Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-977
Chương 987: Ngoại truyện( 250)
Phong Lăng có thể cảm nhận được sát ý trong ánh mắt người đàn ông đang đến gần, cho dù anh nhận ra đây là Kiều Phỉ.
"Kiều Phỉ! Anh mau buông ra!" Phong Lăng vội vàng vừa đẩy vừa nhắc nhở anh ta: "Mau buông ra..."
"Phong Lăng, tôi... Nhưng người đã ngà ngà say còn chưa nói hết thì đã bị túm chặt, bị người đàn ông đang tới gần kéo khỏi người cô. Lúc Kiều Phỉ vẫn còn chưa rõ tình hình thì đã bị ăn một phát đấm vào mặt, bị đánh đến mức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, rồi dựa vào cửa chiếc xe Bentley kia.
Kiều Phỉ bị đánh lùi về phía sau, va phải cửa xe mới tỉnh táo lại một chút, anh ta ngước mắt lên, trong nháy mắt đối mặt với cặp mắt như thể phun ra ánh lửa dày đặc của Lệ Nam Hành.
"Lão đại.” Thấy Lệ Nam Hành đột nhiên vung ra một cú đấm, Phong Lăng muốn ngăn cũng không kịp, lúc anh xoay người lại muốn đánh Kiều Phỉ, cô vội vươn tay cản anh lại.
Song Lệ Nam Hành lại lập tức gạt tay cô ra với vẻ mặt không cảm xúc.
"Lão đại!" Phong Lăng thấy anh thật sự tức giận, vội vàng vươn tay ra lần nữa, cố gắng ôm lấy cánh tay anh: "Lão đại, anh đừng hiểu lầm! Anh Kiều say rồi, anh ta không có ý gì khác, chúng ta đều là người của căn cứ XI, đừng ở bên ngoài tự mình đánh người của mình, lão đại..."
"Tránh ra!"
"Lão đại!"
Ánh mắt hờ hững, lạnh lùng của Lệ Nam Hành đột nhiên nhìn cô: "Tôi bảo em tránh ra."
Phong Lăng biết anh đang giận cái gì, chuyện Kiều Phỉ bỗng nhiên nhào tới ôm mình vừa rồi, bản thân cô cũng không ngờ tới, nhưng thật sự cũng không nên đánh nhau ở đây.
Lại càng không nên là vì cô.
Phong Lăng ôm thật chặt cánh tay Lệ Nam Hành, qua lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của mạch máu giãn nở và bắp thịt rắn chắc trên cánh tay người đàn ông vì tức giận mà chuẩn bị dùng sức đánh người, cô gắng sức ôm lấy anh: "Đừng đánh nữa!"
Thấy cô ngăn cản như vậy, sắc mặt Lệ Nam Hành càng tệ hơn, anh vung tay muốn đẩy Phong Lăng ra, nhưng cô vẫn cứ xoay người cản trước mặt anh, hai cánh tay giang ra, chủ động ôm chặt lấy eo anh.
Cô ngửi thấy trên người Lệ Nam Hành cũng có mùi rượu thoang thoảng, hai người đàn ông này hôm nay hẹn nhau rồi hả, một người thì uống rượu, người còn lại cũng mang theo mùi rượu trở về.
Một người tâm trạng không tốt, xem ra người kia tâm trạng cũng không khá hơn là mấy.
Cô dùng sức ôm chặt lấy eo anh, lúc người đàn ông đờ người ra một lúc vì lần đầu tiên cô chủ động ôm như vậy thì cô tựa đầu kề sát vào *** anh rồi nói: "Lệ Nam Hành!"
“Chúng ta là người một nhà! Đừng đánh!”
Nếu không phải có Kiều Phỉ ở đây, thì cô chủ động ôm như vậy, có lẽ tâm trạng của Lệ Nam Hành sẽ rất tốt.
Nhưng bây giờ cô gái này lại bởi vì Kiều Phỉ mà bị bức ép đến thế này.
