Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1765 - Chương 1765
Chương 1765ĐẮC Ý
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Từ Kha là một cấp dưới tốt biết chiều lòng chủ công, đương nhiên anh ta sẽ phải nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ cô giao.
Từ Kha đồng ý với Khương Bồng Cơ một cách nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đau đến mức rỉ máu.
Khương Bồng Cơ nói xong chuyện này, cô lại hỏi về tình huống hai năm gần đây của Đông Khánh.
Cho dù tháng nào đám người Từ Kha cũng gửi tin tức đến báo cáo đúng giờ, nhưng dù sao cũng không thể hiểu chi tiết bằng tự mình tìm hiểu được. Cô có thể yên tâm đánh giặc trên tiền tuyền, một phần công lao rất lớn phải thuộc về những công thần canh giữ ở hậu phương này. Không có bọn họ, Khương Bồng Cơ cũng không thể xông pha trên tiền tuyến được.
Nếu nói về cơ hội lập công dựng nghiệp, đương nhiên phần lớn nhất phải thuộc về tiền tuyến, nếu không sao đám võ tướng này chịu nguy hiểm xuất chinh?
Đám Từ Kha và Phong Cẩn có thể ở lại đây, trấn giữ hậu phương, giúp cô không phải phiền muộn chuyện hậu phương, thật sự cũng rất đáng coi trọng.
Khương Bồng Cơ là một người chủ công chín chắn, đương nhiên sẽ không xem nhẹ nhóm người này.
Nuôi thần tử cũng giống như nuôi mèo trong nhà vậy, thỉnh thoảng phải vuốt lông động viên chúng, cho dù cô không cho bọn chúng ăn nhiều, bọn chúng vẫn sẽ chân thành chăm chỉ nỗ lực.
Nỗ lực mà không cần đền đáp mới là thứ đáng sợ nhất.
Theo như một cá muối vì chịu uất ức trong công việc nên phải từ chức đã nói, uất ức về mặt thân thể thì còn có thể cắn răng chịu đựng được, nhưng uất ức trong lòng thì không.
Khương Bồng Cơ khen hết lời, tuy đám người Từ Kha không thể hiện vẻ gì ra bên ngoài, nhưng trong lòng cũng cực kỳ thoải mái.
Phong Cẩn khiêm tốn nói: “Chức trách của thần là giúp chủ công xử lý chuyện ở hậu phương, không đáng được khen ngợi đến như vậy.”
Khiêm tốn là đức tính tốt đẹp, còn có một tên gọi khác là “giả tạo”.
Lúc Khương Bồng Cơ trở về trời đã hơi tối rồi, mùa này mặt trời lặn nhanh hơn bình thường, cô nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã dần tối rồi thì đề nghị mọi người về nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì để đến ngày mai rồi nói. Hơn hai mươi người hành lễ chuẩn bị rời đi, bỗng Khương Bồng Cơ lên tiếng gọi một người ở lại.
“Tử Thực, ở lại!”
Sống lưng Phong Chân cứng đờ, thầm nghĩ “trời muốn giết ta”!
Phong Cẩn nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn Phong Chân, rồi lại nhìn sang Vệ Từ, tuy không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự khó hiểu.
“Chuyện hiếm thấy, trước kia toàn gọi Tử Hiếu ở lại, hôm nay lại biến thành Tử Thực.”
Từ Kha là một người đứng đắn, nhưng lúc anh ta nói những lời này, rõ ràng đang trộm cười, nghe chẳng có vẻ đứng đắn gì cả.
Phong Cẩn nói: “Ai bảo thằng nhãi Phong Chân này thừa nước đục thả câu?”
Đi muộn về sớm thì còn lý luận cái gì?
Không bị phát hiện thì do anh ta may mắn, bây giờ trùng hợp bị chủ công tóm được thì do anh ta đáng đời.
Phong Cẩn thật sự không muốn thừa nhận tên này là thông gia tương lai của mình, may mà con rể tương lai không học theo mấy tật xấu của Phong Chân.
