Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1779 - Chương 1779
Chương 1779KỲ THI TỐT NGHIỆP BẮT ĐẦU
Trên thực tế, những người xuất thân từ thứ tộc cũng không ngồi yên được, nhưng bọn họ thấp cổ bé họng, thứ tộc có tiếng nói hơn một chút... ví dụ như đám người Kỳ Quan Nhượng, Từ Kha lại là thần tử trung thành đáng tin cậy của Khương Bồng Cơ, không thể nào làm trái lời cô được... Bởi vậy có thể bỏ qua tiếng nói của tầng lớp thứ tộc.
Hiện tại người không chịu ngồi yên nhất vẫn là sĩ tộc.
“Đúng như suy nghĩ của chúng ta, lúc lợi ích không liên quan gì đến mình, có bao nhiêu người đã vì chuyện không liên quan đấy mà lo lắng? Một khi lợi ích của mình bị tổn thất, cho dù chỉ là một tí ti, bọn họ cũng sẽ nóng ruột đến mức nhảy loạn lên, lộ ra tính xấu.” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Nếu như trong kỳ thi tốt nghiệp lần này có xảy ra những bê bối gian lận cỡ lớn, bọn họ sẽ có lý do để công kích thư viện Kim Lân, dắt nhau phản đối quyết định tuyển sinh với lực lượng chủ yếu là dân thường của thư viện Kim Lân.”
Vệ Từ âm thầm thở dài.
Đúng vậy, đời trước thúc đẩy khoa cử để lấy học vị, mới bắt đầu đã bị sĩ tộc tìm mọi chỗ, tận dụng mọi khe hở để đục vào, dẫn đến lời đồn xấu bê bối gian lận.
Các sĩ tộc cho rằng bọn họ đồng lòng thì có thể ép bệ hạ thay đổi ý định được, thậm chí còn uy hiếp bệ hạ bằng nền móng quốc gia.
Kết quả...
Ha ha.
Bệ hạ rút đao giết người ngay trên điện trong buổi triều, cách làm rất mạnh mẽ nhanh gọn, giết sạch những tên làm loạn tiêu biểu nhất.
Lúc đó, Vệ Từ thật sự đổ mồ hôi lạnh thay bệ hạ, kết quả bệ hạ nên làm gì thì làm, thậm chí còn dùng Phúc Thọ trong bụng chưa sinh ra để làm quân cờ, xây dựng hiện tượng giả khó sinh, dụ Hồng Liên Giáo vẫn luôn ẩn núp trong tối ra ngoài, lừa được đám sĩ tộc lúc nào cũng muốn tạo phản mượn cơ hội này để bức vua thoái vị...
Kết quả thật vui, bệ hạ có được cơ hội tung ra chiêu tuyệt sát siêu thần bao quát cả trận.
Vệ Từ rất buồn bực, bệ hạ sử dụng thủ đoạn lừa người khác nhiều năm, vì sao những sĩ tộc này vẫn chưa bị dạy dỗ?
Hết người này đến người khác lần lượt bị cô lừa lòi đầu ra, không chỉ mất mạng của mỗi mình mình mà còn gây tai họa cho cả nhà.
Đương nhiên, Vệ Từ cũng không có tư cách để nói người ta như vậy, bởi vì đứa con Vệ Tông của anh cũng là vật hy sinh dưới cái bẫy của bệ hạ.
Vệ Từ cá rằng, nếu lần này lại có bê bối gian lận như lần trước...
“Nếu thật sự có bê bối như vậy, chủ công định làm gì?”
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Danh chính ngôn thuận giết người là được rồi.”
Vệ Từ cười gượng, đúng là đáp án trong dự tính của anh.
Vệ Từ hỏi một câu mà trong lòng anh đã suy nghĩ từ lâu.
“Mỗi một việc chủ công làm đều vì nghĩ tốt cho sự nghiệp dài lâu, bọn họ lại ngăn cản hết lần này đến lần khác, chỉ bởi vì chúng tổn hại lợi ích của bọn họ thôi sao?”
