Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1744 - Chương 1744
Chương 1744MUỘI ĐƯA RA CÂU HỎI KHÓ VỚI CỰC CƯNG RỒI
“Đúng, đúng thế, ta cứ thế đồng ý đó...” Hình như là muốn vớt vát mặt mũi, Tôn Lan có tật giật mình nên nói thêm một câu: “Dung Lễ, không đồng ý không được ấy, cũng không phải huynh không hiểu tính tình của Tĩnh Tuệ, muội ấy luôn luôn nói được là làm được, ta cũng không dám đánh cược.”
Đương nhiên không phải bởi vì Tôn Lan đồng ý yêu cầu kia mà Phong Nghi thương hại anh bạn nhỏ này, mà bởi vì mỗi khi đối mặt với Tĩnh Tuệ, Tôn Lan đều sợ hãi không có lập trường.
Với tính cách như vậy, nếu sau này cưới Kỳ Quan Tĩnh Tuệ thật, còn không bị đối phương đè đầu cưỡi cổ hay sao, cả đời cũng không trở mình được.
Phong Nghi chỉ hận rèn sắt không thành thép mà thôi.
Ngươi nói xem, bình thường anh bạn nhỏ rất có chủ kiến, làm sao mà cứ đứng trước mặt tiểu cô nương nhà người ta là cái gì cũng quên hết?
Cái đầu lớn như thế chỉ dùng để trang trí thôi à?
Tôn Lan rụt rè nói: “Dù gì cũng không phải chuyện gì có tính nguyên tắc, đồng ý thì cứ đồng ý thôi.”
Muốn “công lược” người cha vợ Kỳ Quan Nhượng này thật quá khó khăn, nếu có thể dùng một lời hứa mà tránh né được cha vợ, nhanh chóng vượt qua cửa ải, cậu cảm thấy vẫn rất đáng giá. Hơn nữa, bây giờ các cô gái độc lập môn hộ là hiện tượng rất phổ biến, Tôn Lan không cảm thấy có gì không tiếp nhận được.
Đột nhiên cậu nghĩ tới chuyện gì, hỏi ngược lại Phong Nghi.
“Nếu như Trường Sinh cũng nói với huynh yêu cầu như vậy thì huynh có đồng ý hay không?”
“Dĩ nhiên là ta...” Phong Nghi theo bản năng ngừng một chút, sau khi suy nghĩ thì nói: “Dĩ nhiên là ta sẽ trao đổi một phen.”
Tôn Lan không nhịn được liếc xéo một cái.
Bản thân mình cũng là cái đức hạnh đó mà còn nói cậu.
“Ta không nói là có trao đổi hay không mà ta chỉ hỏi kết quả thôi.”
Phong Nghi nói như lẽ đương nhiên: “Sau khi trao đổi xong, nếu không thể cứu vãn được thì đương nhiên là đồng ý rồi.”
Chẳng lẽ vì mấy thứ vớ vẩn này mà từ bỏ vợ tương lai à?
Chỉ cần suy nghĩ đến chuyện sau này thanh mai sẽ gả cho người khác thì đã không có cách nào nhịn được.
Tôn Lan: “...”
Đây chẳng phải là chó chê mèo lắm lông à?
Thú vị lắm hả?
Đương nhiên là Phong Nghi có thể cười rồi, cậu và Trường Sinh đã thương lượng, chắc chắn có thể chuyển hóa tình hình được, làm gì giống Tôn Lan đâu, Tôn Lan chỉ cần một giây đã sợ sệt rồi. Cậu có thể đoán được trong tương lai Tôn Lan và Tĩnh Tuệ mà có mâu thuẫn gì, hơn phân nửa là Tôn Lan sẽ sợ hãi trước, như vậy sẽ bị dắt mũi chắc rồi.
Nói nhiều như thế, rốt cuộc là Tôn Lan đã đồng ý với Tĩnh Tuệ chuyện gì?
