Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1822 - Chương 1822CÔNG TÂM KẾ
Chương 1822CÔNG TÂM KẾ
“Khí hậu Bắc Uyên cực kỳ giá rét, hiện tại vừa mới vào cuối thu đầu đông, đô thành ở Bắc Uyên đọng tuyết hai tháng. Tường thành tuyết đọng đã sớm ngập mắt cá chân từ lâu, đương nhiên là tướng sĩ quân ta không sợ khí hậu giá lạnh hay nóng bức, nhưng thời tiết xấu như thế này quả thật không thích hợp để cưỡng ép khai chiến. Ta nghĩ, nếu sĩ tộc Bắc Uyên tạo cho chúng ta điều kiện tốt như vậy để ra đòn tâm lý, vậy thì tại sao không dựa vào cái này để vượt qua cửa ải? Hiện tại, đê điều ở Bắc Uyên tràn ngập nguy cơ, chúng ta chỉ cần tìm được nơi yếu ớt nhất của bọn họ rồi cho một đòn trí mạng, không cần làm gì cả cũng sẽ khiến bọn họ tự thua.”
Xuất quân đánh giặc đầu tiên phải dùng mưu kế, không dùng kế được mới đánh bằng ngoại giao, ngoại giao không xong mới đánh vào lực lượng binh chủng địch.
Nếu như có thể dùng dư luận - biện pháp ít tổn thất nhất để bắt lại Bắc Uyên, vì sao Khương Bồng Cơ phải để cho binh lính mạo hiểm xuất binh chứ?
Điều kiện thời tiết ở Bắc Uyên quả thật quá tồi tệ.
Dù là binh lính của Bắc Uyên không chịu nổi một kích, nhưng bọn họ đã sinh sống ở đây nhiều năm, khả năng thích ứng khí hậu vẫn mạnh hơn nhiều so với lính của Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ tác chiến trên sân khách, dĩ nhiên về phương diện thủy thổ sẽ phải ăn thua thiệt một ít, nếu như thân thể binh lính không thích ứng được mà dẫn đến bệnh dịch lan rộng, trái lại cho quân địch cơ hội phản công. Tạm thời chưa nói đến việc quân địch có thể nắm lấy cơ hội này hay không, Khương Bồng Cơ cũng không nên phạm phải sai lầm trí mạng này.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Suy nghĩ của chủ công giống với Nhượng, chỉ có điều...”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Chỉ có điều gì?”
Kỳ Quan Nhượng làm tư thế thỉnh tội, trước khi Khương Bồng Cơ đến, anh ta đã dùng thủ đoạn quá máu me để nhằm vào dân tị nạn ở Bắc Uyên, nếu như Bắc Uyên mượn cớ này để mê hoặc nhân dân liều chết chiến đấu thì... Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng vẫn là do chính tay Kỳ Quan Nhượng cho người ta nắm đằng chuôi.
Khương Bồng Cơ miễn lời thỉnh tội của anh ta: “Chuyện này sao có thể trách huynh? Huynh không làm sai, đổi lại là ta, chưa chắc ta đã làm chu toàn hơn so với huynh.”
Cũng không phải Kỳ Quan Nhượng vừa mới đến đã tàn sát toàn bộ dân tị nạn, những dân tị nạn vi phạm lần đầu đó đều từng được tặng lương khô rồi khuyên bảo, thuyết phục rồi.
Như vậy mà cũng coi là máu lạnh vô tình thì Khương Bồng Cơ coi là cái gì?
Cô nói: “Văn Chứng không ngại thì thử nghe ý định của ta đi.”
Kỳ Quan Nhượng bày ra tư thế “rửa tai” lắng nghe, cung kính nói: “Mời chủ công nói.”
Khương Bồng Cơ chỉ tay lên mặt bàn: “Tối qua, ta đã phái người thăm dò những người dân Bắc Uyên đã may mắn cùng nhau chạy nạn, ấn tượng của phần lớn trong số họ đối với Đông Khánh và thậm chí cả ba nước khác đều là ‘chiến tranh, người chết, bệnh dịch, đất đai cằn cỗi’, hơn nữa còn rất chắc chắn.”