Kể từ sau khi trở về nhà họ Lệ cho tới bây giờ, Lệ Nam Hành liên tục bị một câu thuận miệng hứa hẹn với nhà họ Lệ và nhà họ Phong trước đây gây áp lực, lại thêm gông cùm của thói đạo đức giả đè nặng trên đầu, không muốn trở về là bởi sợ tâm trạng của mình ảnh hưởng đến tâm trạng cô nghỉ ngơi. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà muốn quay về ở bên cô.
M* nó, nào ngờ vừa trở về đã nhìn thấy cô gái mà mình muốn hôn còn không dám hôn lại bị tên khốn khiếp Kiều Phỉ này cưỡng ép ôm vào lòng.
"Phong Lăng." Giọng nói đanh thép của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô: "Nếu như em không muốn thật sự xảy ra án mạng thì tránh ra cho tôi!”
"Lão đại, anh bình tĩnh một chút, anh ta thật sự chỉ là uống say thôi, giữa tôi và anh ta không có gì cả!" Phong Lăng ôm lấy eo Lệ Nam Hành, đầu kề sát vào *** anh, giải thích với vẻ buồn bực: "Anh đừng đánh nữa!"
Kiều Phỉ dựa vào cửa xe, mặc dù cú đấm vừa rồi của Lệ Nam Hành không tính là mạnh, nhưng cũng đủ khiến đầu anh ta đờ ra một lát. Lúc này mới tỉnh táo lại, sau đó dựa vào cửa xe rồi từ từ đứng vững, nhìn cảnh tượng trước mắt này, bỗng nhiên nở nụ cười. Anh ta giơ tay lên lau khóe miệng, cúi đầu thấy bên khóe miệng rỉ ra một chút máu, anh ta cười, ngước mắt lên nhìn về phía bên kia, nói: "Lệ lão đại, giành phụ nữ không phải giành như vậy đâu. Nơi đây không phải là căn cứ XI, không phải là sân huấn luyện, anh muốn dùng nắm đấm để nói chuyện ư?"
"M* nó, cậu đúng là không sợ chết!” Lệ Nam Hành muốn xông lên, nhưng cô gái trong lòng lại dùng hai tay ôm thật chặt lấy anh không chịu để cho anh đi. Anh cúi xuống nhìn Phong Lăng đang ở trong lòng mình, nhíu mày lại: "Em làm gì vậy? Nếu tôi đánh chết cậu ta, có phải em còn muốn kết thù với tôi luôn không? Buông ra!"
“Không buông! Lão đại anh không thể như vậy được! Đều là hiểu lầm thôi! Anh ra tay đánh người ở đây thì nghĩ là người khác không nhìn thấy sao! Chỗ này người đến người đi, lại không phải là chỗ người ngoài không thể xông vào được như căn cứ XI! Bây giờ trong ngoài căn cứ đều sợ bóng sợ gió, với lại nguyên nhân phần lớn là bởi vì tôi, bây giờ nếu như anh và Kiều Phỉ lại vì tôi mà đánh nhau, thì có phải tôi mới là người nên đi nhất không?"
Giọng nói vừa buồn bực vừa khàn khàn của Phong Lăng khiến Lệ Nam Hành ít nhiều tỉnh táo lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Kiều Phỉ không sợ chết đang đứng bên cửa xe cười cười.
"Lệ lão đại, cho dù rời khỏi căn cứ, tôi vẫn gọi anh một tiếng lão đại." Kiều Phỉ đanh giọng nói: "Với chuyện theo đuổi con gái, từ trước đến giờ luôn chú ý cạnh tranh công bằng, anh rất tốt nhưng tôi cũng không kém. Cô ấy thích anh thì tôi thua, nhưng tôi muốn dùng cách của mình để bày tỏ tình cảm của bản thân cũng không sai. Anh không cần phải bày ra vẻ mặt muốn giết chết tôi như vậy. Nước Mỹ cũng là một xã hội pháp trị, không chỉ có nhà họ Lệ anh là lớn, muốn giết chết một người ở bên ngoài cũng không đơn giản như vậy đâu!"