Nói phức tạp thì cũng phức tạp, mà nói đơn giản thì cũng đơn giản.
Đơn giản mà nói chính là chuyện làm chủ hộ.
Đối với đám cá muối đang xem livestream, chủ hộ chẳng qua chỉ là một cái tên, tên ai được viết trên trang đầu tiên của hộ khẩu đều không liên quan đến lợi ích vợ chồng. Bởi vì luật pháp đã quy định, quan hệ vợ chồng là mối quan hệ lâu dài, bất kể là ai làm chủ hộ, hai vợ chồng đều được hưởng quyền lợi như nhau.
Nếu như trong hai vợ chồng có một bên muốn xử trí tài sản chung của cả hai, ví dụ như các khoản vay hoặc mua bán, đều cần có sự đồng ý của bên còn lại.
Chân chính thi hành như thế nào tạm thời không bàn đến, ít nhất có cách nói như vậy.
Còn đối với thời đại của Tôn Lan thì lại không giống, quyền lợi và nghĩa vụ của chủ hộ không giống với những người khác.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói với Tôn Lan yêu cầu đó đương nhiên không phải bảo Tôn Lan vào hộ tịch của cô bé, Tôn Lan là độc đinh, nếu cô bé nói như vậy, chẳng cần biết Tôn Lan thế nào, riêng lão gia tử Tôn Văn sẽ không đồng ý. Cũng không phải Kỳ Quan Tĩnh Tuệ muốn gây hấn, đương nhiên sẽ không đưa ra loại yêu cầu đó.
Chuyện cô bé yêu cầu Tôn Lan là độc lập hộ tịch.
Nói cách khác, dù cô bé lập gia đình với Tôn Lan nhưng cô bé vẫn có thể giữ thân phận chủ hộ.
Tôn Lan đồng ý, dù sao binh lính trong nữ doanh đều như vậy, Tĩnh Tuệ đưa ra yêu cầu này cũng không có gì quá đáng.
Nhưng mà...
Phong Nghi lại cảm thấy giữa đôi tình nhân nhỏ này chỉ có một phía tình nguyện, hai người cùng làm chủ hộ có độ khó không nhỏ, chưa chắc có thể thành công. Hộ tịch hiện tại, hoặc là đàn ông làm chủ hộ, hoặc là phụ nữ làm chủ hộ, là nữ thì phải xuất thân nữ binh, tương lai sau khi thành hôn thì cho bên nam nhập vào hộ tịch.
Chú ý, ở đây bất kể là nam hay nữ làm chủ hộ thì một hộ gia đình chỉ có thể có một chủ hộ.
Thế nhưng Tôn Lan và Kỳ Quan Tĩnh Tuệ lại muốn cả hai cùng làm chủ hộ.
Hộ tịch và chủ hộ ở thời này không chỉ đơn giản là việc viết một cái tên mà còn liên quan đến nhiều vấn đề khác.
Việc thành lập hộ tịch không chỉ là để thống kê dân số mà còn để thu thuế, sắp xếp nghĩa vụ lao động, nghĩa vụ quân sự, nội dung ghi chép cũng bao gồm số lượng người trong gia đình, tên họ, giới tính, ngày tháng năm sinh, quê quán, thân phận, tướng mạo hay thậm chí là tình trạng tài sản. Chủ hộ có khá nhiều quyền lợi nhưng đồng thời cũng phải gánh vác nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ. Nếu như hai người cùng làm chủ hộ thì lượng công việc phải giải quyết rất lớn.
Ngoài ra, việc phụ nữ làm chủ hộ cũng không phải một mình Khương Bồng Cơ nghĩ ra, thật ra trước kia cũng có tiền lệ rồi, nhưng mà có điều kiện nhất định.
Nhà ai không có đàn ông mới có thể lập nữ hộ, cũng chính là phụ nữ làm chủ hộ, hưởng chính sách thuế khá ưu đãi.
Nếu như người phụ nữ đó mất thì gia đình đó không có con cháu nỗi dõi.
