Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171 - Chương 171: Làm thế nào để chỉnh chết mạnh lượng theo cách tao nhã (8)
Cây ngay không sợ chết đứng.
Thế nhưng, hai người bọn chúng sao dám vỗ ngực chắc chắn chưa bao giờ làm chuyện sai trái?
Thay vì nói mắt chúng thấy ma, còn không bằng nói trong lòng chúng có quỷ đi!
Trong cơn khủng hoảng sợ hãi, sau gáy liền bị giáng một đòn nặng nề, khi chúng còn chưa ý thức được thì đã lâm vào hôn mê, ý thức chìm vào bóng tối.
Phịch!
Phịch!
Hai tiếng vang nặng nề khi vật nặng rơi trên mặt đất vang lên.
Khương Bồng Cơ đang đu ngược trên xà nhà, cô vặn eo, hai tay bắt lấy xà nhà rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Đá hai thằng tay chân qua một bên, rồi vô cùng chuyên nghiệp mở hết khóa cửa ra.
Đẩy cánh cửa ọp ẹp ra, cô nhìn thấy Mạnh Lượng đang cuộn tròn trên mặt đất.
Lúc này Mạnh Lượng vẫn còn tỉnh táo, sự căng thẳng và sợ hãi của hắn đã lên tới tột đỉnh.
Cửa vừa mở, cơn gió lạnh buốt từ bên ngoài liền tràn vào, quét qua người khiến hắn run rẩy, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Nhờ ánh trăng mờ ảo ở bên ngoài, Mạnh Lượng miễn cưỡng nhìn ra bóng người đang bước tới, trong lòng mừng rỡ vì tưởng là tùy tùng của Mạnh thị tới cứu hắn.
Nhưng cái bệnh kiêu ngạo của hắn lại tái phát, hắn làm mặt giận dữ với Khương Bồng Cơ, tuy là chỉ có thể xì ra vài tiếng a a a không rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe ra giọng điệu đang tức giận.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết lời hắn nói lúc này cũng chẳng phải những lời tốt lành gì.
Đã diễn thì diễn cho tròn vai, ánh mắt Khương Bồng Cơ hiện lên nét quan tâm, không chút lăn tăn nào với thái độ của Mạnh Lượng.
Ngay lúc tiến lên trước định mở dây trói hai chân cho hắn, thì sau lưng bỗng có một trận gió lạnh đánh tới.
Những khán giả đang dán mắt xem livestream đều kêu lên một tiếng, màn hình tức khắc tràn ngập dòng tin báo nhắc nhở, lo lắng Khương Bồng Cơ bị đánh lén trọng thương.
[Bác Lính Quèn]: Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa~~ Bác Streamer, đằng sau có người!!
Lúc luồng gió lạnh đánh tới, Khương Bồng Cơ đang khom người, đụng vào nút thắt dây thừng.
Tưởng như cô sẽ bị đánh trúng lưng, nhưng cô đột nhiên xoay người, lưỡi đao không trúng cô, mà chém trúng cánh tay Mạnh Lượng.
“Á!!!”
Máu phun ra như suối, Mạnh Lượng ăn đau, há to miệng phát ra những tiếng rên rỉ khàn khàn kỳ quặc.
Mạnh Hồn cùng đồng bọn đã phối hợp từ lâu nên hiểu nhau rất rõ, không cần dùng lời nói để trao đổi, những người khác cũng biết ông tính làm gì.
Mạnh Hồn sẽ giữ chân Khương Bồng Cơ lại, khiến cô không có hơi sức để ý tới Mạnh Lượng, còn những người còn lại sẽ nhân cơ hội cướp Mạnh Lượng đi.
Đám người xem đều như nổ tung lên.
[Dạ Thừa Ngu Ngu]: Cái định mệnh, chơi hội đồng à, có cần sĩ diện nữa không thế!
[Không Phục Thì Nhào Dzô]: Bác Streamer cẩn thận, mấy thằng này định đục nước béo cò cướp Mạnh Lượng đi kìa!
[Lưu Nguyệt Tạ Tam Đao]: Streamer cố lên, cho hắn ta ăn một cước thành thái giám luôn đi, dám ỷ đông hiếp một à!
Đám khán giả tức xì khói, ai nấy cũng giận không thể chọi luôn bàn phím, leo vào màn hình đánh phụ Khương Bồng Cơ.
Mạnh Hồn vốn cho rằng Khương Bồng Cơ là tùy tùng của Mạnh thị, nên niệm tình cũ, không giết thẳng tay, chiêu nào cũng đều rất nương tay.
