Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1757 - Chương 1757
Chương 1757NGÀY HỘI ĐÈN LỒNG
“Sao hôm nay ăn mặc mộc mạc thế này?”
Phong Khuê đi ra, nhìn thấy trang phục của vợ hơi đơn điệu thì có vẻ không thích ứng được.
Dân phong của Thượng Dương khá cởi mở, trang phục dành cho nữ thiên về phong cách xinh đẹp sáng sủa. Vài năm gần đây, công nghệ nhuộm màu vải dệt cũng có bước tiến lớn, màu đỏ tía không còn dành riêng cho những nhà giàu có mặc nữa, trang phục của phụ nữ đi trên đường có thể nói là đủ mọi màu sắc.
Trong số các cửa hàng của Phong thị, những cửa hàng buôn bán đồ cho phụ nữ và trẻ em là kiếm lời nhiều nhất.
Phong Khuê không phải người cổ hủ, hiện giờ thịnh hành ăn mặc xinh đẹp, đương nhiên anh ta sẽ không ngăn cản phu nhân theo đuổi trào lưu.
Chỉ là...
Từ lúc gả vào, cô vẫn luôn cẩn thận, từ trang sức cho tới quần áo đều thiên về phía mộc mạc.
Ngày thường thì không nói, nhưng hôm nay bên ngoài náo nhiệt như vậy thì trang phục cũng nên trông vui mừng một chút chứ.
Thật ra Phong Khuê có sai người tặng cho vợ không ít vải dệt trang sức và son bột nước, nhưng vợ chỉ sử dụng trong phòng, không chịu gặp ai.
Vợ anh ta cười nói: “Không nên ăn mặc diễm lệ quá, sẽ chọc phải người rảnh rỗi nói ra nói vào.”
Phong Khuê nói: “Ai thích nói nhảm?”
Vợ anh ta cười khẽ không nói lời nào, lúc này Phong Khuê mới nhíu mày nhớ tới bản thân anh ta đã cưới lần thứ hai, vợ cũng là gả lần thứ hai.
Tuy Phong Khuê là tộc trưởng Phong thị, ở thời loạn thế này, Phong thị có vẻ đã đứng đúng vị trí rồi, chưa nói tới việc tiến thêm một bước, chứ muốn duy trì vinh quang ban đầu thì không thành vấn đề. Nhưng dù sao anh ta vẫn còn hai đích tử, người vợ đầu không phải đã chết mà là hòa ly, kiểu mẹ đẻ của đích tử vẫn còn sống ấy. Điều kiện như vậy, cho dù có vầng sáng gia thế bao phủ thì giá của anh ta ở thị trường hôn nhân sĩ tộc vẫn không được tốt cho lắm.
Nhà giàu vọng tộc thì khinh thường gả con gái dòng chính qua, cho dù tác phong của Phong Khuê sạch sẽ, hậu viện không có thiếp thất, điều kiện bản thân cũng không tồi. Nhưng gả con gái qua chính là mẹ của hai đứa trẻ, ngày sau có con ruột sẽ là đích tử thứ ba, không phải con trưởng thừa kế, quá thiệt thòi.
Nhà dân thường thì lại rất muốn ăn cái bánh nóng này, thế nhưng yêu cầu dành cho tông phụ Phong thị cũng cao, họ không trèo nổi.
Cuối cùng chọn chọn lựa lựa mãi, đến khi Phong lão phu nhân sắp rầu đến bạc đầu, Phong Khuê cũng nói sẽ tiếp tục độc thân thì tự nhiên tìm được người thích hợp.
Người được chọn này có điều kiện không kém, gia thế thanh quý, cha là đại nho, mẹ xuất thân vọng tộc, mười lăm tuổi cập kê đính hôn với một vị tài tử sĩ tộc. Đúng rồi, Phong Khuê cũng quen biết vị tài tử này, năm xưa có chút giao tình, thời điểm người ta thành hôn, anh ta còn tặng lễ.
Đáng tiếc, người này là một quỷ đoản mệnh, thành hôn chưa tới một tháng đã buông thả, ra cửa đi đua ngựa, bị ngựa hất xuống mà chết, lưu lại người vợ như hoa như ngọc lại chưa từng sinh đẻ phải thủ tiết.
