Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-989
Chương 1000: Ngoại truyện (262)
Chỉ một câu “Anh ấy đã kết hôn rồi”, còn ai có thể cản cô lại nữa?
Còn ai có lý do gì để cản bước cô nữa?
Đừng nói là Phong Lăng không thể chấp nhận chuyện Lệ Nam Hành đột nhiên âm thầm kết hôn, những người khác cũng không ngờ tới, vì thế mà chẳng ai có thể nói ra được những lời khiến cô ấy thông suốt.
Lúc trước họ chỉ nghĩ đó là sự sến sẩm vượt qua giới hạn tình bạn giữa hai người đàn ông.
Nhưng bây giờ Phong Lăng lại là một cô gái.
Lệ lão đại không thể không biết.
Thế nhưng anh ấy đã kết hôn rồi.
A K nhìn dáng vẻ rõ ràng đã kiệt sức nhưng vẫn cứ cố chấp xách vali hành lý đi của Phong Lăng, vội kéo vali của cô lại rồi nói: “Trong phòng cô còn nhiều đồ chưa dọn, cứ xách đồ đi thế này thì thảm hại quá, quay lại dọn thêm chút đồ cá nhân đi.”
Khóe miệng Phong Lăng khẽ cong lên, nhưng rõ ràng không phải là ý cười: “Thảm hại nhất thì cũng chỉ đến thế, tôi còn có thể thảm hại thế nào nữa?”
A K nói không nên lời, dù biết không còn lý do nào hợp lý để khuyên nhủ cô nhưng anh ta vẫn cố gắng kéo vali hành lý của cô lại: “Phong Lăng, đừng đi...” Phong Lăng ngập ngừng, nhưng cô không quay đầu lại, bàn tay dùng sức nắm chặt cần kéo trên vali.
“Tôi bảo chờ lão đại quay về ý là quy định không cho phép nữ giới tự do bước chân vào trong căn cứ đều là quy định cũ rích từ xưa rồi, cũng nên thay đổi sớm thôi. Bất kể phương diện nào, chắc chắn cô đều phù hợp với tiêu chuẩn, trong quân đội cũng có binh lính nữ thì tại sao căn cứ XI của chúng ta lại không? Chúng tôi tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt háo sắc để nhòm ngó cô, chúng ta cùng lớn lên và cùng huấn luyện trong căn cứ, thứ tình cảm này căn bản không phải là biết rõ giới tính rồi thì có thể biến mất. Dù có bất kỳ khó khăn gì thì chúng tôi cũng sẽ giúp cô, nhưng nếu bây giờ cô cứ bỏ đi thế này, chúng tôi...”
Đầu tiên Phong Lăng cúi đầu nhìn đôi giày dính đầy bùn đất, rất bẩn dưới chân mình, trên quần cô cũng đều là bùn đất do ban nãy vừa bị ngã, cả người trên dưới trông rất nhếch nhác, trên cánh tay đau rát, có vệt máu do bị trầy da.
Từ trước đến giờ cô luôn không phù hợp với nơi này.
Bao gồm cả Lệ Nam Hành.
Dù A K có dùng sức thế nào, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Phong Lăng đang cố kéo vali, muốn bỏ đi.
Phong Lăng thật sự muốn rời đi, hơn nữa hoàn toàn không có ý chần chừ hay thỏa hiệp.
“Phong Lăng...”
“Phong Lăng...”
“Phong...”
Cuối cùng A K vẫn phải buông tay trước sự kiên quyết của Phong Lăng. Phong Lăng đặt vali hành lý ở hai bên người, dù nhếch nhác nhưng cô vẫn đứng thẳng. Mấy người bên cạnh nhìn cô, thấy vẻ kiên quyết của cô, trong mắt họ đều ánh lên vẻ đau lòng và không nỡ, nhưng ai nấy đều biết cách làm hôm nay của ông cụ Lệ chính là muốn chặn hết mọi đường lui của cô.
