Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1743 - Chương 1743
Chương 1743TIỀN CĂN HẬU QUẢ
Thấy cảnh này, Tôn Lan mà không biết tâm trạng cô bé không tốt thì ngu thật sự.
“Tĩnh Tuệ, ta đã về rồi đây.”
Thị nữ mang đệm tới cho Tôn Lan, cậu ngồi xuống cách chỗ Kỳ Quan Tĩnh Tuệ không xa, ánh mắt nhìn vào tay trái của cô bé.
“Hừ, về thì cứ về, còn lớn tiếng như thế làm gì?”
Cảnh tượng “nắm lấy tay nhau hai mắt ngấn lệ” trong dự đoán không hề xảy ra mà còn bị ghét nữa.
“Muội đang giận ta à?” Tôn Lan không kìm được ấm ức, giọng của cậu đâu có lớn: “Ta sai chỗ nào?”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ đặt quyển sách cầm trong tay sang một bên rồi thuận miệng hỏi: “Ta giận huynh lúc nào?”
“Còn nói không giận? Hiện hết lên mặt rồi kia kìa.”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nở một nụ cười không có độ ấm.
“Ồ? Hiện trên mặt à? Vậy thì huynh cứ nhìn thêm chút nữa đi, xem rốt cuộc ta làm sao mà giận.”
Tôn Lan: “...”
Làm sao mà cậu đoán được cơ chứ, nếu đoán đúng thì không sao, đoán sai là toi mạng như chơi.
Nghĩ tới nghĩ lui cậu vẫn không biết mình đã làm gì chọc giận đối phương, trừ phi... là nha hoàn ấm chân kia?
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói: “Đoán đúng rồi đó, nhưng mà không có thưởng đâu.”
Lúc Tôn Lan không có ở đây, nể mặt trúc mã nên thỉnh thoảng Kỳ Quan Tĩnh Tuệ cũng quan tâm đến Tôn phủ.
Chẳng qua là tâm tư người làm đã vượt quá giới hạn, ví dụ như nha hoàn làm ấm chân đó có tâm tư khác, mỗi khi Tĩnh Tuệ đến cửa, lúc cô ta tới bưng trà rót nước luôn bày ra bộ dạng khiến Kỳ Quan Tĩnh Tuệ cực ghét. Dần dà cô bé cũng lười đến Tôn phủ.
Hôm qua cô bé còn nghe thấy tin đồn từ Tôn phủ, làm sao có thể không tức được?
Tôn Lan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giải thích: “Ta đã xử lý nha đầu kia rồi, ta chẳng có chút quan hệ gì với nha đầu có dã tâm lớn như thế cả.”
Cậu rất trong sạch đó.
Hãy nhìn ánh mắt chân thành của cậu này!
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói: “Huynh với cô ta có quan hệ hay không thì liên quan gì đến ta?”
Miệng thì nói thế nhưng sắc mặt cô bé lại dịu đi mấy phần.
Lúc này Tôn Lan mới có gan quan tâm cánh tay trái của Kỳ Quan Tĩnh Tuệ, là tên khốn kiếp nào đánh cô bé?
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ liếc nhìn tay trái của mình.
“Tại sao huynh không hỏi xem người bị ta đánh như thế nào?”
Tôn Lan “à” một tiếng, hình như cậu không phản ứng kịp là mình sai chỗ nào. Cậu nghe được chuyện Kỳ Quan Tĩnh Tuệ bị người ta đánh gãy tay trái từ Kỳ Quan phu nhân, cậu chỉ lo lắng mà không nghĩ tới những chuyện khác nữa, theo bản năng cho rằng Kỳ Quan Tĩnh Tuệ yếu thế, căn bản không nghĩ tới người đánh cô bé như thế nào.
“Người nọ như thế nào rồi?”
Tôn Lan là một em bé ngoan, Tĩnh Tuệ bảo cậu hỏi cậu sẽ hỏi.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ “xì” một tiếng, cặp lông mày xinh đẹp mang chút lạnh lùng trái lại khiến Tôn Lan cảm thấy xa lạ.
“Làm sao ta có thể thua thiệt được. Dĩ nhiên đôi cẩu nam nữ kia bị ta đánh gãy chân.”
Tôn Lan nghe xong mà mặt ngơ cả ra.
Cẩu... nam nữ?
Lời này từ miệng Tĩnh Tuệ nói ra ư?
Tĩnh Tuệ liếc mắt một cái, nói: “Biểu cảm của huynh như thế là sao hả?”
