Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1792 - Chương 1792
Chương 1792BỊ CÔ LẬP HOÀN TOÀN
Đối với thủ đoạn của Khương Bồng Cơ, Cổ Trăn không phải chưa từng phản kháng, nhưng mặc cho bà ta cuồng loạn thế nào, giọng nói của bà ta vẫn không thể truyền ra bên ngoài tường viện. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ Cổ Trăn phải khốn khổ sống uổng nửa đời sau trong cái sân nho nhỏ này, không còn tự do nữa.
“Ta muốn gặp Liễu Xa, cái này có được không?” Dáng vẻ tóc tai bù xù của Cổ Trăn lúc này hơi giống con mụ điên, nhưng bà ta bảo dưỡng nhiều năm như vậy, da thịt trắng nõn hơn tuyết, trông trẻ hơn so với tuổi thật không ít, cho dù trên mặt còn có mấy phần điên cuồng sót lại, vẫn khiến cho người ta cảm thấy trong trẻo, động lòng người như cũ, bà ta cười lạnh nói: “Đây là phủ đệ của Liễu Xa, ta vẫn là chính thất của Liễu Xa, gặp ông ấy cũng đâu quá đáng!”
Viện Cổ Trăn ở bị người chuyên trách theo dõi sát sao, đề phòng bà ta chạy trốn ra ngoài hoặc là liên hệ với người lạ.
Liễu Xa không phải là người xa lạ, ông là chủ cái nhà này, chỉ cần ông muốn là ông có quyền gặp vợ mình.
Ngay lập tức có người bẩm báo nói Cổ Trăn muốn gặp ông, vẻ mặt Liễu Xa không có chút bất ngờ nào, bình tĩnh đến nỗi không một gợn sóng, dường như đã có dự liệu từ lâu.
“Phụ thân cũng nên đi xem một chút chứ?”
Liễu Chiêu ăn đồ ăn đến nỗi hai má căng phồng, giống như chú chuột hamster mà Liễu Xa thỉnh thoảng nuôi khi trước.
Liễu Xa cẩn thận dùng khăn lau tay, rũ mắt nói: “Đi thăm một chút vậy, dù gì cũng là vợ chồng nhiều năm rồi.”
Cho dù hai vợ chồng họ chỉ tỏ ra ngoài mặt, không có chút xíu quan hệ thực chất nào.
“Ông đến rồi…” Đáy mắt Cổ Trăn lộ ra mấy phần ngạc nhiên mừng rỡ, giống như người sắp chết chìm bắt được một cọng rơm cứu mạng vậy, bà ta cố gắng kìm nén tâm trạng mất khống chế, đôi mắt đẹp gợn sóng nước, bà ta nói: “Tỷ phu, ông mặc kệ yêu nghiệt đó chà đạp ta như vậy sao?”
Cổ Trăn với tư cách là người chứng kiến tình cảm giữa Liễu Xa và Cổ Mẫn, bà ta rõ ràng nhất tình cảm của người đàn ông này đối với Cổ Mẫn, thậm chí có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Liễu Xa lướt thẳng qua người bà ta, ngồi xuống tấm đệm bên cạnh bàn trà, ngắm nhìn bốn phía xung quanh một vòng.
Cái viện này vốn dĩ là nơi ở của chính thất phu nhân, trang trí khắp nơi không tệ, chỉ là so ra thua kém nhà riêng mà Khương Bồng Cơ cấp cho Cổ Trăn.
Cho dù không cố ý nghe ngóng, nhưng ông vẫn nghe nói đến cuộc sống của Cổ Trăn mấy năm nay, khi thỉnh thoảng gặp nhau, ông đều ngạc nhiên trước sự xa hoa của đối phương.
Cổ Trăn lúc này khác biệt rất nhiều rất nhiều với cô em gái trong trí nhớ của ông.
Có điều, có lẽ đây mới là tính cách chân thật của Cổ Trăn.
“Ở chỗ này không phải cũng rất tốt ư?”
Liễu Xa không nhìn đến sự cầu xin trong mắt Cổ Trăn, bình tĩnh nói ra sự thật.
Tay Cổ Trăn siết chặt thành nắm đấm, móng tay tô vẽ nước sơn lộng lẫy găm thật sâu vào lòng bàn tay, vẻ mặt mang theo mấy phần nín nhịn sắp bùng nổ.
“Chỗ nào tốt chứ?” Cổ Trăn còn biết kiềm chế cảm xúc, cắn răng nói: “Tỷ phu cảm thấy giam cầm người ta ở chỗ này được coi là tốt sao?”
Liễu Xa hỏi ngược lại: “Vậy bà cảm thấy còn sống tốt hơn hay là mất mạng tốt hơn? Người đầu độc nó mà còn có thể sống sót, chỉ có một mình bà thôi đấy.”
Nếu không nể chút phần tình cảm này, thi thể của Cổ Trăn đã sớm lạnh thấu xương rồi.
Liễu Xa không cảm thấy Khương Bồng Cơ sẽ kiêng dè cái tiếng là người giết mẹ, nếu như cô thật sự kiêng dè, làm sao có thể giết cha trước trận đây?
Căn cứ lịch sử mà Cổ Mẫn để lộ, rõ ràng cho thấy con người Khương Bồng Cơ có bao nhiêu tàn nhẫn, trước trận giết cha, nói giết là giết.
Người gọi là cha đẻ mà còn đối xử như vậy, chớ nói chi là một người mẹ kế.
Cổ Trăn may mắn nhặt về được một cái mạng, yên phận một chút không được à?
“Tỷ phu, ông thay đổi rồi.” Dường như Cổ Trăn chịu đả kích rất lớn, bị lời này của Liễu Xa hỏi đến sắc mặt trắng bệch, bà ta không thể tin được nói: “Ta hạ độc cô ta thì sao? Cô ta không đáng chết hả? Cô ta giết con gái thân nhất của a tỷ và ông cơ mà, là cô ta giết Lan Đình, chiếm lấy thân phận của nó, bây giờ công thành danh toại lại quay về ghét bỏ thân phận Lan Đình là vướng víu phiền toái, vứt bỏ như giày rách! Nếu như a tỷ biết con gái của hai người bị đối xử như vậy, tỷ ấy ở trên trời có linh thiêng sẽ yên tâm sao? Ta muốn giết cô ta chẳng qua là để đòi lại thứ nên nhận được thôi, ta sai chỗ nào chứ?”