Mã Hưu thì không bị lừa, hắn là một trong số ít người tin tưởng thế cục ở Đông Khánh ổn định, nhưng lại không xác định là ổn định đến mức độ nào.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Đây cũng chính là điều Nhượng muốn nói với chủ công, vì muốn phòng ngừa người dân chạy trốn qua biên giới, Bắc Uyên đã canh giữ nghiêm ngặt không chỉ ở biên giới mà còn tàn sát những người có ý định chạy trốn, hơn nữa luôn luôn phái người lừa gạt dân chúng, tuyên truyền một số tình trạng bi thảm của nhân gian mà chẳng có chứng cứ gì.”
Khương Bồng Cơ cười nhạt: “Ví dụ như ta giết người xác phơi đầy đồng, bóc lột chèn ép người dân, làm cho nghìn dặm đất đai trở nên hoang vu, xương trắng mục nát?”
Kỳ Quan Nhượng bất đắc dĩ nói: “Lời đồn của bọn họ có khi còn khó nghe hơn chủ công nói nhiều, nội dung không đúng sự thật cũng nhiều hơn.”
Giết người tàn bạo coi như vẫn còn khách sáo, cái gì mà ăn thịt người, ăn thịt trẻ con, lấy máu của các cô gái trẻ tắm để dưỡng nhan, bắt phụ nữ có thai mổ bụng làm trò vui, còn có cái gì mà ba nghìn mỹ nam, ba nghìn mỹ nữ, trai gái đều không kiêng, làm cái gì mà tiệc rượu lộ thiên nữa.
Nói tóm lại, giống y như những gì vị hôn quân Trụ Vương trong “Phong Thần diễn nghĩa” đã từng làm, chủ công nhà mình phải bị nói giống đến chín phần so với bản gốc.
Không chỉ sao chép bản gốc mà còn tạo ra nhiều phiên bản mới, tạo ra phiên bản mới rồi còn muốn bỏ cái cũ tạo ra cái mới nữa, nói tóm lại chính là bịa đặt hơn bản gốc nhiều.
Kỳ Quan Nhượng nghi ngờ sâu sắc mấy gã “anh hùng bàn phím” này chính là người hâm mộ của “Phong Thần diễn nghĩa”.
Một bên “hùng hục” làm theo thoại bản bên Hoàn Châu, một bên phải vắt óc đổ oan cho chủ công, biến thiên hạ thành cái “lò luyện” lớn.
Chỉ có như vậy thì người dân mới biết sợ, mới tiếp tục chịu đựng cuộc sống giống như địa ngục trần gian ấy.
Xem đi...
Thế giới bên ngoài Bắc Uyên chính là như thế đấy, nếu đi khỏi đây, ngươi sẽ hối hận, ở lại Bắc Uyên vẫn sẽ tốt hơn.
Tuy nói Bắc Uyên không thể cho ngươi ăn no, nhưng có thể để cho ngươi được tham sống sợ chết.
Là một trong những “đối tượng” bị bôi nhọ, Kỳ Quan Nhượng thật sự muốn đập bể đầu của thể loại óc chó ngu ngốc này, chủ công nhà mình là người mà bọn chúng có thể bôi nhọ hay sao?
Khi Kỳ Quan Nhượng lần đầu tiên thấy những tin tình báo như thế này, anh ta cũng từng thầm nghĩ rằng sau này sẽ bắt người lại, từng đao từng đao mà chặt từng cái móng chó một.
“Bọn chúng cũng chỉ có chút xíu bản lĩnh như vậy thôi, nếu không cũng sẽ không giày vò Bắc Uyên biến thành như vậy.” Khương Bồng Cơ liên tục cười lạnh: “Bọn chúng nói ta ngu ngốc, vô đạo lại mặt mũi khó ưa, thế mà vẫn có người dân không nhẫn nhịn được, bí quá hóa liều chạy trốn thì có thể thấy những gì bọn chúng làm quá quắt đến thế nào.”
