Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207 - Chương 207: Tiễn bạn
Hôm nay Phong Cẩn dẫn bạn đến chơi, Khương Bồng Cơ mở tiệc đãi hai người.
Cô không ra ngoài chơi, khán giả cũng cảm thấy nhàm chán.
Đang quen với tác phong thường xuyên “kiếm chuyện” để làm của Streamer, bây giờ đột nhiên lại đứng đắn văn nhã như thế, bọn họ cảm thấy cứ là lạ.
Nếu như có đồ ăn ngon cũng còn được, bọn họ có thể coi như Streamer đang làm chương trình món ngon hàng ngày, cho dù không ăn được thì nhìn cũng được.
Nhưng, khi tỳ nữ mang đồ ăn lên, những món ăn trên bàn đều rất bình thường, không khiến người khác cảm thấy phải thèm.
[Đậu Vàng]: Ẩm thực ở thời đại này lạc hậu quá, cảm giác cũng chỉ đến thế, nhìn không thấy thèm gì cả.
[Hạt Hướng Dương]: Tôi còn tưởng sẽ được nhìn thấy những món ăn tỏa sáng chói lọi như trong “Tiểu Đầu Bếp Cung Đình” cơ, ăn xong còn cảm thấy đầu óc sáng bừng lên, kết quả là tôi tưởng tượng nhiều quá rồi.
[Bánh Khoai Vừng]: Tiệc đãi khách, không được sơn hào hải vị thì cũng đừng để nghèo nàn thế này chứ?
[Donburi]: Cảm giác đồ ăn ở mấy quán mười đồng một đĩa trông còn ngon hơn đồ ăn của Streamer.
Khương Bồng Cơ cảm thấy cực kì oan uổng, cái này cô đâu có khống chế được?
Có ăn là tốt lắm rồi, lại còn kén cá chọn canh?
Cô cảm thấy bây giờ đã là tốt lắm rồi, trước kia cả ngày cô chỉ uống dịch dinh dưỡng chẳng có mùi vị gì, bây giờ ít nhất miệng còn biết thế nào là đắng cay mặn ngọt.
Rất hiển nhiên, những người bình thường như Phong Cẩn và Hàn Úc đều cảm thấy Liễu phủ rất tỉ mỉ trên phương diện ẩm thực.
Ăn uống no say rồi, mấy tỳ nữ đi vào dọn bàn ăn xuống.
Khương Bồng Cơ nói với Phong Cẩn: “Vu Mã Quân định bao giờ thì đi?”
Hàn Úc cảm thấy rất ngạc nhiên, nếu như cậu nhớ không nhầm thì dường như Phong Cẩn chưa từng nhắc đến mục đích của chuyến đi hôm nay.
Nếu như thế thì tại sao người này lại biết Phong Cẩn đến để từ biệt?
Phong Cẩn đã trải qua nhiều lần như thế này, nên cảm thấy rất bình thường.
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì chắc là ngày mai.”
Phong Cẩn rất hiểu cái tính “vì cái lợi trước mắt” của Vu Mã Quân, hắn ta đã có được “sự ủng hộ” của Liễu Xa, điều đó có nghĩa là đã lấy được một kho lương lớn dùng mãi không hết. Trong cái thời đại lương thực là lớn nhất này thì có lương thực trong tay, không cần phải lo lắng gì hết.
Nếu như đạt được sự ủng hộ của Vương thị ở Lang Nha, thuyết phục bọn họ đỡ hắn ta lên ngôi hoàng đế thì cả Đông Khánh này là thiên hạ của hắn rồi.
Khương Bồng Cơ châm chọc: “Gấp thế sao? Xem ra cái vị Vu Mã Quân này cũng là một người nóng tính, không thể chờ đợi được.”
“Vì tính mạng và tiền đồ tương lai của bản thân, có sốt sắng cũng là chuyện bình thường.”
Phong Cẩn vẫn chưa quên, trên đường tới Hà Gian, bọn họ đã gặp không biết bao nhiêu lần ám sát từ các thế lực “không rõ ràng”.