Phong Lăng nhíu mày, quay đầu quát anh ta một câu: "Kiều Phỉ! Anh đừng nói nữa! Đi nhanh lên!"
Kiều Phỉ thu ánh mắt lại rồi lại nhìn về phía Phong Lăng: "Tôi muốn cạnh tranh công bằng."
"Cạnh tranh cái gì chứ, tôi cũng chẳng phải là một cô gái xinh đẹp như tiên nữ! Đóng giả làm đàn ông nhiều năm như vậy rồi, tôi căn bản ngay cả yêu một người thế nào cũng không biết, không cần ai vì tôi mà làm gì hết! Người ngày nào đó chết ở bên ngoài cũng không có ai nhớ đến như tôi không xứng đáng để các anh làm vậy!"
"Em xứng đáng." Kiều Phỉ nói xong, không nói thêm gì nữa mà lại giơ tay lên lau khóe miệng một cái, sau đó khẽ cười, không biết là đang cười nhạo kẻ khác hay là tự cười chính mình. Sau đó, anh ta mở cửa ô tô, cởi áo khoác trên người ném vào trong xe, đứng bên cửa xe một lúc, giống như đang kiềm chế sự kích động muốn đổi tới đánh trả rồi mới ngồi vào trong xe.
Chiếc xe Bentley bíp còi vài tiếng ở chỗ bãi đỗ xe rồi sau đó lái đi.
Xác định Kiều Phỉ đã đi rồi, cho dù Lệ Nam Hành muốn đánh nhau thì cũng không có ai để đánh, Phong Lăng thở dài một hơi, sau đó bất ngờ buông người đàn ông vẫn bị mình ôm chặt eo ra, đang định lui về phía sau một bước thì sau eo đột nhiên bị siết lại, một tay của người đàn ông ghì cô vào lòng một lần nữa. Lúc cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà ngẩng đầu lên định lên tiếng thì anh đột nhiên cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt.
Phong Lăng có thể cảm nhận được sát ý trong ánh mắt người đàn ông đang đến gần, cho dù anh nhận ra đây là Kiều Phỉ.
"Kiều Phỉ! Anh mau buông ra!" Phong Lăng vội vàng vừa đẩy vừa nhắc nhở anh ta: "Mau buông ra..."
"Phong Lăng, tôi... Nhưng người đã ngà ngà say còn chưa nói hết thì đã bị túm chặt, bị người đàn ông đang tới gần kéo khỏi người cô. Lúc Kiều Phỉ vẫn còn chưa rõ tình hình thì đã bị ăn một phát đấm vào mặt, bị đánh đến mức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, rồi dựa vào cửa chiếc xe Bentley kia.
Kiều Phỉ bị đánh lùi về phía sau, va phải cửa xe mới tỉnh táo lại một chút, anh ta ngước mắt lên, trong nháy mắt đối mặt với cặp mắt như thể phun ra ánh lửa dày đặc của Lệ Nam Hành.
"Lão đại.” Thấy Lệ Nam Hành đột nhiên vung ra một cú đấm, Phong Lăng muốn ngăn cũng không kịp, lúc anh xoay người lại muốn đánh Kiều Phỉ, cô vội vươn tay cản anh lại.
Song Lệ Nam Hành lại lập tức gạt tay cô ra với vẻ mặt không cảm xúc.
"Lão đại!" Phong Lăng thấy anh thật sự tức giận, vội vàng vươn tay ra lần nữa, cố gắng ôm lấy cánh tay anh: "Lão đại, anh đừng hiểu lầm! Anh Kiều say rồi, anh ta không có ý gì khác, chúng ta đều là người của căn cứ XI, đừng ở bên ngoài tự mình đánh người của mình, lão đại..."
"Tránh ra!"
"Lão đại!"
Ánh mắt hờ hững, lạnh lùng của Lệ Nam Hành đột nhiên nhìn cô: "Tôi bảo em tránh ra."