Phong Nghi không thể không nhắc nhở anh bạn nhỏ nhà mình để cậu tỉnh táo mà xem xét thực tế.
“Tạm thời không biết chủ công thi hành nữ hộ tạm thời hay là lâu dài nhưng nếu thi hành thật thì phải thay đổi luật pháp hiện tại. Việc thu thuế chính là gốc rễ của lập quốc, nếu như thái bình thịnh thế, đừng nói thay đổi lớn, thay đổi nhỏ xíu xiu cũng sẽ động chạm đến lợi ích của các phe, dẫn tới rất nhiều phản đối, vậy sẽ không ổn định được gia đình, quốc gia. Nhưng bây giờ là thời loạn thế, cho dù dứt khoát sửa đổi thì cũng chẳng ai dám nói gì chủ công.”
Hai thanh niên này nhất trí đưa ra quyết định, hồn nhiên không quan tâm khả năng thực hiện lớn nhỏ như thế nào, nhưng Phong Nghi không phải là bọn họ.
“Nếu như đồng ý sự tồn tại của nữ hộ trên quy mô lớn nhưng lại không loại bỏ ưu đãi với nữ hộ, tất nhiên sẽ khiến không ít người dân lợi dụng ‘lỗ hổng’ này, điều này không có lợi chút nào đối với việc thu thuế của quốc gia, vậy thì không có khả năng thực hiện quy mô lớn và thời gian dài. Nếu như hủy bỏ ưu đãi với nữ hộ, đối với một nữ tử độc thân mà nói, đóng thuế là việc quá nặng nề, sau này những cô gái tình nguyện làm nữ hộ độc lập sẽ càng ít, điều này sẽ đi ngược lại với việc làm của chủ công trong những năm gần đây. Một hộ gia đình có hai chủ hộ ắt sẽ làm cho hộ tịch từ đơn giản biến thành phức tạp, gia tăng gánh nặng cho quan phủ, đồng thời cũng làm cho việc thu thuế trở nên phức tạp, về tình về lý đều không cần thiết để thi hành. Nếu muốn thi hành tất nhiên là một hành động nhỏ sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, chỉ là xem chủ công có đồng ý hay không thôi.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Phong Nghi nói ra chuyện cậu lo lắng trong lòng để hai người Tôn Lan biết mà chuẩn bị tâm lý.
Tôn Lan vừa nghe lời này thì cũng tỉnh táo lại, dựa theo chính sách thu thuế hiện tại của triều Đại Hạ và Đông Khánh, giữa hộ tịch, số dân và ruộng đất có liên quan chặt chẽ với nhau. Dân số không thay đổi mà hộ tịch lại tăng lên, trở nên phức tạp, vậy thì đồng nghĩa với việc thu thuế và sưu dịch* cũng trở nên phức tạp theo.
* Sưu dịch: là một loại thuế thân nhưng không nộp bằng hiện kim hay phẩm vật mà nộp bằng sức lao động.
“Vậy phải làm như thế nào?”
Mặt mũi Tôn Lan hơi ủ dột, đồng ý thì cũng đồng ý rồi, nếu như không thực hiện được, cậu phải ăn nói như thế nào. Nếu chỉ có cậu làm chủ hộ thì Tĩnh Tuệ không đồng ý, nếu chỉ mình Tĩnh Tuệ làm chủ hộ thì ông nội nhà mình không đồng ý, nếu cả hai cùng làm chủ hộ thì bên quan phủ lại không có chế độ và quy định này, hơn phân nửa là sẽ không đồng ý… Ài, cậu cũng chỉ muốn cưới được vợ mà thôi, làm sao còn phải đối mặt với loại vấn đề khó khăn mang tầm thế kỷ như này chứ?
“Trường Sinh lại không đưa ra vấn đề khó khăn này với ta, ta không cần băn khoăn.” Phong Nghi dùng quạt che mặt, cười nói: “Huynh hỏi ta, làm sao mà ta biết?”
