Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1768 - Chương 1768
Chương 1768LẤY VIỆC CÔNG LÀM VIỆC TƯ
Nhìn thấy Hoàng Tung trung niên phát tướng, quay đầu lại nhìn Tử Hiếu nhà mình, Khương Bồng Cơ phát hiện người nào đó vẫn quá gầy.
Vì vậy, gần đây cô có một sở thích mới, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đến cho Vệ Từ ăn.
Theo như lời châm chọc của cá muối trong kênh livestream thì đây chính là hiện trường ngược cún khổng lồ, hết lần này tới lần khác bọn họ còn xem rất vui thích, hận không thể chết chìm trong bể mật.
Ví dụ như cảnh tượng sau đây…
“Có ngọt không?”
Khương Bồng Cơ lợi dụng lúc Vệ Từ không để ý, nhét một cây kẹo que vị chanh vào trong miệng anh.
Gần đây Vệ Từ đã quen với việc chủ công nhà mình không biết đào ở đâu ra mấy món đồ ngọt kỳ lạ, hình dáng trông quái lạ nhưng mùi vị lại cực ngon. Anh ngây người một lúc, đang muốn cẩn thận nhấm nháp hương vị, không nghĩ đến người nào đó lấy cây kẹo que đi, nghiêng người hôn lên một cái.
Cô chép miệng chậc lưỡi nói: “Mùi vị thật sự rất ngọt.”
Vệ Từ: “...”
Chủ công nhà mình thay đổi thủ đoạn chọc người đa dạng, thật sự là khó mà chịu đựng được. Lúc đầu Vệ Từ không thể thích ứng, tần suất nhiều hơn thì bình tĩnh rồi.
Khương Bồng Cơ trả lại kẹo que cho anh, cười nói: “Hương vị mới, nghe nói còn là phiên bản giáng sinh số lượng có hạn.”
Đừng thấy Vệ Từ là người ngoài ba mươi tuổi rồi nhưng lại cực kỳ thích đồ ngọt, có điều công nghệ làm kẹo ở thời đại này vô cùng lạc hậu, kẹo nhân tạo phần lớn là dùng tinh bột chế thành kẹo mạch nha, vị ngọt không đậm đà không tinh khiết, thành phẩm không dễ bảo quản, sản lượng còn rất ít ỏi.
Cho dù là gia đình sĩ tộc, bọn họ cũng không thể thích là có thể ăn được kẹo.
Ví dụ như lấy mía ngọt làm nguyên liệu chế thành sản phẩm trạng thái rắn - đường thốt nốt, ở triều Đại Hạ, thứ này còn thuộc về cống phẩm trân quý, không nhiều người có tư cách thưởng thức nó. Bây giờ công nghệ nâng cao lên một chút, nhưng đối tượng cung cấp vẫn hạn hẹp như cũ, không phải con cái quý tộc gia đình giàu có thì không có tư cách thưởng thức.
Đồ ăn vặt Khương Bồng Cơ lấy ra là do lão thủ trưởng mua hộ, đóng gói tinh xảo, chủng loại đa dạng.
Lúc đầu Vệ Từ vẫn chưa thích ứng được với những thứ này, nhưng sau khi ăn thêm vài miếng thì yêu thích sâu sắc, Khương Bồng Cơ cũng vui vẻ tìm đến cho ăn.
“Nghe có vẻ rất quý giá.”
Vệ Từ không truy hỏi những thứ này đến từ đâu mà cố ý xem nhẹ điểm này.
Chủ công nhà mình đặc biệt, có chút thủ đoạn gì đó không phải của con người, vậy cũng không cần phải ngạc nhiên.
Khương Bồng Cơ nói: “Nghe nói giáng sinh là ngày lễ của phiên bang, hàng hóa được sản xuất trong ngày lễ, làm ra với số lượng có hạn, mua bán với số lượng có hạn.”
Vệ Từ hỏi một câu phát ra từ linh hồn: “Món đó càng ngon hơn sao?”
