Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
"Vẫn còn khó chịu lắm à?" Anh ngồi bên mép giường, một tay ôm cô vào lòng, một tay sờ lên trán cô.
Quý Noãn lắc đầu, nhưng lại đầy dựa dẫm mà tựa vào ngực anh, "Khỏe hơn nhiều rồi."
Chị Trần vẫn luôn không yên tâm, nửa đêm đi ngang qua cửa phòng, nghe thấy động tĩnh bên trong liền vội vàng múc cháo mang lên.
"Ông Mặc, đã muộn lắm rồi, tôi tới đút cháo cho bà chủ. Trước đó côấy sốt cao như vậy, nhất định phải ăn chút gì mới được."
Mặc Cảnh Thâm dùng cánh tay rảnh rang nhận lấy bát cháo: "Không cần, để tôi."
Chị Trần ngạc nhiên, thấy sau cơn sốt, Mặc Cảnh Thâm lại không rời Quý Noãn nửa bước. Xem ra đôi vợ chồng trẻ trước đây như người dưng nước lã này đã thật sự bắt đầu muốn sống một cuộc sống hạnh phúc rồi.
Chị Trần mỉm cười, không quấy rầy hai người nữa, vội vàng lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Quý Noãn ngửi thấy mùi cháo trắng, bên trong hình như còn có một ít thịt bằm, rất thơm, cô lập tức nhìn vào bát, nhìn xong lại càng thấy đói hơn.
Mặc Cảnh Thâm rút tay mình ra khỏi tay cô, hơi nghiêng người, một tay đỡ vai cô, để cô ngồi dựa ngay ngắn vào lòng mình.
Mặc dù Quý Noãn không choáng đầu nữa nhưng vẫn còn mệt mỏi, toàn thân giống như không xương tựa vào ngực anh, vầng trán như có như không màáp vào cằm anh.
Từđầu đến cuối cô luôn nhìn chằm chằm vào bát cháo, thèm thuồng như mèo con đang cầu xin chủ nhân cho ăn.
Đồng thời cô còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh đang phả xuống khiến đỉnh đầu cô nhồn nhột.
Mặc Cảnh Thâm đưa thìa cháo đến bên miệng cô: "Há miệng."
Lúc này, Quý Noãn rất nghe lời, ngoan ngoãn há miệng. Lúc nuốt xuống cô cảm thấy vị giác nhưđược đánh thức, thật thơm ngon.
Thấy cô chịu ăn, hơn nữa còn há to miệng như thểăn rất thỏa mãn, Mặc Cảnh Thâm cười khẽ, cứ thếđút từng thìa cho côđến khi hết bát cháo.
Quý Noãn ăn uống no nê lại nằm xuống giường, hưởng thụ sự chăm sóc của Mặc Cảnh Thâm.
"Cả người toàn mồ hôi, em có thể tắm thêm lần nữa không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Em vẫn chưa hết sốt hoàn toàn, sáng mai lại tắm."
"Nhưng người em ẩm ướt nhớp nhúa khó chịu quá…"
"Chịu đựng một đêm đi." Anh tắt đèn, chỉđể lại chiếc đèn ngủ lờ mờ trước giường: "Ngủ thêm vài tiếng nữa đi, sáng mai sẽđo nhiệt độ cơ thể lần nữa."
Mặc Cảnh Thâm nằm xuống cạnh cô, Quý Noãn bắt đầu sán lại gần anh. Mãi đến khi được anh ôm vào lòng, đồng thời vỗ vỗ lưng để cô nhanh ngủ, Quý Noãn mới lại gối đầu lên cánh tay anh, nói khẽ: "Vừa rồi anh cứ bế em ra khỏi bồn tắm như thế…"
Mặc Cảnh Thâm không nói gì.
