Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190 - Chương 190: Người nhà Họ mạnh đến (4)
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Khương Bồng Cơ ăn sáng xong, ngồi tĩnh tọa một lúc rồi mới mở livestream chào hỏi khán giả như thường lệ.
Trên đường đến thư phòng, cô nhìn thấy hai nữ bộc đang đứng sau núi giả thì thầm to nhỏ gì đó, một người có vẻ mặt rất đau buồn.
Năm giác quan của cô cực kỳ nhạy, nhưng nhạy quá cũng rất phiền phức.
Chính vì thế, bình thường Khương Bồng Cơ vẫn thường khống chế các giác quan của mình duy trì ở mức độ tốt hơn người bình thường một chút mà thôi.
Nên cô chỉ loáng thoáng nghe được mấy từ như “cửa thành”, “chết người”, “rồi bị thương”.
Hai nữ bộc nhìn thấy có người đến liền hoảng hốt, luống cuống. Bây giờ vẫn đang trong thời gian làm việc, bị bắt đúng lúc đang chểnh mảng công việc, không hoảng làm sao được.
“Không cần hoảng hốt, nói cho ta biết, cửa thành đã xảy ra chuyện gì?” Khương Bồng Cơ nhìn người phụ nữ trung niên mắt hơi hơi đỏ vì khóc hỏi, “Ta không phải kiểu người nghiêm khắc cứng nhắc, nếu như các ngươi có nguyên nhân chính đáng ta sẽ không trách tội.”
Người phụ nữ siết chặt ống tay áo, vẻ mặt cực kỳ đau thương nói, “Sáng sớm nay, cha mẹ nô cùng nhau vào thành, không ngờ có một đám người tự xưng là người của nhà họ Mạnh phi ngựa vào, cha nô vì bảo vệ mẹ nô mà bị ngựa đạp gãy mất một chân…”
Khương Bồng Cơ sầm mặt xuống, khán giả trong kênh trực tiếp cũng ồ lên.
[Minh Nguyệt Thiên Nhai]: Ôi mẹ ơi, tôi không nghe nhầm đấy chứ?
[Armstrong]: Sao dạo này thấy bác Streamer làm gì cũng dính dáng đến nhà họ Mạnh này thế?
[Một Chiếc Lá Thành Thuyền]: Nhà họ Mạnh này thật ngông cuồng, trước cửa thành mà cũng dám phi ngựa xông đến, không muốn sống nữa à?
“Nếu đã như vậy thì ngươi chắc cũng nóng ruột, không có tâm trạng làm việc. Đến phòng thu chi lĩnh thêm tiền lương một tháng rồi đi mua đồ tẩm bổ cho cha ngươi đi, các cụ già rồi xương cốt khó lành hơn thanh niên.”
Nữ bộc nghe xong liền khóc hưng hức, rối rít cảm ơn Khương Bồng Cơ.
Đợi bà ta lui xuống, Khương Bồng Cơ nhìn người đến báo tin còn lại, ánh mắt cô trở nên lạnh căm căm.
“Ngươi lại đây, kể lại cho ta nghe xem sáng nay đã xảy ra chuyện gì? Kể chi tiết một chút.” Khương Bồng Cơ đã đoán trước được đám tùy tùng hộ tống Mạnh Lượng sẽ đến đây, nhưng không ngờ bọn họ lại đến sớm như vậy, lại còn ngông cuồng hống hách như thế, dám cưỡi ngựa làm người dân vô tội bị thương, hình như còn có người mất mạng.
Nữ bộc đến báo tin cũng là người hầu trong Liễu phủ, nhưng lại không ở trong Liễu phủ, bình thường bà ta hay làm việc ở ngoại viện, xong việc của mình thì hay đi tám chuyện về những tin tức nghe được trên phố chợ, có thể coi là cái trung tâm tin tức đồn đãi của Liễu phủ.
Tuy rằng không có mặt tại hiện trường, nhưng bản lĩnh kể chuyện của nữ bộc này rất tốt, miêu tả lại rất sinh động.
“Ngươi có chắc là có người chết không?” Khương Bồng Cơ hỏi, trong mắt cô hiện lên sát ý, ấn tượng về nhà họ Mạnh liền tụt xuống còn một nửa.
“Đúng thế đấy ạ, người bị vó ngựa đạp chết không chỉ có vài người, mà còn có cả một cô bé con xinh xắn như hoa như ngọc nữa cơ ạ. Cô bé ấy đến tuổi lấy chồng nên theo mẹ vào thành mua trâm hoa cài đầu, nào ai biết được sẽ thành ra như thế này… người ta vẫn bảo là cái nhà họ Mạnh này chẳng khác gì “thổ Hoàng đế” ở cái đất Thương Châu, ngay đến cả Quan Gia cũng không trị được, lần này được tận mắt nhìn thấy mới thấy đúng như những gì người ta đồn.”