Vệ Từ cũng xuất thân từ sĩ tộc, cho nên anh có thể thấy rõ nguồn gốc của thời loạn này là ở đâu.
Thiên hạ to lớn, thống nhất hồi lâu sẽ có lúc chia ra, chia cắt lâu rồi sẽ lại có lúc thống nhất, nhưng biểu hiện của mỗi lần thống nhất và chia cắt đó lại là xương máu của hàng nghìn, hàng vạn người dân.
Khiến nhiều sinh mạng vô tội và cả xã tắc phải chôn vùi vì ham muốn cá nhân của mình, Vệ Từ thật sự không thể hiểu nổi cách nghĩ của sĩ tộc.
Đương nhiên, Vệ Từ cũng biết không phải mọi người đều chấp nhận hy sinh cái tôi cá nhân, hy sinh gia đình để giúp thiên hạ mà không nghĩ ngợi gì.
Ví dụ như chính anh...
Vệ Từ im lặng nhìn Khương Bồng Cơ, đúng vậy, anh cũng có ý đồ của riêng mình.
Khương Bồng Cơ nói: “Có một vài người thật sự chỉ vì lợi ích của bản thân và gia tộc, cũng có vài người chỉ đơn giản là tầm nhìn thiển cận, hạn hẹp mà thôi. Nếu như tất cả bọn họ đều có tầm nhìn và suy nghĩ được như ta, vậy thì vị trí này chắc gì đã đến lượt ta làm. Tử Hiếu, huynh không biết rằng giữa bọn họ và anh hùng bàn phím có điểm giống nhau kỳ diệu nào à? Lúc có chuyện không liên quan đến mình, bọn họ bắt đầu ra vẻ đạo đức chỉ dạy mọi người, đùa giỡn với trí thông minh bé một mẩu đó, cứ câu nào hay câu nào tốt đều có thể nói mà không nghĩ ngợi. Một khi dính dáng đến lợi ích của mình thì lại vừa độc ác vừa ngu xuẩn.”
Vệ Từ nghe vậy thì hơi đơ ra.
Anh buột miệng hỏi một câu xuất phát từ linh hồn.
“Anh hùng bàn phím là gì?”
“Mấy người rảnh rỗi lúc nào cũng khoe là mình thông minh nhất trong mấy quán trà, quán rượu ấy, chỉ vẽ giang sơn, chỉ trích người khác.” Khương Bồng Cơ cười lạnh bổ sung: “Còn có đám sĩ tộc rảnh rỗi thích tự cho rằng mình thông minh, cho rằng mình có thể khống chế được toàn cục, chuyện gì cũng phải nghe theo lời của bọn họ.”
Một câu thôi...
You can you up, no can no BB*.
* Làm được thì làm, không làm được đừng phàn nàn.
Bây giờ cô là chư hầu, cô mới là chủ công, trong lòng Khương Bồng Cơ hiểu rất rõ cô làm như vậy sẽ dẫn đến kết quả gì.
Tầm nhìn không được xa như cô mà còn đòi chỉ tay năm ngón trước mặt cô, sớm hay muộn cô cũng sẽ dùng đao Trảm Thần gọt giũa bọn họ.
“Nếu như bọn họ không biết đường ngoan ngoãn, lại đi gây rối cho ta, tạo ra vụ bê bối gian lận, vừa hay cho ta một lý do để giết người hàng loạt.”
Ngoài mặt Khương Bồng Cơ không tỏ ra bất cứ thái độ gì, nhưng trong lòng đã mài đao soàn soạt rồi.
Điều khiến cô thấy thất vọng chính là lần này sĩ tộc không chịu ra sức, không gây ra chuyện gì cả, kỳ thi tốt nghiệp tiến hành đúng theo thời gian định trước.
Sau đó Vệ Từ đã thử phân tích, tìm thấy nguyên nhân chính.
