Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-992
Chương 1003: Ngoại truyện (265)
Một phút sau khi chiếc điện thoại được mở lên, hàng loạt tin nhắn hiện lên, Lệ Nam Hành còn chưa kịp nhìn rõ xem những tin nhắn này là do ai gửi tới, ánh mắt anh đã nhìn chăm chú vào một dòng tin: “Lão đại! Mau nghe điện thoại đi! Phong Lăng xảy ra chuyện rồi!”
Ánh mắt Lệ Nam Hành dừng lại trên mấy con chữ, tất cả những tin tức nhanh chóng xẹt qua sau đó đều không thể lọt vào mắt anh nữa, Lệ Nam Hành trượt mở màn hình, định gọi cho căn cứ.
Nhưng anh còn chưa nhấn nút gọi đi thì A K đã gọi đến trước.
A K cũng không ngờ mình gọi điện thoại liên tục như vậy, lão đại đột nhiên lại mở máy thật. Giây phút cuộc gọi được kết nối, một người đàn ông trưởng thành lại nôn nóng đến mức như sắp khóc đến nơi: “Lão đại! Bao giờ anh mới có thể quay về, anh mau về tìm Phong Lăng đi, cô ấy bị bốn ông cụ Lệ đuổi khỏi căn cứ rồi!”
“Đuổi khỏi căn cứ? Là sao?” Ánh mắt của Lệ Nam Hành như đóng băng trong chốc lát, một vài dự cảm không lành nào đó bỗng dâng lên trong lòng anh.
“Không biết là ai đã đi tố cáo với mấy ông cụ Lệ về chuyện giới tính của Phong Lăng có vấn đề, hôm nay đột nhiên các ông ấy đến căn cứ, sai người mang hết đồ của Phong Lăng ra ngoài, ném đầy đất. Những thứ mà cô ấy dùng để che giấu bản thân, còn có mấy đồ dùng chỉ có con gái mới dùng đều bị mọi người nhìn thấy hết...” A K vội vàng gào lên: “Còn nữa, Phong Lăng biết chuyện lão đại đã kết hôn rồi, có vẻ như tối qua cô ấy đã uống khá nhiều rượu, nhưng không biết tại sao lại bị sốt. Lúc em chạm vào tay Phong Lăng, nhiệt độ cơ thể của Phong Lăng nóng lắm. Lão đại cũng biết tính cách của Phong Lăng rồi đấy, cô ấy muốn đi thì mấy đứa bọn em cũng không cản được. Bây giờ bên ngoài đang có mưa tuyết, rất lạnh, cô ấy một mình kéo hành lý bỏ đi như thế, căn bản không đi được bao xa đâu. Hiện tại, cổng lớn của căn cứ đã bị quản lý chặt chẽ, bọn em không ra ngoài được. Không biết bây giờ Phong Lăng thế nào rồi nữa, nhưng trước đó bọn em cảm thấy trạng thái của cô ấy không ổn lắm...”
Lệ Nam Hành chợt đảo mắt nhìn sang Lệ Cẩm Sắt đang đứng ở bên cạnh, vừa rồi cô ấy nói, sáng nay mấy ông lão đột nhiên ra ngoài cùng nhau.
Mấy ông cụ vô duyên vô cớ bắt anh đồng ý trông coi từ đường ba ngày nhưng thì ra là đang tính toán chuyện này.
Lệ Nam Hành bỏ điện thoại xuống, không nói không rằng lập tức quay người đi ra ngoài.
“Này, anh định đi đâu đấy?” Lệ Cẩm Sắt nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Không phải mọi người đã nói anh phải trông coi ở đây ba ngày sao? Nếu bây giờ anh đi ra ngoài, các ông sẽ...”
Nhưng người đàn ông lại làm như không hề nghe thấy, đầu cũng không ngoảnh lại đã bước nhanh ra ngoài. Lệ Cẩm Sắt cảm thấy khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ có cảm giác sắc mặt của Lệ Nam Hành giống như muốn giết người. Sau khi bước nhanh ra ngoài theo Lệ Nam Hành, Lệ Cẩm Sắt thấy anh đã đi đến bãi đỗ xe trước nhà họ Lệ, mở cửa xe bước lên. Chiếc Hummer màu đen đó lập tức vang lên tiếng khởi động đáng sợ, phóng thẳng đi, làm bụi tung mù mịt...