Cô lại mơ mơ hồ hồ nói tiếp: "Anh đã thấy hết cơ thể em rồi, vậy bế em vào tắm lần nữa cũng không quáđáng mà, em sẽ không nói gìđâu…"
Mặc Cảnh Thâm: "…"
***
Cuối cùng, bởi vì bệnh sạch sẽ không tắm rửa là ngủ không yên mà Quý Noãn dây dưa không chịu bỏ qua, bắt Mặc Cảnh Thâm bế côđi tắm lại.
Tắm đến khi toàn thân nhẹ nhõm, hương thơm ngào ngạt thì cô mới cảm thấy bệnh đã khá hơn phân nửa. Sau đó cô lại được anh quấn trong chiếc khăn tắm lớn bế về giường.
Nhưng lúc này đây, Mặc Cảnh Thâm không ôm cô ngủ nữa.
Quý Noãn trở mình, trong ánh đèn ngủ lờ mờ nhìn người đàn ông chẳng hiểu tại sao lại đưa lưng về phía mình, chọc chọc ngón tay vào lưng anh.
"Sao anh lại quay lưng lại với em?" Cô hỏi, giọng nói ít nhiều vẫn còn hơi khàn.
Mặc Cảnh Thâm không trả lời, vòng tay nắm lấy ngón tay đang chọc lung tung sau lưng mình, đè xuống.
"Ngủđi." Anh hờ hững nói, giọng nói trầm thấp ẩn chứa âm điệu mờám không tên.
Quý Noãn bỗng cảm thấy có lẽ mình ngã bệnh nên hơi nhõng nhẽo, trái tim lập tức như thủy tinh mong manh dễ vỡ, không vui vì anh quay lưng với mình. Thế là cô nhất quyết nhích lại gần anh, áp sát người vào lưng anh, tay bám lên vai anh, đồng thời dán mặt vào lưng anh.
"Anh có thể quay người lại không, em muốn anh ôm em ngủ!"
"…"
"Lúc nãy vẫn bình thường mà, vì sao bây giờ tự nhiên lại quay lưng lại với em?"
"…"
Nghe cô nhỏ giọng phàn nàn như tiếng muỗi kêu, anh khẽ thở dài rồi xoay người lại, cuối cùng vẫn dang tay ôm cô vào lòng như cô mong muốn.
Khoảnh khắc anh xoay người lại, Quý Noãn mới cảm giác được thân dưới của anh… biến đổi…
Hình như côđã biết được nguyên nhân…
Bây giờ bảo anh quay lưng đi còn kịp không?
Lúc này, Mặc Cảnh Thâm không nhìn nổi ánh mắt dâng trào sóng nước của cô, anh ôm lấy cô, áp đầu cô vào ngực mình.
"Chờ sau khi em khỏi bệnh lại bảo anh tắm cho em thử xem." Anh khẽ thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm khàn nặng nề nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp khiến người ta mặt đỏ tim run: "Anh không ngại tắm với em cảđêm đâu!"
Quý Noãn lập tức ngoan ngoãn lại, nằm im trong vòng tay anh không dám nhúc nhích.
Nhưng bây giờ cô không ngủđược, nhẹ nhàng níu lấy cúc áo tinh xảo trên áo sơ mi của anh. Cô cảm thấy dù anh không động đậy, nhưng dưới tình huống bây giờ thì làm sao có thể mặc sức mà ngủ.
Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh. Cho dùở góc độ nào, người đàn ông này cũng đẹp đến mức không cóđiểm gìđể chê.
"Có phải anh cảm thấy em đã thay đổi rất nhiều không?" Cô hỏi.
Hai ngày nay, Mặc Cảnh Thâm luôn trông chừng cô, đã mấy lần cố nhìn thấu cô. Rõ ràng anh đã nghi ngờ sự thay đổi của cô nhưng lại tỉnh bơ như không.
Đã thế, chi bằng cô chủđộng một chút.
Anh im lặng, vỗ nhẹ lưng cô nhưđang dỗ một đứa bé ngủ không yên cứ muốn tìm chủđề nói chuyện.
