Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1835 - Chương 1835VẾT NHƠ
Chương 1835VẾT NHƠ
Lại qua thêm một tháng, bên phía Tây Xương liên tiếp truyền về tin tức tốt.
Phù Vọng thống lĩnh binh lính đánh đến nỗi rất nhàm chán, thật sự là rất nhàm chán.
Luôn có một loại cảnh tượng ba nước Đông Khánh, Trung Chiếu, Nam Thịnh đều đang cố gắng tạo ra thời buổi loạn lạc tranh giành, duy chỉ có Tây Xương mang tới cảm giác đang chơi trò gia đình của con nít. Lúc vừa mới nhận được quân lệnh xuất chinh, tên Phù Vọng này rất chi là hưng phấn, cho rằng có thể thi triển quyền cước, lập vô số công lao, đánh cho kẻ địch thất bại thảm hại.
Kết quả thế nào?
Gã ôm tâm trạng bi tráng lập quân lệnh trạng với chủ công, kéo hơn hai trăm nghìn binh mã tới chinh phạt Tây Xương, còn tưởng rằng sẽ có một trận chiến đấu gian khổ lại thoả thích tràn trề niềm vui, kết quả…
Ờm...
Thao tác mất hồn của nước Tây Xương vượt ra khỏi sức tưởng tượng của gã.
Đại quân đánh chiếm biên cảnh Tây Xương, giết được một ổ cướp lộn xộn, chiếm hai cái trại có quy mô tầm một ngôi làng, bắt tù binh tới tra hỏi một chút, người ta nói mình là hoàng đế… Hửm? Hoàng đế? Vẻ mặt Phù Vọng bối rối nhìn hoàng đế mặc áo gai vải xám, vẻ mặt tướng mạo giống thổ phỉ.
Tiện tay bắt thêm một người tới hỏi, người ta nói mình là thừa tướng...
Thừa tướng?
“Phì, một cái trại thổ phỉ hai trăm người, một nửa đều là kẻ có chức quan, sao các ngươi không lên trời luôn đi?”
Lúc Phù Vọng nghe thấy vị “hoàng đế” kia phong một người đàn bà chanh chua mặt đen là hoàng hậu, quả phụ bốn mươi mấy tuổi làm sủng phi, vẻ mặt của gã đã không thể diễn tả bằng lời được nữa. Đứa nhỏ nhà mình chơi trò gia đình cũng không tùy tiện như vậy, một đám người lớn các ngươi có cảm thấy thẹn hay không?
Đây vẫn chưa phải là điều khiến cho Phù Vọng tuyệt vọng nhất.
Lúc hơn hai trăm nghìn đại quân đánh vào cảnh nội Tây Xương không lâu, bọn họ tiếp đón “sứ giả” từ mấy thế lực phái tới.
Sau khi tra hỏi cẩn thận mới biết nơi có quy mô lớn hơn một chút là khoảng nửa cái châu quận, quy mô nhỏ hơn một chút thì một hai nghìn người.
Kích thước không lớn, tâm không nhỏ, một vài người tự xưng là chư hầu, một số kẻ đã tự lập làm hoàng đế, lấy danh nghĩa quốc gia hy vọng Phù Vọng có thể rời khỏi lãnh thổ quốc gia bọn họ. Nếu như không rời đi, hai nước sứt mẻ tình cảm sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, Phù Vọng chỉ là một thống soái không quan trọng, không gánh vác nổi.
Phù Vọng: “...”
Những người này có thể đừng mãi sống trong thế giới bíp bíp của mình hay không?
Sao gã lại không gánh vác nổi hả?
Chủ công cho gã hơn hai trăm nghìn quân tinh nhuệ để cho gã toàn quyền phụ trách chiến sự bên này đó, bắt hoàng đế nhà người ta cũng có thể tiền trảm hậu tấu nữa kìa.
Chủ công giao quyền phân phát xả lũ như thế, làm sao Phù Vọng lại không có tư cách, không gánh vác nổi?
“Không biết nặng nhẹ, mang binh san bằng bọn họ!”
Một chữ thôi: đánh chết mẹ hắn!
Đánh trận không nói cái khác, cứ thô bạo là được rồi.
Phù Vọng vừa lên tiếng, mấy tên ban đầu còn giả vờ ngầu giờ đã hò hét tán loạn như chim muông.