“Là biểu cảm không thể tin được đó.” Tôn Lan trả lời rất trung thực.
Nhóc dễ thương đã tiến hóa thành cọp mẹ gì đó...
Vậy thì chính là nhóc siêu dễ thương.
Chân dài của Tĩnh Tuệ duỗi một cái, tìm một tư thế thoải mái.
Tôn Lan nhìn cô bé để lộ chân ra ngoài, sợ cô bé lạnh nên cởi áo khoác lông thỏ của mình xuống đắp chân cho cô bé.
“Muội nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói: “Nói ra rất dài dòng.”
“Bây giờ ta có đủ thời gian để nghe muội nói dài dòng mà.”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ kể đầu đuôi câu chuyện, Tôn Lan cũng biết được tiền căn hậu quả.
Tĩnh Tuệ nói: “Thư viện thành lập được mấy năm, lúc còn nhỏ thì không có gì nhưng khi học sinh lớn lên, suy nghĩ cũng sẽ không còn thuần khiết nữa. Có một đồng môn cùng lớp với ta nhưng lớn hơn ta hai tuổi, sau này... Cô ta học hành sa sút, cái bụng cũng lớn...”
Tôn Lan kinh ngạc: “Mang... mang thai?”
Tĩnh Tuệ gật đầu.
“Đứa bé là của ai?”
Tĩnh Tuệ nói: “Là của con trai một nhà sĩ tộc nhỏ trong thành, đối phương cũng là học sinh trong thư viện.”
“Tại sao?”
Tĩnh Tuệ nói: “Ta cũng hỏi cô ta tại sao, cô ta nói gì chứ? Cô ta nói mình xuất thân bần hàn, bây giờ cập kê nhưng trong nhà lại không có trưởng bối lo chuyện hôn sự, cô ta lo lắng sau này không gả được vào nhà nào tốt, không thể không trù tính vì bản thân một phen. Đúng lúc này một học sinh nam trong thư viện có ý tứ với cô ta, thường xuyên qua lại. Hai người họ... Đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ kia lại dám làm ra chuyện xấu xa như vậy ở thư viện, lại còn làm lớn bụng, cuối cùng không giấu được cái bụng đó nên mọi chuyện mới vỡ lở. Phu tử bị chọc giận nên đuổi hai người bọn họ.”
Để phòng ngừa phát sinh những chuyện không hay giữa các học sinh và ảnh hưởng xấu đến danh dự của thư viện, các phu tử nghiêm lệnh cấm chỉ những chuyện tương tự xảy ra.
Căn cứ theo những gì họ tự mình điều tra, không ngờ lại có rất nhiều nữ sinh sắp đến hoặc đã qua tuổi cập kê có cùng nỗi lo như vậy.
Chẳng qua là thời điểm tai tiếng xảy ra tương đối kịp thời nên dù các cô có tâm tư đó cũng không dám hành động.
Tôn Lan nghe mà chẳng biết nói thế nào, chỉ có thể tiếp tục nghe Tĩnh Tuệ nói.
“Huynh cảm thấy kết cục của câu chuyện này nên ra sao?”
Tôn Lan suy đoán: “Cưới hỏi đàng hoàng, cả nhà đều vui?”
Tĩnh Tuệ giễu cợt hỏi ngược lại: “Lúc huynh nói ra câu đó huynh có tin không?”
Tôn Lan: “...”
Được rồi, chính cậu cũng không tin. Nếu là lúc trước, chắc chắn nam sinh kia sẽ lấy nữ sinh về làm tiểu thiếp, dù gì trong bụng người ta cũng có đứa con của hắn, đối phương lại còn học ở thư viện Kim Lân mấy năm, nói chung là vẫn hơn mấy tiện thiếp dốt đặc cán mai kia một chút.
Chẳng qua là bây giờ tình thế rất căng thẳng, ai dám công khai cưới vợ bé cơ chứ?
Nam sinh kia chỉ xuất thân sĩ tộc nhỏ, chiến công của tổ tiên cũng không đủ cho hắn có tư cách cưới vợ bé.
Không thể cưới vợ bé, vậy thì có thể cưới hỏi đàng hoàng ư?
Không có cửa đâu.
Nữ sinh đó chưa lập gia đình đã mang bầu với hắn, bụng lớn rồi thì danh tiếng cũng mất sạch, làm sao có thể được cưới hỏi đàng hoàng về phủ?
Trông thì có vẻ là tình yêu vườn trường tươi đẹp, nhưng thực tế lại rất tàn khốc.