"Vậy anh thích em như bây giờ, hay là thích em như trước kia?"Đôi mắt cô sáng như trăng dưới ánh đèn ngủ. Sốt cao cũng không thể che giấu được ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt cô.
"Đều là em cả, có gì khác đâu chứ?" Anh chậm rãi nói.
"Đương nhiên là khác rồi, trước đây em một mực không chịu chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta, nhưng bây giờ lại nỗ lực muốn gần gũi anh." Quý Noãn vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói: "Trước đây anh luôn tốt với em, ngay cả khi em càn quấy mà anh vẫn không ngừng tiến lại gần em. Dù bây giờ anh có cảm thấy em thay đổi quáđột ngột hay không, mong anh đừng nghi ngờ trái tim em. Chẳng sợ khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, anh đãđi mấy chục bước, nếu anh mệt rồi thì cứ giao cho em, để em đi tiếp. Hãy để em làm điều đó, hãy để em học cách trân trọng tất cả những điều này, để cóđược anh…được không?"
Không khí chìm vào tĩnh lặng.
Quý Noãn muốn nhìn thử sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm lúc này. Cả hai kiếp người côđều chưa từng thổ lộ với ai như thế.
Nhưng khi cô thử ngước lên thì lại bị anh ôm chặt vào lòng, ngay cảđầu cũng kề sát vào cổ anh, trong chốc lát không thể ngẩng lên được.
"Mặc Cảnh Thâm…"
Anh vẫn không nói gì.
"Những lời em vừa nói là nghiêm túc, em không sốt, em…"
Bỗng nhiên, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn cố kiềm chế của anh vọng xuống từđỉnh đầu: "Em mà nói thêm gì nữa, anh sợ rằng anh sẽ không thể bận tâm đến tình trạng sức khỏe của em. Em xác định vẫn tiếp tục muốn trêu chọc anh?"
Quý Noãn hơi kinh ngạc.
Phí công cô bày tỏ, thế này cũng gọi là trêu chọc sao?
Quý Noãn lắc đầu, nhưng lại đầy dựa dẫm mà tựa vào ngực anh, "Khỏe hơn nhiều rồi."
Chị Trần vẫn luôn không yên tâm, nửa đêm đi ngang qua cửa phòng, nghe thấy động tĩnh bên trong liền vội vàng múc cháo mang lên.
"Ông Mặc, đã muộn lắm rồi, tôi tới đút cháo cho bà chủ. Trước đó côấy sốt cao như vậy, nhất định phải ăn chút gì mới được."
Mặc Cảnh Thâm dùng cánh tay rảnh rang nhận lấy bát cháo: "Không cần, để tôi."
Chị Trần ngạc nhiên, thấy sau cơn sốt, Mặc Cảnh Thâm lại không rời Quý Noãn nửa bước. Xem ra đôi vợ chồng trẻ trước đây như người dưng nước lã này đã thật sự bắt đầu muốn sống một cuộc sống hạnh phúc rồi.
Chị Trần mỉm cười, không quấy rầy hai người nữa, vội vàng lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Quý Noãn ngửi thấy mùi cháo trắng, bên trong hình như còn có một ít thịt bằm, rất thơm, cô lập tức nhìn vào bát, nhìn xong lại càng thấy đói hơn.
Mặc Cảnh Thâm rút tay mình ra khỏi tay cô, hơi nghiêng người, một tay đỡ vai cô, để cô ngồi dựa ngay ngắn vào lòng mình.
Mặc dù Quý Noãn không choáng đầu nữa nhưng vẫn còn mệt mỏi, toàn thân giống như không xương tựa vào ngực anh, vầng trán như có như không màáp vào cằm anh.
Từđầu đến cuối cô luôn nhìn chằm chằm vào bát cháo, thèm thuồng như mèo con đang cầu xin chủ nhân cho ăn.
