Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-964
Chương 965: Ngoại truyện (227)
Lại nhìn thấy sắc mặc của Lệ Nam Hành có hơi tái nhợt nhưng không quá rõ ràng, trong mắt của Phong Lăng chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Vừa rồi, khi ở bên trên núi, khi anh cõng cô trốn khỏi đám người kia, hình như Phong Lăng đã nghe thấy tiếng súng nhưng có vẻ viên đạn như không phải chỉ là lướt qua bên tai mà ghim vào thịt, âm thanh đó rất gần.
Nhưng khi ấy trạng thái tỉnh thần của Phong Lăng không đủ tỉnh táo.
Cô nhìn lưng Lệ Nam Hành thêm lần nữa, lập tức nhíu mày lại, thấp giọng gọi: “Lão đại..."
Nghe thấy giọng của Phong Lăng, Lệ Nam Hành quay đầu nhìn, tưởng rằng cô khó chịu chỗ nào đó nên anh cúi người: “Đau chỗ nào hả? Ráng chịu một chút nữa được không?”
Khi người đàn ông cúi người xuống, Phong Lăng cố gắng quan sát động tác của anh kỹ hơn, không chỉ nhìn ra hành động cúi người của anh chậm hơn một chút mà vai cũng không dám cử động mạnh.
Hơn nữa, mùi máu nồng nặc đã bắt đầu xộc vào mũi cô và dường như vạt áo phía trước người anh cũng đã bắt đầu ướt đẫm máu tươi.
Quần áo anh đang mặc trên người đều là màu đen nên khi ý thức không tỉnh táo thì cô không quá để ý tới.
Nghĩ đến khoảnh khắc cô rơi xuống vách núi, Lệ Nam Hành vẫn dùng tay ôm chặt cô, không để cô rơi xuống. E là khi rơi xuống vách đá, anh cũng đã lấy thân mình làm đệm để lót bên dưới cho cô đè lên.
Rõ ràng Lệ lão đại đã bị thương, rất có khả năng viên đạn vẫn còn nằm trong phần bả vai phía sau của anh nhưng anh lại chẳng hề đả động gì đến chuyện ấy.
Phong Lăng không nói nên lời, chỉ nhìn anh trân trân, người đàn ông cũng cúi đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt càng ngày càng nhợt nhạt của cô.
“Không phải sợ, chúng ta đều sẽ không xẩy ra chuyện gì đâu.” Người đàn ông nhìn thấu được suy nghĩ của cô, thấp giọng nói một câu.
Phong Lăng cong khóe môi: “Lão đại, có phải tôi đã làm liên lụy đến anh rồi không... Khi ấy, anh đã nói, nếu như tôi không muốn tới đây thì chỉ cần tôi mở miệng nói, anh nhất định sẽ giải quyết giúp tôi nhưng tôi lại cứ cố chấp đi tới đây. Ai ngờ người bên quân đội đã gài bẫy từ trước, bọn họ vốn không có ý định để cho tôi sống sót quay về. Nếu như biết trước mọi chuyện sẽ như này thì tôi đã không tới đây, hoặc là tôi không để anh tìm thấy, ở đây lặng lẽ chết một mình...”
Ánh mắt Lệ Nam Hành lạnh lùng: “Đừng nói là chết, cho dù cậu có hóa thành tro tôi cũng có thể tìm được cậu.”
Phong Lăng nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, nhưng cũng chỉ cười vậy thôi, ánh mắt cô trở nên hoảng hốt, không nhìn rõ được khuôn mặt của anh, ngay khi cô muốn nhắm mắt lại thì nghe thấy được tiếng quát lớn của anh: “Mở mắt ral”
Cô khẽ nhíu mày, cổ gắng tỉnh táo lại, hé mắt nhìn anh.
Hung dữ quá!
Nếu như anh đã không cho ngủ thì cô tìm chút chuyện gì đó để phân tâm vậy.
Phong Lăng hơi nhắm mắt lại chút rồi mở ra, cổ gắng hít một hơi thật sâu: “Hình như tôi chẳng có gì có thể lưu lại để làm vật kỷ niệm cho người khác để họ nhớ đến tôi. Tôi biết rõ căn nhà mà anh mua cho tôi không phải là dùng tiền của tôi để mua, anh cứ chuyển lại thành tên anh đi... còn nữa..."