Tôn Lan: “...”
Tình anh em có chắc bền lâu!
“Đúng, đúng thế, ta cứ thế đồng ý đó...” Hình như là muốn vớt vát mặt mũi, Tôn Lan có tật giật mình nên nói thêm một câu: “Dung Lễ, không đồng ý không được ấy, cũng không phải huynh không hiểu tính tình của Tĩnh Tuệ, muội ấy luôn luôn nói được là làm được, ta cũng không dám đánh cược.”
Đương nhiên không phải bởi vì Tôn Lan đồng ý yêu cầu kia mà Phong Nghi thương hại anh bạn nhỏ này, mà bởi vì mỗi khi đối mặt với Tĩnh Tuệ, Tôn Lan đều sợ hãi không có lập trường.
Với tính cách như vậy, nếu sau này cưới Kỳ Quan Tĩnh Tuệ thật, còn không bị đối phương đè đầu cưỡi cổ hay sao, cả đời cũng không trở mình được.
Phong Nghi chỉ hận rèn sắt không thành thép mà thôi.
Ngươi nói xem, bình thường anh bạn nhỏ rất có chủ kiến, làm sao mà cứ đứng trước mặt tiểu cô nương nhà người ta là cái gì cũng quên hết?
Cái đầu lớn như thế chỉ dùng để trang trí thôi à?
Tôn Lan rụt rè nói: “Dù gì cũng không phải chuyện gì có tính nguyên tắc, đồng ý thì cứ đồng ý thôi.”
Muốn “công lược” người cha vợ Kỳ Quan Nhượng này thật quá khó khăn, nếu có thể dùng một lời hứa mà tránh né được cha vợ, nhanh chóng vượt qua cửa ải, cậu cảm thấy vẫn rất đáng giá. Hơn nữa, bây giờ các cô gái độc lập môn hộ là hiện tượng rất phổ biến, Tôn Lan không cảm thấy có gì không tiếp nhận được.
Đột nhiên cậu nghĩ tới chuyện gì, hỏi ngược lại Phong Nghi.
“Nếu như Trường Sinh cũng nói với huynh yêu cầu như vậy thì huynh có đồng ý hay không?”
“Dĩ nhiên là ta...” Phong Nghi theo bản năng ngừng một chút, sau khi suy nghĩ thì nói: “Dĩ nhiên là ta sẽ trao đổi một phen.”
Tôn Lan không nhịn được liếc xéo một cái.
Bản thân mình cũng là cái đức hạnh đó mà còn nói cậu.
“Ta không nói là có trao đổi hay không mà ta chỉ hỏi kết quả thôi.”
Phong Nghi nói như lẽ đương nhiên: “Sau khi trao đổi xong, nếu không thể cứu vãn được thì đương nhiên là đồng ý rồi.”
Chẳng lẽ vì mấy thứ vớ vẩn này mà từ bỏ vợ tương lai à?
Chỉ cần suy nghĩ đến chuyện sau này thanh mai sẽ gả cho người khác thì đã không có cách nào nhịn được.
Tôn Lan: “...”
Đây chẳng phải là chó chê mèo lắm lông à?
Thú vị lắm hả?
Đương nhiên là Phong Nghi có thể cười rồi, cậu và Trường Sinh đã thương lượng, chắc chắn có thể chuyển hóa tình hình được, làm gì giống Tôn Lan đâu, Tôn Lan chỉ cần một giây đã sợ sệt rồi. Cậu có thể đoán được trong tương lai Tôn Lan và Tĩnh Tuệ mà có mâu thuẫn gì, hơn phân nửa là Tôn Lan sẽ sợ hãi trước, như vậy sẽ bị dắt mũi chắc rồi.
Nói nhiều như thế, rốt cuộc là Tôn Lan đã đồng ý với Tĩnh Tuệ chuyện gì?
Nói phức tạp thì cũng phức tạp, mà nói đơn giản thì cũng đơn giản.