Không chỉ có cậu vẫn nhớ mà cả Vu Mã Quân cũng vẫn nhớ.
Nếu như không tranh ngôi vị hoàng đế thì kết cục của hắn ta chỉ còn một con đường chết mà thôi!
Nếu như xét theo lối tư duy của một hoàng tử thì suy nghĩ của hắn ta không có gì sai.
Chỉ tiếc là, tấm mắt của hắn ta quá hạn hẹp.
Lên ngôi hoàng đế xong thế nào nữa?
Liệu Bắc Cương có buông tha cho Đông Khánh?
Còn cả bốn nước khác vẫn đang thèm nhỏ dãi Đông Khánh nữa?
Còn một điều quan trọng hơn, liệu Vu Mã Quân có thực lực để kiềm chế thế gia - con quái vật đang càng ngày càng bành trướng, càng ngày càng coi trời bằng vung?
Có lẽ là không.
Nếu như hắn ta có một tầm nhìn lâu dài thì không nên tìm đến Vương thị.
Một khi Vương thị phò tá hắn lên ngôi thì thế gia sẽ cướp sạch quyền lực của hoàng thất. Đến lúc đó, Vu Mã Quân chẳng qua cũng chỉ là một hoàng đế bù nhìn mà thôi.
Nếu Đông Khánh muốn tiếp tục tổn tại thì tuyệt đối không được để thế gia bành trướng một cách ngang nhiên thế này nữa.
Những lời này, Phong Cẩn không nói ra được, cũng không có lập trường để nói ra, chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.
Tuy rằng hôm sau sẽ phải chia tay nhau, nhưng dù là Phong Cẩn hay Khương Bồng Cơ đều trò truyện vui vẻ.
Chẳng qua chỉ tạm thời chia tay mà thôi, chứ đâu phải là xa nhau mãi mãi.
***
Trên đường về, Hàn Úc nhìn Phong Cẩn bằng ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó: “Hoài Du đang rất không vui.”
Phong Cẩn nhắm mắt: “Tình thế bây giờ càng lúc càng không lạc quan… thật không biết cảnh tượng như hôm nay còn diễn ra được mấy lần nữa?”
“Sao?” Hàn Úc không hiểu, không biết tại sao Phong Cẩn lại lo lắng như thế, “Nếu như thiên hạ đại loạn, Hoài Du có cơ hội thể hiện tài hoa của bản thân. Úc thấy vị Liễu lang quân kia cũng không phải hạng tầm thường, nói không chừng tương lai … cậu và cậu ta có thể trở thành cộng sự với nhau.”
Đương nhiên, nếu như hai người đi theo phò tá hai vị minh chủ khác nhau, vậy... chỉ đành mạnh ai nấy bước thôi.
Phong Cẩn nghe xong khẽ giật khóe mép, cậu có cảm giác sâu sắc rằng Hàn Úc và Khương Bồng Cơ mới là cùng một kiểu người.
Tính cách của cả hai đều không chịu an phận, động một cái là thích kiếm chuyện.
Tuy hoàng thất Đông Khánh đang suy sụp, nhưng người ta vẫn chưa diệt vong đâu.
Bây giờ đã nghĩ đến chuyện thiên hạ đại loạn, hoàng thất làm sao mà chịu cho nổi?
Từ đó có thể thấy, trong mắt thế gia, hoàng thất Đông Khánh bây giờ chỉ có tiếng mà không có miếng.
***
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hôm sau, Khương Bồng Cơ dậy sớm, đến đình Phong Vũ ngoài thành tiễn Phong Cẩn.
Thời tiết lúc này đã bắt đầu ấm dần lên, nhưng thi thoảng vẫn còn gió lạnh thổi đến làm cho tay áo tung bay, vang lên những tiếng loạt soạt.
Nhìn về phía Phong Cẩn đang vẫy tay từ biệt, Khương Bồng Cơ vốn dĩ không cảm thấy gì, tự nhiên trong lòng lại trào lên sự cảm khái.
“Không biết lần sau gặp lại sẽ là lúc nào?”