Chính trị lúc ấy còn lưu hành “Nữ tứ thư”, cô bị lời đồn khắc phu mà phải trở về nhà mẹ đẻ. Phong Khuê còn từng đi phúng viếng tại lễ tang của vị tài tử đó, cảm khái mấy ngày, không ngờ cách vài năm lại cưới vợ của người ta.
_
з) /_)_
Cho dù nói thế nào đi nữa, Phong Khuê thật sự thích vị phu nhân này, đặc biệt khi có vợ trước để so sánh.
“Sợ gì mấy người nói tào lao đó, chẳng lẽ họ còn có thể tới trước mặt nàng nói linh tinh sao, chắc là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào rồi.” Phong Khuê nói: “Không phải mấy ngày trước trong phủ mới làm một đống quần áo mùa đông à? Ta thấy bộ màu hoa anh đào kia không tồi, ta nhớ còn mới làm hai bộ trang sức mà?”
Dù sao cũng là tông phụ Phong thị, trình độ giàu có không thể dùng bốn chữ “trong nhà có quặng” để hình dung, há có thể ăn mặc giản dị giống như những tiểu môn tiểu hộ kia?
Phu nhân hơi bất đắc dĩ nhìn Phong Khuê, cuối cùng vẫn xoay người lại, trở về thay trang phục khác, cũng sửa lại cách trang điểm.
Không thể không nói, trang điểm màu sắc tươi mới cộng thêm với nhan sắc xinh đẹp, hiệu quả đánh sâu vào thị giác không phải lớn bình thường, phu nhân chỉ đứng ở kia thôi mà vẫn có thể đoạt ánh mắt người khác.
Trong lúc chờ vợ, Phong Khuê đánh bài cùng hai đích tử.
Cái này thì không thể không oán giận Lan Đình Công Khương Bồng Cơ rồi, cô đã sáng tạo ra rất nhiều loại đồ chơi nhỏ để giải trí.
Không phải cô đang ở bên ngoài đánh giặc à, vì sao còn có thời gian rảnh rỗi làm mấy thứ này vậy?
Đại khái là phu nhân Phong thị thủ tiết quá lâu, nhất thời không thích ứng được với màu sắc tươi đẹp như vậy, đặc biệt là lúc có người nhìn cô.
Nhưng mà khi cô thấy các cô gái trên đường trang điểm còn xinh đẹp hơn cả mình thì cảm xúc khẩn trương, lo lắng dần dần tản đi. Vietwriter.vn
Hội đèn lồng giao thừa được tổ chức tại một số khu chợ buôn bán lớn nhất ở huyện Thượng Dương, vào lúc này, trước cửa mỗi nhà đều treo cao đèn lồng đỏ, đèn đuốc sáng ngời, người qua lại như mắc cửi. Ngoại trừ những trò chơi bình thường như đoán đèn, vẽ đèn màu ra, còn có đủ loại giải trí mới ra đời, ví dụ như đoàn kịch hát của quan phủ sẽ dựng sân khấu diễn, cơ bản đều là những vở kịch vui mừng nổi tiếng, chỉ cần mua một vé vào cửa giá rẻ là có thể xem vở kịch yêu thích.
Đương nhiên, hội đèn lồng cũng không thiếu khu vui chơi giải trí. Nhờ sự dẫn dắt của vị chư hầu không đáng tin cậy Khương Bồng Cơ, huyện Tượng Dương khá là nhiệt tình với việc sáng tạo các món ăn ngon, tuy rằng cũng có rất nhiều thảm họa ẩm thực, nhưng đa số đều được coi là ăn ngon, chế biến đơn giản nhanh gọn, rất thích hợp để bày quầy ven đường.
Hội đèn lồng giao thừa hấp dẫn đến thế nào?
Dọc đường đi, Phong Khuê nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc... Bọn họ là những người chê bai Khương Bồng Cơ hăng say nhất, có một người hôm qua còn từng khinh bỉ Khương Bồng Cơ coi trọng thương nhân quá mức, lẫn lộn đầu đuôi... Chỉ là, ngoài miệng bọn họ không thành thật, nhưng thân thể lại khá là thật thà.
