Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1780 - Chương 1780
Chương 1780NGỰ MÃ
Dường như Vệ Từ nhận ra sự lo lắng của Phong Khuê, anh cười an ủi: “Tất cả chư vị danh nho đều có chừng mực, chắc chắn đề thi sẽ không quá gây khó khăn cho học sinh.”
Phong Khuê cười gượng, Vệ Từ không nói như vậy anh ta còn không lo lắng, đặc biệt nói một câu như thế ngược lại khiến anh ta không chắc chắn.
Chư vị danh nho trong thư viện Kim Lân đương nhiên có chừng mực nhưng người quyết định đề thi cuối cùng - Lan Đình Công, lại là một người không biết chừng mực, không theo lẽ thường.
Độ khó của kỳ thi lần này như thế nào, Phong Khuê không dám nghĩ tới.
Phong Khuê lo lắng nhưng có người phụ thân nào đó không tim không phổi, cái miệng của Phong Chân không có lúc nào rảnh rỗi.
Vệ Từ cách anh ta không xa, thấy vậy nhịn không được bất bình thay Phong Nghi.
Hôm nay là ngày quan trọng của Phong Nghi, tên Phong Chân này làm ra vẻ lo lắng một chút thì chết ai, thế mà anh ta chẳng tỏ vẻ gì hết, một chút phản ứng cũng không có.
Phong Chân cười, mò một ít nho khô trong mâm quà vặt, nói: “Có cái gì mà phải lo, thi không đỗ thì học lại thi lại thôi.”
Vệ Từ và Phong Khuê đều kinh ngạc.
Tên Phong Chân này đang nghiêm túc đấy à?
Vệ Từ nói: “Đây là lần đầu tiên, có ý nghĩa rất quan trọng, không đạt tiêu chuẩn kỳ thi mà học lại, huynh không sợ Dung Lễ không chịu được đả kích à?”
Tuy rằng khả năng đó rất nhỏ nhưng lỡ như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ví dụ như không biết làm câu nào hết, không phải cứ đoán mò là đúng hết, vậy phải làm sao bây giờ?
Phong Chân nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nếu là như vậy thì học lại thi lại có khi là may mắn ấy chứ. Gặp chút đả kích như thế đã không chịu được thì sau này nó còn làm nên thành tựu gì? Không bằng tiếp tục ở lại thư viện Kim Lân, hưởng thụ sự che chở của thư viện, làm một tên ngốc chỉ biết khoe mình đọc nhiều sách. Dù sao trong bụng phu nhân vẫn còn một đứa, Dung Lễ mà không có thành tựu gì thì đào tạo đứa kế tiếp vậy...”
Từ một góc độ nào đó mà nói, chắc hẳn Phong Chân cuồng trẻ con.
Rất yêu thích đứa nhỏ, còn đứa đã nuôi lớn thì lại không thấy hứng nữa.
Đây chính là điển hình cho việc có mới nới cũ, Phong Nghi làm sao được yêu thích bằng đứa con chưa chào đời.
Anh ta vừa dứt lời, Phong Khuê phát hiện nhị đệ ngồi cách mình mấy chỗ bỗng nghiêng đầu, dùng ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm Phong Chân.
Phong Khuê cũng sửng sốt một chút, mãi một lúc mới nhớ tới Phong Nghi - trưởng tử của Phong Chân, là con rể tương lai của nhị đệ, nếu Phong Nghi thi không tốt, không những làm Phong Chân mất hết mặt mũi mà đồng thời cũng làm Phong Cẩn mất mặt. Phong Cẩn là người cực kỳ yêu chiều con gái, anh sẽ không chấp nhận gả con gái cho người không tốt.
Phong Chân như có cảm giác, dựa theo trực giác nhìn lại, đúng lúc nhìn thẳng vào ánh mắt sát khí của Phong Cẩn.
Anh ta ngượng ngùng cười khan rồi nói: “Dung Lễ rất có thiên phú, hơn nữa lại rất coi trọng kỳ thi lần này, không nói lọt vào ba hạng đầu, xếp trong mười hạng đầu tuyệt đối không thành vấn đề!”
Vệ Từ thấy Phong Chân sợ hãi không có cốt khí, không nhịn được âm thầm đạp một cước.
Khi phát hiện ánh mắt Phong Cẩn càng thêm không lành, ngoài mặt Phong Chân cười hì hì nhưng trong lòng lại đê ma ma, hận không thể dùng đế giày quất chết Vệ Từ.
Anh ta đơn phương tuyên bố anh ta cắt đứt quan hệ với người bạn miệng nam mô bụng một bồ dao găm Vệ Từ!
