Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201 - Chương 201: Không phục? vậy thì nhịn! (10)
“Ý của phụ thân là… Nhị muội là…”
Khương Bồng Cơ quay đi không nhìn nữa để tránh làm tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông của Liễu Xa.
“Tất cả đều là ân oán của thế hệ trước, đến khi nào mọi thứ ngã ngũ, ta sẽ kể cặn kẽ cho con nghe.”
Liễu Xa đưa tay lên vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Những thứ âm mưu quỷ kế ở chốn hậu trạch, Lan Đình không cần biết nhiều, đừng để bẩn tai hay khiến tính tình mình thay đổi.”
“Phụ thân đồng ý gả Nhị muội cho Vu Mã Quân cũng là vì… trả thù?” Khương Bồng Cơ hỏi, trong bụng thầm nghĩ, nếu như là thế thật thì thân phận của đứa em gái này chắc cũng có chỗ đặc biệt.
“Ừ, đây là một mắt xích rất quan trọng.” Liễu Xa chợt nhếch mép cười lạnh, dường như sâu trong đáy mắt ông là một đầm nước lạnh, “Vốn dĩ ta định để thêm mấy năm nữa, nhưng Vu Mã Quân đã chủ động đến đây vì mưu đồ, chi bằng ta cho hắn toại nguyện… ta thật muốn xem xem biểu cảm của bọn chúng khi biết được sự thật sẽ thú vị như thế nào. Chỉ vì dã tâm của mình mà hãm hại A Mẫn, bà ta sẽ phải trả một cái giá đắt!”
Khương Bồng Cơ lập tức hỏi: “Ai đã hại mẫu thân?”
Liễu Xa lại không nói rõ, chỉ não nề nói: “Cha đã nói rồi, đều là ân oán của thế hệ trước, cha không muốn thấy con bị cuốn vào đó. Cha biết dã tâm của con là ở đâu. Thiên hạ rộng lớn mới là mục tiêu của con, còn việc báo thù cho mẹ con, ta sẽ xử lý gọn gàng.”
“Nhưng…”
Khương Bồng Cơ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế, Liễu Xa vẫn còn cất giấu một sự thật rất quan trọng.
“Nếu như con muốn làm cái gì đó cho mẹ con, vậy thì phải đồng ý với cha một chuyện…” Liễu Xa nghiêng người về phía trước thì thầm vào tai cô, như thể đang thề một chuyện rất trang trọng, “Không được để bất kỳ kẻ nào chạm vào ngôi vị chủ nhân thiên hạ của con! Con chỉ được phép thắng! Không thể thua!”
Khương Bồng Cơ giật mình.
Cho dù là Liễu Xa biết được một số việc từ phía Liễu Trần đại sư, nhưng đây là lần đầu tiên ông nói thẳng ra như thế với cô.
Cô cũng đè thấp giọng xuống nói: “Người hãm hại mẫu thân sẽ tranh giành với con?”
Vấn đề này thì Liễu Xa không thể đưa ra câu trả lời chính xác, bởi vì những gì ông biết cũng không được tường tận.
Chỉ có một thứ duy nhất có thể nói với cô: “Cha cũng không biết, nhưng con chắc chắn sẽ là chủ nhân của thiên hạ này. Cho dù bà ta có muốn tranh cũng không tranh được với con. Những lời này con ghi nhớ trong lòng là được rồi, cho dù nửa đêm nằm mơ cũng không thể để lộ ra nửa chữ, tuyệt đối không thể để lộ.”
Đối diện với sự dặn dò cẩn trọng như vậy của Liễu Xa, dù Khương Bồng Cơ có không để ý cũng trở nên nghiêm túc.
“Huống hồ…”
Nói đến đây trên gương mặt Liễu Xa hiện lên nụ cười châm chọc: “Kẻ chỉ biết tâng bốc nịnh nọt người khác thì làm sao tranh được với con? Bà ta có thể dựa vào cái gì đây? Thứ chỉ biết nằm dưới chân bọn đàn ông rên rỉ… quả đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.”
Nữ?
