Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1762 - Chương 1762
Chương 1762XÁC NHẬN HỘ KHẨU
“Tạm thời không sờ được mạch tượng là như thế nào?”
Phong Chân nghe thấy ba chữ “có tin vui” đã suýt chút nữa mừng phát điên rồi, nhưng lời nói sau đó của thầy thuốc lại khiến anh ta tỉnh lại.
Làm gì có ai chê ít con đâu chứ? Sau nhiều năm lại được làm cha, anh ta vừa vui mừng vừa lo lắng, không biết phải làm thế nào mới tốt. Kiến thức y học ít ỏi nói cho Phong Chân biết nữ tử có hoạt mạch tức là có thai, thầy thuốc nói không chẩn được mạch tượng nhưng lại nói có thể là có thai khiến anh ta rất mơ hồ.
“Mạch tượng hoạt mạch tới lui lưu loát, tức là mạch trơn tru, trạng thái mượt mà như châu ngọc.” Tính cách của thầy thuốc rất tốt, ông ta kiên nhẫn giải thích: “Nói chung là, nếu như mạch tượng của phụ nhân là hoạt mạch, thân thể lại không bệnh không hoạn gì, hơn phân nửa là có tin vui. Nhưng hoạt mạch xuất hiện khi phụ nhân đã có thai khoảng hai tháng, nếu như quá sớm thì sẽ không chẩn ra được. Vừa rồi tiểu nhân đã hỏi kĩ thị nữ trong quý phủ rồi, biết được kinh nguyệt của tôn phu nhân luôn luôn đúng ngày, chưa bao giờ bị chậm hay bị sớm, nhưng tháng này kinh nguyệt đã muộn vài ngày, dưới thân lại có vài vệt máu nâu không giống máu kinh, cho nên mới kết luận là có thể có thai, có điều mới mang thai lại mệt nhọc, tinh thần hao tổn, nên mới có dấu hiệu sinh non. Để cho ổn định, mấy hôm nay cứ nghỉ ngơi trên giường trước, uống thêm chút thuốc bảo vệ thai, chờ thêm mấy hôm nữa xem xem kinh nguyệt của tôn phu nhân có tới không là biết ngay.”
Thầy thuốc không nói chuyện quá chắc chắn, chỉ nói là có thể mà không phải là nhất định.
Hoạt mạch cũng không phải là chỉ tiêu duy nhất để xác định là có thai, bởi vì nam tử tràn đầy khí huyết cũng có thể có hoạt mạch.
Phong Chân không thể suy nghĩ được gì nữa rồi, anh ta mờ mịt đứng tại chỗ nói: “Nếu như qua mấy hôm nữa mà có kinh nguyệt...”
Thầy thuốc nói: “Vậy thì không phải là có thai, tiểu nhân có thể đến đây bắt mạch lần nữa, kê cho tôn phu nhân một chút thuốc điều trị. Không thể coi nhẹ kinh nguyệt của nữ tử được, kinh nguyệt kết thúc quá sớm hoặc là hỗn loạn dễ dàng khiến âm dương trong cơ thể mất cân bằng, dần dần sẽ gây phù thũng, lão hóa sớm hoặc thậm chí tổn hại đến tuổi thọ.”
Sau khi Phong Chân nghe xong, đầu óc anh ta hỗn loạn hết lên.
“Thế thì tức là có hay không có?”
Phong Nghi đứng một bên không nhìn nổi nữa.
“Cho dù mẫu thân có hay không có, cứ để thầy thuốc kê thuốc trước đã rồi tính sau.”
Dù sao, nếu như chăm sóc không chu đáo, đứa con mà mọi người mỏi mắt mong chờ cũng không giữ được mà.
Phong Chân bị con trai đánh thức, anh ta vội vàng nói với thầy thuốc: “Đúng đúng đúng... Mau chóng kê thuốc, thuốc tốt nhất ấy...”
Thầy thuốc cũng là người quen nhìn sóng to gió lớn, không để bụng sự thất thố của Phong Chân.
Khi ông ta kê thuốc, Phong Chân tránh con trai Phong Nghi nhà mình, nhỏ giọng hỏi thầy thuốc.