Hoặc là để bên nữ làm một ngoại thất không danh không phận, cả đời đi theo làm trò cười cho bên nam.
Hoặc là bên nữ sinh đứa bé ra rồi đưa qua bên nam, bên nam coi đứa bé là con trai dòng thứ mà nuôi dưỡng. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Hoặc là...
Cả bên nữ và đứa trẻ đều cút.
Vị nam sinh kia và trưởng bối trong nhà lựa chọn con đường thứ ba.
Bọn họ chê bên nữ không có tự trọng, trước khi cưới quyến rũ đàn ông, thân mật với bên nam lại còn mang thai, làm hại bên nam bị thư viện đuổi học.
Mang thai đến tháng thứ mười, sinh đứa bé xong nữ sinh kia liền hối hận, cô ta chịu nhiều đau khổ, hồi tưởng lại cuộc sống không buồn không lo ở thư viện, hối hận mình đã quá ngu xuẩn bị nam sinh kia lừa gạt. Cô ta sinh đứa bé ra liền ôm nó đến thư viện, cầu xin phu tử cho cô ta cơ hội sửa đổi.
Có thể cô ta căn bản không ý thức được mình đã sai ở đâu, từng câu nói ra đều vì chối bỏ trách nhiệm của bản thân.
Ví dụ như, cô ta nói mình đã đến tuổi cập kê rồi nhưng trưởng bối sớm đã qua đời, ở quê không có ai có thể lo liệu hôn sự cho cô ta, mấy năm nữa sẽ không có ai muốn lấy cô ta, không gả được vào nhà nào tốt thì sẽ không có tương lai... Những “nỗi khổ bất đắc dĩ” đó khiến cô ta nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện sai lầm.
Nữ phu tử dạy lớp nữ sinh cũng bị những lý luận này làm cho cực kỳ tức giận.
Đúng lúc Tĩnh Tuệ cũng ở đó, dứt khoát chửi ngược lại cô ta.
Kết quả...
Kết quả người ta lại cứ nói đến xuất thân của Tĩnh Tuệ, nói cha cô bé là trọng thần của chủ công, sau này không cần lo chuyện cưới gả... Ví dụ như không ít người đều biết Tôn Lan thích Tĩnh Tuệ, chuyện hôn sự như ván đã đóng thuyền, cô bé chính là không ở trong chăn không biết chăn có rận. Mới đầu Tĩnh Tuệ còn tỉnh táo, nhưng rất nhanh cô bé không còn tỉnh táo được nữa. Bởi vì nữ sinh kia nói mãi nói mãi liền nói thành Tĩnh Tuệ cũng cùng một loại người như cô ta, trong lời nói mang theo xem thường và nhục mạ.
Tĩnh Tuệ không nhịn được mắng chửi ngược lại.
Nếu đổi thành Tĩnh Tuệ của trước đây chắc sẽ không mắng ra được như thế.
Nhưng mà sau khi cô bé được đi học bổ túc trong quân doanh, thư viện có hợp tác với quân đội trú đóng ở đây, mỗi khi có ngày nghỉ sẽ để học sinh tự nguyện đăng ký đến doanh trại trải nghiệm một phen, không ít học sinh ngại khổ nên không đi, bọn họ cũng ngại giao tiếp với những binh lính thô lỗ đó, ngược lại Kỳ Quan Tĩnh Tuệ lần nào cũng đi.
Trong thời gian ở doanh trại, cô bé học được rất nhiều thứ, ví dụ như tính tình thay đổi, đồng thời kỹ năng mắng chửi người còn tăng lên, vừa độc ác vừa hạ lưu.
[Ta tới thư viện cầu học cũng vì tương lai sau này, không phải đến để học ngươi tích lũy vốn liếng đi phục vụ đàn ông.]
[Đừng có nói bây giờ ta không có hôn ước, cho dù ta có hôn ước gả làm vợ người ta cũng không có khả năng ta đợi ở hậu viện.]
[Chính ngươi không chịu được rồi làm mấy việc hạ lưu thì thôi đi, thế mà còn liên lụy nhiều nữ sinh trong lớp như vậy, ngươi có biết ngươi đã tạo nghiệp như thế nào không?]
[Không biết hối cải còn ở đây nói xằng nói xiên, làm liên lụy đến người khác, căn bản ngươi cũng chẳng biết mình đã phạm sai lầm gì. Chẳng lẽ là ta ép bức ngươi ở nơi thanh tịnh như thư viện này làm ra chuyện không biết xấu hổ hay sao? Chẳng lẽ là ta lột quần áo của ngươi, mở ra hai chân ngươi làm ngươi có bầu hay sao?]