Cô chậm rãi đưa tay lên, đặt vào khoảng trống giữa *** và cổ: “Suýt chút nữa thì quên, vì để thuận tiện đi làm nhiệm vụ nên tôi không đeo trên người. Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện thì trên cổ đã luôn đeo một sợi dây màu đỏ, trên sợi dây đó có treo một miếng ngọc bội, mặt miếng ngọc bội có khắc một chữ Phong... Nếu như thật sự tôi không có đồ vật gì đáng giữ lại để tưởng niệm, vậy thì hãy chôn miếng ngọc bội và quần áo tôi từng mặc xuống cùng tôi... Tôi để ngọc bội ở trong vali... Trong vali có một ngăn rất nhỏ, là...”
“Nếu em muốn đi tìm lại cha mẹ ruột của mình thì chỉ cần dựa vào miếng ngọc bội ấy là có thể tìm ra, những chuyện này cần em đích thân đi làm, người khác không thể làm thay được nên chuyện quan trọng nhất là em phải tiếp tục sống. Đừng mở miệng nói mấy chuyện liên quan đến chết hay không chết vô nghĩa ấy với tôi nữa.” Lệ Nam Hành đanh mặt lại: “Hoặc là sống sót quay về, hoặc là bỏ mạng ở đây, sẽ chẳng có ai rảnh rỗi mà đi làm cho em một chiếc quan tài và cũng không một người nào sẽ nhớ tới một kẻ đã chết mà chẳng có cảm giác tồn tại như em đâu. Vì thể tiếp tục sống mới là quan trọng nhất, chết không đáng chút nào hiểu chứ?”
Phong Lăng nở nụ cười nhưng đáy mắt lại không có ý cười: “Tôi không muốn tìm cha mẹ, sống hay chết chỉ là chuyện của một mình tôi, cũng chẳng cần gì cha mẹ, người thân đau lòng gì cho tôi, càng không cần bất kỳ ai phải lo lắng vì tôi.”
“Vậy sao? Ngay cả sự vương vấn của tôi mà em cũng không để tâm?” Trong giọng nói của người đàn ông ẩn chứa sự thất vọng.
Phong Lăng hơi ngập ngừng một chút, cô nhìn anh lần nữa.
Đột nhiên cô mở miệng; “Vì sao anh không hề kinh ngạc hay tức giận một chút nào về chuyện tôi giả trai?”
“Em thấy đây là lúc để tôi kinh ngạc sao?” Lệ Nam Hành biết rằng cô đang muốn dùng việc nói chuyện để duy trì trạng thái tỉnh táo của bản thân nên cổ gắng kìm nén cảm xúc, vừa nói chuyện cùng với cô, vừa dùng dây thừng buộc cố định vào eo cô.
Phong Lăng ngơ ngác nhìn anh, thấp giọng xuống: “Vậy nếu như không phải trong tình huống hiện tại mà là lúc ở trong căn cứ, anh phát hiện ra tôi là một đứa con gái... Thì anh sẽ... Làm thế nào?”
“Tôi sẽ làm thế nào à?” Lệ Nam Hành cười lạnh, lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đấy siết chặt chiếc dây thừng ở eo của cô lại, thắt chặt đến khi đôi mắt của cô hiện lên tia kinh ngạc, thấy chắc chắn đã chặt rồi anh mới buông tay, đồng thời nói: “Bây giờ em cứ cố gắng sống sót rồi trở về căn cứ khử sạch nọc độc trong người và khôi phục lại sức khỏe, sau đấy tôi sẽ cho em biết là tôi định làm gì em.”
Ngay cả khi trong hoàn cảnh này, Phong Lăng vẫn cảm thấy tai mình nóng ran lên vì những lời nói đầy uy hiếp vốn chỉ để duy trì trạng thái tỉnh táo của cô.
Sau đấy cô cố gắng tìm đủ các thể loại chuyện trên trời dưới đất để nói, để khiến bản thân luôn luôn tỉnh táo.
Nhưng chỉ sau nửa tiếng, khi Lệ Nam Hành đang chuẩn bị buộc chặt mấy sợi dây thừng vào eo của cô thì Phong Lăng đã hoàn toàn mất đi ý thức, gục đầu vào lồng *** của người đàn ông, dù gọi như thể nào cũng không tỉnh lại.