Nhưng sự thật là, dù Mạnh Hồn có dùng hết sức cũng thắng không nổi Khương Bồng Cơ, huống chi bây giờ còn bày trò nương tay thì sao có thể đụng được một cọng tóc của cô.
Khương Bồng Cơ một bên né tránh lưỡi đao của Mạnh Hồn, một bên ngăn cản đám người muốn mang Mạnh Lượng đi, thân thủ nhanh gọn tuyệt đẹp.
Là đối tượng bị hai phe tranh đoạt, Mạnh Lượng lúc này đã nuốt lại sự kiêu ngạo của mình, hắn ta cố gắng rụt cổ, thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, sợ hãi lưỡi đao trong tay Mạnh Hồn sẽ không cẩn thận chém trúng người hắn.
Nhát chém vừa rồi thật sự đau muốn chết, cũng không biết đã chảy bao nhiêu giọt máu quý giá của hắn.
Đợi đến khi an toàn, hắn ta nhất định phải xử lý tên tùy tùng đến cứu hắn lần này.
Mạnh thị không nuôi phế vật, cho ăn cho uống cho ở nhiều năm như thế, lúc gặp chuyện thì đến chủ nhân cũng không bảo vệ được, còn để cho hắn bị thương nữa. Thứ vô dụng như vậy còn giữ lại làm gì?
Hắn sẽ không cảm ơn “tên tùy tùng” đang liều mạng cứu hắn, bởi vì đây vốn là trách nhiệm của bọn chúng.
Làm tốt thì đó là bổn phận, nhưng cũng đừng nghĩ tới thưởng, làm không tốt thì phải chịu phạt. Mạnh thị nuôi sống bọn chúng, mạng của chúng thuộc về Mạnh thị, không bảo vệ được hắn, còn để hắn bị thương, đủ để khấu trừ mọi công lao.
Mạnh Hồn giao chiến với Khương Bồng Cơ, thế nhưng ông vốn xuất thân từ quân ngũ, cái gọi là võ nghệ chỉ chuyên dùng để giết địch, các chiêu thức đều áp dụng trên diện rộng, đụng trúng phong cách đánh linh hoạt, khéo léo như thế này thì rất dễ bị thua thiệt. Ông lại còn nương tay, đương nhiên không thể giữ chân Khương Bồng Cơ.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay, trong lòng Khương Bồng Cơ vừa nghĩ xong, bèn cố ý để lộ sơ hở. Cô tiện tay vơ lấy một cây củi gần đó, giả vờ tấn công đồng bọn của Mạnh Hồn, Mạnh Hồn thấy vậy cũng không thèm nghĩ ngợi tiến lên bảo vệ huynh đệ, nhưng ngay một giây sau, ông thầm than một tiếng “thôi xong!”.
Cổ tay cầm đao của ông bị Khương Bồng Cơ dùng sức đánh vào, khiến cánh tay ông tê rần, không khống chế được buông cây đao ra, rồi bị cô cướp đi luôn.
Gần như cũng ngay lúc đó, khuỷu chân ông cũng bị đánh lén, khiến ông bất giác khuỵu chân xuống, cả người chuyển thành tư thế nửa quỳ.
Cánh tay bị khóa ra đằng sau, hai vai bị đè nặng xuống, ông dùng hết sức vùng dậy nhưng vùng vẫy mãi cũng không đứng lên nổi.
“Không được nhúc nhích, lại lộn xộn nữa là cổ của người này đi luôn đấy.”
Khương Bồng Cơ nắm đao kê sát cổ Mạnh Hồn, nhưng Mạnh Lượng cũng đã bị người bên kia bắt lại, hai bên đối mắt nhìn nhau xẹt ra tia lửa.
“Mày dám động đến ông ấy xem!!”
Đồng bạn Mạnh Hồn lo lắng không yên, chỉ sợ đối phương xuống tay giết Mạnh Hồn.
“Ha ha, sao tao lại không dám, trên đời này người có thể uy hiếp ta sợ là đến khi ta chết cũng chưa sinh ra đâu.”
Cách một lớp khăn bịt mặt, nhưng Khương Bồng Cơ lại không có cố ý che giấu giọng nói của mình. Vì thế trong đám người có mặt tại đây có hai người tức khắc không giữ nỗi bình tĩnh nữa.
Một người là Mạnh Lượng, hắn ta cho rằng người mặc áo đen là tùy tùng của Mạnh thị phái tới cứu hắn, nhưng bây giờ thì hoàn toàn xong rồi.