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn bà ta nói: “Ngươi dám nói những lời này có phải là không muốn sống nữa hay không?”
Nữ bộc sực tỉnh, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, vội vàng quỳ sụp xuống xin tha.
“Nhớ cho kỹ đấy, họa từ mồm mà ra, ngươi chết thì không sao, đừng có làm liên lụy đến cả Liễu phủ.” Khương Bồng Cơ xua tay cho bà ta lui xuống, “Thôi, niệm tình chuyện này cũng có nguyên nhân nên ta tha cho ngươi, lần sau không được tự ý rời khỏi vị trí làm việc.”
Từng cái bình luận trên màn hình hiện lên trong mắt cô, toàn là cười ha ha với 2333 (ha ha ha).
[Lấy Cái Hạt Dẻ]: Hành vi này của Streamer là điển hình của câu “Chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn” này. Tui nhớ bác Streamer nhà mình còn chỉ mặt gọi tên mắng cả hoàng thất Đông Khánh cơ mà. Người hầu vừa mới nói như thế, bác ấy liền sầm mặt dạy dỗ.
[Lại Lấy Cái Hạt Dẻ Nữa]: Không như thế sao xứng với Streamer bá đạo chớ?
[Lấy Hai Cái Hạt Dẻ]: Đây là Streamer duy nhất bá đạo ngang ngược mà không khiến người ta ngứa mắt đấy.
[Hạt Dẻ Ngào Đường]: Ê này… thế bây giờ chủ đề chính không phải là người của nhà họ Mạnh ngang ngược kiêu ngạo phi ngựa vào thành gây tai nạn chết người à?
“Nhà họ Mạnh…”
Sau này, ta sẽ tiêu diệt các ngươi đầu tiên!
Cô chợt mở bừng mắt ra, xoay người đi ra Liễu phủ, lên xe bảo phu xe đến sòng bạc Phúc Lai.
Còn chưa đến gần, mùi máu tanh đã xộc vào mũi cô.
Máu của mỗi người đều khác nhau, người có khứu giác cực kỳ nhạy cảm thậm chí còn có thể đưa ra rất nhiều phán đoán thông qua việc ngửi mùi máu, ví dụ có bao nhiêu người chết, chết đã bao lâu… Đây chính là tiêu chuẩn kiếp trước của cô, kiếp này mới dung hợp được chút ít nên không thể đạt đến tiêu chuẩn đó được.
Nhưng mà với kinh nghiệm phong phú của mình, Khương Bồng Cơ dám đảm bảo số người chết không dưới 50 người!
Vẻ mặt của Khương Bồng Cơ lạnh căm căm, cô nói với phu xe: “Đi xem xem có chuyện gì xảy ra…”
Phu xe điều khiển xe ngựa đi lên phía trước một đoạn, trước cửa sòng bạc bị người vây kín, những cái xác được đậy vải trắng đưa ra ngoài, máu vẫn còn chưa khô, tí tách chảy dọc quãng đường chuyển xác.
“Trời ạ… tất cả đều bị giết…”
Khương Bồng Cơ siết chặt nắm đấm, biểu cảm trên mặt cô lúc này lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Hệ thống sợ đến mức hận không thể biến mất, nó sợ Khương Bồng Cơ sẽ nhớ ra nó… không ổn, thần thiếp quả thật không chịu đựng nổi cơn giận của ký chủ mà.
Bầu không khí nặng nề đặc quánh này cũng không kéo dài, Khương Bồng Cơ thả lỏng hai bàn tay rồi mở mắt ra, con ngươi trong trẻo sạch sẽ.
“Đi hỏi thử xem, cụ thể đã xảy ra chuyện gì?” Khương Bồng Cơ nói với phu xe.
Thực ra không cần phu xe đi hỏi, Khương Bồng Cơ cũng đã chắp vá được cảnh tượng hoàn chỉnh từ những lời bàn tán của dân chúng.
Một đám người vạm vỡ, bên hông giắt đao, tay cầm roi xông vào sòng bạc không lâu sau liền có người chết.
“Ôi… mọi người nói xem… kẻ giết người với cái đám ở cửa thành… có phải là một không?”
Có người khe khẽ nói, không dám lớn tiếng sợ bị đám sát thần kia chú ý tới.
“Chắc chắn là một rồi, có người còn tận mắt chứng kiến sau khi bọn chúng vào thành liền phi thẳng đến sòng bạc này mà…”
“Giết người là phải đền mạng, lũ sát nhân đó phải đến tội…”
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Hừ, đúng là trẻ người non dạ. Người ta là người của nhà họ Mạnh ở Thương Châu, đừng nói là giết từng đó người, có giết nhiều hơn nữa thì cũng chẳng có ai dám làm gì chúng?”