Biệt thự Nhạc Tình, Los Angeles.
Cô gái tóc ngắn nằm trên giường đã hôn mê mấy tiếng đồng hồ, chỗ được tiêm trên mu bàn tay bầm tím một mảng nhưng cô vẫn ngủ say chưa chịu tỉnh lại.
Đến khi bầu trời dần tối, Phong Lăng mới tìm lại được chút ý thức, chầm chậm mở mắt ra, nhưng đập vào mắt cô lại là ngọn đèn trần và một căn phòng xa lạ, và một người phụ nữ tóc dài đang đứng cạnh giường.
Vì đau đầu và cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh, cô nhíu mày một cách mơ hồ, ngoảnh sang nhìn người phụ nữ đứng cạnh giường, khản giọng nói: “Cô Văn?”
Văn Nhạc Tình đứng cạnh giường nhìn Phong Lăng, thấy cô tỉnh lại thì khẽ cong môi: “Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Phong Lăng nhìn cô ấy một lúc, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng mới chầm chậm giơ tay lên, rồi dừng mắt lại trên mu bàn tay lúc trước vừa được tiêm, sau đó mới khẽ hỏi: “Bây giờ tôi đang ở đâu? Sao cô lại...”
“Khó khăn lắm tôi mới xin nghỉ phép được ở bệnh viện, vốn định đến căn cứ XI tìm anh tôi, nào ngờ trên đường lái xe tới đã nhìn thấy “cậu nằm trên đất.” Văn Nhạc Tình vừa nói vừa ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy tay Phong Lăng, đặt vào tay mình rồi sờ sờ: “Vẫn còn rất nóng, sao “cậu' lại biến mình thành ra thế này? Lúc tôi lôi “cậu? lên xe, cơ thể “cậu đã nóng đến mức có thể luộc chín cả một quả trứng đấy, trên người còn có mùi rượu nồng nặc, cánh tay và chân còn có vết thương ngoài da. Sao vậy, 'cậu' ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm nào đó à, lại còn ngất ngay giữa đường nữa chứ?”
Nghe thấy mấy chữ căn cứ XI, ánh mắt rối bời của Phong Lăng bỗng bình tĩnh lại. Cô nhắm mắt, đang định rút tay ra khỏi tay Văn Nhạc Tình, nhưng Văn Nhạc Tình đã giữ tay cô lại nói: “Tôi biết bây giờ “cậu' rất yếu, cần được nghỉ ngơi. Đây là chỗ ở của tôi, hồi còn nhỏ tôi thường xuyên ở lại nơi này. Ngoài hai người giúp việc ra, sẽ không có ai khác đến đâu, “cậu? cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây đi.”
Phong Lăng không muốn làm phiền người khác, nhưng với bộ dạng bây giờ của cô, dù có muốn làm ra vẻ thì chắc cũng không thể, nên chỉ có thể nói: “Cảm ơn cô, cô Văn.”
Văn Nhạc Tình cau mày, nhìn dáng vẻ như thể dù cô có nói thì cũng không thể khiến Phong Lăng phấn chấn tỉnh thần lên: “Phong Lăng, 'cậu' vẫn không chịu nói thật với tôi à?”
“Nói thật cái gì?”
“Lúc tôi đưa “cậu' về đây, quần áo của “cậu' đều đã ướt sũng không thể mặc được nữa, tôi vốn chỉ định thay đồ cho “cậu” thôi, kết quả...” Lúc nói đến đây, Văn Nhạc Tình dùng ánh mắt chỉ về phía cửa phòng tắm.
Phong Lăng ngoảnh sang nhìn thì thấy có bộ đồ đã bị bẩn của mình và mảnh vải quấn *** đang được xếp đống trên giá để đồ ở đó
Hôm nay, căn cứ XI cũng đã truyền tin tức cô là con gái ra ngoài, cô đã rời khỏi căn cứ, nên quả thật cũng không cần phải giấu giếm gì nữa.
Phong Lăng hờ hững đáp một câu: “Đúng, tôi là con gái.”