Đồng thời cô còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh đang phả xuống khiến đỉnh đầu cô nhồn nhột.
Mặc Cảnh Thâm đưa thìa cháo đến bên miệng cô: "Há miệng."
Lúc này, Quý Noãn rất nghe lời, ngoan ngoãn há miệng. Lúc nuốt xuống cô cảm thấy vị giác nhưđược đánh thức, thật thơm ngon.
Thấy cô chịu ăn, hơn nữa còn há to miệng như thểăn rất thỏa mãn, Mặc Cảnh Thâm cười khẽ, cứ thếđút từng thìa cho côđến khi hết bát cháo.
Quý Noãn ăn uống no nê lại nằm xuống giường, hưởng thụ sự chăm sóc của Mặc Cảnh Thâm.
"Cả người toàn mồ hôi, em có thể tắm thêm lần nữa không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Em vẫn chưa hết sốt hoàn toàn, sáng mai lại tắm."
"Nhưng người em ẩm ướt nhớp nhúa khó chịu quá…"
"Chịu đựng một đêm đi." Anh tắt đèn, chỉđể lại chiếc đèn ngủ lờ mờ trước giường: "Ngủ thêm vài tiếng nữa đi, sáng mai sẽđo nhiệt độ cơ thể lần nữa."
Mặc Cảnh Thâm nằm xuống cạnh cô, Quý Noãn bắt đầu sán lại gần anh. Mãi đến khi được anh ôm vào lòng, đồng thời vỗ vỗ lưng để cô nhanh ngủ, Quý Noãn mới lại gối đầu lên cánh tay anh, nói khẽ: "Vừa rồi anh cứ bế em ra khỏi bồn tắm như thế…"
Mặc Cảnh Thâm không nói gì.
Cô lại mơ mơ hồ hồ nói tiếp: "Anh đã thấy hết cơ thể em rồi, vậy bế em vào tắm lần nữa cũng không quáđáng mà, em sẽ không nói gìđâu…"
Mặc Cảnh Thâm: "…"
***
Cuối cùng, bởi vì bệnh sạch sẽ không tắm rửa là ngủ không yên mà Quý Noãn dây dưa không chịu bỏ qua, bắt Mặc Cảnh Thâm bế côđi tắm lại.
Tắm đến khi toàn thân nhẹ nhõm, hương thơm ngào ngạt thì cô mới cảm thấy bệnh đã khá hơn phân nửa. Sau đó cô lại được anh quấn trong chiếc khăn tắm lớn bế về giường.
Nhưng lúc này đây, Mặc Cảnh Thâm không ôm cô ngủ nữa.
Quý Noãn trở mình, trong ánh đèn ngủ lờ mờ nhìn người đàn ông chẳng hiểu tại sao lại đưa lưng về phía mình, chọc chọc ngón tay vào lưng anh.
"Sao anh lại quay lưng lại với em?" Cô hỏi, giọng nói ít nhiều vẫn còn hơi khàn.
Mặc Cảnh Thâm không trả lời, vòng tay nắm lấy ngón tay đang chọc lung tung sau lưng mình, đè xuống.
"Ngủđi." Anh hờ hững nói, giọng nói trầm thấp ẩn chứa âm điệu mờám không tên.
Quý Noãn bỗng cảm thấy có lẽ mình ngã bệnh nên hơi nhõng nhẽo, trái tim lập tức như thủy tinh mong manh dễ vỡ, không vui vì anh quay lưng với mình. Thế là cô nhất quyết nhích lại gần anh, áp sát người vào lưng anh, tay bám lên vai anh, đồng thời dán mặt vào lưng anh.
"Anh có thể quay người lại không, em muốn anh ôm em ngủ!"
"…"
"Lúc nãy vẫn bình thường mà, vì sao bây giờ tự nhiên lại quay lưng lại với em?"