Ánh mắt Liễu Xa nhìn Cổ Trăn mang theo vẻ lạ lẫm.
“Nếu bà thật sự nghĩ như vậy thì vì sao lúc trước không giết nó? Cần gì phải đợi đến khi nó đủ lông đủ cánh rồi lại kéo những lý luận không thực tế này ra?”
“Năm đó không giết cô ta không phải là vì tin một cơ thể hai linh hồn mà a tỷ nói ư? Ta cũng cố gắng coi con yêu nghiệt này như Lan Đình, nhưng vẫn không làm được.” Cổ Trăn tức giận nói: “Cô ta chỉ là yêu nghiệt, yêu nghiệt giết chết con gái ruột của ông, vì sao ông vẫn có thể thờ ơ như vậy?”
Khóe môi Liễu Xa gợn lên đường cong trào phúng, đối với lý do thoái thác của Cổ Trăn, ông từ chối cho ý kiến.
“Cho dù bà là thứ muội mà A Mẫn thương yêu nhất, nhưng ta làm tỷ phu vẫn phải nói câu này, bàn về thông minh vặt, bà đúng là hơn hẳn một bậc, nhưng trừ cái này ra, chỗ nào của bà cũng thua kém cô ấy. Nếu như cô ấy là bà, chắc chắn sẽ thấy tốt thì lấy, yên phận sống cuộc sống của mình. Cái gì cũng không cần làm, sau này chính là thái hậu ‘để thiên hạ nuôi dưỡng’. Bây giờ thì sao? Sợ là cái gì bà cũng không vớt nổi.”
Một bộ bài tốt như thế mà bị đánh thành nát vụn, Liễu Xa chỉ thấy có một mình Cổ Trăn như vậy thôi.
Đến cùng Cổ Trăn nghĩ như thế nào, trong lòng Liễu Xa biết rất rõ.
Muốn ngụy biện thì đầy một cái sọt, thực chất vẫn chỉ là vì lợi ích của bản thân thôi.
Tình cảm của bà ta đối với Liễu Hi là gì, tình cảm đối với hai con trai ruột cùng với cháu trai cháu gái ruột là gì, Liễu Xa thấy rõ cả.
Cổ Trăn nghe thấy hai chữ “thứ muội”, da mặt nháy mắt trở nên dữ tợn.
Bà ta hận nhất người ngoài lấy hai chữ “đích và thứ” để phân biệt đối xử bà ta với Cổ Mẫn.
Lúc Cổ Mẫn còn sống, Cổ Trăn phải cẩn thận từng li từng tí lấy lòng bà, làm những chuyện ngẫu nhiên bồi dưỡng tình cảm tỷ muội, duy trì sự coi trọng của Cổ Mẫn đối với bản thân. Thứ Cổ Trăn có thể đạt được không phải là đãi ngộ đích nữ hơn hẳn đích nữ, mà là do bà ta cẩn thận phục vụ Cổ Mẫn từng li từng tí đổi lấy, chứ không phải người ngoài ban tặng.
Kết quả…
Cổ Mẫn đã chết bao nhiêu năm rồi, vẫn có người há miệng ngậm miệng dùng thứ xuất để chế giễu bà ta.
Khi người nói lời này là Liễu Xa – người có hơn ba mươi năm tình thâm không dứt với Cổ Mẫn, cảm xúc tiêu cực trong lòng bà ta càng mãnh liệt hơn.
Liễu Xa nói: “Bà không thỏa mãn với vị trí của một thái hậu sao?”
Cổ Trăn cười lạnh hỏi lại: “Tại sao ta phải thỏa mãn làm một lão thái thái được người ta cấp dưỡng nhưng không có thực quyền?”
Cái này giống như bà ta vẫn không thỏa mãn mình là một thứ nữ, vắt óc tìm kế và cố gắng mới có được chút ưu đãi.
Nếu như năm đó bà ta không cố gắng leo lên, kết quả cuối cùng sẽ giống như rất nhiều thứ nữ Cổ thị, không nhấc lên nổi chút gợn sóng nào.
Liễu Xa khẽ cau mày, dường như không nghĩ tới Cổ Trăn sẽ nói thẳng ra như vậy.
Cổ Trăn nói: “Cơ hội đặt ngay trước mắt ta, tại sao ta phải để cho kẻ khác tiếp tục khống chế cuộc sống của ta? Trước kia là Cổ Mẫn, hôm nay là con yêu nghiệt chiếm lấy thân thể Liễu Hi. Làm một hoàng thái hậu không có thực quyền rất thú vị sao? Cuối cùng còn không phải xem sắc mặt người ta mà sống sao? Tỷ phu, ta chịu đủ, ta thật sự chịu đủ cuộc sống này! Từ lúc bốn, năm tuổi ta đã bắt đầu nhìn sắc mặt Cổ Mẫn, cẩn thận từng li từng tí lấy lòng cô ta mới có thể trải qua cuộc sống tốt. Nếu như cô ta không vui, tức giận, ta sẽ bị Cổ lão phu nhân âm thầm đánh đập dạy dỗ, sợ ta làm tổn thương con gái bảo bối của bà ta. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ở trong mắt tất cả mọi người các ngươi, ta chỉ là một con búp bê sống mà Cổ Mẫn yêu thích thôi!”
Nghe Cổ Trăn hạ thấp Cổ Mẫn như vậy, Liễu Xa vốn là người ”cuồng vợ” làm sao nhịn được.
“Bà điên rồi, sao có thể bôi nhọ A Mẫn như vậy? Cô ấy có đối xử không tốt với bà một chút nào chưa?”
Đừng nói không vui tức giận, ngay đến lớn tiếng với bà ta mà Cổ Mẫn cũng chưa từng làm, vẫn luôn đối xử với Cổ Trăn như “con gái ruột” của mình vậy.