Thấy Phong Lăng bỗng nhiên thẳng thắn như vậy, Văn Nhạc Tình lại kinh ngạc nhìn cô: “Cô mới bao tuổi chứ, bé tí tuổi đầu đã đóng giả con trai sống trong căn cứ XI, hơn nữa trong căn cứ lại nghiêm ngặt như vậy, rốt cuộc cô đã làm thế nào được vậy? Tôi nghe bọn họ nói, ở trong căn cứ cô còn là thuộc tốp các thành viên xuất sắc một cách đặc biệt, nhưng cô là con gái đó, quả là khiến người ta bái phục!”
Phong Lăng không ngờ chuyện hôm nay vừa bị mấy ông cụ nhà họ Lệ sỉ nhục, qua miệng của Văn Nhạc Tình lại trở thành những chữ khiến người ta bái phục.
Cô chầm chậm ngước mắt lên nhìn về phía Văn Nhạc Tình, một cô gái xinh đẹp trắng trẻo với mái tóc đài, khi cười nhìn rất lương thiện.
Phong Lăng lại nhớ hình như Văn Nhạc Tình đến căn cứ XI đều là vì Bác sĩ Văn, cô không quá hiểu về chuyện tình cảm nam nữ, hay là tình cảm anh em gì đó, dù cô không rõ rốt cuộc chuyện là thế nào, nhưng cô biết nếu như mình là đàn ông, chắc chắn cô cũng sẽ thích một người con gái như Văn Nhạc Tình.
Chứ không phải kiểu người giống như cô, không có cá tính, không có gia thế, không có cảm giác tồn tại, cũng không có vẻ nữ tính...
“Vì cuộc sống thôi, xin lỗi vì đã lừa gạt tất cả mọi người.” Phong Lăng khẽ nói.
Nhưng Văn Nhạc Tình lại bật cười: “Vì cuộc sống thì tôi tin nhưng xin lỗi thì không cần thiết đâu. Cô tưởng lúc tôi ở trong căn cứ không phát hiện ra chút mập mờ giữa cô và Lệ Nam Hành sao? Dù Lệ Nam Hành không hề nói gì, nhưng tôi có thể nhìn ra giữa hai người không hề đơn giản như vậy.”
Một phút sau khi chiếc điện thoại được mở lên, hàng loạt tin nhắn hiện lên, Lệ Nam Hành còn chưa kịp nhìn rõ xem những tin nhắn này là do ai gửi tới, ánh mắt anh đã nhìn chăm chú vào một dòng tin: “Lão đại! Mau nghe điện thoại đi! Phong Lăng xảy ra chuyện rồi!”
Ánh mắt Lệ Nam Hành dừng lại trên mấy con chữ, tất cả những tin tức nhanh chóng xẹt qua sau đó đều không thể lọt vào mắt anh nữa, Lệ Nam Hành trượt mở màn hình, định gọi cho căn cứ.
Nhưng anh còn chưa nhấn nút gọi đi thì A K đã gọi đến trước.
A K cũng không ngờ mình gọi điện thoại liên tục như vậy, lão đại đột nhiên lại mở máy thật. Giây phút cuộc gọi được kết nối, một người đàn ông trưởng thành lại nôn nóng đến mức như sắp khóc đến nơi: “Lão đại! Bao giờ anh mới có thể quay về, anh mau về tìm Phong Lăng đi, cô ấy bị bốn ông cụ Lệ đuổi khỏi căn cứ rồi!”
“Đuổi khỏi căn cứ? Là sao?” Ánh mắt của Lệ Nam Hành như đóng băng trong chốc lát, một vài dự cảm không lành nào đó bỗng dâng lên trong lòng anh.
