Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1759 - Chương 1759
Chương 1759CÓ TÌNH
Khát vọng sống sót của tên trẻ trâu Phong Giác này vẫn rất mãnh liệt, đối mặt với cái nhìn chết chóc của hai vị đại ca nhà mình, anh ta thoáng tiết lộ một chút nội dung.
Xét tới cùng, ngọn nguồn đều là từ một giấc mộng.
“Mơ cái gì?” Phong Cẩn đè nén cơn tức, tên trẻ trâu này luôn luôn cho rằng “nhân định thắng thiên*”, hoàn toàn không phong kiến mê tín, hễ là những lý thuyết có liên quan tới số mệnh, cho tới giờ, anh ta đều chẳng thèm ngó ngàng tới. Vì sao lần này lại đề cập tới giấc mộng, còn vì thế mà mê mang hồi lâu?
* Có thể hiểu là ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng được số phận, thay đổi vận mệnh.
Phong Giác nói: “Một giấc mộng có liên quan tới Liễu Hi.”
Hô hấp của Phong Cẩn nghẹn lại, sợ em trai nhà mình nói ra một lời nửa câu khinh nhờn.
Một người đàn ông trưởng thành lại nằm mơ thấy một người phụ nữ khác thì có thể có chuyện tốt gì?
Những cô gái khác thì thôi, mơ thấy cũng không có gì đáng ngại lắm. Nhưng mơ thấy chủ công nhà mình thì là chuyện khác.
Mức độ nghiêm trọng của chuyện này giống như mở đầu thoại bản “Phong Thần Diễn Nghĩa” kia vậy, tên Trụ Vương... chính xác mà nói Đế Tân viết dâm thơ Nữ Oa. Đương nhiên, nếu là diễn nghĩa thì chính là chuyện xưa không có căn cứ. Nhưng cho dù tràn đầy lỗ hổng tình tiết, BUG bay đầy trời thì vẫn không áp đảo được tình tiết hấp dẫn, nội dung mới mẻ độc đáo, Phong Cẩn còn là một fan của tiểu thuyết gia đó, mỗi lần đều đúng giờ chờ truyện ra.
Trụ Vương người ta đùa giỡn Nữ Oa, bồi thường một Đại Thương, nếu Phong Giác nói ra chuyện mình YY với Khương Bồng Cơ trong mộng thì Phong thị có lẽ sẽ sụp đổ mất.
May mà tên trẻ trâu Phong Giác này không tới mức không hiểu chuyện như vậy... Có cái rắm ấy!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Phong Giác nói: “Rất kỳ lạ, Liễu Hi trong mộng không tên là Liễu Hi. Nàng họ Khương, tên Bồng, gọi là Bồng Cơ.”
Nghe mở đầu như vậy, Phong Cẩn cũng hơi tuyệt vọng.
Em trai nhà mình đọc nhiều chuyện xưa ngôn tình của mấy người viết tiểu thuyết nên ngày nghĩ đêm mơ, biến bản thân thành người có tình cảm kinh thiên động địa với đủ loại nữ thần sao? Đúng vậy, trên thị trường hiện tại quả thực có loại văn này, mặc dù thiết lập đủ loại nữ thần, không có ý ám chỉ ai, nhưng không thay đổi nội dung chủ chốt - nữ vương gia bá đạo yêu tài tử quật cường thiện lương trí tuệ hiền lành - cực kỳ Tom Sue.
Đến giờ Phong Cẩn vẫn không thể hiểu nổi, loại ngôn tình máu chó này làm sao lại qua được cửa xét duyệt của Vệ Từ.
Chẳng lẽ là bởi vì đồng cảm?
Phong Khuê thản nhiên, không thèm để ý, nói: “Một giấc mộng thôi mà.”
Phong Giác nói: “Thật sự chỉ là mơ thôi sao? Nó quá chân thực, tất cả những gì xảy ra trong mộng giống như một đám mây phía xa, nhưng chỉ cần vươn tay ra là sẽ chạm tới.”