Cổ Trăn nói: “Cô ta đối xử tốt với ta, nhưng những điều ấy chẳng lẽ không phải là do ta khúm núm khép nép đổi lấy sao?”
Liễu Xa lạnh lùng nói: “Có vài thứ, đừng nói là khúm núm khép nép, cho dù là thấp đến hạt bụi cũng không có tư cách đi giành lấy, cô ấy đối xử với bà không tệ!”
Cổ Trăn bị Khương Bồng Cơ giam cầm mấy ngày nay, đãi ngộ trực tiếp giảm xuống, tự do bị hạn chế, càng không có người nào muốn nói chuyện với bà ta.
Mấy ngày đầu, bà ta sống trong nỗi sợ hãi bị giết, mấy ngày sau bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp làm cho cảm xúc tụt dốc, lúc này lại thốt lên lửa giận với Liễu Xa... Cảm xúc của bà ta giống như lò xo bị đè nén đến cực điểm, bắn ra ngoài làm cho lý trí bà ta vỡ tung.
Bà ta tức giận không kiềm được nói: “Không tệ với ta? Không tệ với ta mà lại tìm cho ta những mối hôn sự kia sao? Không tệ với ta thì ta đâu gả cho Mạnh Trạm theo lời đề nghị của ông chứ? Liễu Xa, cả đời này của ta bị ông và Cổ Mẫn hủy hoại hết rồi, bây giờ lại nhảy ra con yêu nghiệt chà đạp ta như vậy, tốt quá rồi!”
Liễu Xa chau mày nói: “A Mẫn tìm mấy mối hôn sự đó cho bà, có người nào không tốt?”
Cổ Mẫn vì chuyện hôn sự của Cổ Trăn mà bận rộn mãi, tự mình đi sàng lọc chọn lựa gia thế nhà trai, nhân phẩm, giá trị nhan sắc, tác phong trong nhà... Mẹ ruột còn chưa cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Vì Cổ Trăn, Cổ Mẫn vốn dốt lịch sử mà phải trằn trọc suy nghĩ, vò đầu bứt tai để nhớ lại kiến thức lịch sử ít ỏi đến đáng thương, lựa chọn cẩn thận mấy tháng mới chọn ra được mấy người kia. Điều duy nhất không tốt, có lẽ chính là lúc ấy địa vị của bọn họ không cao.
Điểm này làm cho trong lòng Cổ Trăn rất không dễ chịu.
Xuất thân đích và thứ mang đến đãi ngộ khác nhau khiến cho tâm lý của Cổ Trăn mất thăng bằng, bây giờ Cổ Mẫn lại chuẩn bị cho bà ta loại hôn sự thấp kém này, trong lòng bà ta có thể dễ chịu mới là lạ. Chỉ là, Cổ Trăn không dám ngỗ nghịch với Cổ Mẫn, trên mặt phải thể hiện rất hài lòng, mở miệng một tiếng “a tỷ làm chủ”.
Đến nỗi trong lòng bà ta nghĩ thế nào thì cũng chỉ có mình bà ta biết rõ.
Lúc Mạnh Trạm nhìn trúng nhan sắc của Cổ Trăn, hy vọng Liễu Xa đứng kết nối, Liễu Xa đã đồng ý.
Ông cảm thấy xuất thân của Mạnh Trạm rất tốt, xứng đôi với em vợ nhà mình, nên vui lòng làm nguyệt lão một lần.
Là Liễu Xa để lộ ẩn ý, Cổ Trăn cũng liếc mắt chọn trúng Mạnh Trạm, hai người ăn nhịp với nhau.
Thế nào mà quay đầu lại thành ông và Cổ Mẫn hủy hoại cuộc đời Cổ Trăn?
“Đây thật sự là lời trong lòng của bà à?”
Liễu Xa cảm giác buồn thay cho Cổ Mẫn.
Móc tim móc phổi ra đối xử với em gái ruột, kết quả Cổ Trăn lại nghĩ về bà như vậy.
Đầu óc Cổ Trăn như bị gió lạnh thổi rét buốt, chỉ là lời đã nói ra khỏi miệng, bà ta không thu lại được.
“Đúng, ta suy nghĩ như vậy đấy.” Bà ta cắn răng thừa nhận, dứt khoát vạch mặt không đếm xỉa gì nữa, bà ta tiếp tục nói: “Sau khi Cổ Mẫn chết đã giao phó ta cho ông, dựa vào cái gì mà cô ta chết rồi vẫn không chịu buông tha cho ta? Ông lấy ta làm kế thất, nhưng mấy năm nay vẫn duy trì cách xưng hô và quan hệ như lúc Cổ Mẫn còn sống. Ông là trượng phu trên danh nghĩa của ta, từ đầu đến cuối chưa từng chạm vào ta một lần, đây là cái kiểu vợ chồng gì?”
Cổ Mẫn chết rồi mà còn ngăn cản bà ta, vắt ngang giữa bà ta và Liễu Xa, đúng thật là bám dai như đỉa.
“Suy nghĩ của bà quá cực đoan, bà điên rồi, chi bằng bình tĩnh mấy ngày rồi lại nói chuyện sau.”
Nếu tiếp tục nói chuyện thêm nữa, Liễu Xa lo rằng Khương Bồng Cơ không giết chết Cổ Trăn thì ông đã không nhịn được làm trước rồi.
Khương Bồng Cơ chưa từng coi mối quan hệ cá nhân của Liễu Hi thành của mình, Liễu Xa khôi phục tình cảm trí nhớ của hệ thống tương tự cũng sẽ không coi nhân loại thành đồng loại của mình. Nếu không phải Liễu Chiêu là con trai của ông và người yêu, Cổ Trăn lại là em gái của người yêu, ông nào có nhiều nhẫn nại như vậy?
“Tỷ phu, ông cảm thấy ta nói sai sao?”