Để chống lại đại quân của Phù Vọng, nghe nói Tây Xương còn tổ chức một đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân của “bách lộ chư hầu”, như muốn ngăn cản thế tiến công của Phù Vọng.
“Bách lộ chư hầu... Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân?”
Không phải chứ, năm đó chủ công nhà mình tham gia cái liên minh Hoàng Thủy chừng hai mươi lộ chư hầu kia đã đủ nhiều rồi.
Tây Xương lợi hại nha, còn bách lộ chư hầu...
Nghe thấy danh tiếng trâu bò này, lúc mới bắt đầu Phù Vọng còn thật sự mong chờ hai ngày, sau khi đấu võ thật sự mới biết được đối phương cũng chỉ là giấy.
Không phải binh lực của kẻ địch không đủ, trên thực tế bách lộ chư hầu cũng gom góp được bốn trăm nghìn binh mã giằng co với Phù Vọng cách một con sông.
Nhưng mà đánh trận không phải chỉ cần nhân số nhiều là nhất định có thể thắng đâu.
Bốn trăm nghìn binh mã do kẻ địch kiếm ra nói là cát vụn cũng coi là khích lệ, các lộ chư hầu không đồng lòng với nhau, ai nấy đều có tính toán nhỏ nhặt riêng, đánh trận cũng là đánh riêng. Phù Vọng dẫn binh vừa thấy mặt đã đánh bọn họ tan tác, sau đó kẻ địch lập tức từ bỏ chống cự bắt đầu bỏ chạy thục mạng...
Nói thật, vai quần chúng cũng không qua loa lấy lệ như vậy!
Trong trận chiến này, Phù Vọng đã tạo ra một kỷ lục thế giới rất nổi tiếng ở đời sau: kỷ lục một trận chiến chém giết thủ lĩnh chư hầu.
Một mình Phù Vọng hoàn thành giết bốn mươi bốn người liên tiếp.
_
з) ∠) _
Bách lộ chư hầu đã bị gã giải quyết mất bốn mươi bốn tên thủ lĩnh chỉ trong một lần duy nhất.
Rõ ràng là một danh hiệu vừa nghe thấy đã thấy hay, nhưng Phù Vọng lại không vui, gã cảm thấy chỉ số thông minh và tài hoa quân sự của mình đã bị những kẻ địch này ấn trên mặt đất hung hăng giẫm đạp. Giẫm đạp một hồi thì chỉ số thông minh sẽ bị trừ bớt một điểm. Đánh xong cuộc chiến này gã sẽ không trở nên ngu đần chứ?
Bách lộ chư hầu Tây Xương bỏ ra hai tháng tập hợp đại quân bốn trăm nghìn người, nhưng chỉ mất hai canh giờ là tan vỡ.
Sau khi lý giải sâu sắc, Phù Vọng mới hiểu rõ chủ công nhà mình quá đáng đến cỡ nào.
Gã tình nguyện mang binh đi đánh Bắc Uyên nha, ít ra kẻ địch sẽ không ngu ngốc như vậy chứ?
Đương nhiên, Khương Bồng Cơ chỉ bật cười ha hả khi nghe điều này.
Chỉ số thông minh vùng Bắc Uyên này cũng không cao đến đâu, Khương Bồng Cơ chỉ cần nhìn kẻ địch tìm đường chết sau đó giữ xác cho bọn họ là được.
Bày ra trận thế đánh trận nghiêm chỉnh cũng không được mấy lần.
Dù Phù Vọng không được việc đi nữa thì tốt xấu gì gã cũng vơ vét được danh hiệu giết bốn mươi bốn người liên tiếp, nhìn thấy bách lộ chư hầu “rầm rộ” đánh dẹp Phù Vọng.
Bên Khương Bồng Cơ có cái gì?
Tuyết nè, tuyết lớn rơi khắp bầu trời, đông chết người ta. _
з) ∠) _
“Báo…”
Phù Vọng xoa chân mày, hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Binh lính báo tin nói lính trinh sát bắt được một nhóm người khả nghi, đối phương tự xưng là hoàng đế Tây Xương...
Phù Vọng: “...”
Ờm...