“Thê tử ta trước đây từng mang thai một lần, có điều lúc đó nàng ấy bị kẻ gian lừa uống thuốc độc sẩy thai, khiến nguyên khí hao tổn rất nhiều, còn khiến chứng lạnh tử cung của nàng ấy nặng hơn... Nếu như lần này thật sự có thai, liệu có tổn thương gì đến thân thể của nàng ấy không?” Phong Chân nhíu mày, dường như anh ta đang do dự gì đó.
Phong Chân quả thật rất trông mong đích tử, nhưng anh ta không muốn để Vạn Tú Nhi xảy ra chuyện gì.
Nếu như anh ta thật sự cố chấp với việc con nối dòng thì bao nhiêu năm qua anh ta cũng sẽ không chỉ có một đứa con là Phong Nghi.
“Sức khỏe của tôn phu nhân quả thật là suy yếu hơn người bình thường một chút, nhưng mang thai thì vẫn không sao. Vừa rồi khi tiểu nhân bắt mạch, phát hiện ra hàn khí trong cơ thể tôn phu nhân đã bị trừ bỏ đáng kể rồi, chắc hẳn có liên quan tới việc mấy năm nay cẩn thận điều trị cùng chăm sóc. Có điều...” Nói tới đây, thầy thuốc dừng lại một chút.
Phong Chân hỏi với theo: “Nhưng mà làm sao? Đừng có ấp úng chứ!”
“Có điều, nếu như lần này thật sự có thai, nhất định phải giữ được. Nữ tử sẩy thai hại thân tổn thương nguyên khí, đặc biệt là tôn phu nhân còn từng uống nhầm thuốc độc sẩy thai... Nếu như sẩy thai lần nữa, e là thân mình sẽ chịu không nổi. Nếu như không giữ được cái thai này, cơ hội sau này có một đứa con khác đã nhỏ lại càng nhỏ hơn. Ngược lại, nếu như có thể thuận lợi sinh ra, sau khi sinh lại điều dưỡng cẩn thận, có thể loại trừ được tai họa ngầm đang ẩn trong thân thể.”
Thầy thuốc nói như vậy, trái tim bồn chồn của Phong Chân cũng vững hơn vài phần.
“Ta bị làm sao thế này?”
Sau khi tỉnh dậy, Vạn Tú Nhi muốn ngồi lên, nhưng còn chưa dùng sức đã bị Phong Chân ấn lại giường.
“Thầy thuốc nói nàng tái phát bệnh cũ, mấy ngày này phải tĩnh dưỡng trên giường, nghỉ ngơi cho tốt, không thể tùy tiện đứng dậy.”
Phong Chân không nói với cô suy đoán của thầy thuốc, miễn cho cô vui vẻ rồi lại mừng hụt, ngược lại còn khiến Vạn Tú Nhi buồn hơn.
Chẳng bằng chờ khi sức khỏe của cô tốt lên, xác định là mang thai, rồi chờ thai nhi ổn định hẵng nói.
Vạn Tú Nhi nói: “Trước khi hôn mê quả thật thiếp cảm thấy mệt mỏi khắp người, thầy thuốc có nói là nghiêm trọng hay không?”
Phong Chân nói: “Tĩnh dưỡng cẩn thận thì sẽ không nghiêm trọng, mấy hôm nay ta sẽ phái người trông chừng nàng cẩn thận, chuyện có quan trọng thế nào cũng phải gạt qua một bên trước đã!”
Vạn Tú Nhi cười nói: “Cũng đã sắp Tết rồi, mọi nhà tình nghĩa đến thăm làm sao thiếu thiếp được?”
Lông mày Phong Chân dựng thẳng: “Nàng nói câu này là không đúng rồi, phu quân của nàng đang đứng ngay trước mặt đây, còn để cho nàng phải lo liệu chuyện đó hay sao?”
Đây là cô nghi ngờ năng lực của anh ta!