“Bây giờ hài tử sinh rất đúng thời điểm, cơ mà không biết đây là chuyện tốt hay xấu...”
Phong Chân vừa mới “thề độc tuyệt giao” thì lỗ tai nghe được Từ Kha cảm khái với Trương Bình đang ngồi kế bên.
Trương Bình cười, tiếp lời: “Làm sao có thể là chuyện xấu chứ?”
Từ Kha nói: “Lứa học sinh lần này nằm trong khoảng mười bảy, mười tám đến hai mươi tuổi, lúc chúng ta bằng tuổi này đang làm cái gì nhỉ?”
Trương Bình rơi vào trầm tư, bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Vào lúc bọn họ ở cái tuổi này đương nhiên đều vì kiếm sống, vì tương lai mà bôn ba, còn vừa phải học tập gian khổ.
Vì sao nói hàn môn thì đi học rất khó khăn?
Những quyển sách quý đều nằm trong tay sĩ tộc, muốn đọc sách thì phải đến cửa viếng thăm, nói mấy lời khen chưa chắc có cơ hội được liếc mắt nhìn.
Bởi vì hoàn cảnh phức tạp cho nên bọn họ đã biết cách dùng những gì mình học được kiếm lợi cho bản thân từ rất sớm.
Giờ nhìn lại những học sinh ở thư viện Kim Lân, bọn họ đang ở đúng thời điểm tốt, có lúc suy nghĩ một chút liền cảm thấy ghen tị và hâm mộ.
Học sinh ở thư viện Kim Lân đi học mười một, mười hai năm, mỗi ngày vấn đề phiền muộn nhất không phải là đi đâu tìm sách học, làm sao lo liệu gia sản để duy trì cuộc sống mà là làm sao học xong kho tàng sách vở tựa như không bao giờ kết thúc kia, rầu rĩ làm sao mới có thể làm xong bài tập mà phu tử giao trên lớp. Bình thường người bọn họ tiếp xúc nhiều nhất chính là phu tử giảng bài và đồng môn, không cần muộn phiền vì miếng cơm manh áo, học phí, ân huệ, tài liệu.
Môi trường khép kín ở thư viện Kim Lân giúp học sinh đến tuổi này vẫn giữ được sự ngây thơ trong sáng, dù bọn họ có tâm kế nhưng vẫn đi con đường quang minh chính đại, thẳng thắn vô tư, nếu đặt họ trước mặt mấy con cáo già thì tương đương với việc trong lòng có cái gì cũng hiện hết lên mặt.
Từ Kha hồi tưởng lại quá khứ của mình, không kìm được mà phiền muộn cảm khái.
Trương Bình cười nói: “Đúng là mấy học sinh này không có mưu tính gì, nhưng không có mưu tính không có nghĩa là ngu xuẩn, rời khỏi thư viện, hiểu biết về thế giới bao la rộng lớn hơn, có một số thứ không cần người ngoài dạy, bọn nó cũng có thể tự học được. Hiếu Dư không cần lo lắng cho bọn nó đâu...”
EQ cao không thể bù đắp cho IQ thấp, nhưng IQ cao lại có thể bù cho EQ thấp.
Từ Kha gật đầu tán thành, lời này của Trương Bình cũng không phải không có đạo lý.
Trong lúc mọi người nhỏ giọng nói chuyện, những học sinh tham gia kỳ thi lần lượt đi tới thao trường, xếp hàng ngay ngắn theo lớp học.
Lão tổ tông đã nói “người đẹp vì lụa” không phải không có đạo lý, những học sinh này không phải tướng mạo ai cũng xinh đẹp nhưng khí chất phong độ của người trí thức được hun đúc qua mười mấy năm kết hợp với đồng phục màu xanh trắng, tay áo rộng lại mang đến cảm giác mây khói bồng bềnh và trong trẻo.
Những người mê cái đẹp tỏ vẻ rất thỏa mãn.
Bởi vì các môn học khá nhiều nên thi một ngày không đủ, nhưng Khương Bồng Cơ lại tỏ vẻ mình có rất nhiều thời gian, có thể thi liên tiếp, cô không gấp.
Môn thi đầu tiên là cưỡi ngựa bắn tên, mỗi một môn có thể nhận được ba mươi điểm.
Dựa theo kế hoạch, mấy đại lão như Uyên Kính tiên sinh, Vạn Hiên, Trình Thừa lần lượt phát biểu, cuối cùng là Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ cũng không làm lãng phí thời gian của học sinh, tóm tắt đơn giản nhưng tràn đầy uy hiếp trong từng câu chữ.