Phong Khuê hỏi: “Nội dung cụ thể như thế nào? Có cần đi tìm Uyên Kính tiên sinh giải mộng cho yên tâm không?”
Phong Giác nói: “Tính tình của Khương thị kia và Liễu Hi bây giờ có điểm giống lại có điểm khác, vẻ ngoài thì lại rất trùng hợp, xuất thân cũng giống nhau, chỉ là... vốn không nên như vậy. Mặc dù trong mộng chỉ có vài cảnh tượng vụn vặt ít ỏi, nhưng tiểu đệ cảm thấy... rất khác biệt.”
Giấc mộng kia, Phong Giác chỉ nằm mơ thấy một lần.
Mặc dù chỉ có một lần, nhưng chi tiết trong giấc mộng lại khắc sâu trong đầu, điểm này hoàn toàn khác với giấc mộng bình thường.
Chính vì nguyên nhân này nên mới khiến Phong Giác để ý.
Anh ta nhàn tới nhức phân tích sự khác nhau giữa mộng và hiện thực, càng phân tích càng mê mang, càng mê mang thì càng hãm sâu vào bùn.
Cùng lúc đó, anh ta còn phát hiện ra rất nhiều điểm mà trước kia chưa từng để ý tới.
Có một đoạn thời gian, anh ta còn không phân biệt được hiện thực và cảnh trong mơ.
Một khi chưa hiểu rõ những chuyện này, anh ta không thể nào xuất sĩ được, không vì cái gì cả, chỉ vì không thể vượt qua vướng mắc trong lòng.
Cho dù có làm rõ rồi, anh ta cũng không biết bản thân mình có dũng khí xuất sĩ hay không.
Trong mộng, cảnh anh ta gặp Khương thị cũng thường thường. Anh ta giận dỗi bỏ nhà ra đi, gặp phải khốn cảnh, đi vào ổ thổ phỉ, gặp được đầu lĩnh thổ phỉ Khương thị.
Ừm!!!
Khương thị trong mộng là một tên thổ phỉ, vẫn là một thân khí tức giặc cướp đó, cười lạnh một cái là giết người.
Phong Giác vì giữ mạng, chỉ có thể dùng tên giả là “Phượng Tam”, làm quân sư quạt mo cho đối phương mấy tháng.
Trong mộng, anh ta lúc đầu còn rất lý trí, sau đó không biết đứt sợi gân nào, uống mấy bình rượu, nghe đối phương nói muốn làm nghiệp lớn, có thể đảo điên càn khôn, anh ta liền dâng trào nhiệt huyết, gào thét nói muốn dùng vũ lực cắt đứt ổ bệnh ở nhân gian hỗn độn...
Tổng kết một phen thì phải nói là hai tên hội chứng tuổi dậy thì uống rượu một đêm, gào thét điên cuồng với trăng sao, giống như bệnh thần kinh.
Không...
Đúng là bệnh thần kinh.
Đứng ở góc nhìn người thứ ba, Phong Giác rõ ràng nhìn ra, sau khi anh ta trong mộng dùng tên giả Phượng Tam, đáy mắt vị Khương thị kia lóe lên một tia khôn khéo.
Tỉnh lại đi, người này từ đầu tới cuối luôn biết thân phận Phong Giác, cố ý kéo Phong Giác vào hố thôi.
Bởi vì cảnh trong mơ hóa thành mảnh nhỏ, Phong Giác chỉ có thể sắp xếp mọi thứ ra một hướng đại khái.
Nhân duyên trùng hợp, kết thành bạn thân, đi lên con đường sai lầm mà số mệnh đã định sẵn.
Khi anh ta trong mộng nhìn thấy Khương thị mặc cừu phục đại biểu đế vương, đầu đội mũ miện mười hai chuỗi ngọc đăng cơ, Phong Giác cũng có thể cảm nhận được
Nhưng mà, đây không phải truyện cổ tích, không có khả năng dừng lại ở thời khắc tốt đẹp nhất.