Vạn Tú Nhi phát hiện thái độ của những người xung quanh với cô có hơi kỳ lạ, tên Phong Chân này thì khỏi nói rồi, chỉ hận không thể dính luôn con mắt lên người cô thôi, cô có động tác nào lớn như xoay người cũng khiến anh ta sợ tới xanh cả mặt. Cậu nhóc Phong Nghi thì sáng sớm mỗi ngày đều đứng cách cánh cửa hỏi thăm cô, câu nào câu nấy đều là chuyện sức khỏe của cô thế nào, hôm nay có chán ăn không, có đặc biệt muốn ăn gì không... Thị nữ vú già hầu hạ cô thì lại càng khỏi phải nói.
Vietwriter.vn
Vạn Tú Nhi: “...”
Hình như cô đã ngửi được chút mùi “âm mưu” gì đó rồi đây.
Dường như mọi người xung quanh cô đều biết chung một bí mật nào đó, nhưng lại chỉ gạt một mình cô.
Chẳng lẽ là cô đã mắc bệnh nan y gì rồi, không lâu nữa sẽ rời khỏi nhân thế, cho nên hai cha con Phong Chân mới thần kinh rung rinh như thế?
Vạn Tú Nhi nằm trên giường vài hôm, người ngợm xương cốt đều sắp nhũn ra hết, lại qua vài hôm, miễn cưỡng mới được chấp thuận có thể ngồi lên một lúc.
“Chẳng lẽ mình thật sự mắc bệnh gì không chữa được?”
Vạn Tú Nhi cảm thấy nặng nề, dù thế nào cô cũng không nghĩ đến khả năng là mình có thai. Chuyện năm đó đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn trong cô, đứa con mà cô trông mong nhiều ngày mới ở trong bụng cô được hơn hai tháng, vậy mà lại bị cha ruột tự tay cho uống thuốc sẩy thai. Thầy thuốc nói với cô, đời này cô rất khó có con lại nữa. Vạn Tú Nhi cũng từng thử điều trị thân thể, cố gắng sinh cho Phong Chân một đứa con, tiếc là không có nhúc nhích gì.
Năm mới vừa qua, Phong Nghi cũng không ở nhà nữa, cậu chuyển tới ký túc xá của thư viện Kim Lân.
Phong Chân cũng không quá tán thành.
Hoàn cảnh ở ký túc xá thư viện đối với nhà bình thường mà nói thì tất nhiên là không tệ, nhưng chung quy so ra vẫn kém nhà mình.
Phong Nghi cười nói: “Nhi tử muốn thoải mái tâm lý để chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi tốt nghiệp, không được thứ nhất thì cũng phải được ba vị trí đầu, tranh thủ để được song hỉ lâm môn.”
Song hỉ lâm môn là thế nào?
Tất nhiên là cậu thi tốt, thai tượng của mẹ cũng ổn định, đây là song hỉ.
“Phụ thân, giao mẫu thân cho phụ thân chăm sóc đó.”
Phong Nghi cũng không yên tâm lắm, cha mình rất cẩn thận với việc công nhưng lại rất cẩu thả, tùy tiện với cuộc sống và người nhà.
Phong Chân nghe xong bèn nói: “Nam tử hán đại trượng phu, đã nói là làm! Thi mà không tốt thì đến sám hối trước mặt tổ tiên đi.”
Trước đây chỉ có một cục cưng bảo bối thôi, anh ta không được đánh không nỡ phạt cũng không thể mắng, bây giờ đã có hạt giống mới, đứa con lớn này ra chuồng gà ngồi đi.
Tháng Giêng còn chưa qua, thầy thuốc đã tới lần nữa.
Cơ bắp khắp người Phong Chân đều căng chặt, trán còn toát mồ hôi hột.
“Sao rồi?”
Thầy thuốc ôm quyền chúc mừng, nói: “Chúc mừng tiên sinh, tôn phu nhân đã có thai hơn hai tháng rồi, mạch tượng khỏe mạnh, thai tượng ổn định.”
Phong Chân đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, nhưng anh ta vẫn rất vui mừng.
Vạn Tú Nhi lại ngây người ra như khúc gỗ.
Gì cơ?
Cô mang thai?