[Thư viện Kim Lân là một nơi giống như thiên đường, ngươi không biết quý trọng, ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, nếu vậy thì nhân lúc còn sớm mau cút đi, đừng lãng phí vị trí trong thư viện. Trên đời này có loại đàn bà luôn muốn leo cao giống như ngươi ấy, cam tâm tình nguyện sa ngã, nhân lúc còn sớm mau cút, đừng có làm ô nhục nơi thanh tịnh này.]
Từ khi lớp nữ sinh ở thư viện Kim Lân thành lập tới bây giờ đã bị dư luận xã hội nói bóng nói gió biết bao nhiêu lần rồi?
Các phu tử chịu đựng áp lực mà tiếp tục kiên trì, trông cậy những học sinh này không chấp nhận thua kém mà vươn lên, mang về danh dự cho khối nữ sinh, kết quả lại đào tạo ra loại “mặt hàng” như vậy.
Nữ sinh đó bị Tĩnh Tuệ mắng đen cả mặt.
Vì tức giận nên cô ta mới ra tay.
Ở thư viện cô ta cũng học được không ít, thế mà không dùng để đòi công đạo với bên nam và gia đình hắn mà ngược lại dùng để đối phó với Tĩnh Tuệ.
Bàn về võ lực, Tĩnh Tuệ đánh không lại người ta.
Nhưng mà ở lớp nhân duyên của cô bé tốt, danh tiếng cũng tốt, nhiều người giúp.
Hỗn loạn một phen, xương tay trái của Tĩnh Tuệ bị nứt, còn cô gái kia bị đánh gãy chân.
Làm xong chuyện đó Tĩnh Tuệ còn chưa hết giận, dẫn theo hơn hai mươi nữ sinh cùng lớp, mang theo gia đinh hộ vệ đến đập bên nam.
Tôn Lan hỏi: “Muội đến đập thật?”
Tĩnh Tuệ giễu cợt.
“Làm sao mà không thể đập? Hắn bội tình bạc nghĩa, đùa bỡn nữ sinh ở thư viện, làm người ta lớn bụng lại không chịu trách nhiệm, bôi nhọ danh tiếng của mấy trăm nữ sinh, chỉ đập phá nhà bọn họ đã coi là dễ dàng cho họ rồi. Chẳng phải hắn ỷ vào cường quyền sao, vậy hãy để cho hắn thử bị quyền lực mạnh hơn áp chế một lần xem đó là cảm giác gì. Trời sập còn có cha ta gánh, nếu Lan Đình Công biết chuyện cũng sẽ không trách tội ta.”
Tôn Lan chẳng còn lời nào để nói.
Tĩnh Tuệ nói: “Chuyện này không nên âm thầm giải quyết, che che giấu giấu ngược lại sẽ gây ảnh hưởng đến danh dự của nữ sinh trong thư viện, chẳng thà cứ cao giọng nói thẳng ra, quang minh lỗi lạc để cho thế nhân nhìn xem. Như vậy, bọn họ sẽ không thể ngấm ngầm bôi nhọ sự trong sạch của nữ sinh trong thư viện được.”
Cô bé làm như vậy sở dĩ là vì bảo vệ nữ sinh trong thư viện.
Chuyện của nữ sinh kia ảnh hưởng quá nhiều đến khối nữ sinh của thư viện.
“Những người có tầm nhìn thiển cận chỉ biết gây rắc rối cho người khác, trông cậy cô ta giữ mặt mũi cho khối nữ sinh chẳng thà tự mình làm còn hơn.”
Đột nhiên Tĩnh Tuệ nghĩ tới cái gì đó, dùng ánh mắt dò xét Tôn Lan một phen, cậu thấy vậy thì tự dưng khẩn trương.
“Tôn Lan.”
“Ta đây.”
“Huynh thích ta?”
“Đúng, đúng vậy... Nhưng mà, ta không có bất kỳ ý định vượt quá bổn phận nào đâu...”
Tĩnh Tuệ nói: “Huynh thích ta, còn muốn cưới ta?”
Tôn Lan không kìm được mà ngượng chín cả mặt, gật đầu “ừ” một tiếng.
“Có thể, nhưng ta có điều kiện.”
Tôn Lan tựa như nghe được âm thanh trăm hoa đua nở, mở cờ trong bụng!
“Cho nên... huynh cứ thế đồng ý?”
Bạn tốt Phong Nghi nghe được tin tức này, mặt có vẻ thương hại.