Vách núi rất trơn, Lệ Nam Hành dùng hai con dao găm ghim vào những nơi có thể đặt chân để leo lên trên vách núi, ít nhất thì những lỗ thủng mới đục ấy không có rêu xanh, có thể đảm bảo rằng khi leo lên sẽ không bị trượt xuống.
Nhưng đây là một công cuộc tốn rất nhiều thời gian.
Khi Lệ Nam Hành thoát được đám rắn độc đang bò xung quanh mình, anh nhanh chóng bể Phong Lăng lên, dùng dây thừng cố định eo hai người lại với nhau. Khi khó khăn lắm anh mới vác cô trèo lên trên được một chút thì ngay lập tức có một con rắn bò tới định cắn Phong Lăng nên Nam Hành phải vội vã tụt xuống dưới để né đi.
Cô không thể bị bất kỳ con rắn nào cắn thêm nữa, ngay cả con rắn không có độc cũng không được, nếu không sẽ chết ngay lập tức!
Không thể xem thường sức mạnh của thiên nhiên được.
Cứ như vậy cho đến buổi chiều.
Ngay từ sáng sớm, đại sảnh của căn cứ đã phát hiện ra tín hiệu điện thoại và định vị GPS của Lệ Nam Hành và Phong Lăng biến mất cùng một lúc, sau khi lần ra được dấu vết, căn cứ nhanh chóng sắp xếp vài chiếc trực thăng bay với tốc độ nhanh nhất tới đó, nhưng cũng phải mất bẩy tám tiếng đồng hồ mới đến nơi. Khi tới đỉnh núi thì cũng đã ba, bốn giờ chiều, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Bởi vì trên núi còn có mìn ngầm nên tạm thời trực thăng không thể hạ cánh, nếu như tùy tiện đáp xuống thì rất có thể sẽ gây nên một vụ nổ lớn và toàn bộ ngọn núi cùng với những người ở trong núi, bao gồm cả thành viên của đội cứu viện ngồi trong trực thăng đều sẽ bị vùi lấp trong biển lửa do bom nổ.
Lại nhìn thấy sắc mặc của Lệ Nam Hành có hơi tái nhợt nhưng không quá rõ ràng, trong mắt của Phong Lăng chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Vừa rồi, khi ở bên trên núi, khi anh cõng cô trốn khỏi đám người kia, hình như Phong Lăng đã nghe thấy tiếng súng nhưng có vẻ viên đạn như không phải chỉ là lướt qua bên tai mà ghim vào thịt, âm thanh đó rất gần.
Nhưng khi ấy trạng thái tỉnh thần của Phong Lăng không đủ tỉnh táo.
Cô nhìn lưng Lệ Nam Hành thêm lần nữa, lập tức nhíu mày lại, thấp giọng gọi: “Lão đại..."
Nghe thấy giọng của Phong Lăng, Lệ Nam Hành quay đầu nhìn, tưởng rằng cô khó chịu chỗ nào đó nên anh cúi người: “Đau chỗ nào hả? Ráng chịu một chút nữa được không?”
Khi người đàn ông cúi người xuống, Phong Lăng cố gắng quan sát động tác của anh kỹ hơn, không chỉ nhìn ra hành động cúi người của anh chậm hơn một chút mà vai cũng không dám cử động mạnh.
Hơn nữa, mùi máu nồng nặc đã bắt đầu xộc vào mũi cô và dường như vạt áo phía trước người anh cũng đã bắt đầu ướt đẫm máu tươi.
Quần áo anh đang mặc trên người đều là màu đen nên khi ý thức không tỉnh táo thì cô không quá để ý tới.
Nghĩ đến khoảnh khắc cô rơi xuống vách núi, Lệ Nam Hành vẫn dùng tay ôm chặt cô, không để cô rơi xuống. E là khi rơi xuống vách đá, anh cũng đã lấy thân mình làm đệm để lót bên dưới cho cô đè lên.
Rõ ràng Lệ lão đại đã bị thương, rất có khả năng viên đạn vẫn còn nằm trong phần bả vai phía sau của anh nhưng anh lại chẳng hề đả động gì đến chuyện ấy.