“Không biết là ai đã đi tố cáo với mấy ông cụ Lệ về chuyện giới tính của Phong Lăng có vấn đề, hôm nay đột nhiên các ông ấy đến căn cứ, sai người mang hết đồ của Phong Lăng ra ngoài, ném đầy đất. Những thứ mà cô ấy dùng để che giấu bản thân, còn có mấy đồ dùng chỉ có con gái mới dùng đều bị mọi người nhìn thấy hết...” A K vội vàng gào lên: “Còn nữa, Phong Lăng biết chuyện lão đại đã kết hôn rồi, có vẻ như tối qua cô ấy đã uống khá nhiều rượu, nhưng không biết tại sao lại bị sốt. Lúc em chạm vào tay Phong Lăng, nhiệt độ cơ thể của Phong Lăng nóng lắm. Lão đại cũng biết tính cách của Phong Lăng rồi đấy, cô ấy muốn đi thì mấy đứa bọn em cũng không cản được. Bây giờ bên ngoài đang có mưa tuyết, rất lạnh, cô ấy một mình kéo hành lý bỏ đi như thế, căn bản không đi được bao xa đâu. Hiện tại, cổng lớn của căn cứ đã bị quản lý chặt chẽ, bọn em không ra ngoài được. Không biết bây giờ Phong Lăng thế nào rồi nữa, nhưng trước đó bọn em cảm thấy trạng thái của cô ấy không ổn lắm...”
Lệ Nam Hành chợt đảo mắt nhìn sang Lệ Cẩm Sắt đang đứng ở bên cạnh, vừa rồi cô ấy nói, sáng nay mấy ông lão đột nhiên ra ngoài cùng nhau.
Mấy ông cụ vô duyên vô cớ bắt anh đồng ý trông coi từ đường ba ngày nhưng thì ra là đang tính toán chuyện này.
Lệ Nam Hành bỏ điện thoại xuống, không nói không rằng lập tức quay người đi ra ngoài.
“Này, anh định đi đâu đấy?” Lệ Cẩm Sắt nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Không phải mọi người đã nói anh phải trông coi ở đây ba ngày sao? Nếu bây giờ anh đi ra ngoài, các ông sẽ...”
Nhưng người đàn ông lại làm như không hề nghe thấy, đầu cũng không ngoảnh lại đã bước nhanh ra ngoài. Lệ Cẩm Sắt cảm thấy khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ có cảm giác sắc mặt của Lệ Nam Hành giống như muốn giết người. Sau khi bước nhanh ra ngoài theo Lệ Nam Hành, Lệ Cẩm Sắt thấy anh đã đi đến bãi đỗ xe trước nhà họ Lệ, mở cửa xe bước lên. Chiếc Hummer màu đen đó lập tức vang lên tiếng khởi động đáng sợ, phóng thẳng đi, làm bụi tung mù mịt...
Biệt thự Nhạc Tình, Los Angeles.
Cô gái tóc ngắn nằm trên giường đã hôn mê mấy tiếng đồng hồ, chỗ được tiêm trên mu bàn tay bầm tím một mảng nhưng cô vẫn ngủ say chưa chịu tỉnh lại.
Đến khi bầu trời dần tối, Phong Lăng mới tìm lại được chút ý thức, chầm chậm mở mắt ra, nhưng đập vào mắt cô lại là ngọn đèn trần và một căn phòng xa lạ, và một người phụ nữ tóc dài đang đứng cạnh giường.
Vì đau đầu và cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh, cô nhíu mày một cách mơ hồ, ngoảnh sang nhìn người phụ nữ đứng cạnh giường, khản giọng nói: “Cô Văn?”
Văn Nhạc Tình đứng cạnh giường nhìn Phong Lăng, thấy cô tỉnh lại thì khẽ cong môi: “Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Phong Lăng nhìn cô ấy một lúc, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng mới chầm chậm giơ tay lên, rồi dừng mắt lại trên mu bàn tay lúc trước vừa được tiêm, sau đó mới khẽ hỏi: “Bây giờ tôi đang ở đâu? Sao cô lại...”
“Khó khăn lắm tôi mới xin nghỉ phép được ở bệnh viện, vốn định đến căn cứ XI tìm anh tôi, nào ngờ trên đường lái xe tới đã nhìn thấy “cậu nằm trên đất.” Văn Nhạc Tình vừa nói vừa ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy tay Phong Lăng, đặt vào tay mình rồi sờ sờ: “Vẫn còn rất nóng, sao “cậu' lại biến mình thành ra thế này? Lúc tôi lôi “cậu? lên xe, cơ thể “cậu đã nóng đến mức có thể luộc chín cả một quả trứng đấy, trên người còn có mùi rượu nồng nặc, cánh tay và chân còn có vết thương ngoài da. Sao vậy, 'cậu' ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm nào đó à, lại còn ngất ngay giữa đường nữa chứ?”