Từ Kha nhịn cười nói: “Vận may quay lưng lại rồi.”
Phong Cẩn nói: “Ta nghĩ gần đây tên nhãi này vui quên trời quên đất rồi, để chủ công dạy bảo lại anh ta, cho anh ta tỉnh táo lại chút.”
Ở tuổi này làm cha thì có gì đâu, cũng đâu phải bảy tám mươi tuổi có con, gì mà vui thế, trông dáng vẻ bay lên trời của anh ta kìa!
Từ Kha cười trên nỗi đau của người khác: “Ta chỉ sợ chủ công làm gì khiến anh ta sợ hãi, sợ đến mức bay mất nửa cái mạng thì ai giải quyết đống công việc kia?”
Phong Cẩn: “...”
Quả nhiên, tình bạn bè đồng nghiệp hay gì đó chỉ để trang trí thôi, tất cả chỉ là tình anh em cây khế.
Phong Thực bị cô gọi ở lại, trong đầu anh ta lập tức hiểu ra “một thân một mình” là như thế nào.
Khương Bồng Cơ chỉ muốn dọa anh ta thôi, qua khoảng thời gian một chén trà sau, cô cũng chịu mở miệng. Đương nhiên, không phải truy hỏi xem vì sao Phong Chân về sớm, dù gì Phong lãng tử cũng cần phải có danh dự, Khương Bồng Cơ sẽ không vì một việc nhỏ như thế mà hạ thấp thể diện của người ta xuống, khiến họ mất mặt.
“Nghe nói tôn phu nhân có thai rồi?”
Phong Chân không khỏi ngạc nhiên, không biết làm sao chủ công nhà mình lại biết được.
Cô mới vào thành không được bao lâu mà đã biết đến cả chuyện này rồi, khỏi nói cũng biết cô quan tâm đến mức nào.
Vì thế, Phong Chân hoàn toàn không cảm thấy thấp thỏm nữa, thay vào đó lại cảm thấy ấm lòng.
“Có rồi, có điều thầy thuốc nói chưa được bao lâu, trước kia lại có di chứng sinh non, cho nên mấy tháng đầu này phải giữ thai cẩn thận.”
Khương Bồng Cơ chúc mừng Phong Chân.
Trừ bỏ số ít người thì đa số thần tử khác của Khương Bồng Cơ đều có cả con trai lẫn con gái rồi, ngay cả người phải xa cách vợ nhiều năm như Từ Kha cũng có tiến triển, hiện tại đã có một trai hai gái, chỉ có mỗi Phong Chân là ít đến mức đáng thương, bây giờ mới chỉ có một đứa con trai là Phong Nghi. Ừm, cho dù đứa con trai này rất có năng lực, mấy đứa nhỏ nhà khác không thể so ngang với cậu, nhưng chung quy thì số lượng vẫn ít hơn, khả năng tránh nguy hiểm cũng yếu hơn.
Nếu Phong Nghi gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, có thể Phong Chân sẽ trở thành người đàn ông trung niên không con cháu rồi.
“Đã chọn được tên chưa?”
Dây thần kinh của Phong Chân căng thẳng, nghĩ đến năng lực đặt tên không thể nói thành lời của chủ công nhà mình, tim gan phát run lên.
“Chuyện này... Bây giờ vẫn chưa biết là nam hay nữ, sao đặt tên được?”
Khương Bồng Cơ quả quyết nói: “Nếu là bé trai thì đặt là Phong Du đi, bé gái thì tùy huynh.”
Ánh mắt Phong Chân nhìn Khương Bồng Cơ như gặp ma vậy.
Đứa nhỏ trong bụng phu nhân nhà mình là của mình cơ mà, sao thái độ của chủ công lại giống như đứa nhỏ là của cô vậy?
Cô đặt cha đẻ là anh ta đi đâu mất rồi!
Phong Chân rất muốn mạnh mẽ phản bác lại, nhưng cơ thể lại rất ngoan ngoãn.