Nói ra có thể không tin nhưng trước đó không lâu Phù Vọng đã gom đủ “sáu viên hoàng đế”, thêm một vị nữa là đạt được thành tựu triệu hoán thần long ấy nhỉ?
“... Cứ hù dọa một chút rồi kéo xuống giết là được.”
Đồ nhát như cáy gì đó toàn nói mình là hoàng đế, cái từ hoàng đế này rẻ mạt như vậy sao?
Phù Vọng vẫn luôn mong mỏi chủ công nhà mình có thể đăng cơ đây, kết quả là hoàng đế lại rẻ mạt như vậy, gã suy nghĩ một chút đã buồn phiền đến phát hoảng.
Kết quả, hoàng đế lần này không bình thường.
“Đây là cái gì?”
Phù Vọng mở đồ vật binh lính trình lên, không ngờ lại nhìn thấy một khối ngọc tỷ!!!!
Thú vị!
“Ngọc tỷ” của mấy hoàng đế trước không phải là một mảnh gỗ, đá hoa cương thì chính là ngọc thạch điêu khắc giá rẻ chất lượng kém.
“Chất lượng của ngọc tỷ này trông thật sự không tồi.”
Với tư cách là một “người đàn ông thô lỗ”, trừ đánh trận ra, Phù Vọng không quá quan tâm hiểu rõ những cái khác.
Mỗi lần gã lựa chọn chiến lợi phẩm đều chọn thứ lớn nhất, sáng nhất, đẹp mắt nhất, hoặc là vàng bạc tài bảo đơn giản thô bạo.
Gã không nghiên cứu nhiều về ngọc thạch, chẳng qua là cảm thấy phẩm chất của ngọc tỷ này không tồi, cụ thể không tồi như thế nào thì không nói ra được cái nguyên do vì sao.
Cho nên…
Lúc người bên cạnh nói cho gã biết phẩm chất của khối ngọc này rất tốt, rất có thể là ngọc tỷ thật sự, gã đã bối rối.
“Mang người lên đây tra hỏi rõ ràng, đi đâu mà trộm được cái ngọc tỷ như vậy?”
Không hỏi không biết, vừa hỏi tam quan đều vụn vỡ rơi rớt.
Người bị bắt đúng thật là hoàng đế Tây Xương, hoàng đế Tây Xương hàng thật giá thật, đi cùng còn có hoàng hậu, đại thần của hắn...
Phù Vọng nhìn chằm chằm bọn họ hơn nửa ngày cũng không nhìn ra được cái gọi là khí chất “Thiên hoàng quý trụ*”.
* Thành ngữ dùng để chỉ con cháu của hoàng tộc.
Nhìn trái nhìn phải không phải là một nông dân ra đồng làm việc đồng áng sao?
Hoàng hậu bên cạnh da nhăn tóc bạc, đôi bàn tay to dài nứt nẻ, đầu ngón tay khô nứt, còn có nốt chai dày vì làm việc đồng áng.
Nếu như đây thật sự là “hoàng thất”, Phù Vọng có thể hiểu được tại sao Tây Xương lại có hơn trăm tên chư hầu nhảy nhót rồi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đối với rất nhiều người mà nói, hoàng thất chính là tín ngưỡng, tín ngưỡng sụp đổ thành như vậy, làm sao trật tự có thể không tan vỡ?
Hoàng đế làm ruộng kiếm tiền, hoàng hậu cày bừa đan dệt kiếm tiền tiêu vặt, phi tần bị bán vào những nơi không hài hòa đó kiếm tiền bằng da thịt.
Cái gọi là đại thần ở trong thôn không đến trăm hộ lôi lôi kéo kéo chuyện nhà chuyện cửa.
“Không đúng, ngọc tỷ xảy ra chuyện gì?”
Nghèo đến mức độ này, Phù Vọng không tin bọn họ sẽ không mang ngọc tỷ ra đổi thành tiền.
Hoàng đế Tây Xương ấp úng nói rõ.
Bọn họ nhân lúc Phù Vọng thu gặt đầu người, phái “thị vệ” ra ngoài đoạt lại.
Ngọc tỷ là biểu tượng của thiên tử, nắm giữ ngọc tỷ nói không chừng có thể lừa dối một số người dựa vào hắn...
Phù Vọng: “...”
Trận chiến Tây Xương chỉ sợ là vết nhơ cả đời nam chinh bắc chiến này của gã, khó mà xóa đi được.