Sau khi Khương thị đăng cơ, nắm quyền khống chế thiên hạ, hai người vốn từng không có gì giấu nhau vẫn nảy sinh sự khác biệt, mà căn nguyên khác biệt là do Phong thị... cũng có thể là do cách nói sĩ thứ tạo ra. Nhìn bản thân mình trong mộng, Phong Giác hơi giật mình, hóa ra bản thân cũng có một mặt sĩ tộc như vậy sao?
Sau đó lại xuất hiện mấy cảnh tượng vụn vặt, Phong Giác mới biết được vì sao bản thân trong mộng lại bảo vệ Phong thị như thế.
Dòng chính Phong thị chỉ còn một mình Phong Giác, anh ta không có quyền bốc đồng, chỉ có thể gánh vác toàn bộ dòng chính.
Vì lợi ích của Phong thị mà đúng lý hợp tình tranh giành với đế vương, làm ra những chuyện mà anh ta từng cho là bản thân không thể làm ra, dần dần bào mòn hết mấy chục năm tình nghĩa. Phong thị không có hai người anh, Phong Giác trong mộng biến thành bộ dạng mà bản thân mình từng chán ghét nhất.
Nói không tốt thì là đế vương phụ Phong Giác trong mộng, cũng có lẽ là do Phong Giác vi phạm ước nguyện ban đầu của hai người.
Căn cứ cảnh trong mơ, nguyên nhân cái chết của hai người anh dường như có quan hệ gián tiếp với đế vương và anh ta.
Ừm, đại khái là trong thời điểm tranh giành thiên hạ kia.
Đây cũng là nguyên nhân mà mấy năm nay, Phong Giác không chịu đối mặt trực tiếp với hai người anh.
Một là cảm thấy áy náy, hai là cảm thấy nếu chuyện là thật thì quá nghiêm trọng.
Phong Cẩn nhịn không được cười nhạo: “Cảnh trong mơ mà đệ lại tưởng thật.”
Phong Giác không xác định, nói: “Cảnh trong mơ quá chân thực, có lẽ... thật sự có nhân quả, kiếp trước kiếp này?”
Dựa vào những cảnh vụn vặt trong mơ, Khương thị và Liễu Hi đều có chung một điểm đặc thù.
Trước mười hai tuổi không danh tiếng gì, sau mười hai tuổi bỗng nhiên nổi tiếng, người sau còn biết gây sự hơn người trước.
Hắn thấy “Liễu Hi” còn tốt, Khương thị trong mộng kia mới gọi là khác người, vào rừng làm cướp làm giặc mà còn nghịch tập lên ngôi, bắn chết cha đẻ dưới cửa thành...
Nhưng người đại nghịch bất đạo như vậy...
Ôi chao, dường như càng hợp khẩu vị tên trẻ trâu Phong Giác này.
Khụ khụ...
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Phong Giác đã hỏi cao nhân, có thể là bị đoạt xá không?
Kết quả, cao nhân người ta trợn mắt nhìn anh ta, chỉ lên trời cao: “Trời giáng quý tử, phàm nhân không biết thiên cơ, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân.”
A, nói vậy là có khả năng đúng không?
Chỉ là sợ mang tội vu khống, Phong Giác chỉ có thể giữ chặt bí mật này.
Yêu ma quỷ quái đoạt xá thì gọi là quấy phá, trời cao phái quý tử xuống đoạt xá thì có thể gọi là đoạt xá sao?
Phải nói là làm đúng thiên mệnh!
Phong Giác mập mờ nói quan hệ giữa anh ta và Khương thị trong mộng.
Phong Cẩn liếc anh ta một cái.
Nếu thật là kiếp trước kiếp này, Phong Giác còn không nhanh chóng xuất sĩ đi?
Còn ngồi đây lảm nhảm nữa à?
Chủ và thần lại nối tiếp tiền duyên, tình tiết tiểu thuyết quá hay.
Phong Giác không nhịn được thở dài. Vietwriter.vn
“Liễu Hi không phải Khương thị...”
Phong Giác là trong mộng ánh trăng sáng của Khương thị, bạn nhậu cùng quẩy tung nóc.
Liễu Hi hiện tại thì sao?
Ha ha ha, cái cô này quá đa tình.