Phong Khuê thi lễ với đối phương từ xa, đối phương cũng cười xấu hổ mà không thất lễ.
Sĩ tộc còn ra ngoài tham gia náo nhiệt thì dân chúng bình thường lại càng không cần nói tới.
Phong Khuê sẽ không vừa đi vừa ăn giống như dân chúng bình thường, nhưng lại mua nhiều món và mang tới một nhã gian gần đó, chậm rãi thưởng thức.
“Bá phụ! Bá mẫu!”
Phong Khuê vừa dẫn vợ và tôi tớ vào nhã gian thì nghe thấy tiếng gọi của Trường Sinh.
Quay đầu lại thì thấy Phong Nghi đứng bên cạnh Trường Sinh – tên nhóc mà nhị đệ Phong Cẩn nhìn đã thấy đau răng, còn có mấy thiếu niên thiếu nữ khác có vẻ trông khá quen hoặc xa lạ. Nhìn khí chất của bọn họ thì chắc hẳn không phải dân chúng bình dân, chắc là bạn học chơi thân với nhau trong thư viện.
Trường Sinh nói nhỏ với mọi người mấy câu, sau đó dẫn Phong Nghi tới hành lễ.
“Vì sao cháu không thấy hai vị đường huynh đâu?”
Phong Khuê nói: “Chúng nó trưởng thành rồi, sao còn có thể ép buộc được, hai đứa nó đã nhận lời mời đi chơi với bạn bè rồi.”
Tuy rằng hai đứa con trai bị vợ cả dạy hư, nhưng sau khi Phong Khuê đưa hai đứa về tự mình giáo dục, rồi lại ném vào thư viện Kim Lân rèn luyện một phen, rốt cuộc cũng đã uốn nắn trở lại, bóng ma thời thơ ấu dường như không lưu lại di chứng gì với hai đứa, bây giờ đã đạt tiêu chuẩn của con cháu Phong thị. Phong Khuê còn nghe nói, hai đứa con trai vì bài kiểm tra tốt nghiệp thư viện Kim Lân mà thức đêm học tập hăng say, nên cảm thấy rất vui mừng.
Làm việc nghỉ ngơi điều độ mới là đúng đắn.
Thời gian trước, chúng học hành quá cực khổ, nhân dịp ngày hội cũng nên ra ngoài vui chơi với bạn bè, thoải mái một chút. Đương nhiên, nguyên nhân thực sự là vì tránh lời đàm tiếu của người ngoài... Phong Khuê cảm thấy vợ mình tuổi còn trẻ, nếu ra cửa dẫn theo con trai, anh ta sợ người khác hiểu lầm là cha già dẫn theo con dâu. _
з) /_)_
“Nghe Dung Lễ ca ca nói, hai vị đường huynh gần đây mệt mỏi lắm, bá phụ nên nhắc nhở hai huynh ấy, đừng quá ép buộc bản thân.”
Thiên phú của hai đứa con trai Phong Khuê chỉ có thể nói là bình thường, tuổi của bọn chúng cũng là lớn nhất trong đám, áp lực đương nhiên lớn.
Nếu bị lưu ban thì mặt mũi của dòng chính Phong thị để đâu?
Phong Khuê gật đầu đồng ý.
Gia phong của Phong thị trước sau vẫn như vậy, hồi nhỏ thì quản rất chặt, trưởng thành thì cơ bản là mặc kệ, nếu không cũng sẽ không xuất hiện một người kỳ lạ như Phong Giác.
Con nhà mình... Anh ta quả thực nên quan tâm bọn chúng nhiều hơn.
Sau khi nói chuyện phiếm hai câu, Phong Khuê liền bảo Trường Sinh đi chơi đi, có người lớn bên cạnh, người trẻ tuổi không thể chơi thoải mái được.
Hôm nay là một ngày thích hợp để gặp người quen.
Chân trước vừa cười nhạo tam đệ Phong Giác, quay người lên tầng, Phong Khuê đã gặp được người.
Phong Giác đang thi trừng mắt với nhị đệ Phong Cẩn.