“Không, bán giá đắt hơn.” Khương Bồng Cơ nói: “Mánh khóe của thương nhân mà thôi, đơn giản là mượn tâm lý ‘đồ hiếm là quý’ của mọi người, tận dụng cơ hội nâng giá cả mấy món này lên. Đồ vật vẫn là đồ vật đó, chỉ là danh nghĩa mua bán khác nhau, vật liệu đóng gói khác nhau.”
Vệ Từ nghe thấy thì hơi ngạc nhiên, dường như không nghĩ tới còn có loại thủ đoạn buôn bán này.
“Thương nhân nghĩ ra phương pháp này đúng thật là nhân tài.”
Cái đó cũng giống như thủ đoạn mưu sĩ mưu tính lòng người vậy.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Thương nhân ấy mà, không phải là dùng ít vốn nhất kiếm được nhiều tiền nhất ư? Không phải là nhân tài thì làm sao kiếm được tiền đây?”
Vệ Từ nói: “Nhưng nếu như thế, chẳng phải là quá không công bằng đối với hàng hóa dân chúng bán ra à? Hành vi nhiễu loạn giá cả thị trường không đáng học hỏi.”
Thương nhân kiếm được quá nhiều tiền, hàng hóa chuyển qua tay là có thể kiếm được số tiền dân chúng bình thường làm trong mấy năm, dân chúng nhìn xem sẽ không đỏ mắt ghen tị sao?
Đến lúc đó, nhà nhà đều bắt chước noi theo, ai còn yên tâm làm ruộng đây?
Không sản xuất lương thực, cả xã hội sẽ loạn lên, hậu hoạn vô cùng.
Vệ Từ biết rõ mở rộng kinh doanh có lợi cho phát triển kinh tế, nhưng cũng phải cản trở thương nhân, tránh cho bọn họ làm hại đến xã tắc.
“Nếu như là cạnh tranh tốt, ngược lại cũng đáng học hỏi.” Khương Bồng Cơ nói: “Ta cố ý nâng đỡ thương nhân, nhưng cũng sẽ không để cho bọn họ kiêu căng cắn ngược lại ta một cái. Ngay từ đầu phải đặt ra quy tắc rườm rà, để cho bọn họ từ đầu đến cuối ở trong sự kiểm soát của ta. Thuế mục cho dân chúng làm nông không nên quá nhiều, không nên quá nặng, nhưng thu thuế chính là nền tảng quốc gia dựng nước, thuế liên quan đến nông nghiệp ít, dĩ nhiên phải bù lại từ những chỗ khác...”
Vệ Từ cười nói: “Chủ công đúng là không chịu thua thiệt.”
Khương Bồng Cơ nói: “Dĩ nhiên, ta chịu cái gì cũng không chịu thua thiệt.”
Cô thấy Vệ Từ yêu thích đồ ngọt như vậy, trong lòng hiện lên một số ý tưởng… Cũng không thể cứ nhờ mãi lão thủ trưởng đi mua hộ được, có quỷ mới biết lần sau đối phương đi đến nơi lộn xộn gì, phải làm gì khi không có kẹo bây giờ… Chẳng bằng tự mình nghiên cứu chế tạo, nâng cao công nghệ chế tạo kẹo hiện nay.
Lúc Vệ Từ nghe thấy chủ công nhà mình muốn mở rộng quy mô trồng trọt mía ngọt, lập tức sinh ra chút cảm giác “thì ra ta là lam nhan* họa thủy”.
* Lam nhan ý chỉ đàn ông.
“Chủ công là vì Từ mới... Chuyện này không ổn!”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Kẹo ấy mà, vốn là món ăn vặt thích hợp cho mọi lứa tuổi, không chỉ là huynh thích ăn, trẻ nhỏ càng thích ăn hơn, ta cũng yêu thích. Sản lượng thứ này còn ít, người có tư cách thưởng thức không nhiều, nếu như có thể sản xuất trên quy mô lớn, chắc chắn lượng tiêu thụ không tồi.”
Vệ Từ nói: “Nhưng thứ này cũng không phải là đồ dùng thiết yếu, làm sao có thể vì thế mà lãng phí đất canh tác quý báu?”