Anh ta hơi buồn.
Khát vọng sống sót của tên trẻ trâu Phong Giác này vẫn rất mãnh liệt, đối mặt với cái nhìn chết chóc của hai vị đại ca nhà mình, anh ta thoáng tiết lộ một chút nội dung.
Xét tới cùng, ngọn nguồn đều là từ một giấc mộng.
“Mơ cái gì?” Phong Cẩn đè nén cơn tức, tên trẻ trâu này luôn luôn cho rằng “nhân định thắng thiên*”, hoàn toàn không phong kiến mê tín, hễ là những lý thuyết có liên quan tới số mệnh, cho tới giờ, anh ta đều chẳng thèm ngó ngàng tới. Vì sao lần này lại đề cập tới giấc mộng, còn vì thế mà mê mang hồi lâu?
* Có thể hiểu là ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng được số phận, thay đổi vận mệnh.
Phong Giác nói: “Một giấc mộng có liên quan tới Liễu Hi.”
Hô hấp của Phong Cẩn nghẹn lại, sợ em trai nhà mình nói ra một lời nửa câu khinh nhờn.
Một người đàn ông trưởng thành lại nằm mơ thấy một người phụ nữ khác thì có thể có chuyện tốt gì?
Những cô gái khác thì thôi, mơ thấy cũng không có gì đáng ngại lắm. Nhưng mơ thấy chủ công nhà mình thì là chuyện khác.
Mức độ nghiêm trọng của chuyện này giống như mở đầu thoại bản “Phong Thần Diễn Nghĩa” kia vậy, tên Trụ Vương... chính xác mà nói Đế Tân viết dâm thơ Nữ Oa. Đương nhiên, nếu là diễn nghĩa thì chính là chuyện xưa không có căn cứ. Nhưng cho dù tràn đầy lỗ hổng tình tiết, BUG bay đầy trời thì vẫn không áp đảo được tình tiết hấp dẫn, nội dung mới mẻ độc đáo, Phong Cẩn còn là một fan của tiểu thuyết gia đó, mỗi lần đều đúng giờ chờ truyện ra.
Trụ Vương người ta đùa giỡn Nữ Oa, bồi thường một Đại Thương, nếu Phong Giác nói ra chuyện mình YY với Khương Bồng Cơ trong mộng thì Phong thị có lẽ sẽ sụp đổ mất.
May mà tên trẻ trâu Phong Giác này không tới mức không hiểu chuyện như vậy... Có cái rắm ấy!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Phong Giác nói: “Rất kỳ lạ, Liễu Hi trong mộng không tên là Liễu Hi. Nàng họ Khương, tên Bồng, gọi là Bồng Cơ.”
Nghe mở đầu như vậy, Phong Cẩn cũng hơi tuyệt vọng.
Em trai nhà mình đọc nhiều chuyện xưa ngôn tình của mấy người viết tiểu thuyết nên ngày nghĩ đêm mơ, biến bản thân thành người có tình cảm kinh thiên động địa với đủ loại nữ thần sao? Đúng vậy, trên thị trường hiện tại quả thực có loại văn này, mặc dù thiết lập đủ loại nữ thần, không có ý ám chỉ ai, nhưng không thay đổi nội dung chủ chốt - nữ vương gia bá đạo yêu tài tử quật cường thiện lương trí tuệ hiền lành - cực kỳ Tom Sue.
Đến giờ Phong Cẩn vẫn không thể hiểu nổi, loại ngôn tình máu chó này làm sao lại qua được cửa xét duyệt của Vệ Từ.
Chẳng lẽ là bởi vì đồng cảm?
Phong Khuê thản nhiên, không thèm để ý, nói: “Một giấc mộng thôi mà.”
Phong Giác nói: “Thật sự chỉ là mơ thôi sao? Nó quá chân thực, tất cả những gì xảy ra trong mộng giống như một đám mây phía xa, nhưng chỉ cần vươn tay ra là sẽ chạm tới.”
Phong Khuê hỏi: “Nội dung cụ thể như thế nào? Có cần đi tìm Uyên Kính tiên sinh giải mộng cho yên tâm không?”