Đây là lần đầu tiên ba anh em Phong thị tề tựu đông đủ như vậy trong mấy năm qua.
“Sao hôm nay ăn mặc mộc mạc thế này?”
Phong Khuê đi ra, nhìn thấy trang phục của vợ hơi đơn điệu thì có vẻ không thích ứng được.
Dân phong của Thượng Dương khá cởi mở, trang phục dành cho nữ thiên về phong cách xinh đẹp sáng sủa. Vài năm gần đây, công nghệ nhuộm màu vải dệt cũng có bước tiến lớn, màu đỏ tía không còn dành riêng cho những nhà giàu có mặc nữa, trang phục của phụ nữ đi trên đường có thể nói là đủ mọi màu sắc.
Trong số các cửa hàng của Phong thị, những cửa hàng buôn bán đồ cho phụ nữ và trẻ em là kiếm lời nhiều nhất.
Phong Khuê không phải người cổ hủ, hiện giờ thịnh hành ăn mặc xinh đẹp, đương nhiên anh ta sẽ không ngăn cản phu nhân theo đuổi trào lưu.
Chỉ là...
Từ lúc gả vào, cô vẫn luôn cẩn thận, từ trang sức cho tới quần áo đều thiên về phía mộc mạc.
Ngày thường thì không nói, nhưng hôm nay bên ngoài náo nhiệt như vậy thì trang phục cũng nên trông vui mừng một chút chứ.
Thật ra Phong Khuê có sai người tặng cho vợ không ít vải dệt trang sức và son bột nước, nhưng vợ chỉ sử dụng trong phòng, không chịu gặp ai.
Vợ anh ta cười nói: “Không nên ăn mặc diễm lệ quá, sẽ chọc phải người rảnh rỗi nói ra nói vào.”
Phong Khuê nói: “Ai thích nói nhảm?”
Vợ anh ta cười khẽ không nói lời nào, lúc này Phong Khuê mới nhíu mày nhớ tới bản thân anh ta đã cưới lần thứ hai, vợ cũng là gả lần thứ hai.
Tuy Phong Khuê là tộc trưởng Phong thị, ở thời loạn thế này, Phong thị có vẻ đã đứng đúng vị trí rồi, chưa nói tới việc tiến thêm một bước, chứ muốn duy trì vinh quang ban đầu thì không thành vấn đề. Nhưng dù sao anh ta vẫn còn hai đích tử, người vợ đầu không phải đã chết mà là hòa ly, kiểu mẹ đẻ của đích tử vẫn còn sống ấy. Điều kiện như vậy, cho dù có vầng sáng gia thế bao phủ thì giá của anh ta ở thị trường hôn nhân sĩ tộc vẫn không được tốt cho lắm.
Nhà giàu vọng tộc thì khinh thường gả con gái dòng chính qua, cho dù tác phong của Phong Khuê sạch sẽ, hậu viện không có thiếp thất, điều kiện bản thân cũng không tồi. Nhưng gả con gái qua chính là mẹ của hai đứa trẻ, ngày sau có con ruột sẽ là đích tử thứ ba, không phải con trưởng thừa kế, quá thiệt thòi.
Nhà dân thường thì lại rất muốn ăn cái bánh nóng này, thế nhưng yêu cầu dành cho tông phụ Phong thị cũng cao, họ không trèo nổi.
Cuối cùng chọn chọn lựa lựa mãi, đến khi Phong lão phu nhân sắp rầu đến bạc đầu, Phong Khuê cũng nói sẽ tiếp tục độc thân thì tự nhiên tìm được người thích hợp.
Người được chọn này có điều kiện không kém, gia thế thanh quý, cha là đại nho, mẹ xuất thân vọng tộc, mười lăm tuổi cập kê đính hôn với một vị tài tử sĩ tộc. Đúng rồi, Phong Khuê cũng quen biết vị tài tử này, năm xưa có chút giao tình, thời điểm người ta thành hôn, anh ta còn tặng lễ.
Đáng tiếc, người này là một quỷ đoản mệnh, thành hôn chưa tới một tháng đã buông thả, ra cửa đi đua ngựa, bị ngựa hất xuống mà chết, lưu lại người vợ như hoa như ngọc lại chưa từng sinh đẻ phải thủ tiết.