Khương Bồng Cơ ngạc nhiên, cô vẫn nghĩ rằng kẻ Liễu Xa muốn đối phó là đàn ông.
Rõ ràng là Liễu Xa không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, con gái ông quá thông minh, ông càng nói nhiều sẽ càng để lộ nhiều thông tin. Trước khi thời cuộc rõ ràng ông không muốn khơi ra câu chuyện cũ này.
Nếu như con bé đủ lông đủ cánh thì ông cũng không lo lắng. Nhưng bây giờ nó còn non nớt, vẫn cần phải tích lũy lực lượng.
Liễu Xa không sốt ruột, ông đã chờ bao nhiêu năm rồi, giờ có phải chờ thêm cũng không sao. Chỉ cần trước khi ông chết được nhìn thấy cái đầu của bà ta rơi xuống đất thì tất cả đều đáng giá!
“Chuyện Nhị muội của con cứ quyết định thế đã.”
Liễu Xa bình thản nói, nhưng trong giọng nói của ông ẩn chứa cảm giác khoái trá khiến người ta lạnh gáy.
Khương Bồng Cơ cũng không phải dạng thích lo chuyện bao đồng, Liễu Xa đã ám chỉ đứa em gái dòng thứ đó có thân phận đặc biệt, “Nhưng trước đó phụ thân đã nói với con, Vu Mã Quân và Tĩnh Nhàn… chẳng lẽ hắn ta muốn hưởng “tề nhân chi phúc”*?”
*Tề nhân chi phúc: ý chỉ vợ lớn lẫn vợ bé hòa hợp với nhau hầu hạ chồng.
Liễu Xa nói: “Chuyện này, cứ để hắn đau đầu đi. Dù sao Vu Mã Quân cũng sẽ không để “Nhị muội” của con làm thiếp. Con gái dòng chính nhà họ Ngụy lại càng không thể làm thiếp. Đương nhiên, Vu Mã Quân sẽ từ chối mối hôn sự của nhà họ Ngụy, nếu không hắn ta đừng mong rời khỏi Hà Gian.”
“Nhưng mà… phụ thân, lúc hôn ước của con và Tĩnh Nhàn được hủy, nhà họ Ngụy có ý định kết thân với Vu Mã Quân, tuy rằng không chính thức nói ra nhưng những người tin tức linh thông đều biết chuyện này… Nếu bây giờ Vu Mã Quân lại đổi ý… chẳng lẽ bên Ngụy phủ lại không có ý kiến gì?”
Trong mắt Liễu Xa hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ được đứa con gái trước kia vẫn ngây ngô không hiểu chuyện của ông lại có thể nghĩ đến cả điều này.
“Yên tâm, đó chỉ là lời đồn thổi mà thôi, Ngụy phủ chưa từng thừa nhận chuyện này, chỉ cần nói đó là do mọi người đoán mò là không sao cả.” Liễu Xa cười nói, “Chẳng lẽ con đã quên, trong buổi nhã tập hôm đó còn có một người có thân phận tương đương với Vu Mã Quân, nhưng lại có tiền đồ sáng lạn hơn sao?”
“Phụ thân nói là… Phong Cẩn?” Khương Bồng Cơ nghĩ đến cậu bạn tốt của mình.
“Phong Cẩn là con thứ hai của dòng chính Phong Thị, cha cậu ta là Phong Nhân - Trung Thư Lệnh đương triều. Gia thế cao quý, chẳng lẽ cậu ta còn thua kém một hoàng tử không được sủng ái, bị Quan Gia kiêng dè? Người ta vẫn thường hay nói, gả con gái thì phải gả cao*, con gái dòng chính của nhà họ Ngụy cũng tạm coi là xứng với cậu ta.”
*Gả cao: ý chỉ gả con gái vào những nhà có gia thế, quyền lực, cao hơn nhà mình.
Khương Bồng Cơ không ngờ, vòng một vòng thế nhưng cuối cùng mọi chuyện lại phát triển ra như thế này, “Chuyện này… có thể thành công không?”