Hơn hai tháng rồi?
“Tạm thời không sờ được mạch tượng là như thế nào?”
Phong Chân nghe thấy ba chữ “có tin vui” đã suýt chút nữa mừng phát điên rồi, nhưng lời nói sau đó của thầy thuốc lại khiến anh ta tỉnh lại.
Làm gì có ai chê ít con đâu chứ? Sau nhiều năm lại được làm cha, anh ta vừa vui mừng vừa lo lắng, không biết phải làm thế nào mới tốt. Kiến thức y học ít ỏi nói cho Phong Chân biết nữ tử có hoạt mạch tức là có thai, thầy thuốc nói không chẩn được mạch tượng nhưng lại nói có thể là có thai khiến anh ta rất mơ hồ.
“Mạch tượng hoạt mạch tới lui lưu loát, tức là mạch trơn tru, trạng thái mượt mà như châu ngọc.” Tính cách của thầy thuốc rất tốt, ông ta kiên nhẫn giải thích: “Nói chung là, nếu như mạch tượng của phụ nhân là hoạt mạch, thân thể lại không bệnh không hoạn gì, hơn phân nửa là có tin vui. Nhưng hoạt mạch xuất hiện khi phụ nhân đã có thai khoảng hai tháng, nếu như quá sớm thì sẽ không chẩn ra được. Vừa rồi tiểu nhân đã hỏi kĩ thị nữ trong quý phủ rồi, biết được kinh nguyệt của tôn phu nhân luôn luôn đúng ngày, chưa bao giờ bị chậm hay bị sớm, nhưng tháng này kinh nguyệt đã muộn vài ngày, dưới thân lại có vài vệt máu nâu không giống máu kinh, cho nên mới kết luận là có thể có thai, có điều mới mang thai lại mệt nhọc, tinh thần hao tổn, nên mới có dấu hiệu sinh non. Để cho ổn định, mấy hôm nay cứ nghỉ ngơi trên giường trước, uống thêm chút thuốc bảo vệ thai, chờ thêm mấy hôm nữa xem xem kinh nguyệt của tôn phu nhân có tới không là biết ngay.”
Thầy thuốc không nói chuyện quá chắc chắn, chỉ nói là có thể mà không phải là nhất định.
Hoạt mạch cũng không phải là chỉ tiêu duy nhất để xác định là có thai, bởi vì nam tử tràn đầy khí huyết cũng có thể có hoạt mạch.
Phong Chân không thể suy nghĩ được gì nữa rồi, anh ta mờ mịt đứng tại chỗ nói: “Nếu như qua mấy hôm nữa mà có kinh nguyệt...”
Thầy thuốc nói: “Vậy thì không phải là có thai, tiểu nhân có thể đến đây bắt mạch lần nữa, kê cho tôn phu nhân một chút thuốc điều trị. Không thể coi nhẹ kinh nguyệt của nữ tử được, kinh nguyệt kết thúc quá sớm hoặc là hỗn loạn dễ dàng khiến âm dương trong cơ thể mất cân bằng, dần dần sẽ gây phù thũng, lão hóa sớm hoặc thậm chí tổn hại đến tuổi thọ.”
Sau khi Phong Chân nghe xong, đầu óc anh ta hỗn loạn hết lên.
“Thế thì tức là có hay không có?”
Phong Nghi đứng một bên không nhìn nổi nữa.
“Cho dù mẫu thân có hay không có, cứ để thầy thuốc kê thuốc trước đã rồi tính sau.”
Dù sao, nếu như chăm sóc không chu đáo, đứa con mà mọi người mỏi mắt mong chờ cũng không giữ được mà.
Phong Chân bị con trai đánh thức, anh ta vội vàng nói với thầy thuốc: “Đúng đúng đúng... Mau chóng kê thuốc, thuốc tốt nhất ấy...”
Thầy thuốc cũng là người quen nhìn sóng to gió lớn, không để bụng sự thất thố của Phong Chân.
Khi ông ta kê thuốc, Phong Chân tránh con trai Phong Nghi nhà mình, nhỏ giọng hỏi thầy thuốc.