Thứ nhất, chủ công hiện tại được lòng dân hơn là bệ hạ trong kiếp trước, giữa cô và các quan lại vẫn có thể coi là trong kỳ trăng mật, không có mâu thuẫn như kiếp trước.
Thứ hai, có những thủ sĩ Kim Lân Các, mọi người giống như con ếch trong nồi nước ấm, đã chín được ba phần, đối mặt với thủ sĩ Kim Lân Các bản plus, bọn họ có đứng ngồi không yên đến mức nào, có làm chuyện lén lút cũng không có ích gì, ngược lại còn bị chủ công nhà mình chặn lại.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, hiện tại Phong thị đang đứng về phía chủ công.
Kiếp trước, những gia tộc lớn nhà cao cửa rộng dẫn đầu đám quấy phá, sĩ tộc có người để dựa vào, lúc gây chuyện có thể đồng tâm hiệp lực để gây chuyện cùng nhau.
Hiện giờ không có ai dẫn đầu, không ai muốn làm chim đầu đàn để gánh chịu sức mạnh của chủ công, đương nhiên bọn họ sẽ chỉ như mấy hạt cát rải rác.
Hạt cát thì không làm được trò trống gì.
“Phong thị...”
Vệ Từ liếc mắt nhìn về phía Phong Khuê, không khỏi âm thầm thở dài.
Hai đời trước sau hoàn toàn trái ngược, anh lại càng cảm thấy thương hại Phong Giác.
Nếu không phải số phận trêu ngươi, con đường của Phong thị cũng sẽ không càng lúc càng hẹp, cuối cùng còn bị bệ hạ ngó lơ mười năm.
Hoàng đế mới có chịu tin dùng Phong thị nữa không cũng rất khó nói.
Nhìn qua thì điện hạ Khương Diễm rất rộng lượng, nhưng nội tâm cũng hẹp hòi y như bệ hạ.
Trước khi cô hết giận, chắc chắn cô sẽ không có thái độ tốt với Phong thị.
Sự phồn vinh của sĩ tộc có liên quan rất lớn đến triều đình, một thế hệ trong nhà xa cách triều đình thì vẫn có thể yên ổn, nhưng nếu đời thứ hai không khôi phục lại được thì sẽ rất khó để tiếp tục đứng vững. Dường như đại lão Phong Khuê cảm nhận được, anh ta quay đầu lại nhìn Vệ Từ. Anh ta mỉm cười gật đầu, coi như là chào hỏi.
Vệ Từ bắt chuyện với anh ta.
“Nghe nói năm nay lệnh lang cũng tham gia?”
Phong Khuê nói: “Lần này trưởng tử sẽ tham gia, thứ tử vẫn chưa đủ năng lực.”
Cả hai đứa con trai đều tham gia thi, Phong Khuê rất phiền muộn.
Thiên phú của con trai anh ta rất bình thường, nhưng bọn nó lại là dòng dõi đích nhánh tộc trưởng.
Thứ tử còn đỡ, vốn nó cũng không định làm quan sau cuộc thi này, không thi tốt thì sau này còn thi lại được.
So ra, áp lực của trưởng tử lớn hơn nhiều.
Cho dù thiên phú của trưởng tử có thế nào, tương lai nó vẫn phải nối dõi tông đường, không ai có thể thay đổi được điều ấy.
Có điều, lòng tự trọng của người trẻ tuổi rất cao, không ai muốn năng lực của mình không thể làm người khác tin phục, hoàn toàn dựa vào năng lực đầu thai để lên làm thiếu tộc trưởng.
Vệ Từ mỉm cười tâng bốc vài câu, thấy Phong Khuê thấp thỏm không yên, anh nói: “Hoài Chương có biết tiêu chuẩn chấm điểm trong kỳ thi lần này không?”
Đừng nói đến Phong Khuê, dù là học sinh tham gia kỳ thi này vẫn không biết được.