Thấy cảnh này, Tôn Lan mà không biết tâm trạng cô bé không tốt thì ngu thật sự.
“Tĩnh Tuệ, ta đã về rồi đây.”
Thị nữ mang đệm tới cho Tôn Lan, cậu ngồi xuống cách chỗ Kỳ Quan Tĩnh Tuệ không xa, ánh mắt nhìn vào tay trái của cô bé.
“Hừ, về thì cứ về, còn lớn tiếng như thế làm gì?”
Cảnh tượng “nắm lấy tay nhau hai mắt ngấn lệ” trong dự đoán không hề xảy ra mà còn bị ghét nữa.
“Muội đang giận ta à?” Tôn Lan không kìm được ấm ức, giọng của cậu đâu có lớn: “Ta sai chỗ nào?”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ đặt quyển sách cầm trong tay sang một bên rồi thuận miệng hỏi: “Ta giận huynh lúc nào?”
“Còn nói không giận? Hiện hết lên mặt rồi kia kìa.”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nở một nụ cười không có độ ấm.
“Ồ? Hiện trên mặt à? Vậy thì huynh cứ nhìn thêm chút nữa đi, xem rốt cuộc ta làm sao mà giận.”
Tôn Lan: “...”
Làm sao mà cậu đoán được cơ chứ, nếu đoán đúng thì không sao, đoán sai là toi mạng như chơi.
Nghĩ tới nghĩ lui cậu vẫn không biết mình đã làm gì chọc giận đối phương, trừ phi... là nha hoàn ấm chân kia?
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói: “Đoán đúng rồi đó, nhưng mà không có thưởng đâu.”
Lúc Tôn Lan không có ở đây, nể mặt trúc mã nên thỉnh thoảng Kỳ Quan Tĩnh Tuệ cũng quan tâm đến Tôn phủ.
Chẳng qua là tâm tư người làm đã vượt quá giới hạn, ví dụ như nha hoàn làm ấm chân đó có tâm tư khác, mỗi khi Tĩnh Tuệ đến cửa, lúc cô ta tới bưng trà rót nước luôn bày ra bộ dạng khiến Kỳ Quan Tĩnh Tuệ cực ghét. Dần dà cô bé cũng lười đến Tôn phủ.
Hôm qua cô bé còn nghe thấy tin đồn từ Tôn phủ, làm sao có thể không tức được?
Tôn Lan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giải thích: “Ta đã xử lý nha đầu kia rồi, ta chẳng có chút quan hệ gì với nha đầu có dã tâm lớn như thế cả.”
Cậu rất trong sạch đó.
Hãy nhìn ánh mắt chân thành của cậu này!
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói: “Huynh với cô ta có quan hệ hay không thì liên quan gì đến ta?”
Miệng thì nói thế nhưng sắc mặt cô bé lại dịu đi mấy phần.
Lúc này Tôn Lan mới có gan quan tâm cánh tay trái của Kỳ Quan Tĩnh Tuệ, là tên khốn kiếp nào đánh cô bé?
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ liếc nhìn tay trái của mình.
“Tại sao huynh không hỏi xem người bị ta đánh như thế nào?”
Tôn Lan “à” một tiếng, hình như cậu không phản ứng kịp là mình sai chỗ nào. Cậu nghe được chuyện Kỳ Quan Tĩnh Tuệ bị người ta đánh gãy tay trái từ Kỳ Quan phu nhân, cậu chỉ lo lắng mà không nghĩ tới những chuyện khác nữa, theo bản năng cho rằng Kỳ Quan Tĩnh Tuệ yếu thế, căn bản không nghĩ tới người đánh cô bé như thế nào.
“Người nọ như thế nào rồi?”
Tôn Lan là một em bé ngoan, Tĩnh Tuệ bảo cậu hỏi cậu sẽ hỏi.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ “xì” một tiếng, cặp lông mày xinh đẹp mang chút lạnh lùng trái lại khiến Tôn Lan cảm thấy xa lạ.
“Làm sao ta có thể thua thiệt được. Dĩ nhiên đôi cẩu nam nữ kia bị ta đánh gãy chân.”
Tôn Lan nghe xong mà mặt ngơ cả ra.
Cẩu... nam nữ?
Lời này từ miệng Tĩnh Tuệ nói ra ư?
Tĩnh Tuệ liếc mắt một cái, nói: “Biểu cảm của huynh như thế là sao hả?”
“Là biểu cảm không thể tin được đó.” Tôn Lan trả lời rất trung thực.