“Du à? Đúng là một cái tên hay, thần thay đứa nhỏ tạ ơn chủ công ban tên.”
Phong Chân: “QAQ”
Hiu hiu hiu. (╥╯^╰╥)
Không cho người cha trải nghiệm niềm vui đặt tên cho con, cứ có cảm giác mình sinh đứa con này không công vậy.
Có điều...
Nói đến cái tên này, sao nghe “Phong Du” lại thấy quen tai như thế nhỉ?
Phong Chân cũng là một đại lão có trí nhớ siêu đẳng, sau khi về nhà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vào lúc nằm mơ giữa đêm, anh ta giật mình tỉnh dậy!
[Đừng để Phong Du nhà huynh gieo họa Diễm Nhi nhà ta!]
Năm xưa, trong tiệc rượu mừng hôn lễ của Lý Uân và Thượng Quan Uyển, sau khi Vệ Từ uống say thì có nói câu đó rất rõ ràng.
“Sợ muốn chết!”
Tiếng động của Phong Chân quá lớn, Vạn Tú Nhi cũng giật mình tỉnh dậy!
“Gì mà sợ muốn chết? Chàng mơ thấy ác mộng à?” Giọng nói của cô vô cùng uể oải.
Phong Chân nói: “Phu nhân cứ ngủ trước đi, vi phu chỉ đột nhiên nhớ tới tên thần côn Vệ Tử Hiếu kia thôi...”
Ánh mắt Vạn Tú Nhi đầy u oán.
Thê tử xinh đẹp như hoa như ngọc nằm ngủ bên cạnh, vậy mà tên này nửa đêm nửa hôm còn mơ thấy đồng liêu Vệ Từ à?
Nghĩ đến khuôn mặt của Vệ Từ, Vạn Tú Nhi thở dài một hơi.
Được rồi, đối với một người cuồng cái đẹp như Phong Chân, lực sát thương từ khuôn mặt của Vệ Từ thật sự rất cao.
“Ngủ!”
Phong Chân lẩm bẩm nói: “Không thể nào, chẳng lẽ năm xưa cậu ta biết chuyện gì sao?”
Một lúc lâu sau, Phong lãng tử chỉ còn chú ý đến một điểm.
“Diễm Nhi là ai?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Vạn Tú Nhi mở mắt ra, yếu ớt nhìn trượng phu nhà mình.
“Thiếp cũng muốn biết Diễm Nhi là ai...”
Nửa đêm nửa hôm rồi, có cho phụ nữ mang thai ngủ không đây...
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Phong Chân muốn nói lại thôi, nghẹn khuất nằm xuống giường, đắp chăn vào, giơ tay kẹp lại chăn cho cô, tránh để khí lạnh vào được trong chăn.
ε= (´ο`*)))
Ôi!
Nếu thật sự là con trai thì phải làm sao đây...
Phong Chân nghĩ tới nghĩ lui, giơ tay xoa xoa cái bụng của Vạn Tú Nhi, lẩm bẩm: “Phong Du thì Phong Du, nếu là con trai cũng tốt.”
(^-^)
Nếu tên thần côn Vệ Từ kia dự đoán chuẩn, sau này đứa nhỏ nhà mình còn có thể làm phò mã của đế cơ!
Nếu thật sự là như thế, anh ta lời rồi!
Phong Chân không biết rằng, Khương Bồng Cơ cũng nghĩ như vậy.
“Phong Du nhà Tử Thực đã tới rồi, Tử Hiếu cũng phải nỗ lực đuổi theo đó.”
Nhiệt độ cơ thể của chủ công nhà mình nóng hừng hực, dường như có thể khiến người khác bị bỏng.
Trong bóng tối, miệng Vệ Từ không ngừng khẽ thở dốc, anh cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Trước khi nói lời này, chủ công có thể không lấy thứ đó ra không?