Phía thư viện nói là tin vui, nhưng Phong Khuê và các học sinh lại cảm thấy phải gọi là đáng sợ mới đúng, vui chỗ nào?
Vệ Từ biết được tin tức nội bộ, đương nhiên Phong Khuê muốn hỏi anh rồi.
Dù sao kỳ thi sắp bắt đầu rồi, có hỏi cũng chỉ được biết trước nửa canh giờ, không ảnh hưởng gì đến các học sinh.
“Quân tử lục nghệ bao gồm lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, tổng cộng có sáu môn, mỗi môn là ba mươi điểm, tổng cộng lại là một trăm tám mươi điểm. Ngoại trừ sáu môn này ra, còn có một phần thi ngẫu nhiên nữa, môn này một trăm hai mươi điểm. Tổng cộng lại là ba trăm điểm, xếp hạng dựa trên điểm số cao thấp.” Vệ Từ hạ giọng, quay về phía Phong Khuê mà nói: “Nếu điểm tổng của học sinh thấp hơn một trăm tám mươi điểm thì coi là không đạt, không thể tốt nghiệp được.”
Phương thức của cuộc thi này khá là mới mẻ độc đáo, đối với Vệ Từ cũng được coi là mới mẻ, bởi có rất nhiều điểm khác so với kiếp trước.
“‘Bài thi ngẫu nhiên’ là như thế nào?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Lục nghệ thì anh ta hiểu được, nhưng chưa từng nghe thấy thi ngẫu nhiên.
Vệ Từ nói: “Thi ngẫu nhiên tức là... có thể thi bất cứ thứ gì, không giới hạn trong sáu bài thi kia, cũng không chia thành các loại rõ ràng.”
Muốn đoán đề theo xác suất hả?
Từ bỏ suy nghĩ ấy sớm đi.
Phong Khuê không khỏi căng thẳng, anh ta có linh cảm không lành lắm.
Học sinh trong kỳ thi này…
Chắc không đến mức lưu ban hết chứ?
Trên thực tế, những người xuất thân từ thứ tộc cũng không ngồi yên được, nhưng bọn họ thấp cổ bé họng, thứ tộc có tiếng nói hơn một chút... ví dụ như đám người Kỳ Quan Nhượng, Từ Kha lại là thần tử trung thành đáng tin cậy của Khương Bồng Cơ, không thể nào làm trái lời cô được... Bởi vậy có thể bỏ qua tiếng nói của tầng lớp thứ tộc.
Hiện tại người không chịu ngồi yên nhất vẫn là sĩ tộc.
“Đúng như suy nghĩ của chúng ta, lúc lợi ích không liên quan gì đến mình, có bao nhiêu người đã vì chuyện không liên quan đấy mà lo lắng? Một khi lợi ích của mình bị tổn thất, cho dù chỉ là một tí ti, bọn họ cũng sẽ nóng ruột đến mức nhảy loạn lên, lộ ra tính xấu.” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Nếu như trong kỳ thi tốt nghiệp lần này có xảy ra những bê bối gian lận cỡ lớn, bọn họ sẽ có lý do để công kích thư viện Kim Lân, dắt nhau phản đối quyết định tuyển sinh với lực lượng chủ yếu là dân thường của thư viện Kim Lân.”
Vệ Từ âm thầm thở dài.
Đúng vậy, đời trước thúc đẩy khoa cử để lấy học vị, mới bắt đầu đã bị sĩ tộc tìm mọi chỗ, tận dụng mọi khe hở để đục vào, dẫn đến lời đồn xấu bê bối gian lận.
Các sĩ tộc cho rằng bọn họ đồng lòng thì có thể ép bệ hạ thay đổi ý định được, thậm chí còn uy hiếp bệ hạ bằng nền móng quốc gia.
Kết quả...
Ha ha.
Bệ hạ rút đao giết người ngay trên điện trong buổi triều, cách làm rất mạnh mẽ nhanh gọn, giết sạch những tên làm loạn tiêu biểu nhất.