Phong Lăng biết anh đang giận cái gì, chuyện Kiều Phỉ bỗng nhiên nhào tới ôm mình vừa rồi, bản thân cô cũng không ngờ tới, nhưng thật sự cũng không nên đánh nhau ở đây.
Lại càng không nên là vì cô.
Phong Lăng ôm thật chặt cánh tay Lệ Nam Hành, qua lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của mạch máu giãn nở và bắp thịt rắn chắc trên cánh tay người đàn ông vì tức giận mà chuẩn bị dùng sức đánh người, cô gắng sức ôm lấy anh: "Đừng đánh nữa!"
Thấy cô ngăn cản như vậy, sắc mặt Lệ Nam Hành càng tệ hơn, anh vung tay muốn đẩy Phong Lăng ra, nhưng cô vẫn cứ xoay người cản trước mặt anh, hai cánh tay giang ra, chủ động ôm chặt lấy eo anh.
Cô ngửi thấy trên người Lệ Nam Hành cũng có mùi rượu thoang thoảng, hai người đàn ông này hôm nay hẹn nhau rồi hả, một người thì uống rượu, người còn lại cũng mang theo mùi rượu trở về.
Một người tâm trạng không tốt, xem ra người kia tâm trạng cũng không khá hơn là mấy.
Cô dùng sức ôm chặt lấy eo anh, lúc người đàn ông đờ người ra một lúc vì lần đầu tiên cô chủ động ôm như vậy thì cô tựa đầu kề sát vào *** anh rồi nói: "Lệ Nam Hành!"
“Chúng ta là người một nhà! Đừng đánh!”
Nếu không phải có Kiều Phỉ ở đây, thì cô chủ động ôm như vậy, có lẽ tâm trạng của Lệ Nam Hành sẽ rất tốt.
Nhưng bây giờ cô gái này lại bởi vì Kiều Phỉ mà bị bức ép đến thế này.
Kể từ sau khi trở về nhà họ Lệ cho tới bây giờ, Lệ Nam Hành liên tục bị một câu thuận miệng hứa hẹn với nhà họ Lệ và nhà họ Phong trước đây gây áp lực, lại thêm gông cùm của thói đạo đức giả đè nặng trên đầu, không muốn trở về là bởi sợ tâm trạng của mình ảnh hưởng đến tâm trạng cô nghỉ ngơi. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà muốn quay về ở bên cô.
M* nó, nào ngờ vừa trở về đã nhìn thấy cô gái mà mình muốn hôn còn không dám hôn lại bị tên khốn khiếp Kiều Phỉ này cưỡng ép ôm vào lòng.
"Phong Lăng." Giọng nói đanh thép của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô: "Nếu như em không muốn thật sự xảy ra án mạng thì tránh ra cho tôi!”
"Lão đại, anh bình tĩnh một chút, anh ta thật sự chỉ là uống say thôi, giữa tôi và anh ta không có gì cả!" Phong Lăng ôm lấy eo Lệ Nam Hành, đầu kề sát vào *** anh, giải thích với vẻ buồn bực: "Anh đừng đánh nữa!"
Kiều Phỉ dựa vào cửa xe, mặc dù cú đấm vừa rồi của Lệ Nam Hành không tính là mạnh, nhưng cũng đủ khiến đầu anh ta đờ ra một lát. Lúc này mới tỉnh táo lại, sau đó dựa vào cửa xe rồi từ từ đứng vững, nhìn cảnh tượng trước mắt này, bỗng nhiên nở nụ cười. Anh ta giơ tay lên lau khóe miệng, cúi đầu thấy bên khóe miệng rỉ ra một chút máu, anh ta cười, ngước mắt lên nhìn về phía bên kia, nói: "Lệ lão đại, giành phụ nữ không phải giành như vậy đâu. Nơi đây không phải là căn cứ XI, không phải là sân huấn luyện, anh muốn dùng nắm đấm để nói chuyện ư?"
