Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-978
Chương 989: Ngoại truyện (251)
Người đàn ông đột nhiên hôn mạnh bạo đến mức khiến cô không chịu nổi, không khống chế được lảo đảo lùi về phía sau một chút, nhưng lại bị cánh tay của anh ghì chặt lại, giữ cô ở trong lòng rồi khóa chặt lấy cô. Nụ hôn tới tấp này khiến Phong Lăng mất đi lực chống chế trong chốc lát, mềm nhũn tê dại, thần kinh khắp người cũng vì nụ hôn kịch liệt quá mức này mà trở nên run rẩy.
Phong Lăng có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Lệ Nam Hành đang không tốt, cũng có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh. Cô nhắm mắt lại, để mặc anh hôn mạnh lên đôi môi cô. Mãi đến tận lúc tay của người đàn ông siết càng lúc càng chặt, dường như muốn bóp gãy eo cô, cô cũng không hề phát ra bất cứ âm thanh gì, cũng không mảy may giãy giụa.
Cho đến khi cô sắp ngạt thở, bị ngộp đến mức tiếng thở càng lúc càng nặng nề, lúc này Lệ Nam Hành mới buông cô ra. Nhưng anh chỉ cho cô một giây để thở, sau đấy lại tới tấp hôn cô, không để ý tới những người qua đường và xe cộ đi qua khu chung cư, không quan tâm đến những ánh mắt ngại ngùng cùng lời bàn tán sau lưng của người nhìn thấy, cứ hôn chẳng màng đến ai, cứ như trên thế giới lúc này chỉ còn lại cô và anh.
Cả người Phong Lăng như nhũn ra, cô tựa vào lòng anh, bị anh hôn đến nỗi không khí trong phổi dường như bị rút sạch, người không còn chút sức lực nào. Người đàn ông bỗng nhiên buông cô ra, lúc cô cho rằng cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng cũng có thể nói chuyện đàng hoàng thì người đàn ông đó lại kéo lấy tay cô xoay người đi vào trong chung cư với một vẻ mặt không cảm xúc.
"Lão đại..." Trái tim của Phong Lăng bỗng nhiên đập thình thịch, không rõ anh muốn làm gì, nhưng hình như lại lờ mờ hiểu được đôi chút. Cô chần chừ một lúc, nhưng vẫn bị người đàn ông kia kéo vào cửa chính của khu chung cư. Cô bị người đàn ông kia kéo thẳng đến thang máy, lại kéo thẳng vào trong nhà. Lúc mở cửa, Phong Lăng loạng choạng.
Sau khi cửa đóng "ầm" một cái, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình không tự khống chế được mà bị người đàn ông ném xuống ghế sofa ở giữa phòng khách.
Phong Lăng bị vấp vào thanh chắn ngang bên bàn trà, cơ thể vốn dĩ có thể miễn cưỡng đứng thẳng được bỗng nhiên đổ về phía sau.
Giây phút cô ngã xuống sofa, người đàn ông nhanh chóng áp sát đến, lúc cô rụt cổ lại rồi tránh mặt sang chỗ khác theo bản năng thì anh đã đè cô xuống sofa, một tay giữ chặt lấy khuôn mặt của cô, sau đó lại hôn cô một cách mãnh liệt.
"A..." Mục đích của nụ hôn khi đã vào trong căn hộ như lúc này đây rõ ràng khác với nụ hôn vừa rồi ở bên ngoài.
Một cái là mang theo phẫn nộ cùng tình cảm, một cái là mang theo ham muốn rõ ràng.
Phong Lăng chỉ kịp dùng sức đấm lên người Lệ Nam Hành hai cái, sau đó bị anh khóa chặt đặt ở hai bên người, nụ hôn của người đàn ông ngang ngược, mãnh liệt, thậm chí là tới tấp, rồi lại tấn công vào những chỗ mẫn cảm của cô.
Cô vừa rụt cổ lại muốn tránh né, vừa bởi vì nụ hôn cuộn trào mãnh liệt này khiến cho người không nhịn được mà run lên
"Lão đại... Lão đại anh tỉnh táo lại chút đi... Tôi biết anh đang giận..." Cô cố gắng giúp anh lấy lại lí trí.
Nhưng người đàn ông lại giữ lấy cằm của cô, lại lần nữa niêm phong đôi môi của cô, hôn sâu một lúc lâu. Lúc Phong Lăng không chịu nổi nụ hôn này của anh nữa, Lệ Nam Hành bỗng bế cô lên khỏi chiếc sofa.
Trạng thái cơ thể cùng hai chân đều lơ lửng giữa không trung khiến người ta muốn ôm chặt lấy người ở trước mặt theo bản năng, Phong Lăng cũng không phải ngoại lệ. Cô ôm lấy cổ của người đàn ông, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt không cho phép cô phản kháng kia, cho đến khi người đàn ông đưa chân lên đạp cửa phòng ngủ, rồi đè thẳng cô xuống giường.