Đừng nói là mấy thành viên như bọn họ, cho dù là những người quản lý hàng ngày như huấn luyện viên Hàn Kình và Tiểu Hứa, bây giờ, dù chỉ một câu, họ cũng không thể nói được. Chuyện một cô gái như Phong Lăng ở trong căn cứ lâu như vậy đã khiến các ông cụ nhà họ Lệ vô cùng tức giận, nếu như lại có người đi thuyết phục mấy ông cụ đó, chưa biết chừng rất người nhiều người khác cũng sẽ gặp tai họa theo.
Vả lại, bây giờ Lệ lão đại không có ở căn cứ, ở đây, mấy ông cụ đó chính là ông trời, không một ai có thể chống lại họ. Phong Lăng vẫn bỏ đi.
Từ lúc Phong Lăng bước ra khỏi căn cứ XI, cô đã không còn là người của nơi đây nữa, người hay bất kỳ phương tiện giao thông nào ở đây cô cũng không có quyền sử dụng.
Vì vậy cô không thể lái xe.
Thứ duy nhất cô có thể mang đi chính là chiếc vali hơi rách nát của mình, còn những món đồ để lại phòng chẳng qua cũng chỉ là ít đồ dùng trong nhà tắm và đồng phục chiến đấu mà thôi.
Rời khỏi căn cứ XI thì cô cũng không thể mặc đồng phục chiến đấu ở đây nữa nên có mang đi hay không cũng không quan trọng. Những món đồ khác chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng bị người ta đi và tiêu hủy. Từ nay trở đi, những thứ có liên quan đến cô - Phong Lăng - có lẽ sẽ khiến những người trong căn cứ cảm thấy khinh thường.
Cô đã đi ra, đi vào cánh cổng của căn cứ XI không biết bao nhiêu lần.
Nhưng chưa từng có lần nào giống như bây giờ, lúc đi đến trước cổng, nhìn đường gờ giảm tốc phía dưới cửa chính, cô nhấc chân bước qua, sau đó đi thẳng ra bên ngoài.
Mấy phút sau, trước cửa chính của căn cứ, bóng dáng của Phong Lăng đã càng lúc càng xa, cô dừng bước, nhưng không hề ngoảnh đầu lại, chỉ đứng im tại chỗ vài giây, sau đó lại tiếp tục bình thản bước về phía trước.
Đám A K đứng phía trong cửa của căn cứ nhìn theo bóng dáng của cô, mắt họ đỏ hoe, nhưng không ai nói một lời.
“Sao lại thế này chứ...”
“Sao lại biến thành thế này...”
“Có ai có thể nghĩ cách liên lạc với lão đại không?”
“Lão đại còn không về thì Phong Lăng sẽ đi thật đấy...”
“Lão đại về thì còn có thể cứu vãn gì nữa không? Mấy ông cụ nhà họ Lệ rõ ràng biết lão đại luôn bảo vệ Phong Lăng, vì vậy, mới cố tình tranh thủ lúc lão đại không ở đây, chạy đến đuổi Phong Lăng đi. Hôm nay họ còn triệu tập nhiều người
đến vây xem như vậy, dù bây giờ lão đại có thể đưa Phong Lăng quay lại thì cô ấy cũng không thể dùng thân phận đàn ông để tiếp tục ở trong căn cứ được nữa, sao cô ấy có thể tiếp tục sống ở đây được? Cậu lí trí lên chút đi!”
“Nhưng rốt cuộc Phong Lăng đã sai ở đâu? Cô ấy chẳng hề yếu đuối giống như con gái, Các cậu nói xem, cô ấy có bao giờ ăn gian trong bất kỳ cuộc khảo sát huấn luyện nào không? Có lần nào cô ấy không phải là người giỏi nhất không?”
“Giờ nói mấy chuyện này thì còn tác dụng chó gì nữa...”
Ở Los Angeles, rất ít khi tuyết lẫn trong mưa.
Nhưng hôm nay tuyết đã rơi, nhiệt độ không đủ thấp nên đã tạo thành thời tiết mưa rét kèm tuyết.