Khương Bồng Cơ nói: “Huynh nhìn Hoàn Châu đi, bởi vì cuộc sống dân chúng đã đầy đủ sung túc, bây giờ trong giới danh sĩ đang thịnh hành ‘vẻ đẹp mũm mĩm’. Như vậy có thể thấy được, cuộc sống dân chúng càng tốt, thứ bọn họ cần không còn là ăn no mặc ấm mà là hưởng thụ nhiều hơn. Ta làm thứ này, thật ra là muốn treo nó ở dưới tư khố. Sau mấy trận chiến lớn, tư khố nghèo đến nỗi ngay cả con chuột cũng chả buồn nhìn, sau này làm sao nuôi đám trẻ?”
Cho dù bây giờ còn chưa dựng nước, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ chắc chắn Khương Bồng Cơ sẽ xưng đế.
Xưng đế rồi, cô chính là hoàng gia đời thứ nhất. Chi phí tiêu xài của hoàng đế trước đây liên kết với quốc khố, nhưng từ khi Khương Bồng Cơ ra mắt đến nay, tư khố của cô và công khố luôn độc lập với nhau, sau này dựng nước cũng sẽ như vậy. Hoàng gia chi tiêu bằng tư khố, không động đến quốc khố, tránh cho đế vương xa hoa lãng phí làm loạn đất nước.
Như vậy, hoàng thất có cuộc sống tốt hay không phải xem tư khố có dồi dào sung túc hay không.
Dĩ nhiên Khương Bồng Cơ phải nghĩ biện pháp tạo ra thu nhập ổn định cho tư khố.
Cô cảm thấy phát triển đồ ăn vặt cũng không tồi, đem lại hạnh phúc vị giác cho dân chúng mà còn có thể kiếm được món tiền nhỏ.
Khương Bồng Cơ phân tích cho Vệ Từ: “Bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài mà còn phải nhìn sâu hơn. Mỗi một ngành nghề mới xuất hiện cũng sẽ sinh ra lượng lớn vị trí công ăn việc làm, để cho dân chúng vô công rỗi nghề có thể ổn định cuộc sống. Có hy vọng, họ tự nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện gây sự. Đừng nhìn thấy chỉ là một viên kẹo nho nhỏ, nó có thể nuôi sống hàng ngàn hàng vạn người. Tử Hiếu, huynh xem ta nói có đúng không? Ta thật sự không phải lấy việc công làm việc tư.” Vietwriter.vn
Nhiều lắm là lấy cảm hứng từ trên người anh, đồng thời tạo phúc cho dân chúng, nhân tiện làm hài lòng ham muốn ăn uống của chàng trai nhỏ một chút thôi.
Vệ Từ: “...”
Biết rõ lời giải thích này là chủ công nhà mình bịa đặt đấy, nhưng cái người này lại có loại bản lĩnh làm cho người ta tin phục lời nói bịa đặt của mình.
Cái gọi là kẹo ở thời đại này phần lớn là kẹo mạch nha, thường được gọi là kẹo mầm hoặc là kẹo nha, một loại khác chính là đường mật.
Lấy mía ngọt làm ra đường có thì có, nhưng mà rất ít, bởi vì sản lượng mía ngọt trân quý rất thấp, chỉ có quý nhân mới có tư cách thưởng thức.
Quyết định này của Khương Bồng Cơ là cô vỗ đầu một cái đưa ra, người bên dưới chỉ có thể cười đau khổ chấp hành.
Không có cách nào, bọn họ không chơi lại chủ công nhà mình.
Từ việc cây mía gieo trồng như thế nào, một mẫu đất có thể sản xuất bao nhiêu cây mía đến chiết xuất nước đường làm ra kẹo ra sao, rồi đến quy trình làm ra đủ loại hương vị kẹo đều được liệt kê kỹ càng tỉ mỉ, sau cùng còn có một mớ phân tích, thống kê sản nghiệp này có thể sinh ra bao nhiêu công việc, làm cho bao nhiêu dân chúng có thể có việc làm, lại cả tiền lời cuối cùng cũng được tính ra sơ sơ. Có lý lẽ có căn cứ, có bằng có chứng, bọn họ ngay cả chỗ để phản bác cũng không có.