“Năm đó ta lấy bà cũng là vì sự an toàn của các con và bà, danh chính ngôn thuận che chở bà, để bà không bị Mạnh thị độc hại. Từ đầu tới cuối, ta có ép buộc bà không?” Liễu Xa nói: “Chúng ta trước đó đã ước pháp tam chương*, bà cũng tự nguyện đồng ý. Bây giờ lại quay ra chỉ trích ta và A Mẫn đối xử với bà không tốt ra sao, vậy tại sao năm đó bà không có chút cốt khí mà từ chối đi? Mạnh Trạm đúng là kẻ cặn bã, nhưng Cổ Trăn bà cũng đâu phải người tốt lành gì. Làm người thì lương thiện một chút, đặc biệt lúc hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, phải học được cách ngoe nguẩy cái đuôi, còn có thể sống lâu hơn một chút.”
Vietwriter.vn
* Đề cập đến những điều đã được thỏa thuận hoặc quy định rõ ràng trước.
Cổ Trăn bị lời này của ông chọc giận đến nỗi suýt nữa không thở nổi một hơi.
“Khương Bồng Cơ thích diệt tâm không giả, nhưng nếu bà không hề đánh mất tấm lòng ban đầu, sao cô ta có thể giết bà?” Liễu Xa nói: “Bà được cô ta cung cấp cho ăn ngon uống tốt mấy năm nay, đãi ngộ cũng đâu thua kém gì câu ‘lấy thiên hạ nuôi dưỡng’. Cô ta đối xử với bà quá tốt, để cho bà quá mức suôn sẻ, thế cho nên sự cẩn thận của bà bị san bằng, phơi bày bản tính ra. Tỉnh táo suy nghĩ một chút đi, nếu là lúc trước, bà có làm ra hành động này không? Bà sẽ không, nếu như bà là loại người kia thì bà đã không thể dỗ dành nịnh hót A Mẫn hơn hai mươi năm như một ngày, cho đến khi cô ấy chết cũng không nhìn rõ con người bà.”
Lời nói không hợp tình hình, sống trong gian nan khổ cực, chết trong yên vui. Cổ Trăn vì quá thoải mái yên vui nên chỉ số thông minh mới đột ngột giảm xuống.
Nó giống như đạo lý giả heo ăn thịt hổ mãi, cuối cùng sẽ biến thành heo.
“Ông thật sự mặc kệ ta ư?”
Đáy lòng Cổ Trăn hối hận nhưng lại già mồm không chịu nhận sai.
“Năm đó ở Sùng Châu, bà và Bạch Điệp lầm tưởng ta giam cầm các bà, Bạch Điệp buột miệng nói ra ta tự tay giết chết A Mẫn. Bà có còn nhớ không?”
Liễu Xa đột ngột nhắc tới một chuyện xưa cũ như vậy, Cổ Trăn nghe xong mà sắc mặt ngưng trệ.
“Còn nhớ nhưng ta không cho rằng ông sẽ giết cô ta.”
Liễu Xa căn bản không có lý do làm như vậy.
“Nói sai rồi.”
Cổ Mẫn không phải là Liễu Xa giết chết, nhưng ông là một thể với hệ thống chủ, từ điểm đó mà nói, Liễu Xa cũng là hung thủ.
Liễu Xa không giải thích, cố ý hù dọa Cổ Trăn, để cho bà ta tự mình đoán mò đi, ông có thể kiếm được mấy ngày thanh tịnh.
Ông đứng dậy sải bước rời khỏi viện, không quan tâm quá trình thay đổi suy nghĩ trong lòng Cổ Trăn nữa.
Buổi chiều ngày thứ hai, hai vị khách hiếm thấy ghé thăm phủ.
“Hai vị hiền chất ngồi đi.”
Bởi vì lý do Cổ Trăn là kế thất của Liễu Xa, không khỏi lúng túng và phiền phức, nên Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng đều tránh Liễu Xa đi.
Bây giờ tự mình đến cửa, ngược lại hiếm có.
Anh em bọn họ vốn không có ý định nào khác, chỉ là nói hai câu, hy vọng Liễu Xa chăm sóc Cổ Trăn nhiều hơn, đừng để bà ta khổ cực.
Liễu Xa nhướng mày: “Chỉ chuyện này thôi à?”
Chuyện xảy ra nghe thì rất giật gân, nhưng trên thực tế không phải vậy.
Khương Bồng Cơ dù có mất trí hơn nữa cũng sẽ không gợi ý Liễu Xa đi ngược đãi kế thất đâu.
Chỉ cần Cổ Trăn không ngại việc phải trở lại với mức sống bình thường, cuộc sống tạm bợ của bà ta còn tốt hơn phu nhân sĩ tộc khác rất nhiều.
Nếu như hai anh em tới cửa một chuyến là để nói những lời này, chỉ có thể nói Cổ Trăn trước đây thật sự không biết làm người.
Quan điểm ôm bắp đùi của bà ta là tốt, lúc trước ôm Cổ Mẫn, sau đó ôm Liễu Xa, sau này ôm Khương Bồng Cơ, nhưng bà ta thiếu kiên nhẫn, một lần duy nhất đã đắc tội hết sạch cả ba cái bắp đùi. Lúc ôm bắp đùi đâu có suy nghĩ đến hai đứa con trai? Hạ độc cũng chưa từng nghĩ tới thất bại sẽ làm liên lụy đến con trai.
Bây giờ sa sút, con trai đối với bà ta cũng chỉ là tình cảm ngoài mặt.
Chỉ cần Cổ Trăn ăn ngon mặc tốt ở tốt, hai anh em Mạnh Hằng cũng sẽ không quản nhiều.
Mạnh Hằng nói: “Chuyện mẫu thân đưa rượu độc giết chủ công, vãn bối đã biết, chuyện này là sai lầm của mẫu thân, chủ công bằng lòng giữ lại một mạng của mẫu thân đã là khoan dung lắm rồi, vãn bối cũng không dám có yêu cầu xa vời nào khác. Chỉ cầu bà ấy nửa đời sau bình an, trong lòng vãn bối yên tâm rồi.”
Mạnh Hằng chưa từng nghĩ đến chuyện cầu xin Khương Bồng Cơ hoặc là Liễu Xa thả Cổ Trăn ra, anh ta cũng không có mặt mũi lớn như vậy để đi cầu xin.
Nhiếp Tuân cũng có ý này.
Giữ lại một mạng là tốt rồi, ăn uống mặc ở không thiếu là OK.