“Thê tử ta trước đây từng mang thai một lần, có điều lúc đó nàng ấy bị kẻ gian lừa uống thuốc độc sẩy thai, khiến nguyên khí hao tổn rất nhiều, còn khiến chứng lạnh tử cung của nàng ấy nặng hơn... Nếu như lần này thật sự có thai, liệu có tổn thương gì đến thân thể của nàng ấy không?” Phong Chân nhíu mày, dường như anh ta đang do dự gì đó.
Phong Chân quả thật rất trông mong đích tử, nhưng anh ta không muốn để Vạn Tú Nhi xảy ra chuyện gì.
Nếu như anh ta thật sự cố chấp với việc con nối dòng thì bao nhiêu năm qua anh ta cũng sẽ không chỉ có một đứa con là Phong Nghi.
“Sức khỏe của tôn phu nhân quả thật là suy yếu hơn người bình thường một chút, nhưng mang thai thì vẫn không sao. Vừa rồi khi tiểu nhân bắt mạch, phát hiện ra hàn khí trong cơ thể tôn phu nhân đã bị trừ bỏ đáng kể rồi, chắc hẳn có liên quan tới việc mấy năm nay cẩn thận điều trị cùng chăm sóc. Có điều...” Nói tới đây, thầy thuốc dừng lại một chút.
Phong Chân hỏi với theo: “Nhưng mà làm sao? Đừng có ấp úng chứ!”
“Có điều, nếu như lần này thật sự có thai, nhất định phải giữ được. Nữ tử sẩy thai hại thân tổn thương nguyên khí, đặc biệt là tôn phu nhân còn từng uống nhầm thuốc độc sẩy thai... Nếu như sẩy thai lần nữa, e là thân mình sẽ chịu không nổi. Nếu như không giữ được cái thai này, cơ hội sau này có một đứa con khác đã nhỏ lại càng nhỏ hơn. Ngược lại, nếu như có thể thuận lợi sinh ra, sau khi sinh lại điều dưỡng cẩn thận, có thể loại trừ được tai họa ngầm đang ẩn trong thân thể.”
Thầy thuốc nói như vậy, trái tim bồn chồn của Phong Chân cũng vững hơn vài phần.
“Ta bị làm sao thế này?”
Sau khi tỉnh dậy, Vạn Tú Nhi muốn ngồi lên, nhưng còn chưa dùng sức đã bị Phong Chân ấn lại giường.
“Thầy thuốc nói nàng tái phát bệnh cũ, mấy ngày này phải tĩnh dưỡng trên giường, nghỉ ngơi cho tốt, không thể tùy tiện đứng dậy.”
Phong Chân không nói với cô suy đoán của thầy thuốc, miễn cho cô vui vẻ rồi lại mừng hụt, ngược lại còn khiến Vạn Tú Nhi buồn hơn.
Chẳng bằng chờ khi sức khỏe của cô tốt lên, xác định là mang thai, rồi chờ thai nhi ổn định hẵng nói.
Vạn Tú Nhi nói: “Trước khi hôn mê quả thật thiếp cảm thấy mệt mỏi khắp người, thầy thuốc có nói là nghiêm trọng hay không?”
Phong Chân nói: “Tĩnh dưỡng cẩn thận thì sẽ không nghiêm trọng, mấy hôm nay ta sẽ phái người trông chừng nàng cẩn thận, chuyện có quan trọng thế nào cũng phải gạt qua một bên trước đã!”
Vạn Tú Nhi cười nói: “Cũng đã sắp Tết rồi, mọi nhà tình nghĩa đến thăm làm sao thiếu thiếp được?”
Lông mày Phong Chân dựng thẳng: “Nàng nói câu này là không đúng rồi, phu quân của nàng đang đứng ngay trước mặt đây, còn để cho nàng phải lo liệu chuyện đó hay sao?”
Đây là cô nghi ngờ năng lực của anh ta!