Bởi vì đây là kỳ thi tốt nghiệp đầu tiên cho nên mời không ít “đại lão” cấp cao đến tham dự, đây không chỉ là sân khấu để học sinh thể hiện cho bên ngoài thành quả giáo dục của thư viện Kim Lân mà còn là võ đài để bọn họ phô diễn tài năng của mình. Trong tình huống này mà phát huy không tốt thì... Ahihi...
Mấy người Vệ Từ nghe mà mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Có ai uy hiếp học sinh như thế chứ?
“Không khí trong quân doanh vốn đã khắc nghiệt, chủ công vừa mới nói thế, mấy học sinh lại lo lắng hơn...”
Có thể không lo lắng sao?
Chỗ này là thao trường của doanh trại, bốn phương tám hướng có gần mười nghìn quân tinh nhuệ trú đóng, khí thế ấy đã khiến bọn họ bị đè nén rồi chứ đừng nói gì đến chỗ khán đài dựng tạm thời kia còn có hơn trăm vị nhân vật lớn ngày thường nghe quen tên nhưng không thấy mặt bao giờ. Không chỉ có Lan Đình Công, trọng thần của Lan Đình Công mà còn có danh sĩ, danh nho, một vài tộc trưởng sĩ tộc. Tham gia thi trước mặt họ, áp lực có thể không lớn sao?
Áp lực rất lớn đó!
Vốn dĩ “ngự mã” trong lục nghệ là kỹ thuật điều khiển xe ngựa chiến, lại chia ra năm loại: minh hòa loan, trục thủy khúc, quá quân biểu, vũ giao cù, trục cầm tả*. Dĩ nhiên hiện giờ khi chiến đấu không thể nào dùng xe chiến thời cổ, “ngũ ngự” ban đầu cũng đã lạc hậu.
* Minh hòa loan: Lúc điều chỉnh xe phát ra âm thanh theo tiết tấu nhất định. Trục thủy khúc: Năng lực điều khiển xe trên địa hình xấu. Quá quân biểu: Điều khiển xe vượt chướng ngại vật, rèn năng lực tính toán của người điều khiển xe. Vũ giao cù: Khả năng bẻ lái, cua... Trục cầm tả: Điều khiển xe đuổi theo con thú khi đi săn, dồn con mồi về phía bên trái để bắt.
Dường như Vệ Từ nhận ra sự lo lắng của Phong Khuê, anh cười an ủi: “Tất cả chư vị danh nho đều có chừng mực, chắc chắn đề thi sẽ không quá gây khó khăn cho học sinh.”
Phong Khuê cười gượng, Vệ Từ không nói như vậy anh ta còn không lo lắng, đặc biệt nói một câu như thế ngược lại khiến anh ta không chắc chắn.
Chư vị danh nho trong thư viện Kim Lân đương nhiên có chừng mực nhưng người quyết định đề thi cuối cùng - Lan Đình Công, lại là một người không biết chừng mực, không theo lẽ thường.
Độ khó của kỳ thi lần này như thế nào, Phong Khuê không dám nghĩ tới.
Phong Khuê lo lắng nhưng có người phụ thân nào đó không tim không phổi, cái miệng của Phong Chân không có lúc nào rảnh rỗi.
Vệ Từ cách anh ta không xa, thấy vậy nhịn không được bất bình thay Phong Nghi.
Hôm nay là ngày quan trọng của Phong Nghi, tên Phong Chân này làm ra vẻ lo lắng một chút thì chết ai, thế mà anh ta chẳng tỏ vẻ gì hết, một chút phản ứng cũng không có.
Phong Chân cười, mò một ít nho khô trong mâm quà vặt, nói: “Có cái gì mà phải lo, thi không đỗ thì học lại thi lại thôi.”
Vệ Từ và Phong Khuê đều kinh ngạc.
Tên Phong Chân này đang nghiêm túc đấy à?
Vệ Từ nói: “Đây là lần đầu tiên, có ý nghĩa rất quan trọng, không đạt tiêu chuẩn kỳ thi mà học lại, huynh không sợ Dung Lễ không chịu được đả kích à?”
Tuy rằng khả năng đó rất nhỏ nhưng lỡ như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ví dụ như không biết làm câu nào hết, không phải cứ đoán mò là đúng hết, vậy phải làm sao bây giờ?