Nhìn thấy Hoàng Tung trung niên phát tướng, quay đầu lại nhìn Tử Hiếu nhà mình, Khương Bồng Cơ phát hiện người nào đó vẫn quá gầy.
Vì vậy, gần đây cô có một sở thích mới, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đến cho Vệ Từ ăn.
Theo như lời châm chọc của cá muối trong kênh livestream thì đây chính là hiện trường ngược cún khổng lồ, hết lần này tới lần khác bọn họ còn xem rất vui thích, hận không thể chết chìm trong bể mật.
Ví dụ như cảnh tượng sau đây…
“Có ngọt không?”
Khương Bồng Cơ lợi dụng lúc Vệ Từ không để ý, nhét một cây kẹo que vị chanh vào trong miệng anh.
Gần đây Vệ Từ đã quen với việc chủ công nhà mình không biết đào ở đâu ra mấy món đồ ngọt kỳ lạ, hình dáng trông quái lạ nhưng mùi vị lại cực ngon. Anh ngây người một lúc, đang muốn cẩn thận nhấm nháp hương vị, không nghĩ đến người nào đó lấy cây kẹo que đi, nghiêng người hôn lên một cái.
Cô chép miệng chậc lưỡi nói: “Mùi vị thật sự rất ngọt.”
Vệ Từ: “...”
Chủ công nhà mình thay đổi thủ đoạn chọc người đa dạng, thật sự là khó mà chịu đựng được. Lúc đầu Vệ Từ không thể thích ứng, tần suất nhiều hơn thì bình tĩnh rồi.
Khương Bồng Cơ trả lại kẹo que cho anh, cười nói: “Hương vị mới, nghe nói còn là phiên bản giáng sinh số lượng có hạn.”
Đừng thấy Vệ Từ là người ngoài ba mươi tuổi rồi nhưng lại cực kỳ thích đồ ngọt, có điều công nghệ làm kẹo ở thời đại này vô cùng lạc hậu, kẹo nhân tạo phần lớn là dùng tinh bột chế thành kẹo mạch nha, vị ngọt không đậm đà không tinh khiết, thành phẩm không dễ bảo quản, sản lượng còn rất ít ỏi.
Cho dù là gia đình sĩ tộc, bọn họ cũng không thể thích là có thể ăn được kẹo.
Ví dụ như lấy mía ngọt làm nguyên liệu chế thành sản phẩm trạng thái rắn - đường thốt nốt, ở triều Đại Hạ, thứ này còn thuộc về cống phẩm trân quý, không nhiều người có tư cách thưởng thức nó. Bây giờ công nghệ nâng cao lên một chút, nhưng đối tượng cung cấp vẫn hạn hẹp như cũ, không phải con cái quý tộc gia đình giàu có thì không có tư cách thưởng thức.
Đồ ăn vặt Khương Bồng Cơ lấy ra là do lão thủ trưởng mua hộ, đóng gói tinh xảo, chủng loại đa dạng.
Lúc đầu Vệ Từ vẫn chưa thích ứng được với những thứ này, nhưng sau khi ăn thêm vài miếng thì yêu thích sâu sắc, Khương Bồng Cơ cũng vui vẻ tìm đến cho ăn.
“Nghe có vẻ rất quý giá.”
Vệ Từ không truy hỏi những thứ này đến từ đâu mà cố ý xem nhẹ điểm này.
Chủ công nhà mình đặc biệt, có chút thủ đoạn gì đó không phải của con người, vậy cũng không cần phải ngạc nhiên.
Khương Bồng Cơ nói: “Nghe nói giáng sinh là ngày lễ của phiên bang, hàng hóa được sản xuất trong ngày lễ, làm ra với số lượng có hạn, mua bán với số lượng có hạn.”
Vệ Từ hỏi một câu phát ra từ linh hồn: “Món đó càng ngon hơn sao?”