Phong Lăng không nói nên lời, chỉ nhìn anh trân trân, người đàn ông cũng cúi đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt càng ngày càng nhợt nhạt của cô.
“Không phải sợ, chúng ta đều sẽ không xẩy ra chuyện gì đâu.” Người đàn ông nhìn thấu được suy nghĩ của cô, thấp giọng nói một câu.
Phong Lăng cong khóe môi: “Lão đại, có phải tôi đã làm liên lụy đến anh rồi không... Khi ấy, anh đã nói, nếu như tôi không muốn tới đây thì chỉ cần tôi mở miệng nói, anh nhất định sẽ giải quyết giúp tôi nhưng tôi lại cứ cố chấp đi tới đây. Ai ngờ người bên quân đội đã gài bẫy từ trước, bọn họ vốn không có ý định để cho tôi sống sót quay về. Nếu như biết trước mọi chuyện sẽ như này thì tôi đã không tới đây, hoặc là tôi không để anh tìm thấy, ở đây lặng lẽ chết một mình...”
Ánh mắt Lệ Nam Hành lạnh lùng: “Đừng nói là chết, cho dù cậu có hóa thành tro tôi cũng có thể tìm được cậu.”
Phong Lăng nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, nhưng cũng chỉ cười vậy thôi, ánh mắt cô trở nên hoảng hốt, không nhìn rõ được khuôn mặt của anh, ngay khi cô muốn nhắm mắt lại thì nghe thấy được tiếng quát lớn của anh: “Mở mắt ral”
Cô khẽ nhíu mày, cổ gắng tỉnh táo lại, hé mắt nhìn anh.
Hung dữ quá!
Nếu như anh đã không cho ngủ thì cô tìm chút chuyện gì đó để phân tâm vậy.
Phong Lăng hơi nhắm mắt lại chút rồi mở ra, cổ gắng hít một hơi thật sâu: “Hình như tôi chẳng có gì có thể lưu lại để làm vật kỷ niệm cho người khác để họ nhớ đến tôi. Tôi biết rõ căn nhà mà anh mua cho tôi không phải là dùng tiền của tôi để mua, anh cứ chuyển lại thành tên anh đi... còn nữa..."
Cô chậm rãi đưa tay lên, đặt vào khoảng trống giữa *** và cổ: “Suýt chút nữa thì quên, vì để thuận tiện đi làm nhiệm vụ nên tôi không đeo trên người. Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện thì trên cổ đã luôn đeo một sợi dây màu đỏ, trên sợi dây đó có treo một miếng ngọc bội, mặt miếng ngọc bội có khắc một chữ Phong... Nếu như thật sự tôi không có đồ vật gì đáng giữ lại để tưởng niệm, vậy thì hãy chôn miếng ngọc bội và quần áo tôi từng mặc xuống cùng tôi... Tôi để ngọc bội ở trong vali... Trong vali có một ngăn rất nhỏ, là...”
“Nếu em muốn đi tìm lại cha mẹ ruột của mình thì chỉ cần dựa vào miếng ngọc bội ấy là có thể tìm ra, những chuyện này cần em đích thân đi làm, người khác không thể làm thay được nên chuyện quan trọng nhất là em phải tiếp tục sống. Đừng mở miệng nói mấy chuyện liên quan đến chết hay không chết vô nghĩa ấy với tôi nữa.” Lệ Nam Hành đanh mặt lại: “Hoặc là sống sót quay về, hoặc là bỏ mạng ở đây, sẽ chẳng có ai rảnh rỗi mà đi làm cho em một chiếc quan tài và cũng không một người nào sẽ nhớ tới một kẻ đã chết mà chẳng có cảm giác tồn tại như em đâu. Vì thể tiếp tục sống mới là quan trọng nhất, chết không đáng chút nào hiểu chứ?”
Phong Lăng nở nụ cười nhưng đáy mắt lại không có ý cười: “Tôi không muốn tìm cha mẹ, sống hay chết chỉ là chuyện của một mình tôi, cũng chẳng cần gì cha mẹ, người thân đau lòng gì cho tôi, càng không cần bất kỳ ai phải lo lắng vì tôi.”
“Vậy sao? Ngay cả sự vương vấn của tôi mà em cũng không để tâm?” Trong giọng nói của người đàn ông ẩn chứa sự thất vọng.