Căn cứ XI không có quá nhiều xe cộ lui tới, cũng không có chiếc xe nào dám tùy tiện đi đến gần nơi này, bình thường ai muốn ra khỏi căn cứ đều phải lái xe của căn cứ đi, hoặc sẽ dùng phương tiện giao thông khác mà trong căn cứ điều ra. Còn bây giờ, Phong Lăng thừa nhận tối qua mình không nên uống rượu, chỉ cần không uống rượu thì cô sẽ không nằm ở bên ngoài lâu như vậy, cũng sẽ không biến mình thành bộ dạng như bây giờ.
Dù cô đã bị phát hiện ra là con gái nhưng chí ít cũng sẽ không nhục nhã tới mức nằm bò ra đất để mặc cho người ta xem thường, sỉ nhục.
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn.
Điều cô không nên làm nhất chính là dễ dàng để Lệ Nam Hành cướp mất trái tim mình, cô không nên giao cho anh ranh giới cuối cùng của mình.
Điều sai lầm nhất của cô chính là đã thích Lệ Nam Hành.
Chỉ là thích thôi, bởi cô không hiểu thế nào là yêu.
Nhưng sự đau đớn trong đáy lòng lan tràn đến xương cốt tứ chi bắt đầu từ hôm qua là gì?
Chỉ đơn giản là thích thôi sao?
Nếu chỉ là thích thì tại sao cô có thể đau đến mức này?
Thì ra cũng có một ngày, cô cũng có thể học được cách yêu.
Thì ra chữ yêu này đúng là sẽ rất đau đớn như người ta vẫn thường nói.
Đi khỏi căn cứ chưa đến một cây số, Phong Lăng đã thấy mệt lả như phải trải qua huấn luyện liên tục mười lăm tiếng đồng hồ.
Kèm theo đó là một tia sét xẹt ngang phía chân trời, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phủ kín mây đen và những bông tuyết rơi xuống, hình như trong tuyết có lẫn giọt mưa...
Tuyết rơi càng nhiều thì mưa cũng ngày một lớn, Phong Lăng dùng sức đẩy chiếc vali lên phía trước, sau đó cô bước đi trên con đường ngoại ô dài đằng đẳng không một bóng người, để mặc cho mưa tuyết rơi lên mặt, dường như đã không hề có cảm giác.
Mùa này mà lại có sấm, đúng là hiếm thấy thật.
Chỉ một câu “Anh ấy đã kết hôn rồi”, còn ai có thể cản cô lại nữa?
Còn ai có lý do gì để cản bước cô nữa?
Đừng nói là Phong Lăng không thể chấp nhận chuyện Lệ Nam Hành đột nhiên âm thầm kết hôn, những người khác cũng không ngờ tới, vì thế mà chẳng ai có thể nói ra được những lời khiến cô ấy thông suốt.
Lúc trước họ chỉ nghĩ đó là sự sến sẩm vượt qua giới hạn tình bạn giữa hai người đàn ông.
Nhưng bây giờ Phong Lăng lại là một cô gái.
Lệ lão đại không thể không biết.
Thế nhưng anh ấy đã kết hôn rồi.
A K nhìn dáng vẻ rõ ràng đã kiệt sức nhưng vẫn cứ cố chấp xách vali hành lý đi của Phong Lăng, vội kéo vali của cô lại rồi nói: “Trong phòng cô còn nhiều đồ chưa dọn, cứ xách đồ đi thế này thì thảm hại quá, quay lại dọn thêm chút đồ cá nhân đi.”
Khóe miệng Phong Lăng khẽ cong lên, nhưng rõ ràng không phải là ý cười: “Thảm hại nhất thì cũng chỉ đến thế, tôi còn có thể thảm hại thế nào nữa?”
A K nói không nên lời, dù biết không còn lý do nào hợp lý để khuyên nhủ cô nhưng anh ta vẫn cố gắng kéo vali hành lý của cô lại: “Phong Lăng, đừng đi...” Phong Lăng ngập ngừng, nhưng cô không quay đầu lại, bàn tay dùng sức nắm chặt cần kéo trên vali.