“Không, bán giá đắt hơn.” Khương Bồng Cơ nói: “Mánh khóe của thương nhân mà thôi, đơn giản là mượn tâm lý ‘đồ hiếm là quý’ của mọi người, tận dụng cơ hội nâng giá cả mấy món này lên. Đồ vật vẫn là đồ vật đó, chỉ là danh nghĩa mua bán khác nhau, vật liệu đóng gói khác nhau.”
Vệ Từ nghe thấy thì hơi ngạc nhiên, dường như không nghĩ tới còn có loại thủ đoạn buôn bán này.
“Thương nhân nghĩ ra phương pháp này đúng thật là nhân tài.”
Cái đó cũng giống như thủ đoạn mưu sĩ mưu tính lòng người vậy.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Thương nhân ấy mà, không phải là dùng ít vốn nhất kiếm được nhiều tiền nhất ư? Không phải là nhân tài thì làm sao kiếm được tiền đây?”
Vệ Từ nói: “Nhưng nếu như thế, chẳng phải là quá không công bằng đối với hàng hóa dân chúng bán ra à? Hành vi nhiễu loạn giá cả thị trường không đáng học hỏi.”
Thương nhân kiếm được quá nhiều tiền, hàng hóa chuyển qua tay là có thể kiếm được số tiền dân chúng bình thường làm trong mấy năm, dân chúng nhìn xem sẽ không đỏ mắt ghen tị sao?
Đến lúc đó, nhà nhà đều bắt chước noi theo, ai còn yên tâm làm ruộng đây?
Không sản xuất lương thực, cả xã hội sẽ loạn lên, hậu hoạn vô cùng.
Vệ Từ biết rõ mở rộng kinh doanh có lợi cho phát triển kinh tế, nhưng cũng phải cản trở thương nhân, tránh cho bọn họ làm hại đến xã tắc.
“Nếu như là cạnh tranh tốt, ngược lại cũng đáng học hỏi.” Khương Bồng Cơ nói: “Ta cố ý nâng đỡ thương nhân, nhưng cũng sẽ không để cho bọn họ kiêu căng cắn ngược lại ta một cái. Ngay từ đầu phải đặt ra quy tắc rườm rà, để cho bọn họ từ đầu đến cuối ở trong sự kiểm soát của ta. Thuế mục cho dân chúng làm nông không nên quá nhiều, không nên quá nặng, nhưng thu thuế chính là nền tảng quốc gia dựng nước, thuế liên quan đến nông nghiệp ít, dĩ nhiên phải bù lại từ những chỗ khác...”
Vệ Từ cười nói: “Chủ công đúng là không chịu thua thiệt.”
Khương Bồng Cơ nói: “Dĩ nhiên, ta chịu cái gì cũng không chịu thua thiệt.”
Cô thấy Vệ Từ yêu thích đồ ngọt như vậy, trong lòng hiện lên một số ý tưởng… Cũng không thể cứ nhờ mãi lão thủ trưởng đi mua hộ được, có quỷ mới biết lần sau đối phương đi đến nơi lộn xộn gì, phải làm gì khi không có kẹo bây giờ… Chẳng bằng tự mình nghiên cứu chế tạo, nâng cao công nghệ chế tạo kẹo hiện nay.
Lúc Vệ Từ nghe thấy chủ công nhà mình muốn mở rộng quy mô trồng trọt mía ngọt, lập tức sinh ra chút cảm giác “thì ra ta là lam nhan* họa thủy”.
* Lam nhan ý chỉ đàn ông.
“Chủ công là vì Từ mới... Chuyện này không ổn!”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Kẹo ấy mà, vốn là món ăn vặt thích hợp cho mọi lứa tuổi, không chỉ là huynh thích ăn, trẻ nhỏ càng thích ăn hơn, ta cũng yêu thích. Sản lượng thứ này còn ít, người có tư cách thưởng thức không nhiều, nếu như có thể sản xuất trên quy mô lớn, chắc chắn lượng tiêu thụ không tồi.”
Vệ Từ nói: “Nhưng thứ này cũng không phải là đồ dùng thiết yếu, làm sao có thể vì thế mà lãng phí đất canh tác quý báu?”