“Mười phần chắc chín.” Liễu Xa bình thản nói, “Chuyện hôn nhân là việc tốt của hai họ, nếu như có duyên phận thì đương nhiên sẽ xuôi chèo mát mái.”
Khương Bồng Cơ: “…”
“Nhưng mà con và Phong Cẩn là bạn tốt của nhau, nếu như cậu ta lấy con gái nhà họ Ngụy thật, thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa.”
Cho dù đã hủy hôn rồi nhưng Ngụy Tĩnh Nhàn vẫn bị mang tiếng là “vị hôn thê cũ của Liễu Hi”. Phong Cẩn biết quan hệ của hai người rất trong sáng nhưng theo tâm lý chung của đàn ông, thì vẫn sẽ cảm thấy khó chịu vì chuyện này. Vietwriter.vn
Nhất là khi sau này hai người thường xuyên qua lại, đến nhà nhau thăm hỏi. Liễu Hi gặp được Ngụy Tĩnh Nhàn khi đã là vợ của Phong Cẩn.
Chỉ sợ… khiến Phong Cẩn nghĩ nhiều.
Khương Bồng Cơ ôm trán, phụ thân, ngài nghĩ nhiều quá rồi!
Liễu Xa vẫn không biết, Phong Cẩn đã biết chuyện Khương Bồng Cơ là con gái từ lâu. Người khác lấy Ngụy Tĩnh Nhàn thì còn có thể cảm thấy khó chịu chứ Phong Cẩn thì không.
Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: “Chuyện này sẽ không xảy ra, Hoài Du không phải là hạng đàn ông tầm thường.”
Cô không lo chuyện Phong Cẩn cảm thấy khó chịu, mà ngược lại cô lo Tĩnh Nhàn sẽ cảm thấy không vui.
Nếu như hai người đó thật sự nên duyên vợ chồng, thì cô phải giữ khoảng cách với Phong Cẩn, không thể để gia đình người ta xảy ra mâu thuẫn được.
Liễu Xa tán thưởng nói: “Phong Hoài Du quả thật không đơn giản.”
Chỉ tiếc rằng, cậu ta không có duyên với con gái ông.
Khương Bồng Cơ quay đi không nhìn nữa để tránh làm tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông của Liễu Xa.
“Tất cả đều là ân oán của thế hệ trước, đến khi nào mọi thứ ngã ngũ, ta sẽ kể cặn kẽ cho con nghe.”
Liễu Xa đưa tay lên vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Những thứ âm mưu quỷ kế ở chốn hậu trạch, Lan Đình không cần biết nhiều, đừng để bẩn tai hay khiến tính tình mình thay đổi.”
“Phụ thân đồng ý gả Nhị muội cho Vu Mã Quân cũng là vì… trả thù?” Khương Bồng Cơ hỏi, trong bụng thầm nghĩ, nếu như là thế thật thì thân phận của đứa em gái này chắc cũng có chỗ đặc biệt.
“Ừ, đây là một mắt xích rất quan trọng.” Liễu Xa chợt nhếch mép cười lạnh, dường như sâu trong đáy mắt ông là một đầm nước lạnh, “Vốn dĩ ta định để thêm mấy năm nữa, nhưng Vu Mã Quân đã chủ động đến đây vì mưu đồ, chi bằng ta cho hắn toại nguyện… ta thật muốn xem xem biểu cảm của bọn chúng khi biết được sự thật sẽ thú vị như thế nào. Chỉ vì dã tâm của mình mà hãm hại A Mẫn, bà ta sẽ phải trả một cái giá đắt!”
Khương Bồng Cơ lập tức hỏi: “Ai đã hại mẫu thân?”
Liễu Xa lại không nói rõ, chỉ não nề nói: “Cha đã nói rồi, đều là ân oán của thế hệ trước, cha không muốn thấy con bị cuốn vào đó. Cha biết dã tâm của con là ở đâu. Thiên hạ rộng lớn mới là mục tiêu của con, còn việc báo thù cho mẹ con, ta sẽ xử lý gọn gàng.”
“Nhưng…”
Khương Bồng Cơ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế, Liễu Xa vẫn còn cất giấu một sự thật rất quan trọng.