“Tôi bảo chờ lão đại quay về ý là quy định không cho phép nữ giới tự do bước chân vào trong căn cứ đều là quy định cũ rích từ xưa rồi, cũng nên thay đổi sớm thôi. Bất kể phương diện nào, chắc chắn cô đều phù hợp với tiêu chuẩn, trong quân đội cũng có binh lính nữ thì tại sao căn cứ XI của chúng ta lại không? Chúng tôi tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt háo sắc để nhòm ngó cô, chúng ta cùng lớn lên và cùng huấn luyện trong căn cứ, thứ tình cảm này căn bản không phải là biết rõ giới tính rồi thì có thể biến mất. Dù có bất kỳ khó khăn gì thì chúng tôi cũng sẽ giúp cô, nhưng nếu bây giờ cô cứ bỏ đi thế này, chúng tôi...”
Đầu tiên Phong Lăng cúi đầu nhìn đôi giày dính đầy bùn đất, rất bẩn dưới chân mình, trên quần cô cũng đều là bùn đất do ban nãy vừa bị ngã, cả người trên dưới trông rất nhếch nhác, trên cánh tay đau rát, có vệt máu do bị trầy da.
Từ trước đến giờ cô luôn không phù hợp với nơi này.
Bao gồm cả Lệ Nam Hành.
Dù A K có dùng sức thế nào, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Phong Lăng đang cố kéo vali, muốn bỏ đi.
Phong Lăng thật sự muốn rời đi, hơn nữa hoàn toàn không có ý chần chừ hay thỏa hiệp.
“Phong Lăng...”
“Phong Lăng...”
“Phong...”
Cuối cùng A K vẫn phải buông tay trước sự kiên quyết của Phong Lăng. Phong Lăng đặt vali hành lý ở hai bên người, dù nhếch nhác nhưng cô vẫn đứng thẳng. Mấy người bên cạnh nhìn cô, thấy vẻ kiên quyết của cô, trong mắt họ đều ánh lên vẻ đau lòng và không nỡ, nhưng ai nấy đều biết cách làm hôm nay của ông cụ Lệ chính là muốn chặn hết mọi đường lui của cô.
Đừng nói là mấy thành viên như bọn họ, cho dù là những người quản lý hàng ngày như huấn luyện viên Hàn Kình và Tiểu Hứa, bây giờ, dù chỉ một câu, họ cũng không thể nói được. Chuyện một cô gái như Phong Lăng ở trong căn cứ lâu như vậy đã khiến các ông cụ nhà họ Lệ vô cùng tức giận, nếu như lại có người đi thuyết phục mấy ông cụ đó, chưa biết chừng rất người nhiều người khác cũng sẽ gặp tai họa theo.
Vả lại, bây giờ Lệ lão đại không có ở căn cứ, ở đây, mấy ông cụ đó chính là ông trời, không một ai có thể chống lại họ. Phong Lăng vẫn bỏ đi.
Từ lúc Phong Lăng bước ra khỏi căn cứ XI, cô đã không còn là người của nơi đây nữa, người hay bất kỳ phương tiện giao thông nào ở đây cô cũng không có quyền sử dụng.
Vì vậy cô không thể lái xe.
Thứ duy nhất cô có thể mang đi chính là chiếc vali hơi rách nát của mình, còn những món đồ để lại phòng chẳng qua cũng chỉ là ít đồ dùng trong nhà tắm và đồng phục chiến đấu mà thôi.
Rời khỏi căn cứ XI thì cô cũng không thể mặc đồng phục chiến đấu ở đây nữa nên có mang đi hay không cũng không quan trọng. Những món đồ khác chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng bị người ta đi và tiêu hủy. Từ nay trở đi, những thứ có liên quan đến cô - Phong Lăng - có lẽ sẽ khiến những người trong căn cứ cảm thấy khinh thường.
Cô đã đi ra, đi vào cánh cổng của căn cứ XI không biết bao nhiêu lần.
Nhưng chưa từng có lần nào giống như bây giờ, lúc đi đến trước cổng, nhìn đường gờ giảm tốc phía dưới cửa chính, cô nhấc chân bước qua, sau đó đi thẳng ra bên ngoài.
Mấy phút sau, trước cửa chính của căn cứ, bóng dáng của Phong Lăng đã càng lúc càng xa, cô dừng bước, nhưng không hề ngoảnh đầu lại, chỉ đứng im tại chỗ vài giây, sau đó lại tiếp tục bình thản bước về phía trước.