Vệ Từ nhìn tư thế của chủ công nhà mình, anh biết thiếu chủ mà mọi người luôn mong nhớ lại bị thiêu đốt rồi.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Từ Kha là một cấp dưới tốt biết chiều lòng chủ công, đương nhiên anh ta sẽ phải nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ cô giao.
Từ Kha đồng ý với Khương Bồng Cơ một cách nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đau đến mức rỉ máu.
Khương Bồng Cơ nói xong chuyện này, cô lại hỏi về tình huống hai năm gần đây của Đông Khánh.
Cho dù tháng nào đám người Từ Kha cũng gửi tin tức đến báo cáo đúng giờ, nhưng dù sao cũng không thể hiểu chi tiết bằng tự mình tìm hiểu được. Cô có thể yên tâm đánh giặc trên tiền tuyền, một phần công lao rất lớn phải thuộc về những công thần canh giữ ở hậu phương này. Không có bọn họ, Khương Bồng Cơ cũng không thể xông pha trên tiền tuyến được.
Nếu nói về cơ hội lập công dựng nghiệp, đương nhiên phần lớn nhất phải thuộc về tiền tuyến, nếu không sao đám võ tướng này chịu nguy hiểm xuất chinh?
Đám Từ Kha và Phong Cẩn có thể ở lại đây, trấn giữ hậu phương, giúp cô không phải phiền muộn chuyện hậu phương, thật sự cũng rất đáng coi trọng.
Khương Bồng Cơ là một người chủ công chín chắn, đương nhiên sẽ không xem nhẹ nhóm người này.
Nuôi thần tử cũng giống như nuôi mèo trong nhà vậy, thỉnh thoảng phải vuốt lông động viên chúng, cho dù cô không cho bọn chúng ăn nhiều, bọn chúng vẫn sẽ chân thành chăm chỉ nỗ lực.
Nỗ lực mà không cần đền đáp mới là thứ đáng sợ nhất.
Theo như một cá muối vì chịu uất ức trong công việc nên phải từ chức đã nói, uất ức về mặt thân thể thì còn có thể cắn răng chịu đựng được, nhưng uất ức trong lòng thì không.
Khương Bồng Cơ khen hết lời, tuy đám người Từ Kha không thể hiện vẻ gì ra bên ngoài, nhưng trong lòng cũng cực kỳ thoải mái.
Phong Cẩn khiêm tốn nói: “Chức trách của thần là giúp chủ công xử lý chuyện ở hậu phương, không đáng được khen ngợi đến như vậy.”
Khiêm tốn là đức tính tốt đẹp, còn có một tên gọi khác là “giả tạo”.
Lúc Khương Bồng Cơ trở về trời đã hơi tối rồi, mùa này mặt trời lặn nhanh hơn bình thường, cô nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã dần tối rồi thì đề nghị mọi người về nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì để đến ngày mai rồi nói. Hơn hai mươi người hành lễ chuẩn bị rời đi, bỗng Khương Bồng Cơ lên tiếng gọi một người ở lại.
“Tử Thực, ở lại!”
Sống lưng Phong Chân cứng đờ, thầm nghĩ “trời muốn giết ta”!
Phong Cẩn nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn Phong Chân, rồi lại nhìn sang Vệ Từ, tuy không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự khó hiểu.
“Chuyện hiếm thấy, trước kia toàn gọi Tử Hiếu ở lại, hôm nay lại biến thành Tử Thực.”
Từ Kha là một người đứng đắn, nhưng lúc anh ta nói những lời này, rõ ràng đang trộm cười, nghe chẳng có vẻ đứng đắn gì cả.
Phong Cẩn nói: “Ai bảo thằng nhãi Phong Chân này thừa nước đục thả câu?”
Đi muộn về sớm thì còn lý luận cái gì?
Không bị phát hiện thì do anh ta may mắn, bây giờ trùng hợp bị chủ công tóm được thì do anh ta đáng đời.
Phong Cẩn thật sự không muốn thừa nhận tên này là thông gia tương lai của mình, may mà con rể tương lai không học theo mấy tật xấu của Phong Chân.