Kỳ Quang Nhượng phe phẩy quạt, miệng nở nụ cười, anh ta và chủ công có cùng ý nghĩ.
Một vị bề tôi khác hỏi: “Chủ công muốn cho người dân Bắc Uyên biết Đông Khánh đích thực là như thế nào ư?”
Khương Bồng Cơ đáp: “Không cho bọn họ biết người dân ở Đông Khánh sống tốt như thế nào thì làm sao bọn họ biết được mình bị lừa gạt?”
Sĩ tộc Bắc Uyên càng chèn ép người dân bao nhiêu thì hậu quả càng nghiêm trọng bấy nhiêu.
“Nhưng... nếu người dân thi nhau chạy nạn tới, chúng ta thu nhận họ hay là không nhận ạ?”
Bất kể chấp nhận hay không chấp nhận thì dường như đều không đúng lắm.
Khương Bồng Cơ lấy làm đương nhiên nói: “Không nhận! Sao chúng ta phải thu nhận họ? Đầu năm nay, dọn nhà sung sướng lắm sao, lại còn là cả nước dọn nhà nữa chứ, dọn tới dọn lui không thấy phiền à? Không phải chúng ta dẫn dắt người dân Bắc Uyên đến nhờ cậy Đông Khánh, càng không phải lôi kéo bọn họ rời khỏi quê hương mà chúng ta phải cho bọn họ biết rằng nếu như Bắc Uyên đổi chủ thì bọn họ có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp giống như người dân Đông Khánh, cũng để bọn họ biết rằng, cuộc sống hiện tại của bọn họ còn không bằng người dân lang bạt đầu đường xó chợ thời loạn thế. Đúng rồi, phái thêm người đi mua chuộc đại tướng trông coi biên giới, có khi sẽ được việc.”
“Đại tướng trông coi biên giới? Mua chuộc hắn? Trong quân đội, tên võ tướng kia có danh tiếng khá tốt, sợ là không dễ thuyết phục đâu.”
Mặc dù mua chuộc tướng địch là chuyện bình thường nhưng cũng phải xem tình huống.
Gặp phải người trung thành không hai lòng thì chẳng khác nào không mua chuộc được, lại còn tự rước lấy nhục, nếu xui xẻo còn bị người ta tương kế tựu kế.
Khương Bồng Cơ cười lạnh nói: “Nếu có bản lĩnh thật sự, chẳng lẽ một đám dân tị nạn cũng không canh chừng được sao? Ban đầu ta còn tưởng là người nọ tham lam lười biếng, không coi những người dân tị nạn này ra gì, lười thi hành lệnh của hoàng thất Bắc Uyên là phải trừng phạt những người dân chạy nạn. Bây giờ xem ra không phải như vậy. Có lẽ vị võ tướng này còn có chút lương tâm cho nên mới nhắm một mắt mở một mắt cho nạn dân một con đường sống.”
Nếu như tham lam độc tài, dùng tiền tài là có thể mua chuộc được rồi.
Đến lúc tin đồn đã lan truyền, Khương Bồng Cơ có thể kết hợp với vị võ tướng kia dỡ bỏ lệnh bế quan tỏa cảng, tạo nên ánh hào quang của bậc vương giả.
Nếu như còn chưa mất đi lương tri, vậy thì càng tốt, dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm hắn cảm động, dùng đại nghĩa thiên hạ lay động hắn, lại dùng lợi ích cám dỗ hắn, phá bỏ nỗi lo về sau của hắn thì sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.
Dĩ nhiên, nếu như vị võ tướng này không “ăn mềm”, Khương Bồng Cơ đành phải dùng vũ lực tấn công thôi.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ai cho những tàn binh già yếu của Bắc Uyên dũng khí cho rằng bọn họ có thể phòng thủ được cái biên giới rách nát kia chứ?
“Ta không phủ nhận trên cõi đời này có lòng trung thành vĩnh viễn, nhưng đó chỉ là những trường hợp rất hiếm.”
“Trung thành càng nhiều chẳng qua là vì cái giá của sự phản bội chưa đủ gãi ngứa cho bọn họ mà thôi.”