Nghe thấy mấy chữ căn cứ XI, ánh mắt rối bời của Phong Lăng bỗng bình tĩnh lại. Cô nhắm mắt, đang định rút tay ra khỏi tay Văn Nhạc Tình, nhưng Văn Nhạc Tình đã giữ tay cô lại nói: “Tôi biết bây giờ “cậu' rất yếu, cần được nghỉ ngơi. Đây là chỗ ở của tôi, hồi còn nhỏ tôi thường xuyên ở lại nơi này. Ngoài hai người giúp việc ra, sẽ không có ai khác đến đâu, “cậu? cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây đi.”
Phong Lăng không muốn làm phiền người khác, nhưng với bộ dạng bây giờ của cô, dù có muốn làm ra vẻ thì chắc cũng không thể, nên chỉ có thể nói: “Cảm ơn cô, cô Văn.”
Văn Nhạc Tình cau mày, nhìn dáng vẻ như thể dù cô có nói thì cũng không thể khiến Phong Lăng phấn chấn tỉnh thần lên: “Phong Lăng, 'cậu' vẫn không chịu nói thật với tôi à?”
“Nói thật cái gì?”
“Lúc tôi đưa “cậu' về đây, quần áo của “cậu' đều đã ướt sũng không thể mặc được nữa, tôi vốn chỉ định thay đồ cho “cậu” thôi, kết quả...” Lúc nói đến đây, Văn Nhạc Tình dùng ánh mắt chỉ về phía cửa phòng tắm.
Phong Lăng ngoảnh sang nhìn thì thấy có bộ đồ đã bị bẩn của mình và mảnh vải quấn *** đang được xếp đống trên giá để đồ ở đó
Hôm nay, căn cứ XI cũng đã truyền tin tức cô là con gái ra ngoài, cô đã rời khỏi căn cứ, nên quả thật cũng không cần phải giấu giếm gì nữa.
Phong Lăng hờ hững đáp một câu: “Đúng, tôi là con gái.”
Thấy Phong Lăng bỗng nhiên thẳng thắn như vậy, Văn Nhạc Tình lại kinh ngạc nhìn cô: “Cô mới bao tuổi chứ, bé tí tuổi đầu đã đóng giả con trai sống trong căn cứ XI, hơn nữa trong căn cứ lại nghiêm ngặt như vậy, rốt cuộc cô đã làm thế nào được vậy? Tôi nghe bọn họ nói, ở trong căn cứ cô còn là thuộc tốp các thành viên xuất sắc một cách đặc biệt, nhưng cô là con gái đó, quả là khiến người ta bái phục!”
Phong Lăng không ngờ chuyện hôm nay vừa bị mấy ông cụ nhà họ Lệ sỉ nhục, qua miệng của Văn Nhạc Tình lại trở thành những chữ khiến người ta bái phục.
Cô chầm chậm ngước mắt lên nhìn về phía Văn Nhạc Tình, một cô gái xinh đẹp trắng trẻo với mái tóc đài, khi cười nhìn rất lương thiện.
Phong Lăng lại nhớ hình như Văn Nhạc Tình đến căn cứ XI đều là vì Bác sĩ Văn, cô không quá hiểu về chuyện tình cảm nam nữ, hay là tình cảm anh em gì đó, dù cô không rõ rốt cuộc chuyện là thế nào, nhưng cô biết nếu như mình là đàn ông, chắc chắn cô cũng sẽ thích một người con gái như Văn Nhạc Tình.
Chứ không phải kiểu người giống như cô, không có cá tính, không có gia thế, không có cảm giác tồn tại, cũng không có vẻ nữ tính...
“Vì cuộc sống thôi, xin lỗi vì đã lừa gạt tất cả mọi người.” Phong Lăng khẽ nói.
Nhưng Văn Nhạc Tình lại bật cười: “Vì cuộc sống thì tôi tin nhưng xin lỗi thì không cần thiết đâu. Cô tưởng lúc tôi ở trong căn cứ không phát hiện ra chút mập mờ giữa cô và Lệ Nam Hành sao? Dù Lệ Nam Hành không hề nói gì, nhưng tôi có thể nhìn ra giữa hai người không hề đơn giản như vậy.”
Bình luận facebook