Lại càng không biết lần sau gặp lại, bọn họ là bạn hay là kẻ thù.
Khương Bồng Cơ kìm lại cảm xúc trong lòng, đưa tay lên miệng huýt sáo, Đại Bạch đã lộc cộc chạy đến.
“Đi!”
Cô nhảy lên ngựa, đoàn người đã dần dần biến thành chấm nhỏ, cũng không thấy bóng dáng Phong Cẩn đâu nữa.
Đại Bạch hí vang một tiếng, chạy về phía cửa thành.
“Nhị lang quân, người bên phường mộc đến rồi ạ, đang đợi ngài ở trong phủ.”
Vừa về đến phủ, người gác cửa đã niềm nở bước đến nhận cương ngựa.
Khương Bồng Cơ vốn dĩ đang không vui, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng nghe thấy người bên phường mộc đến, hai mắt cô liền sáng rực như sao.
“Người của phường mộc đến rồi? bây giờ bọn họ đang ở đâu? Mau dẫn ta đến đó.”
Người gác cửa cười híp mắt, vội vàng gật đầu khom lưng: “Bọn họ đang đợi trong phủ rồi ạ, Nhị lang quân đừng sốt ruột.”
Khương Bồng Cơ bỏ ngoài tai lời của người gác cửa, bước đi như bay, các tỳ nữ vội vàng tránh đường cho cô.
Đẩy cửa vào, cô liền thấy mấy người thợ mộc mặc áo vải đang quỳ.
“Không cần nói nhiều, chỉ cần nói cho ta, nỏ mà ta bảo các ngươi làm giờ như thế nào rồi?”
Khương Bồng Cơ nhanh chóng ngồi xuống, phất tay cho miễn những lễ tiết rườm rà.
Mấy người bên phường mộc quay sang nhìn nhau, sau cùng có một người đại diện lên tiếng.
“May mắn không phụ sự kỳ vọng của lang quân.”
Nụ cười trên gương mặt Khương Bồng Cơ bỗng chốc nở bừng, ánh mắt cô sáng ngời, dường như có thể chiếu sáng cả một căn phòng.
Cô không ra ngoài chơi, khán giả cũng cảm thấy nhàm chán.
Đang quen với tác phong thường xuyên “kiếm chuyện” để làm của Streamer, bây giờ đột nhiên lại đứng đắn văn nhã như thế, bọn họ cảm thấy cứ là lạ.
Nếu như có đồ ăn ngon cũng còn được, bọn họ có thể coi như Streamer đang làm chương trình món ngon hàng ngày, cho dù không ăn được thì nhìn cũng được.
Nhưng, khi tỳ nữ mang đồ ăn lên, những món ăn trên bàn đều rất bình thường, không khiến người khác cảm thấy phải thèm.
[Đậu Vàng]: Ẩm thực ở thời đại này lạc hậu quá, cảm giác cũng chỉ đến thế, nhìn không thấy thèm gì cả.
[Hạt Hướng Dương]: Tôi còn tưởng sẽ được nhìn thấy những món ăn tỏa sáng chói lọi như trong “Tiểu Đầu Bếp Cung Đình” cơ, ăn xong còn cảm thấy đầu óc sáng bừng lên, kết quả là tôi tưởng tượng nhiều quá rồi.
[Bánh Khoai Vừng]: Tiệc đãi khách, không được sơn hào hải vị thì cũng đừng để nghèo nàn thế này chứ?
[Donburi]: Cảm giác đồ ăn ở mấy quán mười đồng một đĩa trông còn ngon hơn đồ ăn của Streamer.
Khương Bồng Cơ cảm thấy cực kì oan uổng, cái này cô đâu có khống chế được?
Có ăn là tốt lắm rồi, lại còn kén cá chọn canh?
Cô cảm thấy bây giờ đã là tốt lắm rồi, trước kia cả ngày cô chỉ uống dịch dinh dưỡng chẳng có mùi vị gì, bây giờ ít nhất miệng còn biết thế nào là đắng cay mặn ngọt.