“Khí hậu Bắc Uyên cực kỳ giá rét, hiện tại vừa mới vào cuối thu đầu đông, đô thành ở Bắc Uyên đọng tuyết hai tháng. Tường thành tuyết đọng đã sớm ngập mắt cá chân từ lâu, đương nhiên là tướng sĩ quân ta không sợ khí hậu giá lạnh hay nóng bức, nhưng thời tiết xấu như thế này quả thật không thích hợp để cưỡng ép khai chiến. Ta nghĩ, nếu sĩ tộc Bắc Uyên tạo cho chúng ta điều kiện tốt như vậy để ra đòn tâm lý, vậy thì tại sao không dựa vào cái này để vượt qua cửa ải? Hiện tại, đê điều ở Bắc Uyên tràn ngập nguy cơ, chúng ta chỉ cần tìm được nơi yếu ớt nhất của bọn họ rồi cho một đòn trí mạng, không cần làm gì cả cũng sẽ khiến bọn họ tự thua.”
Xuất quân đánh giặc đầu tiên phải dùng mưu kế, không dùng kế được mới đánh bằng ngoại giao, ngoại giao không xong mới đánh vào lực lượng binh chủng địch.
Nếu như có thể dùng dư luận - biện pháp ít tổn thất nhất để bắt lại Bắc Uyên, vì sao Khương Bồng Cơ phải để cho binh lính mạo hiểm xuất binh chứ?
Điều kiện thời tiết ở Bắc Uyên quả thật quá tồi tệ.
Dù là binh lính của Bắc Uyên không chịu nổi một kích, nhưng bọn họ đã sinh sống ở đây nhiều năm, khả năng thích ứng khí hậu vẫn mạnh hơn nhiều so với lính của Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ tác chiến trên sân khách, dĩ nhiên về phương diện thủy thổ sẽ phải ăn thua thiệt một ít, nếu như thân thể binh lính không thích ứng được mà dẫn đến bệnh dịch lan rộng, trái lại cho quân địch cơ hội phản công. Tạm thời chưa nói đến việc quân địch có thể nắm lấy cơ hội này hay không, Khương Bồng Cơ cũng không nên phạm phải sai lầm trí mạng này.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Suy nghĩ của chủ công giống với Nhượng, chỉ có điều...”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Chỉ có điều gì?”
Kỳ Quan Nhượng làm tư thế thỉnh tội, trước khi Khương Bồng Cơ đến, anh ta đã dùng thủ đoạn quá máu me để nhằm vào dân tị nạn ở Bắc Uyên, nếu như Bắc Uyên mượn cớ này để mê hoặc nhân dân liều chết chiến đấu thì... Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng vẫn là do chính tay Kỳ Quan Nhượng cho người ta nắm đằng chuôi.
Khương Bồng Cơ miễn lời thỉnh tội của anh ta: “Chuyện này sao có thể trách huynh? Huynh không làm sai, đổi lại là ta, chưa chắc ta đã làm chu toàn hơn so với huynh.”
Cũng không phải Kỳ Quan Nhượng vừa mới đến đã tàn sát toàn bộ dân tị nạn, những dân tị nạn vi phạm lần đầu đó đều từng được tặng lương khô rồi khuyên bảo, thuyết phục rồi.
Như vậy mà cũng coi là máu lạnh vô tình thì Khương Bồng Cơ coi là cái gì?
Cô nói: “Văn Chứng không ngại thì thử nghe ý định của ta đi.”
Kỳ Quan Nhượng bày ra tư thế “rửa tai” lắng nghe, cung kính nói: “Mời chủ công nói.”
Khương Bồng Cơ chỉ tay lên mặt bàn: “Tối qua, ta đã phái người thăm dò những người dân Bắc Uyên đã may mắn cùng nhau chạy nạn, ấn tượng của phần lớn trong số họ đối với Đông Khánh và thậm chí cả ba nước khác đều là ‘chiến tranh, người chết, bệnh dịch, đất đai cằn cỗi’, hơn nữa còn rất chắc chắn.”