Lúc đó, Vệ Từ thật sự đổ mồ hôi lạnh thay bệ hạ, kết quả bệ hạ nên làm gì thì làm, thậm chí còn dùng Phúc Thọ trong bụng chưa sinh ra để làm quân cờ, xây dựng hiện tượng giả khó sinh, dụ Hồng Liên Giáo vẫn luôn ẩn núp trong tối ra ngoài, lừa được đám sĩ tộc lúc nào cũng muốn tạo phản mượn cơ hội này để bức vua thoái vị...
Kết quả thật vui, bệ hạ có được cơ hội tung ra chiêu tuyệt sát siêu thần bao quát cả trận.
Vệ Từ rất buồn bực, bệ hạ sử dụng thủ đoạn lừa người khác nhiều năm, vì sao những sĩ tộc này vẫn chưa bị dạy dỗ?
Hết người này đến người khác lần lượt bị cô lừa lòi đầu ra, không chỉ mất mạng của mỗi mình mình mà còn gây tai họa cho cả nhà.
Đương nhiên, Vệ Từ cũng không có tư cách để nói người ta như vậy, bởi vì đứa con Vệ Tông của anh cũng là vật hy sinh dưới cái bẫy của bệ hạ.
Vệ Từ cá rằng, nếu lần này lại có bê bối gian lận như lần trước...
“Nếu thật sự có bê bối như vậy, chủ công định làm gì?”
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Danh chính ngôn thuận giết người là được rồi.”
Vệ Từ cười gượng, đúng là đáp án trong dự tính của anh.
Vệ Từ hỏi một câu mà trong lòng anh đã suy nghĩ từ lâu.
“Mỗi một việc chủ công làm đều vì nghĩ tốt cho sự nghiệp dài lâu, bọn họ lại ngăn cản hết lần này đến lần khác, chỉ bởi vì chúng tổn hại lợi ích của bọn họ thôi sao?”
Vệ Từ cũng xuất thân từ sĩ tộc, cho nên anh có thể thấy rõ nguồn gốc của thời loạn này là ở đâu.
Thiên hạ to lớn, thống nhất hồi lâu sẽ có lúc chia ra, chia cắt lâu rồi sẽ lại có lúc thống nhất, nhưng biểu hiện của mỗi lần thống nhất và chia cắt đó lại là xương máu của hàng nghìn, hàng vạn người dân.
Khiến nhiều sinh mạng vô tội và cả xã tắc phải chôn vùi vì ham muốn cá nhân của mình, Vệ Từ thật sự không thể hiểu nổi cách nghĩ của sĩ tộc.
Đương nhiên, Vệ Từ cũng biết không phải mọi người đều chấp nhận hy sinh cái tôi cá nhân, hy sinh gia đình để giúp thiên hạ mà không nghĩ ngợi gì.
Ví dụ như chính anh...
Vệ Từ im lặng nhìn Khương Bồng Cơ, đúng vậy, anh cũng có ý đồ của riêng mình.
Khương Bồng Cơ nói: “Có một vài người thật sự chỉ vì lợi ích của bản thân và gia tộc, cũng có vài người chỉ đơn giản là tầm nhìn thiển cận, hạn hẹp mà thôi. Nếu như tất cả bọn họ đều có tầm nhìn và suy nghĩ được như ta, vậy thì vị trí này chắc gì đã đến lượt ta làm. Tử Hiếu, huynh không biết rằng giữa bọn họ và anh hùng bàn phím có điểm giống nhau kỳ diệu nào à? Lúc có chuyện không liên quan đến mình, bọn họ bắt đầu ra vẻ đạo đức chỉ dạy mọi người, đùa giỡn với trí thông minh bé một mẩu đó, cứ câu nào hay câu nào tốt đều có thể nói mà không nghĩ ngợi. Một khi dính dáng đến lợi ích của mình thì lại vừa độc ác vừa ngu xuẩn.”