Phong Chân nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nếu là như vậy thì học lại thi lại có khi là may mắn ấy chứ. Gặp chút đả kích như thế đã không chịu được thì sau này nó còn làm nên thành tựu gì? Không bằng tiếp tục ở lại thư viện Kim Lân, hưởng thụ sự che chở của thư viện, làm một tên ngốc chỉ biết khoe mình đọc nhiều sách. Dù sao trong bụng phu nhân vẫn còn một đứa, Dung Lễ mà không có thành tựu gì thì đào tạo đứa kế tiếp vậy...”
Từ một góc độ nào đó mà nói, chắc hẳn Phong Chân cuồng trẻ con.
Rất yêu thích đứa nhỏ, còn đứa đã nuôi lớn thì lại không thấy hứng nữa.
Đây chính là điển hình cho việc có mới nới cũ, Phong Nghi làm sao được yêu thích bằng đứa con chưa chào đời.
Anh ta vừa dứt lời, Phong Khuê phát hiện nhị đệ ngồi cách mình mấy chỗ bỗng nghiêng đầu, dùng ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm Phong Chân.
Phong Khuê cũng sửng sốt một chút, mãi một lúc mới nhớ tới Phong Nghi - trưởng tử của Phong Chân, là con rể tương lai của nhị đệ, nếu Phong Nghi thi không tốt, không những làm Phong Chân mất hết mặt mũi mà đồng thời cũng làm Phong Cẩn mất mặt. Phong Cẩn là người cực kỳ yêu chiều con gái, anh sẽ không chấp nhận gả con gái cho người không tốt.
Phong Chân như có cảm giác, dựa theo trực giác nhìn lại, đúng lúc nhìn thẳng vào ánh mắt sát khí của Phong Cẩn.
Anh ta ngượng ngùng cười khan rồi nói: “Dung Lễ rất có thiên phú, hơn nữa lại rất coi trọng kỳ thi lần này, không nói lọt vào ba hạng đầu, xếp trong mười hạng đầu tuyệt đối không thành vấn đề!”
Vệ Từ thấy Phong Chân sợ hãi không có cốt khí, không nhịn được âm thầm đạp một cước.
Khi phát hiện ánh mắt Phong Cẩn càng thêm không lành, ngoài mặt Phong Chân cười hì hì nhưng trong lòng lại đê ma ma, hận không thể dùng đế giày quất chết Vệ Từ.
Anh ta đơn phương tuyên bố anh ta cắt đứt quan hệ với người bạn miệng nam mô bụng một bồ dao găm Vệ Từ!
“Bây giờ hài tử sinh rất đúng thời điểm, cơ mà không biết đây là chuyện tốt hay xấu...”
Phong Chân vừa mới “thề độc tuyệt giao” thì lỗ tai nghe được Từ Kha cảm khái với Trương Bình đang ngồi kế bên.
Trương Bình cười, tiếp lời: “Làm sao có thể là chuyện xấu chứ?”
Từ Kha nói: “Lứa học sinh lần này nằm trong khoảng mười bảy, mười tám đến hai mươi tuổi, lúc chúng ta bằng tuổi này đang làm cái gì nhỉ?”
Trương Bình rơi vào trầm tư, bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Vào lúc bọn họ ở cái tuổi này đương nhiên đều vì kiếm sống, vì tương lai mà bôn ba, còn vừa phải học tập gian khổ.
Vì sao nói hàn môn thì đi học rất khó khăn?
Những quyển sách quý đều nằm trong tay sĩ tộc, muốn đọc sách thì phải đến cửa viếng thăm, nói mấy lời khen chưa chắc có cơ hội được liếc mắt nhìn.
Bởi vì hoàn cảnh phức tạp cho nên bọn họ đã biết cách dùng những gì mình học được kiếm lợi cho bản thân từ rất sớm.
Giờ nhìn lại những học sinh ở thư viện Kim Lân, bọn họ đang ở đúng thời điểm tốt, có lúc suy nghĩ một chút liền cảm thấy ghen tị và hâm mộ.
Học sinh ở thư viện Kim Lân đi học mười một, mười hai năm, mỗi ngày vấn đề phiền muộn nhất không phải là đi đâu tìm sách học, làm sao lo liệu gia sản để duy trì cuộc sống mà là làm sao học xong kho tàng sách vở tựa như không bao giờ kết thúc kia, rầu rĩ làm sao mới có thể làm xong bài tập mà phu tử giao trên lớp. Bình thường người bọn họ tiếp xúc nhiều nhất chính là phu tử giảng bài và đồng môn, không cần muộn phiền vì miếng cơm manh áo, học phí, ân huệ, tài liệu.