Đối với thủ đoạn của Khương Bồng Cơ, Cổ Trăn không phải chưa từng phản kháng, nhưng mặc cho bà ta cuồng loạn thế nào, giọng nói của bà ta vẫn không thể truyền ra bên ngoài tường viện. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ Cổ Trăn phải khốn khổ sống uổng nửa đời sau trong cái sân nho nhỏ này, không còn tự do nữa.
“Ta muốn gặp Liễu Xa, cái này có được không?” Dáng vẻ tóc tai bù xù của Cổ Trăn lúc này hơi giống con mụ điên, nhưng bà ta bảo dưỡng nhiều năm như vậy, da thịt trắng nõn hơn tuyết, trông trẻ hơn so với tuổi thật không ít, cho dù trên mặt còn có mấy phần điên cuồng sót lại, vẫn khiến cho người ta cảm thấy trong trẻo, động lòng người như cũ, bà ta cười lạnh nói: “Đây là phủ đệ của Liễu Xa, ta vẫn là chính thất của Liễu Xa, gặp ông ấy cũng đâu quá đáng!”
Viện Cổ Trăn ở bị người chuyên trách theo dõi sát sao, đề phòng bà ta chạy trốn ra ngoài hoặc là liên hệ với người lạ.
Liễu Xa không phải là người xa lạ, ông là chủ cái nhà này, chỉ cần ông muốn là ông có quyền gặp vợ mình.
Ngay lập tức có người bẩm báo nói Cổ Trăn muốn gặp ông, vẻ mặt Liễu Xa không có chút bất ngờ nào, bình tĩnh đến nỗi không một gợn sóng, dường như đã có dự liệu từ lâu.
“Phụ thân cũng nên đi xem một chút chứ?”
Liễu Chiêu ăn đồ ăn đến nỗi hai má căng phồng, giống như chú chuột hamster mà Liễu Xa thỉnh thoảng nuôi khi trước.
Liễu Xa cẩn thận dùng khăn lau tay, rũ mắt nói: “Đi thăm một chút vậy, dù gì cũng là vợ chồng nhiều năm rồi.”
Cho dù hai vợ chồng họ chỉ tỏ ra ngoài mặt, không có chút xíu quan hệ thực chất nào.
“Ông đến rồi…” Đáy mắt Cổ Trăn lộ ra mấy phần ngạc nhiên mừng rỡ, giống như người sắp chết chìm bắt được một cọng rơm cứu mạng vậy, bà ta cố gắng kìm nén tâm trạng mất khống chế, đôi mắt đẹp gợn sóng nước, bà ta nói: “Tỷ phu, ông mặc kệ yêu nghiệt đó chà đạp ta như vậy sao?”
Cổ Trăn với tư cách là người chứng kiến tình cảm giữa Liễu Xa và Cổ Mẫn, bà ta rõ ràng nhất tình cảm của người đàn ông này đối với Cổ Mẫn, thậm chí có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Liễu Xa lướt thẳng qua người bà ta, ngồi xuống tấm đệm bên cạnh bàn trà, ngắm nhìn bốn phía xung quanh một vòng.
Cái viện này vốn dĩ là nơi ở của chính thất phu nhân, trang trí khắp nơi không tệ, chỉ là so ra thua kém nhà riêng mà Khương Bồng Cơ cấp cho Cổ Trăn.
Cho dù không cố ý nghe ngóng, nhưng ông vẫn nghe nói đến cuộc sống của Cổ Trăn mấy năm nay, khi thỉnh thoảng gặp nhau, ông đều ngạc nhiên trước sự xa hoa của đối phương.
Cổ Trăn lúc này khác biệt rất nhiều rất nhiều với cô em gái trong trí nhớ của ông.
Có điều, có lẽ đây mới là tính cách chân thật của Cổ Trăn.
“Ở chỗ này không phải cũng rất tốt ư?”
Liễu Xa không nhìn đến sự cầu xin trong mắt Cổ Trăn, bình tĩnh nói ra sự thật.
Tay Cổ Trăn siết chặt thành nắm đấm, móng tay tô vẽ nước sơn lộng lẫy găm thật sâu vào lòng bàn tay, vẻ mặt mang theo mấy phần nín nhịn sắp bùng nổ.
“Chỗ nào tốt chứ?” Cổ Trăn còn biết kiềm chế cảm xúc, cắn răng nói: “Tỷ phu cảm thấy giam cầm người ta ở chỗ này được coi là tốt sao?”
Liễu Xa hỏi ngược lại: “Vậy bà cảm thấy còn sống tốt hơn hay là mất mạng tốt hơn? Người đầu độc nó mà còn có thể sống sót, chỉ có một mình bà thôi đấy.”
Nếu không nể chút phần tình cảm này, thi thể của Cổ Trăn đã sớm lạnh thấu xương rồi.
Liễu Xa không cảm thấy Khương Bồng Cơ sẽ kiêng dè cái tiếng là người giết mẹ, nếu như cô thật sự kiêng dè, làm sao có thể giết cha trước trận đây?
Căn cứ lịch sử mà Cổ Mẫn để lộ, rõ ràng cho thấy con người Khương Bồng Cơ có bao nhiêu tàn nhẫn, trước trận giết cha, nói giết là giết.
Người gọi là cha đẻ mà còn đối xử như vậy, chớ nói chi là một người mẹ kế.
Cổ Trăn may mắn nhặt về được một cái mạng, yên phận một chút không được à?
“Tỷ phu, ông thay đổi rồi.” Dường như Cổ Trăn chịu đả kích rất lớn, bị lời này của Liễu Xa hỏi đến sắc mặt trắng bệch, bà ta không thể tin được nói: “Ta hạ độc cô ta thì sao? Cô ta không đáng chết hả? Cô ta giết con gái thân nhất của a tỷ và ông cơ mà, là cô ta giết Lan Đình, chiếm lấy thân phận của nó, bây giờ công thành danh toại lại quay về ghét bỏ thân phận Lan Đình là vướng víu phiền toái, vứt bỏ như giày rách! Nếu như a tỷ biết con gái của hai người bị đối xử như vậy, tỷ ấy ở trên trời có linh thiêng sẽ yên tâm sao? Ta muốn giết cô ta chẳng qua là để đòi lại thứ nên nhận được thôi, ta sai chỗ nào chứ?”