Mã Hưu thì không bị lừa, hắn là một trong số ít người tin tưởng thế cục ở Đông Khánh ổn định, nhưng lại không xác định là ổn định đến mức độ nào.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Đây cũng chính là điều Nhượng muốn nói với chủ công, vì muốn phòng ngừa người dân chạy trốn qua biên giới, Bắc Uyên đã canh giữ nghiêm ngặt không chỉ ở biên giới mà còn tàn sát những người có ý định chạy trốn, hơn nữa luôn luôn phái người lừa gạt dân chúng, tuyên truyền một số tình trạng bi thảm của nhân gian mà chẳng có chứng cứ gì.”
Khương Bồng Cơ cười nhạt: “Ví dụ như ta giết người xác phơi đầy đồng, bóc lột chèn ép người dân, làm cho nghìn dặm đất đai trở nên hoang vu, xương trắng mục nát?”
Kỳ Quan Nhượng bất đắc dĩ nói: “Lời đồn của bọn họ có khi còn khó nghe hơn chủ công nói nhiều, nội dung không đúng sự thật cũng nhiều hơn.”
Giết người tàn bạo coi như vẫn còn khách sáo, cái gì mà ăn thịt người, ăn thịt trẻ con, lấy máu của các cô gái trẻ tắm để dưỡng nhan, bắt phụ nữ có thai mổ bụng làm trò vui, còn có cái gì mà ba nghìn mỹ nam, ba nghìn mỹ nữ, trai gái đều không kiêng, làm cái gì mà tiệc rượu lộ thiên nữa.
Nói tóm lại, giống y như những gì vị hôn quân Trụ Vương trong “Phong Thần diễn nghĩa” đã từng làm, chủ công nhà mình phải bị nói giống đến chín phần so với bản gốc.
Không chỉ sao chép bản gốc mà còn tạo ra nhiều phiên bản mới, tạo ra phiên bản mới rồi còn muốn bỏ cái cũ tạo ra cái mới nữa, nói tóm lại chính là bịa đặt hơn bản gốc nhiều.
Kỳ Quan Nhượng nghi ngờ sâu sắc mấy gã “anh hùng bàn phím” này chính là người hâm mộ của “Phong Thần diễn nghĩa”.
Một bên “hùng hục” làm theo thoại bản bên Hoàn Châu, một bên phải vắt óc đổ oan cho chủ công, biến thiên hạ thành cái “lò luyện” lớn.
Chỉ có như vậy thì người dân mới biết sợ, mới tiếp tục chịu đựng cuộc sống giống như địa ngục trần gian ấy.
Xem đi...
Thế giới bên ngoài Bắc Uyên chính là như thế đấy, nếu đi khỏi đây, ngươi sẽ hối hận, ở lại Bắc Uyên vẫn sẽ tốt hơn.
Tuy nói Bắc Uyên không thể cho ngươi ăn no, nhưng có thể để cho ngươi được tham sống sợ chết.
Là một trong những “đối tượng” bị bôi nhọ, Kỳ Quan Nhượng thật sự muốn đập bể đầu của thể loại óc chó ngu ngốc này, chủ công nhà mình là người mà bọn chúng có thể bôi nhọ hay sao?
Khi Kỳ Quan Nhượng lần đầu tiên thấy những tin tình báo như thế này, anh ta cũng từng thầm nghĩ rằng sau này sẽ bắt người lại, từng đao từng đao mà chặt từng cái móng chó một.
“Bọn chúng cũng chỉ có chút xíu bản lĩnh như vậy thôi, nếu không cũng sẽ không giày vò Bắc Uyên biến thành như vậy.” Khương Bồng Cơ liên tục cười lạnh: “Bọn chúng nói ta ngu ngốc, vô đạo lại mặt mũi khó ưa, thế mà vẫn có người dân không nhẫn nhịn được, bí quá hóa liều chạy trốn thì có thể thấy những gì bọn chúng làm quá quắt đến thế nào.”
Kỳ Quang Nhượng phe phẩy quạt, miệng nở nụ cười, anh ta và chủ công có cùng ý nghĩ.