Khương Bồng Cơ ăn sáng xong, ngồi tĩnh tọa một lúc rồi mới mở livestream chào hỏi khán giả như thường lệ.
Trên đường đến thư phòng, cô nhìn thấy hai nữ bộc đang đứng sau núi giả thì thầm to nhỏ gì đó, một người có vẻ mặt rất đau buồn.
Năm giác quan của cô cực kỳ nhạy, nhưng nhạy quá cũng rất phiền phức.
Chính vì thế, bình thường Khương Bồng Cơ vẫn thường khống chế các giác quan của mình duy trì ở mức độ tốt hơn người bình thường một chút mà thôi.
Nên cô chỉ loáng thoáng nghe được mấy từ như “cửa thành”, “chết người”, “rồi bị thương”.
Hai nữ bộc nhìn thấy có người đến liền hoảng hốt, luống cuống. Bây giờ vẫn đang trong thời gian làm việc, bị bắt đúng lúc đang chểnh mảng công việc, không hoảng làm sao được.
“Không cần hoảng hốt, nói cho ta biết, cửa thành đã xảy ra chuyện gì?” Khương Bồng Cơ nhìn người phụ nữ trung niên mắt hơi hơi đỏ vì khóc hỏi, “Ta không phải kiểu người nghiêm khắc cứng nhắc, nếu như các ngươi có nguyên nhân chính đáng ta sẽ không trách tội.”
Người phụ nữ siết chặt ống tay áo, vẻ mặt cực kỳ đau thương nói, “Sáng sớm nay, cha mẹ nô cùng nhau vào thành, không ngờ có một đám người tự xưng là người của nhà họ Mạnh phi ngựa vào, cha nô vì bảo vệ mẹ nô mà bị ngựa đạp gãy mất một chân…”
Khương Bồng Cơ sầm mặt xuống, khán giả trong kênh trực tiếp cũng ồ lên.
[Minh Nguyệt Thiên Nhai]: Ôi mẹ ơi, tôi không nghe nhầm đấy chứ?
[Armstrong]: Sao dạo này thấy bác Streamer làm gì cũng dính dáng đến nhà họ Mạnh này thế?
[Một Chiếc Lá Thành Thuyền]: Nhà họ Mạnh này thật ngông cuồng, trước cửa thành mà cũng dám phi ngựa xông đến, không muốn sống nữa à?
“Nếu đã như vậy thì ngươi chắc cũng nóng ruột, không có tâm trạng làm việc. Đến phòng thu chi lĩnh thêm tiền lương một tháng rồi đi mua đồ tẩm bổ cho cha ngươi đi, các cụ già rồi xương cốt khó lành hơn thanh niên.”
Nữ bộc nghe xong liền khóc hưng hức, rối rít cảm ơn Khương Bồng Cơ.
Đợi bà ta lui xuống, Khương Bồng Cơ nhìn người đến báo tin còn lại, ánh mắt cô trở nên lạnh căm căm.
“Ngươi lại đây, kể lại cho ta nghe xem sáng nay đã xảy ra chuyện gì? Kể chi tiết một chút.” Khương Bồng Cơ đã đoán trước được đám tùy tùng hộ tống Mạnh Lượng sẽ đến đây, nhưng không ngờ bọn họ lại đến sớm như vậy, lại còn ngông cuồng hống hách như thế, dám cưỡi ngựa làm người dân vô tội bị thương, hình như còn có người mất mạng.
Nữ bộc đến báo tin cũng là người hầu trong Liễu phủ, nhưng lại không ở trong Liễu phủ, bình thường bà ta hay làm việc ở ngoại viện, xong việc của mình thì hay đi tám chuyện về những tin tức nghe được trên phố chợ, có thể coi là cái trung tâm tin tức đồn đãi của Liễu phủ.
Tuy rằng không có mặt tại hiện trường, nhưng bản lĩnh kể chuyện của nữ bộc này rất tốt, miêu tả lại rất sinh động.
“Ngươi có chắc là có người chết không?” Khương Bồng Cơ hỏi, trong mắt cô hiện lên sát ý, ấn tượng về nhà họ Mạnh liền tụt xuống còn một nửa.
“Đúng thế đấy ạ, người bị vó ngựa đạp chết không chỉ có vài người, mà còn có cả một cô bé con xinh xắn như hoa như ngọc nữa cơ ạ. Cô bé ấy đến tuổi lấy chồng nên theo mẹ vào thành mua trâm hoa cài đầu, nào ai biết được sẽ thành ra như thế này… người ta vẫn bảo là cái nhà họ Mạnh này chẳng khác gì “thổ Hoàng đế” ở cái đất Thương Châu, ngay đến cả Quan Gia cũng không trị được, lần này được tận mắt nhìn thấy mới thấy đúng như những gì người ta đồn.”