Nhóc dễ thương đã tiến hóa thành cọp mẹ gì đó...
Vậy thì chính là nhóc siêu dễ thương.
Chân dài của Tĩnh Tuệ duỗi một cái, tìm một tư thế thoải mái.
Tôn Lan nhìn cô bé để lộ chân ra ngoài, sợ cô bé lạnh nên cởi áo khoác lông thỏ của mình xuống đắp chân cho cô bé.
“Muội nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói: “Nói ra rất dài dòng.”
“Bây giờ ta có đủ thời gian để nghe muội nói dài dòng mà.”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ kể đầu đuôi câu chuyện, Tôn Lan cũng biết được tiền căn hậu quả.
Tĩnh Tuệ nói: “Thư viện thành lập được mấy năm, lúc còn nhỏ thì không có gì nhưng khi học sinh lớn lên, suy nghĩ cũng sẽ không còn thuần khiết nữa. Có một đồng môn cùng lớp với ta nhưng lớn hơn ta hai tuổi, sau này... Cô ta học hành sa sút, cái bụng cũng lớn...”
Tôn Lan kinh ngạc: “Mang... mang thai?”
Tĩnh Tuệ gật đầu.
“Đứa bé là của ai?”
Tĩnh Tuệ nói: “Là của con trai một nhà sĩ tộc nhỏ trong thành, đối phương cũng là học sinh trong thư viện.”
“Tại sao?”
Tĩnh Tuệ nói: “Ta cũng hỏi cô ta tại sao, cô ta nói gì chứ? Cô ta nói mình xuất thân bần hàn, bây giờ cập kê nhưng trong nhà lại không có trưởng bối lo chuyện hôn sự, cô ta lo lắng sau này không gả được vào nhà nào tốt, không thể không trù tính vì bản thân một phen. Đúng lúc này một học sinh nam trong thư viện có ý tứ với cô ta, thường xuyên qua lại. Hai người họ... Đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ kia lại dám làm ra chuyện xấu xa như vậy ở thư viện, lại còn làm lớn bụng, cuối cùng không giấu được cái bụng đó nên mọi chuyện mới vỡ lở. Phu tử bị chọc giận nên đuổi hai người bọn họ.”
Để phòng ngừa phát sinh những chuyện không hay giữa các học sinh và ảnh hưởng xấu đến danh dự của thư viện, các phu tử nghiêm lệnh cấm chỉ những chuyện tương tự xảy ra.
Căn cứ theo những gì họ tự mình điều tra, không ngờ lại có rất nhiều nữ sinh sắp đến hoặc đã qua tuổi cập kê có cùng nỗi lo như vậy.
Chẳng qua là thời điểm tai tiếng xảy ra tương đối kịp thời nên dù các cô có tâm tư đó cũng không dám hành động.
Tôn Lan nghe mà chẳng biết nói thế nào, chỉ có thể tiếp tục nghe Tĩnh Tuệ nói.
“Huynh cảm thấy kết cục của câu chuyện này nên ra sao?”
Tôn Lan suy đoán: “Cưới hỏi đàng hoàng, cả nhà đều vui?”
Tĩnh Tuệ giễu cợt hỏi ngược lại: “Lúc huynh nói ra câu đó huynh có tin không?”
Tôn Lan: “...”
Được rồi, chính cậu cũng không tin. Nếu là lúc trước, chắc chắn nam sinh kia sẽ lấy nữ sinh về làm tiểu thiếp, dù gì trong bụng người ta cũng có đứa con của hắn, đối phương lại còn học ở thư viện Kim Lân mấy năm, nói chung là vẫn hơn mấy tiện thiếp dốt đặc cán mai kia một chút.
Chẳng qua là bây giờ tình thế rất căng thẳng, ai dám công khai cưới vợ bé cơ chứ?
Nam sinh kia chỉ xuất thân sĩ tộc nhỏ, chiến công của tổ tiên cũng không đủ cho hắn có tư cách cưới vợ bé.
Không thể cưới vợ bé, vậy thì có thể cưới hỏi đàng hoàng ư?
Không có cửa đâu.
Nữ sinh đó chưa lập gia đình đã mang bầu với hắn, bụng lớn rồi thì danh tiếng cũng mất sạch, làm sao có thể được cưới hỏi đàng hoàng về phủ?
Trông thì có vẻ là tình yêu vườn trường tươi đẹp, nhưng thực tế lại rất tàn khốc.
Hoặc là để bên nữ làm một ngoại thất không danh không phận, cả đời đi theo làm trò cười cho bên nam.