Lại qua thêm một tháng, bên phía Tây Xương liên tiếp truyền về tin tức tốt.
Phù Vọng thống lĩnh binh lính đánh đến nỗi rất nhàm chán, thật sự là rất nhàm chán.
Luôn có một loại cảnh tượng ba nước Đông Khánh, Trung Chiếu, Nam Thịnh đều đang cố gắng tạo ra thời buổi loạn lạc tranh giành, duy chỉ có Tây Xương mang tới cảm giác đang chơi trò gia đình của con nít. Lúc vừa mới nhận được quân lệnh xuất chinh, tên Phù Vọng này rất chi là hưng phấn, cho rằng có thể thi triển quyền cước, lập vô số công lao, đánh cho kẻ địch thất bại thảm hại.
Kết quả thế nào?
Gã ôm tâm trạng bi tráng lập quân lệnh trạng với chủ công, kéo hơn hai trăm nghìn binh mã tới chinh phạt Tây Xương, còn tưởng rằng sẽ có một trận chiến đấu gian khổ lại thoả thích tràn trề niềm vui, kết quả…
Ờm...
Thao tác mất hồn của nước Tây Xương vượt ra khỏi sức tưởng tượng của gã.
Đại quân đánh chiếm biên cảnh Tây Xương, giết được một ổ cướp lộn xộn, chiếm hai cái trại có quy mô tầm một ngôi làng, bắt tù binh tới tra hỏi một chút, người ta nói mình là hoàng đế… Hửm? Hoàng đế? Vẻ mặt Phù Vọng bối rối nhìn hoàng đế mặc áo gai vải xám, vẻ mặt tướng mạo giống thổ phỉ.
Tiện tay bắt thêm một người tới hỏi, người ta nói mình là thừa tướng...
Thừa tướng?
“Phì, một cái trại thổ phỉ hai trăm người, một nửa đều là kẻ có chức quan, sao các ngươi không lên trời luôn đi?”
Lúc Phù Vọng nghe thấy vị “hoàng đế” kia phong một người đàn bà chanh chua mặt đen là hoàng hậu, quả phụ bốn mươi mấy tuổi làm sủng phi, vẻ mặt của gã đã không thể diễn tả bằng lời được nữa. Đứa nhỏ nhà mình chơi trò gia đình cũng không tùy tiện như vậy, một đám người lớn các ngươi có cảm thấy thẹn hay không?
Đây vẫn chưa phải là điều khiến cho Phù Vọng tuyệt vọng nhất.
Lúc hơn hai trăm nghìn đại quân đánh vào cảnh nội Tây Xương không lâu, bọn họ tiếp đón “sứ giả” từ mấy thế lực phái tới.
Sau khi tra hỏi cẩn thận mới biết nơi có quy mô lớn hơn một chút là khoảng nửa cái châu quận, quy mô nhỏ hơn một chút thì một hai nghìn người.
Kích thước không lớn, tâm không nhỏ, một vài người tự xưng là chư hầu, một số kẻ đã tự lập làm hoàng đế, lấy danh nghĩa quốc gia hy vọng Phù Vọng có thể rời khỏi lãnh thổ quốc gia bọn họ. Nếu như không rời đi, hai nước sứt mẻ tình cảm sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, Phù Vọng chỉ là một thống soái không quan trọng, không gánh vác nổi.
Phù Vọng: “...”
Những người này có thể đừng mãi sống trong thế giới bíp bíp của mình hay không?
Sao gã lại không gánh vác nổi hả?
Chủ công cho gã hơn hai trăm nghìn quân tinh nhuệ để cho gã toàn quyền phụ trách chiến sự bên này đó, bắt hoàng đế nhà người ta cũng có thể tiền trảm hậu tấu nữa kìa.
Chủ công giao quyền phân phát xả lũ như thế, làm sao Phù Vọng lại không có tư cách, không gánh vác nổi?
“Không biết nặng nhẹ, mang binh san bằng bọn họ!”
Một chữ thôi: đánh chết mẹ hắn!
Đánh trận không nói cái khác, cứ thô bạo là được rồi.
Phù Vọng vừa lên tiếng, mấy tên ban đầu còn giả vờ ngầu giờ đã hò hét tán loạn như chim muông.