Một người nữa là Mạnh Hồn, tai mắt ông nhạy bén, trí nhớ cũng rất tốt, tự nhiên nhớ được chủ nhân của giọng nói này là ai, đột nhiên có chút kinh ngạc không biết nên nói gì.
Khương Bồng Cơ dường như cảm giác được sự bất thường của Mạnh Hồn, đuôi mày khẽ nhướng lên: “Đám tặc các người là ai?”
Mạnh Hồn lúc này cố ý đè thấp giọng, nói với đồng bọn của mình: “Đừng để ý tới ta, giết tên súc sinh đó đi!”
“Làm sao có thể được, xin thứ không thể tòng mệnh!”
Mạnh Hồn có thể tàn nhẫn xuống tay, nhưng với đám người đó mà nói, mạng của mấy ngàn Mạnh Lượng cũng không thể sánh bằng một mạng của Mạnh Hồn.
Hai bên giằng co không ai chịu ai, Khương Bồng Cơ không thể không lắc đầu bó tay, một bên khóa chặt Mạnh Hồn, một bên thử cùng đối phương thương lượng.
“Không biết các vị hảo hán, sao lại cố chấp muốn lấy mạng sống của biểu tỷ nhà ta. Cô ấy là một quý nữ khuê các, thường ngày cửa lớn không bước, cửa sau không ra, sao có thể chọc tới mấy vị hảo hán? Vẫn là xin các vị suy nghĩ lại, nếu có hiểu lầm thì Hi ta sẽ bồi tội thay biểu tỷ.”
“Hi?”
Ánh mắt Mạnh Hồn tối sầm lại, thiếu niên tuổi nhỏ mà thân thủ lại bất phàm như thế, quả nhiên là tiểu lang quân Liễu Hi hôm đó! Nguồn : Vietwriter.vn
Ông mở miệng hỏi: “Đây rõ ràng là một thằng đàn ông, sao có thể là biểu tỷ của cậu?”
Mặt mày Khương Bồng Cơ sáng lên, giọng điệu nguy hiểm nói: “Các vị làm sao biết được? Chẳng lẽ, các vị chính là bọn tặc vu hại biểu huynh ta mà huynh ấy từng nhắc tới, khiến huynh ấy có nhà không thể về? Hại biểu huynh ta trở thành bộ dạng này, giờ còn muốn giết người diệt khẩu sao?”
Thế nhưng, hai người bọn chúng sao dám vỗ ngực chắc chắn chưa bao giờ làm chuyện sai trái?
Thay vì nói mắt chúng thấy ma, còn không bằng nói trong lòng chúng có quỷ đi!
Trong cơn khủng hoảng sợ hãi, sau gáy liền bị giáng một đòn nặng nề, khi chúng còn chưa ý thức được thì đã lâm vào hôn mê, ý thức chìm vào bóng tối.
Phịch!
Phịch!
Hai tiếng vang nặng nề khi vật nặng rơi trên mặt đất vang lên.
Khương Bồng Cơ đang đu ngược trên xà nhà, cô vặn eo, hai tay bắt lấy xà nhà rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Đá hai thằng tay chân qua một bên, rồi vô cùng chuyên nghiệp mở hết khóa cửa ra.
Đẩy cánh cửa ọp ẹp ra, cô nhìn thấy Mạnh Lượng đang cuộn tròn trên mặt đất.
Lúc này Mạnh Lượng vẫn còn tỉnh táo, sự căng thẳng và sợ hãi của hắn đã lên tới tột đỉnh.
Cửa vừa mở, cơn gió lạnh buốt từ bên ngoài liền tràn vào, quét qua người khiến hắn run rẩy, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Nhờ ánh trăng mờ ảo ở bên ngoài, Mạnh Lượng miễn cưỡng nhìn ra bóng người đang bước tới, trong lòng mừng rỡ vì tưởng là tùy tùng của Mạnh thị tới cứu hắn.
Nhưng cái bệnh kiêu ngạo của hắn lại tái phát, hắn làm mặt giận dữ với Khương Bồng Cơ, tuy là chỉ có thể xì ra vài tiếng a a a không rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe ra giọng điệu đang tức giận.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết lời hắn nói lúc này cũng chẳng phải những lời tốt lành gì.
Đã diễn thì diễn cho tròn vai, ánh mắt Khương Bồng Cơ hiện lên nét quan tâm, không chút lăn tăn nào với thái độ của Mạnh Lượng.
Ngay lúc tiến lên trước định mở dây trói hai chân cho hắn, thì sau lưng bỗng có một trận gió lạnh đánh tới.