Sau đấy cho dù là cởi quần áo trên người cô hay cởi quần áo của chính anh thì động tác đều liền mạch dứt khoát, khiến Phong Lăng không có bất kì cơ hội nào đẩy người trước mặt ra.
Mãi đến khi người đàn ông hôn cô đến quên trời quên đất, bỗng nhiên, trong khoảng không vang lên tiếng mở thắt lưng của người đàn ông kia, Phong Lăng nhắm mắt lại, dự cảm nỗi đau xé rách tim gan bản thân từng trải qua đêm hôm đó có lẽ lại sắp đến nữa rồi.
Hơn nữa bây giờ Lệ Nam Hành cũng không phải đang trong trạng thái mê man, anh rất tỉnh táo, cơ thể cũng không yếu ớt như lúc sốt cao kia.
Cô có linh cảm mình có thể sẽ chết...
Người đàn ông sắp tấn công, vì cúi đầu hôn cô nên anh phải cưỡng chế giữ hai tay cô lại, ghì chặt ở bên cạnh.
Bỗng nhiên, đi chứng để lại trên cánh tay của Phong Lăng sau lần bị rắn cắn trước đây lại đột nhiên truyền đến cảm giác đau tê dại. Bình thường cô đã quen cảm giác này rồi, thế nhưng khi bị đè chặt xuống giường, không thể động đậy được chút nào như lúc này, cơn đau kia bỗng khiến cô tái mặt, thân thể vốn được người đàn ông kia gợi lên chút nóng hừng hực cũng theo đó mà nguội đi, đồng thời run lên một chút.
Lệ Nam Hành thấy cô run lên nên dừng lại.
Cơn run này không giống với sự run rẩy khi bị hôn vừa rồi của cô, Lệ Nam Hành không thể không nhận ra được. Bấy giờ anh nhớ ra gì đó, cúi đầu nhìn khuôn mặt hơi trắng bệch dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng ngủ, lại đảo mắt nhìn về cánh tay cứng đờ bị anh dùng lực đè xuống kia, anh lập tức thu tay lại.
Cánh tay vừa được tự do, Phong Lăng vội vàng đời cánh tay về, sau đó cử động chậm rãi, ra sức khiến cho cơn đau tê dại trên cánh tay biến mất.
Nhìn động tác đau đớn lại cẩn thận của cô, nhìn vẻ mặt chịu đựng của cô, Lệ Nam Hành giống như bị người ta tạt một chậu nước lạnh trong chớp mắt, giội cho anh tỉnh cả người.
Anh bỗng nhiên đứng dậy, đồng thời kéo tấm chăn đắp cho cô gái đã bị anh xâu xé giày vò đến mức cả người tơi tả, quần áo không đủ che thân, sau đấy xoay người đi ra ngoài.
Phong Lăng nằm trên giường đợi đến khi cơn đau trên cánh tay qua đi, sau đó mới bỏ chăn ra rồi ngồi dậy. Trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra sau khi Lệ Nam Hành quay về phòng ngủ đối diện.
Không cần nghĩ cũng biết hẳn là anh đã đi giội nước lạnh rồi.
Cô cúi đầu liếc nhìn cánh tay của mình, lại dùng cánh tay khác xoa nhẹ lên nó vài lần, sau đấy lại nhìn về phía phòng ngủ đối diện. Cô suy nghĩ một lát rồi đứng dậy xuống giường, chỉnh lại quần áo trên người một chút, ngồi đờ ra không biết mình phải làm gì nữa.
Mãi đến tận mười lăm phút sau, tiếng nước ở phía đối diện mới dừng lại. Không bao lâu sau, Lệ Nam Hành mặc áo tắm màu xanh mực đi ra, anh ngồi xuống sofa châm thuốc, hút được một lúc, nhìn từ góc độ của Phong Lăng thì hình như anh chỉ ngồi tựa vào sofa, mãi chẳng có động tĩnh gì.
Tâm trạng của Lệ lão đại dường như là không ổn lắm...
Nếu như chỉ là vì vừa rồi thấy cô cùng Kiều Phỉ ôm nhau thì anh cũng ghen xong rồi, sẽ không như thế này.
Phong Lăng đứng dậy đi ra ngoài, đi đến bên sofa, thấy điếu thuốc người đàn ông vừa hút kia nay đã bị dập tắt ở trong gạt tàn trên bàn trà. Anh đang dựa vào sofa nhắm mắt như là đang nghỉ ngơi, dù nghe thấy cô đang đến gần cũng không mở mắt ra.
Nhưng từ nhịp thở và đôi mắt đang nhắm lại của anh, Phong Lăng có nhìn ra được, anh không hề ngủ.