Ánh mắt Liễu Xa nhìn Cổ Trăn mang theo vẻ lạ lẫm.
“Nếu bà thật sự nghĩ như vậy thì vì sao lúc trước không giết nó? Cần gì phải đợi đến khi nó đủ lông đủ cánh rồi lại kéo những lý luận không thực tế này ra?”
“Năm đó không giết cô ta không phải là vì tin một cơ thể hai linh hồn mà a tỷ nói ư? Ta cũng cố gắng coi con yêu nghiệt này như Lan Đình, nhưng vẫn không làm được.” Cổ Trăn tức giận nói: “Cô ta chỉ là yêu nghiệt, yêu nghiệt giết chết con gái ruột của ông, vì sao ông vẫn có thể thờ ơ như vậy?”
Khóe môi Liễu Xa gợn lên đường cong trào phúng, đối với lý do thoái thác của Cổ Trăn, ông từ chối cho ý kiến.
“Cho dù bà là thứ muội mà A Mẫn thương yêu nhất, nhưng ta làm tỷ phu vẫn phải nói câu này, bàn về thông minh vặt, bà đúng là hơn hẳn một bậc, nhưng trừ cái này ra, chỗ nào của bà cũng thua kém cô ấy. Nếu như cô ấy là bà, chắc chắn sẽ thấy tốt thì lấy, yên phận sống cuộc sống của mình. Cái gì cũng không cần làm, sau này chính là thái hậu ‘để thiên hạ nuôi dưỡng’. Bây giờ thì sao? Sợ là cái gì bà cũng không vớt nổi.”
Một bộ bài tốt như thế mà bị đánh thành nát vụn, Liễu Xa chỉ thấy có một mình Cổ Trăn như vậy thôi.
Đến cùng Cổ Trăn nghĩ như thế nào, trong lòng Liễu Xa biết rất rõ.
Muốn ngụy biện thì đầy một cái sọt, thực chất vẫn chỉ là vì lợi ích của bản thân thôi.
Tình cảm của bà ta đối với Liễu Hi là gì, tình cảm đối với hai con trai ruột cùng với cháu trai cháu gái ruột là gì, Liễu Xa thấy rõ cả.
Cổ Trăn nghe thấy hai chữ “thứ muội”, da mặt nháy mắt trở nên dữ tợn.
Bà ta hận nhất người ngoài lấy hai chữ “đích và thứ” để phân biệt đối xử bà ta với Cổ Mẫn.
Lúc Cổ Mẫn còn sống, Cổ Trăn phải cẩn thận từng li từng tí lấy lòng bà, làm những chuyện ngẫu nhiên bồi dưỡng tình cảm tỷ muội, duy trì sự coi trọng của Cổ Mẫn đối với bản thân. Thứ Cổ Trăn có thể đạt được không phải là đãi ngộ đích nữ hơn hẳn đích nữ, mà là do bà ta cẩn thận phục vụ Cổ Mẫn từng li từng tí đổi lấy, chứ không phải người ngoài ban tặng.
Kết quả…
Cổ Mẫn đã chết bao nhiêu năm rồi, vẫn có người há miệng ngậm miệng dùng thứ xuất để chế giễu bà ta.
Khi người nói lời này là Liễu Xa – người có hơn ba mươi năm tình thâm không dứt với Cổ Mẫn, cảm xúc tiêu cực trong lòng bà ta càng mãnh liệt hơn.
Liễu Xa nói: “Bà không thỏa mãn với vị trí của một thái hậu sao?”
Cổ Trăn cười lạnh hỏi lại: “Tại sao ta phải thỏa mãn làm một lão thái thái được người ta cấp dưỡng nhưng không có thực quyền?”
Cái này giống như bà ta vẫn không thỏa mãn mình là một thứ nữ, vắt óc tìm kế và cố gắng mới có được chút ưu đãi.
Nếu như năm đó bà ta không cố gắng leo lên, kết quả cuối cùng sẽ giống như rất nhiều thứ nữ Cổ thị, không nhấc lên nổi chút gợn sóng nào.
Liễu Xa khẽ cau mày, dường như không nghĩ tới Cổ Trăn sẽ nói thẳng ra như vậy.
Cổ Trăn nói: “Cơ hội đặt ngay trước mắt ta, tại sao ta phải để cho kẻ khác tiếp tục khống chế cuộc sống của ta? Trước kia là Cổ Mẫn, hôm nay là con yêu nghiệt chiếm lấy thân thể Liễu Hi. Làm một hoàng thái hậu không có thực quyền rất thú vị sao? Cuối cùng còn không phải xem sắc mặt người ta mà sống sao? Tỷ phu, ta chịu đủ, ta thật sự chịu đủ cuộc sống này! Từ lúc bốn, năm tuổi ta đã bắt đầu nhìn sắc mặt Cổ Mẫn, cẩn thận từng li từng tí lấy lòng cô ta mới có thể trải qua cuộc sống tốt. Nếu như cô ta không vui, tức giận, ta sẽ bị Cổ lão phu nhân âm thầm đánh đập dạy dỗ, sợ ta làm tổn thương con gái bảo bối của bà ta. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ở trong mắt tất cả mọi người các ngươi, ta chỉ là một con búp bê sống mà Cổ Mẫn yêu thích thôi!”
Nghe Cổ Trăn hạ thấp Cổ Mẫn như vậy, Liễu Xa vốn là người ”cuồng vợ” làm sao nhịn được.
“Bà điên rồi, sao có thể bôi nhọ A Mẫn như vậy? Cô ấy có đối xử không tốt với bà một chút nào chưa?”
Đừng nói không vui tức giận, ngay đến lớn tiếng với bà ta mà Cổ Mẫn cũng chưa từng làm, vẫn luôn đối xử với Cổ Trăn như “con gái ruột” của mình vậy.
Cổ Trăn nói: “Cô ta đối xử tốt với ta, nhưng những điều ấy chẳng lẽ không phải là do ta khúm núm khép nép đổi lấy sao?”
