đi, có ai cấm em đâu.”
Phong Lăng: “... Em còn, còn muốn hôn anh.”
Lệ Nam Hành tiếp tục nhướng mày, càng nhướng càng cao: “Thế thì cứ hôn đi, anh mong còn chẳng được.”
Phong Lăng: “Em còn muốn mang anh về hang sói, để anh ngủ bên cạnh em...”
Lệ Nam Hành muốn cười, hàng mày giãn ra, rồi mỉm cười ôm lấy Phong Lăng sau khi uống say lại như trở nên đáng yêu vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.
Quả nhiên không hổ là cô gái sói nhỏ được sói nuôi lớn. Hành động này của cô là bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cuộc sống trước khi năm tuổi, vô thức muốn “tha” thứ mình thích về hang để biến thành vật sở hữu của mình, nhưng rõ ràng là không cô dám làm, còn sợ muốn chết.
“Em còn muốn làm gì nữa?” Người đàn ông ôm cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô, sau đó hôn lên môi cô, giọng nói của anh trở nên hứng thú, anh khàn giọng hỏi như dụ đỗ cô: “Có muốn không?”
Từ muốn này đương nhiên không phải là nghĩa trên mặt chữ, hôn cũng muốn hôn rồi, hang soi cũng muốn tha về rồi, chi bằng anh hỏi câu gì đó trực tiếp hơn một chút.
Lúc này Phong Lăng hơi ngập ngừng, để mặc cho anh ôm, cô cũng nhìn anh, vô cùng thành thật đáp: “Muốn.”
Đôi mắt của người đàn ông thoáng cái tối sầm lại, giọng nói cũng trầm thấp hơn, anh dán môi mình lên môi cô, vừa hôn vừa nói: “Muốn gì? Hả?”
“Muốn anh.”
Dù đây đúng là đáp án mà anh muốn nghe, nhưng đột nhiên bị cô nói ra trong bầu không khí và trạng thái này, Lệ Nam Hành chợt thấy hơi hối hận.
Anh ôm chặt cô gái nhỏ vẫn còn đang trong chu kỳ sinh lý ở trong lòng, hơn nữa hai người họ còn đang ở trong căn phòng nhỏ có cách âm rất kém.
Anh vùi đầu vào cổ cô hôn, hít mùi hương tươi mát trên người cô cũng không thể giải tỏa được dục vọng đáng sợ và cơn sóng tình đang cuộn trào trong lòng.
Anh buồn bực hôn thành một dấu hôn trên hõm cổ cô, sau đó lại ôm cô, như thể muốn khẳm cô vào trong cơ thể mình, anh cứ thế dùng giọng nói khàn đến mức khác thường nói: “Phong Tiểu Lăng... m* kiếp... em đúng là sắp lấy mạng anh rồi đấy...”
Rõ ràng biết nếu cứ tiếp tục ôm hôn cô thế này, anh thật sự sẽ nghẹn tới mức bùng nổ ngay tại đây, anh cũng không thể ức hiếp cô vào lúc này. Hơn nữa, dù bây giờ cô có thể dùng tay giúp anh giải tỏa ở nơi tồi tàn này, nhưng đến lúc ra ngoài anh cũng không thể nào rửa được, nên đây căn bản không phải là một nơi thích hợp để làm bất cứ chuyện gì!
Lệ Nam Hành cố gắng nhẫn nhịn, đặt cô gái ngoan ngoãn như con mèo nhỏ trong lòng xuống giường: “Được rồi, em ngủ đi.”
Lúc anh đắp chăn cho cô xong, chuẩn bị đứng dậy, Phong Lăng đột nhiên nhấc tay túm lấy tay anh: “Lão đại ngủ với em.”
Lệ Nam Hành: “...”
Anh cúi đầu nhìn tình trạng nửa thân dưới của mình.
M* nó, anh có một loại cảm giác như mình đang tự vác đá đập vào chân mình, tội gì phải để cô say đến mức này, để rồi tự giày vò mình như thế này kia chứ?
Ngày mai còn có một trận chiến ác liệt cần đánh, bị trêu đùa thế này thì ai mà chịu nổi?
“Anh ra ngoài đã, lát nữa sẽ quay lại, em ngủ trước đi.” Lệ Nam Hành đành nghĩ cách khác, muốn ra ngoài tìm một chỗ không có ai để tự giải quyết một lúc trước rồi quay lại.
Nhưng Phong Lăng cứ túm lấy tay anh không buông, cô không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chú, như thể dù bây giờ anh thật sự bỏ đi thì cô cũng sẽ không nói thêm câu nào, nhưng trong mắt chắc chắn sẽ đầy vẻ thất vọng.
Lệ Nam Hành cứ thế nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, vài phút sau, anh chịu thua, đành phải nằm xuống. Dẫu sao một Phong Lăng ngoan và thành thật, chịu tháo mặt nạ xuống thế này cũng rất hiếm thấy, chờ cô tỉnh rượu rồi, khéo có khi còn nổi giận với anh, nếu nói là không nỡ thì đúng là anh không nỡ thật, thôi đành cố chịu đựng vậy...
Kết quả anh vừa nằm xuống, Phong Lăng trở mình trên giường, chủ động duỗi cánh tay tựa vào lòng anh ôm anh, đồng thời ánh mắt cô lúc này như đã chú ý tới chỗ đã rất rất rõ ràng... ở phía dưới của anh, vô cùng ngạc nhiên.
Bị người mình yêu nhìn chăm chú như vậy, dù cô chưa hề có phản ứng gì, cũng chưa làm gì, nhưng huyệt Thái dương của Lệ Nam Hành đã thoáng giật mạnh. Anh nhịn đến mức gân xanh trên trán nổi hết lên, kéo chăn đắp luôn lên người. Nhưng rõ ràng chiếc chăn mùa hè đắp lên trên cũng vô dụng, nó hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng che chắn nào...
Bình luận facebook