Rất hiển nhiên, những người bình thường như Phong Cẩn và Hàn Úc đều cảm thấy Liễu phủ rất tỉ mỉ trên phương diện ẩm thực.
Ăn uống no say rồi, mấy tỳ nữ đi vào dọn bàn ăn xuống.
Khương Bồng Cơ nói với Phong Cẩn: “Vu Mã Quân định bao giờ thì đi?”
Hàn Úc cảm thấy rất ngạc nhiên, nếu như cậu nhớ không nhầm thì dường như Phong Cẩn chưa từng nhắc đến mục đích của chuyến đi hôm nay.
Nếu như thế thì tại sao người này lại biết Phong Cẩn đến để từ biệt?
Phong Cẩn đã trải qua nhiều lần như thế này, nên cảm thấy rất bình thường.
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì chắc là ngày mai.”
Phong Cẩn rất hiểu cái tính “vì cái lợi trước mắt” của Vu Mã Quân, hắn ta đã có được “sự ủng hộ” của Liễu Xa, điều đó có nghĩa là đã lấy được một kho lương lớn dùng mãi không hết. Trong cái thời đại lương thực là lớn nhất này thì có lương thực trong tay, không cần phải lo lắng gì hết.
Nếu như đạt được sự ủng hộ của Vương thị ở Lang Nha, thuyết phục bọn họ đỡ hắn ta lên ngôi hoàng đế thì cả Đông Khánh này là thiên hạ của hắn rồi.
Khương Bồng Cơ châm chọc: “Gấp thế sao? Xem ra cái vị Vu Mã Quân này cũng là một người nóng tính, không thể chờ đợi được.”
“Vì tính mạng và tiền đồ tương lai của bản thân, có sốt sắng cũng là chuyện bình thường.”
Phong Cẩn vẫn chưa quên, trên đường tới Hà Gian, bọn họ đã gặp không biết bao nhiêu lần ám sát từ các thế lực “không rõ ràng”.
Không chỉ có cậu vẫn nhớ mà cả Vu Mã Quân cũng vẫn nhớ.
Nếu như không tranh ngôi vị hoàng đế thì kết cục của hắn ta chỉ còn một con đường chết mà thôi!
Nếu như xét theo lối tư duy của một hoàng tử thì suy nghĩ của hắn ta không có gì sai.
Chỉ tiếc là, tấm mắt của hắn ta quá hạn hẹp.
Lên ngôi hoàng đế xong thế nào nữa?
Liệu Bắc Cương có buông tha cho Đông Khánh?
Còn cả bốn nước khác vẫn đang thèm nhỏ dãi Đông Khánh nữa?
Còn một điều quan trọng hơn, liệu Vu Mã Quân có thực lực để kiềm chế thế gia - con quái vật đang càng ngày càng bành trướng, càng ngày càng coi trời bằng vung?
Có lẽ là không.
Nếu như hắn ta có một tầm nhìn lâu dài thì không nên tìm đến Vương thị.
Một khi Vương thị phò tá hắn lên ngôi thì thế gia sẽ cướp sạch quyền lực của hoàng thất. Đến lúc đó, Vu Mã Quân chẳng qua cũng chỉ là một hoàng đế bù nhìn mà thôi.
Nếu Đông Khánh muốn tiếp tục tổn tại thì tuyệt đối không được để thế gia bành trướng một cách ngang nhiên thế này nữa.
Những lời này, Phong Cẩn không nói ra được, cũng không có lập trường để nói ra, chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.
Tuy rằng hôm sau sẽ phải chia tay nhau, nhưng dù là Phong Cẩn hay Khương Bồng Cơ đều trò truyện vui vẻ.
Chẳng qua chỉ tạm thời chia tay mà thôi, chứ đâu phải là xa nhau mãi mãi.
***
Trên đường về, Hàn Úc nhìn Phong Cẩn bằng ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó: “Hoài Du đang rất không vui.”
Phong Cẩn nhắm mắt: “Tình thế bây giờ càng lúc càng không lạc quan… thật không biết cảnh tượng như hôm nay còn diễn ra được mấy lần nữa?”