Liễu Xa lạnh lùng nói: “Có vài thứ, đừng nói là khúm núm khép nép, cho dù là thấp đến hạt bụi cũng không có tư cách đi giành lấy, cô ấy đối xử với bà không tệ!”
Cổ Trăn bị Khương Bồng Cơ giam cầm mấy ngày nay, đãi ngộ trực tiếp giảm xuống, tự do bị hạn chế, càng không có người nào muốn nói chuyện với bà ta.
Mấy ngày đầu, bà ta sống trong nỗi sợ hãi bị giết, mấy ngày sau bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp làm cho cảm xúc tụt dốc, lúc này lại thốt lên lửa giận với Liễu Xa... Cảm xúc của bà ta giống như lò xo bị đè nén đến cực điểm, bắn ra ngoài làm cho lý trí bà ta vỡ tung.
Bà ta tức giận không kiềm được nói: “Không tệ với ta? Không tệ với ta mà lại tìm cho ta những mối hôn sự kia sao? Không tệ với ta thì ta đâu gả cho Mạnh Trạm theo lời đề nghị của ông chứ? Liễu Xa, cả đời này của ta bị ông và Cổ Mẫn hủy hoại hết rồi, bây giờ lại nhảy ra con yêu nghiệt chà đạp ta như vậy, tốt quá rồi!”
Liễu Xa chau mày nói: “A Mẫn tìm mấy mối hôn sự đó cho bà, có người nào không tốt?”
Cổ Mẫn vì chuyện hôn sự của Cổ Trăn mà bận rộn mãi, tự mình đi sàng lọc chọn lựa gia thế nhà trai, nhân phẩm, giá trị nhan sắc, tác phong trong nhà... Mẹ ruột còn chưa cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Vì Cổ Trăn, Cổ Mẫn vốn dốt lịch sử mà phải trằn trọc suy nghĩ, vò đầu bứt tai để nhớ lại kiến thức lịch sử ít ỏi đến đáng thương, lựa chọn cẩn thận mấy tháng mới chọn ra được mấy người kia. Điều duy nhất không tốt, có lẽ chính là lúc ấy địa vị của bọn họ không cao.
Điểm này làm cho trong lòng Cổ Trăn rất không dễ chịu.
Xuất thân đích và thứ mang đến đãi ngộ khác nhau khiến cho tâm lý của Cổ Trăn mất thăng bằng, bây giờ Cổ Mẫn lại chuẩn bị cho bà ta loại hôn sự thấp kém này, trong lòng bà ta có thể dễ chịu mới là lạ. Chỉ là, Cổ Trăn không dám ngỗ nghịch với Cổ Mẫn, trên mặt phải thể hiện rất hài lòng, mở miệng một tiếng “a tỷ làm chủ”.
Đến nỗi trong lòng bà ta nghĩ thế nào thì cũng chỉ có mình bà ta biết rõ.
Lúc Mạnh Trạm nhìn trúng nhan sắc của Cổ Trăn, hy vọng Liễu Xa đứng kết nối, Liễu Xa đã đồng ý.
Ông cảm thấy xuất thân của Mạnh Trạm rất tốt, xứng đôi với em vợ nhà mình, nên vui lòng làm nguyệt lão một lần.
Là Liễu Xa để lộ ẩn ý, Cổ Trăn cũng liếc mắt chọn trúng Mạnh Trạm, hai người ăn nhịp với nhau.
Thế nào mà quay đầu lại thành ông và Cổ Mẫn hủy hoại cuộc đời Cổ Trăn?
“Đây thật sự là lời trong lòng của bà à?”
Liễu Xa cảm giác buồn thay cho Cổ Mẫn.
Móc tim móc phổi ra đối xử với em gái ruột, kết quả Cổ Trăn lại nghĩ về bà như vậy.
Đầu óc Cổ Trăn như bị gió lạnh thổi rét buốt, chỉ là lời đã nói ra khỏi miệng, bà ta không thu lại được.
“Đúng, ta suy nghĩ như vậy đấy.” Bà ta cắn răng thừa nhận, dứt khoát vạch mặt không đếm xỉa gì nữa, bà ta tiếp tục nói: “Sau khi Cổ Mẫn chết đã giao phó ta cho ông, dựa vào cái gì mà cô ta chết rồi vẫn không chịu buông tha cho ta? Ông lấy ta làm kế thất, nhưng mấy năm nay vẫn duy trì cách xưng hô và quan hệ như lúc Cổ Mẫn còn sống. Ông là trượng phu trên danh nghĩa của ta, từ đầu đến cuối chưa từng chạm vào ta một lần, đây là cái kiểu vợ chồng gì?”
Cổ Mẫn chết rồi mà còn ngăn cản bà ta, vắt ngang giữa bà ta và Liễu Xa, đúng thật là bám dai như đỉa.
“Suy nghĩ của bà quá cực đoan, bà điên rồi, chi bằng bình tĩnh mấy ngày rồi lại nói chuyện sau.”
Nếu tiếp tục nói chuyện thêm nữa, Liễu Xa lo rằng Khương Bồng Cơ không giết chết Cổ Trăn thì ông đã không nhịn được làm trước rồi.
Khương Bồng Cơ chưa từng coi mối quan hệ cá nhân của Liễu Hi thành của mình, Liễu Xa khôi phục tình cảm trí nhớ của hệ thống tương tự cũng sẽ không coi nhân loại thành đồng loại của mình. Nếu không phải Liễu Chiêu là con trai của ông và người yêu, Cổ Trăn lại là em gái của người yêu, ông nào có nhiều nhẫn nại như vậy?
“Tỷ phu, ông cảm thấy ta nói sai sao?”