Người đàn ông đột nhiên hôn mạnh bạo đến mức khiến cô không chịu nổi, không khống chế được lảo đảo lùi về phía sau một chút, nhưng lại bị cánh tay của anh ghì chặt lại, giữ cô ở trong lòng rồi khóa chặt lấy cô. Nụ hôn tới tấp này khiến Phong Lăng mất đi lực chống chế trong chốc lát, mềm nhũn tê dại, thần kinh khắp người cũng vì nụ hôn kịch liệt quá mức này mà trở nên run rẩy.
Phong Lăng có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Lệ Nam Hành đang không tốt, cũng có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh. Cô nhắm mắt lại, để mặc anh hôn mạnh lên đôi môi cô. Mãi đến tận lúc tay của người đàn ông siết càng lúc càng chặt, dường như muốn bóp gãy eo cô, cô cũng không hề phát ra bất cứ âm thanh gì, cũng không mảy may giãy giụa.
Cho đến khi cô sắp ngạt thở, bị ngộp đến mức tiếng thở càng lúc càng nặng nề, lúc này Lệ Nam Hành mới buông cô ra. Nhưng anh chỉ cho cô một giây để thở, sau đấy lại tới tấp hôn cô, không để ý tới những người qua đường và xe cộ đi qua khu chung cư, không quan tâm đến những ánh mắt ngại ngùng cùng lời bàn tán sau lưng của người nhìn thấy, cứ hôn chẳng màng đến ai, cứ như trên thế giới lúc này chỉ còn lại cô và anh.
Cả người Phong Lăng như nhũn ra, cô tựa vào lòng anh, bị anh hôn đến nỗi không khí trong phổi dường như bị rút sạch, người không còn chút sức lực nào. Người đàn ông bỗng nhiên buông cô ra, lúc cô cho rằng cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng cũng có thể nói chuyện đàng hoàng thì người đàn ông đó lại kéo lấy tay cô xoay người đi vào trong chung cư với một vẻ mặt không cảm xúc.
"Lão đại..." Trái tim của Phong Lăng bỗng nhiên đập thình thịch, không rõ anh muốn làm gì, nhưng hình như lại lờ mờ hiểu được đôi chút. Cô chần chừ một lúc, nhưng vẫn bị người đàn ông kia kéo vào cửa chính của khu chung cư. Cô bị người đàn ông kia kéo thẳng đến thang máy, lại kéo thẳng vào trong nhà. Lúc mở cửa, Phong Lăng loạng choạng.
Sau khi cửa đóng "ầm" một cái, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình không tự khống chế được mà bị người đàn ông ném xuống ghế sofa ở giữa phòng khách.
Phong Lăng bị vấp vào thanh chắn ngang bên bàn trà, cơ thể vốn dĩ có thể miễn cưỡng đứng thẳng được bỗng nhiên đổ về phía sau.
Giây phút cô ngã xuống sofa, người đàn ông nhanh chóng áp sát đến, lúc cô rụt cổ lại rồi tránh mặt sang chỗ khác theo bản năng thì anh đã đè cô xuống sofa, một tay giữ chặt lấy khuôn mặt của cô, sau đó lại hôn cô một cách mãnh liệt.
"A..." Mục đích của nụ hôn khi đã vào trong căn hộ như lúc này đây rõ ràng khác với nụ hôn vừa rồi ở bên ngoài.
Một cái là mang theo phẫn nộ cùng tình cảm, một cái là mang theo ham muốn rõ ràng.
Phong Lăng chỉ kịp dùng sức đấm lên người Lệ Nam Hành hai cái, sau đó bị anh khóa chặt đặt ở hai bên người, nụ hôn của người đàn ông ngang ngược, mãnh liệt, thậm chí là tới tấp, rồi lại tấn công vào những chỗ mẫn cảm của cô.
Cô vừa rụt cổ lại muốn tránh né, vừa bởi vì nụ hôn cuộn trào mãnh liệt này khiến cho người không nhịn được mà run lên
"Lão đại... Lão đại anh tỉnh táo lại chút đi... Tôi biết anh đang giận..." Cô cố gắng giúp anh lấy lại lí trí.
Nhưng người đàn ông lại giữ lấy cằm của cô, lại lần nữa niêm phong đôi môi của cô, hôn sâu một lúc lâu. Lúc Phong Lăng không chịu nổi nụ hôn này của anh nữa, Lệ Nam Hành bỗng bế cô lên khỏi chiếc sofa.
Trạng thái cơ thể cùng hai chân đều lơ lửng giữa không trung khiến người ta muốn ôm chặt lấy người ở trước mặt theo bản năng, Phong Lăng cũng không phải ngoại lệ. Cô ôm lấy cổ của người đàn ông, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt không cho phép cô phản kháng kia, cho đến khi người đàn ông đưa chân lên đạp cửa phòng ngủ, rồi đè thẳng cô xuống giường.