"M* nó, cậu đúng là không sợ chết!” Lệ Nam Hành muốn xông lên, nhưng cô gái trong lòng lại dùng hai tay ôm thật chặt lấy anh không chịu để cho anh đi. Anh cúi xuống nhìn Phong Lăng đang ở trong lòng mình, nhíu mày lại: "Em làm gì vậy? Nếu tôi đánh chết cậu ta, có phải em còn muốn kết thù với tôi luôn không? Buông ra!"
“Không buông! Lão đại anh không thể như vậy được! Đều là hiểu lầm thôi! Anh ra tay đánh người ở đây thì nghĩ là người khác không nhìn thấy sao! Chỗ này người đến người đi, lại không phải là chỗ người ngoài không thể xông vào được như căn cứ XI! Bây giờ trong ngoài căn cứ đều sợ bóng sợ gió, với lại nguyên nhân phần lớn là bởi vì tôi, bây giờ nếu như anh và Kiều Phỉ lại vì tôi mà đánh nhau, thì có phải tôi mới là người nên đi nhất không?"
Giọng nói vừa buồn bực vừa khàn khàn của Phong Lăng khiến Lệ Nam Hành ít nhiều tỉnh táo lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Kiều Phỉ không sợ chết đang đứng bên cửa xe cười cười.
"Lệ lão đại, cho dù rời khỏi căn cứ, tôi vẫn gọi anh một tiếng lão đại." Kiều Phỉ đanh giọng nói: "Với chuyện theo đuổi con gái, từ trước đến giờ luôn chú ý cạnh tranh công bằng, anh rất tốt nhưng tôi cũng không kém. Cô ấy thích anh thì tôi thua, nhưng tôi muốn dùng cách của mình để bày tỏ tình cảm của bản thân cũng không sai. Anh không cần phải bày ra vẻ mặt muốn giết chết tôi như vậy. Nước Mỹ cũng là một xã hội pháp trị, không chỉ có nhà họ Lệ anh là lớn, muốn giết chết một người ở bên ngoài cũng không đơn giản như vậy đâu!"
Phong Lăng nhíu mày, quay đầu quát anh ta một câu: "Kiều Phỉ! Anh đừng nói nữa! Đi nhanh lên!"
Kiều Phỉ thu ánh mắt lại rồi lại nhìn về phía Phong Lăng: "Tôi muốn cạnh tranh công bằng."
"Cạnh tranh cái gì chứ, tôi cũng chẳng phải là một cô gái xinh đẹp như tiên nữ! Đóng giả làm đàn ông nhiều năm như vậy rồi, tôi căn bản ngay cả yêu một người thế nào cũng không biết, không cần ai vì tôi mà làm gì hết! Người ngày nào đó chết ở bên ngoài cũng không có ai nhớ đến như tôi không xứng đáng để các anh làm vậy!"
"Em xứng đáng." Kiều Phỉ nói xong, không nói thêm gì nữa mà lại giơ tay lên lau khóe miệng một cái, sau đó khẽ cười, không biết là đang cười nhạo kẻ khác hay là tự cười chính mình. Sau đó, anh ta mở cửa ô tô, cởi áo khoác trên người ném vào trong xe, đứng bên cửa xe một lúc, giống như đang kiềm chế sự kích động muốn đổi tới đánh trả rồi mới ngồi vào trong xe.
Chiếc xe Bentley bíp còi vài tiếng ở chỗ bãi đỗ xe rồi sau đó lái đi.
Xác định Kiều Phỉ đã đi rồi, cho dù Lệ Nam Hành muốn đánh nhau thì cũng không có ai để đánh, Phong Lăng thở dài một hơi, sau đó bất ngờ buông người đàn ông vẫn bị mình ôm chặt eo ra, đang định lui về phía sau một bước thì sau eo đột nhiên bị siết lại, một tay của người đàn ông ghì cô vào lòng một lần nữa. Lúc cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà ngẩng đầu lên định lên tiếng thì anh đột nhiên cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt.
Bình luận facebook