Hoặc là bên nữ sinh đứa bé ra rồi đưa qua bên nam, bên nam coi đứa bé là con trai dòng thứ mà nuôi dưỡng. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Hoặc là...
Cả bên nữ và đứa trẻ đều cút.
Vị nam sinh kia và trưởng bối trong nhà lựa chọn con đường thứ ba.
Bọn họ chê bên nữ không có tự trọng, trước khi cưới quyến rũ đàn ông, thân mật với bên nam lại còn mang thai, làm hại bên nam bị thư viện đuổi học.
Mang thai đến tháng thứ mười, sinh đứa bé xong nữ sinh kia liền hối hận, cô ta chịu nhiều đau khổ, hồi tưởng lại cuộc sống không buồn không lo ở thư viện, hối hận mình đã quá ngu xuẩn bị nam sinh kia lừa gạt. Cô ta sinh đứa bé ra liền ôm nó đến thư viện, cầu xin phu tử cho cô ta cơ hội sửa đổi.
Có thể cô ta căn bản không ý thức được mình đã sai ở đâu, từng câu nói ra đều vì chối bỏ trách nhiệm của bản thân.
Ví dụ như, cô ta nói mình đã đến tuổi cập kê rồi nhưng trưởng bối sớm đã qua đời, ở quê không có ai có thể lo liệu hôn sự cho cô ta, mấy năm nữa sẽ không có ai muốn lấy cô ta, không gả được vào nhà nào tốt thì sẽ không có tương lai... Những “nỗi khổ bất đắc dĩ” đó khiến cô ta nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện sai lầm.
Nữ phu tử dạy lớp nữ sinh cũng bị những lý luận này làm cho cực kỳ tức giận.
Đúng lúc Tĩnh Tuệ cũng ở đó, dứt khoát chửi ngược lại cô ta.
Kết quả...
Kết quả người ta lại cứ nói đến xuất thân của Tĩnh Tuệ, nói cha cô bé là trọng thần của chủ công, sau này không cần lo chuyện cưới gả... Ví dụ như không ít người đều biết Tôn Lan thích Tĩnh Tuệ, chuyện hôn sự như ván đã đóng thuyền, cô bé chính là không ở trong chăn không biết chăn có rận. Mới đầu Tĩnh Tuệ còn tỉnh táo, nhưng rất nhanh cô bé không còn tỉnh táo được nữa. Bởi vì nữ sinh kia nói mãi nói mãi liền nói thành Tĩnh Tuệ cũng cùng một loại người như cô ta, trong lời nói mang theo xem thường và nhục mạ.
Tĩnh Tuệ không nhịn được mắng chửi ngược lại.
Nếu đổi thành Tĩnh Tuệ của trước đây chắc sẽ không mắng ra được như thế.
Nhưng mà sau khi cô bé được đi học bổ túc trong quân doanh, thư viện có hợp tác với quân đội trú đóng ở đây, mỗi khi có ngày nghỉ sẽ để học sinh tự nguyện đăng ký đến doanh trại trải nghiệm một phen, không ít học sinh ngại khổ nên không đi, bọn họ cũng ngại giao tiếp với những binh lính thô lỗ đó, ngược lại Kỳ Quan Tĩnh Tuệ lần nào cũng đi.
Trong thời gian ở doanh trại, cô bé học được rất nhiều thứ, ví dụ như tính tình thay đổi, đồng thời kỹ năng mắng chửi người còn tăng lên, vừa độc ác vừa hạ lưu.
[Ta tới thư viện cầu học cũng vì tương lai sau này, không phải đến để học ngươi tích lũy vốn liếng đi phục vụ đàn ông.]
[Đừng có nói bây giờ ta không có hôn ước, cho dù ta có hôn ước gả làm vợ người ta cũng không có khả năng ta đợi ở hậu viện.]
[Chính ngươi không chịu được rồi làm mấy việc hạ lưu thì thôi đi, thế mà còn liên lụy nhiều nữ sinh trong lớp như vậy, ngươi có biết ngươi đã tạo nghiệp như thế nào không?]
[Không biết hối cải còn ở đây nói xằng nói xiên, làm liên lụy đến người khác, căn bản ngươi cũng chẳng biết mình đã phạm sai lầm gì. Chẳng lẽ là ta ép bức ngươi ở nơi thanh tịnh như thư viện này làm ra chuyện không biết xấu hổ hay sao? Chẳng lẽ là ta lột quần áo của ngươi, mở ra hai chân ngươi làm ngươi có bầu hay sao?]