Phong Giác nói: “Tính tình của Khương thị kia và Liễu Hi bây giờ có điểm giống lại có điểm khác, vẻ ngoài thì lại rất trùng hợp, xuất thân cũng giống nhau, chỉ là... vốn không nên như vậy. Mặc dù trong mộng chỉ có vài cảnh tượng vụn vặt ít ỏi, nhưng tiểu đệ cảm thấy... rất khác biệt.”
Giấc mộng kia, Phong Giác chỉ nằm mơ thấy một lần.
Mặc dù chỉ có một lần, nhưng chi tiết trong giấc mộng lại khắc sâu trong đầu, điểm này hoàn toàn khác với giấc mộng bình thường.
Chính vì nguyên nhân này nên mới khiến Phong Giác để ý.
Anh ta nhàn tới nhức phân tích sự khác nhau giữa mộng và hiện thực, càng phân tích càng mê mang, càng mê mang thì càng hãm sâu vào bùn.
Cùng lúc đó, anh ta còn phát hiện ra rất nhiều điểm mà trước kia chưa từng để ý tới.
Có một đoạn thời gian, anh ta còn không phân biệt được hiện thực và cảnh trong mơ.
Một khi chưa hiểu rõ những chuyện này, anh ta không thể nào xuất sĩ được, không vì cái gì cả, chỉ vì không thể vượt qua vướng mắc trong lòng.
Cho dù có làm rõ rồi, anh ta cũng không biết bản thân mình có dũng khí xuất sĩ hay không.
Trong mộng, cảnh anh ta gặp Khương thị cũng thường thường. Anh ta giận dỗi bỏ nhà ra đi, gặp phải khốn cảnh, đi vào ổ thổ phỉ, gặp được đầu lĩnh thổ phỉ Khương thị.
Ừm!!!
Khương thị trong mộng là một tên thổ phỉ, vẫn là một thân khí tức giặc cướp đó, cười lạnh một cái là giết người.
Phong Giác vì giữ mạng, chỉ có thể dùng tên giả là “Phượng Tam”, làm quân sư quạt mo cho đối phương mấy tháng.
Trong mộng, anh ta lúc đầu còn rất lý trí, sau đó không biết đứt sợi gân nào, uống mấy bình rượu, nghe đối phương nói muốn làm nghiệp lớn, có thể đảo điên càn khôn, anh ta liền dâng trào nhiệt huyết, gào thét nói muốn dùng vũ lực cắt đứt ổ bệnh ở nhân gian hỗn độn...
Tổng kết một phen thì phải nói là hai tên hội chứng tuổi dậy thì uống rượu một đêm, gào thét điên cuồng với trăng sao, giống như bệnh thần kinh.
Không...
Đúng là bệnh thần kinh.
Đứng ở góc nhìn người thứ ba, Phong Giác rõ ràng nhìn ra, sau khi anh ta trong mộng dùng tên giả Phượng Tam, đáy mắt vị Khương thị kia lóe lên một tia khôn khéo.
Tỉnh lại đi, người này từ đầu tới cuối luôn biết thân phận Phong Giác, cố ý kéo Phong Giác vào hố thôi.
Bởi vì cảnh trong mơ hóa thành mảnh nhỏ, Phong Giác chỉ có thể sắp xếp mọi thứ ra một hướng đại khái.
Nhân duyên trùng hợp, kết thành bạn thân, đi lên con đường sai lầm mà số mệnh đã định sẵn.
Khi anh ta trong mộng nhìn thấy Khương thị mặc cừu phục đại biểu đế vương, đầu đội mũ miện mười hai chuỗi ngọc đăng cơ, Phong Giác cũng có thể cảm nhận được
Nhưng mà, đây không phải truyện cổ tích, không có khả năng dừng lại ở thời khắc tốt đẹp nhất.