Một vị bề tôi khác hỏi: “Chủ công muốn cho người dân Bắc Uyên biết Đông Khánh đích thực là như thế nào ư?”
Khương Bồng Cơ đáp: “Không cho bọn họ biết người dân ở Đông Khánh sống tốt như thế nào thì làm sao bọn họ biết được mình bị lừa gạt?”
Sĩ tộc Bắc Uyên càng chèn ép người dân bao nhiêu thì hậu quả càng nghiêm trọng bấy nhiêu.
“Nhưng... nếu người dân thi nhau chạy nạn tới, chúng ta thu nhận họ hay là không nhận ạ?”
Bất kể chấp nhận hay không chấp nhận thì dường như đều không đúng lắm.
Khương Bồng Cơ lấy làm đương nhiên nói: “Không nhận! Sao chúng ta phải thu nhận họ? Đầu năm nay, dọn nhà sung sướng lắm sao, lại còn là cả nước dọn nhà nữa chứ, dọn tới dọn lui không thấy phiền à? Không phải chúng ta dẫn dắt người dân Bắc Uyên đến nhờ cậy Đông Khánh, càng không phải lôi kéo bọn họ rời khỏi quê hương mà chúng ta phải cho bọn họ biết rằng nếu như Bắc Uyên đổi chủ thì bọn họ có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp giống như người dân Đông Khánh, cũng để bọn họ biết rằng, cuộc sống hiện tại của bọn họ còn không bằng người dân lang bạt đầu đường xó chợ thời loạn thế. Đúng rồi, phái thêm người đi mua chuộc đại tướng trông coi biên giới, có khi sẽ được việc.”
“Đại tướng trông coi biên giới? Mua chuộc hắn? Trong quân đội, tên võ tướng kia có danh tiếng khá tốt, sợ là không dễ thuyết phục đâu.”
Mặc dù mua chuộc tướng địch là chuyện bình thường nhưng cũng phải xem tình huống.
Gặp phải người trung thành không hai lòng thì chẳng khác nào không mua chuộc được, lại còn tự rước lấy nhục, nếu xui xẻo còn bị người ta tương kế tựu kế.
Khương Bồng Cơ cười lạnh nói: “Nếu có bản lĩnh thật sự, chẳng lẽ một đám dân tị nạn cũng không canh chừng được sao? Ban đầu ta còn tưởng là người nọ tham lam lười biếng, không coi những người dân tị nạn này ra gì, lười thi hành lệnh của hoàng thất Bắc Uyên là phải trừng phạt những người dân chạy nạn. Bây giờ xem ra không phải như vậy. Có lẽ vị võ tướng này còn có chút lương tâm cho nên mới nhắm một mắt mở một mắt cho nạn dân một con đường sống.”
Nếu như tham lam độc tài, dùng tiền tài là có thể mua chuộc được rồi.
Đến lúc tin đồn đã lan truyền, Khương Bồng Cơ có thể kết hợp với vị võ tướng kia dỡ bỏ lệnh bế quan tỏa cảng, tạo nên ánh hào quang của bậc vương giả.
Nếu như còn chưa mất đi lương tri, vậy thì càng tốt, dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm hắn cảm động, dùng đại nghĩa thiên hạ lay động hắn, lại dùng lợi ích cám dỗ hắn, phá bỏ nỗi lo về sau của hắn thì sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.
Dĩ nhiên, nếu như vị võ tướng này không “ăn mềm”, Khương Bồng Cơ đành phải dùng vũ lực tấn công thôi.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ai cho những tàn binh già yếu của Bắc Uyên dũng khí cho rằng bọn họ có thể phòng thủ được cái biên giới rách nát kia chứ?
“Ta không phủ nhận trên cõi đời này có lòng trung thành vĩnh viễn, nhưng đó chỉ là những trường hợp rất hiếm.”
“Trung thành càng nhiều chẳng qua là vì cái giá của sự phản bội chưa đủ gãi ngứa cho bọn họ mà thôi.”
Bình luận facebook