Chính trị lúc ấy còn lưu hành “Nữ tứ thư”, cô bị lời đồn khắc phu mà phải trở về nhà mẹ đẻ. Phong Khuê còn từng đi phúng viếng tại lễ tang của vị tài tử đó, cảm khái mấy ngày, không ngờ cách vài năm lại cưới vợ của người ta.
_
Cho dù nói thế nào đi nữa, Phong Khuê thật sự thích vị phu nhân này, đặc biệt khi có vợ trước để so sánh.
“Sợ gì mấy người nói tào lao đó, chẳng lẽ họ còn có thể tới trước mặt nàng nói linh tinh sao, chắc là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào rồi.” Phong Khuê nói: “Không phải mấy ngày trước trong phủ mới làm một đống quần áo mùa đông à? Ta thấy bộ màu hoa anh đào kia không tồi, ta nhớ còn mới làm hai bộ trang sức mà?”
Dù sao cũng là tông phụ Phong thị, trình độ giàu có không thể dùng bốn chữ “trong nhà có quặng” để hình dung, há có thể ăn mặc giản dị giống như những tiểu môn tiểu hộ kia?
Phu nhân hơi bất đắc dĩ nhìn Phong Khuê, cuối cùng vẫn xoay người lại, trở về thay trang phục khác, cũng sửa lại cách trang điểm.
Không thể không nói, trang điểm màu sắc tươi mới cộng thêm với nhan sắc xinh đẹp, hiệu quả đánh sâu vào thị giác không phải lớn bình thường, phu nhân chỉ đứng ở kia thôi mà vẫn có thể đoạt ánh mắt người khác.
Trong lúc chờ vợ, Phong Khuê đánh bài cùng hai đích tử.
Cái này thì không thể không oán giận Lan Đình Công Khương Bồng Cơ rồi, cô đã sáng tạo ra rất nhiều loại đồ chơi nhỏ để giải trí.
Không phải cô đang ở bên ngoài đánh giặc à, vì sao còn có thời gian rảnh rỗi làm mấy thứ này vậy?
Đại khái là phu nhân Phong thị thủ tiết quá lâu, nhất thời không thích ứng được với màu sắc tươi đẹp như vậy, đặc biệt là lúc có người nhìn cô.
Nhưng mà khi cô thấy các cô gái trên đường trang điểm còn xinh đẹp hơn cả mình thì cảm xúc khẩn trương, lo lắng dần dần tản đi. Vietwriter.vn
Hội đèn lồng giao thừa được tổ chức tại một số khu chợ buôn bán lớn nhất ở huyện Thượng Dương, vào lúc này, trước cửa mỗi nhà đều treo cao đèn lồng đỏ, đèn đuốc sáng ngời, người qua lại như mắc cửi. Ngoại trừ những trò chơi bình thường như đoán đèn, vẽ đèn màu ra, còn có đủ loại giải trí mới ra đời, ví dụ như đoàn kịch hát của quan phủ sẽ dựng sân khấu diễn, cơ bản đều là những vở kịch vui mừng nổi tiếng, chỉ cần mua một vé vào cửa giá rẻ là có thể xem vở kịch yêu thích.
Đương nhiên, hội đèn lồng cũng không thiếu khu vui chơi giải trí. Nhờ sự dẫn dắt của vị chư hầu không đáng tin cậy Khương Bồng Cơ, huyện Tượng Dương khá là nhiệt tình với việc sáng tạo các món ăn ngon, tuy rằng cũng có rất nhiều thảm họa ẩm thực, nhưng đa số đều được coi là ăn ngon, chế biến đơn giản nhanh gọn, rất thích hợp để bày quầy ven đường.
Hội đèn lồng giao thừa hấp dẫn đến thế nào?
Dọc đường đi, Phong Khuê nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc... Bọn họ là những người chê bai Khương Bồng Cơ hăng say nhất, có một người hôm qua còn từng khinh bỉ Khương Bồng Cơ coi trọng thương nhân quá mức, lẫn lộn đầu đuôi... Chỉ là, ngoài miệng bọn họ không thành thật, nhưng thân thể lại khá là thật thà.