Sau khi Khương thị đăng cơ, nắm quyền khống chế thiên hạ, hai người vốn từng không có gì giấu nhau vẫn nảy sinh sự khác biệt, mà căn nguyên khác biệt là do Phong thị... cũng có thể là do cách nói sĩ thứ tạo ra. Nhìn bản thân mình trong mộng, Phong Giác hơi giật mình, hóa ra bản thân cũng có một mặt sĩ tộc như vậy sao?
Sau đó lại xuất hiện mấy cảnh tượng vụn vặt, Phong Giác mới biết được vì sao bản thân trong mộng lại bảo vệ Phong thị như thế.
Dòng chính Phong thị chỉ còn một mình Phong Giác, anh ta không có quyền bốc đồng, chỉ có thể gánh vác toàn bộ dòng chính.
Vì lợi ích của Phong thị mà đúng lý hợp tình tranh giành với đế vương, làm ra những chuyện mà anh ta từng cho là bản thân không thể làm ra, dần dần bào mòn hết mấy chục năm tình nghĩa. Phong thị không có hai người anh, Phong Giác trong mộng biến thành bộ dạng mà bản thân mình từng chán ghét nhất.
Nói không tốt thì là đế vương phụ Phong Giác trong mộng, cũng có lẽ là do Phong Giác vi phạm ước nguyện ban đầu của hai người.
Căn cứ cảnh trong mơ, nguyên nhân cái chết của hai người anh dường như có quan hệ gián tiếp với đế vương và anh ta.
Ừm, đại khái là trong thời điểm tranh giành thiên hạ kia.
Đây cũng là nguyên nhân mà mấy năm nay, Phong Giác không chịu đối mặt trực tiếp với hai người anh.
Một là cảm thấy áy náy, hai là cảm thấy nếu chuyện là thật thì quá nghiêm trọng.
Phong Cẩn nhịn không được cười nhạo: “Cảnh trong mơ mà đệ lại tưởng thật.”
Phong Giác không xác định, nói: “Cảnh trong mơ quá chân thực, có lẽ... thật sự có nhân quả, kiếp trước kiếp này?”
Dựa vào những cảnh vụn vặt trong mơ, Khương thị và Liễu Hi đều có chung một điểm đặc thù.
Trước mười hai tuổi không danh tiếng gì, sau mười hai tuổi bỗng nhiên nổi tiếng, người sau còn biết gây sự hơn người trước.
Hắn thấy “Liễu Hi” còn tốt, Khương thị trong mộng kia mới gọi là khác người, vào rừng làm cướp làm giặc mà còn nghịch tập lên ngôi, bắn chết cha đẻ dưới cửa thành...
Nhưng người đại nghịch bất đạo như vậy...
Ôi chao, dường như càng hợp khẩu vị tên trẻ trâu Phong Giác này.
Khụ khụ...
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Phong Giác đã hỏi cao nhân, có thể là bị đoạt xá không?
Kết quả, cao nhân người ta trợn mắt nhìn anh ta, chỉ lên trời cao: “Trời giáng quý tử, phàm nhân không biết thiên cơ, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân.”
A, nói vậy là có khả năng đúng không?
Chỉ là sợ mang tội vu khống, Phong Giác chỉ có thể giữ chặt bí mật này.
Yêu ma quỷ quái đoạt xá thì gọi là quấy phá, trời cao phái quý tử xuống đoạt xá thì có thể gọi là đoạt xá sao?
Phải nói là làm đúng thiên mệnh!
Phong Giác mập mờ nói quan hệ giữa anh ta và Khương thị trong mộng.
Phong Cẩn liếc anh ta một cái.
Nếu thật là kiếp trước kiếp này, Phong Giác còn không nhanh chóng xuất sĩ đi?
Còn ngồi đây lảm nhảm nữa à?
Chủ và thần lại nối tiếp tiền duyên, tình tiết tiểu thuyết quá hay.
Phong Giác không nhịn được thở dài. Vietwriter.vn
“Liễu Hi không phải Khương thị...”
Phong Giác là trong mộng ánh trăng sáng của Khương thị, bạn nhậu cùng quẩy tung nóc.
Liễu Hi hiện tại thì sao?
Ha ha ha, cái cô này quá đa tình.
Anh ta hơi buồn.
Bình luận facebook