“Sao?” Hàn Úc không hiểu, không biết tại sao Phong Cẩn lại lo lắng như thế, “Nếu như thiên hạ đại loạn, Hoài Du có cơ hội thể hiện tài hoa của bản thân. Úc thấy vị Liễu lang quân kia cũng không phải hạng tầm thường, nói không chừng tương lai … cậu và cậu ta có thể trở thành cộng sự với nhau.”
Đương nhiên, nếu như hai người đi theo phò tá hai vị minh chủ khác nhau, vậy... chỉ đành mạnh ai nấy bước thôi.
Phong Cẩn nghe xong khẽ giật khóe mép, cậu có cảm giác sâu sắc rằng Hàn Úc và Khương Bồng Cơ mới là cùng một kiểu người.
Tính cách của cả hai đều không chịu an phận, động một cái là thích kiếm chuyện.
Tuy hoàng thất Đông Khánh đang suy sụp, nhưng người ta vẫn chưa diệt vong đâu.
Bây giờ đã nghĩ đến chuyện thiên hạ đại loạn, hoàng thất làm sao mà chịu cho nổi?
Từ đó có thể thấy, trong mắt thế gia, hoàng thất Đông Khánh bây giờ chỉ có tiếng mà không có miếng.
***
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hôm sau, Khương Bồng Cơ dậy sớm, đến đình Phong Vũ ngoài thành tiễn Phong Cẩn.
Thời tiết lúc này đã bắt đầu ấm dần lên, nhưng thi thoảng vẫn còn gió lạnh thổi đến làm cho tay áo tung bay, vang lên những tiếng loạt soạt.
Nhìn về phía Phong Cẩn đang vẫy tay từ biệt, Khương Bồng Cơ vốn dĩ không cảm thấy gì, tự nhiên trong lòng lại trào lên sự cảm khái.
“Không biết lần sau gặp lại sẽ là lúc nào?”
Lại càng không biết lần sau gặp lại, bọn họ là bạn hay là kẻ thù.
Khương Bồng Cơ kìm lại cảm xúc trong lòng, đưa tay lên miệng huýt sáo, Đại Bạch đã lộc cộc chạy đến.
“Đi!”
Cô nhảy lên ngựa, đoàn người đã dần dần biến thành chấm nhỏ, cũng không thấy bóng dáng Phong Cẩn đâu nữa.
Đại Bạch hí vang một tiếng, chạy về phía cửa thành.
“Nhị lang quân, người bên phường mộc đến rồi ạ, đang đợi ngài ở trong phủ.”
Vừa về đến phủ, người gác cửa đã niềm nở bước đến nhận cương ngựa.
Khương Bồng Cơ vốn dĩ đang không vui, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng nghe thấy người bên phường mộc đến, hai mắt cô liền sáng rực như sao.
“Người của phường mộc đến rồi? bây giờ bọn họ đang ở đâu? Mau dẫn ta đến đó.”
Người gác cửa cười híp mắt, vội vàng gật đầu khom lưng: “Bọn họ đang đợi trong phủ rồi ạ, Nhị lang quân đừng sốt ruột.”
Khương Bồng Cơ bỏ ngoài tai lời của người gác cửa, bước đi như bay, các tỳ nữ vội vàng tránh đường cho cô.
Đẩy cửa vào, cô liền thấy mấy người thợ mộc mặc áo vải đang quỳ.
“Không cần nói nhiều, chỉ cần nói cho ta, nỏ mà ta bảo các ngươi làm giờ như thế nào rồi?”
Khương Bồng Cơ nhanh chóng ngồi xuống, phất tay cho miễn những lễ tiết rườm rà.
Mấy người bên phường mộc quay sang nhìn nhau, sau cùng có một người đại diện lên tiếng.
“May mắn không phụ sự kỳ vọng của lang quân.”
Nụ cười trên gương mặt Khương Bồng Cơ bỗng chốc nở bừng, ánh mắt cô sáng ngời, dường như có thể chiếu sáng cả một căn phòng.
Bình luận facebook