Vạn Tú Nhi phát hiện thái độ của những người xung quanh với cô có hơi kỳ lạ, tên Phong Chân này thì khỏi nói rồi, chỉ hận không thể dính luôn con mắt lên người cô thôi, cô có động tác nào lớn như xoay người cũng khiến anh ta sợ tới xanh cả mặt. Cậu nhóc Phong Nghi thì sáng sớm mỗi ngày đều đứng cách cánh cửa hỏi thăm cô, câu nào câu nấy đều là chuyện sức khỏe của cô thế nào, hôm nay có chán ăn không, có đặc biệt muốn ăn gì không... Thị nữ vú già hầu hạ cô thì lại càng khỏi phải nói.
Vietwriter.vn
Vạn Tú Nhi: “...”
Hình như cô đã ngửi được chút mùi “âm mưu” gì đó rồi đây.
Dường như mọi người xung quanh cô đều biết chung một bí mật nào đó, nhưng lại chỉ gạt một mình cô.
Chẳng lẽ là cô đã mắc bệnh nan y gì rồi, không lâu nữa sẽ rời khỏi nhân thế, cho nên hai cha con Phong Chân mới thần kinh rung rinh như thế?
Vạn Tú Nhi nằm trên giường vài hôm, người ngợm xương cốt đều sắp nhũn ra hết, lại qua vài hôm, miễn cưỡng mới được chấp thuận có thể ngồi lên một lúc.
“Chẳng lẽ mình thật sự mắc bệnh gì không chữa được?”
Vạn Tú Nhi cảm thấy nặng nề, dù thế nào cô cũng không nghĩ đến khả năng là mình có thai. Chuyện năm đó đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn trong cô, đứa con mà cô trông mong nhiều ngày mới ở trong bụng cô được hơn hai tháng, vậy mà lại bị cha ruột tự tay cho uống thuốc sẩy thai. Thầy thuốc nói với cô, đời này cô rất khó có con lại nữa. Vạn Tú Nhi cũng từng thử điều trị thân thể, cố gắng sinh cho Phong Chân một đứa con, tiếc là không có nhúc nhích gì.
Năm mới vừa qua, Phong Nghi cũng không ở nhà nữa, cậu chuyển tới ký túc xá của thư viện Kim Lân.
Phong Chân cũng không quá tán thành.
Hoàn cảnh ở ký túc xá thư viện đối với nhà bình thường mà nói thì tất nhiên là không tệ, nhưng chung quy so ra vẫn kém nhà mình.
Phong Nghi cười nói: “Nhi tử muốn thoải mái tâm lý để chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi tốt nghiệp, không được thứ nhất thì cũng phải được ba vị trí đầu, tranh thủ để được song hỉ lâm môn.”
Song hỉ lâm môn là thế nào?
Tất nhiên là cậu thi tốt, thai tượng của mẹ cũng ổn định, đây là song hỉ.
“Phụ thân, giao mẫu thân cho phụ thân chăm sóc đó.”
Phong Nghi cũng không yên tâm lắm, cha mình rất cẩn thận với việc công nhưng lại rất cẩu thả, tùy tiện với cuộc sống và người nhà.
Phong Chân nghe xong bèn nói: “Nam tử hán đại trượng phu, đã nói là làm! Thi mà không tốt thì đến sám hối trước mặt tổ tiên đi.”
Trước đây chỉ có một cục cưng bảo bối thôi, anh ta không được đánh không nỡ phạt cũng không thể mắng, bây giờ đã có hạt giống mới, đứa con lớn này ra chuồng gà ngồi đi.
Tháng Giêng còn chưa qua, thầy thuốc đã tới lần nữa.
Cơ bắp khắp người Phong Chân đều căng chặt, trán còn toát mồ hôi hột.
“Sao rồi?”
Thầy thuốc ôm quyền chúc mừng, nói: “Chúc mừng tiên sinh, tôn phu nhân đã có thai hơn hai tháng rồi, mạch tượng khỏe mạnh, thai tượng ổn định.”
Phong Chân đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, nhưng anh ta vẫn rất vui mừng.
Vạn Tú Nhi lại ngây người ra như khúc gỗ.
Gì cơ?
Cô mang thai?
Hơn hai tháng rồi?
Bình luận facebook