Vệ Từ nghe vậy thì hơi đơ ra.
Anh buột miệng hỏi một câu xuất phát từ linh hồn.
“Anh hùng bàn phím là gì?”
“Mấy người rảnh rỗi lúc nào cũng khoe là mình thông minh nhất trong mấy quán trà, quán rượu ấy, chỉ vẽ giang sơn, chỉ trích người khác.” Khương Bồng Cơ cười lạnh bổ sung: “Còn có đám sĩ tộc rảnh rỗi thích tự cho rằng mình thông minh, cho rằng mình có thể khống chế được toàn cục, chuyện gì cũng phải nghe theo lời của bọn họ.”
Một câu thôi...
You can you up, no can no BB*.
* Làm được thì làm, không làm được đừng phàn nàn.
Bây giờ cô là chư hầu, cô mới là chủ công, trong lòng Khương Bồng Cơ hiểu rất rõ cô làm như vậy sẽ dẫn đến kết quả gì.
Tầm nhìn không được xa như cô mà còn đòi chỉ tay năm ngón trước mặt cô, sớm hay muộn cô cũng sẽ dùng đao Trảm Thần gọt giũa bọn họ.
“Nếu như bọn họ không biết đường ngoan ngoãn, lại đi gây rối cho ta, tạo ra vụ bê bối gian lận, vừa hay cho ta một lý do để giết người hàng loạt.”
Ngoài mặt Khương Bồng Cơ không tỏ ra bất cứ thái độ gì, nhưng trong lòng đã mài đao soàn soạt rồi.
Điều khiến cô thấy thất vọng chính là lần này sĩ tộc không chịu ra sức, không gây ra chuyện gì cả, kỳ thi tốt nghiệp tiến hành đúng theo thời gian định trước.
Sau đó Vệ Từ đã thử phân tích, tìm thấy nguyên nhân chính.
Thứ nhất, chủ công hiện tại được lòng dân hơn là bệ hạ trong kiếp trước, giữa cô và các quan lại vẫn có thể coi là trong kỳ trăng mật, không có mâu thuẫn như kiếp trước.
Thứ hai, có những thủ sĩ Kim Lân Các, mọi người giống như con ếch trong nồi nước ấm, đã chín được ba phần, đối mặt với thủ sĩ Kim Lân Các bản plus, bọn họ có đứng ngồi không yên đến mức nào, có làm chuyện lén lút cũng không có ích gì, ngược lại còn bị chủ công nhà mình chặn lại.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, hiện tại Phong thị đang đứng về phía chủ công.
Kiếp trước, những gia tộc lớn nhà cao cửa rộng dẫn đầu đám quấy phá, sĩ tộc có người để dựa vào, lúc gây chuyện có thể đồng tâm hiệp lực để gây chuyện cùng nhau.
Hiện giờ không có ai dẫn đầu, không ai muốn làm chim đầu đàn để gánh chịu sức mạnh của chủ công, đương nhiên bọn họ sẽ chỉ như mấy hạt cát rải rác.
Hạt cát thì không làm được trò trống gì.
“Phong thị...”
Vệ Từ liếc mắt nhìn về phía Phong Khuê, không khỏi âm thầm thở dài.
Hai đời trước sau hoàn toàn trái ngược, anh lại càng cảm thấy thương hại Phong Giác.
Nếu không phải số phận trêu ngươi, con đường của Phong thị cũng sẽ không càng lúc càng hẹp, cuối cùng còn bị bệ hạ ngó lơ mười năm.
Hoàng đế mới có chịu tin dùng Phong thị nữa không cũng rất khó nói.
Nhìn qua thì điện hạ Khương Diễm rất rộng lượng, nhưng nội tâm cũng hẹp hòi y như bệ hạ.
Trước khi cô hết giận, chắc chắn cô sẽ không có thái độ tốt với Phong thị.