Từ Kha nhịn cười nói: “Vận may quay lưng lại rồi.”
Phong Cẩn nói: “Ta nghĩ gần đây tên nhãi này vui quên trời quên đất rồi, để chủ công dạy bảo lại anh ta, cho anh ta tỉnh táo lại chút.”
Ở tuổi này làm cha thì có gì đâu, cũng đâu phải bảy tám mươi tuổi có con, gì mà vui thế, trông dáng vẻ bay lên trời của anh ta kìa!
Từ Kha cười trên nỗi đau của người khác: “Ta chỉ sợ chủ công làm gì khiến anh ta sợ hãi, sợ đến mức bay mất nửa cái mạng thì ai giải quyết đống công việc kia?”
Phong Cẩn: “...”
Quả nhiên, tình bạn bè đồng nghiệp hay gì đó chỉ để trang trí thôi, tất cả chỉ là tình anh em cây khế.
Phong Thực bị cô gọi ở lại, trong đầu anh ta lập tức hiểu ra “một thân một mình” là như thế nào.
Khương Bồng Cơ chỉ muốn dọa anh ta thôi, qua khoảng thời gian một chén trà sau, cô cũng chịu mở miệng. Đương nhiên, không phải truy hỏi xem vì sao Phong Chân về sớm, dù gì Phong lãng tử cũng cần phải có danh dự, Khương Bồng Cơ sẽ không vì một việc nhỏ như thế mà hạ thấp thể diện của người ta xuống, khiến họ mất mặt.
“Nghe nói tôn phu nhân có thai rồi?”
Phong Chân không khỏi ngạc nhiên, không biết làm sao chủ công nhà mình lại biết được.
Cô mới vào thành không được bao lâu mà đã biết đến cả chuyện này rồi, khỏi nói cũng biết cô quan tâm đến mức nào.
Vì thế, Phong Chân hoàn toàn không cảm thấy thấp thỏm nữa, thay vào đó lại cảm thấy ấm lòng.
“Có rồi, có điều thầy thuốc nói chưa được bao lâu, trước kia lại có di chứng sinh non, cho nên mấy tháng đầu này phải giữ thai cẩn thận.”
Khương Bồng Cơ chúc mừng Phong Chân.
Trừ bỏ số ít người thì đa số thần tử khác của Khương Bồng Cơ đều có cả con trai lẫn con gái rồi, ngay cả người phải xa cách vợ nhiều năm như Từ Kha cũng có tiến triển, hiện tại đã có một trai hai gái, chỉ có mỗi Phong Chân là ít đến mức đáng thương, bây giờ mới chỉ có một đứa con trai là Phong Nghi. Ừm, cho dù đứa con trai này rất có năng lực, mấy đứa nhỏ nhà khác không thể so ngang với cậu, nhưng chung quy thì số lượng vẫn ít hơn, khả năng tránh nguy hiểm cũng yếu hơn.
Nếu Phong Nghi gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, có thể Phong Chân sẽ trở thành người đàn ông trung niên không con cháu rồi.
“Đã chọn được tên chưa?”
Dây thần kinh của Phong Chân căng thẳng, nghĩ đến năng lực đặt tên không thể nói thành lời của chủ công nhà mình, tim gan phát run lên.
“Chuyện này... Bây giờ vẫn chưa biết là nam hay nữ, sao đặt tên được?”
Khương Bồng Cơ quả quyết nói: “Nếu là bé trai thì đặt là Phong Du đi, bé gái thì tùy huynh.”
Ánh mắt Phong Chân nhìn Khương Bồng Cơ như gặp ma vậy.
Đứa nhỏ trong bụng phu nhân nhà mình là của mình cơ mà, sao thái độ của chủ công lại giống như đứa nhỏ là của cô vậy?
Cô đặt cha đẻ là anh ta đi đâu mất rồi!
Phong Chân rất muốn mạnh mẽ phản bác lại, nhưng cơ thể lại rất ngoan ngoãn.