Môi trường khép kín ở thư viện Kim Lân giúp học sinh đến tuổi này vẫn giữ được sự ngây thơ trong sáng, dù bọn họ có tâm kế nhưng vẫn đi con đường quang minh chính đại, thẳng thắn vô tư, nếu đặt họ trước mặt mấy con cáo già thì tương đương với việc trong lòng có cái gì cũng hiện hết lên mặt.
Từ Kha hồi tưởng lại quá khứ của mình, không kìm được mà phiền muộn cảm khái.
Trương Bình cười nói: “Đúng là mấy học sinh này không có mưu tính gì, nhưng không có mưu tính không có nghĩa là ngu xuẩn, rời khỏi thư viện, hiểu biết về thế giới bao la rộng lớn hơn, có một số thứ không cần người ngoài dạy, bọn nó cũng có thể tự học được. Hiếu Dư không cần lo lắng cho bọn nó đâu...”
EQ cao không thể bù đắp cho IQ thấp, nhưng IQ cao lại có thể bù cho EQ thấp.
Từ Kha gật đầu tán thành, lời này của Trương Bình cũng không phải không có đạo lý.
Trong lúc mọi người nhỏ giọng nói chuyện, những học sinh tham gia kỳ thi lần lượt đi tới thao trường, xếp hàng ngay ngắn theo lớp học.
Lão tổ tông đã nói “người đẹp vì lụa” không phải không có đạo lý, những học sinh này không phải tướng mạo ai cũng xinh đẹp nhưng khí chất phong độ của người trí thức được hun đúc qua mười mấy năm kết hợp với đồng phục màu xanh trắng, tay áo rộng lại mang đến cảm giác mây khói bồng bềnh và trong trẻo.
Những người mê cái đẹp tỏ vẻ rất thỏa mãn.
Bởi vì các môn học khá nhiều nên thi một ngày không đủ, nhưng Khương Bồng Cơ lại tỏ vẻ mình có rất nhiều thời gian, có thể thi liên tiếp, cô không gấp.
Môn thi đầu tiên là cưỡi ngựa bắn tên, mỗi một môn có thể nhận được ba mươi điểm.
Dựa theo kế hoạch, mấy đại lão như Uyên Kính tiên sinh, Vạn Hiên, Trình Thừa lần lượt phát biểu, cuối cùng là Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ cũng không làm lãng phí thời gian của học sinh, tóm tắt đơn giản nhưng tràn đầy uy hiếp trong từng câu chữ.
Bởi vì đây là kỳ thi tốt nghiệp đầu tiên cho nên mời không ít “đại lão” cấp cao đến tham dự, đây không chỉ là sân khấu để học sinh thể hiện cho bên ngoài thành quả giáo dục của thư viện Kim Lân mà còn là võ đài để bọn họ phô diễn tài năng của mình. Trong tình huống này mà phát huy không tốt thì... Ahihi...
Mấy người Vệ Từ nghe mà mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Có ai uy hiếp học sinh như thế chứ?
“Không khí trong quân doanh vốn đã khắc nghiệt, chủ công vừa mới nói thế, mấy học sinh lại lo lắng hơn...”
Có thể không lo lắng sao?
Chỗ này là thao trường của doanh trại, bốn phương tám hướng có gần mười nghìn quân tinh nhuệ trú đóng, khí thế ấy đã khiến bọn họ bị đè nén rồi chứ đừng nói gì đến chỗ khán đài dựng tạm thời kia còn có hơn trăm vị nhân vật lớn ngày thường nghe quen tên nhưng không thấy mặt bao giờ. Không chỉ có Lan Đình Công, trọng thần của Lan Đình Công mà còn có danh sĩ, danh nho, một vài tộc trưởng sĩ tộc. Tham gia thi trước mặt họ, áp lực có thể không lớn sao?
Áp lực rất lớn đó!
Vốn dĩ “ngự mã” trong lục nghệ là kỹ thuật điều khiển xe ngựa chiến, lại chia ra năm loại: minh hòa loan, trục thủy khúc, quá quân biểu, vũ giao cù, trục cầm tả*. Dĩ nhiên hiện giờ khi chiến đấu không thể nào dùng xe chiến thời cổ, “ngũ ngự” ban đầu cũng đã lạc hậu.
* Minh hòa loan: Lúc điều chỉnh xe phát ra âm thanh theo tiết tấu nhất định. Trục thủy khúc: Năng lực điều khiển xe trên địa hình xấu. Quá quân biểu: Điều khiển xe vượt chướng ngại vật, rèn năng lực tính toán của người điều khiển xe. Vũ giao cù: Khả năng bẻ lái, cua... Trục cầm tả: Điều khiển xe đuổi theo con thú khi đi săn, dồn con mồi về phía bên trái để bắt.