Những khán giả đang dán mắt xem livestream đều kêu lên một tiếng, màn hình tức khắc tràn ngập dòng tin báo nhắc nhở, lo lắng Khương Bồng Cơ bị đánh lén trọng thương.
[Bác Lính Quèn]: Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa~~ Bác Streamer, đằng sau có người!!
Lúc luồng gió lạnh đánh tới, Khương Bồng Cơ đang khom người, đụng vào nút thắt dây thừng.
Tưởng như cô sẽ bị đánh trúng lưng, nhưng cô đột nhiên xoay người, lưỡi đao không trúng cô, mà chém trúng cánh tay Mạnh Lượng.
“Á!!!”
Máu phun ra như suối, Mạnh Lượng ăn đau, há to miệng phát ra những tiếng rên rỉ khàn khàn kỳ quặc.
Mạnh Hồn cùng đồng bọn đã phối hợp từ lâu nên hiểu nhau rất rõ, không cần dùng lời nói để trao đổi, những người khác cũng biết ông tính làm gì.
Mạnh Hồn sẽ giữ chân Khương Bồng Cơ lại, khiến cô không có hơi sức để ý tới Mạnh Lượng, còn những người còn lại sẽ nhân cơ hội cướp Mạnh Lượng đi.
Đám người xem đều như nổ tung lên.
[Dạ Thừa Ngu Ngu]: Cái định mệnh, chơi hội đồng à, có cần sĩ diện nữa không thế!
[Không Phục Thì Nhào Dzô]: Bác Streamer cẩn thận, mấy thằng này định đục nước béo cò cướp Mạnh Lượng đi kìa!
[Lưu Nguyệt Tạ Tam Đao]: Streamer cố lên, cho hắn ta ăn một cước thành thái giám luôn đi, dám ỷ đông hiếp một à!
Đám khán giả tức xì khói, ai nấy cũng giận không thể chọi luôn bàn phím, leo vào màn hình đánh phụ Khương Bồng Cơ.
Mạnh Hồn vốn cho rằng Khương Bồng Cơ là tùy tùng của Mạnh thị, nên niệm tình cũ, không giết thẳng tay, chiêu nào cũng đều rất nương tay.
Nhưng sự thật là, dù Mạnh Hồn có dùng hết sức cũng thắng không nổi Khương Bồng Cơ, huống chi bây giờ còn bày trò nương tay thì sao có thể đụng được một cọng tóc của cô.
Khương Bồng Cơ một bên né tránh lưỡi đao của Mạnh Hồn, một bên ngăn cản đám người muốn mang Mạnh Lượng đi, thân thủ nhanh gọn tuyệt đẹp.
Là đối tượng bị hai phe tranh đoạt, Mạnh Lượng lúc này đã nuốt lại sự kiêu ngạo của mình, hắn ta cố gắng rụt cổ, thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, sợ hãi lưỡi đao trong tay Mạnh Hồn sẽ không cẩn thận chém trúng người hắn.
Nhát chém vừa rồi thật sự đau muốn chết, cũng không biết đã chảy bao nhiêu giọt máu quý giá của hắn.
Đợi đến khi an toàn, hắn ta nhất định phải xử lý tên tùy tùng đến cứu hắn lần này.
Mạnh thị không nuôi phế vật, cho ăn cho uống cho ở nhiều năm như thế, lúc gặp chuyện thì đến chủ nhân cũng không bảo vệ được, còn để cho hắn bị thương nữa. Thứ vô dụng như vậy còn giữ lại làm gì?
Hắn sẽ không cảm ơn “tên tùy tùng” đang liều mạng cứu hắn, bởi vì đây vốn là trách nhiệm của bọn chúng.
Làm tốt thì đó là bổn phận, nhưng cũng đừng nghĩ tới thưởng, làm không tốt thì phải chịu phạt. Mạnh thị nuôi sống bọn chúng, mạng của chúng thuộc về Mạnh thị, không bảo vệ được hắn, còn để hắn bị thương, đủ để khấu trừ mọi công lao.
Mạnh Hồn giao chiến với Khương Bồng Cơ, thế nhưng ông vốn xuất thân từ quân ngũ, cái gọi là võ nghệ chỉ chuyên dùng để giết địch, các chiêu thức đều áp dụng trên diện rộng, đụng trúng phong cách đánh linh hoạt, khéo léo như thế này thì rất dễ bị thua thiệt. Ông lại còn nương tay, đương nhiên không thể giữ chân Khương Bồng Cơ.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay, trong lòng Khương Bồng Cơ vừa nghĩ xong, bèn cố ý để lộ sơ hở. Cô tiện tay vơ lấy một cây củi gần đó, giả vờ tấn công đồng bọn của Mạnh Hồn, Mạnh Hồn thấy vậy cũng không thèm nghĩ ngợi tiến lên bảo vệ huynh đệ, nhưng ngay một giây sau, ông thầm than một tiếng “thôi xong!”.