“Du à? Đúng là một cái tên hay, thần thay đứa nhỏ tạ ơn chủ công ban tên.”
Phong Chân: “QAQ”
Hiu hiu hiu. (╥╯^╰╥)
Không cho người cha trải nghiệm niềm vui đặt tên cho con, cứ có cảm giác mình sinh đứa con này không công vậy.
Có điều...
Nói đến cái tên này, sao nghe “Phong Du” lại thấy quen tai như thế nhỉ?
Phong Chân cũng là một đại lão có trí nhớ siêu đẳng, sau khi về nhà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vào lúc nằm mơ giữa đêm, anh ta giật mình tỉnh dậy!
[Đừng để Phong Du nhà huynh gieo họa Diễm Nhi nhà ta!]
Năm xưa, trong tiệc rượu mừng hôn lễ của Lý Uân và Thượng Quan Uyển, sau khi Vệ Từ uống say thì có nói câu đó rất rõ ràng.
“Sợ muốn chết!”
Tiếng động của Phong Chân quá lớn, Vạn Tú Nhi cũng giật mình tỉnh dậy!
“Gì mà sợ muốn chết? Chàng mơ thấy ác mộng à?” Giọng nói của cô vô cùng uể oải.
Phong Chân nói: “Phu nhân cứ ngủ trước đi, vi phu chỉ đột nhiên nhớ tới tên thần côn Vệ Tử Hiếu kia thôi...”
Ánh mắt Vạn Tú Nhi đầy u oán.
Thê tử xinh đẹp như hoa như ngọc nằm ngủ bên cạnh, vậy mà tên này nửa đêm nửa hôm còn mơ thấy đồng liêu Vệ Từ à?
Nghĩ đến khuôn mặt của Vệ Từ, Vạn Tú Nhi thở dài một hơi.
Được rồi, đối với một người cuồng cái đẹp như Phong Chân, lực sát thương từ khuôn mặt của Vệ Từ thật sự rất cao.
“Ngủ!”
Phong Chân lẩm bẩm nói: “Không thể nào, chẳng lẽ năm xưa cậu ta biết chuyện gì sao?”
Một lúc lâu sau, Phong lãng tử chỉ còn chú ý đến một điểm.
“Diễm Nhi là ai?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Vạn Tú Nhi mở mắt ra, yếu ớt nhìn trượng phu nhà mình.
“Thiếp cũng muốn biết Diễm Nhi là ai...”
Nửa đêm nửa hôm rồi, có cho phụ nữ mang thai ngủ không đây...
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Phong Chân muốn nói lại thôi, nghẹn khuất nằm xuống giường, đắp chăn vào, giơ tay kẹp lại chăn cho cô, tránh để khí lạnh vào được trong chăn.
ε= (´ο`*)))
Ôi!
Nếu thật sự là con trai thì phải làm sao đây...
Phong Chân nghĩ tới nghĩ lui, giơ tay xoa xoa cái bụng của Vạn Tú Nhi, lẩm bẩm: “Phong Du thì Phong Du, nếu là con trai cũng tốt.”
(^-^)
Nếu tên thần côn Vệ Từ kia dự đoán chuẩn, sau này đứa nhỏ nhà mình còn có thể làm phò mã của đế cơ!
Nếu thật sự là như thế, anh ta lời rồi!
Phong Chân không biết rằng, Khương Bồng Cơ cũng nghĩ như vậy.
“Phong Du nhà Tử Thực đã tới rồi, Tử Hiếu cũng phải nỗ lực đuổi theo đó.”
Nhiệt độ cơ thể của chủ công nhà mình nóng hừng hực, dường như có thể khiến người khác bị bỏng.
Trong bóng tối, miệng Vệ Từ không ngừng khẽ thở dốc, anh cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Trước khi nói lời này, chủ công có thể không lấy thứ đó ra không?
Vệ Từ nhìn tư thế của chủ công nhà mình, anh biết thiếu chủ mà mọi người luôn mong nhớ lại bị thiêu đốt rồi.
Bình luận facebook