Khương Bồng Cơ nói: “Huynh nhìn Hoàn Châu đi, bởi vì cuộc sống dân chúng đã đầy đủ sung túc, bây giờ trong giới danh sĩ đang thịnh hành ‘vẻ đẹp mũm mĩm’. Như vậy có thể thấy được, cuộc sống dân chúng càng tốt, thứ bọn họ cần không còn là ăn no mặc ấm mà là hưởng thụ nhiều hơn. Ta làm thứ này, thật ra là muốn treo nó ở dưới tư khố. Sau mấy trận chiến lớn, tư khố nghèo đến nỗi ngay cả con chuột cũng chả buồn nhìn, sau này làm sao nuôi đám trẻ?”
Cho dù bây giờ còn chưa dựng nước, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ chắc chắn Khương Bồng Cơ sẽ xưng đế.
Xưng đế rồi, cô chính là hoàng gia đời thứ nhất. Chi phí tiêu xài của hoàng đế trước đây liên kết với quốc khố, nhưng từ khi Khương Bồng Cơ ra mắt đến nay, tư khố của cô và công khố luôn độc lập với nhau, sau này dựng nước cũng sẽ như vậy. Hoàng gia chi tiêu bằng tư khố, không động đến quốc khố, tránh cho đế vương xa hoa lãng phí làm loạn đất nước.
Như vậy, hoàng thất có cuộc sống tốt hay không phải xem tư khố có dồi dào sung túc hay không.
Dĩ nhiên Khương Bồng Cơ phải nghĩ biện pháp tạo ra thu nhập ổn định cho tư khố.
Cô cảm thấy phát triển đồ ăn vặt cũng không tồi, đem lại hạnh phúc vị giác cho dân chúng mà còn có thể kiếm được món tiền nhỏ.
Khương Bồng Cơ phân tích cho Vệ Từ: “Bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài mà còn phải nhìn sâu hơn. Mỗi một ngành nghề mới xuất hiện cũng sẽ sinh ra lượng lớn vị trí công ăn việc làm, để cho dân chúng vô công rỗi nghề có thể ổn định cuộc sống. Có hy vọng, họ tự nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện gây sự. Đừng nhìn thấy chỉ là một viên kẹo nho nhỏ, nó có thể nuôi sống hàng ngàn hàng vạn người. Tử Hiếu, huynh xem ta nói có đúng không? Ta thật sự không phải lấy việc công làm việc tư.” Vietwriter.vn
Nhiều lắm là lấy cảm hứng từ trên người anh, đồng thời tạo phúc cho dân chúng, nhân tiện làm hài lòng ham muốn ăn uống của chàng trai nhỏ một chút thôi.
Vệ Từ: “...”
Biết rõ lời giải thích này là chủ công nhà mình bịa đặt đấy, nhưng cái người này lại có loại bản lĩnh làm cho người ta tin phục lời nói bịa đặt của mình.
Cái gọi là kẹo ở thời đại này phần lớn là kẹo mạch nha, thường được gọi là kẹo mầm hoặc là kẹo nha, một loại khác chính là đường mật.
Lấy mía ngọt làm ra đường có thì có, nhưng mà rất ít, bởi vì sản lượng mía ngọt trân quý rất thấp, chỉ có quý nhân mới có tư cách thưởng thức.
Quyết định này của Khương Bồng Cơ là cô vỗ đầu một cái đưa ra, người bên dưới chỉ có thể cười đau khổ chấp hành.
Không có cách nào, bọn họ không chơi lại chủ công nhà mình.
Từ việc cây mía gieo trồng như thế nào, một mẫu đất có thể sản xuất bao nhiêu cây mía đến chiết xuất nước đường làm ra kẹo ra sao, rồi đến quy trình làm ra đủ loại hương vị kẹo đều được liệt kê kỹ càng tỉ mỉ, sau cùng còn có một mớ phân tích, thống kê sản nghiệp này có thể sinh ra bao nhiêu công việc, làm cho bao nhiêu dân chúng có thể có việc làm, lại cả tiền lời cuối cùng cũng được tính ra sơ sơ. Có lý lẽ có căn cứ, có bằng có chứng, bọn họ ngay cả chỗ để phản bác cũng không có.
Bình luận facebook