“Nếu như con muốn làm cái gì đó cho mẹ con, vậy thì phải đồng ý với cha một chuyện…” Liễu Xa nghiêng người về phía trước thì thầm vào tai cô, như thể đang thề một chuyện rất trang trọng, “Không được để bất kỳ kẻ nào chạm vào ngôi vị chủ nhân thiên hạ của con! Con chỉ được phép thắng! Không thể thua!”
Khương Bồng Cơ giật mình.
Cho dù là Liễu Xa biết được một số việc từ phía Liễu Trần đại sư, nhưng đây là lần đầu tiên ông nói thẳng ra như thế với cô.
Cô cũng đè thấp giọng xuống nói: “Người hãm hại mẫu thân sẽ tranh giành với con?”
Vấn đề này thì Liễu Xa không thể đưa ra câu trả lời chính xác, bởi vì những gì ông biết cũng không được tường tận.
Chỉ có một thứ duy nhất có thể nói với cô: “Cha cũng không biết, nhưng con chắc chắn sẽ là chủ nhân của thiên hạ này. Cho dù bà ta có muốn tranh cũng không tranh được với con. Những lời này con ghi nhớ trong lòng là được rồi, cho dù nửa đêm nằm mơ cũng không thể để lộ ra nửa chữ, tuyệt đối không thể để lộ.”
Đối diện với sự dặn dò cẩn trọng như vậy của Liễu Xa, dù Khương Bồng Cơ có không để ý cũng trở nên nghiêm túc.
“Huống hồ…”
Nói đến đây trên gương mặt Liễu Xa hiện lên nụ cười châm chọc: “Kẻ chỉ biết tâng bốc nịnh nọt người khác thì làm sao tranh được với con? Bà ta có thể dựa vào cái gì đây? Thứ chỉ biết nằm dưới chân bọn đàn ông rên rỉ… quả đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.”
Nữ?
Khương Bồng Cơ ngạc nhiên, cô vẫn nghĩ rằng kẻ Liễu Xa muốn đối phó là đàn ông.
Rõ ràng là Liễu Xa không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, con gái ông quá thông minh, ông càng nói nhiều sẽ càng để lộ nhiều thông tin. Trước khi thời cuộc rõ ràng ông không muốn khơi ra câu chuyện cũ này.
Nếu như con bé đủ lông đủ cánh thì ông cũng không lo lắng. Nhưng bây giờ nó còn non nớt, vẫn cần phải tích lũy lực lượng.
Liễu Xa không sốt ruột, ông đã chờ bao nhiêu năm rồi, giờ có phải chờ thêm cũng không sao. Chỉ cần trước khi ông chết được nhìn thấy cái đầu của bà ta rơi xuống đất thì tất cả đều đáng giá!
“Chuyện Nhị muội của con cứ quyết định thế đã.”
Liễu Xa bình thản nói, nhưng trong giọng nói của ông ẩn chứa cảm giác khoái trá khiến người ta lạnh gáy.
Khương Bồng Cơ cũng không phải dạng thích lo chuyện bao đồng, Liễu Xa đã ám chỉ đứa em gái dòng thứ đó có thân phận đặc biệt, “Nhưng trước đó phụ thân đã nói với con, Vu Mã Quân và Tĩnh Nhàn… chẳng lẽ hắn ta muốn hưởng “tề nhân chi phúc”*?”
*Tề nhân chi phúc: ý chỉ vợ lớn lẫn vợ bé hòa hợp với nhau hầu hạ chồng.
Liễu Xa nói: “Chuyện này, cứ để hắn đau đầu đi. Dù sao Vu Mã Quân cũng sẽ không để “Nhị muội” của con làm thiếp. Con gái dòng chính nhà họ Ngụy lại càng không thể làm thiếp. Đương nhiên, Vu Mã Quân sẽ từ chối mối hôn sự của nhà họ Ngụy, nếu không hắn ta đừng mong rời khỏi Hà Gian.”