Đơn giản mà nói chính là chuyện làm chủ hộ.
Đối với đám cá muối đang xem livestream, chủ hộ chẳng qua chỉ là một cái tên, tên ai được viết trên trang đầu tiên của hộ khẩu đều không liên quan đến lợi ích vợ chồng. Bởi vì luật pháp đã quy định, quan hệ vợ chồng là mối quan hệ lâu dài, bất kể là ai làm chủ hộ, hai vợ chồng đều được hưởng quyền lợi như nhau.
Nếu như trong hai vợ chồng có một bên muốn xử trí tài sản chung của cả hai, ví dụ như các khoản vay hoặc mua bán, đều cần có sự đồng ý của bên còn lại.
Chân chính thi hành như thế nào tạm thời không bàn đến, ít nhất có cách nói như vậy.
Còn đối với thời đại của Tôn Lan thì lại không giống, quyền lợi và nghĩa vụ của chủ hộ không giống với những người khác.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói với Tôn Lan yêu cầu đó đương nhiên không phải bảo Tôn Lan vào hộ tịch của cô bé, Tôn Lan là độc đinh, nếu cô bé nói như vậy, chẳng cần biết Tôn Lan thế nào, riêng lão gia tử Tôn Văn sẽ không đồng ý. Cũng không phải Kỳ Quan Tĩnh Tuệ muốn gây hấn, đương nhiên sẽ không đưa ra loại yêu cầu đó.
Chuyện cô bé yêu cầu Tôn Lan là độc lập hộ tịch.
Nói cách khác, dù cô bé lập gia đình với Tôn Lan nhưng cô bé vẫn có thể giữ thân phận chủ hộ.
Tôn Lan đồng ý, dù sao binh lính trong nữ doanh đều như vậy, Tĩnh Tuệ đưa ra yêu cầu này cũng không có gì quá đáng.
Nhưng mà...
Phong Nghi lại cảm thấy giữa đôi tình nhân nhỏ này chỉ có một phía tình nguyện, hai người cùng làm chủ hộ có độ khó không nhỏ, chưa chắc có thể thành công. Hộ tịch hiện tại, hoặc là đàn ông làm chủ hộ, hoặc là phụ nữ làm chủ hộ, là nữ thì phải xuất thân nữ binh, tương lai sau khi thành hôn thì cho bên nam nhập vào hộ tịch.
Chú ý, ở đây bất kể là nam hay nữ làm chủ hộ thì một hộ gia đình chỉ có thể có một chủ hộ.
Thế nhưng Tôn Lan và Kỳ Quan Tĩnh Tuệ lại muốn cả hai cùng làm chủ hộ.
Hộ tịch và chủ hộ ở thời này không chỉ đơn giản là việc viết một cái tên mà còn liên quan đến nhiều vấn đề khác.
Việc thành lập hộ tịch không chỉ là để thống kê dân số mà còn để thu thuế, sắp xếp nghĩa vụ lao động, nghĩa vụ quân sự, nội dung ghi chép cũng bao gồm số lượng người trong gia đình, tên họ, giới tính, ngày tháng năm sinh, quê quán, thân phận, tướng mạo hay thậm chí là tình trạng tài sản. Chủ hộ có khá nhiều quyền lợi nhưng đồng thời cũng phải gánh vác nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ. Nếu như hai người cùng làm chủ hộ thì lượng công việc phải giải quyết rất lớn.
Ngoài ra, việc phụ nữ làm chủ hộ cũng không phải một mình Khương Bồng Cơ nghĩ ra, thật ra trước kia cũng có tiền lệ rồi, nhưng mà có điều kiện nhất định.
Nhà ai không có đàn ông mới có thể lập nữ hộ, cũng chính là phụ nữ làm chủ hộ, hưởng chính sách thuế khá ưu đãi.
Nếu như người phụ nữ đó mất thì gia đình đó không có con cháu nỗi dõi.