[Thư viện Kim Lân là một nơi giống như thiên đường, ngươi không biết quý trọng, ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, nếu vậy thì nhân lúc còn sớm mau cút đi, đừng lãng phí vị trí trong thư viện. Trên đời này có loại đàn bà luôn muốn leo cao giống như ngươi ấy, cam tâm tình nguyện sa ngã, nhân lúc còn sớm mau cút, đừng có làm ô nhục nơi thanh tịnh này.]
Từ khi lớp nữ sinh ở thư viện Kim Lân thành lập tới bây giờ đã bị dư luận xã hội nói bóng nói gió biết bao nhiêu lần rồi?
Các phu tử chịu đựng áp lực mà tiếp tục kiên trì, trông cậy những học sinh này không chấp nhận thua kém mà vươn lên, mang về danh dự cho khối nữ sinh, kết quả lại đào tạo ra loại “mặt hàng” như vậy.
Nữ sinh đó bị Tĩnh Tuệ mắng đen cả mặt.
Vì tức giận nên cô ta mới ra tay.
Ở thư viện cô ta cũng học được không ít, thế mà không dùng để đòi công đạo với bên nam và gia đình hắn mà ngược lại dùng để đối phó với Tĩnh Tuệ.
Bàn về võ lực, Tĩnh Tuệ đánh không lại người ta.
Nhưng mà ở lớp nhân duyên của cô bé tốt, danh tiếng cũng tốt, nhiều người giúp.
Hỗn loạn một phen, xương tay trái của Tĩnh Tuệ bị nứt, còn cô gái kia bị đánh gãy chân.
Làm xong chuyện đó Tĩnh Tuệ còn chưa hết giận, dẫn theo hơn hai mươi nữ sinh cùng lớp, mang theo gia đinh hộ vệ đến đập bên nam.
Tôn Lan hỏi: “Muội đến đập thật?”
Tĩnh Tuệ giễu cợt.
“Làm sao mà không thể đập? Hắn bội tình bạc nghĩa, đùa bỡn nữ sinh ở thư viện, làm người ta lớn bụng lại không chịu trách nhiệm, bôi nhọ danh tiếng của mấy trăm nữ sinh, chỉ đập phá nhà bọn họ đã coi là dễ dàng cho họ rồi. Chẳng phải hắn ỷ vào cường quyền sao, vậy hãy để cho hắn thử bị quyền lực mạnh hơn áp chế một lần xem đó là cảm giác gì. Trời sập còn có cha ta gánh, nếu Lan Đình Công biết chuyện cũng sẽ không trách tội ta.”
Tôn Lan chẳng còn lời nào để nói.
Tĩnh Tuệ nói: “Chuyện này không nên âm thầm giải quyết, che che giấu giấu ngược lại sẽ gây ảnh hưởng đến danh dự của nữ sinh trong thư viện, chẳng thà cứ cao giọng nói thẳng ra, quang minh lỗi lạc để cho thế nhân nhìn xem. Như vậy, bọn họ sẽ không thể ngấm ngầm bôi nhọ sự trong sạch của nữ sinh trong thư viện được.”
Cô bé làm như vậy sở dĩ là vì bảo vệ nữ sinh trong thư viện.
Chuyện của nữ sinh kia ảnh hưởng quá nhiều đến khối nữ sinh của thư viện.
“Những người có tầm nhìn thiển cận chỉ biết gây rắc rối cho người khác, trông cậy cô ta giữ mặt mũi cho khối nữ sinh chẳng thà tự mình làm còn hơn.”
Đột nhiên Tĩnh Tuệ nghĩ tới cái gì đó, dùng ánh mắt dò xét Tôn Lan một phen, cậu thấy vậy thì tự dưng khẩn trương.
“Tôn Lan.”
“Ta đây.”
“Huynh thích ta?”
“Đúng, đúng vậy... Nhưng mà, ta không có bất kỳ ý định vượt quá bổn phận nào đâu...”
Tĩnh Tuệ nói: “Huynh thích ta, còn muốn cưới ta?”
Tôn Lan không kìm được mà ngượng chín cả mặt, gật đầu “ừ” một tiếng.
“Có thể, nhưng ta có điều kiện.”
Tôn Lan tựa như nghe được âm thanh trăm hoa đua nở, mở cờ trong bụng!
“Cho nên... huynh cứ thế đồng ý?”
Bạn tốt Phong Nghi nghe được tin tức này, mặt có vẻ thương hại.
Bình luận facebook