“Nhưng mà… phụ thân, lúc hôn ước của con và Tĩnh Nhàn được hủy, nhà họ Ngụy có ý định kết thân với Vu Mã Quân, tuy rằng không chính thức nói ra nhưng những người tin tức linh thông đều biết chuyện này… Nếu bây giờ Vu Mã Quân lại đổi ý… chẳng lẽ bên Ngụy phủ lại không có ý kiến gì?”
Trong mắt Liễu Xa hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ được đứa con gái trước kia vẫn ngây ngô không hiểu chuyện của ông lại có thể nghĩ đến cả điều này.
“Yên tâm, đó chỉ là lời đồn thổi mà thôi, Ngụy phủ chưa từng thừa nhận chuyện này, chỉ cần nói đó là do mọi người đoán mò là không sao cả.” Liễu Xa cười nói, “Chẳng lẽ con đã quên, trong buổi nhã tập hôm đó còn có một người có thân phận tương đương với Vu Mã Quân, nhưng lại có tiền đồ sáng lạn hơn sao?”
“Phụ thân nói là… Phong Cẩn?” Khương Bồng Cơ nghĩ đến cậu bạn tốt của mình.
“Phong Cẩn là con thứ hai của dòng chính Phong Thị, cha cậu ta là Phong Nhân - Trung Thư Lệnh đương triều. Gia thế cao quý, chẳng lẽ cậu ta còn thua kém một hoàng tử không được sủng ái, bị Quan Gia kiêng dè? Người ta vẫn thường hay nói, gả con gái thì phải gả cao*, con gái dòng chính của nhà họ Ngụy cũng tạm coi là xứng với cậu ta.”
*Gả cao: ý chỉ gả con gái vào những nhà có gia thế, quyền lực, cao hơn nhà mình.
Khương Bồng Cơ không ngờ, vòng một vòng thế nhưng cuối cùng mọi chuyện lại phát triển ra như thế này, “Chuyện này… có thể thành công không?”
“Mười phần chắc chín.” Liễu Xa bình thản nói, “Chuyện hôn nhân là việc tốt của hai họ, nếu như có duyên phận thì đương nhiên sẽ xuôi chèo mát mái.”
Khương Bồng Cơ: “…”
“Nhưng mà con và Phong Cẩn là bạn tốt của nhau, nếu như cậu ta lấy con gái nhà họ Ngụy thật, thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa.”
Cho dù đã hủy hôn rồi nhưng Ngụy Tĩnh Nhàn vẫn bị mang tiếng là “vị hôn thê cũ của Liễu Hi”. Phong Cẩn biết quan hệ của hai người rất trong sáng nhưng theo tâm lý chung của đàn ông, thì vẫn sẽ cảm thấy khó chịu vì chuyện này. Vietwriter.vn
Nhất là khi sau này hai người thường xuyên qua lại, đến nhà nhau thăm hỏi. Liễu Hi gặp được Ngụy Tĩnh Nhàn khi đã là vợ của Phong Cẩn.
Chỉ sợ… khiến Phong Cẩn nghĩ nhiều.
Khương Bồng Cơ ôm trán, phụ thân, ngài nghĩ nhiều quá rồi!
Liễu Xa vẫn không biết, Phong Cẩn đã biết chuyện Khương Bồng Cơ là con gái từ lâu. Người khác lấy Ngụy Tĩnh Nhàn thì còn có thể cảm thấy khó chịu chứ Phong Cẩn thì không.
Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: “Chuyện này sẽ không xảy ra, Hoài Du không phải là hạng đàn ông tầm thường.”
Cô không lo chuyện Phong Cẩn cảm thấy khó chịu, mà ngược lại cô lo Tĩnh Nhàn sẽ cảm thấy không vui.
Nếu như hai người đó thật sự nên duyên vợ chồng, thì cô phải giữ khoảng cách với Phong Cẩn, không thể để gia đình người ta xảy ra mâu thuẫn được.
Liễu Xa tán thưởng nói: “Phong Hoài Du quả thật không đơn giản.”
Chỉ tiếc rằng, cậu ta không có duyên với con gái ông.
Bình luận facebook