Phong Khuê thi lễ với đối phương từ xa, đối phương cũng cười xấu hổ mà không thất lễ.
Sĩ tộc còn ra ngoài tham gia náo nhiệt thì dân chúng bình thường lại càng không cần nói tới.
Phong Khuê sẽ không vừa đi vừa ăn giống như dân chúng bình thường, nhưng lại mua nhiều món và mang tới một nhã gian gần đó, chậm rãi thưởng thức.
“Bá phụ! Bá mẫu!”
Phong Khuê vừa dẫn vợ và tôi tớ vào nhã gian thì nghe thấy tiếng gọi của Trường Sinh.
Quay đầu lại thì thấy Phong Nghi đứng bên cạnh Trường Sinh – tên nhóc mà nhị đệ Phong Cẩn nhìn đã thấy đau răng, còn có mấy thiếu niên thiếu nữ khác có vẻ trông khá quen hoặc xa lạ. Nhìn khí chất của bọn họ thì chắc hẳn không phải dân chúng bình dân, chắc là bạn học chơi thân với nhau trong thư viện.
Trường Sinh nói nhỏ với mọi người mấy câu, sau đó dẫn Phong Nghi tới hành lễ.
“Vì sao cháu không thấy hai vị đường huynh đâu?”
Phong Khuê nói: “Chúng nó trưởng thành rồi, sao còn có thể ép buộc được, hai đứa nó đã nhận lời mời đi chơi với bạn bè rồi.”
Tuy rằng hai đứa con trai bị vợ cả dạy hư, nhưng sau khi Phong Khuê đưa hai đứa về tự mình giáo dục, rồi lại ném vào thư viện Kim Lân rèn luyện một phen, rốt cuộc cũng đã uốn nắn trở lại, bóng ma thời thơ ấu dường như không lưu lại di chứng gì với hai đứa, bây giờ đã đạt tiêu chuẩn của con cháu Phong thị. Phong Khuê còn nghe nói, hai đứa con trai vì bài kiểm tra tốt nghiệp thư viện Kim Lân mà thức đêm học tập hăng say, nên cảm thấy rất vui mừng.
Làm việc nghỉ ngơi điều độ mới là đúng đắn.
Thời gian trước, chúng học hành quá cực khổ, nhân dịp ngày hội cũng nên ra ngoài vui chơi với bạn bè, thoải mái một chút. Đương nhiên, nguyên nhân thực sự là vì tránh lời đàm tiếu của người ngoài... Phong Khuê cảm thấy vợ mình tuổi còn trẻ, nếu ra cửa dẫn theo con trai, anh ta sợ người khác hiểu lầm là cha già dẫn theo con dâu. _
“Nghe Dung Lễ ca ca nói, hai vị đường huynh gần đây mệt mỏi lắm, bá phụ nên nhắc nhở hai huynh ấy, đừng quá ép buộc bản thân.”
Thiên phú của hai đứa con trai Phong Khuê chỉ có thể nói là bình thường, tuổi của bọn chúng cũng là lớn nhất trong đám, áp lực đương nhiên lớn.
Nếu bị lưu ban thì mặt mũi của dòng chính Phong thị để đâu?
Phong Khuê gật đầu đồng ý.
Gia phong của Phong thị trước sau vẫn như vậy, hồi nhỏ thì quản rất chặt, trưởng thành thì cơ bản là mặc kệ, nếu không cũng sẽ không xuất hiện một người kỳ lạ như Phong Giác.
Con nhà mình... Anh ta quả thực nên quan tâm bọn chúng nhiều hơn.
Sau khi nói chuyện phiếm hai câu, Phong Khuê liền bảo Trường Sinh đi chơi đi, có người lớn bên cạnh, người trẻ tuổi không thể chơi thoải mái được.
Hôm nay là một ngày thích hợp để gặp người quen.
Chân trước vừa cười nhạo tam đệ Phong Giác, quay người lên tầng, Phong Khuê đã gặp được người.
Phong Giác đang thi trừng mắt với nhị đệ Phong Cẩn.
Đây là lần đầu tiên ba anh em Phong thị tề tựu đông đủ như vậy trong mấy năm qua.