Sự phồn vinh của sĩ tộc có liên quan rất lớn đến triều đình, một thế hệ trong nhà xa cách triều đình thì vẫn có thể yên ổn, nhưng nếu đời thứ hai không khôi phục lại được thì sẽ rất khó để tiếp tục đứng vững. Dường như đại lão Phong Khuê cảm nhận được, anh ta quay đầu lại nhìn Vệ Từ. Anh ta mỉm cười gật đầu, coi như là chào hỏi.
Vệ Từ bắt chuyện với anh ta.
“Nghe nói năm nay lệnh lang cũng tham gia?”
Phong Khuê nói: “Lần này trưởng tử sẽ tham gia, thứ tử vẫn chưa đủ năng lực.”
Cả hai đứa con trai đều tham gia thi, Phong Khuê rất phiền muộn.
Thiên phú của con trai anh ta rất bình thường, nhưng bọn nó lại là dòng dõi đích nhánh tộc trưởng.
Thứ tử còn đỡ, vốn nó cũng không định làm quan sau cuộc thi này, không thi tốt thì sau này còn thi lại được.
So ra, áp lực của trưởng tử lớn hơn nhiều.
Cho dù thiên phú của trưởng tử có thế nào, tương lai nó vẫn phải nối dõi tông đường, không ai có thể thay đổi được điều ấy.
Có điều, lòng tự trọng của người trẻ tuổi rất cao, không ai muốn năng lực của mình không thể làm người khác tin phục, hoàn toàn dựa vào năng lực đầu thai để lên làm thiếu tộc trưởng.
Vệ Từ mỉm cười tâng bốc vài câu, thấy Phong Khuê thấp thỏm không yên, anh nói: “Hoài Chương có biết tiêu chuẩn chấm điểm trong kỳ thi lần này không?”
Đừng nói đến Phong Khuê, dù là học sinh tham gia kỳ thi này vẫn không biết được.
Phía thư viện nói là tin vui, nhưng Phong Khuê và các học sinh lại cảm thấy phải gọi là đáng sợ mới đúng, vui chỗ nào?
Vệ Từ biết được tin tức nội bộ, đương nhiên Phong Khuê muốn hỏi anh rồi.
Dù sao kỳ thi sắp bắt đầu rồi, có hỏi cũng chỉ được biết trước nửa canh giờ, không ảnh hưởng gì đến các học sinh.
“Quân tử lục nghệ bao gồm lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, tổng cộng có sáu môn, mỗi môn là ba mươi điểm, tổng cộng lại là một trăm tám mươi điểm. Ngoại trừ sáu môn này ra, còn có một phần thi ngẫu nhiên nữa, môn này một trăm hai mươi điểm. Tổng cộng lại là ba trăm điểm, xếp hạng dựa trên điểm số cao thấp.” Vệ Từ hạ giọng, quay về phía Phong Khuê mà nói: “Nếu điểm tổng của học sinh thấp hơn một trăm tám mươi điểm thì coi là không đạt, không thể tốt nghiệp được.”
Phương thức của cuộc thi này khá là mới mẻ độc đáo, đối với Vệ Từ cũng được coi là mới mẻ, bởi có rất nhiều điểm khác so với kiếp trước.
“‘Bài thi ngẫu nhiên’ là như thế nào?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Lục nghệ thì anh ta hiểu được, nhưng chưa từng nghe thấy thi ngẫu nhiên.
Vệ Từ nói: “Thi ngẫu nhiên tức là... có thể thi bất cứ thứ gì, không giới hạn trong sáu bài thi kia, cũng không chia thành các loại rõ ràng.”
Muốn đoán đề theo xác suất hả?
Từ bỏ suy nghĩ ấy sớm đi.
Phong Khuê không khỏi căng thẳng, anh ta có linh cảm không lành lắm.
Học sinh trong kỳ thi này…
Chắc không đến mức lưu ban hết chứ?
Bình luận facebook