Phong Lăng hơi ngập ngừng một chút, cô nhìn anh lần nữa.
Đột nhiên cô mở miệng; “Vì sao anh không hề kinh ngạc hay tức giận một chút nào về chuyện tôi giả trai?”
“Em thấy đây là lúc để tôi kinh ngạc sao?” Lệ Nam Hành biết rằng cô đang muốn dùng việc nói chuyện để duy trì trạng thái tỉnh táo của bản thân nên cổ gắng kìm nén cảm xúc, vừa nói chuyện cùng với cô, vừa dùng dây thừng buộc cố định vào eo cô.
Phong Lăng ngơ ngác nhìn anh, thấp giọng xuống: “Vậy nếu như không phải trong tình huống hiện tại mà là lúc ở trong căn cứ, anh phát hiện ra tôi là một đứa con gái... Thì anh sẽ... Làm thế nào?”
“Tôi sẽ làm thế nào à?” Lệ Nam Hành cười lạnh, lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đấy siết chặt chiếc dây thừng ở eo của cô lại, thắt chặt đến khi đôi mắt của cô hiện lên tia kinh ngạc, thấy chắc chắn đã chặt rồi anh mới buông tay, đồng thời nói: “Bây giờ em cứ cố gắng sống sót rồi trở về căn cứ khử sạch nọc độc trong người và khôi phục lại sức khỏe, sau đấy tôi sẽ cho em biết là tôi định làm gì em.”
Ngay cả khi trong hoàn cảnh này, Phong Lăng vẫn cảm thấy tai mình nóng ran lên vì những lời nói đầy uy hiếp vốn chỉ để duy trì trạng thái tỉnh táo của cô.
Sau đấy cô cố gắng tìm đủ các thể loại chuyện trên trời dưới đất để nói, để khiến bản thân luôn luôn tỉnh táo.
Nhưng chỉ sau nửa tiếng, khi Lệ Nam Hành đang chuẩn bị buộc chặt mấy sợi dây thừng vào eo của cô thì Phong Lăng đã hoàn toàn mất đi ý thức, gục đầu vào lồng *** của người đàn ông, dù gọi như thể nào cũng không tỉnh lại.
Vách núi rất trơn, Lệ Nam Hành dùng hai con dao găm ghim vào những nơi có thể đặt chân để leo lên trên vách núi, ít nhất thì những lỗ thủng mới đục ấy không có rêu xanh, có thể đảm bảo rằng khi leo lên sẽ không bị trượt xuống.
Nhưng đây là một công cuộc tốn rất nhiều thời gian.
Khi Lệ Nam Hành thoát được đám rắn độc đang bò xung quanh mình, anh nhanh chóng bể Phong Lăng lên, dùng dây thừng cố định eo hai người lại với nhau. Khi khó khăn lắm anh mới vác cô trèo lên trên được một chút thì ngay lập tức có một con rắn bò tới định cắn Phong Lăng nên Nam Hành phải vội vã tụt xuống dưới để né đi.
Cô không thể bị bất kỳ con rắn nào cắn thêm nữa, ngay cả con rắn không có độc cũng không được, nếu không sẽ chết ngay lập tức!
Không thể xem thường sức mạnh của thiên nhiên được.
Cứ như vậy cho đến buổi chiều.
Ngay từ sáng sớm, đại sảnh của căn cứ đã phát hiện ra tín hiệu điện thoại và định vị GPS của Lệ Nam Hành và Phong Lăng biến mất cùng một lúc, sau khi lần ra được dấu vết, căn cứ nhanh chóng sắp xếp vài chiếc trực thăng bay với tốc độ nhanh nhất tới đó, nhưng cũng phải mất bẩy tám tiếng đồng hồ mới đến nơi. Khi tới đỉnh núi thì cũng đã ba, bốn giờ chiều, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Bởi vì trên núi còn có mìn ngầm nên tạm thời trực thăng không thể hạ cánh, nếu như tùy tiện đáp xuống thì rất có thể sẽ gây nên một vụ nổ lớn và toàn bộ ngọn núi cùng với những người ở trong núi, bao gồm cả thành viên của đội cứu viện ngồi trong trực thăng đều sẽ bị vùi lấp trong biển lửa do bom nổ.
Bình luận facebook