Phong Nghi không thể không nhắc nhở anh bạn nhỏ nhà mình để cậu tỉnh táo mà xem xét thực tế.
“Tạm thời không biết chủ công thi hành nữ hộ tạm thời hay là lâu dài nhưng nếu thi hành thật thì phải thay đổi luật pháp hiện tại. Việc thu thuế chính là gốc rễ của lập quốc, nếu như thái bình thịnh thế, đừng nói thay đổi lớn, thay đổi nhỏ xíu xiu cũng sẽ động chạm đến lợi ích của các phe, dẫn tới rất nhiều phản đối, vậy sẽ không ổn định được gia đình, quốc gia. Nhưng bây giờ là thời loạn thế, cho dù dứt khoát sửa đổi thì cũng chẳng ai dám nói gì chủ công.”
Hai thanh niên này nhất trí đưa ra quyết định, hồn nhiên không quan tâm khả năng thực hiện lớn nhỏ như thế nào, nhưng Phong Nghi không phải là bọn họ.
“Nếu như đồng ý sự tồn tại của nữ hộ trên quy mô lớn nhưng lại không loại bỏ ưu đãi với nữ hộ, tất nhiên sẽ khiến không ít người dân lợi dụng ‘lỗ hổng’ này, điều này không có lợi chút nào đối với việc thu thuế của quốc gia, vậy thì không có khả năng thực hiện quy mô lớn và thời gian dài. Nếu như hủy bỏ ưu đãi với nữ hộ, đối với một nữ tử độc thân mà nói, đóng thuế là việc quá nặng nề, sau này những cô gái tình nguyện làm nữ hộ độc lập sẽ càng ít, điều này sẽ đi ngược lại với việc làm của chủ công trong những năm gần đây. Một hộ gia đình có hai chủ hộ ắt sẽ làm cho hộ tịch từ đơn giản biến thành phức tạp, gia tăng gánh nặng cho quan phủ, đồng thời cũng làm cho việc thu thuế trở nên phức tạp, về tình về lý đều không cần thiết để thi hành. Nếu muốn thi hành tất nhiên là một hành động nhỏ sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, chỉ là xem chủ công có đồng ý hay không thôi.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Phong Nghi nói ra chuyện cậu lo lắng trong lòng để hai người Tôn Lan biết mà chuẩn bị tâm lý.
Tôn Lan vừa nghe lời này thì cũng tỉnh táo lại, dựa theo chính sách thu thuế hiện tại của triều Đại Hạ và Đông Khánh, giữa hộ tịch, số dân và ruộng đất có liên quan chặt chẽ với nhau. Dân số không thay đổi mà hộ tịch lại tăng lên, trở nên phức tạp, vậy thì đồng nghĩa với việc thu thuế và sưu dịch* cũng trở nên phức tạp theo.
* Sưu dịch: là một loại thuế thân nhưng không nộp bằng hiện kim hay phẩm vật mà nộp bằng sức lao động.
“Vậy phải làm như thế nào?”
Mặt mũi Tôn Lan hơi ủ dột, đồng ý thì cũng đồng ý rồi, nếu như không thực hiện được, cậu phải ăn nói như thế nào. Nếu chỉ có cậu làm chủ hộ thì Tĩnh Tuệ không đồng ý, nếu chỉ mình Tĩnh Tuệ làm chủ hộ thì ông nội nhà mình không đồng ý, nếu cả hai cùng làm chủ hộ thì bên quan phủ lại không có chế độ và quy định này, hơn phân nửa là sẽ không đồng ý… Ài, cậu cũng chỉ muốn cưới được vợ mà thôi, làm sao còn phải đối mặt với loại vấn đề khó khăn mang tầm thế kỷ như này chứ?
“Trường Sinh lại không đưa ra vấn đề khó khăn này với ta, ta không cần băn khoăn.” Phong Nghi dùng quạt che mặt, cười nói: “Huynh hỏi ta, làm sao mà ta biết?”
Tôn Lan: “...”
Tình anh em có chắc bền lâu!