Để chống lại đại quân của Phù Vọng, nghe nói Tây Xương còn tổ chức một đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân của “bách lộ chư hầu”, như muốn ngăn cản thế tiến công của Phù Vọng.
“Bách lộ chư hầu... Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân?”
Không phải chứ, năm đó chủ công nhà mình tham gia cái liên minh Hoàng Thủy chừng hai mươi lộ chư hầu kia đã đủ nhiều rồi.
Tây Xương lợi hại nha, còn bách lộ chư hầu...
Nghe thấy danh tiếng trâu bò này, lúc mới bắt đầu Phù Vọng còn thật sự mong chờ hai ngày, sau khi đấu võ thật sự mới biết được đối phương cũng chỉ là giấy.
Không phải binh lực của kẻ địch không đủ, trên thực tế bách lộ chư hầu cũng gom góp được bốn trăm nghìn binh mã giằng co với Phù Vọng cách một con sông.
Nhưng mà đánh trận không phải chỉ cần nhân số nhiều là nhất định có thể thắng đâu.
Bốn trăm nghìn binh mã do kẻ địch kiếm ra nói là cát vụn cũng coi là khích lệ, các lộ chư hầu không đồng lòng với nhau, ai nấy đều có tính toán nhỏ nhặt riêng, đánh trận cũng là đánh riêng. Phù Vọng dẫn binh vừa thấy mặt đã đánh bọn họ tan tác, sau đó kẻ địch lập tức từ bỏ chống cự bắt đầu bỏ chạy thục mạng...
Nói thật, vai quần chúng cũng không qua loa lấy lệ như vậy!
Trong trận chiến này, Phù Vọng đã tạo ra một kỷ lục thế giới rất nổi tiếng ở đời sau: kỷ lục một trận chiến chém giết thủ lĩnh chư hầu.
Một mình Phù Vọng hoàn thành giết bốn mươi bốn người liên tiếp.
_
Bách lộ chư hầu đã bị gã giải quyết mất bốn mươi bốn tên thủ lĩnh chỉ trong một lần duy nhất.
Rõ ràng là một danh hiệu vừa nghe thấy đã thấy hay, nhưng Phù Vọng lại không vui, gã cảm thấy chỉ số thông minh và tài hoa quân sự của mình đã bị những kẻ địch này ấn trên mặt đất hung hăng giẫm đạp. Giẫm đạp một hồi thì chỉ số thông minh sẽ bị trừ bớt một điểm. Đánh xong cuộc chiến này gã sẽ không trở nên ngu đần chứ?
Bách lộ chư hầu Tây Xương bỏ ra hai tháng tập hợp đại quân bốn trăm nghìn người, nhưng chỉ mất hai canh giờ là tan vỡ.
Sau khi lý giải sâu sắc, Phù Vọng mới hiểu rõ chủ công nhà mình quá đáng đến cỡ nào.
Gã tình nguyện mang binh đi đánh Bắc Uyên nha, ít ra kẻ địch sẽ không ngu ngốc như vậy chứ?
Đương nhiên, Khương Bồng Cơ chỉ bật cười ha hả khi nghe điều này.
Chỉ số thông minh vùng Bắc Uyên này cũng không cao đến đâu, Khương Bồng Cơ chỉ cần nhìn kẻ địch tìm đường chết sau đó giữ xác cho bọn họ là được.
Bày ra trận thế đánh trận nghiêm chỉnh cũng không được mấy lần.
Dù Phù Vọng không được việc đi nữa thì tốt xấu gì gã cũng vơ vét được danh hiệu giết bốn mươi bốn người liên tiếp, nhìn thấy bách lộ chư hầu “rầm rộ” đánh dẹp Phù Vọng.
Bên Khương Bồng Cơ có cái gì?
Tuyết nè, tuyết lớn rơi khắp bầu trời, đông chết người ta. _
“Báo…”
Phù Vọng xoa chân mày, hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Binh lính báo tin nói lính trinh sát bắt được một nhóm người khả nghi, đối phương tự xưng là hoàng đế Tây Xương...
Phù Vọng: “...”
Ờm...
Nói ra có thể không tin nhưng trước đó không lâu Phù Vọng đã gom đủ “sáu viên hoàng đế”, thêm một vị nữa là đạt được thành tựu triệu hoán thần long ấy nhỉ?