Đám A K đứng phía trong cửa của căn cứ nhìn theo bóng dáng của cô, mắt họ đỏ hoe, nhưng không ai nói một lời.
“Sao lại thế này chứ...”
“Sao lại biến thành thế này...”
“Có ai có thể nghĩ cách liên lạc với lão đại không?”
“Lão đại còn không về thì Phong Lăng sẽ đi thật đấy...”
“Lão đại về thì còn có thể cứu vãn gì nữa không? Mấy ông cụ nhà họ Lệ rõ ràng biết lão đại luôn bảo vệ Phong Lăng, vì vậy, mới cố tình tranh thủ lúc lão đại không ở đây, chạy đến đuổi Phong Lăng đi. Hôm nay họ còn triệu tập nhiều người
đến vây xem như vậy, dù bây giờ lão đại có thể đưa Phong Lăng quay lại thì cô ấy cũng không thể dùng thân phận đàn ông để tiếp tục ở trong căn cứ được nữa, sao cô ấy có thể tiếp tục sống ở đây được? Cậu lí trí lên chút đi!”
“Nhưng rốt cuộc Phong Lăng đã sai ở đâu? Cô ấy chẳng hề yếu đuối giống như con gái, Các cậu nói xem, cô ấy có bao giờ ăn gian trong bất kỳ cuộc khảo sát huấn luyện nào không? Có lần nào cô ấy không phải là người giỏi nhất không?”
“Giờ nói mấy chuyện này thì còn tác dụng chó gì nữa...”
Ở Los Angeles, rất ít khi tuyết lẫn trong mưa.
Nhưng hôm nay tuyết đã rơi, nhiệt độ không đủ thấp nên đã tạo thành thời tiết mưa rét kèm tuyết.
Căn cứ XI không có quá nhiều xe cộ lui tới, cũng không có chiếc xe nào dám tùy tiện đi đến gần nơi này, bình thường ai muốn ra khỏi căn cứ đều phải lái xe của căn cứ đi, hoặc sẽ dùng phương tiện giao thông khác mà trong căn cứ điều ra. Còn bây giờ, Phong Lăng thừa nhận tối qua mình không nên uống rượu, chỉ cần không uống rượu thì cô sẽ không nằm ở bên ngoài lâu như vậy, cũng sẽ không biến mình thành bộ dạng như bây giờ.
Dù cô đã bị phát hiện ra là con gái nhưng chí ít cũng sẽ không nhục nhã tới mức nằm bò ra đất để mặc cho người ta xem thường, sỉ nhục.
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn.
Điều cô không nên làm nhất chính là dễ dàng để Lệ Nam Hành cướp mất trái tim mình, cô không nên giao cho anh ranh giới cuối cùng của mình.
Điều sai lầm nhất của cô chính là đã thích Lệ Nam Hành.
Chỉ là thích thôi, bởi cô không hiểu thế nào là yêu.
Nhưng sự đau đớn trong đáy lòng lan tràn đến xương cốt tứ chi bắt đầu từ hôm qua là gì?
Chỉ đơn giản là thích thôi sao?
Nếu chỉ là thích thì tại sao cô có thể đau đến mức này?
Thì ra cũng có một ngày, cô cũng có thể học được cách yêu.
Thì ra chữ yêu này đúng là sẽ rất đau đớn như người ta vẫn thường nói.
Đi khỏi căn cứ chưa đến một cây số, Phong Lăng đã thấy mệt lả như phải trải qua huấn luyện liên tục mười lăm tiếng đồng hồ.
Kèm theo đó là một tia sét xẹt ngang phía chân trời, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phủ kín mây đen và những bông tuyết rơi xuống, hình như trong tuyết có lẫn giọt mưa...
Tuyết rơi càng nhiều thì mưa cũng ngày một lớn, Phong Lăng dùng sức đẩy chiếc vali lên phía trước, sau đó cô bước đi trên con đường ngoại ô dài đằng đẳng không một bóng người, để mặc cho mưa tuyết rơi lên mặt, dường như đã không hề có cảm giác.
Mùa này mà lại có sấm, đúng là hiếm thấy thật.
Bình luận facebook