“Năm đó ta lấy bà cũng là vì sự an toàn của các con và bà, danh chính ngôn thuận che chở bà, để bà không bị Mạnh thị độc hại. Từ đầu tới cuối, ta có ép buộc bà không?” Liễu Xa nói: “Chúng ta trước đó đã ước pháp tam chương*, bà cũng tự nguyện đồng ý. Bây giờ lại quay ra chỉ trích ta và A Mẫn đối xử với bà không tốt ra sao, vậy tại sao năm đó bà không có chút cốt khí mà từ chối đi? Mạnh Trạm đúng là kẻ cặn bã, nhưng Cổ Trăn bà cũng đâu phải người tốt lành gì. Làm người thì lương thiện một chút, đặc biệt lúc hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, phải học được cách ngoe nguẩy cái đuôi, còn có thể sống lâu hơn một chút.”
Vietwriter.vn
* Đề cập đến những điều đã được thỏa thuận hoặc quy định rõ ràng trước.
Cổ Trăn bị lời này của ông chọc giận đến nỗi suýt nữa không thở nổi một hơi.
“Khương Bồng Cơ thích diệt tâm không giả, nhưng nếu bà không hề đánh mất tấm lòng ban đầu, sao cô ta có thể giết bà?” Liễu Xa nói: “Bà được cô ta cung cấp cho ăn ngon uống tốt mấy năm nay, đãi ngộ cũng đâu thua kém gì câu ‘lấy thiên hạ nuôi dưỡng’. Cô ta đối xử với bà quá tốt, để cho bà quá mức suôn sẻ, thế cho nên sự cẩn thận của bà bị san bằng, phơi bày bản tính ra. Tỉnh táo suy nghĩ một chút đi, nếu là lúc trước, bà có làm ra hành động này không? Bà sẽ không, nếu như bà là loại người kia thì bà đã không thể dỗ dành nịnh hót A Mẫn hơn hai mươi năm như một ngày, cho đến khi cô ấy chết cũng không nhìn rõ con người bà.”
Lời nói không hợp tình hình, sống trong gian nan khổ cực, chết trong yên vui. Cổ Trăn vì quá thoải mái yên vui nên chỉ số thông minh mới đột ngột giảm xuống.
Nó giống như đạo lý giả heo ăn thịt hổ mãi, cuối cùng sẽ biến thành heo.
“Ông thật sự mặc kệ ta ư?”
Đáy lòng Cổ Trăn hối hận nhưng lại già mồm không chịu nhận sai.
“Năm đó ở Sùng Châu, bà và Bạch Điệp lầm tưởng ta giam cầm các bà, Bạch Điệp buột miệng nói ra ta tự tay giết chết A Mẫn. Bà có còn nhớ không?”
Liễu Xa đột ngột nhắc tới một chuyện xưa cũ như vậy, Cổ Trăn nghe xong mà sắc mặt ngưng trệ.
“Còn nhớ nhưng ta không cho rằng ông sẽ giết cô ta.”
Liễu Xa căn bản không có lý do làm như vậy.
“Nói sai rồi.”
Cổ Mẫn không phải là Liễu Xa giết chết, nhưng ông là một thể với hệ thống chủ, từ điểm đó mà nói, Liễu Xa cũng là hung thủ.
Liễu Xa không giải thích, cố ý hù dọa Cổ Trăn, để cho bà ta tự mình đoán mò đi, ông có thể kiếm được mấy ngày thanh tịnh.
Ông đứng dậy sải bước rời khỏi viện, không quan tâm quá trình thay đổi suy nghĩ trong lòng Cổ Trăn nữa.
Buổi chiều ngày thứ hai, hai vị khách hiếm thấy ghé thăm phủ.
“Hai vị hiền chất ngồi đi.”
Bởi vì lý do Cổ Trăn là kế thất của Liễu Xa, không khỏi lúng túng và phiền phức, nên Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng đều tránh Liễu Xa đi.
Bây giờ tự mình đến cửa, ngược lại hiếm có.
Anh em bọn họ vốn không có ý định nào khác, chỉ là nói hai câu, hy vọng Liễu Xa chăm sóc Cổ Trăn nhiều hơn, đừng để bà ta khổ cực.
Liễu Xa nhướng mày: “Chỉ chuyện này thôi à?”
Chuyện xảy ra nghe thì rất giật gân, nhưng trên thực tế không phải vậy.
Khương Bồng Cơ dù có mất trí hơn nữa cũng sẽ không gợi ý Liễu Xa đi ngược đãi kế thất đâu.
Chỉ cần Cổ Trăn không ngại việc phải trở lại với mức sống bình thường, cuộc sống tạm bợ của bà ta còn tốt hơn phu nhân sĩ tộc khác rất nhiều.
Nếu như hai anh em tới cửa một chuyến là để nói những lời này, chỉ có thể nói Cổ Trăn trước đây thật sự không biết làm người.
Quan điểm ôm bắp đùi của bà ta là tốt, lúc trước ôm Cổ Mẫn, sau đó ôm Liễu Xa, sau này ôm Khương Bồng Cơ, nhưng bà ta thiếu kiên nhẫn, một lần duy nhất đã đắc tội hết sạch cả ba cái bắp đùi. Lúc ôm bắp đùi đâu có suy nghĩ đến hai đứa con trai? Hạ độc cũng chưa từng nghĩ tới thất bại sẽ làm liên lụy đến con trai.
Bây giờ sa sút, con trai đối với bà ta cũng chỉ là tình cảm ngoài mặt.
Chỉ cần Cổ Trăn ăn ngon mặc tốt ở tốt, hai anh em Mạnh Hằng cũng sẽ không quản nhiều.
Mạnh Hằng nói: “Chuyện mẫu thân đưa rượu độc giết chủ công, vãn bối đã biết, chuyện này là sai lầm của mẫu thân, chủ công bằng lòng giữ lại một mạng của mẫu thân đã là khoan dung lắm rồi, vãn bối cũng không dám có yêu cầu xa vời nào khác. Chỉ cầu bà ấy nửa đời sau bình an, trong lòng vãn bối yên tâm rồi.”
Mạnh Hằng chưa từng nghĩ đến chuyện cầu xin Khương Bồng Cơ hoặc là Liễu Xa thả Cổ Trăn ra, anh ta cũng không có mặt mũi lớn như vậy để đi cầu xin.
Nhiếp Tuân cũng có ý này.
Giữ lại một mạng là tốt rồi, ăn uống mặc ở không thiếu là OK.
Bình luận facebook