Cổ tay cầm đao của ông bị Khương Bồng Cơ dùng sức đánh vào, khiến cánh tay ông tê rần, không khống chế được buông cây đao ra, rồi bị cô cướp đi luôn.
Gần như cũng ngay lúc đó, khuỷu chân ông cũng bị đánh lén, khiến ông bất giác khuỵu chân xuống, cả người chuyển thành tư thế nửa quỳ.
Cánh tay bị khóa ra đằng sau, hai vai bị đè nặng xuống, ông dùng hết sức vùng dậy nhưng vùng vẫy mãi cũng không đứng lên nổi.
“Không được nhúc nhích, lại lộn xộn nữa là cổ của người này đi luôn đấy.”
Khương Bồng Cơ nắm đao kê sát cổ Mạnh Hồn, nhưng Mạnh Lượng cũng đã bị người bên kia bắt lại, hai bên đối mắt nhìn nhau xẹt ra tia lửa.
“Mày dám động đến ông ấy xem!!”
Đồng bạn Mạnh Hồn lo lắng không yên, chỉ sợ đối phương xuống tay giết Mạnh Hồn.
“Ha ha, sao tao lại không dám, trên đời này người có thể uy hiếp ta sợ là đến khi ta chết cũng chưa sinh ra đâu.”
Cách một lớp khăn bịt mặt, nhưng Khương Bồng Cơ lại không có cố ý che giấu giọng nói của mình. Vì thế trong đám người có mặt tại đây có hai người tức khắc không giữ nỗi bình tĩnh nữa.
Một người là Mạnh Lượng, hắn ta cho rằng người mặc áo đen là tùy tùng của Mạnh thị phái tới cứu hắn, nhưng bây giờ thì hoàn toàn xong rồi.
Một người nữa là Mạnh Hồn, tai mắt ông nhạy bén, trí nhớ cũng rất tốt, tự nhiên nhớ được chủ nhân của giọng nói này là ai, đột nhiên có chút kinh ngạc không biết nên nói gì.
Khương Bồng Cơ dường như cảm giác được sự bất thường của Mạnh Hồn, đuôi mày khẽ nhướng lên: “Đám tặc các người là ai?”
Mạnh Hồn lúc này cố ý đè thấp giọng, nói với đồng bọn của mình: “Đừng để ý tới ta, giết tên súc sinh đó đi!”
“Làm sao có thể được, xin thứ không thể tòng mệnh!”
Mạnh Hồn có thể tàn nhẫn xuống tay, nhưng với đám người đó mà nói, mạng của mấy ngàn Mạnh Lượng cũng không thể sánh bằng một mạng của Mạnh Hồn.
Hai bên giằng co không ai chịu ai, Khương Bồng Cơ không thể không lắc đầu bó tay, một bên khóa chặt Mạnh Hồn, một bên thử cùng đối phương thương lượng.
“Không biết các vị hảo hán, sao lại cố chấp muốn lấy mạng sống của biểu tỷ nhà ta. Cô ấy là một quý nữ khuê các, thường ngày cửa lớn không bước, cửa sau không ra, sao có thể chọc tới mấy vị hảo hán? Vẫn là xin các vị suy nghĩ lại, nếu có hiểu lầm thì Hi ta sẽ bồi tội thay biểu tỷ.”
“Hi?”
Ánh mắt Mạnh Hồn tối sầm lại, thiếu niên tuổi nhỏ mà thân thủ lại bất phàm như thế, quả nhiên là tiểu lang quân Liễu Hi hôm đó! Nguồn : Vietwriter.vn
Ông mở miệng hỏi: “Đây rõ ràng là một thằng đàn ông, sao có thể là biểu tỷ của cậu?”
Mặt mày Khương Bồng Cơ sáng lên, giọng điệu nguy hiểm nói: “Các vị làm sao biết được? Chẳng lẽ, các vị chính là bọn tặc vu hại biểu huynh ta mà huynh ấy từng nhắc tới, khiến huynh ấy có nhà không thể về? Hại biểu huynh ta trở thành bộ dạng này, giờ còn muốn giết người diệt khẩu sao?”
Bình luận facebook