Sau đấy cho dù là cởi quần áo trên người cô hay cởi quần áo của chính anh thì động tác đều liền mạch dứt khoát, khiến Phong Lăng không có bất kì cơ hội nào đẩy người trước mặt ra.
Mãi đến khi người đàn ông hôn cô đến quên trời quên đất, bỗng nhiên, trong khoảng không vang lên tiếng mở thắt lưng của người đàn ông kia, Phong Lăng nhắm mắt lại, dự cảm nỗi đau xé rách tim gan bản thân từng trải qua đêm hôm đó có lẽ lại sắp đến nữa rồi.
Hơn nữa bây giờ Lệ Nam Hành cũng không phải đang trong trạng thái mê man, anh rất tỉnh táo, cơ thể cũng không yếu ớt như lúc sốt cao kia.
Cô có linh cảm mình có thể sẽ chết...
Người đàn ông sắp tấn công, vì cúi đầu hôn cô nên anh phải cưỡng chế giữ hai tay cô lại, ghì chặt ở bên cạnh.
Bỗng nhiên, đi chứng để lại trên cánh tay của Phong Lăng sau lần bị rắn cắn trước đây lại đột nhiên truyền đến cảm giác đau tê dại. Bình thường cô đã quen cảm giác này rồi, thế nhưng khi bị đè chặt xuống giường, không thể động đậy được chút nào như lúc này, cơn đau kia bỗng khiến cô tái mặt, thân thể vốn được người đàn ông kia gợi lên chút nóng hừng hực cũng theo đó mà nguội đi, đồng thời run lên một chút.
Lệ Nam Hành thấy cô run lên nên dừng lại.
Cơn run này không giống với sự run rẩy khi bị hôn vừa rồi của cô, Lệ Nam Hành không thể không nhận ra được. Bấy giờ anh nhớ ra gì đó, cúi đầu nhìn khuôn mặt hơi trắng bệch dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng ngủ, lại đảo mắt nhìn về cánh tay cứng đờ bị anh dùng lực đè xuống kia, anh lập tức thu tay lại.
Cánh tay vừa được tự do, Phong Lăng vội vàng đời cánh tay về, sau đó cử động chậm rãi, ra sức khiến cho cơn đau tê dại trên cánh tay biến mất.
Nhìn động tác đau đớn lại cẩn thận của cô, nhìn vẻ mặt chịu đựng của cô, Lệ Nam Hành giống như bị người ta tạt một chậu nước lạnh trong chớp mắt, giội cho anh tỉnh cả người.
Anh bỗng nhiên đứng dậy, đồng thời kéo tấm chăn đắp cho cô gái đã bị anh xâu xé giày vò đến mức cả người tơi tả, quần áo không đủ che thân, sau đấy xoay người đi ra ngoài.
Phong Lăng nằm trên giường đợi đến khi cơn đau trên cánh tay qua đi, sau đó mới bỏ chăn ra rồi ngồi dậy. Trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra sau khi Lệ Nam Hành quay về phòng ngủ đối diện.
Không cần nghĩ cũng biết hẳn là anh đã đi giội nước lạnh rồi.
Cô cúi đầu liếc nhìn cánh tay của mình, lại dùng cánh tay khác xoa nhẹ lên nó vài lần, sau đấy lại nhìn về phía phòng ngủ đối diện. Cô suy nghĩ một lát rồi đứng dậy xuống giường, chỉnh lại quần áo trên người một chút, ngồi đờ ra không biết mình phải làm gì nữa.
Mãi đến tận mười lăm phút sau, tiếng nước ở phía đối diện mới dừng lại. Không bao lâu sau, Lệ Nam Hành mặc áo tắm màu xanh mực đi ra, anh ngồi xuống sofa châm thuốc, hút được một lúc, nhìn từ góc độ của Phong Lăng thì hình như anh chỉ ngồi tựa vào sofa, mãi chẳng có động tĩnh gì.
Tâm trạng của Lệ lão đại dường như là không ổn lắm...
Nếu như chỉ là vì vừa rồi thấy cô cùng Kiều Phỉ ôm nhau thì anh cũng ghen xong rồi, sẽ không như thế này.
Phong Lăng đứng dậy đi ra ngoài, đi đến bên sofa, thấy điếu thuốc người đàn ông vừa hút kia nay đã bị dập tắt ở trong gạt tàn trên bàn trà. Anh đang dựa vào sofa nhắm mắt như là đang nghỉ ngơi, dù nghe thấy cô đang đến gần cũng không mở mắt ra.
Nhưng từ nhịp thở và đôi mắt đang nhắm lại của anh, Phong Lăng có nhìn ra được, anh không hề ngủ.