"…"
Nghe cô nhỏ giọng phàn nàn như tiếng muỗi kêu, anh khẽ thở dài rồi xoay người lại, cuối cùng vẫn dang tay ôm cô vào lòng như cô mong muốn.
Khoảnh khắc anh xoay người lại, Quý Noãn mới cảm giác được thân dưới của anh… biến đổi…
Hình như côđã biết được nguyên nhân…
Bây giờ bảo anh quay lưng đi còn kịp không?
Lúc này, Mặc Cảnh Thâm không nhìn nổi ánh mắt dâng trào sóng nước của cô, anh ôm lấy cô, áp đầu cô vào ngực mình.
"Chờ sau khi em khỏi bệnh lại bảo anh tắm cho em thử xem." Anh khẽ thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm khàn nặng nề nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp khiến người ta mặt đỏ tim run: "Anh không ngại tắm với em cảđêm đâu!"
Quý Noãn lập tức ngoan ngoãn lại, nằm im trong vòng tay anh không dám nhúc nhích.
Nhưng bây giờ cô không ngủđược, nhẹ nhàng níu lấy cúc áo tinh xảo trên áo sơ mi của anh. Cô cảm thấy dù anh không động đậy, nhưng dưới tình huống bây giờ thì làm sao có thể mặc sức mà ngủ.
Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh. Cho dùở góc độ nào, người đàn ông này cũng đẹp đến mức không cóđiểm gìđể chê.
"Có phải anh cảm thấy em đã thay đổi rất nhiều không?" Cô hỏi.
Hai ngày nay, Mặc Cảnh Thâm luôn trông chừng cô, đã mấy lần cố nhìn thấu cô. Rõ ràng anh đã nghi ngờ sự thay đổi của cô nhưng lại tỉnh bơ như không.
Đã thế, chi bằng cô chủđộng một chút.
Anh im lặng, vỗ nhẹ lưng cô nhưđang dỗ một đứa bé ngủ không yên cứ muốn tìm chủđề nói chuyện.
"Vậy anh thích em như bây giờ, hay là thích em như trước kia?"Đôi mắt cô sáng như trăng dưới ánh đèn ngủ. Sốt cao cũng không thể che giấu được ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt cô.
"Đều là em cả, có gì khác đâu chứ?" Anh chậm rãi nói.
"Đương nhiên là khác rồi, trước đây em một mực không chịu chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta, nhưng bây giờ lại nỗ lực muốn gần gũi anh." Quý Noãn vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói: "Trước đây anh luôn tốt với em, ngay cả khi em càn quấy mà anh vẫn không ngừng tiến lại gần em. Dù bây giờ anh có cảm thấy em thay đổi quáđột ngột hay không, mong anh đừng nghi ngờ trái tim em. Chẳng sợ khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, anh đãđi mấy chục bước, nếu anh mệt rồi thì cứ giao cho em, để em đi tiếp. Hãy để em làm điều đó, hãy để em học cách trân trọng tất cả những điều này, để cóđược anh…được không?"
Không khí chìm vào tĩnh lặng.
Quý Noãn muốn nhìn thử sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm lúc này. Cả hai kiếp người côđều chưa từng thổ lộ với ai như thế.
Nhưng khi cô thử ngước lên thì lại bị anh ôm chặt vào lòng, ngay cảđầu cũng kề sát vào cổ anh, trong chốc lát không thể ngẩng lên được.
"Mặc Cảnh Thâm…"
Anh vẫn không nói gì.
"Những lời em vừa nói là nghiêm túc, em không sốt, em…"
Bỗng nhiên, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn cố kiềm chế của anh vọng xuống từđỉnh đầu: "Em mà nói thêm gì nữa, anh sợ rằng anh sẽ không thể bận tâm đến tình trạng sức khỏe của em. Em xác định vẫn tiếp tục muốn trêu chọc anh?"
Quý Noãn hơi kinh ngạc.
Phí công cô bày tỏ, thế này cũng gọi là trêu chọc sao?
Bình luận facebook