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn bà ta nói: “Ngươi dám nói những lời này có phải là không muốn sống nữa hay không?”
Nữ bộc sực tỉnh, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, vội vàng quỳ sụp xuống xin tha.
“Nhớ cho kỹ đấy, họa từ mồm mà ra, ngươi chết thì không sao, đừng có làm liên lụy đến cả Liễu phủ.” Khương Bồng Cơ xua tay cho bà ta lui xuống, “Thôi, niệm tình chuyện này cũng có nguyên nhân nên ta tha cho ngươi, lần sau không được tự ý rời khỏi vị trí làm việc.”
Từng cái bình luận trên màn hình hiện lên trong mắt cô, toàn là cười ha ha với 2333 (ha ha ha).
[Lấy Cái Hạt Dẻ]: Hành vi này của Streamer là điển hình của câu “Chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn” này. Tui nhớ bác Streamer nhà mình còn chỉ mặt gọi tên mắng cả hoàng thất Đông Khánh cơ mà. Người hầu vừa mới nói như thế, bác ấy liền sầm mặt dạy dỗ.
[Lại Lấy Cái Hạt Dẻ Nữa]: Không như thế sao xứng với Streamer bá đạo chớ?
[Lấy Hai Cái Hạt Dẻ]: Đây là Streamer duy nhất bá đạo ngang ngược mà không khiến người ta ngứa mắt đấy.
[Hạt Dẻ Ngào Đường]: Ê này… thế bây giờ chủ đề chính không phải là người của nhà họ Mạnh ngang ngược kiêu ngạo phi ngựa vào thành gây tai nạn chết người à?
“Nhà họ Mạnh…”
Sau này, ta sẽ tiêu diệt các ngươi đầu tiên!
Cô chợt mở bừng mắt ra, xoay người đi ra Liễu phủ, lên xe bảo phu xe đến sòng bạc Phúc Lai.
Còn chưa đến gần, mùi máu tanh đã xộc vào mũi cô.
Máu của mỗi người đều khác nhau, người có khứu giác cực kỳ nhạy cảm thậm chí còn có thể đưa ra rất nhiều phán đoán thông qua việc ngửi mùi máu, ví dụ có bao nhiêu người chết, chết đã bao lâu… Đây chính là tiêu chuẩn kiếp trước của cô, kiếp này mới dung hợp được chút ít nên không thể đạt đến tiêu chuẩn đó được.
Nhưng mà với kinh nghiệm phong phú của mình, Khương Bồng Cơ dám đảm bảo số người chết không dưới 50 người!
Vẻ mặt của Khương Bồng Cơ lạnh căm căm, cô nói với phu xe: “Đi xem xem có chuyện gì xảy ra…”
Phu xe điều khiển xe ngựa đi lên phía trước một đoạn, trước cửa sòng bạc bị người vây kín, những cái xác được đậy vải trắng đưa ra ngoài, máu vẫn còn chưa khô, tí tách chảy dọc quãng đường chuyển xác.
“Trời ạ… tất cả đều bị giết…”
Khương Bồng Cơ siết chặt nắm đấm, biểu cảm trên mặt cô lúc này lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Hệ thống sợ đến mức hận không thể biến mất, nó sợ Khương Bồng Cơ sẽ nhớ ra nó… không ổn, thần thiếp quả thật không chịu đựng nổi cơn giận của ký chủ mà.
Bầu không khí nặng nề đặc quánh này cũng không kéo dài, Khương Bồng Cơ thả lỏng hai bàn tay rồi mở mắt ra, con ngươi trong trẻo sạch sẽ.
“Đi hỏi thử xem, cụ thể đã xảy ra chuyện gì?” Khương Bồng Cơ nói với phu xe.
Thực ra không cần phu xe đi hỏi, Khương Bồng Cơ cũng đã chắp vá được cảnh tượng hoàn chỉnh từ những lời bàn tán của dân chúng.
Một đám người vạm vỡ, bên hông giắt đao, tay cầm roi xông vào sòng bạc không lâu sau liền có người chết.
“Ôi… mọi người nói xem… kẻ giết người với cái đám ở cửa thành… có phải là một không?”
Có người khe khẽ nói, không dám lớn tiếng sợ bị đám sát thần kia chú ý tới.
“Chắc chắn là một rồi, có người còn tận mắt chứng kiến sau khi bọn chúng vào thành liền phi thẳng đến sòng bạc này mà…”
“Giết người là phải đền mạng, lũ sát nhân đó phải đến tội…”
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Hừ, đúng là trẻ người non dạ. Người ta là người của nhà họ Mạnh ở Thương Châu, đừng nói là giết từng đó người, có giết nhiều hơn nữa thì cũng chẳng có ai dám làm gì chúng?”
Bình luận facebook