“... Cứ hù dọa một chút rồi kéo xuống giết là được.”
Đồ nhát như cáy gì đó toàn nói mình là hoàng đế, cái từ hoàng đế này rẻ mạt như vậy sao?
Phù Vọng vẫn luôn mong mỏi chủ công nhà mình có thể đăng cơ đây, kết quả là hoàng đế lại rẻ mạt như vậy, gã suy nghĩ một chút đã buồn phiền đến phát hoảng.
Kết quả, hoàng đế lần này không bình thường.
“Đây là cái gì?”
Phù Vọng mở đồ vật binh lính trình lên, không ngờ lại nhìn thấy một khối ngọc tỷ!!!!
Thú vị!
“Ngọc tỷ” của mấy hoàng đế trước không phải là một mảnh gỗ, đá hoa cương thì chính là ngọc thạch điêu khắc giá rẻ chất lượng kém.
“Chất lượng của ngọc tỷ này trông thật sự không tồi.”
Với tư cách là một “người đàn ông thô lỗ”, trừ đánh trận ra, Phù Vọng không quá quan tâm hiểu rõ những cái khác.
Mỗi lần gã lựa chọn chiến lợi phẩm đều chọn thứ lớn nhất, sáng nhất, đẹp mắt nhất, hoặc là vàng bạc tài bảo đơn giản thô bạo.
Gã không nghiên cứu nhiều về ngọc thạch, chẳng qua là cảm thấy phẩm chất của ngọc tỷ này không tồi, cụ thể không tồi như thế nào thì không nói ra được cái nguyên do vì sao.
Cho nên…
Lúc người bên cạnh nói cho gã biết phẩm chất của khối ngọc này rất tốt, rất có thể là ngọc tỷ thật sự, gã đã bối rối.
“Mang người lên đây tra hỏi rõ ràng, đi đâu mà trộm được cái ngọc tỷ như vậy?”
Không hỏi không biết, vừa hỏi tam quan đều vụn vỡ rơi rớt.
Người bị bắt đúng thật là hoàng đế Tây Xương, hoàng đế Tây Xương hàng thật giá thật, đi cùng còn có hoàng hậu, đại thần của hắn...
Phù Vọng nhìn chằm chằm bọn họ hơn nửa ngày cũng không nhìn ra được cái gọi là khí chất “Thiên hoàng quý trụ*”.
* Thành ngữ dùng để chỉ con cháu của hoàng tộc.
Nhìn trái nhìn phải không phải là một nông dân ra đồng làm việc đồng áng sao?
Hoàng hậu bên cạnh da nhăn tóc bạc, đôi bàn tay to dài nứt nẻ, đầu ngón tay khô nứt, còn có nốt chai dày vì làm việc đồng áng.
Nếu như đây thật sự là “hoàng thất”, Phù Vọng có thể hiểu được tại sao Tây Xương lại có hơn trăm tên chư hầu nhảy nhót rồi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đối với rất nhiều người mà nói, hoàng thất chính là tín ngưỡng, tín ngưỡng sụp đổ thành như vậy, làm sao trật tự có thể không tan vỡ?
Hoàng đế làm ruộng kiếm tiền, hoàng hậu cày bừa đan dệt kiếm tiền tiêu vặt, phi tần bị bán vào những nơi không hài hòa đó kiếm tiền bằng da thịt.
Cái gọi là đại thần ở trong thôn không đến trăm hộ lôi lôi kéo kéo chuyện nhà chuyện cửa.
“Không đúng, ngọc tỷ xảy ra chuyện gì?”
Nghèo đến mức độ này, Phù Vọng không tin bọn họ sẽ không mang ngọc tỷ ra đổi thành tiền.
Hoàng đế Tây Xương ấp úng nói rõ.
Bọn họ nhân lúc Phù Vọng thu gặt đầu người, phái “thị vệ” ra ngoài đoạt lại.
Ngọc tỷ là biểu tượng của thiên tử, nắm giữ ngọc tỷ nói không chừng có thể lừa dối một số người dựa vào hắn...
Phù Vọng: “...”
Trận chiến Tây Xương chỉ sợ là vết nhơ cả đời nam chinh bắc chiến này của gã, khó mà xóa đi được.
Bình luận facebook